Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
Chương 15: Hoàng tử thật giả
“Bùm bùm bùm” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nổ làm Diệp Hân Đồng hoảng hốt.
“Ngại quá, ở đây bắn pháo hoa hơi ầm ĩ, tôi nghe không rõ, lúc rảnh tôi sẽ gọi lại.” Diệp Hân Đồng đang định cúp máy.
“Bảo vệ mình cho tốt, đừng để bị thương nữa.” Sự quan tâm của anh khiến cô không quen. Anh đối với thuộc hạ nào đang làm nhiệm vụ cũng như vậy sao? Ngoài lạnh trong nóng?
“Được, tôi biết rồi.”
Diệp Hân Đồng ra khỏi phòng vệ sinh thì pháo hoa đã hết, Mặc Tử Hiên cũng về vị trí của mình, sắc mặt anh xanh mét, dĩa trong tay rơi xuống.
Diệp Hân Đồng ngồi xuống trước mặt, anh ngẩng đầu lên, đáy mắt thâm thúy sắc lạnh.
“Cô vừa đi đâu?” Anh hiển nhiên không vui.
“Tôi ra ngoài nghe điện thoại. Sao vậy?” Diệp Hân Đồng cầm dao cắt thịt, bỏ vào miệng, ra vẻ vô tội.
“Vậy thì cô không nhìn thấy pháo hoa bên ngoài rồi.” Anh không ăn nữa, buôn dao dĩa trên tay ra.
Diệp Hân Đồng gật đầu: “Có gì không?”
Mặc Tử Hiên đứng lên, đi tới cửa, mặt tái xanh.
Diệp Hân Đồng không hiểu gì, bỏ dĩa xuống đuổi theo, nhưng đến cửa bị phục vụ ngăn lại.
Sauk khi thanh toán 638 đồng, Diệp Hân Đồng vội vàng chạy đi, thấy xe của Mặc Tử Hiên ở bên đường.
Lão Kim từ trên xe bước xuống, mở cửa sau cho Diệp Hân Đồng ngồi lên, còn ông ngồi vào vị trí lái phụ.
Diệp Hân Đồng ngồi vào bên cạnh Mặc Tử Hiên.
“Âm nhạc không làm cô cảm động, pháo hoa cũng không khiến cô cảm động, cô thật đặc biệt.” Mặc Tử Hiên kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng, hơi có vẻ buồn bực suy sụp.
Diệp Hân Đồng đại khái hiểu được ý anh ta, cô cười: “Tấm lòng của anh tôi nhận, tôi hỏi anh một chuyện.”
Mặc Tử Hiên hất đầu: “Cái gì?”
“Anh không phải là hoàng tử thật à?” Mặc Tử Hiên sứng sốt, sau đó cười lớn: “Tại sao lại hỏi thế?”
“Vũ Văn Thành nói tôi là đặc phái, nếu anh là hoàng tử thật, cấp trên sẽ không phái một cảnh sát thấp kém như tôi. Thế thì sự thật chỉ có một, anh là giả.”
“Ha ha ha ha”. Mặc Tử Hiên cười nghiêng ngả, anh dựa trên ghế, vừa nói vừa cười “Cô thật có khéo giải thích.”
“Phải không, tôi cũng nghĩ vậy, nếu không một người thâm cung truyền thông sao phải nói toẹt ra như vậy, cũng không có tí khí chất ưu nhã nào của một hoàng tử.”
“Ha ha ha ha, hoàng tư phải có khí chất ưu nhã hay sao?” Anh cười khoa trương.
“Mấu chốt hơn là, anh như một kẻ lạc từ phố phường thượng lưu tới dân gian. Loại này không được chào đón…”
Cô vừa dứt lời, khóe mắt anh lóe ra một tia lạnh như băng, nhưng lập tức biến mất, vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười kỳ quái.
“Này, hay là hai chúng ta vừa đi vừa trút bầu tâm sự vậy.”
“Hả? Đừng đua xe nữa đi. Trịnh độ lái xe thành thạo của anh tôi không muốn thưởng thức nữa.”
Diệp Hân Đồng lắc lắc tay, cơn ác mộng hôm qua đến bây giờ cô vẫn còn sợ hãi.
Mặc Tử Hiên khoác tay lên vai cô, Diệp Hân Đồng nhăn nhó, không đẩy ra được.”
“Về nhà nấu đồ ăn cho tôi trước đi.” Anh cợt nhả nói.
“Tại sao tôi phải nấu? Lão Kim nấu rất ngon.”
“Bởi vì tôi đã tốn công sức chuẩn bị nhiều tiết mục như vậy cô cũng không thèm nhìn qua, cô phụ tấm lòng của tôi thì cũng nên bồi thường cho tôi chứ.”
Ánh mắt quái dị của anh cũng rất có vẻ uất ức.
Cách nói chuyện của người Trung và người Hàn rất khác nhau. Anh ta càng sinh động. Diệp Hân Đồng không thể từ chối lời thỉnh cầu vừa rồi.
“Anh muốn ăn gì?” Diệp Hân Đồng đành hỏi.
“Ăn món Trung Quốc.”
Diệp Hân Đồng lấy công thức tại chỗ, tài nấu nướng là sở trường của cô, trong chốc lát đại sảnh đã tràn ngập mùi thức ăn thơm phức khiến người ta thèm thuồng.
Món ăn được bưng ra, món thịt kho có sắc màu đỏ thắm, mùi thơm nức mũi, canh cá diếc nước trong vắt, cà tím lột vỏ thái sợi bung và rau xào xanh biếc rất bắt mắt.
“Ừm, rất ngon, rất có dư vị, quả nhiên là ngon miệng.” Mặc Tử Hiên ăn một muống canh, phát ra âm thanh sì sụp, vẻ mặt rất hưởng thụ.
Người nấu ăn luôn muốn được người thưởng thức khen, đặc biệt là với những người thích làm món ngon như Diệp Hân Đồng.
“Thật ra tôi cảm thấy mình có khả năng nấu ăn thiên phú hơn là làm cảnh sát. Tôi tình nguyện ngồi cả buổi tối nghiên cứu công thức nấu ăn còn hơn nghiên cứu cấu tạo của khẩu súng.”
“Nếu cô không phải thích làm cảnh sát, tôi có thể mở cho cô một nhà hàng, tùy cô muốn làm gì thì làm, miễn cô vui là được rồi.”
Diệp Hân Đồng cúi đầu, ánh mắt hơi ảm đạm.
“Ba tôi chỉ có mình tôi là con, ông ấy muốn tôi làm cảnh sát, kể cả chỉ đứng nghe điện thoại, cũng phải ở trong cục cảnh sát.”
Ánh mắt Mặc Tử Hiên thoáng một tia lạnh lẽo nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một nụ cười sang sảng “Nếu người đàn ông của cô kế thừa công việc của ba cô thì thế nào?”
Hai tay anh tạo thành chữ thập nắm chặt tay Diệp Hân Đồng.
“Anh? Đại thiếu gia phong lưu, đừng làm trò với tôi nữa.” Diệp Hân Đồng phiền não rút tay khỏi tay Mặc Tử Hiên.
Diệp Hân Đồng nhẫn tâm dùng đũa đánh vào tay anh.
“wow”
Mặc Tử Hiên dùng tay trái che tay phải bị đánh.
“Đau lắm đấy, đùa một chút cũng không được nha.”
Diệp Hân Đồng cầm đũa lên, gắp một miếng thịt to bỏ vào bát Mặc Tử Hiên.”
“Ăn cơm của anh đi!” Cô nói, mắt thoáng liếc lão Kim đứng ở cầu thang không có biểu hiện gì.
“Lão Kim, cùng ăn cơm đi.” Diệp Hân Đồng mỉm cười gọi.
Lão Kim vẫn giữ nguyên bộ mặt lắc đầu một cái, đến bên cạnh Mặc Tử Hiên, cung kính nói mấy câu tiếng Hàn.
Sắc mặt Mặc Tử Hiên trở nên lạnh băng, ánh mắt đằng đằng sát khí, để đũa xuống, dựa lưng vào ghế ngồi, một Mặc Tử Hiên đẹp lạnh lùng như thế, lần đầu tiên Hân thấy qua, trong phút chốc, anh như biến thành người khác.
“#$^%^&*^%(&^)(*_*_)(+(+@%$#%^%” Hắn lạnh lùng nói một câu tiếng Hàn, lão Kim nghe xong mặt không biểu hiện gì bước nhanh ra ngoài cửa.
“Ngại quá, ở đây bắn pháo hoa hơi ầm ĩ, tôi nghe không rõ, lúc rảnh tôi sẽ gọi lại.” Diệp Hân Đồng đang định cúp máy.
“Bảo vệ mình cho tốt, đừng để bị thương nữa.” Sự quan tâm của anh khiến cô không quen. Anh đối với thuộc hạ nào đang làm nhiệm vụ cũng như vậy sao? Ngoài lạnh trong nóng?
“Được, tôi biết rồi.”
Diệp Hân Đồng ra khỏi phòng vệ sinh thì pháo hoa đã hết, Mặc Tử Hiên cũng về vị trí của mình, sắc mặt anh xanh mét, dĩa trong tay rơi xuống.
Diệp Hân Đồng ngồi xuống trước mặt, anh ngẩng đầu lên, đáy mắt thâm thúy sắc lạnh.
“Cô vừa đi đâu?” Anh hiển nhiên không vui.
“Tôi ra ngoài nghe điện thoại. Sao vậy?” Diệp Hân Đồng cầm dao cắt thịt, bỏ vào miệng, ra vẻ vô tội.
“Vậy thì cô không nhìn thấy pháo hoa bên ngoài rồi.” Anh không ăn nữa, buôn dao dĩa trên tay ra.
Diệp Hân Đồng gật đầu: “Có gì không?”
Mặc Tử Hiên đứng lên, đi tới cửa, mặt tái xanh.
Diệp Hân Đồng không hiểu gì, bỏ dĩa xuống đuổi theo, nhưng đến cửa bị phục vụ ngăn lại.
Sauk khi thanh toán 638 đồng, Diệp Hân Đồng vội vàng chạy đi, thấy xe của Mặc Tử Hiên ở bên đường.
Lão Kim từ trên xe bước xuống, mở cửa sau cho Diệp Hân Đồng ngồi lên, còn ông ngồi vào vị trí lái phụ.
Diệp Hân Đồng ngồi vào bên cạnh Mặc Tử Hiên.
“Âm nhạc không làm cô cảm động, pháo hoa cũng không khiến cô cảm động, cô thật đặc biệt.” Mặc Tử Hiên kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng, hơi có vẻ buồn bực suy sụp.
Diệp Hân Đồng đại khái hiểu được ý anh ta, cô cười: “Tấm lòng của anh tôi nhận, tôi hỏi anh một chuyện.”
Mặc Tử Hiên hất đầu: “Cái gì?”
“Anh không phải là hoàng tử thật à?” Mặc Tử Hiên sứng sốt, sau đó cười lớn: “Tại sao lại hỏi thế?”
“Vũ Văn Thành nói tôi là đặc phái, nếu anh là hoàng tử thật, cấp trên sẽ không phái một cảnh sát thấp kém như tôi. Thế thì sự thật chỉ có một, anh là giả.”
“Ha ha ha ha”. Mặc Tử Hiên cười nghiêng ngả, anh dựa trên ghế, vừa nói vừa cười “Cô thật có khéo giải thích.”
“Phải không, tôi cũng nghĩ vậy, nếu không một người thâm cung truyền thông sao phải nói toẹt ra như vậy, cũng không có tí khí chất ưu nhã nào của một hoàng tử.”
“Ha ha ha ha, hoàng tư phải có khí chất ưu nhã hay sao?” Anh cười khoa trương.
“Mấu chốt hơn là, anh như một kẻ lạc từ phố phường thượng lưu tới dân gian. Loại này không được chào đón…”
Cô vừa dứt lời, khóe mắt anh lóe ra một tia lạnh như băng, nhưng lập tức biến mất, vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười kỳ quái.
“Này, hay là hai chúng ta vừa đi vừa trút bầu tâm sự vậy.”
“Hả? Đừng đua xe nữa đi. Trịnh độ lái xe thành thạo của anh tôi không muốn thưởng thức nữa.”
Diệp Hân Đồng lắc lắc tay, cơn ác mộng hôm qua đến bây giờ cô vẫn còn sợ hãi.
Mặc Tử Hiên khoác tay lên vai cô, Diệp Hân Đồng nhăn nhó, không đẩy ra được.”
“Về nhà nấu đồ ăn cho tôi trước đi.” Anh cợt nhả nói.
“Tại sao tôi phải nấu? Lão Kim nấu rất ngon.”
“Bởi vì tôi đã tốn công sức chuẩn bị nhiều tiết mục như vậy cô cũng không thèm nhìn qua, cô phụ tấm lòng của tôi thì cũng nên bồi thường cho tôi chứ.”
Ánh mắt quái dị của anh cũng rất có vẻ uất ức.
Cách nói chuyện của người Trung và người Hàn rất khác nhau. Anh ta càng sinh động. Diệp Hân Đồng không thể từ chối lời thỉnh cầu vừa rồi.
“Anh muốn ăn gì?” Diệp Hân Đồng đành hỏi.
“Ăn món Trung Quốc.”
Diệp Hân Đồng lấy công thức tại chỗ, tài nấu nướng là sở trường của cô, trong chốc lát đại sảnh đã tràn ngập mùi thức ăn thơm phức khiến người ta thèm thuồng.
Món ăn được bưng ra, món thịt kho có sắc màu đỏ thắm, mùi thơm nức mũi, canh cá diếc nước trong vắt, cà tím lột vỏ thái sợi bung và rau xào xanh biếc rất bắt mắt.
“Ừm, rất ngon, rất có dư vị, quả nhiên là ngon miệng.” Mặc Tử Hiên ăn một muống canh, phát ra âm thanh sì sụp, vẻ mặt rất hưởng thụ.
Người nấu ăn luôn muốn được người thưởng thức khen, đặc biệt là với những người thích làm món ngon như Diệp Hân Đồng.
“Thật ra tôi cảm thấy mình có khả năng nấu ăn thiên phú hơn là làm cảnh sát. Tôi tình nguyện ngồi cả buổi tối nghiên cứu công thức nấu ăn còn hơn nghiên cứu cấu tạo của khẩu súng.”
“Nếu cô không phải thích làm cảnh sát, tôi có thể mở cho cô một nhà hàng, tùy cô muốn làm gì thì làm, miễn cô vui là được rồi.”
Diệp Hân Đồng cúi đầu, ánh mắt hơi ảm đạm.
“Ba tôi chỉ có mình tôi là con, ông ấy muốn tôi làm cảnh sát, kể cả chỉ đứng nghe điện thoại, cũng phải ở trong cục cảnh sát.”
Ánh mắt Mặc Tử Hiên thoáng một tia lạnh lẽo nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một nụ cười sang sảng “Nếu người đàn ông của cô kế thừa công việc của ba cô thì thế nào?”
Hai tay anh tạo thành chữ thập nắm chặt tay Diệp Hân Đồng.
“Anh? Đại thiếu gia phong lưu, đừng làm trò với tôi nữa.” Diệp Hân Đồng phiền não rút tay khỏi tay Mặc Tử Hiên.
Diệp Hân Đồng nhẫn tâm dùng đũa đánh vào tay anh.
“wow”
Mặc Tử Hiên dùng tay trái che tay phải bị đánh.
“Đau lắm đấy, đùa một chút cũng không được nha.”
Diệp Hân Đồng cầm đũa lên, gắp một miếng thịt to bỏ vào bát Mặc Tử Hiên.”
“Ăn cơm của anh đi!” Cô nói, mắt thoáng liếc lão Kim đứng ở cầu thang không có biểu hiện gì.
“Lão Kim, cùng ăn cơm đi.” Diệp Hân Đồng mỉm cười gọi.
Lão Kim vẫn giữ nguyên bộ mặt lắc đầu một cái, đến bên cạnh Mặc Tử Hiên, cung kính nói mấy câu tiếng Hàn.
Sắc mặt Mặc Tử Hiên trở nên lạnh băng, ánh mắt đằng đằng sát khí, để đũa xuống, dựa lưng vào ghế ngồi, một Mặc Tử Hiên đẹp lạnh lùng như thế, lần đầu tiên Hân thấy qua, trong phút chốc, anh như biến thành người khác.
“#$^%^&*^%(&^)(*_*_)(+(+@%$#%^%” Hắn lạnh lùng nói một câu tiếng Hàn, lão Kim nghe xong mặt không biểu hiện gì bước nhanh ra ngoài cửa.
Tác giả :
Nhất Phu