Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
Chương 12: Hân vật phản diện
“Không phải là chủ tịch tập đoàn Mặc Tường sao?” Diệp Hân Đồng nhớ Lý Đốc sát nói như vậy.
“Vì một vài nguyên nhân, bỏ qua tài năng quân sự, đi làm thương mại.”
Diệp Hân Đồng đột nhiên cười khiến anh không hiểu nổi. Anh có nói lời nào đáng cười đâu.
“Một tình yêu đẹp giữa một thương nhân và một vương thất Hàn Quốc, nghe thật cảm động, anh nhìn giống ai? Mẹ anh? Chắc bà phải là một mỹ nhân.” Cô nói ra những suy nghĩ bột phát khiến Mặc Tử Hiên theo không kịp.
“Cha tôi. Dáng dấp tôi nhìn giống cha.”
“Oa”. Cô làm mặt mơ mộng, “Thời đó mà dáng dấp như này thì nhất định là điên đảo chúng sinh, không trách được mẹ anh lại thích ông ấy.”
Mặc Tử Hiên đột nhiên lạnh mặt.
“Cha tôi không cần dựa vào khuôn mặt cũng có thể xưng hùng xưng bá, ông ấy không dựa vào sắc đẹp mà là thực lực.” Giọng anh rất lạnh, vẻ mặt cũng hơi tức giận.
Diệp Hân Đồng ý thức được hình như mình nói sai gì rồi? Đàn ông hình như kiêng kỵ người khác khen mình đẹp, nhìn anh đột nhiên nghiêm túc như vậy, có lẽ nào cô chạm vào nỗi đau sâu sắc của anh.
“Thật xin lỗi.”
Diệp Hân Đồng vừa dứt lời, anh ta lại thay đổi nét kỳ dị, áp sát lại gần mặt cô.
“Thế cô có bị khuôn mặt ngời sáng này của tôi mê hoặc không?”
Diệp Hân Đồng lùi về sau một chút, cách anh 50cm.
“Thành thật mà nói, không hề, so ra thì tôi thích bộ mặt đẹp trai lạnh lùng của Vũ Văn Thành hơn, rất có phong thái quân nhân.” Nói đến đây Diệp Hân Đồng hơi hếch mày, miệng nhếch lên, nói vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc, cái cá tính khiến người ta không mê nổi.”
Mặc Tử Hiên dựa vào ghế, ánh mắt bao phủ một sắc thái mờ mịt, càng sâu không lường được.
Diệp Hân Đồng liếc anh một cái, bình thường anh ta rất kỳ dị, hihi haha, nhưng cô lại vô cớ thấy hơi sợ anh.
Lão Kim cung kính đi tới.
“Thiếu gia, hôm nay tập đoàn Mặc Tường có một hội nghị cổ đông, chúng ta đi thôi.”
Anh đứng lên, ánh mắt có một nét tự tin đặc biệt.
Trên xe, bọn họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Hàn.
Diệp Hân Đồng nghe không hiểu. Nhưng qua gương chiếu hậu cô có thể thấy khuôn mặt hết sức tự tin của Mặc Tử Hiên, giữa hai lông mày cũng thấy rõ sự phấn khởi.
Đột nhiên ánh mắt hai người giao nhau trong gương chiếu hậu, anh còn nở một nụ cười đắc ý.
Sau khi nhìn nhau, anh cúi về phía trước, đầu tượng vào thành ghế của cô, khóe miệng vẫn là một đường cong.
“Lão Kim nói, muốn cô diễn vai vị hôn thê của tôi, như thế sự xuất hiện của cô sẽ không khiến người khác hoài nghi.”
Diệp Hân Đồng trợn to hai mắt, quay đầu lại kinh ngạc nhìn anh.
Cô dùng ngón tay chỉ vào mặt mình “Anh thấy tôi thế này có được không? Tôi nghĩ nhân viên của anh nhất định sẽ cho rằng anh ở nhà rất bạo lực.”
“Cho nên trước bữa tiệc đêm mai, mấy vết thương trên mặt cô phải biến mất.”
Diệp Hân Đồng khoát khoát tay, làm bộ buồn cười, nhìn trước mặt: “Anh nên để tôi giả trang thành thư ký của anh nghe có vẻ hợp lý hơn.”
“Có thư ký nào lại ở chung phòng.” Anh nói vô cùng mập mờ còn hơi giễu cợt.
Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ cười khổ sở, lần nữa chuyển động hông, xoay người: “Tôi sẽ nói anh ở cùng với thư ký không thích hợp, bọn họ biêt sao được? Anh cả nghĩ rồi, hơn nữa, nếu muốn tán gái, không cần phải dùng phương thức nhàm chán đó.”
“Không phải vậy, bữa tiệc được tổ chức trên một đảo nhỏ trong hai ngày, phải ở biệt thự trên đảo qua đêm.” Lão Kim khiêm tốn giải thích.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn về phía Mặc Tử Hiên.
Anh tựa lưng vào ghế, gảy gảy chân mày, cương quyết kỳ quái, đắc ý như thể mọi thứ cần phải biết đã nói toạc móng heo.
“Vì một vài nguyên nhân, bỏ qua tài năng quân sự, đi làm thương mại.”
Diệp Hân Đồng đột nhiên cười khiến anh không hiểu nổi. Anh có nói lời nào đáng cười đâu.
“Một tình yêu đẹp giữa một thương nhân và một vương thất Hàn Quốc, nghe thật cảm động, anh nhìn giống ai? Mẹ anh? Chắc bà phải là một mỹ nhân.” Cô nói ra những suy nghĩ bột phát khiến Mặc Tử Hiên theo không kịp.
“Cha tôi. Dáng dấp tôi nhìn giống cha.”
“Oa”. Cô làm mặt mơ mộng, “Thời đó mà dáng dấp như này thì nhất định là điên đảo chúng sinh, không trách được mẹ anh lại thích ông ấy.”
Mặc Tử Hiên đột nhiên lạnh mặt.
“Cha tôi không cần dựa vào khuôn mặt cũng có thể xưng hùng xưng bá, ông ấy không dựa vào sắc đẹp mà là thực lực.” Giọng anh rất lạnh, vẻ mặt cũng hơi tức giận.
Diệp Hân Đồng ý thức được hình như mình nói sai gì rồi? Đàn ông hình như kiêng kỵ người khác khen mình đẹp, nhìn anh đột nhiên nghiêm túc như vậy, có lẽ nào cô chạm vào nỗi đau sâu sắc của anh.
“Thật xin lỗi.”
Diệp Hân Đồng vừa dứt lời, anh ta lại thay đổi nét kỳ dị, áp sát lại gần mặt cô.
“Thế cô có bị khuôn mặt ngời sáng này của tôi mê hoặc không?”
Diệp Hân Đồng lùi về sau một chút, cách anh 50cm.
“Thành thật mà nói, không hề, so ra thì tôi thích bộ mặt đẹp trai lạnh lùng của Vũ Văn Thành hơn, rất có phong thái quân nhân.” Nói đến đây Diệp Hân Đồng hơi hếch mày, miệng nhếch lên, nói vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc, cái cá tính khiến người ta không mê nổi.”
Mặc Tử Hiên dựa vào ghế, ánh mắt bao phủ một sắc thái mờ mịt, càng sâu không lường được.
Diệp Hân Đồng liếc anh một cái, bình thường anh ta rất kỳ dị, hihi haha, nhưng cô lại vô cớ thấy hơi sợ anh.
Lão Kim cung kính đi tới.
“Thiếu gia, hôm nay tập đoàn Mặc Tường có một hội nghị cổ đông, chúng ta đi thôi.”
Anh đứng lên, ánh mắt có một nét tự tin đặc biệt.
Trên xe, bọn họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Hàn.
Diệp Hân Đồng nghe không hiểu. Nhưng qua gương chiếu hậu cô có thể thấy khuôn mặt hết sức tự tin của Mặc Tử Hiên, giữa hai lông mày cũng thấy rõ sự phấn khởi.
Đột nhiên ánh mắt hai người giao nhau trong gương chiếu hậu, anh còn nở một nụ cười đắc ý.
Sau khi nhìn nhau, anh cúi về phía trước, đầu tượng vào thành ghế của cô, khóe miệng vẫn là một đường cong.
“Lão Kim nói, muốn cô diễn vai vị hôn thê của tôi, như thế sự xuất hiện của cô sẽ không khiến người khác hoài nghi.”
Diệp Hân Đồng trợn to hai mắt, quay đầu lại kinh ngạc nhìn anh.
Cô dùng ngón tay chỉ vào mặt mình “Anh thấy tôi thế này có được không? Tôi nghĩ nhân viên của anh nhất định sẽ cho rằng anh ở nhà rất bạo lực.”
“Cho nên trước bữa tiệc đêm mai, mấy vết thương trên mặt cô phải biến mất.”
Diệp Hân Đồng khoát khoát tay, làm bộ buồn cười, nhìn trước mặt: “Anh nên để tôi giả trang thành thư ký của anh nghe có vẻ hợp lý hơn.”
“Có thư ký nào lại ở chung phòng.” Anh nói vô cùng mập mờ còn hơi giễu cợt.
Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ cười khổ sở, lần nữa chuyển động hông, xoay người: “Tôi sẽ nói anh ở cùng với thư ký không thích hợp, bọn họ biêt sao được? Anh cả nghĩ rồi, hơn nữa, nếu muốn tán gái, không cần phải dùng phương thức nhàm chán đó.”
“Không phải vậy, bữa tiệc được tổ chức trên một đảo nhỏ trong hai ngày, phải ở biệt thự trên đảo qua đêm.” Lão Kim khiêm tốn giải thích.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn về phía Mặc Tử Hiên.
Anh tựa lưng vào ghế, gảy gảy chân mày, cương quyết kỳ quái, đắc ý như thể mọi thứ cần phải biết đã nói toạc móng heo.
Tác giả :
Nhất Phu