Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
Chương 91-3: Lên thì lên (3)
Mặc Tử Hiên cười mỉm nhìn Diệp Hân Đồng, cô là con mèo hoang, anh chẳng hề lo lắng Yoon Jin có thể bắt nạt được cô.
“Tôi có một chuyện muốn nói” Lee Yul đột nhiên nói, hóa giải không khí lúng túng.
Tất cả đều nhìn Lee Yul, cậu quay đầu dịu dàng nhìn Diệp Hân Đồng, trong mắt đầy tình cảm, Diệp Hân Đồng có linh cảm những lời hắn sắp nói có liên quan đến mình.
Lee Yul khẽ mỉm cười: “Tôi muốn dùng thân phận của quân vương Hàn Quốc mời Diệp Hân Đồng trở thành khách tham quan hoàng thất Hàn Quốc, từ hôm naym cô không còn là cảnh vệ, mà là khách của chúng tôi, ở Hàn cung hưởng thụ sự đãi ngộ cao nhất.”
Diệp Hân Đồng đại khái hiểu những lời của Lee Yul, thấy cảm động, vừa rồi Yoon Jin cười cô là chim sẻ, cậu ta giúp cô đánh trả. Nhưng mà, nếu cô nói đồng ý, khác nào trần trụi từ phe Mặc Tử Hiên nhảy sang phe Lee Yul. Diệp Hân Đồng cảm kích, nhưng cô không thể đồng ý.
Cô đang tìm lời lẽ thích hợp để giải thích.
“Điện hạ?” Yoon Jin không thể tin nổi kêu lên.
Kim Lệ Châu cũng không hiểu nhìn Lee Yul, trong mắt cô xen lẫn ghen tỵ và thương cảm.
Mặc Tử Hiên dựa vào ghế, có vẻ lỳ lợm, mắt nheo lại, tâm trạng chả ra sao khẽ nhếch miệng “Cô ấy không thể đồng ý, tôi đưa cô ấy từ Trung Quốc sang đây, thân phận thế nào chỉ có bên TQ mới có thể định đoạt, nếu cậu thực sự muốn thay đổi thân phận cảnh vệ của cô ấy thì sang TQ thỏa thuận đi, tôi sẽ thông báo.”
“Tại sao? Anh nỡ lòng nào nhìn cô ấy bị chế nhạo, vở hài kịch này anh tò mò muốn xem lắm sao?” Lee Yul xuống nước, nhìn thẳng Mặc Tử Hiên.
“Gọi cô ấy tới bàn này là cậu chứ không phải tôi, chờ đợi hài kịch cũng là cậu không phải tôi, người nào có lòng dạ nhỏ nhen thì mọi người đều rõ.” Mặc Tử Hiên phản bác.
Không khí có vẻ căng thẳng.
“Chẳng lẽ từ đáy lòng anh cảm thấy cô ấy là phượng hoàng trong mình chim sẻ.”
“Không cần phải khích bác bới móc câu từ, cậu làm vậy là muốn nói rằng cậu có hứng thú với mọi phụ nữ bên cạnh tôi sao. Thế nghĩa là chuyện gì cũng muốn tranh giành với tôi.”
Mọi người đều nín thở không ai nói gì, tiếng Trung bọn họ khôn hiểu nên sắc mặt có vẻ ngơ ngác, chẳng nói chẳng rằng, không ai động đũa, trong phòng rất yên tĩnh, như thể chỉ có Mặc Tử Hiên và Lee Yul ở đây.
“Tôi sẽ chỉ đưa một người phụ nữ lên làm công chúa, không đứng núi này trông núi nọ, không di tình biệt luyến (chia cắt tình yêu), không để cô ấy chịu tổn thương, không cho phép bất kỳ kẻ nào bắt nạt, nếu anh cảm thấy như thế là tranh giành, tôi sẽ tranh với anh.” Lee Yul kiên định nhìn mặc, khí phách kiên cường này khác hẳn vẻ dịu dàng thường ngày.
Kim Lệ Châu có chút cảm động, cúi đầu.
Mặc Tử Hiên cũng cảm thấy hắn đang thổ lộ với Kim Lệ Châu, chẳng biết tại sao, trong lòng anh có phần thoải mái thở phào nhẹ nhõm. Tâm trạng cũng không còn tệ như vừa rồi.
Diệp Hân Đồng biết là hắn đang nói cho Kim Lệ Châu nghe, thật ra thì nàng rất thích thú với người đàn ông si tình như thế.
Không ai nói gì, không khí càng trở nên đặc quánh, ai cũng ngồi sững sờ, không nói gì.
“Ăn cơm đi, nguội hết rồi.” Kim Phủ Điền vui vẻ hớn hở kêu lên một tiếng, hóa giải cái không khí không thể thở nổi này.
Diệp Hân Đồng bắt đầu ăn.
Lee Yul lại u buồn lo lắng, nhíu mày.
“Sẽ không di tình biệt luyến, tôi thu hồi những lời này.” Lee Yul nói xong cũng bắt đầu ăn.
Kim Lệ Châu nhìn Lee Yul có vẻ phức tạp uất ức, cậu ta làm ra vẻ không thấy.
Diệp Hân Đồng cảm thấy câu nói sau cùng của hắn là lạ, nhìn qua Kim Lệ Châu một cái, cũng thế, cô ta gần như đã là vợ của Mặc Tử Hiên rồi, cậu ta muốn di tình biệt luyến cũng chẳng có gì sai. Nhưng cô lại cảm thấy Lee Yul có vẻ giận bản thân nên cố ý nói như vậy cho Kim Lệ Châu nghe.
Con người, hiểu rõ là được rồi. Giống như cô, ít suy nghĩ thì sẽ vui vẻ.
Diệp Hân Đồng cắm cúi ăn, nhanh quá đến mức sặc.
“Khụ khụ khụ”
Lee Yul lập tức êm ái vỗ lên lưng cô, tay còn lại đưa khăn ăn.
Ho xong, Diệp Hân Đồng cầm chiếc khăn trong tay cậu lau miệng, nở nụ cười sáng lạn.
Mặc Tử Hiên lạnh lùng nhìn bọn họ, ngọn lửa trong lòng vừa dập tắt lại bùng cháy lên. Anh đang cố gắng tiêu hóa những lời của Lee Yul, hắn nói chỉ đưa một người lên làm công chúa, không để cô ấy bị tổn thương, không cho phép kẻ nào bắt nạt. Là hắn nói Kim Lệ Châu hay Diệp Hân Đồng.
“Lee Yul, chúng ta đấu đi. Nếu tôi thắng, cậu hãy tránh xa những người phụ nữ quanh tôi một chút.”
Lee Yul chẳng thèm để ý, bình tĩnh nhìn Mặc Tử Hiên “Anh đang bị thương, cứ chăm sóc chân mình cho tốt đã.”
“Tôi một chân cũng thắng được cậu.” Mặc Tử Hiên tự phụ nói.
Lee Yul cười nhạt “Đừng trẻ con như thế được không, kể cả tôi thắng cũng thắng không cần dùng võ.”
Diệp Hân Đồng nhìn hai anh em họ thủy hỏa không tha, xem ra là vì Kim Lệ Châu, lại sắp gây chiến, cô sợ nuốt không nổi nữa, để cái thìa xuống.
“Tôi no rồi, các vị cứ từ từ ăn.”
Cô đứng dậy không nói gì, bỏ đi.
“Tôi có một chuyện muốn nói” Lee Yul đột nhiên nói, hóa giải không khí lúng túng.
Tất cả đều nhìn Lee Yul, cậu quay đầu dịu dàng nhìn Diệp Hân Đồng, trong mắt đầy tình cảm, Diệp Hân Đồng có linh cảm những lời hắn sắp nói có liên quan đến mình.
Lee Yul khẽ mỉm cười: “Tôi muốn dùng thân phận của quân vương Hàn Quốc mời Diệp Hân Đồng trở thành khách tham quan hoàng thất Hàn Quốc, từ hôm naym cô không còn là cảnh vệ, mà là khách của chúng tôi, ở Hàn cung hưởng thụ sự đãi ngộ cao nhất.”
Diệp Hân Đồng đại khái hiểu những lời của Lee Yul, thấy cảm động, vừa rồi Yoon Jin cười cô là chim sẻ, cậu ta giúp cô đánh trả. Nhưng mà, nếu cô nói đồng ý, khác nào trần trụi từ phe Mặc Tử Hiên nhảy sang phe Lee Yul. Diệp Hân Đồng cảm kích, nhưng cô không thể đồng ý.
Cô đang tìm lời lẽ thích hợp để giải thích.
“Điện hạ?” Yoon Jin không thể tin nổi kêu lên.
Kim Lệ Châu cũng không hiểu nhìn Lee Yul, trong mắt cô xen lẫn ghen tỵ và thương cảm.
Mặc Tử Hiên dựa vào ghế, có vẻ lỳ lợm, mắt nheo lại, tâm trạng chả ra sao khẽ nhếch miệng “Cô ấy không thể đồng ý, tôi đưa cô ấy từ Trung Quốc sang đây, thân phận thế nào chỉ có bên TQ mới có thể định đoạt, nếu cậu thực sự muốn thay đổi thân phận cảnh vệ của cô ấy thì sang TQ thỏa thuận đi, tôi sẽ thông báo.”
“Tại sao? Anh nỡ lòng nào nhìn cô ấy bị chế nhạo, vở hài kịch này anh tò mò muốn xem lắm sao?” Lee Yul xuống nước, nhìn thẳng Mặc Tử Hiên.
“Gọi cô ấy tới bàn này là cậu chứ không phải tôi, chờ đợi hài kịch cũng là cậu không phải tôi, người nào có lòng dạ nhỏ nhen thì mọi người đều rõ.” Mặc Tử Hiên phản bác.
Không khí có vẻ căng thẳng.
“Chẳng lẽ từ đáy lòng anh cảm thấy cô ấy là phượng hoàng trong mình chim sẻ.”
“Không cần phải khích bác bới móc câu từ, cậu làm vậy là muốn nói rằng cậu có hứng thú với mọi phụ nữ bên cạnh tôi sao. Thế nghĩa là chuyện gì cũng muốn tranh giành với tôi.”
Mọi người đều nín thở không ai nói gì, tiếng Trung bọn họ khôn hiểu nên sắc mặt có vẻ ngơ ngác, chẳng nói chẳng rằng, không ai động đũa, trong phòng rất yên tĩnh, như thể chỉ có Mặc Tử Hiên và Lee Yul ở đây.
“Tôi sẽ chỉ đưa một người phụ nữ lên làm công chúa, không đứng núi này trông núi nọ, không di tình biệt luyến (chia cắt tình yêu), không để cô ấy chịu tổn thương, không cho phép bất kỳ kẻ nào bắt nạt, nếu anh cảm thấy như thế là tranh giành, tôi sẽ tranh với anh.” Lee Yul kiên định nhìn mặc, khí phách kiên cường này khác hẳn vẻ dịu dàng thường ngày.
Kim Lệ Châu có chút cảm động, cúi đầu.
Mặc Tử Hiên cũng cảm thấy hắn đang thổ lộ với Kim Lệ Châu, chẳng biết tại sao, trong lòng anh có phần thoải mái thở phào nhẹ nhõm. Tâm trạng cũng không còn tệ như vừa rồi.
Diệp Hân Đồng biết là hắn đang nói cho Kim Lệ Châu nghe, thật ra thì nàng rất thích thú với người đàn ông si tình như thế.
Không ai nói gì, không khí càng trở nên đặc quánh, ai cũng ngồi sững sờ, không nói gì.
“Ăn cơm đi, nguội hết rồi.” Kim Phủ Điền vui vẻ hớn hở kêu lên một tiếng, hóa giải cái không khí không thể thở nổi này.
Diệp Hân Đồng bắt đầu ăn.
Lee Yul lại u buồn lo lắng, nhíu mày.
“Sẽ không di tình biệt luyến, tôi thu hồi những lời này.” Lee Yul nói xong cũng bắt đầu ăn.
Kim Lệ Châu nhìn Lee Yul có vẻ phức tạp uất ức, cậu ta làm ra vẻ không thấy.
Diệp Hân Đồng cảm thấy câu nói sau cùng của hắn là lạ, nhìn qua Kim Lệ Châu một cái, cũng thế, cô ta gần như đã là vợ của Mặc Tử Hiên rồi, cậu ta muốn di tình biệt luyến cũng chẳng có gì sai. Nhưng cô lại cảm thấy Lee Yul có vẻ giận bản thân nên cố ý nói như vậy cho Kim Lệ Châu nghe.
Con người, hiểu rõ là được rồi. Giống như cô, ít suy nghĩ thì sẽ vui vẻ.
Diệp Hân Đồng cắm cúi ăn, nhanh quá đến mức sặc.
“Khụ khụ khụ”
Lee Yul lập tức êm ái vỗ lên lưng cô, tay còn lại đưa khăn ăn.
Ho xong, Diệp Hân Đồng cầm chiếc khăn trong tay cậu lau miệng, nở nụ cười sáng lạn.
Mặc Tử Hiên lạnh lùng nhìn bọn họ, ngọn lửa trong lòng vừa dập tắt lại bùng cháy lên. Anh đang cố gắng tiêu hóa những lời của Lee Yul, hắn nói chỉ đưa một người lên làm công chúa, không để cô ấy bị tổn thương, không cho phép kẻ nào bắt nạt. Là hắn nói Kim Lệ Châu hay Diệp Hân Đồng.
“Lee Yul, chúng ta đấu đi. Nếu tôi thắng, cậu hãy tránh xa những người phụ nữ quanh tôi một chút.”
Lee Yul chẳng thèm để ý, bình tĩnh nhìn Mặc Tử Hiên “Anh đang bị thương, cứ chăm sóc chân mình cho tốt đã.”
“Tôi một chân cũng thắng được cậu.” Mặc Tử Hiên tự phụ nói.
Lee Yul cười nhạt “Đừng trẻ con như thế được không, kể cả tôi thắng cũng thắng không cần dùng võ.”
Diệp Hân Đồng nhìn hai anh em họ thủy hỏa không tha, xem ra là vì Kim Lệ Châu, lại sắp gây chiến, cô sợ nuốt không nổi nữa, để cái thìa xuống.
“Tôi no rồi, các vị cứ từ từ ăn.”
Cô đứng dậy không nói gì, bỏ đi.
Tác giả :
Nhất Phu