Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
Chương 136: Không ngờ
Nhưng mà, trong nháy mắt, Diệp Hân Đồng nghĩ đến là Vũ Văn Thành rốt cuộc đã có thể đưa cô đi.
“Đi xuống lầu đi” Mặc Tử Hiên dắt tay Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng ra vẻ chiều ý đi theo anh.
Tim của cô đập nhanh, mỗi nhịp lại thêm khẩn trương, đau đơn.
Đến cửa biệt thự, Diệp Hân Đồng nói với Mặc Tử Hiên.
“Em muốn nói chuyện riêng với Vũ Văn Thành” Cô căng thẳng, hai tay run rẩy.
“Đừng mềm lòng, em là mẹ của con anh, phải ở lại bên anh” Mặc Tử Hiên phô trương làm nũng.
Diệp Hân Đồng đau lòng.
Cô đi ra cửa, đến trước mặt Vũ Văn Thành, Vũ Văn Thành nhìn bộ dạng quần áo xộc xệch của cô kinh ngạc, hình như cô mặc quần áo của Mặc Tử Hiên, giây phút này, anh như bị sét đánh, sắc mặt trở nên xanh lét, ánh mắt cũng cháy rực.
Diệp Hân Đồng nhìn Vũ Văn Thành, đè tay lên ngực.
“Thừa dịp Mặc Tử Hiên không để ý, chúng ta đi mau” Diệp Hân Đồng nói xong lên xe.
Vũ Văn Thành sững sờ cũng nhảy lên xe lái đi.
Mặc Tử Hiên nhìn họ bỏ đi, há hốc miệng, anh không nhìn nhầm chứ, Vũ Văn Thành đưa Diệp Hân Đồng đi, không nắm trong dự tính của anh, yêu Diệp Hân Đồng chính là việc ngoài ý muốn lớn nhất đời anh.
Xe nhanh chóng chạy về biệt thự của Vũ Văn Thành. Vũ Văn Thành nhìn đằng trước không nói lời nào, nhưng Diệp Hân Đồng cảm giác được sự tức giận của anh.
“Vũ Văn Thành, anh sao vậy? Tức giận ư?” Diệp Hân Đồng nghiêng đầu sang hỏi.
Vũ Văn Thành vẫn nhìn đằng trước, mặt tái xanh, không nói gì.
“Rốt cuộc sao vậy? Em muốn nói chuyện, không muốn chúng ta lại như lần đầu tiên vì hiểu lầm mà xa nhau” Diệp Hân Đồng đặt tay lên đùi Vũ Văn Thành, điểm đạm đáng yêu.
Vũ Văn Thành do dự một chút, nuốt nước miếng.
“Em bị Mặc Tử Hiên động vào?” Anh nhíu chặt mày, khổ sở nói, dáng vẻ nhìn qua cũng thấy rất rối rắm.
Diệp Hân Đồng cũng do dự, cô chăm chú nhìn Vũ Văn Thành, cô có được tính là không bị đụng không? Bây giờ, cô phải suy nghĩ cho ký lại, nếu không sẽ chỉ làm cho con đường của cô thêm quanh co.
“Không có, nhưng em đã nói chuyện mang thai con hắn” Đây là câu trả lời cuối cùng cô đã nói ra.
“Tại sao em muốn đi với hắn? Còn nữa, tại sao lại nói ra sự thật này, em có thể nói dối đó là con anh, nếu em quả thật thích hắn, em hãy đi tìm hắn, anh sẽ chúc phúc cho em.” Vũ Văn Thành che ngực, cao giọng, tâm tình không ổn định.
“Dừng xe” Diệp Hân Đồng quát.
Vũ Văn Thành bắt được tay Diệp Hân Đồng, nước mắt cũng sắp rơi ra (Haizz, tội nghiệp em Thành)
“Đừng đi” Vũ Văn Thành đau lòng nói.
Diệp Hân Đồng thở dài.
“Em không đi, nếu em muốn đi, đã không ngồi lên xe anh nữa, em chỉ muốn yên lặng nói chuyện với anh một chút” Diệp Hân Đồng tỉnh táo nói.
Vũ Văn Thành thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dừng xe ở ven đường.
“Em có thể nói với anh, rốt cuộc em nghĩ gì về Mặc Tử Hiên?” Vũ Văn Thành rối rắm nói. Tay nắm chặt tay Diệp Hân Đồng, anh sợ nếu buông ra, cô sẽ đi mất.
“Một cuộc tình đã qua, bị lừa gạt, dây dưa, phản bội, chết, cuộc tình tay ba, còn để lại một sai lầm, bây giờ em chỉ muốn thoát khỏi, không muốn nối lại tiền duyên nữa.” Diệp Hân Đồng gằn từng chữ.
“Nhưng mà, Mặc Tử Hiên biết em mang thai con hắn, hắn sẽ dễ dàng buông tay sao? Anh sợ em vì đứa bé mà mềm lòng.” Vũ Văn Thành rối rắm nói.
“Hắn sẽ không vì đứa bé mà thay đổi gì cả. Hơn nữa, thân phận của hắn có thể không giữ nổi đứa bé này. Phải rồi, việc giám định đã giao cho bạn anh chưa?” Diệp Hân Đồng hỏi, vì kết quả này ảnh hưởng tới quyết định của cô.
“Anh bảo tiểu Khả đưa đi rồi, ngày mai sẽ có kết quả”
“Lý đốc sát anh phải làm thế nào? Em vừa ra khỏi cửa thì đụng phải hai người Mặc Tử Hiên phái tới, bọn họ chĩa súng vào em, cho nên em mới đi, còn nữa, nếu em nói đứa bé là con anh, Mặc Tử Hiên đã hạ độc thủ, cho nên, em mới nói ra sự thật.” Diệp Hân Đồng giải thích cho sự nghi ngờ của Vũ Văn Thành.
“Thật xin lỗi, anh thiếu chút nữa lại hiểu lầm em,Anh đã nộp súng lục cho Lý Đốc sát, bây giờ anh tạm thời đình chức.” Vũ Văn Thành tỏ ra không sao cả.
Diệp Hân Đồng cảm động nhìn Vũ Văn Thành “Xin lỗi, Vũ Văn Thành, vì em, tương lai chính trị tốt đẹp của anh đã bị mất”
Vũ Văn Thành dịu dàng sờ sờ tóc Diệp Hân Đồng “Anh làm cảnh sát là để bảo vệ em, nếu giờ em không làm cảnh sát nữa, anh có làm hay không cũng không quan trọng, có lẽ, anh chuyển sang, vừa hoàn thành tâm nguyện của ba, vừa thu nhập nhiều hơn, có khi lại tốt.”
Vì sự tỏ tình này của Vũ Văn Thành, cô không thể ruồng bỏ anh.
“Chúng ta trở về thôi, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, chờ đợi kết quả ngày mai.” Diệp Hân Đồng nặn ra một nụ cười.
Xe vừa khởi động, Vũ Văn Thành và Diệp Hân Đồng nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài.
Mấy chiếc xe gầm rú lao tới, chặn trước xe của họ.
Diệp Hân Đồng nhìn mấy người mang mũ bảo hiểm xe máy.
“Anh nghĩ bọn họ là ai phái tới?” Diệp Hân Đồng hỏi.
“Là bạn hay là thù còn chưa rõ, trong tình huống này, chúng ta dám không đi không. Em ngồi vững nhé.” Vũ Văn Thành sắc bén nhìn bốn chiếc xe gắn máy.
Diệp Hân Đồng lập tức nắm chặt tay nắm ở cửa.
Vũ Văn Thành khởi động xe, bất kể phía trước là ai, đều chạy qua, mấy người đi xe gắn máy tránh ra, rồi đuổi theo xe Vũ Văn Thành.
“Bọn họ muốn làm gì?” Dệp nhìn phía ngoài xe hỏi.
Chúng ta đã giao bí mật kho báu ra rồi, anh cũng không hiểu vì sao họ vẫn theo chúng ta, TQ tạm thời không phải là nơi an toàn cho chúng ta.” Vũ Văn Thành tiếp tục lái xe.
Lúc này, xe tiến vào một đường hầm
Xe Vũ Văn Thành dường như cán phải rất nhiều đinh gây nổ lốp, xoay một vòng trên đường rồi dừng lại, kỳ lạ là trong đường hầm chỉ có đúng một xe của họ.
Những người đi xe gắn máy xuongs xe, trong ta họ đều cầm vũ khí kim loại, như thể chuẩn bị đến đập vỡ cửa xe.
Vũ Văn Thành nhìn người bên ngoài đang sắp đến cửa “Anh sẽ xuống xe trước, thu hút sự chú ý của 4 người họ, em nhân cơ hội cướp xe máy của họ chạy đi, xe của họ dường như không tắt máy.
Vũ Văn Thành nói xong không cho Diệp Hân Đồng cơ hội suy tính, thừa dịp một tên đập vào cửa sổ, liền mở cửa, đập mạnh vào tên này.
Bây giờ, Diệp Hân Đồng là đối tượng bảo vệ của anh, nhưng Diệp Hân Đồng sao có thể bỏ qua đồng bọn.
Diệp Hân Đồng nhân cơ hội nhảy lên xe gắn máy, nhanh chóng dừng lại bên cạnh Vũ Văn Thành “Sếp, lên đi”
Vũ Văn Thành vừa định lên xe, một khẩu súng đã dí vào đầu anh, ngay sau đó 4 khẩu súng đều chĩa về phía họ.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ từ từ tiến vào.
“Chơi vui chứ?” Đinh Đinh Đang mỉm cười xuống xe.
Vũ Văn Thành sắc bén nhìn chằm chằm Đinh Đinh Đang, ánh mắt căm hận chán ghét. “Chơi vui? Chúng tôi không có thời gian đùa cợt với các người”
Đinh Đinh Đang không để ý cơn giận của anh, cô chuyển ánh mắt sang Diệp Hân Đồng, tiếp tục mỉm cười kiểu không sao cả: “Ba tôi muốn gặp cô, phiền cô xuống xe”
“Ba cô? Tại sao muốn gặp tôi?” Diệp Hân Đồng nghi ngờ hỏi. Không biết vì sao, trong lòng cô lại kháng cự việc gặp cha Đinh Đinh Đang.
“Đi thì biết, lên xe thôi” Đinh Đinh Đang nói xong, mỉm cười quay lại nói với Vũ Văn Thành: “Nơi của tôi là 18 tầng địa ngục, anh có muốn đi không?”
Vũ Văn Thành đỡ Diệp Hân Đồng lên xe.
Diệp Hân Đồng khoác cánh tay Vũ Văn Thành, cùng Vũ Văn Thành nhìn nhau.
Vũ Văn Thành khẽ mỉm cười với cô, ý nói em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em.
Diệp Hân Đồng đột nhiên cũng nhẹ nhàng cười một cái.
“Hai người cười cái gì?” Đinh Đinh Đang cũng chen chúc trên ghế sau hỏi.
“Cười cô ngu ngốc” Vũ Văn Thành đáp.
Đinh Đinh Đang không hề giận, ngược lại vui vẻ. Cô áp mặt mình lại gần mặt Vũ Văn Thành, cười hì hì nói: “Tại sao lúc anh mắng chửi tôi cũng thấy thích nhỉ?”
Vũ Văn Thành chán ghét nhìn Đinh Đinh Đang, thấy trên mặt cô có 3 vết sẹo. Nghĩ lại “Rốt cuộc cô là bạn hay thù, tại sao muốn nhằm vào chúng tôi? Nếu cô thực sự là con của dì Diệp, cô phải tới bảo vệ kho báu, vậy thì có phải cô nên ngăn cản Mặc Tử Hiên thay vì nhằm vào chúng tôi?”
Đinh Đinh Đang liếc mắt nhìn Diệp Hân Đồng, giảo hoạt cười “Diệp Hân Đồng không phải là con gái ba tôi, nói cách khác Mặc Tử Hiên sẽ chết không còn nghi ngờ gì, như vậy tôi cần gì phải quan tâm. Về phần tại sao vẫn muốn nhằm vào các ngươi, đây cũng là chủ ý của ba tôi, tôi cũng không biết vì sao, có lẽ lần này đi gặp ông, các người sẽ biết mục đích”
Từ đầu tới cuối, Đinh Đinh Đang vẫn cười đùa, nói như gió nhẹ nước chảy, như đang dạo chơi còn cô chỉ đứng xem.
“Ba cô là ai?” Diệp Hân Đồng hỏi.
“Ba tôi?” Đinh Đinh Đang nhìn về phía Vũ Văn Thành, nói với anh “Anh hôn tôi, tôi liền nói”
“Cô không thích nói thì thôi” Vũ Văn Thành từ chối thẳng.
“Là Đinh Tứ Khuê sao?” Diệp Hân Đồng suy đoán.
“Tại sao cô lại cảm thấy như vậy?” Đinh Đinh Đang nghi ngờ hỏi.
“Trực giác. Cảm giác ban đầu ba người đúng là âm hồn bất tán, ba tôi, ba cô, ba Mặc Tử Hiên, biến mất, tử vong, bị tử vong lại xuất hiện, đều là vì kho báu. Tôi cũng tò mò chuyện từ đầu thực ra là thế nào, cuối cùng có một người trong cuộc có thể giải thích rồi. Có lẽ, tôi sẽ nhanh chóng tìm ra người thân thực sự của tôi.” Diệp Hân Đồng sầu não nói.
Tư duy logic của cô bắt đầu hỗn loạn, cô không cần nhìn kết quả giám định ngày mai cũng có thể biết kết luận, cô không phải là con gái của Diệp Thiểu Hoa rồi.
“Thấy sẽ biết, lão nhân gia vẫn muốn gặp cô. Tôi cũng muốn nhìn thấy phản ứng của ông khi gặp cô.” Đinh Đinh Đang cười nói, ra vẻ rất mong đợi.
“Đi xuống lầu đi” Mặc Tử Hiên dắt tay Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng ra vẻ chiều ý đi theo anh.
Tim của cô đập nhanh, mỗi nhịp lại thêm khẩn trương, đau đơn.
Đến cửa biệt thự, Diệp Hân Đồng nói với Mặc Tử Hiên.
“Em muốn nói chuyện riêng với Vũ Văn Thành” Cô căng thẳng, hai tay run rẩy.
“Đừng mềm lòng, em là mẹ của con anh, phải ở lại bên anh” Mặc Tử Hiên phô trương làm nũng.
Diệp Hân Đồng đau lòng.
Cô đi ra cửa, đến trước mặt Vũ Văn Thành, Vũ Văn Thành nhìn bộ dạng quần áo xộc xệch của cô kinh ngạc, hình như cô mặc quần áo của Mặc Tử Hiên, giây phút này, anh như bị sét đánh, sắc mặt trở nên xanh lét, ánh mắt cũng cháy rực.
Diệp Hân Đồng nhìn Vũ Văn Thành, đè tay lên ngực.
“Thừa dịp Mặc Tử Hiên không để ý, chúng ta đi mau” Diệp Hân Đồng nói xong lên xe.
Vũ Văn Thành sững sờ cũng nhảy lên xe lái đi.
Mặc Tử Hiên nhìn họ bỏ đi, há hốc miệng, anh không nhìn nhầm chứ, Vũ Văn Thành đưa Diệp Hân Đồng đi, không nắm trong dự tính của anh, yêu Diệp Hân Đồng chính là việc ngoài ý muốn lớn nhất đời anh.
Xe nhanh chóng chạy về biệt thự của Vũ Văn Thành. Vũ Văn Thành nhìn đằng trước không nói lời nào, nhưng Diệp Hân Đồng cảm giác được sự tức giận của anh.
“Vũ Văn Thành, anh sao vậy? Tức giận ư?” Diệp Hân Đồng nghiêng đầu sang hỏi.
Vũ Văn Thành vẫn nhìn đằng trước, mặt tái xanh, không nói gì.
“Rốt cuộc sao vậy? Em muốn nói chuyện, không muốn chúng ta lại như lần đầu tiên vì hiểu lầm mà xa nhau” Diệp Hân Đồng đặt tay lên đùi Vũ Văn Thành, điểm đạm đáng yêu.
Vũ Văn Thành do dự một chút, nuốt nước miếng.
“Em bị Mặc Tử Hiên động vào?” Anh nhíu chặt mày, khổ sở nói, dáng vẻ nhìn qua cũng thấy rất rối rắm.
Diệp Hân Đồng cũng do dự, cô chăm chú nhìn Vũ Văn Thành, cô có được tính là không bị đụng không? Bây giờ, cô phải suy nghĩ cho ký lại, nếu không sẽ chỉ làm cho con đường của cô thêm quanh co.
“Không có, nhưng em đã nói chuyện mang thai con hắn” Đây là câu trả lời cuối cùng cô đã nói ra.
“Tại sao em muốn đi với hắn? Còn nữa, tại sao lại nói ra sự thật này, em có thể nói dối đó là con anh, nếu em quả thật thích hắn, em hãy đi tìm hắn, anh sẽ chúc phúc cho em.” Vũ Văn Thành che ngực, cao giọng, tâm tình không ổn định.
“Dừng xe” Diệp Hân Đồng quát.
Vũ Văn Thành bắt được tay Diệp Hân Đồng, nước mắt cũng sắp rơi ra (Haizz, tội nghiệp em Thành)
“Đừng đi” Vũ Văn Thành đau lòng nói.
Diệp Hân Đồng thở dài.
“Em không đi, nếu em muốn đi, đã không ngồi lên xe anh nữa, em chỉ muốn yên lặng nói chuyện với anh một chút” Diệp Hân Đồng tỉnh táo nói.
Vũ Văn Thành thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dừng xe ở ven đường.
“Em có thể nói với anh, rốt cuộc em nghĩ gì về Mặc Tử Hiên?” Vũ Văn Thành rối rắm nói. Tay nắm chặt tay Diệp Hân Đồng, anh sợ nếu buông ra, cô sẽ đi mất.
“Một cuộc tình đã qua, bị lừa gạt, dây dưa, phản bội, chết, cuộc tình tay ba, còn để lại một sai lầm, bây giờ em chỉ muốn thoát khỏi, không muốn nối lại tiền duyên nữa.” Diệp Hân Đồng gằn từng chữ.
“Nhưng mà, Mặc Tử Hiên biết em mang thai con hắn, hắn sẽ dễ dàng buông tay sao? Anh sợ em vì đứa bé mà mềm lòng.” Vũ Văn Thành rối rắm nói.
“Hắn sẽ không vì đứa bé mà thay đổi gì cả. Hơn nữa, thân phận của hắn có thể không giữ nổi đứa bé này. Phải rồi, việc giám định đã giao cho bạn anh chưa?” Diệp Hân Đồng hỏi, vì kết quả này ảnh hưởng tới quyết định của cô.
“Anh bảo tiểu Khả đưa đi rồi, ngày mai sẽ có kết quả”
“Lý đốc sát anh phải làm thế nào? Em vừa ra khỏi cửa thì đụng phải hai người Mặc Tử Hiên phái tới, bọn họ chĩa súng vào em, cho nên em mới đi, còn nữa, nếu em nói đứa bé là con anh, Mặc Tử Hiên đã hạ độc thủ, cho nên, em mới nói ra sự thật.” Diệp Hân Đồng giải thích cho sự nghi ngờ của Vũ Văn Thành.
“Thật xin lỗi, anh thiếu chút nữa lại hiểu lầm em,Anh đã nộp súng lục cho Lý Đốc sát, bây giờ anh tạm thời đình chức.” Vũ Văn Thành tỏ ra không sao cả.
Diệp Hân Đồng cảm động nhìn Vũ Văn Thành “Xin lỗi, Vũ Văn Thành, vì em, tương lai chính trị tốt đẹp của anh đã bị mất”
Vũ Văn Thành dịu dàng sờ sờ tóc Diệp Hân Đồng “Anh làm cảnh sát là để bảo vệ em, nếu giờ em không làm cảnh sát nữa, anh có làm hay không cũng không quan trọng, có lẽ, anh chuyển sang, vừa hoàn thành tâm nguyện của ba, vừa thu nhập nhiều hơn, có khi lại tốt.”
Vì sự tỏ tình này của Vũ Văn Thành, cô không thể ruồng bỏ anh.
“Chúng ta trở về thôi, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, chờ đợi kết quả ngày mai.” Diệp Hân Đồng nặn ra một nụ cười.
Xe vừa khởi động, Vũ Văn Thành và Diệp Hân Đồng nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài.
Mấy chiếc xe gầm rú lao tới, chặn trước xe của họ.
Diệp Hân Đồng nhìn mấy người mang mũ bảo hiểm xe máy.
“Anh nghĩ bọn họ là ai phái tới?” Diệp Hân Đồng hỏi.
“Là bạn hay là thù còn chưa rõ, trong tình huống này, chúng ta dám không đi không. Em ngồi vững nhé.” Vũ Văn Thành sắc bén nhìn bốn chiếc xe gắn máy.
Diệp Hân Đồng lập tức nắm chặt tay nắm ở cửa.
Vũ Văn Thành khởi động xe, bất kể phía trước là ai, đều chạy qua, mấy người đi xe gắn máy tránh ra, rồi đuổi theo xe Vũ Văn Thành.
“Bọn họ muốn làm gì?” Dệp nhìn phía ngoài xe hỏi.
Chúng ta đã giao bí mật kho báu ra rồi, anh cũng không hiểu vì sao họ vẫn theo chúng ta, TQ tạm thời không phải là nơi an toàn cho chúng ta.” Vũ Văn Thành tiếp tục lái xe.
Lúc này, xe tiến vào một đường hầm
Xe Vũ Văn Thành dường như cán phải rất nhiều đinh gây nổ lốp, xoay một vòng trên đường rồi dừng lại, kỳ lạ là trong đường hầm chỉ có đúng một xe của họ.
Những người đi xe gắn máy xuongs xe, trong ta họ đều cầm vũ khí kim loại, như thể chuẩn bị đến đập vỡ cửa xe.
Vũ Văn Thành nhìn người bên ngoài đang sắp đến cửa “Anh sẽ xuống xe trước, thu hút sự chú ý của 4 người họ, em nhân cơ hội cướp xe máy của họ chạy đi, xe của họ dường như không tắt máy.
Vũ Văn Thành nói xong không cho Diệp Hân Đồng cơ hội suy tính, thừa dịp một tên đập vào cửa sổ, liền mở cửa, đập mạnh vào tên này.
Bây giờ, Diệp Hân Đồng là đối tượng bảo vệ của anh, nhưng Diệp Hân Đồng sao có thể bỏ qua đồng bọn.
Diệp Hân Đồng nhân cơ hội nhảy lên xe gắn máy, nhanh chóng dừng lại bên cạnh Vũ Văn Thành “Sếp, lên đi”
Vũ Văn Thành vừa định lên xe, một khẩu súng đã dí vào đầu anh, ngay sau đó 4 khẩu súng đều chĩa về phía họ.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ từ từ tiến vào.
“Chơi vui chứ?” Đinh Đinh Đang mỉm cười xuống xe.
Vũ Văn Thành sắc bén nhìn chằm chằm Đinh Đinh Đang, ánh mắt căm hận chán ghét. “Chơi vui? Chúng tôi không có thời gian đùa cợt với các người”
Đinh Đinh Đang không để ý cơn giận của anh, cô chuyển ánh mắt sang Diệp Hân Đồng, tiếp tục mỉm cười kiểu không sao cả: “Ba tôi muốn gặp cô, phiền cô xuống xe”
“Ba cô? Tại sao muốn gặp tôi?” Diệp Hân Đồng nghi ngờ hỏi. Không biết vì sao, trong lòng cô lại kháng cự việc gặp cha Đinh Đinh Đang.
“Đi thì biết, lên xe thôi” Đinh Đinh Đang nói xong, mỉm cười quay lại nói với Vũ Văn Thành: “Nơi của tôi là 18 tầng địa ngục, anh có muốn đi không?”
Vũ Văn Thành đỡ Diệp Hân Đồng lên xe.
Diệp Hân Đồng khoác cánh tay Vũ Văn Thành, cùng Vũ Văn Thành nhìn nhau.
Vũ Văn Thành khẽ mỉm cười với cô, ý nói em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em.
Diệp Hân Đồng đột nhiên cũng nhẹ nhàng cười một cái.
“Hai người cười cái gì?” Đinh Đinh Đang cũng chen chúc trên ghế sau hỏi.
“Cười cô ngu ngốc” Vũ Văn Thành đáp.
Đinh Đinh Đang không hề giận, ngược lại vui vẻ. Cô áp mặt mình lại gần mặt Vũ Văn Thành, cười hì hì nói: “Tại sao lúc anh mắng chửi tôi cũng thấy thích nhỉ?”
Vũ Văn Thành chán ghét nhìn Đinh Đinh Đang, thấy trên mặt cô có 3 vết sẹo. Nghĩ lại “Rốt cuộc cô là bạn hay thù, tại sao muốn nhằm vào chúng tôi? Nếu cô thực sự là con của dì Diệp, cô phải tới bảo vệ kho báu, vậy thì có phải cô nên ngăn cản Mặc Tử Hiên thay vì nhằm vào chúng tôi?”
Đinh Đinh Đang liếc mắt nhìn Diệp Hân Đồng, giảo hoạt cười “Diệp Hân Đồng không phải là con gái ba tôi, nói cách khác Mặc Tử Hiên sẽ chết không còn nghi ngờ gì, như vậy tôi cần gì phải quan tâm. Về phần tại sao vẫn muốn nhằm vào các ngươi, đây cũng là chủ ý của ba tôi, tôi cũng không biết vì sao, có lẽ lần này đi gặp ông, các người sẽ biết mục đích”
Từ đầu tới cuối, Đinh Đinh Đang vẫn cười đùa, nói như gió nhẹ nước chảy, như đang dạo chơi còn cô chỉ đứng xem.
“Ba cô là ai?” Diệp Hân Đồng hỏi.
“Ba tôi?” Đinh Đinh Đang nhìn về phía Vũ Văn Thành, nói với anh “Anh hôn tôi, tôi liền nói”
“Cô không thích nói thì thôi” Vũ Văn Thành từ chối thẳng.
“Là Đinh Tứ Khuê sao?” Diệp Hân Đồng suy đoán.
“Tại sao cô lại cảm thấy như vậy?” Đinh Đinh Đang nghi ngờ hỏi.
“Trực giác. Cảm giác ban đầu ba người đúng là âm hồn bất tán, ba tôi, ba cô, ba Mặc Tử Hiên, biến mất, tử vong, bị tử vong lại xuất hiện, đều là vì kho báu. Tôi cũng tò mò chuyện từ đầu thực ra là thế nào, cuối cùng có một người trong cuộc có thể giải thích rồi. Có lẽ, tôi sẽ nhanh chóng tìm ra người thân thực sự của tôi.” Diệp Hân Đồng sầu não nói.
Tư duy logic của cô bắt đầu hỗn loạn, cô không cần nhìn kết quả giám định ngày mai cũng có thể biết kết luận, cô không phải là con gái của Diệp Thiểu Hoa rồi.
“Thấy sẽ biết, lão nhân gia vẫn muốn gặp cô. Tôi cũng muốn nhìn thấy phản ứng của ông khi gặp cô.” Đinh Đinh Đang cười nói, ra vẻ rất mong đợi.
Tác giả :
Nhất Phu