Yêu Giả Cưới Thật
Chương 80-1: Vạch trần chân tướng (Phần 1)
Editor: Nguyen Hien
Mùa đông năm nay ở thành phố Duật Phong đặc biệt lạnh.
Sau trận bão tuyết đầu tiên, còn có hai trận rơi cách nhau nữa, nhiệt độ từ từ giảm xuống, gió lạnh thấu xương, tàn sát mọi phía.
Đồng Niệm mất tích hơn mười ngày, những nơi có thể đến, không thể đến Lăng Cận Dương đều cho người đi tìm, nhưng đều không có kết quả. Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của Quyền Yến Thác.
Hai ngày sau, Quyền Yến Thác đưa tới tin tức, kết quả vẫn như cũ không có chút lạc quan, không tìm được người.
Trong biệt thự, ngồi bên trong ghế sofa bằng da thật được nhập khẩu từ nước Đức, Quyền Yến Thác gác hai chân lên, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, anh một tay vuốt cằm, khẽ nghiêng người nhìn người đàn ông bên cạnh, “Thật kỳ lạ, ở sân bay hay bến xe cũng không có ghi lại cô ấy từng ra vào, khẳng định cô ấy vẫn còn ở trong thành phố Duật Phong, nhưng ruốt cuộc trốn ở đâu chứ?”
Ở thành phố Duật Phong mọi người đều biết, không có nhà họ Quyền thì không tìm được người.
Dựa lưng vào ghế sofa, Lăng Cận Dương giơ tay lên xoa chân mày, đáy mắt anh chợt thoáng qua cái gì, ngẩng đầu lên, hốt hoảng nhìn về người đối diện, “A Thác, cậu nói cô ấy có thể hay không…”
Kiết hầu của người đàn ông chuyển động, thế nhưng như bị nghẹn lại.
“Sẽ không!” Quyền Yến Thác trả lời rất khẳng định, bỏ qua phỏng đoán của Lăng Cận Dương. Anh đã an bài người ở đồn cảnh sát chờ tin tức, bất kỳ tin tức thương vong ngoài ý muốn tuyệt đối sẽ không bị bỏ sót.
May mắn, đến nay cũng không có bất kỳ tin tức xấu gì.
Nghe được anh trả lời khẳng định như thế, ánh mắt sợ hãi của Lăng Cận Dương dần dần tản ra, anh tựa đầu vào trên ghế sofa lần nữa, trên mặt hiện ra vẻ mệt mỏi.
“Cận Dương.” Quyền Yến Thác híp mắt một cái, đôi môi mỏng mím nhẹ, “Cô ấy cố ý tránh cậu…cậu nhất định phải tìm sao?”
“Nếu như Sở Kiều mất tích, cậu có đi tìm hay không?” Lăng Cận Dương dựa đầu vào ghế, nhếch môi hỏi anh.
“Cô ấy dám!”
Mày kiếm xinh đẹp của Quyền Yến Thác nhíu lên, đôi mắt sắc bén liếc nhìn nụ cười trên môi Lăng Cận Dương tức giận nói: “Đồng Niệm bỏ đi, không phải bình thường là do cậu nuông chiều quá hay sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Lăng Cận Dương lạnh như băng, anh nhíu mày quét mắt nhìn qua, lạnh lùng nói: “Những lời này cậu cũng đừng có quên, tôi sẽ giữ trong lòng!”
“Khụ khụ ——”
Quyền Yến Thác giơ tay lên bụm miệng lại, xấu hổ ho khan. Đối diện người đàn ông bụng dạ xấu xa, anh không thể cứng đối cứng!
Không lâu sau đó, Quyền Yến Thác lái xe rời khỏi biệt thự, tiếp tục cho người đi tìm. Muốn tìm một người từ tất cả các nơi trong thành phố, giống như là mò kim đáy biển, huống chi người này còn cố ý trốn tránh, quả thật rất khó khăn.
Lăng Cận Dương ngồi ở trên sofa, an tĩnh lại, vẻ mặt hết sức mệt mỏi. Đồng Niệm mất tích, lúc trước mặc dù tài xế say rượu thừa nhận là bị người khác say khiến cố ý gây tai nạn, bất quá bắt hắn liên hệ với người kia, cũng chỉ là tên côn đồ đầu đường xó chợ, dễ nhận thấy phía sau có người âm thầm gây tội ác.
Nếu như không tìm được cái tên côn đồ đầu đường xó chợ đó, như vậy tất cả mọi cố gắng coi như uổng phí, hung thủ sẽ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Hình như tất cả mọi chuyện cũng vì việc Đồng Niệm rời đi mà dừng lại.
......
Tại một trại an dưỡng trong ngoại ô, thanh tịnh và vắng lặng.
Sáng sớm y tá đến kiểm tra phòng, trong tay nâng một mâm sứ màu trắng, phía trên để rất nhiều chai lọ, bên trong chứa đủ các loại thuốc.
“Giường số 27, thuốc đây.” Y tá đưa một lọ thuốc nhỏ cho người ngồi ở mép giường, vẻ mặt dịu dàng: “Cô thật là hết nói nổi, nên đi ra ngoài phơi nắng mặt trời đi!” Nhìn thấy cô bỏ thuốc vào miệng, y tá mới cười rời đi.
Nhìn thấy y tá rời đi, người ngồi ở mép giường ánh mắt dao động, cúi đầu phun thuốc trong miệng ra, giơ tay lên ném vào thùng rác.
Đứng dậy đi tới bên cửa sổ, hai mắt Đồng Niệm nhìn về phía xa trên bầu trời, khóe miệng dâng lên nụ cười thản nhiên, thời tiết quả thật rất đẹp, vạn dặm không có bóng mây. Mặc thêm một cái áo khoát, cô xoay người đi ra ngoài.
Phía trước trại an dưỡng, là một sân cỏ khô héo. Không ít người đi qua đi lại, mọi người đều mặc quần áo bệnh nhân màu xanh da trời.
Đồng Niệm đi tới ghế dài ngồi xuống, giơ tay lên che ở trên trán, có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp.
“Chị có muốn chơi diều không?” Một cô gái cầm con diều trong tay, cười hì hì hỏi cô.
Đồng Niệm nhìn cô gái, khẽ mỉm cười, cô đưa tay kéo chặt cổ áo lại cười nói: “Em chơi đi, chị nhìn được rồi.”
Cô gái gật đầu một cái, cầm sợi dây thả diều trong tay, chạy trên thảm cỏ. Theo chuyển động của cô gái, con diều từ từ bay lượn lên trên bầu trời.
Đồng Niệm ngẩng đầu lên, giơ tay lên che ánh nắng mặt trời, nhìn con diều bay cao trên bầu trời, cô nở nụ cười dịu dàng. Con trai cô gái kia bị bệnh nặng, đột ngột chết giữa đêm, từ đó về sau cô đó chuyển vào đây ở, tính ra đã được 2 năm.
Ở nơi này, mỗi người đều mang một quá khứ đau thương, làm cho người ta rơi vào giữa vực sâu, không thể thoát khỏi hay tự mình cứu lấy mình.
Thật sâu trong lòng, Đồng Niệm cảm nhận được nỗi đau tuyệt vọng đó, chỉ là cô may mắn hơn những người đó, cuối cùng có thể bức ra khỏi những lo lắng. Hiện giờ cô đến nơi đây chỉ muốn được yên tĩnh, tỉnh táo hơn. Cho dù đó chỉ là tạm thời.
Chỗ này, là nơi duy nhất có thể làm cho anh lơ là, mặc dù biết rằng sẽ có ngày anh sẽ phát hiện ra. Nhưng trước mắt, cô có thể hưởng thụ được những ngày an bình của riêng cô, không bị bất kỳ ai quấy rầy.
......
Kể từ ngày đi thăm mộ Vi Kỳ Hạo trở về, trong đầu Nguyễn Nghiên vẫn không quên được ngày tháng năm sinh trên tấm bia mộ.
Ban đêm tại thị trấn nhỏ, không có một âm thanh.
Nguyễn Nghiên khoác chiếc áo lông cừu trên vai, ngồi ở trước bàn đọc sách, trước mặt bà là một chiếc hộp màu đỏ. Mở hộp ra, từ bên trong bà lấy ra một đôi vớ len xinh xắn nho nhỏ chỉ có thể đặt trong lòng bàn tay bà.
Nhìn đôi vớ bé nhỏ do tự tay bà đan, hốc mắt Nguyễn Nghiên đỏ lên, có một bí mật chôn dấu ở trong đáy lòng, đã nhiều năm như vậy, bà chưa nói qua với bất kỳ người nào, thậm chí một chữ bà cũng không nói với người thân.
Năm đó sau khi rời đi, bà mới phát giác có thai với Trường Khanh, vì vậy bà bỏ nhà ra đi, bà muốn sinh ra đứa bé. Nhưng mang thai gần 10 tháng, sau khi sinh thì y tá đỡ đẽ nói cho bà biết đứa bé sinh ra đã chết.
Bà vĩnh viễn cũng không quên được cái ngày đó, bà nằm ở trong phòng sinh, nhìn đứa bé không nhút nhít ở trong tay y tá. Trong lòng bà tràn đầy tuyệt vọng và bi thống. Tưởng rằng nửa đời sau của bà còn có thể được an ủi nhưng không nghĩ tất cả đều trống không.
Bà vẫn cho rằng, ông trời trừng phạt bà, nên bà đành chấp nhận!
Nhưng hôm đó bà thấy ngày tháng năm sinh trên tấm bia mộ của Vi Kỳ Hạo, đáy lòng bà không khỏi thoáng qua vẻ nghi ngờ, có cảm giác không diễn tả được cảm xúc. Chẳng lẽ trên đời này, có chuyện trùng hợp như vậy sau?
Trằn trọc trở mình cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Nguyễn Nghiên rời giường, trực tiếp tìm đến bệnh viện năm đó bà sinh con. Chỉ tiếc thời gian trôi qua hơn hai mươi năm, tất cả các bác sĩ, y tá đều đã thay đổi hết, bà căn bản không tìm được y tá Lưu năm đó đã đỡ đẻ cho bà.
Đầu mối vì vậy cắt đứt, Nguyễn Nghiên không khỏi thở dài, thầm cười nhạo nhất định là mình suy nghĩ nhiều!
Sau khi trở lại trường học, bà vẫn dạy học như thường, nhưng thỉnh thoảng nhớ lại, đáy lòng bà vẫn mơ hồ lo lắng.
Cho đến buổi sáng sớm một tuần sau, Nguyễn Nghiên đang ăn điểm tâm sáng, bà mở tờ báo sáng trong tay ra, sau khi đọc tin tức đầu trang, cả người như bị sét đánh, tờ báo trong tay “soạt” một tiếng, rớt xuống đất.
......
“A ——”
Trong phòng ngủ âm u, Từ Lỵ sợ hãi kêu lên, trên trán đều là mồ hôi lạnh. Đáy mắt bà đầy hoảng sợ, không biết đã qua bao nhiêu lần trong cơn ác mộng bà giật mình tỉnh lại.
Mỗi đêm trước khi ngủ, bà đều uống một lượng thuốc ngủ, như vậy bà mới có thể miễn cưỡng ngủ được. Nhưng ngủ chưa được mấy tiếng, bà lại bị cơn ác mộng làm tỉnh lại.
Vòng đi vòng lại, thân thể và tinh thần của bà đã sớm không chịu được áp lực.
Đứng trước gương, Từ Lỵ rửa mặt, nhìn khuôn mặt trắng xám vô cùng khó coi của mình trong kính. Bà mím môi, đóng cửa phòng lại đi xuống lầu.
Trong phòng ăn, người giúp việc thấy bà xuống, lập tức dọn bữa sáng đã chuẩn bị xong lên bàn, đồng thời cũng đưa báo sáng đến.
Nhìn bữa ăn sáng trên bàn, Từ Lỵ một chút khẩu vị cũng không có, bà tiện tay mở ti vi, tin tức các đài đều nói đến lệnh truy nã, truy nã người đàn ông bối cảnh phức tạp, nhiều lần phạm tội đã bỏ trốn.
Từ Lỵ thấy tấm hình truy nã, sắc mặt trắng bệch, trái tim buột chặt. Bà cắn môi tắt tivi đi, trên mặt đầy vẻ lo lắng. Sở cảnh sát đưa tin, tài xế say rượu đã thừa nhận bị người mua chuột, cố ý tạo ra tai nạn xe, mà cảnh sát truy nã người đàn ông này chính là tìm ra người làm chứng, chỉ cần tìm được người này như vậy bà chắc chắn bị bại lộ.
Từ Lỵ siết chặt hai tay, giống như chim sợ ná, hầu như tất cả mọi chuyện không thể che giấu được. Bà đã sớm luống cuống tay chân, sự sợ hãi càng lúc càng bao phủ đáy lòng bà.
Bà cố gắng bình tĩnh lại, sau khỉ mở báo sáng ra đọc, mắt đập vào một tiêu đề lớn, làm cho dây thần kinh bà chấn động mạnh, “Hoán đổi con, tổng giám đống ngoại tình có con ngoài giá thú…”
Từ Lỵ trừng mắt nhìn, bà che miệng, gắt gao nhìn chằm chằm tin tức trên báo, trong lòng thoáng chốc chìm đến mức thấp nhất.
Reng reng reng ——
Điện thoại nhà vang lên, sau khi người giúp việc nghe, nhanh chân bước tới đưa điện thoại cho bà, “Phu nhân, bà có điện thoại.”
Từ Lỵ thật lâu sau mới lấy lại tin thần, bà ôm ngực, cầm điện thoại nghe, “A lô?”.
Nghe được giọng nói của người bên kia điện thoại, ánh mắt u ám của Từ Lỵ đột nhiên phát sáng, vẻ mặt bà bi phẫn, khóe miệng dâng lên nụ cười lạnh lẽo, “Nguyễn Nghiên, bà muốn biết đáp án sao? Được rồi, sáng mai gặp nhau tại nghĩa địa.”.
Sau khi cúp điện thoại, trong đôi mắt tuyệt vọng đột nhiên phát sáng, chỉ là đôi mắt phát sáng kia đầy vẻ ác độc.
......
Sau khi Mục Duy Hàm nhận được tin tức, lập tức lái xe tới biệt thự. Sau khi hết kinh ngạc, Lăng Cận Dương lập tức phân phó tìm ra y tá năm đó đỡ đẻ ở bệnh viện.
Đối mặt với tin tức bất ngờ như thế, Lăng Cận Dương khó kìm nén được sự phập phồng trong đáy lòng, hiện tại anh cũng không có nghĩ tới, thì ra Nguyễn Nghiên và nhà họ Vi có mối quan hệ sâu xa như vậy. Mặc dù khó phân biệt thiệt giả, nhưng anh nhạy cảm phát giác được, chuyện này có gì đó kỳ hoặc.
Bởi vì phải chờ tin tức, Mục Duy Hàm cũng ở lại biệt thự, hai người đàn ông này đã lâu chưa từng ngồi cùng nhau nâng cốc nói cười.
Đồng Niệm mất tích được hai mươi ngày, trong khoảng thời gian này, thành phố Duật Phong trên mỗi con đường đều in dấu chân của người tìm kiếm, cũng không có kết quả gì. Nếu như nói không chán nản, đó là gạt người!.
Người điềm tĩnh như Mục Duy Hàm cũng bắt đầu nóng nảy. Người sống sờ sờ, mất tích lâu như thế, tất cả mọi người bọn họ không ngừng lo lắng. Dù sao cô cũng là con gái, bên ngoài có nhiều phức tạp, nếu có chuyện ngộ nhỡ gì xảy ra, ai có thể giúp cô?
Ban đêm tại biệt thự, một mảnh yên tĩnh.
Bên trong phòng khách to lớn, bên trong lò sưởi ánh lửa lóe sáng.
Trên tấm thảm nhung dầy bằng lông, Mục Duy Hàm mở ra hai chai rượu đỏ, đưa cho Lăng Cận Dương một chai, hai người dựa lưng vào ghế sofa, hiếm khi thả lỏng tâm tình. Kể từ sau khi tốt nghiệp đại học, hai người bọn họ hầu như không có cơ hội buông lỏng bản thân, hơn nữa sau khi tiếp quản Lăng thị, càng nhiều bận rộn hơn, khó có thời gian hơn.
Mấy năm nay đều dốc sức làm, cho tới giờ khắc này mới cảm thấy mệt mỏi.
“Cận Dương.” Mục Duy Hàm ngẩng đầu hớp một hớp rượu đỏ, ý cười trên khóe môi ôn hòa: “Còn nhớ rõ thời điểm chúng ta gặp nhau không?”.
Lăng Cận Dương mím môi cười, vẻ mặt yên tĩnh, “Tôi mười tuổi, còn cậu chín tuổi.”.
Nghe vậy, Mục Duy Hàm thấp giọng cười một tiếng, giơ tay cầm chai rượu cụng vào chai anh một cái: “Đúng vậy, chớp mắt đã hai mươi năm rồi.”
Ngừng lại, anh ngửa đầu nhìn lên nóc nhà, vẻ mặt yên tĩnh, “Năm đó nếu như không nhờ có chủ tịch, nhà họ Mục đã sớm phá sản, làm sao còn có thể có được như ngày hôm nay.”
Đưa tay vỗ vai anh, Lăng Cận Dương mỉm cười, những năm qua hai người bọn họ như anh em ruột thịt, hai người hết sức ăn ý với nhau, không người nào có thể đối địch, “Duy Hàm, đừng nói những lời này, ba tôi luôn xem cậu như người một nhà!”
“Tôi biết.” Mục Duy Hàm mím môi cười khẽ, quàng tay lên vai anh, hai người cụng chai rượu lần nữa, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Như vậy ngồi trên chiếu, thôi tâm trí phúc tâm sự, khiến lăng cận giương gần đây chất đống ở ngực phiền não tản đi không ít. Qua ba lần rượu, hai người nói xong, cười, cũng mơ mơ màng màng dựa vào ghế sa lon, ngủ mê mang.
Hai người ngồi tâm sự cùng nhau, khiến những phiền não gần đây của Lăng Cận Dương tản đi không ít. Qua ba lần rượu, hai người vừa cười vừa nói, cũng mơ mơ màng màng dựa vào ghế sofa, ngủ mê man.
Trong giấc mộng, Lăng Cận Dương thấy mình ở Lan Uyển, tại hoa viên Đồng Niệm chơi trốn tìm với anh, mỗi một lần đều rất nhanh bị anh tìm được. Cuối cùng cô tức giận khóc nhè, trông rất buồn cười.
Giơ tay lên lau nước mắt của cô, Lăng Cận Dương cúi người xuống, hai mắt sáng rực nhìn cô chăm chú, dạy bảo: “Niệm Niệm, em phải trốn đến một nơi mà tất cả mọi người không hề nghĩ tới, như vậy anh mới không tìm được em!”.
“Nơi mà tất cả mọi người không hề nghĩ tới?” Cô gái tết tóc hai bím quệt miệng, mở đôi mắt to đen bóng đi lòng vòng, lập tức xoay người chạy đi.
Một lần nọ, cô trốn ở một nơi, Lăng Cận Dương rất lâu không có tìm được. Anh tìm kiếm từng góc trong Lan Uyển, nhưng không nghĩ cuối cùng phát hiện cô ngồi an vị ở ghế sofa trong phòng của cô.
Mở mắt ra, trong nháy mắt Lăng Cận Dương tỉnh táo lại, anh nhìn sắc trời sáng choang ngoài cửa sổ, ánh mắt xẹt qua một tia ám quang, đột nhiên nghĩ đến cái gì.
“Duy Hàm!” Đưa tay đánh thức Mục Duy Hàm, Lăng Cận Dương âm trầm nói: “Cậu xem coi có chỗ nào mà cho tới bây giờ chúng ta đều không có nghĩ qua, hơn nữa còn có thể làm cho cô ấy ẩn trốn.”
Mục Duy Hàm sững sờ, bị lời anh nói hù dọa, anh giật mình chau mày lại một lúc, sau đó mới tỉnh táo lại: “Cậu nói là…”.
Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên tỉnh ngộ ra.
Nửa giờ sau, Mục Duy Hàm nhận được hai cuộc điện thoại, cuộc đầu tiên là đã tìm được địa chỉ nơi y tá Lưu đỡ đẻ năm nó ở. Cuộc điện thoại thứ hai là của Quyền Yến Thác, ở một trại an dưỡng thuộc ngoại ô thành phố phát hiện Đồng Niệm có đăng ký vào ở.
Đến đây, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Hai chuyện cấp bách giống nhau, Mục Duy Hàm tự giác đi tìm y tá lưu năm đó, nóng lòng muốn biết rõ sự tình đầu đuôi. Còn Lăng Cận Dương lái xe chạy thẳng đến ngoại ô.
Mùa đông năm nay ở thành phố Duật Phong đặc biệt lạnh.
Sau trận bão tuyết đầu tiên, còn có hai trận rơi cách nhau nữa, nhiệt độ từ từ giảm xuống, gió lạnh thấu xương, tàn sát mọi phía.
Đồng Niệm mất tích hơn mười ngày, những nơi có thể đến, không thể đến Lăng Cận Dương đều cho người đi tìm, nhưng đều không có kết quả. Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của Quyền Yến Thác.
Hai ngày sau, Quyền Yến Thác đưa tới tin tức, kết quả vẫn như cũ không có chút lạc quan, không tìm được người.
Trong biệt thự, ngồi bên trong ghế sofa bằng da thật được nhập khẩu từ nước Đức, Quyền Yến Thác gác hai chân lên, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, anh một tay vuốt cằm, khẽ nghiêng người nhìn người đàn ông bên cạnh, “Thật kỳ lạ, ở sân bay hay bến xe cũng không có ghi lại cô ấy từng ra vào, khẳng định cô ấy vẫn còn ở trong thành phố Duật Phong, nhưng ruốt cuộc trốn ở đâu chứ?”
Ở thành phố Duật Phong mọi người đều biết, không có nhà họ Quyền thì không tìm được người.
Dựa lưng vào ghế sofa, Lăng Cận Dương giơ tay lên xoa chân mày, đáy mắt anh chợt thoáng qua cái gì, ngẩng đầu lên, hốt hoảng nhìn về người đối diện, “A Thác, cậu nói cô ấy có thể hay không…”
Kiết hầu của người đàn ông chuyển động, thế nhưng như bị nghẹn lại.
“Sẽ không!” Quyền Yến Thác trả lời rất khẳng định, bỏ qua phỏng đoán của Lăng Cận Dương. Anh đã an bài người ở đồn cảnh sát chờ tin tức, bất kỳ tin tức thương vong ngoài ý muốn tuyệt đối sẽ không bị bỏ sót.
May mắn, đến nay cũng không có bất kỳ tin tức xấu gì.
Nghe được anh trả lời khẳng định như thế, ánh mắt sợ hãi của Lăng Cận Dương dần dần tản ra, anh tựa đầu vào trên ghế sofa lần nữa, trên mặt hiện ra vẻ mệt mỏi.
“Cận Dương.” Quyền Yến Thác híp mắt một cái, đôi môi mỏng mím nhẹ, “Cô ấy cố ý tránh cậu…cậu nhất định phải tìm sao?”
“Nếu như Sở Kiều mất tích, cậu có đi tìm hay không?” Lăng Cận Dương dựa đầu vào ghế, nhếch môi hỏi anh.
“Cô ấy dám!”
Mày kiếm xinh đẹp của Quyền Yến Thác nhíu lên, đôi mắt sắc bén liếc nhìn nụ cười trên môi Lăng Cận Dương tức giận nói: “Đồng Niệm bỏ đi, không phải bình thường là do cậu nuông chiều quá hay sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Lăng Cận Dương lạnh như băng, anh nhíu mày quét mắt nhìn qua, lạnh lùng nói: “Những lời này cậu cũng đừng có quên, tôi sẽ giữ trong lòng!”
“Khụ khụ ——”
Quyền Yến Thác giơ tay lên bụm miệng lại, xấu hổ ho khan. Đối diện người đàn ông bụng dạ xấu xa, anh không thể cứng đối cứng!
Không lâu sau đó, Quyền Yến Thác lái xe rời khỏi biệt thự, tiếp tục cho người đi tìm. Muốn tìm một người từ tất cả các nơi trong thành phố, giống như là mò kim đáy biển, huống chi người này còn cố ý trốn tránh, quả thật rất khó khăn.
Lăng Cận Dương ngồi ở trên sofa, an tĩnh lại, vẻ mặt hết sức mệt mỏi. Đồng Niệm mất tích, lúc trước mặc dù tài xế say rượu thừa nhận là bị người khác say khiến cố ý gây tai nạn, bất quá bắt hắn liên hệ với người kia, cũng chỉ là tên côn đồ đầu đường xó chợ, dễ nhận thấy phía sau có người âm thầm gây tội ác.
Nếu như không tìm được cái tên côn đồ đầu đường xó chợ đó, như vậy tất cả mọi cố gắng coi như uổng phí, hung thủ sẽ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Hình như tất cả mọi chuyện cũng vì việc Đồng Niệm rời đi mà dừng lại.
......
Tại một trại an dưỡng trong ngoại ô, thanh tịnh và vắng lặng.
Sáng sớm y tá đến kiểm tra phòng, trong tay nâng một mâm sứ màu trắng, phía trên để rất nhiều chai lọ, bên trong chứa đủ các loại thuốc.
“Giường số 27, thuốc đây.” Y tá đưa một lọ thuốc nhỏ cho người ngồi ở mép giường, vẻ mặt dịu dàng: “Cô thật là hết nói nổi, nên đi ra ngoài phơi nắng mặt trời đi!” Nhìn thấy cô bỏ thuốc vào miệng, y tá mới cười rời đi.
Nhìn thấy y tá rời đi, người ngồi ở mép giường ánh mắt dao động, cúi đầu phun thuốc trong miệng ra, giơ tay lên ném vào thùng rác.
Đứng dậy đi tới bên cửa sổ, hai mắt Đồng Niệm nhìn về phía xa trên bầu trời, khóe miệng dâng lên nụ cười thản nhiên, thời tiết quả thật rất đẹp, vạn dặm không có bóng mây. Mặc thêm một cái áo khoát, cô xoay người đi ra ngoài.
Phía trước trại an dưỡng, là một sân cỏ khô héo. Không ít người đi qua đi lại, mọi người đều mặc quần áo bệnh nhân màu xanh da trời.
Đồng Niệm đi tới ghế dài ngồi xuống, giơ tay lên che ở trên trán, có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp.
“Chị có muốn chơi diều không?” Một cô gái cầm con diều trong tay, cười hì hì hỏi cô.
Đồng Niệm nhìn cô gái, khẽ mỉm cười, cô đưa tay kéo chặt cổ áo lại cười nói: “Em chơi đi, chị nhìn được rồi.”
Cô gái gật đầu một cái, cầm sợi dây thả diều trong tay, chạy trên thảm cỏ. Theo chuyển động của cô gái, con diều từ từ bay lượn lên trên bầu trời.
Đồng Niệm ngẩng đầu lên, giơ tay lên che ánh nắng mặt trời, nhìn con diều bay cao trên bầu trời, cô nở nụ cười dịu dàng. Con trai cô gái kia bị bệnh nặng, đột ngột chết giữa đêm, từ đó về sau cô đó chuyển vào đây ở, tính ra đã được 2 năm.
Ở nơi này, mỗi người đều mang một quá khứ đau thương, làm cho người ta rơi vào giữa vực sâu, không thể thoát khỏi hay tự mình cứu lấy mình.
Thật sâu trong lòng, Đồng Niệm cảm nhận được nỗi đau tuyệt vọng đó, chỉ là cô may mắn hơn những người đó, cuối cùng có thể bức ra khỏi những lo lắng. Hiện giờ cô đến nơi đây chỉ muốn được yên tĩnh, tỉnh táo hơn. Cho dù đó chỉ là tạm thời.
Chỗ này, là nơi duy nhất có thể làm cho anh lơ là, mặc dù biết rằng sẽ có ngày anh sẽ phát hiện ra. Nhưng trước mắt, cô có thể hưởng thụ được những ngày an bình của riêng cô, không bị bất kỳ ai quấy rầy.
......
Kể từ ngày đi thăm mộ Vi Kỳ Hạo trở về, trong đầu Nguyễn Nghiên vẫn không quên được ngày tháng năm sinh trên tấm bia mộ.
Ban đêm tại thị trấn nhỏ, không có một âm thanh.
Nguyễn Nghiên khoác chiếc áo lông cừu trên vai, ngồi ở trước bàn đọc sách, trước mặt bà là một chiếc hộp màu đỏ. Mở hộp ra, từ bên trong bà lấy ra một đôi vớ len xinh xắn nho nhỏ chỉ có thể đặt trong lòng bàn tay bà.
Nhìn đôi vớ bé nhỏ do tự tay bà đan, hốc mắt Nguyễn Nghiên đỏ lên, có một bí mật chôn dấu ở trong đáy lòng, đã nhiều năm như vậy, bà chưa nói qua với bất kỳ người nào, thậm chí một chữ bà cũng không nói với người thân.
Năm đó sau khi rời đi, bà mới phát giác có thai với Trường Khanh, vì vậy bà bỏ nhà ra đi, bà muốn sinh ra đứa bé. Nhưng mang thai gần 10 tháng, sau khi sinh thì y tá đỡ đẽ nói cho bà biết đứa bé sinh ra đã chết.
Bà vĩnh viễn cũng không quên được cái ngày đó, bà nằm ở trong phòng sinh, nhìn đứa bé không nhút nhít ở trong tay y tá. Trong lòng bà tràn đầy tuyệt vọng và bi thống. Tưởng rằng nửa đời sau của bà còn có thể được an ủi nhưng không nghĩ tất cả đều trống không.
Bà vẫn cho rằng, ông trời trừng phạt bà, nên bà đành chấp nhận!
Nhưng hôm đó bà thấy ngày tháng năm sinh trên tấm bia mộ của Vi Kỳ Hạo, đáy lòng bà không khỏi thoáng qua vẻ nghi ngờ, có cảm giác không diễn tả được cảm xúc. Chẳng lẽ trên đời này, có chuyện trùng hợp như vậy sau?
Trằn trọc trở mình cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Nguyễn Nghiên rời giường, trực tiếp tìm đến bệnh viện năm đó bà sinh con. Chỉ tiếc thời gian trôi qua hơn hai mươi năm, tất cả các bác sĩ, y tá đều đã thay đổi hết, bà căn bản không tìm được y tá Lưu năm đó đã đỡ đẻ cho bà.
Đầu mối vì vậy cắt đứt, Nguyễn Nghiên không khỏi thở dài, thầm cười nhạo nhất định là mình suy nghĩ nhiều!
Sau khi trở lại trường học, bà vẫn dạy học như thường, nhưng thỉnh thoảng nhớ lại, đáy lòng bà vẫn mơ hồ lo lắng.
Cho đến buổi sáng sớm một tuần sau, Nguyễn Nghiên đang ăn điểm tâm sáng, bà mở tờ báo sáng trong tay ra, sau khi đọc tin tức đầu trang, cả người như bị sét đánh, tờ báo trong tay “soạt” một tiếng, rớt xuống đất.
......
“A ——”
Trong phòng ngủ âm u, Từ Lỵ sợ hãi kêu lên, trên trán đều là mồ hôi lạnh. Đáy mắt bà đầy hoảng sợ, không biết đã qua bao nhiêu lần trong cơn ác mộng bà giật mình tỉnh lại.
Mỗi đêm trước khi ngủ, bà đều uống một lượng thuốc ngủ, như vậy bà mới có thể miễn cưỡng ngủ được. Nhưng ngủ chưa được mấy tiếng, bà lại bị cơn ác mộng làm tỉnh lại.
Vòng đi vòng lại, thân thể và tinh thần của bà đã sớm không chịu được áp lực.
Đứng trước gương, Từ Lỵ rửa mặt, nhìn khuôn mặt trắng xám vô cùng khó coi của mình trong kính. Bà mím môi, đóng cửa phòng lại đi xuống lầu.
Trong phòng ăn, người giúp việc thấy bà xuống, lập tức dọn bữa sáng đã chuẩn bị xong lên bàn, đồng thời cũng đưa báo sáng đến.
Nhìn bữa ăn sáng trên bàn, Từ Lỵ một chút khẩu vị cũng không có, bà tiện tay mở ti vi, tin tức các đài đều nói đến lệnh truy nã, truy nã người đàn ông bối cảnh phức tạp, nhiều lần phạm tội đã bỏ trốn.
Từ Lỵ thấy tấm hình truy nã, sắc mặt trắng bệch, trái tim buột chặt. Bà cắn môi tắt tivi đi, trên mặt đầy vẻ lo lắng. Sở cảnh sát đưa tin, tài xế say rượu đã thừa nhận bị người mua chuột, cố ý tạo ra tai nạn xe, mà cảnh sát truy nã người đàn ông này chính là tìm ra người làm chứng, chỉ cần tìm được người này như vậy bà chắc chắn bị bại lộ.
Từ Lỵ siết chặt hai tay, giống như chim sợ ná, hầu như tất cả mọi chuyện không thể che giấu được. Bà đã sớm luống cuống tay chân, sự sợ hãi càng lúc càng bao phủ đáy lòng bà.
Bà cố gắng bình tĩnh lại, sau khỉ mở báo sáng ra đọc, mắt đập vào một tiêu đề lớn, làm cho dây thần kinh bà chấn động mạnh, “Hoán đổi con, tổng giám đống ngoại tình có con ngoài giá thú…”
Từ Lỵ trừng mắt nhìn, bà che miệng, gắt gao nhìn chằm chằm tin tức trên báo, trong lòng thoáng chốc chìm đến mức thấp nhất.
Reng reng reng ——
Điện thoại nhà vang lên, sau khi người giúp việc nghe, nhanh chân bước tới đưa điện thoại cho bà, “Phu nhân, bà có điện thoại.”
Từ Lỵ thật lâu sau mới lấy lại tin thần, bà ôm ngực, cầm điện thoại nghe, “A lô?”.
Nghe được giọng nói của người bên kia điện thoại, ánh mắt u ám của Từ Lỵ đột nhiên phát sáng, vẻ mặt bà bi phẫn, khóe miệng dâng lên nụ cười lạnh lẽo, “Nguyễn Nghiên, bà muốn biết đáp án sao? Được rồi, sáng mai gặp nhau tại nghĩa địa.”.
Sau khi cúp điện thoại, trong đôi mắt tuyệt vọng đột nhiên phát sáng, chỉ là đôi mắt phát sáng kia đầy vẻ ác độc.
......
Sau khi Mục Duy Hàm nhận được tin tức, lập tức lái xe tới biệt thự. Sau khi hết kinh ngạc, Lăng Cận Dương lập tức phân phó tìm ra y tá năm đó đỡ đẻ ở bệnh viện.
Đối mặt với tin tức bất ngờ như thế, Lăng Cận Dương khó kìm nén được sự phập phồng trong đáy lòng, hiện tại anh cũng không có nghĩ tới, thì ra Nguyễn Nghiên và nhà họ Vi có mối quan hệ sâu xa như vậy. Mặc dù khó phân biệt thiệt giả, nhưng anh nhạy cảm phát giác được, chuyện này có gì đó kỳ hoặc.
Bởi vì phải chờ tin tức, Mục Duy Hàm cũng ở lại biệt thự, hai người đàn ông này đã lâu chưa từng ngồi cùng nhau nâng cốc nói cười.
Đồng Niệm mất tích được hai mươi ngày, trong khoảng thời gian này, thành phố Duật Phong trên mỗi con đường đều in dấu chân của người tìm kiếm, cũng không có kết quả gì. Nếu như nói không chán nản, đó là gạt người!.
Người điềm tĩnh như Mục Duy Hàm cũng bắt đầu nóng nảy. Người sống sờ sờ, mất tích lâu như thế, tất cả mọi người bọn họ không ngừng lo lắng. Dù sao cô cũng là con gái, bên ngoài có nhiều phức tạp, nếu có chuyện ngộ nhỡ gì xảy ra, ai có thể giúp cô?
Ban đêm tại biệt thự, một mảnh yên tĩnh.
Bên trong phòng khách to lớn, bên trong lò sưởi ánh lửa lóe sáng.
Trên tấm thảm nhung dầy bằng lông, Mục Duy Hàm mở ra hai chai rượu đỏ, đưa cho Lăng Cận Dương một chai, hai người dựa lưng vào ghế sofa, hiếm khi thả lỏng tâm tình. Kể từ sau khi tốt nghiệp đại học, hai người bọn họ hầu như không có cơ hội buông lỏng bản thân, hơn nữa sau khi tiếp quản Lăng thị, càng nhiều bận rộn hơn, khó có thời gian hơn.
Mấy năm nay đều dốc sức làm, cho tới giờ khắc này mới cảm thấy mệt mỏi.
“Cận Dương.” Mục Duy Hàm ngẩng đầu hớp một hớp rượu đỏ, ý cười trên khóe môi ôn hòa: “Còn nhớ rõ thời điểm chúng ta gặp nhau không?”.
Lăng Cận Dương mím môi cười, vẻ mặt yên tĩnh, “Tôi mười tuổi, còn cậu chín tuổi.”.
Nghe vậy, Mục Duy Hàm thấp giọng cười một tiếng, giơ tay cầm chai rượu cụng vào chai anh một cái: “Đúng vậy, chớp mắt đã hai mươi năm rồi.”
Ngừng lại, anh ngửa đầu nhìn lên nóc nhà, vẻ mặt yên tĩnh, “Năm đó nếu như không nhờ có chủ tịch, nhà họ Mục đã sớm phá sản, làm sao còn có thể có được như ngày hôm nay.”
Đưa tay vỗ vai anh, Lăng Cận Dương mỉm cười, những năm qua hai người bọn họ như anh em ruột thịt, hai người hết sức ăn ý với nhau, không người nào có thể đối địch, “Duy Hàm, đừng nói những lời này, ba tôi luôn xem cậu như người một nhà!”
“Tôi biết.” Mục Duy Hàm mím môi cười khẽ, quàng tay lên vai anh, hai người cụng chai rượu lần nữa, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Như vậy ngồi trên chiếu, thôi tâm trí phúc tâm sự, khiến lăng cận giương gần đây chất đống ở ngực phiền não tản đi không ít. Qua ba lần rượu, hai người nói xong, cười, cũng mơ mơ màng màng dựa vào ghế sa lon, ngủ mê mang.
Hai người ngồi tâm sự cùng nhau, khiến những phiền não gần đây của Lăng Cận Dương tản đi không ít. Qua ba lần rượu, hai người vừa cười vừa nói, cũng mơ mơ màng màng dựa vào ghế sofa, ngủ mê man.
Trong giấc mộng, Lăng Cận Dương thấy mình ở Lan Uyển, tại hoa viên Đồng Niệm chơi trốn tìm với anh, mỗi một lần đều rất nhanh bị anh tìm được. Cuối cùng cô tức giận khóc nhè, trông rất buồn cười.
Giơ tay lên lau nước mắt của cô, Lăng Cận Dương cúi người xuống, hai mắt sáng rực nhìn cô chăm chú, dạy bảo: “Niệm Niệm, em phải trốn đến một nơi mà tất cả mọi người không hề nghĩ tới, như vậy anh mới không tìm được em!”.
“Nơi mà tất cả mọi người không hề nghĩ tới?” Cô gái tết tóc hai bím quệt miệng, mở đôi mắt to đen bóng đi lòng vòng, lập tức xoay người chạy đi.
Một lần nọ, cô trốn ở một nơi, Lăng Cận Dương rất lâu không có tìm được. Anh tìm kiếm từng góc trong Lan Uyển, nhưng không nghĩ cuối cùng phát hiện cô ngồi an vị ở ghế sofa trong phòng của cô.
Mở mắt ra, trong nháy mắt Lăng Cận Dương tỉnh táo lại, anh nhìn sắc trời sáng choang ngoài cửa sổ, ánh mắt xẹt qua một tia ám quang, đột nhiên nghĩ đến cái gì.
“Duy Hàm!” Đưa tay đánh thức Mục Duy Hàm, Lăng Cận Dương âm trầm nói: “Cậu xem coi có chỗ nào mà cho tới bây giờ chúng ta đều không có nghĩ qua, hơn nữa còn có thể làm cho cô ấy ẩn trốn.”
Mục Duy Hàm sững sờ, bị lời anh nói hù dọa, anh giật mình chau mày lại một lúc, sau đó mới tỉnh táo lại: “Cậu nói là…”.
Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên tỉnh ngộ ra.
Nửa giờ sau, Mục Duy Hàm nhận được hai cuộc điện thoại, cuộc đầu tiên là đã tìm được địa chỉ nơi y tá Lưu đỡ đẻ năm nó ở. Cuộc điện thoại thứ hai là của Quyền Yến Thác, ở một trại an dưỡng thuộc ngoại ô thành phố phát hiện Đồng Niệm có đăng ký vào ở.
Đến đây, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Hai chuyện cấp bách giống nhau, Mục Duy Hàm tự giác đi tìm y tá lưu năm đó, nóng lòng muốn biết rõ sự tình đầu đuôi. Còn Lăng Cận Dương lái xe chạy thẳng đến ngoại ô.
Tác giả :
Tịch Hề