Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
Chương 107-3: Du lịch
Mặc Tử Hiên vừa đứng lên định chào hỏi Phác Nhật Trung.
Đột nhiên ở cửa nhà hàng xuất hiện vài kẻ không rõ tên tuổi, trong tay cầm côn gỗ, trông chẳng có ý đồ gì tốt đẹp.
Phác Nhật Trung nhìn mấy tên thổ dân Tây Tạng lập tức ngồi xổm xuống gầm bàn, trốn dưới khăn trải bàn, những kẻ này có vẻ không phát hiện ra hắn.
Mặc Tử Hiên nhìn về phía mấy kẻ Tây Tạng đó, chờ đến khi có người nhìn anh, Mặc Tử Hiên ngang nhiên nhìn Phác Nhật Trung đang trốn dưới gầm bàn.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc với hành vi đó, sững sờ lặng người nhìn anh.
Mấy tên Tây Tạng kia phát hiện có điều gì khác thường, thét nhau vào tìm.
Một tên phát hiện ra Phác Nhật Trung, nói huyên thuyên vài câu gì đó.
Mấy kẻ đó kéo nhau vào, cầm đầu là một gã trung niên cao to béo mập lôi Phác Nhật Trung từ dưới gầm bàn ra, bô bô không hiểu nói cái gì. Một quả đấm nặng nề vung về phía Phác Nhât Trung.
Ông ta rất sợ, run lẩy bẩy, đến một câu cũng không thể mở miệng.
Cái tên to béo đó lôi cổ áo Phác Nhật Trung đi, có vẻ quả đấm kia chưa đủ giải hận.
Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên, Mặc Tử Hiên để mấy tờ nhân dân tệ lên bàn, kéo Diệp Hân Đồng đi theo đám người Tây Tạng.
Diệp Hân Đồng không hiểu anh muốn làm gì, đành mang theo nghi vấn ngây ngốc chạy theo anh.
Đám người Tây Tạng lên một chiếc máy kéo.
Mặc Tử Hiên lập tức nhảy lên xe đuổi theo.
“Anh làm gì thế, muốn bọn họ phát hiện Phát Nhật Trung núp dưới gầm bàn?” Diệp Hân Đồng hồ nghi hỏi.
Mặc Tử Hiên không trả lời, anh nhìn chằm chằm chiếc máy kéo trước mặt, ánh mắt thâm trầm, nhìn mấy tên Tây Tạng kia đang túi bụi đấm Phác Nhật Trung.
Anh nhìn thấy máy kéo dừng lại, Phác Nhật Trung bị bắt xuông.
Mặc Tử Hiên nhếch miệng, trên mặt lộ một nụ cười kín đáo “Cơ hội của chúng ta tới rồi?”
Đột nhiên ở cửa nhà hàng xuất hiện vài kẻ không rõ tên tuổi, trong tay cầm côn gỗ, trông chẳng có ý đồ gì tốt đẹp.
Phác Nhật Trung nhìn mấy tên thổ dân Tây Tạng lập tức ngồi xổm xuống gầm bàn, trốn dưới khăn trải bàn, những kẻ này có vẻ không phát hiện ra hắn.
Mặc Tử Hiên nhìn về phía mấy kẻ Tây Tạng đó, chờ đến khi có người nhìn anh, Mặc Tử Hiên ngang nhiên nhìn Phác Nhật Trung đang trốn dưới gầm bàn.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc với hành vi đó, sững sờ lặng người nhìn anh.
Mấy tên Tây Tạng kia phát hiện có điều gì khác thường, thét nhau vào tìm.
Một tên phát hiện ra Phác Nhật Trung, nói huyên thuyên vài câu gì đó.
Mấy kẻ đó kéo nhau vào, cầm đầu là một gã trung niên cao to béo mập lôi Phác Nhật Trung từ dưới gầm bàn ra, bô bô không hiểu nói cái gì. Một quả đấm nặng nề vung về phía Phác Nhât Trung.
Ông ta rất sợ, run lẩy bẩy, đến một câu cũng không thể mở miệng.
Cái tên to béo đó lôi cổ áo Phác Nhật Trung đi, có vẻ quả đấm kia chưa đủ giải hận.
Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên, Mặc Tử Hiên để mấy tờ nhân dân tệ lên bàn, kéo Diệp Hân Đồng đi theo đám người Tây Tạng.
Diệp Hân Đồng không hiểu anh muốn làm gì, đành mang theo nghi vấn ngây ngốc chạy theo anh.
Đám người Tây Tạng lên một chiếc máy kéo.
Mặc Tử Hiên lập tức nhảy lên xe đuổi theo.
“Anh làm gì thế, muốn bọn họ phát hiện Phát Nhật Trung núp dưới gầm bàn?” Diệp Hân Đồng hồ nghi hỏi.
Mặc Tử Hiên không trả lời, anh nhìn chằm chằm chiếc máy kéo trước mặt, ánh mắt thâm trầm, nhìn mấy tên Tây Tạng kia đang túi bụi đấm Phác Nhật Trung.
Anh nhìn thấy máy kéo dừng lại, Phác Nhật Trung bị bắt xuông.
Mặc Tử Hiên nhếch miệng, trên mặt lộ một nụ cười kín đáo “Cơ hội của chúng ta tới rồi?”
Tác giả :
Nhất Phu