Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
Chương 94-3: Cố tình gây sự (3)
Lee Yul nhìn lướt Hồ Bưu, không nhịn được lại ho.
“Điện hạ, kế hoạch lần này quá nguy hiểm, nếu cô gái đó không cứu người, tất cả chúng ta đều thành trò cười.” Hồ Bưu ám chỉ vụ giật bình dưỡng khí dưới đáy biển.
Ánh mắt Lee Yul rất sâu xa: “Những kế hoạch của tôi đã tự dẫn tôi vào con đường không lối thoát rồi.”
“Cái gì? Điện hạ…”
“Khoảnh khắc cô ấy bơi về phía tôi, tôi thật sự đã yêu cô ấy. Không đúng ra là lúc tất cả mọi người vây quanh mặc, chỉ có cô ấy quan tâm đến tôi, từ lúc đó tôi đã yêu cô ấy không có thuốc nào chữa được.” Biểu cảm của Lee Yul rất phức tạp, vừa như mỉm cười lại vừa rất sầu não.
“Thế còn Kim Lệ Châu? Chẳng phải điện hạ vẫn luôn thích cô ấy sao? Cha cô ấy có thể giúp chúng ta rất nhiều.” Hồ Bưu rầu rĩ hỏi.
Lee Yul lại ho khan, cười ảm đạm: “Có lẽ không phải tôi yêu cô ấy, mà vì tôi quá cô đơn, cho nên tình nguyện để cô ấy đùa bỡn trong lòng bàn tay, lúc này tôi thấy rất hạnh phúc, sự quan tâm nhẹ nhàng cùng yêu mến, nhìn nụ cười của cô ấy tôi thấy rất ấm áp.”
“Nhưng thưa điện hạ, một khi người lên ngôi, thân phận của cô ấy không thể ngồi lên ghế hoàng hậu, Kim Lệ Châu là người thích hợp nhất.” Hồ Bưu âu sầu nói.
“Tôi cũng cứ nghĩ Kim Lệ Châu là người thích hợp nhất nên mới cố yêu cô ấy. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tình yêu với địa vị, thân phận và quốc tịch chẳng hề có liên quan. Khụ khụ.: Lee Yul lúc nói ra những lời này có cảm giác rất đau đớn.
”Điện hạ, nếu người muốn yêu thì hãy hết lòng yêu một lần, sau khi đã yêu đủ, chúng ta tiếp tục làm việc của chúng ta, tôi ủng hộ sự tùy hứng của người.” Con người lạnh lùng sắt đá như Hồ Bưu lộ ra một chút dịu dàng hiếm thấy.
“Ừm, tôi tin là cô ấy sẽ không làm tôi tổn thương” Lee Yul chỉ sợ có thế.
“Nếu cô ta làm người tổn thương, tôi sẽ khiến cô ta sống không bằng chết,” Hồ Bưu nói như đinh đóng cột, ánh mắt kiên định.
……………………………..
Diệp Hân Đồng trở về Nguyệt Hàng Hành cung, Mặc Tử Hiên vẫn chưa về, cô đợi rất lâu, anh cũng không trở lại.
Mãi đến khi ăn tối xong, Diệp Hân Đồng đang học tiếng Hàn, anh mới về.
Diệp Hân Đồng mỉm cười đến bên anh, nhưng anh làm ra vẻ không thấy đi về phòng mình.
Diệp Hân Đồng nghi hoặc nhìn bóng lưng ấy, bình thường họ chỉ gây gổ một lúc rồi thôi, lần này hắn sao vậy? Cô nghĩ đi nghĩ lại, giữa họ chẳng có chuyện gì đáng tức giận cả! Chẳng lẽ chỉ vì sợi dây chuyền?
Diệp Hân Đồng đến gõ cửa phòng anh.
Không có tiếng trả lời.
Cố vặn cửa đi vào. Mặc Tử Hiên quấy khăn tắm, liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài”
“Thế là sao?” Cô cũng không đi, cô chẳng sợ cơn giận của anh.
Anh không để ý đến sự tồn tại của cô, coi cô như người tang hình cầm tài liệu trên bàn lên xem, đột nhiên, đầu cô xuất hiện phía trên tài liệu của anh, anh quay người, đổi hướng khác.
“Này, đừng giận nữa mà.” Diệp Hân Đồng chu miệng la ầm lên.
“Tôi không giận, cô có thể ra ngoài được rồi.” Ánh mắt Mặc Tử Hiên lóe lên một tia lạnh như băng rồi biến mất, nói xong, tiếp tục đưa mắt lên nhìn tài liệu.
“Anh đang xem gì vậy?” Cô cũng không đi ra, mà vẫn giữ một phần tâm trạng tốt.
“Tài liệu liên quan đến nghị viên.” Anh thuận miệng đáp, nói xong, ngẩn người một cái: “Cô còn chưa ra ngoài?”
“Mặc Tử Hiên” Cô nói giọng lấy lòng “Đừng tức giận mà…, cảm giác anh cứ là lạ ấy.”
“Không phải cô có một hoàng tử chân chính rồi sao? Tôi một chút cũng không cho cô nghỉ ngơi, cô đi tìm Lee Yul đi.” Mặc Tử Hiên tiếp tục đọc tài liệu.
“À há” Diệp Hân Đồng đi tới trước mặt Mặc Tử Hiên, cô đại khái đã hiểu vì sao anh giận rồi, chẳng phải là vì cái món quà đó sao? Đúng là quỷ hẹp hòi.
“Lúc nhận quà tặng của Lee Yul tôi không biết nó lại là đồ quý giá như thế, hơn nữa, cậu ta nói muốn cảm ơn, tôi nhận quà tặng coi như xong.” Diệp Hân Đồng giải thích.
“Thế sao hôm nay cô còn đến chỗ Lee Yul?”
“Hả?” Thì ra anh cũng biết. Diệp Hân Đồng ngồi xuống phía đối diện anh ‘Vì cậu ta bị cảm, cậu ta bệnh là do tôi, nên đi thăm một chút.”
Mặc Tử Hiên lạnh lùng lại trở nên tức giận “Chân tôi bị thương cũng là do cô, cô như thế nào với tôi, hắn chỉ bị bệnh có chút xíu cô đã quan tâm như vậy, là vì tôi quá mạnh mẽ hay là do hắn quá mềm yếu, cô rõ ràng đối xử khác nhau.”
Mặc Tử Hiên quát lên.
Trong lòng Diệp Hân Đồng thoáng qua một tâm trạng khác thường, hắn thế nào so đo như là đang ghen ấy.
“Thế anh muốn thế nào?” Cô lấy lòng hỏi, lần này không tức giận cũng không phản bác.
Mặc Tử Hiên quay đi, không thèm để ý đến cô, nhưng trong lòng… sự uất ức rõ ràng đã tan biến.
Diệp Hân Đồng lại đứng dậy, chạy đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống “Được rồi, cái người này, thuốc uống mấy ngày đưa cho tôi, tôi tới hầu hạ anh.”
Mặc Tử Hiên lập tức hết giận, thậm chí còn có vẻ mỉm cười: “Tôi còn phải đi thuyết phục nghị viên đây.”
“Tôi cùng đi với anh.” Diệp Hân Đồng nở nụ cười sáng lạn.
“Thế thì đưa viên Hắc trân châu của Lee Yul đây.” Mặc Tử Hiên nói tiếp, ánh mắt lại khôi phục sự tà mị thường ngày, không còn lạnh như băng nữa.
Diệp Hân Đồng do dự một chút, nghiêm túc nói “Mặc dù tôi cũng không muốn nhận, nhưng cũng không thể trả lại, đánh mất càng kỳ dị, nên tôi muốn để viên Trân châu này vào ngân hàng, lúc nào thích hợp sẽ trả lại cho Lee Yul.”
“Ngày mai ra ngoài gửi viên trân châu. Bây giờ theo anh đi ăn cơm.” Mặc Tử Hiên lại bày ra khuôn mặt tươi cười.
“Nhưng mà tôi ăn rồi, anh ra ngoài làm cái gì, lâu như vậy mà vẫn chưa ăn cơm.” Diệp Hân Đồng nghi ngờ hỏi.
“Bị em làm cho tức giận đến mức cơm ăn không vào, anh mặc kệ, em phải đi ăn cơm với anh.” Mặc Tử Hiên tâm trạng tốt rồi, anh gọi Hàn thượng cung chuẩn bị bữa tối mang tới đây.
“Điện hạ, kế hoạch lần này quá nguy hiểm, nếu cô gái đó không cứu người, tất cả chúng ta đều thành trò cười.” Hồ Bưu ám chỉ vụ giật bình dưỡng khí dưới đáy biển.
Ánh mắt Lee Yul rất sâu xa: “Những kế hoạch của tôi đã tự dẫn tôi vào con đường không lối thoát rồi.”
“Cái gì? Điện hạ…”
“Khoảnh khắc cô ấy bơi về phía tôi, tôi thật sự đã yêu cô ấy. Không đúng ra là lúc tất cả mọi người vây quanh mặc, chỉ có cô ấy quan tâm đến tôi, từ lúc đó tôi đã yêu cô ấy không có thuốc nào chữa được.” Biểu cảm của Lee Yul rất phức tạp, vừa như mỉm cười lại vừa rất sầu não.
“Thế còn Kim Lệ Châu? Chẳng phải điện hạ vẫn luôn thích cô ấy sao? Cha cô ấy có thể giúp chúng ta rất nhiều.” Hồ Bưu rầu rĩ hỏi.
Lee Yul lại ho khan, cười ảm đạm: “Có lẽ không phải tôi yêu cô ấy, mà vì tôi quá cô đơn, cho nên tình nguyện để cô ấy đùa bỡn trong lòng bàn tay, lúc này tôi thấy rất hạnh phúc, sự quan tâm nhẹ nhàng cùng yêu mến, nhìn nụ cười của cô ấy tôi thấy rất ấm áp.”
“Nhưng thưa điện hạ, một khi người lên ngôi, thân phận của cô ấy không thể ngồi lên ghế hoàng hậu, Kim Lệ Châu là người thích hợp nhất.” Hồ Bưu âu sầu nói.
“Tôi cũng cứ nghĩ Kim Lệ Châu là người thích hợp nhất nên mới cố yêu cô ấy. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tình yêu với địa vị, thân phận và quốc tịch chẳng hề có liên quan. Khụ khụ.: Lee Yul lúc nói ra những lời này có cảm giác rất đau đớn.
”Điện hạ, nếu người muốn yêu thì hãy hết lòng yêu một lần, sau khi đã yêu đủ, chúng ta tiếp tục làm việc của chúng ta, tôi ủng hộ sự tùy hứng của người.” Con người lạnh lùng sắt đá như Hồ Bưu lộ ra một chút dịu dàng hiếm thấy.
“Ừm, tôi tin là cô ấy sẽ không làm tôi tổn thương” Lee Yul chỉ sợ có thế.
“Nếu cô ta làm người tổn thương, tôi sẽ khiến cô ta sống không bằng chết,” Hồ Bưu nói như đinh đóng cột, ánh mắt kiên định.
……………………………..
Diệp Hân Đồng trở về Nguyệt Hàng Hành cung, Mặc Tử Hiên vẫn chưa về, cô đợi rất lâu, anh cũng không trở lại.
Mãi đến khi ăn tối xong, Diệp Hân Đồng đang học tiếng Hàn, anh mới về.
Diệp Hân Đồng mỉm cười đến bên anh, nhưng anh làm ra vẻ không thấy đi về phòng mình.
Diệp Hân Đồng nghi hoặc nhìn bóng lưng ấy, bình thường họ chỉ gây gổ một lúc rồi thôi, lần này hắn sao vậy? Cô nghĩ đi nghĩ lại, giữa họ chẳng có chuyện gì đáng tức giận cả! Chẳng lẽ chỉ vì sợi dây chuyền?
Diệp Hân Đồng đến gõ cửa phòng anh.
Không có tiếng trả lời.
Cố vặn cửa đi vào. Mặc Tử Hiên quấy khăn tắm, liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài”
“Thế là sao?” Cô cũng không đi, cô chẳng sợ cơn giận của anh.
Anh không để ý đến sự tồn tại của cô, coi cô như người tang hình cầm tài liệu trên bàn lên xem, đột nhiên, đầu cô xuất hiện phía trên tài liệu của anh, anh quay người, đổi hướng khác.
“Này, đừng giận nữa mà.” Diệp Hân Đồng chu miệng la ầm lên.
“Tôi không giận, cô có thể ra ngoài được rồi.” Ánh mắt Mặc Tử Hiên lóe lên một tia lạnh như băng rồi biến mất, nói xong, tiếp tục đưa mắt lên nhìn tài liệu.
“Anh đang xem gì vậy?” Cô cũng không đi ra, mà vẫn giữ một phần tâm trạng tốt.
“Tài liệu liên quan đến nghị viên.” Anh thuận miệng đáp, nói xong, ngẩn người một cái: “Cô còn chưa ra ngoài?”
“Mặc Tử Hiên” Cô nói giọng lấy lòng “Đừng tức giận mà…, cảm giác anh cứ là lạ ấy.”
“Không phải cô có một hoàng tử chân chính rồi sao? Tôi một chút cũng không cho cô nghỉ ngơi, cô đi tìm Lee Yul đi.” Mặc Tử Hiên tiếp tục đọc tài liệu.
“À há” Diệp Hân Đồng đi tới trước mặt Mặc Tử Hiên, cô đại khái đã hiểu vì sao anh giận rồi, chẳng phải là vì cái món quà đó sao? Đúng là quỷ hẹp hòi.
“Lúc nhận quà tặng của Lee Yul tôi không biết nó lại là đồ quý giá như thế, hơn nữa, cậu ta nói muốn cảm ơn, tôi nhận quà tặng coi như xong.” Diệp Hân Đồng giải thích.
“Thế sao hôm nay cô còn đến chỗ Lee Yul?”
“Hả?” Thì ra anh cũng biết. Diệp Hân Đồng ngồi xuống phía đối diện anh ‘Vì cậu ta bị cảm, cậu ta bệnh là do tôi, nên đi thăm một chút.”
Mặc Tử Hiên lạnh lùng lại trở nên tức giận “Chân tôi bị thương cũng là do cô, cô như thế nào với tôi, hắn chỉ bị bệnh có chút xíu cô đã quan tâm như vậy, là vì tôi quá mạnh mẽ hay là do hắn quá mềm yếu, cô rõ ràng đối xử khác nhau.”
Mặc Tử Hiên quát lên.
Trong lòng Diệp Hân Đồng thoáng qua một tâm trạng khác thường, hắn thế nào so đo như là đang ghen ấy.
“Thế anh muốn thế nào?” Cô lấy lòng hỏi, lần này không tức giận cũng không phản bác.
Mặc Tử Hiên quay đi, không thèm để ý đến cô, nhưng trong lòng… sự uất ức rõ ràng đã tan biến.
Diệp Hân Đồng lại đứng dậy, chạy đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống “Được rồi, cái người này, thuốc uống mấy ngày đưa cho tôi, tôi tới hầu hạ anh.”
Mặc Tử Hiên lập tức hết giận, thậm chí còn có vẻ mỉm cười: “Tôi còn phải đi thuyết phục nghị viên đây.”
“Tôi cùng đi với anh.” Diệp Hân Đồng nở nụ cười sáng lạn.
“Thế thì đưa viên Hắc trân châu của Lee Yul đây.” Mặc Tử Hiên nói tiếp, ánh mắt lại khôi phục sự tà mị thường ngày, không còn lạnh như băng nữa.
Diệp Hân Đồng do dự một chút, nghiêm túc nói “Mặc dù tôi cũng không muốn nhận, nhưng cũng không thể trả lại, đánh mất càng kỳ dị, nên tôi muốn để viên Trân châu này vào ngân hàng, lúc nào thích hợp sẽ trả lại cho Lee Yul.”
“Ngày mai ra ngoài gửi viên trân châu. Bây giờ theo anh đi ăn cơm.” Mặc Tử Hiên lại bày ra khuôn mặt tươi cười.
“Nhưng mà tôi ăn rồi, anh ra ngoài làm cái gì, lâu như vậy mà vẫn chưa ăn cơm.” Diệp Hân Đồng nghi ngờ hỏi.
“Bị em làm cho tức giận đến mức cơm ăn không vào, anh mặc kệ, em phải đi ăn cơm với anh.” Mặc Tử Hiên tâm trạng tốt rồi, anh gọi Hàn thượng cung chuẩn bị bữa tối mang tới đây.
Tác giả :
Nhất Phu