Yêu Giả Cưới Thật
Chương 74-1: Kiềm nén (Phần 1)
Editor: Nguyen Hien
Bắt đầu mùa đông mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng cũng có chút ánh nắng mặt trời.
Lăng Cận Dương lái xe trở lại Lan Uyển, dọc theo hành lang, anh đẩy cửa phòng ngủ ra, liền thấy người ngồi trên ghế sofa, thời điểm nhìn thấy anh, trên khuôn mặt tràn đầy ý cười, “Anh đã trở lại!”
An Hân tới đây rất sớm, nhưng không thấy bất cứ ai, hỏi người giúp việc mới biết, mấy ngày nay Lăng Cận Dương căn bản không có ở nhà.
Lăng Cận Dương chớp mắt, trên mặt không nhìn ra điểm gì khác thường, cất bước đi vào, “Đợi rất lâu rồi sao?”
Nhìn thấy anh lấy túi hành lý từ trong tủ ra, ánh mắt An Hân dao động, cô đứng dậy đi tới, muốn giúp anh thu xếp, lơ đãng hỏi, “Anh phải đi công tác sao?”
Lấy tay khéo léo đẩy cô ra, từ trong tủ quần áo Lăng Cận Dương lấy ra mấy bộ quần áo, và một vài vật tùy thân quan trọng, giọng nói nhàn nhạt, “Trong khoảng thời gian này tôi sẽ không có ở nhà thường xuyên.”
An Hân sững sờ, theo bản năng thốt lên, “Anh phải đi đâu?”
Cầm quần áo bỏ vào túi hành lý, Lăng Cận Dương ngẩng đầu nhìn cô một cái, trên môi nở nụ cười lạnh nhạt, “Ba tôi còn không hỏi thì cô hỏi làm cái gì?”
“Cận Dương…” An Hân mím chặt đôi môi trái tim, nụ cười ngượng ngập, “Em là quan tâm anh.”
Lăng Cận Dương lấy tay kéo dây kéo túi hành lý lại, cúi đầu nhìn đồng hồ, tính toán thời gian. Đồng Niệm ngủ trưa độ một canh giờ (khoảng 2 tiếng) anh muốn trở về trước khi cô thức dậy, bằng không cô nhất định sẽ sợ hãi.
“Tôi biết cô quan tâm.” Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn chằm chằm cô, gương mặt u ám, “Cô không chỉ quan tâm tôi, mà con rất quan tâm đến Niệm Niệm đúng không?”
Sắc mặt An Hân tái mét, nụ cười thoáng qua vẻ hốt hoảng, cô che giấu cười, “Đúng vậy, em đương nhiên cũng quan tâm đến cô ấy.”
Ngừng lại, cô kiềm chế lại cảm giác phập phồng trong lòng, bình tĩnh hỏi anh, “Bệnh tình của Niệm Niệm có khá hơn chút nào không?”
“Không tốt lắm!” Lăng Cận Dương trên mặt lạnh lùng, đúng lúc cũng cảnh cáo cô, “Ba tôi vẫn chưa biết, cô tốt nhất nên giấu, biết chưa?”
An Hân gật đầu một cái, ánh mắt buồn bã.
Thu thập mấy thứ cần thiết xong, Lăng Cận Dương xách túi hành lý, đôi mắt sắc bén nhìn qua cô, môi nhếch lên, xoay người đi ra ngoài, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhìn anh bước đi không hề quay đầu lại, trên gương mặt xinh đẹp của An Hân bao phủ một mảnh lạnh lẽo.
Lái xe trở lại biệt thự, sau khi Lăng Cận Dương tắt máy xe, nhẹ nhàng đi vào. Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy người trên giường vẫn còn nằm, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Treo từng bộ quần áo vào trong tủ, anh xoay người lại đã thấy người lúc nãy còn đang nằm đã ngồi dậy, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn anh.
Lăng Cận Dương mím môi cười, cất bước đi tới, trên mặt đầy dịu dàng hỏi: “Thức dậy rồi sao?”
Người trên giường, nhìn thẳng vào anh, tiễn đồng đen nhánh, nửa điểm phập phồng cũng không có.
Sống chung mấy ngày nay, Lăng Cận Dương đã quen với thần thái này của cô, anh đứng dậy rót cho cô một ly nước ấm, nhìn cô uống xong, sau đó trở lại trước mặt cô.
Lăng Cận Dương nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng giữ trong lòng bàn tay anh, khóe mắt nhuộm nụ cười, ’đl/q'd nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, dạy cô từng chữ từng câu: “Niệm Niệm, anh là anh trai.”
Đôi mắt Đồng Niệm mơ mơ màng màng, ánh mắt của cô mặc dù nhìn anh, nhưng không có một chút cảm xúc nào.
Đưa tay bưng lấy mặt cô, Lăng Cận Dương cúi đầu, để cho cô nhìn miệng mình, lại một lần nữa dạy cô, “Anh trai.”
Có lẽ thấy nhàm chán, Đồng Niệm mất hứng mở tay của anh ra, quệt miệng cúi đầu xuống, mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình.
Nặng nề thở dài, đáy mắt Lăng Cận Dương thoáng qua vẻ mất mát, mấy ngày nay anh dạy tới dạy lui cho cô hai chữ này, nhưng một chút phản ứng cô cũng không có.
Cô không nói lời nào, cũng không ồn ào. Có thể ngồi ngơ ngác mấy tiếng đồng hồ cũng không hề nhúc nhích, tất cả mọi hành động, hoạt động đều cần người nhắc nhở, thậm chí có lúc nhắc nhở cô cũng không chịu phối hợp.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua kính chiếu vào phòng vô cùng ấm áp. Lăng Cận Dương thu liễm lại mất mát trong lòng, mỉm cười kéo tay cô, “Anh trai dẫn em gái đi mua quần áo có chịu không?”
Đồng Niệm vẫn như cũ cúi đầu, không trả lời.
Quần áo và đồ dùng cá nhân của cô cũng không có mang tới, những quần áo vào đồ dùng trong biệt thự cũng là trước kia cô ở chỗ này để lại. Lăng Cận Dương không muốn cho cô mặc lại những đồ cũ kia, liền dẫn cô đi ra cửa, lái xe hướng đến trung tâm mua sắm.
Thời điểm đi tới trung tâm mua sắm, khách hàng rất nhiều. Lăng Cận Dương nắm lấy tay cô, hai người cùng đi bộ tới quầy nữ trang.
Trung tâm mua sắm này cũng thuộc về tập đoàn Lăng Thị, quần áo toàn là nhãn hiệu cao cấp trên thới giới, ở chỗ này bố trì từng khu chuyên doanh*
(*) khu chuyên doanh: khu chuyên buôn bán một loại hàng hóa.
“Em thích mua gì?” Nắm lấy tay cô, Lăng Cận Dương dẫn cô đi đến từng khu chuyên doanh nhìn, vẻ mặt hết sức kiên nhẫn.
Đồng Niệm ngẩng đầu lên nhìn một chút, hiển nhiên không thấy có hứng thú, mắt nhìn ngắm chỗ khác. Có người đi lướt qua bên người cô, để lại một mùi thơm, cô lắc lắc đầu nhìn sang, chỉ thấy người nọ đang cầm điện thoại di động nói chuyện.
Bình thường cô thích mua quần áo, Lăng cận Dương dẫn cô đi vào, để cho cô tự chọn. Nhưng cô chỉ đưa tay lấy đại mấy bộ quần áo, lại quay đầu nhìn mấy thứ khác.
Nhìn người đàn ông chói mắt đi tới, nhân viên phục vụ nhanh chóng chào đón.
“Có kiểu nào mới nhất không?” Lăng Cận Dương nhìn thấy Đồng Niệm nhíu mày, mỉm cười hỏi nhân viên phục vụ. ’đl/q'd Nghĩ cô không thích những quần áo kia, cho nên trên mặt nửa điểm tươi cười cũng không có.
Nghe vậy, nhân viên phục vụ không ngừng gật đầu, xoay người lấy y phục mới nhất cầm trên tay.
Lấy quần áo từ tay nhân viên, Lăng Cận Dương sao khi chọn lựa, nói cho nhân viên biết số đo, rồi điền địa chỉ, để cho các cô đưa tới biệt thự. Sau khi cà thẻ, anh quay đầu định tìm thêm nhưng không thấy bóng dáng Đồng Niệm đâu.
Đồng Niệm hôm nay bị sự mới mẻ bên ngoài hấp dẫn nên chạy loạn khắp nơi.
Nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của cô, Lăng Cận Dương biến sắc mặt, anh bỏ qua những thứ này, hiện giờ việc chăm sóc Đồng Niệm, cuối cùng vẫn có chút không quen lắm.
Anh vội vã rời khỏi khu bán quần áo, Lăng Cận Dương đẩy cửa ra ngoài, liền nghe được có người hét lên, “Bắt trộm, bắt ăn trộm!”
Cách đó không xa có rất nhiều người quây quanh, đáy mắt Lăng Cận Dương rét lạnh, sải bước hướng bên kia chạy tới, anh chen chúc vào trong đám người, liếc mắt nhìn thấy Đồng Niệm ngồi bên tủ bày hàng.
“Niệm Niệm!” Lăng Cận Dương một bước đi tới, đưa tay nắm lấy tay cô, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Em không sao chứ?”
Đồng Niệm nhìn anh, rồi cúi đầu xuống, co người lại trốn phía sau anh.
Người phụ nữ đối diện nhìn thấy có người bảo vệ Đồng Niệm sau lưng, ánh mắt khó chịu “Anh là gì của cô ta?”
Lăng Cận Dương nhìn thấy Đồng Niệm không bị gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, anh nhíu mày nhìn sang, thấy người đối diện trên khuôn mặt đầy tức giận, nhớ lại lúc nãy nghe thấy tiếng hét, sắc mặt trầm xuống: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô ta cướp ta điện thoại di động!”
Người phụ nữ lấy ngón tay mình chỉ Đồng Niệm, hung hăng tức giận, “Cô ta là ăn trộm, tôi muốn báo cảnh sát!”
Nghe nói thế, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương có chút lo lắng, anh trở tay kéo Đồng Niệm từ phía sau đứng phía trước người anh, cúi đầu xem xét, quả nhiên thấy Đồng Niệm tay nắm chặt một cái điện thoại di động, đang cúi đầu nghịch.
Mím môi cười, Lăng Cận Dương dịu dàng nói, “Niệm Niệm, đưa điện thoại cho anh trai đi.”
Đồng Niệm quệt miệng lấy điện thoại giấu ra sau lưng, ý bảo không đưa.
Nhìn hành động buồn cười của cô, Lăng Cận Dương cũng không có tức giận, anh nhíu mày nhìn người đối diện nói: “Tôi sẽ mua điện thoại của cô, tôi sẽ đưa tiền cho cô!” Trong lúc nói chuyện, anh móc bóp ra lấy tiền.
“Đưa tiền?!”
Người phu nữ đối diện không thèm nể mặt mũi, lạnh lùng hừ một tiếng, “Đây là điện thoại mới nhất trên thị trường, có tiền thì có thể mua được sao?”
Sắc mặt Lăng Cận Dương trầm xuống, giữa hai lông mày thoáng qua vẻ tàn khốc, anh đang muốn mở miệng, nhưng không nghĩ Đồng Niệm giơ tay lên, ném điện thoại di động xuống. Điện thoại di động rớt xuống mặt đá cẩm thạch cứng rắn, bể tan tành.
Người phụ nữ nhìn thấy điện thoại di động bị đập bể, lập tức phát hỏa, không lựa lời nhục mạ: “Cô là đồ điên, bệnh thần kinh!”
Lăng Cận Dương biến sắc mặt, ánh mắt chim ưng nheo lại.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.
Rất nhanh sau đó, người quản lý trung tâm mặc tây trang vui vẻ chạy tới, lập tức cung kính cúi đầu chào anh, “Tổng giám đốc.”
Mày kiếm Lăng Cận Dương nhíu chặt, anh chỉ điện thoại vỡ nát trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Chỗ này có điện thoại di động loại này không?”
Quản lý lau mồ hôi, cúi đầu liếc mắt, mặt mang nụ cười, “Dạ có!”
Lăng Cận Dương khẽ mỉm cười, lấy tay kéo Đồng Niệm vào trong ngực mình, trầm giọng phân phó quản lý: “Cầm 100 cái đến đây.”
100 cái sao?
Quản lý mắt trừng lớn, không dám tin, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh, lập tức phái người đi lấy.
Năm phút đồng hồ sau có người đẩy xe đẩy đưa tới 100 cái điện thoại di động.
Người phụ nữ ngạo mạn lúc đầu, thấy tư thái người trước mắt, trong lòng ý thức được không tốt.
Lăng Cận Dương híp con mắt, nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện, giọng điệu lạnh lẽo, “Số điện thoại này là thường cho cô!”
Người phụ nữ trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, trên mặt hiện ra nụ cười tham lam, mắt cô sáng lên, gật đầu nói cám ơn, lấy tay đẩy xe đẩy rời đi.
“Đứng lại ——”
Lăng Cận Dương cất giọng âm trầm, lộ ra vẻ cường thế áp bức, khóe miệng anh lướt qua nụ cười lạnh nhạt, “Xe đẩy là đồ dùng của trung tâm, ai cho cô động tới?”
Người phụ nữ cau mày, nghĩ thầm nhiều điện thoại di động như vậy, không có xe đẩy cô phải cầm đi thế nào?
Nắm lấy tay Đồng Niệm, Lăng Cận Dương ôm cô vào trong ngực, anh quay đầu nhìn chằm chằm người quản lý và đám nhân viên làm việc với ánh mắt đầy kinh ngạc, lạnh lùng nói: “Các người nhìn cho kỹ, trong vòng năm phút, nếu như cô ta không thể lấy toàn bộ số điện thoại di động này đi, chỉ cần rớt xuống một cái, các người lập tức báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát?”
Bắt đầu mùa đông mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng cũng có chút ánh nắng mặt trời.
Lăng Cận Dương lái xe trở lại Lan Uyển, dọc theo hành lang, anh đẩy cửa phòng ngủ ra, liền thấy người ngồi trên ghế sofa, thời điểm nhìn thấy anh, trên khuôn mặt tràn đầy ý cười, “Anh đã trở lại!”
An Hân tới đây rất sớm, nhưng không thấy bất cứ ai, hỏi người giúp việc mới biết, mấy ngày nay Lăng Cận Dương căn bản không có ở nhà.
Lăng Cận Dương chớp mắt, trên mặt không nhìn ra điểm gì khác thường, cất bước đi vào, “Đợi rất lâu rồi sao?”
Nhìn thấy anh lấy túi hành lý từ trong tủ ra, ánh mắt An Hân dao động, cô đứng dậy đi tới, muốn giúp anh thu xếp, lơ đãng hỏi, “Anh phải đi công tác sao?”
Lấy tay khéo léo đẩy cô ra, từ trong tủ quần áo Lăng Cận Dương lấy ra mấy bộ quần áo, và một vài vật tùy thân quan trọng, giọng nói nhàn nhạt, “Trong khoảng thời gian này tôi sẽ không có ở nhà thường xuyên.”
An Hân sững sờ, theo bản năng thốt lên, “Anh phải đi đâu?”
Cầm quần áo bỏ vào túi hành lý, Lăng Cận Dương ngẩng đầu nhìn cô một cái, trên môi nở nụ cười lạnh nhạt, “Ba tôi còn không hỏi thì cô hỏi làm cái gì?”
“Cận Dương…” An Hân mím chặt đôi môi trái tim, nụ cười ngượng ngập, “Em là quan tâm anh.”
Lăng Cận Dương lấy tay kéo dây kéo túi hành lý lại, cúi đầu nhìn đồng hồ, tính toán thời gian. Đồng Niệm ngủ trưa độ một canh giờ (khoảng 2 tiếng) anh muốn trở về trước khi cô thức dậy, bằng không cô nhất định sẽ sợ hãi.
“Tôi biết cô quan tâm.” Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn chằm chằm cô, gương mặt u ám, “Cô không chỉ quan tâm tôi, mà con rất quan tâm đến Niệm Niệm đúng không?”
Sắc mặt An Hân tái mét, nụ cười thoáng qua vẻ hốt hoảng, cô che giấu cười, “Đúng vậy, em đương nhiên cũng quan tâm đến cô ấy.”
Ngừng lại, cô kiềm chế lại cảm giác phập phồng trong lòng, bình tĩnh hỏi anh, “Bệnh tình của Niệm Niệm có khá hơn chút nào không?”
“Không tốt lắm!” Lăng Cận Dương trên mặt lạnh lùng, đúng lúc cũng cảnh cáo cô, “Ba tôi vẫn chưa biết, cô tốt nhất nên giấu, biết chưa?”
An Hân gật đầu một cái, ánh mắt buồn bã.
Thu thập mấy thứ cần thiết xong, Lăng Cận Dương xách túi hành lý, đôi mắt sắc bén nhìn qua cô, môi nhếch lên, xoay người đi ra ngoài, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhìn anh bước đi không hề quay đầu lại, trên gương mặt xinh đẹp của An Hân bao phủ một mảnh lạnh lẽo.
Lái xe trở lại biệt thự, sau khi Lăng Cận Dương tắt máy xe, nhẹ nhàng đi vào. Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy người trên giường vẫn còn nằm, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Treo từng bộ quần áo vào trong tủ, anh xoay người lại đã thấy người lúc nãy còn đang nằm đã ngồi dậy, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn anh.
Lăng Cận Dương mím môi cười, cất bước đi tới, trên mặt đầy dịu dàng hỏi: “Thức dậy rồi sao?”
Người trên giường, nhìn thẳng vào anh, tiễn đồng đen nhánh, nửa điểm phập phồng cũng không có.
Sống chung mấy ngày nay, Lăng Cận Dương đã quen với thần thái này của cô, anh đứng dậy rót cho cô một ly nước ấm, nhìn cô uống xong, sau đó trở lại trước mặt cô.
Lăng Cận Dương nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng giữ trong lòng bàn tay anh, khóe mắt nhuộm nụ cười, ’đl/q'd nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, dạy cô từng chữ từng câu: “Niệm Niệm, anh là anh trai.”
Đôi mắt Đồng Niệm mơ mơ màng màng, ánh mắt của cô mặc dù nhìn anh, nhưng không có một chút cảm xúc nào.
Đưa tay bưng lấy mặt cô, Lăng Cận Dương cúi đầu, để cho cô nhìn miệng mình, lại một lần nữa dạy cô, “Anh trai.”
Có lẽ thấy nhàm chán, Đồng Niệm mất hứng mở tay của anh ra, quệt miệng cúi đầu xuống, mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình.
Nặng nề thở dài, đáy mắt Lăng Cận Dương thoáng qua vẻ mất mát, mấy ngày nay anh dạy tới dạy lui cho cô hai chữ này, nhưng một chút phản ứng cô cũng không có.
Cô không nói lời nào, cũng không ồn ào. Có thể ngồi ngơ ngác mấy tiếng đồng hồ cũng không hề nhúc nhích, tất cả mọi hành động, hoạt động đều cần người nhắc nhở, thậm chí có lúc nhắc nhở cô cũng không chịu phối hợp.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua kính chiếu vào phòng vô cùng ấm áp. Lăng Cận Dương thu liễm lại mất mát trong lòng, mỉm cười kéo tay cô, “Anh trai dẫn em gái đi mua quần áo có chịu không?”
Đồng Niệm vẫn như cũ cúi đầu, không trả lời.
Quần áo và đồ dùng cá nhân của cô cũng không có mang tới, những quần áo vào đồ dùng trong biệt thự cũng là trước kia cô ở chỗ này để lại. Lăng Cận Dương không muốn cho cô mặc lại những đồ cũ kia, liền dẫn cô đi ra cửa, lái xe hướng đến trung tâm mua sắm.
Thời điểm đi tới trung tâm mua sắm, khách hàng rất nhiều. Lăng Cận Dương nắm lấy tay cô, hai người cùng đi bộ tới quầy nữ trang.
Trung tâm mua sắm này cũng thuộc về tập đoàn Lăng Thị, quần áo toàn là nhãn hiệu cao cấp trên thới giới, ở chỗ này bố trì từng khu chuyên doanh*
(*) khu chuyên doanh: khu chuyên buôn bán một loại hàng hóa.
“Em thích mua gì?” Nắm lấy tay cô, Lăng Cận Dương dẫn cô đi đến từng khu chuyên doanh nhìn, vẻ mặt hết sức kiên nhẫn.
Đồng Niệm ngẩng đầu lên nhìn một chút, hiển nhiên không thấy có hứng thú, mắt nhìn ngắm chỗ khác. Có người đi lướt qua bên người cô, để lại một mùi thơm, cô lắc lắc đầu nhìn sang, chỉ thấy người nọ đang cầm điện thoại di động nói chuyện.
Bình thường cô thích mua quần áo, Lăng cận Dương dẫn cô đi vào, để cho cô tự chọn. Nhưng cô chỉ đưa tay lấy đại mấy bộ quần áo, lại quay đầu nhìn mấy thứ khác.
Nhìn người đàn ông chói mắt đi tới, nhân viên phục vụ nhanh chóng chào đón.
“Có kiểu nào mới nhất không?” Lăng Cận Dương nhìn thấy Đồng Niệm nhíu mày, mỉm cười hỏi nhân viên phục vụ. ’đl/q'd Nghĩ cô không thích những quần áo kia, cho nên trên mặt nửa điểm tươi cười cũng không có.
Nghe vậy, nhân viên phục vụ không ngừng gật đầu, xoay người lấy y phục mới nhất cầm trên tay.
Lấy quần áo từ tay nhân viên, Lăng Cận Dương sao khi chọn lựa, nói cho nhân viên biết số đo, rồi điền địa chỉ, để cho các cô đưa tới biệt thự. Sau khi cà thẻ, anh quay đầu định tìm thêm nhưng không thấy bóng dáng Đồng Niệm đâu.
Đồng Niệm hôm nay bị sự mới mẻ bên ngoài hấp dẫn nên chạy loạn khắp nơi.
Nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của cô, Lăng Cận Dương biến sắc mặt, anh bỏ qua những thứ này, hiện giờ việc chăm sóc Đồng Niệm, cuối cùng vẫn có chút không quen lắm.
Anh vội vã rời khỏi khu bán quần áo, Lăng Cận Dương đẩy cửa ra ngoài, liền nghe được có người hét lên, “Bắt trộm, bắt ăn trộm!”
Cách đó không xa có rất nhiều người quây quanh, đáy mắt Lăng Cận Dương rét lạnh, sải bước hướng bên kia chạy tới, anh chen chúc vào trong đám người, liếc mắt nhìn thấy Đồng Niệm ngồi bên tủ bày hàng.
“Niệm Niệm!” Lăng Cận Dương một bước đi tới, đưa tay nắm lấy tay cô, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Em không sao chứ?”
Đồng Niệm nhìn anh, rồi cúi đầu xuống, co người lại trốn phía sau anh.
Người phụ nữ đối diện nhìn thấy có người bảo vệ Đồng Niệm sau lưng, ánh mắt khó chịu “Anh là gì của cô ta?”
Lăng Cận Dương nhìn thấy Đồng Niệm không bị gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, anh nhíu mày nhìn sang, thấy người đối diện trên khuôn mặt đầy tức giận, nhớ lại lúc nãy nghe thấy tiếng hét, sắc mặt trầm xuống: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô ta cướp ta điện thoại di động!”
Người phụ nữ lấy ngón tay mình chỉ Đồng Niệm, hung hăng tức giận, “Cô ta là ăn trộm, tôi muốn báo cảnh sát!”
Nghe nói thế, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương có chút lo lắng, anh trở tay kéo Đồng Niệm từ phía sau đứng phía trước người anh, cúi đầu xem xét, quả nhiên thấy Đồng Niệm tay nắm chặt một cái điện thoại di động, đang cúi đầu nghịch.
Mím môi cười, Lăng Cận Dương dịu dàng nói, “Niệm Niệm, đưa điện thoại cho anh trai đi.”
Đồng Niệm quệt miệng lấy điện thoại giấu ra sau lưng, ý bảo không đưa.
Nhìn hành động buồn cười của cô, Lăng Cận Dương cũng không có tức giận, anh nhíu mày nhìn người đối diện nói: “Tôi sẽ mua điện thoại của cô, tôi sẽ đưa tiền cho cô!” Trong lúc nói chuyện, anh móc bóp ra lấy tiền.
“Đưa tiền?!”
Người phu nữ đối diện không thèm nể mặt mũi, lạnh lùng hừ một tiếng, “Đây là điện thoại mới nhất trên thị trường, có tiền thì có thể mua được sao?”
Sắc mặt Lăng Cận Dương trầm xuống, giữa hai lông mày thoáng qua vẻ tàn khốc, anh đang muốn mở miệng, nhưng không nghĩ Đồng Niệm giơ tay lên, ném điện thoại di động xuống. Điện thoại di động rớt xuống mặt đá cẩm thạch cứng rắn, bể tan tành.
Người phụ nữ nhìn thấy điện thoại di động bị đập bể, lập tức phát hỏa, không lựa lời nhục mạ: “Cô là đồ điên, bệnh thần kinh!”
Lăng Cận Dương biến sắc mặt, ánh mắt chim ưng nheo lại.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.
Rất nhanh sau đó, người quản lý trung tâm mặc tây trang vui vẻ chạy tới, lập tức cung kính cúi đầu chào anh, “Tổng giám đốc.”
Mày kiếm Lăng Cận Dương nhíu chặt, anh chỉ điện thoại vỡ nát trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Chỗ này có điện thoại di động loại này không?”
Quản lý lau mồ hôi, cúi đầu liếc mắt, mặt mang nụ cười, “Dạ có!”
Lăng Cận Dương khẽ mỉm cười, lấy tay kéo Đồng Niệm vào trong ngực mình, trầm giọng phân phó quản lý: “Cầm 100 cái đến đây.”
100 cái sao?
Quản lý mắt trừng lớn, không dám tin, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh, lập tức phái người đi lấy.
Năm phút đồng hồ sau có người đẩy xe đẩy đưa tới 100 cái điện thoại di động.
Người phụ nữ ngạo mạn lúc đầu, thấy tư thái người trước mắt, trong lòng ý thức được không tốt.
Lăng Cận Dương híp con mắt, nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện, giọng điệu lạnh lẽo, “Số điện thoại này là thường cho cô!”
Người phụ nữ trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, trên mặt hiện ra nụ cười tham lam, mắt cô sáng lên, gật đầu nói cám ơn, lấy tay đẩy xe đẩy rời đi.
“Đứng lại ——”
Lăng Cận Dương cất giọng âm trầm, lộ ra vẻ cường thế áp bức, khóe miệng anh lướt qua nụ cười lạnh nhạt, “Xe đẩy là đồ dùng của trung tâm, ai cho cô động tới?”
Người phụ nữ cau mày, nghĩ thầm nhiều điện thoại di động như vậy, không có xe đẩy cô phải cầm đi thế nào?
Nắm lấy tay Đồng Niệm, Lăng Cận Dương ôm cô vào trong ngực, anh quay đầu nhìn chằm chằm người quản lý và đám nhân viên làm việc với ánh mắt đầy kinh ngạc, lạnh lùng nói: “Các người nhìn cho kỹ, trong vòng năm phút, nếu như cô ta không thể lấy toàn bộ số điện thoại di động này đi, chỉ cần rớt xuống một cái, các người lập tức báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát?”
Tác giả :
Tịch Hề