Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
Chương 123: Cướp đoạt 2
Người phụ nữ kia ngang nhiên chớp mắt một cái đã gả mình đi, tốc độ của cô quá nhanh khiến anh không chịu nổi, tình cảm của cô đối với anh thay đổi quá nhanh anh cũng chịu không thấu, sự thương tâm cô dành cho anh quá ít, cô quên anh sao quá nhanh, tất cả đều khiến anh không chịu nổi.
Cho nên lúc này anh rất dễ nổi nóng không có tâm tình đấu trí với Đinh Đinh Đang chỉ muốn lập tức bắt cô gái kia trở lại.
Mặc Tử Hiên nói xong quay người ra khỏi cửa thấy lão Kim đang một mực đứng chờ, nghĩ lại nếu anh bắt Diệp Hân Đồng quay lại rồi sẽ như thế nào đây?
Lão Kim không tha cho cô, Cổ Phi không tha cho cô, Hàn cung và cả vương vị của anh đều không tha cho cô.
“Thiếu gia” Lão Kim nghiêm túc đến bên cạnh Mặc Tử Hiên, nói tiếp “Vừa rồi có tin báo của Yoon Jin, Lý Dân người Lý trí vương phái tới đã chết đuối trên sông, nguyên nhân ban đầu được xác định là trượt chân, cảnh sát TQ đang xác định thân phận người chết.”
“Là ai làm?” Mặc Tử Hiên hạ thấp giọng.
“Không rõ lắm, lúc Yoon Jin điều tra ra người này thì hắn đã chết” Lão Kim nặng nề nói.
Mặc Tử Hiên ghémắt nhìn Đinh Đinh Đang, hiện có cửa phòng quá nhiều lực lượng ẩn núp, anh không thể phân tâm nữa. Không thành công cũng phải thành nhân, anh đánh cuộc không chỉ với mạng của mình mà còn những người vô tội liên quan khác.
Mặc Tử Hiên xoay người trở lại gian phòng của Đinh Đinh Đang, đang gọi điện thấy Mặc Tử Hiên đi vào, cô lập tức cúp máy nở nụ cười rực rỡ nhìn qua rất hồn nhiên.
“Điều tra chuyện của Vũ Văn Thành sao? Tôi thậm chí còn thấy họ đeo nhẫn đôi rất ân ái” Mặc Tử Hiên cười, trong mắt đầy tự tin và sức quyến rũ đàn ông, bây giờ anh muốn tập trung tinh thần vào ván cờ với Đinh Đinh Đang.
“Không phải anh đi rồi sao? Còn quay lại muốn thám thính gì ở tôi nữa?” Đinh Đinh Đang mỉm cười.
Trong giây phút này, Mặc Tử Hiên cảm thấy Đinh Đinh Đang có rất nhiều chỗ giống mình.
“Bởi vì cô rất xinh đẹp nên tôi muốn trở lại tâm sự với mỹ nữ còn hơn về với mấy lão già nhàm chán.” Mặc Tử Hiên ngồi xuống lần nữa, vẻ rất kiêu ngạo. Bản chất công tử đào hoa hoàn toàn lộ rõ.
“Xem ra tình cảnh của anh bây giờ không thể bình tĩnh như vậy, cho anh thêm một tin tức, quanh biệt thử của anh có 7,8 người giám sát, tốt nhất anh đi thăm dò những kẻ bí ẩn này” Đinh Đinh Đang có vẻ hả hê.
“Một trong số đó có cô?” Mặc Tử Hiên không tỏ ra có chút hề hấn nào.
“Rõ ràng còn có một của Lý trí vương, một của Kim Thụy Tường, một từ một tổ chức thần bínào dó, một đến từ TQ, những người khác, tự anh khám phá.” Đinh Đinh Đang vẫn cười hả hê.
Mặc Tử Hiên nghoẹo đầu trầm tư “Nói vậy chẳng phải năng lực cấp dưới của cô quá kém cỏi sao?”
“Hả?” Đinh Đinh Đang nhíu mày nghi vấn, đôi lông mày đang nhíu của cô cũng tuyệt đẹp, đáng tiếc trongmắt Mặc Tử Hiên lúc này không còn nhìn thấy mỹ nữ.
“Cửa nhà tôi đã sớm có vài chục đám người đến, có điều nhiều người chưa kịp đến gần tôi đã bị giết chết. Hiện tại còn 7 lực lượng đứng trước cửa nhà tôi thật lànáo nhiệt”
Mặc Tử Hiên cảm thán xong nghiêng người về phía trước, mười ngón tay đan nhau, khuỷu tay chống trên bàn, mang một bộ mặt tươi cười “Những người cấp bách giám sát tôi chẳng phải cũng muốn tìm bí mật kho báu hay sao?”
“Tôi không có chút hứng thú nào với kho báu” Đinh Đinh Đang thốt ra.
“Nếu cô không đến tìm kho báu thì là đến bảo vệ nó, trên thế giới này chỉ có hai người muốn bảo vệ kho báu là Diệp Thiểu Hoa và Đinh Tứ Khuê, xem ra cô thực sự có liên quan đến Đinh Tứ Khuê, là con gái ông ta sao?” Trong phút chốc, Mặc Tử Hiên chụp một cái lồng cũng có hiệu quả, cho nên anh tự tin về tư chất tư bản của mình.
Đinh Đinh Đang không biểu lộ gì, cô ch hơi nhíu mày, trả lời không trực diện cũng không chột dạ né tránh “Nếu anh cho là như vậy thì xem như đúng đi. Tùy anh”
“Ha ha” Mặc Tử Hiên mỉm cười đứng lên “Hôm nay thu hoạch quả nhiên không nhỉ, Đinh đại tiểu thư tôi đi trước, tiểu thư cứ tự nhiên”
Mặc Tử Hiên hả hê xoayngười, anh càng hài lòng, đối phương lại càng dễ lộ bí mật. Bây giờ anh chỉ cần nghiêm túc chờ kết quả điều tra của tổ chức bí mật là có thể tìm ra nơi ở của Đinh Tứ Khuê.
Còn nữa, anh cũng phải trở về với ‘ván cờ’ sau giây phút phát hiện kho báu, chắc chắn sẽ có vô số thế lực lộ diện chết vì tranh giành đấu đá.
Mặc Tử Hiên vừa đi, Đinh Đinh Đang lập tức được Ngân Hồ xác nhận chuyện Vũ Văn Thành và Diệp Hân Đồng đeo nhẫn đôi. Cô lại sơ xuất không tính đến chuyện Diệp Hân Đồng và Vũ Văn Thành có thể kết hôn.
Đinh Đinh Đang nổ xe gắn máy rất nhanh chạy đến biệt thự của Vũ Văn Thành.
Gõ cửa.
Vũ Văn Thành mở cửa.
Đinh Đinh Đang lo lắng đi vào cửa thì phát hiện Vũ Văn Thành và Diệp Hân Đồng đang ăn cơm, trên tay họ quả nhiên đeo nhẫn kim cương, trông cảnh tượng có vẻ rất hạnh phúc.
“Vũ Văn Thành, tôi có chuyện muốn nói với anh” Đinh Đinh Đang lo lắng nói với Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành quay đầu lại liếc nhìn Diệp Hân Đồng còn đang kinh ngạc “Có chuyện gì cô nói đi”.
“Tôi muốn nói riêng” Đinh Đinh Đang cũng liếc nhìn Diệp Hân Đồng.
“Giữa tôi và cô ấy không có bí mật, cô nói riêng rồi tôi cũng sẽ nói lại với cô ấy.” Vũ Văn Thành không đổi 10 độ, trong đáy mắt anh không có vẻ gì là thích Đinh Đinh Đang.
Đinh Đinh Dang do dự một hồi, sắc bén nhìn chăm chú Vũ Văn Thành: “Hai người không thể kết hôn”
Vũ Văn Thành mở cửa. Tay đặt trên nắm đấm cửa lạnh lùng nhìn Đinh Đinh Đang đang cố tình gây sự “Cô có thể đi”
“Vũ Văn Thành, anh thật sự không thể kết hôn với tôi ư, tôi đang mang thai con anh.” Đinh Đinh Đang cầm tay Vũ Văn Thành nói.
Vũ Văn Thành hất tay, chán ghét nhìn Đinh Đinh Đang “Cô tính làm gì?”
Vũ Văn Thành cảnh giác và tức giận, loại người bịa đặt muốn hãm hại người như thế anh không chịu nổi.
Diệp Hân Đồng đứng lên đến bên cạnh Vũ Văn Thành.
“Yên Nhiên đừng đùa giỡn nữa, tôi biết rõ anh ấy sẽ không thể nào khiến cô mang thai ngoài hai lý do, một là cô bỏ thuốc cướng bách xảy ra quan hệ, hai là cô nói láo. Còn nữa, xem lại thân thủ ngày đó của cô cũng có thể thấy cô đang nói láo, hôm nay cô đến là mục đích gì?”
Diệp Hân Đồng bình tĩnh nói.
Đinh Đinh Đang cười khổ: “Cô quả là người ngu ngốc, tôi nói nhiều như vậy chính là hi vọng cô không phải nghe, nếu cô nhất định muốn nghe vậy tôi sẽ nói rõ ràng cho cô biết, tôi mới là con gái duy nhất của Diệp Thiểu Hoa, không phải cô.” (Ố ồ, hay nha)
Diệp Hân Đồng và Vũ Văn Thành cũng rất bình tĩnh nhìn cô như thể cô đang nói một chuyện nực cười của ai đó.
Đinh Đinh Đang quan sát biểu hiện của hai người “Các người đều không tin?”
“Cái này so với việc mang thai nghe còn hoang đường hơn” Diệp Hân Đồng cười nhạt “Nếu không còn việc gì nữa mời cô vào ăn một bữa cơm”
Diệp Hân Đồng quay người trở lại bàn ăn.
Vũ Văn Thành đóng cửa lại, lạnh lùng nhìn Đinh Đinh Đang một cái rồi cũng về bàn ăn cơm.
“Tôi thực sự là con gái Diệp Thiếu Hoa, cho nên người có hôn ước với Vũ Văn Thành chính là tôi” Đinh Đinh Đang đến trước mặt Vũ Văn Thành nói tiếp “Cho nên người anh phải cả đời bảo vệ là tôi chứ không phải Diệp Hân Đồng”
Đinh Đinh Đang tuyên bố như một việc tất nhiên.
“Người được chỉ hôn từ nhỏ với con gái Diệp Thiểu Hoa là Mặc Tử Hiên, cô đi tìm hắn, hắn với là chân mệnh thiên tử của cô” Vũ Văn Thành thản nhiên nói.
Nhắc tới Mặc Tử Hiên, trong lòng Diệp Hân Đồng lại đau nhói, nếu cô thật sự không phải là con gái Diệp Thiểu Hoa có nghĩa là Mặc Tử Hiên không kịp nhìn thấy kho báu đã chết trong đó.
Mặc Tử Hiên bị tổn thương vì hắn lợi dụng nhưng nghĩ đến kẻ đã phải trăm phương ngàn kế tìm bằng được kho báu mà chưa kịp thấy đã chết có vẻ không công bằng cho hắn, trong lòng cô co rút đau đớn, mặt nghiêm lại trông lại ra vẻ bình tĩnh.
“Cái tên công tử đào hoa đó tôi mặc kệ.” Đinh Đinh Đang thẳng thắn.
Vũ Văn Thành sắc bén nhìn Đinh Đinh Đang “Đúng như cô nói cô không để ý đến việc chỉ hôn giữa cô và Mặc Tử Hiên vì hắn đào hoa thì Diệp Hân Đồng có phải là người có hôn ước với tôi hay không tôi cũng không để ý.”
“Ý anh là gì?” Đinh Đinh Đang trề môi ngồi xuống cạnh Vũ Văn Thành.
“Ý là tôi chấp nhận chuyện hôn ước này chỉ vì là Diệp Hân Đồng, cũng vì là Diệp Hân Đồng tôi mới muốn cả đời bảo vệ, nếu là Đinh Đinh Đang cô tôi sẽ không để chuyện Hồng sắc Yên Nhiên trong lòng.” Vũ Văn Thành nói nghiêm túc.
Tự nhiên có một thứ cảm động nảy sinh trong lòng, tư tưởng vốn phức tạp rối rắm của Diệp Hân Đồng vì Vũ Văn Thành một lòng với mình làm sao lại nghĩ tới việc an ủi Mặc Tử Hiên đây?
Cô không thể bị như vậy, không thể bị phản bội rồi để cho chính mình bị coi thường. Lần đầu bị coi thường có thể tha thứ, nhưng lần thứ 2 thì không thể.
Đinh Đinh Đang rốt cuộc nổi nóng đứng dậy, người phụ nữ thông minh nào lúc đối mặt với tình yêu đều không có lý trí.
“So với Diệp Hân Đồng, tôi xinh đẹp hơn, dáng vóc quyến rũ hơn, thông minh hơn, tại sao anh lại không thích tôi?” Đinh Đinh Đang lần đầu cảm thấy nhục nhã.
“Tôi từ lúc sinh ra đã bài xích phụ nữ, hơn mười năm qua, so với người thông minh, xinh đẹp như cô, kẻ ngốc nghếch lắm điều không biết làm đẹp như Diệp Hân Đồng lại đi vào lòng tôi hơn.” Vũ Văn Thành nói với Đinh Đinh Đang.
Diệp Hân Đồng cảm động muốn khóc, cô không thể có lỗi với Vũ Văn Thành, kể cả không yêu bản thân cũng muốn tiếp nhận tình yêu của anh, bao dung, yêu thương anh, quên đi quá khứ để sống vui vẻ.
“Anh… Tôi sẽ không để các người kết hôn, Vũ Văn Thành anh chỉ có thể là của tôi.’ Đinh Đinh Đang xoay người chạy đi.
“Sếp, anh trêu chọc cô ấy khi nào vậy?” Diệp Hân Đồng nghoẹo đầu hỏi, trong mắt lóe lên một tia sáng giảo hoạt.
“Một kẻ vô duyên vô cớ khó giải thích, không cần tin lời cô ta nói. Ăn cơm đi.” Vũ Văn Thành gắp một miếng gà xé phay cho Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng lặng một hồi, Vũ Văn Thành nói giữa họ không có bí mật, cô cũng không muốn giấu anh chuyện của mình.
“Sếp…”
“Gọi anh là Thành đi” Vũ Văn Thành dịu dàng nhìn Diệp Hân Đồng, chờ nghe cô nói.
“Thành” Sao cô gọi chữ này lại thấy lúng túng như thế.
“Vũ Văn Thành thật ra lúc ở Hàn Quốc em có gặp qua cô gái vừa rồi, cô ấy đưa cho em một quyển album, trong đó đều là ảnh của em từ nhỏ đến lớn, ở Hàn Quốc em cũng gặp một người tự nhận là mẹ em, liên tưởng đến những gì cô ấy vừa nói, em có thể thật sự không phải là con gái của ba em.”
Cho nên lúc này anh rất dễ nổi nóng không có tâm tình đấu trí với Đinh Đinh Đang chỉ muốn lập tức bắt cô gái kia trở lại.
Mặc Tử Hiên nói xong quay người ra khỏi cửa thấy lão Kim đang một mực đứng chờ, nghĩ lại nếu anh bắt Diệp Hân Đồng quay lại rồi sẽ như thế nào đây?
Lão Kim không tha cho cô, Cổ Phi không tha cho cô, Hàn cung và cả vương vị của anh đều không tha cho cô.
“Thiếu gia” Lão Kim nghiêm túc đến bên cạnh Mặc Tử Hiên, nói tiếp “Vừa rồi có tin báo của Yoon Jin, Lý Dân người Lý trí vương phái tới đã chết đuối trên sông, nguyên nhân ban đầu được xác định là trượt chân, cảnh sát TQ đang xác định thân phận người chết.”
“Là ai làm?” Mặc Tử Hiên hạ thấp giọng.
“Không rõ lắm, lúc Yoon Jin điều tra ra người này thì hắn đã chết” Lão Kim nặng nề nói.
Mặc Tử Hiên ghémắt nhìn Đinh Đinh Đang, hiện có cửa phòng quá nhiều lực lượng ẩn núp, anh không thể phân tâm nữa. Không thành công cũng phải thành nhân, anh đánh cuộc không chỉ với mạng của mình mà còn những người vô tội liên quan khác.
Mặc Tử Hiên xoay người trở lại gian phòng của Đinh Đinh Đang, đang gọi điện thấy Mặc Tử Hiên đi vào, cô lập tức cúp máy nở nụ cười rực rỡ nhìn qua rất hồn nhiên.
“Điều tra chuyện của Vũ Văn Thành sao? Tôi thậm chí còn thấy họ đeo nhẫn đôi rất ân ái” Mặc Tử Hiên cười, trong mắt đầy tự tin và sức quyến rũ đàn ông, bây giờ anh muốn tập trung tinh thần vào ván cờ với Đinh Đinh Đang.
“Không phải anh đi rồi sao? Còn quay lại muốn thám thính gì ở tôi nữa?” Đinh Đinh Đang mỉm cười.
Trong giây phút này, Mặc Tử Hiên cảm thấy Đinh Đinh Đang có rất nhiều chỗ giống mình.
“Bởi vì cô rất xinh đẹp nên tôi muốn trở lại tâm sự với mỹ nữ còn hơn về với mấy lão già nhàm chán.” Mặc Tử Hiên ngồi xuống lần nữa, vẻ rất kiêu ngạo. Bản chất công tử đào hoa hoàn toàn lộ rõ.
“Xem ra tình cảnh của anh bây giờ không thể bình tĩnh như vậy, cho anh thêm một tin tức, quanh biệt thử của anh có 7,8 người giám sát, tốt nhất anh đi thăm dò những kẻ bí ẩn này” Đinh Đinh Đang có vẻ hả hê.
“Một trong số đó có cô?” Mặc Tử Hiên không tỏ ra có chút hề hấn nào.
“Rõ ràng còn có một của Lý trí vương, một của Kim Thụy Tường, một từ một tổ chức thần bínào dó, một đến từ TQ, những người khác, tự anh khám phá.” Đinh Đinh Đang vẫn cười hả hê.
Mặc Tử Hiên nghoẹo đầu trầm tư “Nói vậy chẳng phải năng lực cấp dưới của cô quá kém cỏi sao?”
“Hả?” Đinh Đinh Đang nhíu mày nghi vấn, đôi lông mày đang nhíu của cô cũng tuyệt đẹp, đáng tiếc trongmắt Mặc Tử Hiên lúc này không còn nhìn thấy mỹ nữ.
“Cửa nhà tôi đã sớm có vài chục đám người đến, có điều nhiều người chưa kịp đến gần tôi đã bị giết chết. Hiện tại còn 7 lực lượng đứng trước cửa nhà tôi thật lànáo nhiệt”
Mặc Tử Hiên cảm thán xong nghiêng người về phía trước, mười ngón tay đan nhau, khuỷu tay chống trên bàn, mang một bộ mặt tươi cười “Những người cấp bách giám sát tôi chẳng phải cũng muốn tìm bí mật kho báu hay sao?”
“Tôi không có chút hứng thú nào với kho báu” Đinh Đinh Đang thốt ra.
“Nếu cô không đến tìm kho báu thì là đến bảo vệ nó, trên thế giới này chỉ có hai người muốn bảo vệ kho báu là Diệp Thiểu Hoa và Đinh Tứ Khuê, xem ra cô thực sự có liên quan đến Đinh Tứ Khuê, là con gái ông ta sao?” Trong phút chốc, Mặc Tử Hiên chụp một cái lồng cũng có hiệu quả, cho nên anh tự tin về tư chất tư bản của mình.
Đinh Đinh Đang không biểu lộ gì, cô ch hơi nhíu mày, trả lời không trực diện cũng không chột dạ né tránh “Nếu anh cho là như vậy thì xem như đúng đi. Tùy anh”
“Ha ha” Mặc Tử Hiên mỉm cười đứng lên “Hôm nay thu hoạch quả nhiên không nhỉ, Đinh đại tiểu thư tôi đi trước, tiểu thư cứ tự nhiên”
Mặc Tử Hiên hả hê xoayngười, anh càng hài lòng, đối phương lại càng dễ lộ bí mật. Bây giờ anh chỉ cần nghiêm túc chờ kết quả điều tra của tổ chức bí mật là có thể tìm ra nơi ở của Đinh Tứ Khuê.
Còn nữa, anh cũng phải trở về với ‘ván cờ’ sau giây phút phát hiện kho báu, chắc chắn sẽ có vô số thế lực lộ diện chết vì tranh giành đấu đá.
Mặc Tử Hiên vừa đi, Đinh Đinh Đang lập tức được Ngân Hồ xác nhận chuyện Vũ Văn Thành và Diệp Hân Đồng đeo nhẫn đôi. Cô lại sơ xuất không tính đến chuyện Diệp Hân Đồng và Vũ Văn Thành có thể kết hôn.
Đinh Đinh Đang nổ xe gắn máy rất nhanh chạy đến biệt thự của Vũ Văn Thành.
Gõ cửa.
Vũ Văn Thành mở cửa.
Đinh Đinh Đang lo lắng đi vào cửa thì phát hiện Vũ Văn Thành và Diệp Hân Đồng đang ăn cơm, trên tay họ quả nhiên đeo nhẫn kim cương, trông cảnh tượng có vẻ rất hạnh phúc.
“Vũ Văn Thành, tôi có chuyện muốn nói với anh” Đinh Đinh Đang lo lắng nói với Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành quay đầu lại liếc nhìn Diệp Hân Đồng còn đang kinh ngạc “Có chuyện gì cô nói đi”.
“Tôi muốn nói riêng” Đinh Đinh Đang cũng liếc nhìn Diệp Hân Đồng.
“Giữa tôi và cô ấy không có bí mật, cô nói riêng rồi tôi cũng sẽ nói lại với cô ấy.” Vũ Văn Thành không đổi 10 độ, trong đáy mắt anh không có vẻ gì là thích Đinh Đinh Đang.
Đinh Đinh Dang do dự một hồi, sắc bén nhìn chăm chú Vũ Văn Thành: “Hai người không thể kết hôn”
Vũ Văn Thành mở cửa. Tay đặt trên nắm đấm cửa lạnh lùng nhìn Đinh Đinh Đang đang cố tình gây sự “Cô có thể đi”
“Vũ Văn Thành, anh thật sự không thể kết hôn với tôi ư, tôi đang mang thai con anh.” Đinh Đinh Đang cầm tay Vũ Văn Thành nói.
Vũ Văn Thành hất tay, chán ghét nhìn Đinh Đinh Đang “Cô tính làm gì?”
Vũ Văn Thành cảnh giác và tức giận, loại người bịa đặt muốn hãm hại người như thế anh không chịu nổi.
Diệp Hân Đồng đứng lên đến bên cạnh Vũ Văn Thành.
“Yên Nhiên đừng đùa giỡn nữa, tôi biết rõ anh ấy sẽ không thể nào khiến cô mang thai ngoài hai lý do, một là cô bỏ thuốc cướng bách xảy ra quan hệ, hai là cô nói láo. Còn nữa, xem lại thân thủ ngày đó của cô cũng có thể thấy cô đang nói láo, hôm nay cô đến là mục đích gì?”
Diệp Hân Đồng bình tĩnh nói.
Đinh Đinh Đang cười khổ: “Cô quả là người ngu ngốc, tôi nói nhiều như vậy chính là hi vọng cô không phải nghe, nếu cô nhất định muốn nghe vậy tôi sẽ nói rõ ràng cho cô biết, tôi mới là con gái duy nhất của Diệp Thiểu Hoa, không phải cô.” (Ố ồ, hay nha)
Diệp Hân Đồng và Vũ Văn Thành cũng rất bình tĩnh nhìn cô như thể cô đang nói một chuyện nực cười của ai đó.
Đinh Đinh Đang quan sát biểu hiện của hai người “Các người đều không tin?”
“Cái này so với việc mang thai nghe còn hoang đường hơn” Diệp Hân Đồng cười nhạt “Nếu không còn việc gì nữa mời cô vào ăn một bữa cơm”
Diệp Hân Đồng quay người trở lại bàn ăn.
Vũ Văn Thành đóng cửa lại, lạnh lùng nhìn Đinh Đinh Đang một cái rồi cũng về bàn ăn cơm.
“Tôi thực sự là con gái Diệp Thiếu Hoa, cho nên người có hôn ước với Vũ Văn Thành chính là tôi” Đinh Đinh Đang đến trước mặt Vũ Văn Thành nói tiếp “Cho nên người anh phải cả đời bảo vệ là tôi chứ không phải Diệp Hân Đồng”
Đinh Đinh Đang tuyên bố như một việc tất nhiên.
“Người được chỉ hôn từ nhỏ với con gái Diệp Thiểu Hoa là Mặc Tử Hiên, cô đi tìm hắn, hắn với là chân mệnh thiên tử của cô” Vũ Văn Thành thản nhiên nói.
Nhắc tới Mặc Tử Hiên, trong lòng Diệp Hân Đồng lại đau nhói, nếu cô thật sự không phải là con gái Diệp Thiểu Hoa có nghĩa là Mặc Tử Hiên không kịp nhìn thấy kho báu đã chết trong đó.
Mặc Tử Hiên bị tổn thương vì hắn lợi dụng nhưng nghĩ đến kẻ đã phải trăm phương ngàn kế tìm bằng được kho báu mà chưa kịp thấy đã chết có vẻ không công bằng cho hắn, trong lòng cô co rút đau đớn, mặt nghiêm lại trông lại ra vẻ bình tĩnh.
“Cái tên công tử đào hoa đó tôi mặc kệ.” Đinh Đinh Đang thẳng thắn.
Vũ Văn Thành sắc bén nhìn Đinh Đinh Đang “Đúng như cô nói cô không để ý đến việc chỉ hôn giữa cô và Mặc Tử Hiên vì hắn đào hoa thì Diệp Hân Đồng có phải là người có hôn ước với tôi hay không tôi cũng không để ý.”
“Ý anh là gì?” Đinh Đinh Đang trề môi ngồi xuống cạnh Vũ Văn Thành.
“Ý là tôi chấp nhận chuyện hôn ước này chỉ vì là Diệp Hân Đồng, cũng vì là Diệp Hân Đồng tôi mới muốn cả đời bảo vệ, nếu là Đinh Đinh Đang cô tôi sẽ không để chuyện Hồng sắc Yên Nhiên trong lòng.” Vũ Văn Thành nói nghiêm túc.
Tự nhiên có một thứ cảm động nảy sinh trong lòng, tư tưởng vốn phức tạp rối rắm của Diệp Hân Đồng vì Vũ Văn Thành một lòng với mình làm sao lại nghĩ tới việc an ủi Mặc Tử Hiên đây?
Cô không thể bị như vậy, không thể bị phản bội rồi để cho chính mình bị coi thường. Lần đầu bị coi thường có thể tha thứ, nhưng lần thứ 2 thì không thể.
Đinh Đinh Đang rốt cuộc nổi nóng đứng dậy, người phụ nữ thông minh nào lúc đối mặt với tình yêu đều không có lý trí.
“So với Diệp Hân Đồng, tôi xinh đẹp hơn, dáng vóc quyến rũ hơn, thông minh hơn, tại sao anh lại không thích tôi?” Đinh Đinh Đang lần đầu cảm thấy nhục nhã.
“Tôi từ lúc sinh ra đã bài xích phụ nữ, hơn mười năm qua, so với người thông minh, xinh đẹp như cô, kẻ ngốc nghếch lắm điều không biết làm đẹp như Diệp Hân Đồng lại đi vào lòng tôi hơn.” Vũ Văn Thành nói với Đinh Đinh Đang.
Diệp Hân Đồng cảm động muốn khóc, cô không thể có lỗi với Vũ Văn Thành, kể cả không yêu bản thân cũng muốn tiếp nhận tình yêu của anh, bao dung, yêu thương anh, quên đi quá khứ để sống vui vẻ.
“Anh… Tôi sẽ không để các người kết hôn, Vũ Văn Thành anh chỉ có thể là của tôi.’ Đinh Đinh Đang xoay người chạy đi.
“Sếp, anh trêu chọc cô ấy khi nào vậy?” Diệp Hân Đồng nghoẹo đầu hỏi, trong mắt lóe lên một tia sáng giảo hoạt.
“Một kẻ vô duyên vô cớ khó giải thích, không cần tin lời cô ta nói. Ăn cơm đi.” Vũ Văn Thành gắp một miếng gà xé phay cho Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng lặng một hồi, Vũ Văn Thành nói giữa họ không có bí mật, cô cũng không muốn giấu anh chuyện của mình.
“Sếp…”
“Gọi anh là Thành đi” Vũ Văn Thành dịu dàng nhìn Diệp Hân Đồng, chờ nghe cô nói.
“Thành” Sao cô gọi chữ này lại thấy lúng túng như thế.
“Vũ Văn Thành thật ra lúc ở Hàn Quốc em có gặp qua cô gái vừa rồi, cô ấy đưa cho em một quyển album, trong đó đều là ảnh của em từ nhỏ đến lớn, ở Hàn Quốc em cũng gặp một người tự nhận là mẹ em, liên tưởng đến những gì cô ấy vừa nói, em có thể thật sự không phải là con gái của ba em.”
Tác giả :
Nhất Phu