Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
Chương 99-2: Trò chơi nguy hiểm (2)
Trò chơi bắt đầu, rất nhiều người chui vào mê cung.
Diệp Hân Đồng lấy khuyên tai, vạch dấu vết lên tường, cô phát hiện trên tường có rất nhiều dấu vết, mọi người đều không quá đần.
Đột nhiên, một người áo đen nhảy ra.
Diệp Hân Đồng nhìn thẳng hắn, nở nụ cười tự tin, những kẻ áo đen này muốnbắt được cô không phải dễ dàng.
Người áo đen xông lại, Diệp Hân Đồng bình tĩnh tung một cú đá, dễ dàng đánh bại kẻ kia.
Đi khoảng 5p, Diệp Hân Đồng gặp Lee Yul cũng đang tìm cửa ra, Lee Yul cầm một chiếc bút máy trong tay để vạch dấu vết, cậu liếc mắt nhìn chiếc vòng tai trong tay Diệp Hân Đồng, hai người nhìn nhau cười, tiếp tục đi lối của mình.
Khoảng 3p sau, đèn trong mê cung vụt tắt.
Diệp Hân Đồng nhắm mắt lại, đột nhiên có cảm giác trời đất quay cuồng, cô có cảm giác có một hơi thở dốc nặng nề của một ai đó tràn đầy sát khi đang đến gần cô.
Cô cảm thấy mùi dao lóe sát qua mặt mình.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, Kim Lệ Châu không phải quá đáng như thế chứ.
Đang căng thẳng, Diệp Hân Đồng lại cảm thấy con dao kia lao về phía mình, cô tóm lấy tay người đàn ông này, vừa chế ngự hắn thì đèn vụt sáng, một kẻ áo đen khác lại cầm dao đâm về phía cô.
Có ánh đèn, bản lĩnh của Diệp Hân Đồng có thể phát huy.
Cô trái vung một quả đấm, phải tung một cú đá, đánh rất có hứng.
Kẻ áo đen công phu như mèo ba chân này không phải là đối thủ của cô. Hắn bị thua chạy trốn.
Diệp Hân Đồng đuổi theo, đột nhiên lại có hai người áo đen chạy xuống.
Diệp Hân Đồng sửng sốt cũng chạy theo.
Mộtvách tường rơi xuống sau lưng Diệp Hân Đồng, ngăn đường cô thông ra mê cung.
Diệp Hân Đồng đuổi xuống dưới, đột nhiên dưới đất có một khoảng rộng sáng sủa, ở đây xuất hiện 5 kẻ áo đen, kẻ nào cũng cầm dao trên tay.
Sau lưng mấy kẻ áo đen có 5 tấm cửa đá. Đây có vẻ là một mê cung thực sự dưới lòng đất.
Diệp Hân Đồng nhìn 5 kẻ áo đen mặt đầy sát khí, liên tưởng đến mục đích Kim Lệ Châu muốn mời mình đến. Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi, một người phụ nữ với bề ngoài cao quý ngọt ngào như thế lại có thể ra tay hạ sát cô.
Năm kẻ kia thoáng liếc nhau rồi đột nhiên cùng phản công về phía cô.
Dao trong tay họ một đường nhắm thẳng vào mặt cô.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, đúng là ra tay thật.
Cô ngồi xổm xuống, nhanh nhẹn khéo léo lăn qua kẽ hở.
Với sức một người không thể chống lại 5 người đàn ông cường tráng, thế thì chỉ có chạy.
Diệp Hân Đồng không hề do dự đi vào một trong 5 chiếc cửa đá.
5 người kia muốn đuổi theo nhưng chỉ chạy đến cửa đã dừng lại.
Bọn họ tháo mặt nạ.
“Làm thế nào?” Một người trong số đó hỏi.
“Đây là nơi huấn luyện quân sĩ của tổng thống, nghe nói có thể an toàn ra ngoài không đến 10%, chúng ta nên ra ngoài.”
“Phải báo cáo với Kim tiểu thư thế nào?” Một tên áo đen lo lắng.
“Nói thật.”
Người áo đen quay trở lại lầu trên.
Diệp Hân Đồng đi vào bên trong, ánh đèn lúc sáng lúc tối, nhưng trên tường có để sắn một ít đuốc và diêm.
Diệp Hân Đồng nghi ngờ, sau lưng 5 kẻ áo đen không đuổi theo, đây là trong nội dung trò chơi hay thực sự là việc ngoài ý muốn?
Diệp Hân Đồng cầm cây đuốc và diêm đi tiếp vào bên trong.
Đi khoảng 2 thước, trước mặt cô hiện lên ba con đường, Diệp Hân Đồng lấy khuyên tai, không biết từ lúc nào đã rơi mất một cái.
Với bộ váy toàn pha lệ, cô tiếp tục đi về phía trước, đánh dấu hiệu lên tường.
Được khoảng 5p, cô càng đi càng có nhiều lối, nơi này và mê cung phía trên phức tạp hơn rất nhiều, cứ đi khoảng 2 thước lại có bốn lối mở ra.
Đột nhiên trước mặt cô dường như có một đống đồ trên mặt đất.
Diệp Hân Đồng nghi ngờ đi tới, cái đó mặc một bộ âu phục, chắc là người, ai lại nằm ở đây?
Diệp Hân Đồng đến gần.
“A” Cô giật mình, lấy tay bịt miệng.
Đố là một cái xác người đã khô, tính thời gian thì người này ít nhất đã chết 5 năm, chỉ còn lại bộ xương khô.
Sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Hân Đồng phát hiện trên bức tường chỗ bộ xương có một bản đồ vẽ bằng than.
Xem ra có vẻ giống với bản đồ mê cung, chỗ nào là đường cụt, chỗ nào có thể thông qua.
Bản đồ chưa vẽ xong, chỉ có một chút ghi chú, Diệp Hân Đồng không biết là ý gì, nhưng cô phát hiện rất nhiều chỗ trên tường đều có rất nhiều ký hiệu.
Nhìn kỹ vật còn sót lại trên bộ xương kia, tay tái cầm một con dao, tay phải là một bình nước.
Diệp Hân Đồng cúi lạy cái xác một cái, sau đó cầm con dao trong tay hắn, cô cắt bớt đuôi váy rườm rà, dùng mẩu than từ ngọn đuốc, chép lại tấm bản đồ lên vải.
Diệp Hân Đồng tiếp tục lên đường, càng đi, càng phát hiện đuốc để trên tường mỗi lúc một thưa hơn, đi khoảng chừng nửa giờ, cô dẫm vào một tảng đá dưới chân, trong lòng có một linh cảm không lành.
Biểu tượng đó thì ra là cái này.
Diệp Hân Đồng không dám nhấc chân lên, nhưng nếu không nhấc thì cô không thể đi tiếp.
Cô quan sát bốn phía, phát hiện trên tường có rất nhiều lỗ.
Hô hấp trở nên khó khăn, chỗ này là chỗ nào, sao lại giống nơi họ đã từng đặc huấn (huấn luyện đặc biệt) như vậy.
Diệp Hân Đồng quan sát vị trí các lỗ, theo sắp xếp này thì có một chỗ an toàn, cô phải dùng tốc độ rất nhanh mới mong thoát được đến chỗ an toàn kia.
Trong đầu đếm thầm 1, 2, 3.
Diệp Hân Đồng liên tiếp lộn hai vòng ra sau.
Vài chục mũi tên đồng thường lao ra khỏi lỗ lướt qua sau lưng cô, dạ phục rách nát, thật may không bị thương.
Cô ngoái đầu nhìn lại mặt đất, phát hiện rất nhiều mũi tên rơi trên đó, là cô quá sốt ruột tìm đường ra nên mới không phát hiện được sự hỗn loạn trên mặt đất.
Diệp Hân Đồng xoay người nhìn mảng váy trên lưng đã bị xé nát, trong lòng đột nhiên sợ hãi.
Không ngờ cô không phải anh dũng hi sinh, mà chết vì tham gia một trò chơi biến thái. Tin này truyền về nước, các đồng nghiệp chắc cười nhạo cô đến chết.
Diệp Hân Đồng yếu ớt tiếp tục đi về phía trước.
Cô đi rất chậm, chú ý từng chi tiết nhỏ, đặc biệt những chỗ kỳ quái trên bản đồ ghi chú, cả những biến đổi rất nhỏ trên tường, chỉ cần một chút thay đổi thì ngay sau đó là một cái bẫy.
Rốt cuộc cô cũng đi được đến cuối tấm bản đồ, trước mặt cô có ba lối đi.
Diệp Hân Đồng cảm thấy rất mệt mỏi, cô dựa vào tường trượt xuống.
Mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, muốn ngủ, cô đã đốt 5 cây đuốc, có nghĩa là cô cũng đi 5 tiếng rồi.
Cuối cùng cô mệt rã rời, ngủ mê man.
…………………………………………………..
Diệp Hân Đồng lấy khuyên tai, vạch dấu vết lên tường, cô phát hiện trên tường có rất nhiều dấu vết, mọi người đều không quá đần.
Đột nhiên, một người áo đen nhảy ra.
Diệp Hân Đồng nhìn thẳng hắn, nở nụ cười tự tin, những kẻ áo đen này muốnbắt được cô không phải dễ dàng.
Người áo đen xông lại, Diệp Hân Đồng bình tĩnh tung một cú đá, dễ dàng đánh bại kẻ kia.
Đi khoảng 5p, Diệp Hân Đồng gặp Lee Yul cũng đang tìm cửa ra, Lee Yul cầm một chiếc bút máy trong tay để vạch dấu vết, cậu liếc mắt nhìn chiếc vòng tai trong tay Diệp Hân Đồng, hai người nhìn nhau cười, tiếp tục đi lối của mình.
Khoảng 3p sau, đèn trong mê cung vụt tắt.
Diệp Hân Đồng nhắm mắt lại, đột nhiên có cảm giác trời đất quay cuồng, cô có cảm giác có một hơi thở dốc nặng nề của một ai đó tràn đầy sát khi đang đến gần cô.
Cô cảm thấy mùi dao lóe sát qua mặt mình.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, Kim Lệ Châu không phải quá đáng như thế chứ.
Đang căng thẳng, Diệp Hân Đồng lại cảm thấy con dao kia lao về phía mình, cô tóm lấy tay người đàn ông này, vừa chế ngự hắn thì đèn vụt sáng, một kẻ áo đen khác lại cầm dao đâm về phía cô.
Có ánh đèn, bản lĩnh của Diệp Hân Đồng có thể phát huy.
Cô trái vung một quả đấm, phải tung một cú đá, đánh rất có hứng.
Kẻ áo đen công phu như mèo ba chân này không phải là đối thủ của cô. Hắn bị thua chạy trốn.
Diệp Hân Đồng đuổi theo, đột nhiên lại có hai người áo đen chạy xuống.
Diệp Hân Đồng sửng sốt cũng chạy theo.
Mộtvách tường rơi xuống sau lưng Diệp Hân Đồng, ngăn đường cô thông ra mê cung.
Diệp Hân Đồng đuổi xuống dưới, đột nhiên dưới đất có một khoảng rộng sáng sủa, ở đây xuất hiện 5 kẻ áo đen, kẻ nào cũng cầm dao trên tay.
Sau lưng mấy kẻ áo đen có 5 tấm cửa đá. Đây có vẻ là một mê cung thực sự dưới lòng đất.
Diệp Hân Đồng nhìn 5 kẻ áo đen mặt đầy sát khí, liên tưởng đến mục đích Kim Lệ Châu muốn mời mình đến. Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi, một người phụ nữ với bề ngoài cao quý ngọt ngào như thế lại có thể ra tay hạ sát cô.
Năm kẻ kia thoáng liếc nhau rồi đột nhiên cùng phản công về phía cô.
Dao trong tay họ một đường nhắm thẳng vào mặt cô.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, đúng là ra tay thật.
Cô ngồi xổm xuống, nhanh nhẹn khéo léo lăn qua kẽ hở.
Với sức một người không thể chống lại 5 người đàn ông cường tráng, thế thì chỉ có chạy.
Diệp Hân Đồng không hề do dự đi vào một trong 5 chiếc cửa đá.
5 người kia muốn đuổi theo nhưng chỉ chạy đến cửa đã dừng lại.
Bọn họ tháo mặt nạ.
“Làm thế nào?” Một người trong số đó hỏi.
“Đây là nơi huấn luyện quân sĩ của tổng thống, nghe nói có thể an toàn ra ngoài không đến 10%, chúng ta nên ra ngoài.”
“Phải báo cáo với Kim tiểu thư thế nào?” Một tên áo đen lo lắng.
“Nói thật.”
Người áo đen quay trở lại lầu trên.
Diệp Hân Đồng đi vào bên trong, ánh đèn lúc sáng lúc tối, nhưng trên tường có để sắn một ít đuốc và diêm.
Diệp Hân Đồng nghi ngờ, sau lưng 5 kẻ áo đen không đuổi theo, đây là trong nội dung trò chơi hay thực sự là việc ngoài ý muốn?
Diệp Hân Đồng cầm cây đuốc và diêm đi tiếp vào bên trong.
Đi khoảng 2 thước, trước mặt cô hiện lên ba con đường, Diệp Hân Đồng lấy khuyên tai, không biết từ lúc nào đã rơi mất một cái.
Với bộ váy toàn pha lệ, cô tiếp tục đi về phía trước, đánh dấu hiệu lên tường.
Được khoảng 5p, cô càng đi càng có nhiều lối, nơi này và mê cung phía trên phức tạp hơn rất nhiều, cứ đi khoảng 2 thước lại có bốn lối mở ra.
Đột nhiên trước mặt cô dường như có một đống đồ trên mặt đất.
Diệp Hân Đồng nghi ngờ đi tới, cái đó mặc một bộ âu phục, chắc là người, ai lại nằm ở đây?
Diệp Hân Đồng đến gần.
“A” Cô giật mình, lấy tay bịt miệng.
Đố là một cái xác người đã khô, tính thời gian thì người này ít nhất đã chết 5 năm, chỉ còn lại bộ xương khô.
Sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Hân Đồng phát hiện trên bức tường chỗ bộ xương có một bản đồ vẽ bằng than.
Xem ra có vẻ giống với bản đồ mê cung, chỗ nào là đường cụt, chỗ nào có thể thông qua.
Bản đồ chưa vẽ xong, chỉ có một chút ghi chú, Diệp Hân Đồng không biết là ý gì, nhưng cô phát hiện rất nhiều chỗ trên tường đều có rất nhiều ký hiệu.
Nhìn kỹ vật còn sót lại trên bộ xương kia, tay tái cầm một con dao, tay phải là một bình nước.
Diệp Hân Đồng cúi lạy cái xác một cái, sau đó cầm con dao trong tay hắn, cô cắt bớt đuôi váy rườm rà, dùng mẩu than từ ngọn đuốc, chép lại tấm bản đồ lên vải.
Diệp Hân Đồng tiếp tục lên đường, càng đi, càng phát hiện đuốc để trên tường mỗi lúc một thưa hơn, đi khoảng chừng nửa giờ, cô dẫm vào một tảng đá dưới chân, trong lòng có một linh cảm không lành.
Biểu tượng đó thì ra là cái này.
Diệp Hân Đồng không dám nhấc chân lên, nhưng nếu không nhấc thì cô không thể đi tiếp.
Cô quan sát bốn phía, phát hiện trên tường có rất nhiều lỗ.
Hô hấp trở nên khó khăn, chỗ này là chỗ nào, sao lại giống nơi họ đã từng đặc huấn (huấn luyện đặc biệt) như vậy.
Diệp Hân Đồng quan sát vị trí các lỗ, theo sắp xếp này thì có một chỗ an toàn, cô phải dùng tốc độ rất nhanh mới mong thoát được đến chỗ an toàn kia.
Trong đầu đếm thầm 1, 2, 3.
Diệp Hân Đồng liên tiếp lộn hai vòng ra sau.
Vài chục mũi tên đồng thường lao ra khỏi lỗ lướt qua sau lưng cô, dạ phục rách nát, thật may không bị thương.
Cô ngoái đầu nhìn lại mặt đất, phát hiện rất nhiều mũi tên rơi trên đó, là cô quá sốt ruột tìm đường ra nên mới không phát hiện được sự hỗn loạn trên mặt đất.
Diệp Hân Đồng xoay người nhìn mảng váy trên lưng đã bị xé nát, trong lòng đột nhiên sợ hãi.
Không ngờ cô không phải anh dũng hi sinh, mà chết vì tham gia một trò chơi biến thái. Tin này truyền về nước, các đồng nghiệp chắc cười nhạo cô đến chết.
Diệp Hân Đồng yếu ớt tiếp tục đi về phía trước.
Cô đi rất chậm, chú ý từng chi tiết nhỏ, đặc biệt những chỗ kỳ quái trên bản đồ ghi chú, cả những biến đổi rất nhỏ trên tường, chỉ cần một chút thay đổi thì ngay sau đó là một cái bẫy.
Rốt cuộc cô cũng đi được đến cuối tấm bản đồ, trước mặt cô có ba lối đi.
Diệp Hân Đồng cảm thấy rất mệt mỏi, cô dựa vào tường trượt xuống.
Mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, muốn ngủ, cô đã đốt 5 cây đuốc, có nghĩa là cô cũng đi 5 tiếng rồi.
Cuối cùng cô mệt rã rời, ngủ mê man.
…………………………………………………..
Tác giả :
Nhất Phu