Yêu Giả Cưới Thật
Chương 78-1: Khôi phục trí nhớ (Phần 1)
Lái xe đến sân nhà họ An, Lăng Cận Dương tắt máy xe, đẩy cửa xe ra đi vào. Mới vừa bước vào phòng khách, liền nghe thấy bên trong có tiếng ồn ào, mẹ An Hân sắc mặt tái xanh, nhìn về phía các người làm vỗ bàn.
“Bình thường nuôi các ngươi làm cái gì? Tìm người cũng không tìm được, để cho con gái bảo bối của ta chịu uất ức vậy chứ?”
Các người làm đều cúi đầu, lộ vẻ áy náy, “Phu nhân, cô chủ bị người khác mang đi từ trong hẻm, không có bất kỳ manh mối gì!”
“Không tìm thấy người, mỗi người các người đều cút hết cho ta!” Mẹ An Hân sắc mặt trầm xuống, buông ra lời nói hung ác.
Lăng Cận Dương bước tới, khựng chân lại, nghe không sót một chữ, anh nhếch môi, ung dung cất bước đi vào, gương mặt tuấn tú lạnh lùng.
“Cận Dương.” Mẹ An Hân nhìn thấy anh, để cho người làm lui ra, giọng nói vui mừng: “Cuối cùng con cũng đến rồi.”
Đi đến ngồi xuống bên cạnh bà, Lăng Cận Dương mặt mũi nghiêm túc, hai mắt dao động, giả bộ hỏi: “Còn chưa tìm được người sao?”
Mẹ An Hân chán nản lắc đầu một cái, gương mặt giận dữ, “Không có, để cho bọn họ đi thăm dò mấy ngày nhưng một ít đầu mối cũng không có.”
Ngừng lại, bà quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, ánh mắt mang lệ: “Cận Dương, con nhất định phải tìm được người, An Hân bị hại đến khổ sở!”
Lăng Cận Dương hơi cúi đầu, ý cười trên khóe môi mông lung, nhưng trên vẻ mặt anh không nhìn ra chút khác thường nào, “Bác yên tâm, con nhất định sẽ bắt người tới.”
“Được.” Mẹ An Hân lau nước mắt, tin tưởng gật đầu một cái, “Có con ở đây, bác thật yên tâm.”
Bà nhíu mày liếc nhìn phía trên lầu, vẻ mặt càng thêm bi thống, “Hân Hân bị dọa sợ, con đi gặp nó chút đi.”
Lăng cận Dương mím môi cười, nói qua loa vài câu liền đứng lên, đi lên lầu hai.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, cả phòng tràn ngập ánh sáng, rèm cửa sổ cũng không có kéo.
Lăng cận Dương nhìn người trên giường, thấy An Hân nằm thẳng người, ánh mắt ngừng lại một chỗ, cũng không có nhìn anh đi vào. Anh cất bước đi tới trước cửa sổ, muốn kéo rèm cửa sổ lại, nhưng không nghĩ tới hành động này làm kích động đến An Hân.
"Không...không nên!"
An Hân ngồi thẳng dậy, lấy tay ôm đầu, cả người co đến góc tường, toàn thân run lẩy bẩy.
Nhìn bộ dáng sợ hãi của cô, đôi mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương híp lại, anh kéo rèm cửa sổ lại, đi tới bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng gọi cô: “An Hân?”
Núp ở góc giường, vùi mặt trên đầu gối, khi nghe được giọng nói của người đàn ông, từ từ ngẩng đầu lên, sau khi cô thấy rõ gương mặt tuấn tú của người đối diện, lập tức cắn môi, khóc ra thành tiếng: “Cận Dương…”
An Hân từ góc giường bò qua, lập tức nhào vào trong ngực anh, nước mắt giàn giụa: “Cận Dương, sao bây giờ anh mới đến, làm em sợ muốn chết!”
Người trong ngực khóc đến thảm thương, đl/q'd ánh mắt mát lạnh của Lăng cận Dương bình tĩnh không chút gợn sóng, anh cũng không có đẩy cô ra, đưa tay khoác lên lưng của cô, trầm giọng nói: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Mấy ngày bị hoảng sợ, cả người An Hân thấy khó khăn, tinh thần gần như sụp đổ, căn bản cũng không phân biệt được chuyện xảy ra kỳ hoặc này. Cô chôn mặt vào trong ngực của anh, muốn tìm được an ủi từ trên người anh.
Lăng Cận Dương ôm chặt cô, gương mặt lạnh nhạt, anh mím môi, không nói gì. Hôm nay không phải lúc cùng nhà họ An nói chuyện, cho nên anh chỉ đến chút thôi. Lúc trước bởi vì sai sót, mới để cho An Hân có cơ hội lợi dụng, về sau anh tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy nữa!
. . . . . .
Sau giữa trưa thời tiết có chút u ám, ánh mặt trời biến mất, bỗng cảm thấy khí lạnh xâm nhập.
Những cây ngô đồng trong vườn đã sớm tàn lụi, nhánh cây khô héo, bốn phía ngổn ngang.
Từ Lỵ nghỉ ngơi tỉnh lại, nhìn khắp phòng mát mẻ, đáy lòng đột nhiên một hồi bi thương. Bà nhíu mày nhìn về cửa lớn, trước mắt dần dần hiện ra bóng dáng nho nhỏ, đứa bé tập tễnh bước đi, đưa hai cánh tay ngắn bé nhỏ, một đường lảo đảo chạy về phía bà, “Mẹ.”
Theo bản năng Từ Lỵ vươn tay, lại phát giác trong lòng bàn tay trống không, không có cầm gì cả.
Hốc mắt chua xót khó kìm nén, Từ Lỵ giơ tay lên lau nước mắt, sắc mặt không tốt. Gần đây vào buổi tối, cả đêm bà đều mất ngủ, nhắm mắt lại đều là ác mộng, chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ mới có thể chợp mắt được một lát.
Bà đi đến bên cửa sổ, muốn đẩy cửa sổ ra hóng mát một chút, nhưng liếc thấy bên ngoài cửa lớn dừng lại một chiếc xe cảnh sát, sắc mặt bà lập tức đại biến. Bà chăm chú nhìn, cũng không có thấy gì, chỉ thấy xe cảnh sát chậm rãi khởi động, rất nhanh sau đó liền biến mất.
Khoác áo lại, bà cuống quít mở cửa phòng ngủ ra, một đường đi xuống lầu, tìm đến người giúp việc hỏi thăm, “Có chuyện gì xảy ra?”
Người giúp việc chạy tới, nói tình hình cho bà biết, không dám giấu diếm: “Cảnh sát dẫn bác Vương đi, cũng không biết bác ấy đã xảy ra chuyện gì!”
Nghe vậy, sắc mặt Từ Lỵ trắng bệch, bà giơ tay lên bụm chặt lấy ngực, dùng sức hít một hơi, mới kìm chế được sự hốt hoảng trong lòng.
Xoay người ngồi vào sofa trong phòng khách, sắc mặt Từ Lỵ trắng bệch như tờ giấy, bà cắn chặt môi, trong lòng tràn đầy hoảng sợ. Sau đó bà trầm mặt đứng lên, trở lại phòng ngủ.
. . . . . .
Ban đêm, Lăng cận Dương lái xe trở lại biệt thự, anh tắt máy xe, đẩy cửa xe bước xuống.
Trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, Đồng Niệm ngồi ở trên sofa, cô ngửa đầu, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đi tới. Tiễn đồng đen nhánh của cô lóe lên một cái, xẹt qua một mảnh tối ảnh.
Đồng Niệm mím môi, cúi đầu, giữ bộ dáng như thường ngày, an tĩnh ngồi trên sofa, không nhúc nhích.
Trong phòng bếp, phụ tá trương nhanh chóng chuẩn bị xong nhân bánh, bà nhìn thấy người đàn ông, lập tức cười chào hỏi: “Cậu đã trở lại.”
Lăng Cận Dương cởi áo khoác xuống, mỉm cười gật đầu với bà, thời gian gần đây sống chung, anh đối với phụ tá Trương có ấn tượng không tệ, là người vô cùng thông suốt, làm việc kỹ lưỡng, đối với Đồng Niệm cũng chăm sóc cẩn thận.
Nhíu mày nhìn người ngồi trên ghế sofa, khóe môi Lăng Cận Dương dâng lên nụ cười, anh đi rửa tay, rồi cất bước đi về phía cô, như thường lệ ôm cô lên, đặt cô trên đùi, dịu dàng hỏi cô: “Hôm nay em có vui không?”
Đồng Niệm núp ở trong ngực anh, bả vai căng thẳng chùng xuống, cô cười gật đầu một cái, tựa đầu lên bả vai của anh, lẳng lặng tựa sát.
Động tác như thế, mỗi ngày thành thói quen, Lăng Cận Dương cũng không có phát giác ra đều gì khác thường, chỉ cười giơ tay lên, khẽ vuốt ve sau lưng của cô, nhỏ giọng cùng cô nói chuyện, giọng nói lộ ra cưng chiều.
Sau đó, anh mở tivi lên, thả cô ngồi lại trên sofa, cười nói: “Ngoan ngoãn ngồi đây chờ, anh đi làm hoành thánh cho em ăn.”
Đồng Niệm ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đầy nhu tình của anh, ánh mắt cô dao động mạnh, nhưng nhanh chóng biến mất, cô vểnh môi, cười khẽ một tiếng: “Được.”
Ngồi từ góc độ của cô, có thể thấy rõ ràng từng động tác của Lăng Cận Dương đứng trong phòng bếp, cô chăm chú nhìn gò má anh, tiễn đồng đen nhánh nhanh chóng lướt qua một mảnh tối tăm, cô cuộn hai chân lên, thu hồi tầm mắt lại, mím môi như có điều suy nghĩ.
Mỗi ngày sau khi Lăng Cận Dương trở lại, đl/q'd phụ tá Trương cũng rời đi. Trong biệt thự to lớn, chỉ có hai người.
Không lâu sau đó, Lăng Cận Dương nấu chín sủi cảo đặt trên bàn, dẫn người ngồi trên sofa lại. Đồng Niệm tối nay có chút ủ rũ, thấy cô ngồi bất động trong ghế, anh dẫn cô đến ngồi bên cạnh mình, bưng chén lên đút cô ăn.
Người đàn ông múc sủi cảo trong chén, dùng đũa chia làm đôi, gắp lên một nửa đặt lên miệng thổi, sau khi anh thổi nguội sủi cảo đưa tới bên miệng cô, giọng nói dịu dàng: “Há miệng.”
Đồng Niệm há miệng, nuốt sủi cảo anh đút tới. Cô giương mắt lên, nhìn ánh mắt đầy thâm tình của anh, không nhịn được xoay tầm mắt rồi mở miệng: “Nước chấm.”
Lăng Cận Dương sửng sốt một chút, sau khi nghe cô nói, lập tức cười lên, nghĩ thầm cô gái nhỏ này thật là đòi hỏi nhiều quá. Anh buông chén xuống, đi tới phòng bếp đi lấy nước chấm.
Nhìn thấy anh đứng trước tủ bát tìm kiếm, Đồng Niệm dùng sức hít hít mũi, bức ánh mắt mờ mịt của mình về, đợi đến khi người đàn ông xoay người trở lại, vẻ mặt đã khôi phục như bình thường.
Sau khi dùng qua bữa cơm chiều, Lăng Cận Dương dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, cùng cô xem ti vi một lúc, sau đó mới dẫn cô trở lại phòng ngủ cho cô tắm.
Trong bồn tắm, nước vô cùng ấm áp. Đồng Niệm núp cả người vào trong nước, ngón tay thỉnh thoảng chọc chọc xà phòng trên mặt nước, cho đến khi bên cạnh rơi xuống một bóng dáng, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi hốt hoảng nhìn chằm chằm nhìn người đàn ông.
Lăng Cận Dương ngồi chồm hổm xuống, động tác như mỗi đêm, cầm bông tắm lên tắm cho cô, anh giơ tay lên muốn đến gần, lại thấy cô theo bản năng trốn về phía sau.
Nhìn động tác trốn tránh của cô, khiến Lăng Cận Dương ngẩng người ra, sau đó nhíu mày, “Niệm Niệm, em không vui sau?”
Sắc mặt Đồng Niệm cứng lại, cô ý thức được hành động của mình, khóe miệng lập tức dâng lên nụ cười, khôi phục lại giọng nói bình thường, nũng nịu mở miệng: “Tự em tắm.”
Hai mắt người đàn ông sắc bén, anh cũng không có nói thêm cái gì, đưa bông tắm cho cô, dịu dàng dặn dò, “Tắm nhanh lên một chút, coi chừng bị lạnh.”
Đồng Niệm nhận lấy bông tắm, rũ mắt xuống không nhìn anh.
Sau khi đứng lên, sắc mặt Lăng Cận Dương như thường đi ra ngoài, hơn nữa đóng cửa phòng tắm lại.
Tắm xong, Đồng Niệm mặc áo ngủ vào, đứng ở trước gương. Nhìn cô chải mái tóc dài mềm mại, vẻ mặt trong mắt anh từ từ ảm đạm xuống.
Đẩy cửa phòng tắm đi ra, Lăng Cận Dương ngồi ở trên giường đọc tài liệu, vẻ mặt chuyên chú. Đồng Niệm đi tới bên giường, vén chăn lên chui vào chăn, vùi mặt vào trong ngực anh, động tác cùng mỗi đêm giống nhau như đúc, không khác chút nào.
Lăng Cận Dương cười nhạt, buông tài liệu trong tay ra, thuận tay cầm quyển truyện cổ tích trên đầu giường, trực tiếp mở đến trang truyện cô bé lọ lem đọc dở dang, nhẹ nhàng đọc lên.
Ngón tay thon dài của anh lướt qua trên trang sách, giọng nói trầm thấp, trong đêm tối yên tĩnh, lộ ra ấm áp. Đồng Niệm tựa đầu vào ngực anh, nghe tiếng tim đập trong ngực anh, trong lòng vô cùng yên tĩnh.
Mỗi tối đã thành thói quen, bọn họ gắn bó làm bạn, lắng nghe tiếng tim đập của nhau, làm cho anh ấm áp, để cho nàng an tâm, quyến luyến dựa vào.
Tận sâu trong đôi mắt Đồng Niệm dâng lên từng đợt sóng nhỏ, cô mím môi, mí mắt bất tri bất giác khép lại, cho đến khi ngủ thật say trong lòng anh.
Hồi lâu, người trong ngực hô hấp đều đều, Lăng Cận Dương để truyện cổ tích trở lại chổ cũ, nhẹ nhàng đặt cô lên gối, để cho cô ngủ thoải mái một chút.
Có lẽ động tác của anh làm cho cô cảm thấy khó chịu, cô mất hứng bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh trai…”
Lăng Cận Dương một tay chống đỡ lấy cánh tay,cúi xuống nhìn cô, giơ tay lên vỗ nhẹ bả vai của cô cho đến lúc cô ngủ say, lúc này mới cúi đầu cười, hôn vào bờ môi cô.
“Bình thường nuôi các ngươi làm cái gì? Tìm người cũng không tìm được, để cho con gái bảo bối của ta chịu uất ức vậy chứ?”
Các người làm đều cúi đầu, lộ vẻ áy náy, “Phu nhân, cô chủ bị người khác mang đi từ trong hẻm, không có bất kỳ manh mối gì!”
“Không tìm thấy người, mỗi người các người đều cút hết cho ta!” Mẹ An Hân sắc mặt trầm xuống, buông ra lời nói hung ác.
Lăng Cận Dương bước tới, khựng chân lại, nghe không sót một chữ, anh nhếch môi, ung dung cất bước đi vào, gương mặt tuấn tú lạnh lùng.
“Cận Dương.” Mẹ An Hân nhìn thấy anh, để cho người làm lui ra, giọng nói vui mừng: “Cuối cùng con cũng đến rồi.”
Đi đến ngồi xuống bên cạnh bà, Lăng Cận Dương mặt mũi nghiêm túc, hai mắt dao động, giả bộ hỏi: “Còn chưa tìm được người sao?”
Mẹ An Hân chán nản lắc đầu một cái, gương mặt giận dữ, “Không có, để cho bọn họ đi thăm dò mấy ngày nhưng một ít đầu mối cũng không có.”
Ngừng lại, bà quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, ánh mắt mang lệ: “Cận Dương, con nhất định phải tìm được người, An Hân bị hại đến khổ sở!”
Lăng Cận Dương hơi cúi đầu, ý cười trên khóe môi mông lung, nhưng trên vẻ mặt anh không nhìn ra chút khác thường nào, “Bác yên tâm, con nhất định sẽ bắt người tới.”
“Được.” Mẹ An Hân lau nước mắt, tin tưởng gật đầu một cái, “Có con ở đây, bác thật yên tâm.”
Bà nhíu mày liếc nhìn phía trên lầu, vẻ mặt càng thêm bi thống, “Hân Hân bị dọa sợ, con đi gặp nó chút đi.”
Lăng cận Dương mím môi cười, nói qua loa vài câu liền đứng lên, đi lên lầu hai.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, cả phòng tràn ngập ánh sáng, rèm cửa sổ cũng không có kéo.
Lăng cận Dương nhìn người trên giường, thấy An Hân nằm thẳng người, ánh mắt ngừng lại một chỗ, cũng không có nhìn anh đi vào. Anh cất bước đi tới trước cửa sổ, muốn kéo rèm cửa sổ lại, nhưng không nghĩ tới hành động này làm kích động đến An Hân.
"Không...không nên!"
An Hân ngồi thẳng dậy, lấy tay ôm đầu, cả người co đến góc tường, toàn thân run lẩy bẩy.
Nhìn bộ dáng sợ hãi của cô, đôi mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương híp lại, anh kéo rèm cửa sổ lại, đi tới bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng gọi cô: “An Hân?”
Núp ở góc giường, vùi mặt trên đầu gối, khi nghe được giọng nói của người đàn ông, từ từ ngẩng đầu lên, sau khi cô thấy rõ gương mặt tuấn tú của người đối diện, lập tức cắn môi, khóc ra thành tiếng: “Cận Dương…”
An Hân từ góc giường bò qua, lập tức nhào vào trong ngực anh, nước mắt giàn giụa: “Cận Dương, sao bây giờ anh mới đến, làm em sợ muốn chết!”
Người trong ngực khóc đến thảm thương, đl/q'd ánh mắt mát lạnh của Lăng cận Dương bình tĩnh không chút gợn sóng, anh cũng không có đẩy cô ra, đưa tay khoác lên lưng của cô, trầm giọng nói: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Mấy ngày bị hoảng sợ, cả người An Hân thấy khó khăn, tinh thần gần như sụp đổ, căn bản cũng không phân biệt được chuyện xảy ra kỳ hoặc này. Cô chôn mặt vào trong ngực của anh, muốn tìm được an ủi từ trên người anh.
Lăng Cận Dương ôm chặt cô, gương mặt lạnh nhạt, anh mím môi, không nói gì. Hôm nay không phải lúc cùng nhà họ An nói chuyện, cho nên anh chỉ đến chút thôi. Lúc trước bởi vì sai sót, mới để cho An Hân có cơ hội lợi dụng, về sau anh tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy nữa!
. . . . . .
Sau giữa trưa thời tiết có chút u ám, ánh mặt trời biến mất, bỗng cảm thấy khí lạnh xâm nhập.
Những cây ngô đồng trong vườn đã sớm tàn lụi, nhánh cây khô héo, bốn phía ngổn ngang.
Từ Lỵ nghỉ ngơi tỉnh lại, nhìn khắp phòng mát mẻ, đáy lòng đột nhiên một hồi bi thương. Bà nhíu mày nhìn về cửa lớn, trước mắt dần dần hiện ra bóng dáng nho nhỏ, đứa bé tập tễnh bước đi, đưa hai cánh tay ngắn bé nhỏ, một đường lảo đảo chạy về phía bà, “Mẹ.”
Theo bản năng Từ Lỵ vươn tay, lại phát giác trong lòng bàn tay trống không, không có cầm gì cả.
Hốc mắt chua xót khó kìm nén, Từ Lỵ giơ tay lên lau nước mắt, sắc mặt không tốt. Gần đây vào buổi tối, cả đêm bà đều mất ngủ, nhắm mắt lại đều là ác mộng, chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ mới có thể chợp mắt được một lát.
Bà đi đến bên cửa sổ, muốn đẩy cửa sổ ra hóng mát một chút, nhưng liếc thấy bên ngoài cửa lớn dừng lại một chiếc xe cảnh sát, sắc mặt bà lập tức đại biến. Bà chăm chú nhìn, cũng không có thấy gì, chỉ thấy xe cảnh sát chậm rãi khởi động, rất nhanh sau đó liền biến mất.
Khoác áo lại, bà cuống quít mở cửa phòng ngủ ra, một đường đi xuống lầu, tìm đến người giúp việc hỏi thăm, “Có chuyện gì xảy ra?”
Người giúp việc chạy tới, nói tình hình cho bà biết, không dám giấu diếm: “Cảnh sát dẫn bác Vương đi, cũng không biết bác ấy đã xảy ra chuyện gì!”
Nghe vậy, sắc mặt Từ Lỵ trắng bệch, bà giơ tay lên bụm chặt lấy ngực, dùng sức hít một hơi, mới kìm chế được sự hốt hoảng trong lòng.
Xoay người ngồi vào sofa trong phòng khách, sắc mặt Từ Lỵ trắng bệch như tờ giấy, bà cắn chặt môi, trong lòng tràn đầy hoảng sợ. Sau đó bà trầm mặt đứng lên, trở lại phòng ngủ.
. . . . . .
Ban đêm, Lăng cận Dương lái xe trở lại biệt thự, anh tắt máy xe, đẩy cửa xe bước xuống.
Trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, Đồng Niệm ngồi ở trên sofa, cô ngửa đầu, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đi tới. Tiễn đồng đen nhánh của cô lóe lên một cái, xẹt qua một mảnh tối ảnh.
Đồng Niệm mím môi, cúi đầu, giữ bộ dáng như thường ngày, an tĩnh ngồi trên sofa, không nhúc nhích.
Trong phòng bếp, phụ tá trương nhanh chóng chuẩn bị xong nhân bánh, bà nhìn thấy người đàn ông, lập tức cười chào hỏi: “Cậu đã trở lại.”
Lăng Cận Dương cởi áo khoác xuống, mỉm cười gật đầu với bà, thời gian gần đây sống chung, anh đối với phụ tá Trương có ấn tượng không tệ, là người vô cùng thông suốt, làm việc kỹ lưỡng, đối với Đồng Niệm cũng chăm sóc cẩn thận.
Nhíu mày nhìn người ngồi trên ghế sofa, khóe môi Lăng Cận Dương dâng lên nụ cười, anh đi rửa tay, rồi cất bước đi về phía cô, như thường lệ ôm cô lên, đặt cô trên đùi, dịu dàng hỏi cô: “Hôm nay em có vui không?”
Đồng Niệm núp ở trong ngực anh, bả vai căng thẳng chùng xuống, cô cười gật đầu một cái, tựa đầu lên bả vai của anh, lẳng lặng tựa sát.
Động tác như thế, mỗi ngày thành thói quen, Lăng Cận Dương cũng không có phát giác ra đều gì khác thường, chỉ cười giơ tay lên, khẽ vuốt ve sau lưng của cô, nhỏ giọng cùng cô nói chuyện, giọng nói lộ ra cưng chiều.
Sau đó, anh mở tivi lên, thả cô ngồi lại trên sofa, cười nói: “Ngoan ngoãn ngồi đây chờ, anh đi làm hoành thánh cho em ăn.”
Đồng Niệm ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đầy nhu tình của anh, ánh mắt cô dao động mạnh, nhưng nhanh chóng biến mất, cô vểnh môi, cười khẽ một tiếng: “Được.”
Ngồi từ góc độ của cô, có thể thấy rõ ràng từng động tác của Lăng Cận Dương đứng trong phòng bếp, cô chăm chú nhìn gò má anh, tiễn đồng đen nhánh nhanh chóng lướt qua một mảnh tối tăm, cô cuộn hai chân lên, thu hồi tầm mắt lại, mím môi như có điều suy nghĩ.
Mỗi ngày sau khi Lăng Cận Dương trở lại, đl/q'd phụ tá Trương cũng rời đi. Trong biệt thự to lớn, chỉ có hai người.
Không lâu sau đó, Lăng Cận Dương nấu chín sủi cảo đặt trên bàn, dẫn người ngồi trên sofa lại. Đồng Niệm tối nay có chút ủ rũ, thấy cô ngồi bất động trong ghế, anh dẫn cô đến ngồi bên cạnh mình, bưng chén lên đút cô ăn.
Người đàn ông múc sủi cảo trong chén, dùng đũa chia làm đôi, gắp lên một nửa đặt lên miệng thổi, sau khi anh thổi nguội sủi cảo đưa tới bên miệng cô, giọng nói dịu dàng: “Há miệng.”
Đồng Niệm há miệng, nuốt sủi cảo anh đút tới. Cô giương mắt lên, nhìn ánh mắt đầy thâm tình của anh, không nhịn được xoay tầm mắt rồi mở miệng: “Nước chấm.”
Lăng Cận Dương sửng sốt một chút, sau khi nghe cô nói, lập tức cười lên, nghĩ thầm cô gái nhỏ này thật là đòi hỏi nhiều quá. Anh buông chén xuống, đi tới phòng bếp đi lấy nước chấm.
Nhìn thấy anh đứng trước tủ bát tìm kiếm, Đồng Niệm dùng sức hít hít mũi, bức ánh mắt mờ mịt của mình về, đợi đến khi người đàn ông xoay người trở lại, vẻ mặt đã khôi phục như bình thường.
Sau khi dùng qua bữa cơm chiều, Lăng Cận Dương dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, cùng cô xem ti vi một lúc, sau đó mới dẫn cô trở lại phòng ngủ cho cô tắm.
Trong bồn tắm, nước vô cùng ấm áp. Đồng Niệm núp cả người vào trong nước, ngón tay thỉnh thoảng chọc chọc xà phòng trên mặt nước, cho đến khi bên cạnh rơi xuống một bóng dáng, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi hốt hoảng nhìn chằm chằm nhìn người đàn ông.
Lăng Cận Dương ngồi chồm hổm xuống, động tác như mỗi đêm, cầm bông tắm lên tắm cho cô, anh giơ tay lên muốn đến gần, lại thấy cô theo bản năng trốn về phía sau.
Nhìn động tác trốn tránh của cô, khiến Lăng Cận Dương ngẩng người ra, sau đó nhíu mày, “Niệm Niệm, em không vui sau?”
Sắc mặt Đồng Niệm cứng lại, cô ý thức được hành động của mình, khóe miệng lập tức dâng lên nụ cười, khôi phục lại giọng nói bình thường, nũng nịu mở miệng: “Tự em tắm.”
Hai mắt người đàn ông sắc bén, anh cũng không có nói thêm cái gì, đưa bông tắm cho cô, dịu dàng dặn dò, “Tắm nhanh lên một chút, coi chừng bị lạnh.”
Đồng Niệm nhận lấy bông tắm, rũ mắt xuống không nhìn anh.
Sau khi đứng lên, sắc mặt Lăng Cận Dương như thường đi ra ngoài, hơn nữa đóng cửa phòng tắm lại.
Tắm xong, Đồng Niệm mặc áo ngủ vào, đứng ở trước gương. Nhìn cô chải mái tóc dài mềm mại, vẻ mặt trong mắt anh từ từ ảm đạm xuống.
Đẩy cửa phòng tắm đi ra, Lăng Cận Dương ngồi ở trên giường đọc tài liệu, vẻ mặt chuyên chú. Đồng Niệm đi tới bên giường, vén chăn lên chui vào chăn, vùi mặt vào trong ngực anh, động tác cùng mỗi đêm giống nhau như đúc, không khác chút nào.
Lăng Cận Dương cười nhạt, buông tài liệu trong tay ra, thuận tay cầm quyển truyện cổ tích trên đầu giường, trực tiếp mở đến trang truyện cô bé lọ lem đọc dở dang, nhẹ nhàng đọc lên.
Ngón tay thon dài của anh lướt qua trên trang sách, giọng nói trầm thấp, trong đêm tối yên tĩnh, lộ ra ấm áp. Đồng Niệm tựa đầu vào ngực anh, nghe tiếng tim đập trong ngực anh, trong lòng vô cùng yên tĩnh.
Mỗi tối đã thành thói quen, bọn họ gắn bó làm bạn, lắng nghe tiếng tim đập của nhau, làm cho anh ấm áp, để cho nàng an tâm, quyến luyến dựa vào.
Tận sâu trong đôi mắt Đồng Niệm dâng lên từng đợt sóng nhỏ, cô mím môi, mí mắt bất tri bất giác khép lại, cho đến khi ngủ thật say trong lòng anh.
Hồi lâu, người trong ngực hô hấp đều đều, Lăng Cận Dương để truyện cổ tích trở lại chổ cũ, nhẹ nhàng đặt cô lên gối, để cho cô ngủ thoải mái một chút.
Có lẽ động tác của anh làm cho cô cảm thấy khó chịu, cô mất hứng bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh trai…”
Lăng Cận Dương một tay chống đỡ lấy cánh tay,cúi xuống nhìn cô, giơ tay lên vỗ nhẹ bả vai của cô cho đến lúc cô ngủ say, lúc này mới cúi đầu cười, hôn vào bờ môi cô.
Tác giả :
Tịch Hề