Yêu Giả Vi Vương
Chương 212: Vu Thuật Của A Lý Sơn Tộc
Thiên Tầm sờ đầu trọc của mình, mờ mịt hỏi:- A Lý Sơn tộc chúng ta từ khi nào có vu thuật? Phi... Không đúng, chúng không phải A Lý Sơn tộc thật sự. Yêu Tà, ngươi đùa với ta!Tiêu Lãng trừng Thiên Tầm, gã giật mình tỉnh lại, nhỏ giọng.Tiêu Lãng âm thầm tra xét xung quanh, nói nhỏ:- Nhớ kỹ, thân phận của ta là thiếu tộc trưởng của A Lý Sơn tộc, người truyền thừa vu thuật. Ngươi là đệ nhất dũng sĩ của A Lý Sơn tộc. Vì lớn mạnh A Lý Sơn tộc mà chúng đến Bắc Cương, hiểu chưa?Thiên Tầm đã hiểu, cười hì hì, biết Tiêu Lãng muốn giả thần giả quỷ , cũng không hỏi nhiều. Thiên Tầm theo Tiêu Lãng đi vào trong quân doanh.Tiêu Lãng tuyên bố vài câu: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn- Gần đây bổn Thống lĩnh nghiên cứu ra một cạm bẫy siêu lớn, gần bày trong địa hình đặc biệt. Dạo này ta và Yêu Kê phó Thống lĩnh cảm ngộ vài loại vu thuật mạnh mẽ của tộc ta, chuẩn bị đi ra ngoài rèn luyện, chắc khoảng mười ngày. Trong mười ngày này mấy đội trưởng các ngươi dẫn mọi người tiếp tục nghiên cứu thuật cơ quan cạm bẫy. Chờ chúng ta trở về, lập tức quay về Long Nha thành. Đương nhiên nếu không đạt yêu cầu, khi trở về Long Nha thành ta sẽ báo cáo Thống lĩnh trục xuất kẻ đó khỏi Hồng Y Vệ!Mọi người ngẩn ngơ, cảm nhận khí lạnh từ người Tiêu Lãng mới gật đầu liên tục. Cái này không phải đùa, nếu thật sự bị trục xuất khỏi Hồng Y Vệ thì bọn họ không có tư cách tiếp tục ở trong phủ tướng quân. Đắc tội phủ tướng quân thì khó thể tòng quân, chỉ còn cách về nhà nuôi heo.Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng hỏi một tiểu đội trưởng về địa hình gần đây, xác định gần Long Nha thành có bốn Hắc Sam Lâm, tuy không có cái nào lớn nhưng cộng lại thì to gấp hai lần. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng mừng thầm trong bụng, cưỡi chiến mã chạy ra ngoài Hắc Sam Lâm.Bốn Hắc Sam Lâm, không biết bên trong có bao nhiêu ổ Sa Nghĩ? Thảo đằng thần hồn màu tím có thể dài bao nhiêu thước? Có thể tiến hóa không hoặc là biến dị?Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng không biết, nhưng họ vô cùng mong chờ, cho nên tốc độ chiến mã chạy càng lúc càng nhanh !Trước một đống đá lởm chởm, Tiêu Lãng chợt đứng lại:- Chờ đã!Thiên Tầm ngẩn ra, vội ghìm cương ngựa, quay đầu hỏi:- Có chuyện gì?Tiêu Lãng nhìn bốn phía hỏi:- Thiên Tầm, ngươi nói xem bên dưới sa mạc có ổ Sa Nghĩ không? Nếu có thì...- Chắc là có, chắc chắn có!Thiên Tầm giật mình hiểu ra, nhìn đống đá lởm chởm trước mặt.Thiên Tầm nói nhanh với Tiêu Lãng:- Tầm nhìn bên này rộng thoáng, có người tới gần liền phát hiện ngay, ngươi lập tức đi vào đống đá kia phóng thần hồn ra đi!Tiêu Lãng đứng lại chính là vì muốn phóng thảo đằng thần hồn màu tím. Phóng ra thảo đằng thần hồn màu tím chỉ cần không phụ thể thì bản thân võ giả không có hiện tượng gì lạ, thần hồn của Tiêu Lãng có thể núp dưới đất. Hơn nữa lạ lùng là thảo đằng thần hồn màu tím của Tiêu Lãng không có khí thế, ngay cả thần hồn nhân giai cũng không bằng. Cường giả bình thường có đến gần cũng sẽ không phát hiện, trừ phi là cường giả Chiến Hoàng cảnh, Chiến Đế cảnh có năng lực cảm ứng nghịch thiên.Bay vào đống đá, Tiêu Lãng ẩn núp hoàn toàn sau tảng đá, cảm ứng một lúc. Đợi khi Thiên Tầm phát ra tín hiệu an toàn thì Tiêu Lãng phóng thảo đằng thần hồn màu tím ra ngay.Một con tử long quái dị hiện ra sau lưng Tiêu Lãng, chui xuống mặt đất. Tiêu Lãng chờ thảo đằng thần hồn màu tím hoàn toàn nhập vào lòng đất, lập tức khống chế thảo đằng dò xét xung quanh. Kết quả làm Tiêu Lãng cực kỳ hưng phấn là phát hiện một ổ Sa Nghĩ.'Tử long' dài một trăm năm mươi thước âm thầm lăn lộn dưới lòng đất, chỗ nào nó quét qua là một đống Sa Nghĩ biến thành máu loãng, dễ dàng bị ăn mòn, cắn nuốt. Mấy giây sau, mấy ngàn Sa Nghĩ bị giết sạch. Tiêu Lãng giết Huyền thú cấp thấp thật khủng bố, nếu đồn ra sẽ hù chết nhiều người.- Đi!Tiêu Lãng chui ra khỏi đống đá, vẻ mặt hưng phấn, kích động, không cưỡi chiến mã, chạy nhanh như chớp tới trước, vừa khống chế thảo đằng thần hồn màu tím ở dưới lòng đất lao nhanh theo.Thiên Tầm vô cùng hồi hộp, quan sát bốn phía từng phút từng giây, tra xét có người đến gần không. Tuy Tiêu Lãng có thể thu thảo đằng thần hồn màu tím từ dưới bàn chân nhưng nếu đột nhiên xuất hiện một cường giả Chiến Hoàng cảnh thì... Bố tiên sư cha nhà nó!- Lại một ổ Sa Nghĩ!Tiêu Lãng mới chạy ra mười dặm thì đứng lại, thảo đằng và hắn hợp thành một thể. Thảo đằng thần hồn màu tím đã dài hơn một trăm thước, tương đương với sâu dưới lòng đất hơn một trăm thước bị hắn tra xét. Tiêu Lãng dễ dàng phát hiện một ổ Sa Nghĩ nữa.- Phát tài rồi. Khắp Bắc Cương đều là Sa Nghĩ, cứ tiếp tục cắn nuốt thì thảo đằng sẽ dài bao nhiêu thước đây?Lúc trước ở trong Hắc Sam Lâm Tiêu Lãng không dám giết lung tung, buổi tối phải quay về doanh. Bây giờ đi ra, Tiêu Lãng hoàn toàn điên cuồng. Tiêu Lãng âm thầm quyết định quét hết lòng đất gần Long Nha thành, để xem cuối cùng thảo đằng thần hồn màu tím sẽ dài bao nhiêu thước.Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng như người điên chạy lung tung trên sa mạc từ ban ngày đến đêm tối. Mỗi ngày chỉ ngủ hai, ba canh giờ, đói thì ăn lương khô, không tìm Hắc Sam Lâm mà chỗ nào hẻo lánh thì chạy tới đó, đi đến đâu hay đến đó.Trên đường đi có gặp thương đội hay quân đội, nhưng từ xa hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đã tránh đi. Thiên Tầm làm bạn bên Tiêu Lãng như phát điên chạy suốt trên sa mạc.Mấy ngày sau, Tiêu Lãng phát hiện một điều kỳ diệu, thường thường chỗ nào có đá lởm chưởm là bên dưới sẽ có ổ Sa Nghĩ, ngoài rìa Hắc Sam Lâm càng có nhiều ổ Sa Nghĩ hơn, nhiều hơn bên trong Hắc Sam Lâm.Lúc trước ở trong Hắc Sam Lâm một ngày chỉ tìm được mấy ổ Sa Nghĩ, mấy ngày gần đây bọn họ may mắn kiếm được mười mấy ổ Sa Nghĩ. Sa Nghĩ nhiều vô số kể hóa thành chất dinh dưỡng khiến thảo đằng thần hồn màu tím biến dài với tốc độ khủng bố.Một trăm tám mươi thước, hai trăm ba mươi thước...Mười ngày sau, thảo đằng thần hồn màu tím của Tiêu Lãng đã dài đến ba trăm thước. Thiên Tầm nhắc nhở Tiêu Lãng đã đến lúc nhưng hắn vẫn không dừng lại, không quan tâm bên Hồng Y Vệ, tiếp tục điên cuồng tìm ổ Sa Nghĩ để cắn nuốt.Hai mươi ngày sau.Rốt cuộc Tiêu Lãng cũng dừng lại, thảo đằng thần hồn màu tím trưởng thành hơn bốn trăm thước, to cỡ đầu người. - Thảo đằng này chỉ dài ra, năng lực cắn nuốt vẫn không tiến hóa, không có biến đổi gì khác. Thôi, đi về trước.Tiêu Lãng đứng bên ngoài một đống đá ngầm, thầm suy tư. Thảo đằng thần hồn màu tím đã dài đủ rồi, đẳng cấp Sa Nghĩ quá thấp, có nuốt nhiều hơn chắc không biến đổi bao nhiêu. Hơn nữa nuốt Sa Nghĩ quá nhiều thì trong đầu Tiêu Lãng sẽ sinh ra lệ khí, chỉ có thể tạm gác lại cắn nuốt, đi về trước. Nói không chừng Long Nha Phỉ Nhi đang tìm Tiêu Lãng, dù sao thời hạn ước hẹn ba tháng đã qua.Tiêu Lãng mang theo Thiên Tầm chạy hướng Hắc Sam Lâm. Tiêu Lãng không bỏ qua cơ hội tiếp tục tra xét ổ Sa Nghĩ. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng chạy nhanh đi, Tiêu Lãng mất hai ngày, Hắc Sam Lâm đã ở trong tầm mắt.Tiêu Lãng thu lại thảo đằng thần hồn màu tím dài gần năm trăm thước bên ngoài đống đá ngoài rìa Hắc Sam Lâm. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng chạy hướng Hồng Y Vệ trú đóng.Quả nhiên!Long Nha Phỉ Nhi đã phái người đến thúc giục hai lần, Phong Sát trở về rồi. Tiêu Lãng hỏi sơ tình huống, kiểm tra thuật cơ quan cạm bẫy mọi người tập luyện, miễn cưỡng vừa ý.Tiêu Lãng ra lệnh:- Toàn quân trở về Long Nha thànchhỉnh ba ngày, ba ngày sau đi Mê Huyễn sâm lâm!Đám Hồng Y Vệ hưng phấn. Luyện tập ba tháng, mọi người rất vừa lòng thuật cơ quan cạm bẫy của mình, có tin tưởng chế tạo ra khu vực cạm bẫy siêu lớn. Dù quân địch có hai ngàn người thì chắc có thể giết một nửa, hù lùi một nửa. Chỉ cần giết mấy ngàn người là Hồng Y Vệ có thể trở thành biên chế chính quy, khi đó mọi người thật sự là quan là tướng.Thiên Tầm lo âu nhìn Tiêu Lãng, gã biết rõ tính cách bốc đồng của hắn, sẽ có cuộc đại chiến trong Mê Huyễn sâm lâm. Tuy Thiên Tầm tự phụ dựa vào tốc độ hơn cả trung giai Chiến Vương cảnh có thể nhẹ nhàng dẫn theo Tiêu Lãng chạy trốn. Nhưng nếu lộ thân phận thì hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng không thể ở lại Bắc Cương được nữa.
Tác giả :
Yêu Dạ