Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
Chương 106-3: Yêu anh, có nên chúc phúc cho anh
“Nếu Kim Thụy Tường không ủng hộ Tử Hiên nữa, cô có biết hậu quả sẽ như thế nào không? Có khả năng nó sẽ không ngồi được vào ngôi vị hoàng đế, Lee Yul đã từng bị chèn ép sẽ không tha cho nó, chết là con đường duy nhất.” Cổ Phi vô cùng thương cảm nói.
Nghĩ đến anh sẽ chết, lòng Diệp Hân Đồng vô cùng đau khổ.
“Vậy thì bà hi vọng tôi sẽ làm gì?” Diệp Hân Đồng rối rắm hỏi.
“Đừng làm chướng ngại vật của Tử Hiên nữa, hãy trở về Trung Quốc, hoặc là…” Trong mắt Cổ Phi lóe lên một tia âm hiểm “Tôi có một nơi, đảm bảo nó vĩnh viễn sẽ không tìm được cô, có như vậy, nó mới an tâm cưới Kim Lệ Châu. Chờ nó cưới Kim Lệ Châu rồi, tôi sẽ thả cô ra.”
“Bà định giam giữ tôi?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc hỏi.
“Chỉ là muốn xem tình yêu cô dành cho nó có đủ sâu đậm hay không mà thôi. Nếu quả thật yêu nó, thì sẽ biết thế nào là tốt nhất cho nó.” Đến thời điểm mấu chốt, Cổ Phi sẽ uy hiếp đến tính mạng Diệp Hân Đồng.
“Để tôi suy nghĩ.” Diệp Hân Đồng nặng nề đi về phía phòng mình.
Vào cửa, cô hít sâu, cảm thấy tâm trạng hết sức nặng nề, khiến cho đầu óc trở nên trống rỗng.
Cô quẳng túi lên giường, điện thoại văng ra ngoài.
Cô nhớ Lee Yul đã từng nói, ở đây nếu lúc nào không vui vẻ có thể gọi điện cho bạn bè, người thân để kể khổ.
Cô đến bên giường cầm điện thoại lên. Cô cheỉ nhớ được số điện thoại của mẹ và Tiểu Khả.
Con người vốn luôn đẹp đẽ khoe ra, xấu xa đậy lại, ngoại từ Tiểu Khả.
Cô gọi cho Tiểu Khả.
“Hân Đồng, mình cho câu biết một tin tốt, nghe nó Vũ Văn Thành sẽ bị điều đi nơi khác.”
Diệp Hân Đồng vẫn không nói gì, chỉ nghe thấy tiểu Khả hưng phấn gào lên.
Nhưng với tâm trạng nặng nề lúc này, cô chẳng có nổi nửa điểm hưng phấn.
“Á”
“Sao vậy?” Diệp Hân Đồng nóng nảy hỏi.
“Em còn biết gọi điện về sao? Tại sao không gọi cho anh, em biết anh lo lắng đến mức nào không?” Trong điện thoại truyền đến giọng Vũ Văn Thành, cái nhiệt độ ổn định ở 10o đó vì có thêm lửa tức, có vẻ ấm lên rồi.
“Sếp…” Diệp Hân Đồng trở nên uất ức “Bao giờ tôi có thể trở về?” Cô kích động hỏi, có lẽ lúc này trở về Trung Quốc, cả quãng đời còn lại không gặp Mặc Tử Hiên có khi lại là điều tốt.
Vũ Văn Thành kinh ngạc, như thể thông cảm với sự uất ức của cô, giọng điệu trở nên dịu dàng “Anh sắp được điều lên tuyến trên, đến lúc đó, anh sẽ sắp xếp đưa em trở về”
“Cảm ơn anh Vũ Văn Thành” Diệp Hân Đồng rất muốn khóc, trong lòng cảm thấy chua xót mất mát.
Cô muốn thoát ra.
“Em… ở đó có tốt không?” Vũ Văn Thành do dự rất lâu mới dám hỏi.
Không biết vì sao lúc này nghe thấy giọng Vũ Văn Thành cô lại đặc biệt muốn khóc. Có lẽ vì nghe được tiếng nói quen thuộc.
“Vâng, rất tốt.” Đáng tiếc cô không biết phải bày tỏ thế nào với anh.
“Đừng lo lắng, hãy giữ gìn sức khỏe, khi quay về, anh sẽ chăm sóc em, bác gái cũng không phải lo lắng, anh sẽ thường xuyên đến thăm.”
Giọng điệu Vũ Văn Thành rất chững chạc, thể hiện rõ sự quan tâm.
Trái tim cô quá đau, nước mắt rơi xuống.
Hít sâu, cố gắng không để giọng của mình trở nên nghẹn ngào.
“Cảm ơn anh, Vũ Văn Thành”. Cảm ơn anh đã chăm sóc mẹ cô, cảm ơn anh có thể đưa cô trở về, cảm ơn anh đã cho cô sự ấm áp khi cô cần.
“Em sao vậy?” Vũ Văn Thành nghi ngờ hỏi.
“Tình yêu rốt cuộc là cái gì?” Cô khóc hỏi, hít một hơi thật sâu, che đậy trái tim nhỏ máu “Yêu nhau mà không thể bên nhau, chúc phúc lại không làm được, thông cảm thì đầy uất ức. Yêu, cũng không còn sức, phát hiện, cái nó mang đến chỉ là gánh nặng.” Diệp Hân Đồng khóc thành tiếng.
Bên kia đầu dây, Vũ Văn Thành im lặng rất lâu.
“Đừng yêu người khác, đừng…” Anh nói như van xin.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, cô không nên tâm sự với Vũ Văn Thành, sao mình lại không có đầu óc như vậy.
Diệp Hân Đồng chùi nước mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười “Sếp, anh sao vậy? Tôi đang xem TV. Phim truyền hình Hàn Quốc thật tuyệt. Nếu không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây. Xin anh sớm cho tôi về nước, tôi nhớ mẹ, nhớ tiểu Khả, nhớ đồng nghiệp.”
Đầu dây bên kia vẫn im lặng rất lâu, im lặng đến nỗi làm Diệp Hân Đồng xấu hổ.
“Vũ Văn Thành” Diệp Hân Đồng nhẹ nhàng gọi.
“Ừ. Anh biết rồi, anh sẽ sớm nhậm chức. Giữ gìn sức khỏe, đừng mù quáng” Chất giọng ôn hòa dịu dàng của anh truyền đến.
“Ừm, cảm ơn” Diệp Hân Đồng chơ Vũ Văn Thành cúp điện thoại.
“Cái này… là số di động của em sao?” Vũ Văn Thành hỏi.
Diệp Hân Đồng đột nhiên cảm thấy cách nói chuyện chậm rãi này cũng thật ấm áp, có lẽ là cô quá nhớ nhà, có lẽ Trung Quốc vẫn cho cô sự ấm áp hơn cả.
Hàn Quốc là nơi không nên ở. Cô rất muốn trở về.
“Ừm. Vừa mới nạp thẻ”
Bên đầu kia, Vũ Văn Thành vẫn không cúp điện thoại. “Cái đó…”
Diệp Hân Đồng kiên nhẫn chờ anh hỏi, nhưng rất lâu mà không thấy anh nói gì.
“Sếp, anh rất thông minh, cái gì cũng tốt, cái gì cũng ưu tú, chỉ có một chút…” Diệp Hân Đồng chờ lâu quá mới nói.
“Cái gì?” Vũ Văn Thành hỏi.
“Anh có vấn đề về ngôn ngữ, chờ anh nói xong một câu, tôi đã chạy xong Marathon quay về rồi.” Cô ba hoa, cố gắng không nhớ đến chuyện tình đau khổ của mình.
“Biết rồi, anh chỉ là không biết phải nói thế nào. Cái đó, em trở về sẽ biết.”
“Là chuyện tốt hay chuyện xấu? Sẽ thưởng cho công trạng của tôi sao? Sếp, anh được điều lên trên, sau này phải chiếu cố cho tôi, dẫu sao chúng ta cũng là bạn học nhiều năm” Cô cố gắng đùa nghịch, nhưng trong lòng lại đầy chua xót.
“Chuyện tốt, khi nào em về sẽ nói.” Vũ Văn Thành dường như tâm trạng tốt hơn.
“Được, bye bye.” Diệp Hân Đồng định cúp điện thoại, nhưng sợ cúp rồi lại sẽ đau lòng, chỉ cần rảnh rỗi là cô sẽ không tự chủ được nhớ đến mặc, nghĩ đến anh lại nhớ đến những việc đáng ghét kia, mà nghĩ đến chúng cô lại đau lòng.
Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi, nhanh chóng cầm điện thoại nói tiếp “Đúng rồi, sếp, chẳng phải bây giờ anh có người yêu rồi sao?”
Cô tinh quái muốn hỏi đến chuyện của Đề Na, không có ý gì khác chỉ là muốn chuyển hướng suy nghĩ của mình.
“Hả?”
“Hả?” Diệp Hân Đồng dẫn dụ anh nói chuyện.
“Anh có người yêu hay không chẳng phải em biết rõ hay sao?” Lúc nói chuyện này, Vũ Văn Thành đã cầm điện thoại của Tiểu Khả vào phòng làm việc của mình. Trong lòng anh, bạn gái chỉ có một mình Diệp Hân Đồng.
“Hả? À” Cô đã thấy rõ ràng anh và Đề Na ở trên giường hô mưa gọi gió, có thể xác nhận anh đã kết giao với Đề Na rồi. “Cũng đúng, đây chẳng phải là chuyện tốt mà anh nói sao?”
“Hả? Ừ. Bác gái đã đồng ý, anh cũng muốn kết hôn sớm. Em về sẽ nói sau.” Vũ Văn Thành đỏ mặt.
“Hả? Muốn kết hôn sao? Nhanh vậy?” Nhưng mà, nghĩ lại, hắn và Đề Na cũng đã lên giường. Đề Na thật có bản lĩnh, quả nhiên như Mặc Tử Hiên nói, chỉ cần cô muốn, đàn ông sẽ lao vào, cô chỉ còn biết chúc phúc mà thôi.
“Được, được. Tôi trở về sẽ nói sau, tôi cúp đây.” Diệp Hân Đồng nóng vội cúp điện thoại, vì trong lòng lại có chút cảm giác kỳ lạ.
Thật là mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn, có người muốn kết hôn lại có người muốn chia tay.
“Cộc cộc cộc” Đột nhiên có tiếng gõ cửa, kéo cô ra khỏi suy nghĩ muộn phiền.
Nghĩ đến anh sẽ chết, lòng Diệp Hân Đồng vô cùng đau khổ.
“Vậy thì bà hi vọng tôi sẽ làm gì?” Diệp Hân Đồng rối rắm hỏi.
“Đừng làm chướng ngại vật của Tử Hiên nữa, hãy trở về Trung Quốc, hoặc là…” Trong mắt Cổ Phi lóe lên một tia âm hiểm “Tôi có một nơi, đảm bảo nó vĩnh viễn sẽ không tìm được cô, có như vậy, nó mới an tâm cưới Kim Lệ Châu. Chờ nó cưới Kim Lệ Châu rồi, tôi sẽ thả cô ra.”
“Bà định giam giữ tôi?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc hỏi.
“Chỉ là muốn xem tình yêu cô dành cho nó có đủ sâu đậm hay không mà thôi. Nếu quả thật yêu nó, thì sẽ biết thế nào là tốt nhất cho nó.” Đến thời điểm mấu chốt, Cổ Phi sẽ uy hiếp đến tính mạng Diệp Hân Đồng.
“Để tôi suy nghĩ.” Diệp Hân Đồng nặng nề đi về phía phòng mình.
Vào cửa, cô hít sâu, cảm thấy tâm trạng hết sức nặng nề, khiến cho đầu óc trở nên trống rỗng.
Cô quẳng túi lên giường, điện thoại văng ra ngoài.
Cô nhớ Lee Yul đã từng nói, ở đây nếu lúc nào không vui vẻ có thể gọi điện cho bạn bè, người thân để kể khổ.
Cô đến bên giường cầm điện thoại lên. Cô cheỉ nhớ được số điện thoại của mẹ và Tiểu Khả.
Con người vốn luôn đẹp đẽ khoe ra, xấu xa đậy lại, ngoại từ Tiểu Khả.
Cô gọi cho Tiểu Khả.
“Hân Đồng, mình cho câu biết một tin tốt, nghe nó Vũ Văn Thành sẽ bị điều đi nơi khác.”
Diệp Hân Đồng vẫn không nói gì, chỉ nghe thấy tiểu Khả hưng phấn gào lên.
Nhưng với tâm trạng nặng nề lúc này, cô chẳng có nổi nửa điểm hưng phấn.
“Á”
“Sao vậy?” Diệp Hân Đồng nóng nảy hỏi.
“Em còn biết gọi điện về sao? Tại sao không gọi cho anh, em biết anh lo lắng đến mức nào không?” Trong điện thoại truyền đến giọng Vũ Văn Thành, cái nhiệt độ ổn định ở 10o đó vì có thêm lửa tức, có vẻ ấm lên rồi.
“Sếp…” Diệp Hân Đồng trở nên uất ức “Bao giờ tôi có thể trở về?” Cô kích động hỏi, có lẽ lúc này trở về Trung Quốc, cả quãng đời còn lại không gặp Mặc Tử Hiên có khi lại là điều tốt.
Vũ Văn Thành kinh ngạc, như thể thông cảm với sự uất ức của cô, giọng điệu trở nên dịu dàng “Anh sắp được điều lên tuyến trên, đến lúc đó, anh sẽ sắp xếp đưa em trở về”
“Cảm ơn anh Vũ Văn Thành” Diệp Hân Đồng rất muốn khóc, trong lòng cảm thấy chua xót mất mát.
Cô muốn thoát ra.
“Em… ở đó có tốt không?” Vũ Văn Thành do dự rất lâu mới dám hỏi.
Không biết vì sao lúc này nghe thấy giọng Vũ Văn Thành cô lại đặc biệt muốn khóc. Có lẽ vì nghe được tiếng nói quen thuộc.
“Vâng, rất tốt.” Đáng tiếc cô không biết phải bày tỏ thế nào với anh.
“Đừng lo lắng, hãy giữ gìn sức khỏe, khi quay về, anh sẽ chăm sóc em, bác gái cũng không phải lo lắng, anh sẽ thường xuyên đến thăm.”
Giọng điệu Vũ Văn Thành rất chững chạc, thể hiện rõ sự quan tâm.
Trái tim cô quá đau, nước mắt rơi xuống.
Hít sâu, cố gắng không để giọng của mình trở nên nghẹn ngào.
“Cảm ơn anh, Vũ Văn Thành”. Cảm ơn anh đã chăm sóc mẹ cô, cảm ơn anh có thể đưa cô trở về, cảm ơn anh đã cho cô sự ấm áp khi cô cần.
“Em sao vậy?” Vũ Văn Thành nghi ngờ hỏi.
“Tình yêu rốt cuộc là cái gì?” Cô khóc hỏi, hít một hơi thật sâu, che đậy trái tim nhỏ máu “Yêu nhau mà không thể bên nhau, chúc phúc lại không làm được, thông cảm thì đầy uất ức. Yêu, cũng không còn sức, phát hiện, cái nó mang đến chỉ là gánh nặng.” Diệp Hân Đồng khóc thành tiếng.
Bên kia đầu dây, Vũ Văn Thành im lặng rất lâu.
“Đừng yêu người khác, đừng…” Anh nói như van xin.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, cô không nên tâm sự với Vũ Văn Thành, sao mình lại không có đầu óc như vậy.
Diệp Hân Đồng chùi nước mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười “Sếp, anh sao vậy? Tôi đang xem TV. Phim truyền hình Hàn Quốc thật tuyệt. Nếu không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây. Xin anh sớm cho tôi về nước, tôi nhớ mẹ, nhớ tiểu Khả, nhớ đồng nghiệp.”
Đầu dây bên kia vẫn im lặng rất lâu, im lặng đến nỗi làm Diệp Hân Đồng xấu hổ.
“Vũ Văn Thành” Diệp Hân Đồng nhẹ nhàng gọi.
“Ừ. Anh biết rồi, anh sẽ sớm nhậm chức. Giữ gìn sức khỏe, đừng mù quáng” Chất giọng ôn hòa dịu dàng của anh truyền đến.
“Ừm, cảm ơn” Diệp Hân Đồng chơ Vũ Văn Thành cúp điện thoại.
“Cái này… là số di động của em sao?” Vũ Văn Thành hỏi.
Diệp Hân Đồng đột nhiên cảm thấy cách nói chuyện chậm rãi này cũng thật ấm áp, có lẽ là cô quá nhớ nhà, có lẽ Trung Quốc vẫn cho cô sự ấm áp hơn cả.
Hàn Quốc là nơi không nên ở. Cô rất muốn trở về.
“Ừm. Vừa mới nạp thẻ”
Bên đầu kia, Vũ Văn Thành vẫn không cúp điện thoại. “Cái đó…”
Diệp Hân Đồng kiên nhẫn chờ anh hỏi, nhưng rất lâu mà không thấy anh nói gì.
“Sếp, anh rất thông minh, cái gì cũng tốt, cái gì cũng ưu tú, chỉ có một chút…” Diệp Hân Đồng chờ lâu quá mới nói.
“Cái gì?” Vũ Văn Thành hỏi.
“Anh có vấn đề về ngôn ngữ, chờ anh nói xong một câu, tôi đã chạy xong Marathon quay về rồi.” Cô ba hoa, cố gắng không nhớ đến chuyện tình đau khổ của mình.
“Biết rồi, anh chỉ là không biết phải nói thế nào. Cái đó, em trở về sẽ biết.”
“Là chuyện tốt hay chuyện xấu? Sẽ thưởng cho công trạng của tôi sao? Sếp, anh được điều lên trên, sau này phải chiếu cố cho tôi, dẫu sao chúng ta cũng là bạn học nhiều năm” Cô cố gắng đùa nghịch, nhưng trong lòng lại đầy chua xót.
“Chuyện tốt, khi nào em về sẽ nói.” Vũ Văn Thành dường như tâm trạng tốt hơn.
“Được, bye bye.” Diệp Hân Đồng định cúp điện thoại, nhưng sợ cúp rồi lại sẽ đau lòng, chỉ cần rảnh rỗi là cô sẽ không tự chủ được nhớ đến mặc, nghĩ đến anh lại nhớ đến những việc đáng ghét kia, mà nghĩ đến chúng cô lại đau lòng.
Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi, nhanh chóng cầm điện thoại nói tiếp “Đúng rồi, sếp, chẳng phải bây giờ anh có người yêu rồi sao?”
Cô tinh quái muốn hỏi đến chuyện của Đề Na, không có ý gì khác chỉ là muốn chuyển hướng suy nghĩ của mình.
“Hả?”
“Hả?” Diệp Hân Đồng dẫn dụ anh nói chuyện.
“Anh có người yêu hay không chẳng phải em biết rõ hay sao?” Lúc nói chuyện này, Vũ Văn Thành đã cầm điện thoại của Tiểu Khả vào phòng làm việc của mình. Trong lòng anh, bạn gái chỉ có một mình Diệp Hân Đồng.
“Hả? À” Cô đã thấy rõ ràng anh và Đề Na ở trên giường hô mưa gọi gió, có thể xác nhận anh đã kết giao với Đề Na rồi. “Cũng đúng, đây chẳng phải là chuyện tốt mà anh nói sao?”
“Hả? Ừ. Bác gái đã đồng ý, anh cũng muốn kết hôn sớm. Em về sẽ nói sau.” Vũ Văn Thành đỏ mặt.
“Hả? Muốn kết hôn sao? Nhanh vậy?” Nhưng mà, nghĩ lại, hắn và Đề Na cũng đã lên giường. Đề Na thật có bản lĩnh, quả nhiên như Mặc Tử Hiên nói, chỉ cần cô muốn, đàn ông sẽ lao vào, cô chỉ còn biết chúc phúc mà thôi.
“Được, được. Tôi trở về sẽ nói sau, tôi cúp đây.” Diệp Hân Đồng nóng vội cúp điện thoại, vì trong lòng lại có chút cảm giác kỳ lạ.
Thật là mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn, có người muốn kết hôn lại có người muốn chia tay.
“Cộc cộc cộc” Đột nhiên có tiếng gõ cửa, kéo cô ra khỏi suy nghĩ muộn phiền.
Tác giả :
Nhất Phu