Yêu Giả Cưới Thật
Chương 166: Chúng ta đã nói sẽ hạnh phúc. (Phần 1)
Editor: Nguyen Hien.
Sáng sớm, sau khi An Hân rửa mặt, dắt Tiểu Bảo xuống lầu. Đi tới cầu thang, âm thanh phát ra từ tivi trong phòng khách truyền đến lỗ tai, các loại tin tức chói tai không ngừng phát ra.
“Khốn kiếp!” Lăng Thuấn vỗ mạnh tay lên mặt bàn, tức giận quát: “Những người này nói hưu nói vượn, tôi muốn tìm luật sư kiện bọn họ.”
“Cha, người ta nói cũng đâu có sai, Lăng Cận Dương vốn dĩ là con hoang mà.”
"Câm miệng ——"
Sắc mặt Lăng Thuấn khó coi đến cực điểm, giơ tay chỉ về phía mặt con trai mắng: “Lăng thị sụp đổ, với mày có lợi ích gì hả?”
Kể từ khi tin tức được phát ra, cổ phiếu Lăng thị đặc biệt lao dốc, chỉ qua mấy ngày mà giá cổ phiếu đã rơi xuống thấp nhất trong lịch sử.
An Hân khẽ cúi người, nói gì đó bên tai Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cười hì hì, chạy về phía Lăng Thuấn gọi: “Ông ơi, ông ơi.”
Nhìn thấy cháu đích tôn chạy đến, chân mày nhíu chặc của Lăng Thuấn buông lỏng một chút, trầm mặt ôm lấy cháu mình đi tới phòng ăn.
“Con á.” Bà Lăng giận giữ đánh Lăng Thừa Nghiệp một cái, tức giận nói: “Sáng sớm chọc ba con tức giận làm gì, con không biết là mấy ngày nay huyết áp của ba con rất cao sao?”
Lăng Thừa Nghiệp bĩu môi, không có nói gì tiếp .
An Hân cười đi tới, giơ tay lên khoác tay anh, hướng về phía bà Lăng nói: “Mẹ, cái miệng Thừa Nghiệp lúc nào cũng vô tâm mà.”
“Ai…” Bà Lăng thở dài, đứng dậy đi về phía phòng ăn, “Bọn họ là muốn kéo cả nhà xuống nước.”
Kéo Lăng Thừa Nghiệp đến góc tủ, An Hân nhỏ giọng hỏi: “Thừa Nghiệp, chuyện tối qua em nói với anh, anh nghĩ sao? Chuyện rất gấp, nếu như trễ nữa, cổ phần trong tay chúng ta có thể biến thành miếng giấy vụn rồi.”
Lăng Thừa Nghiệp mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía phòng ăn, thấy ba mình đang đút cháo cho Tiểu Bảo, ánh mắt dao động: “Để cho anh nghĩ lại.”
Nhìn thấy anh cất bước đi vào phòng ăn, khóe mắt An Hân trầm xuống, giận đến nỗi ngứa cả răng. Cô cũng không có thời gian để cho anh suy nghĩ, dđl/q'd cô phải nhanh, phải mau chóng lấy được số cổ phần kia.
Bữa ăn sáng không khí hết sức đè nén, tivi không ngừng đưa tin, thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch thê thảm đến mức mọi người không nỡ nhìn.
Vẻ mặt Lăng Thuấn hết sức khó coi, tuy nói những năm này anh cả quản lý Lăng thị trong lòng ông không phục, chuyện tốt xấu cũng đều liên quan đến tranh quyền đoạt lợi, chưa hề dính đến những chuyện khác. Hôm nay tin tức gièm pha này bị tung ra, ảnh hưởng không chỉ đến mặt mũi nhà họ Lăng, còn có uy tín của Lăng thị, cổ đông bắt đầu truy vấn, Lăng thị lại lâm vào cảnh khó khăn trước nay chưa từng có.
Bất luận dù có nói thế nào, cũng là cơ nghiệp nhà họ Lăng, mấy chục năm qua cũng là tâm huyết của Lăng Trọng, nếu như bị phá hủy như thế, đồng nghĩa với nhà họ Lăng mất tất cả.
Chiếc McLaren màu bạc lái vào Lan Uyển, Lăng Cận Dương sau khi đậu xe, đẩy cửa xe bước xuống.
Đi vào trong sân, cả vườn hoa Tường Vi nở rộ, hương thơm ngào ngạt.
Chiếc xích đu dưới tàng cây, theo gió khẽ dao động, Lăng Cận Dương ngớ ngẩn, nhấc chân đi tới. Hai tay anh khẽ vuốt ve dây xích đu, cảm giác quen thuộc xông lên đầu.
Khom lưng ngồi vào trong xích đu, Lăng Cận Dương nhẹ nhàng khép hai mắt lại, hai tay nắm chặt dây xích đu, nhấc nhẹ chân, xích đu đã chuyển động.
Đầu mùa hè, cơn gió nhẹ thổi qua lướt qua mặt, giống như đang dịu dàng vuốt ve.
Lát sau, Lăng Cận Dương nhấc chân, cho xích đu dừng lại. Anh đứng lên, ngửa đầu nhìn bốn phía, đôi mắt thâm thúy nổi lên giận dữ.
Kể từ khi anh có trí nhớ, anh đã gắn liền cuộc sống ở nơi này. Hơn ba mươi năm, hỉ nộ ái ố cũng đều khắc sâu ở nơi này.
Lăng Cận Dương mím môi cười, trong nháy mắt đôi mắt phập phồng che giấu tất cả mọi cảm xúc. Anh trầm mặt đi vào, liếc mắt nhìn thấy Đồng Niệm đang nằm ngủ trên sofa.
Trên sofa màu trắng mềm mại, cô đang co người ngủ say. Mặc dù đang ngủ nhưng đôi mày thanh tú nhíu chặc lại, hiển nhiên cô ngủ không được ngon giấc.
Đứng ở bên cạnh cô, Lăng Cận Dương yên tĩnh nhìn cô, đôi mắt trầm xuống. Anh lấy tay định vuốt nhẹ lên chân mày cô, nhưng đầu ngón tay sắp chạm, anh chợt dừng lại, rồi sau đó thu tay lại.
Lăng Cận Dương rũ mắt xuống, yên lặng hồi lâu, trên gò má lộ ra đường cong căng thẳng. Thời điểm ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt đầy cảm xúc kia đã sớm bình tĩnh lại.
Hồi lâu, anh hờ hững đứng lên, cất bước đi lên lầu.
Các người giúp việc nhìn thấy anh đi về nhà, tất cả không dám nói nhiều, nhìn thấy anh lên lầu, cũng ngầm thở dài.
Đồng Niệm nằm trên sofa cơ hồ ngồi dậy, đôi mắt đen nhánh lộ vẻ hốt hoảng, cô thấy áo khoát đặt trên sofa, ánh mắt dao động, hỏi “Thiếu gia đã trở về?”
Người giúp việc nhẹ nhàng bước tới, gật đầu nói: “Dạ, thiếu gia đã về.”
Đồng Niệm mang dép, từ trong ghế sofa đứng dậy, sải bước chạy lên lầu. Cửa phòng ngủ không có khóa, cô nhanh chân bước vào, dđl/q'd chỉ thấy Lăng Cận Dương ngồi ở bên giường, ôm lấy Yếm vào lòng, vẻ mặt dịu dàng.
“Cận Dương…” Đồng Niệm nhìn anh, giọng nói hơi run một chút, cũng không biết phải nói gì. Cô hít sâu một hơi, vẻ mặt lấy lại bình tĩnh, “Anh đã về.”
“Ừ.” Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, giọng nói bình tĩnh lạ thường. Anh cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, trên môi nở nụ cười ôn hòa: “Xem con kìa, ngủ mà mồ hôi chảy đầy đầu, ba tắm cho con chịu không? ”
Trong lúc nói chuyện, anh ôm lấy Yếm đi tới phòng tắm, đổ nước đầy bồn tắm rồi bỏ Yếm vào.
Đứng bên ngoài cửa phòng tắm, Đồng Niệm nhìn hai ba con. Động tác anh nhẹ nhàng cẩn thận, ánh mắt dịu dàng, thậm chí nụ cười nở trên môi so với trước kia không có một chút khác biệt.
Khóe mắt Đồng Niệm ê ẩm khó chịu, cô cắn chặt môi, ngửa đầu lên, mới có thể kiềm nén được nước mắt. Rõ ràng bọn họ gần trong gang tấc, nhưng cô lại có cảm giác cô và anh đã cách nhau rất rất xa.
Thời tiết nóng bức, Yếm ngâm mình ở trong bồn tắm chơi không chán, bàn chân nhỏ bé không ngừng đạp nước, miệng ê ê a a không ngừng nói chuyện.
Lăng Cận Dương thoa sữa tắm mềm mại trên tay cho con gái, nhìn khắp người con gái toàn bọt màu trắng, anh mím môi cười, trước mắt không kiềm hãm được hiện lên hình ảnh Yếm biết đi, vẻ mặt khi gọi anh là ba.
"Bì bõm ——"
Yếm nắm một con vịt màu vàng nhỏ, siết chặt trong tay rồi sau đó nhét vào miệng cắn ngon lành.
Lăng Cận Dương đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng kéo vòi hoa sen tắm rửa sạch sẽ cho con gái, sau đó lấy khăn tắm lớn bọc lại cho con.
“Đưa con cho em.” Đồng Niệm đón lấy Yếm, muốn ôm lấy con gái, nhưng bị anh lắc mình né tránh.
“Anh sẽ mặc đồ cho con.”
Ôm Yếm đến bên giường, Lăng Cận Dương đưa tay lấy chiếc váy màu hồng nhỏ đặt cạnh bên mặc vào cho con gái.
Nhìn hành động của anh, Đồng Niệm cứng ngắc thu tay lại, cô yên lặng đứng bên cạnh, không nói gì thêm.
Rất nhanh, Lăng Cận Dương đã thoa phấn cho Yếm, mặc quần áo sạch sẽ, biến con gái thành tiểu công chúa xinh đẹp.
Yến tắm xong, mặc quần áo xinh đẹp vào, tâm tình lập tức tốt, một mình ngồi ở trong giường nhỏ, huơ tay múa chân chơi đồ chơi.
Nhìn thấy áo sơ mi của anh ướt đẫm, Đồng Niệm đi đến bên cạnh anh, dịu dàng nói: “Quần áo anh ướt hết rồi, đi thay đi.”
Lăng Cận Dương vẫn không nhúc nhích, cũng không có nói, chỉ là nhìn chằm chằm cô, ánh mắt vẻ mặt thâm thúy, hoàn toàn khiến cho người ta mờ mịt, dđl/q'd dù một chút cũng không suy đoán ra tâm tư của anh.
“Ông xã…” Chóp mũi Đồng Niệm chua xót, đưa tay nắm mu bàn tay anh, giọng nói nghẹn ngào. Vạn điều muốn nói như chặn lại trọng họng cô, nhưng hôm nay cục diện như thế , một câu cô đều không nói được. Tất cả ân oán thị phi, đến cuối cùng phải dùng từ gì mà nói?
Lăng Cận Dương cúi đầu, đôi môi chậm rãi kéo ra thành một đường cong, giọng nói bình tĩnh làm lòng người giá lạnh: “Đồng Niệm, chúng ta ly hôn đi.”
Bên tai vang lên giọng nói có chút mơ hồ, Đồng Niệm nhíu mày nhìn anh, ý cười trên khóe môi vẫn còn, “Anh nói cái gì?”
"Chúng ta ly hôn đi!"
Trong đầu “ông” lên một tiếng, Đồng Niệm không dám tin nhìn anh, chỉ cảm thấy người trước mắt hoàn toàn mơ hồ, tay chân cô lạnh lẽo, vẻ lạnh lẽo này trực tiếp xuyên thấu vào tim, “Anh đùa gì vậy?”
“Anh không có nói đùa.” Lăng Cận Dương trầm mặt, đôi mắt thâm thúy yên tĩnh, anh nhẹ nhàng cười nói: “Luật sư Tiền đã chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn, sẽ rất nhanh đưa tới cho em.”
“Lăng Cận Dương.”
Đồng Niệm trừng hai mắt, hai vai khẽ phát run, sắc mặt trắng bệch: “Anh điên rồi phải hay không? Anh có biết mình đang nói cái gì hay không vậy?”
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt đầy tức giận của cô, đôi mắt anh nhắm lại một cái, ánh mắt vẻ mặt không có nửa điểm phập phồng, cái loại lạnh lùng bình tĩnh đó, đâm thằng lòng người.
Cả trái tim Đồng Niệm hung hăng nhéo một cái, cô nhìn thẳng vào ánh mắt anh, ấp úng mở miệng: “Chúng ta đã nói sẽ bên nhau hạnh phúc, Lăng Cận Dương anh quên rồi sao, chúng ta nói sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, chúng ta nói một đời một thế cũng yêu nhau.”
Câu nói cuối cùng cô cơ hồ như gào thét ra tiếng, tiễn đồng chứa đầy nước mắt.
Lăng Cận Dương khẽ cúi thấp đầu, đôi mắt đen nhánh u ám không thấy đáy, anh mỉm cười tự giễu, “Thật xin lỗi, anh muốn thất hứa.”
Một câu nói này đủ để đẩy Đồng Niệm vào địa ngục.
Đi tới bên tường, Lăng Cận Dương nhấc valy hành lý lên, quay đầu nhìn con gái một chút, thấy con gái vui vẻ chơi đùa, nhìn về phía ba mẹ mỉm cười.
“Em có yêu cầu gì có thể nói với luật sư Tiền.” Lăng Cận Dương rơi tầm mắt trên mặt Đồng Niệm, chỉ trong chốc lát rồi lạnh nhạt quay đầu, xách hành lý trực tiếp rời đi.
Kinh ngạc đứng tại chỗ, Đồng Niệm sững sờ một chút rồi mới phản ứng kịp, cô tông cửa chạy ra, đuổi theo bóng dáng của anh.
Lăng Cận Dương kéo valy hành lý ra ngoài, tay nắm chặt valy, bỏ vào bên trong cốp xe. Sau đó mở cửa xe ngồi vào vị trí tài xế.
Giơ tay lên nổ máy, anh lái xe ra khỏi Lan Uyển.
"Đứng lại ——"
Đồng Niệm mang dép, từ trên lầu đuổi đến sân, cô tái nhợt thở hổn hển đuổi theo, “Không cho đi.”
Nhìn qua kính chiếu hậu, Lăng Cận Dương nhìn thấy cô đuổi theo, tốc độ lái xe của anh không tính là nhanh. Bàn tay nắm chặt tay lái, sau khi có hơi chần chờ, một cước đạp mạnh chân ga, sườn xe lướt đi xa, cơ bản không cho cô cơ hội đuổi theo.
Hai tay chống trên đầu gối, Đồng Niệm khom người, chạy thở không ra hơi, cô nhìn sườn xe màu bạc biến mất, đáy mắt nóng lên, phía trước tầm mắt hoàn toàn mơ hồ.
Ánh nắng nhô lên cao, Đồng Niệm cũng không biết mình đứng bao lâu, “Oa oa” tiếng Yếm khóc truyền đến, lúc này ánh mắt đờ đẫn của cô mới dao động, cứng ngắc xoay người, cất bước đi lên lầu.
Sáng sớm, sau khi An Hân rửa mặt, dắt Tiểu Bảo xuống lầu. Đi tới cầu thang, âm thanh phát ra từ tivi trong phòng khách truyền đến lỗ tai, các loại tin tức chói tai không ngừng phát ra.
“Khốn kiếp!” Lăng Thuấn vỗ mạnh tay lên mặt bàn, tức giận quát: “Những người này nói hưu nói vượn, tôi muốn tìm luật sư kiện bọn họ.”
“Cha, người ta nói cũng đâu có sai, Lăng Cận Dương vốn dĩ là con hoang mà.”
"Câm miệng ——"
Sắc mặt Lăng Thuấn khó coi đến cực điểm, giơ tay chỉ về phía mặt con trai mắng: “Lăng thị sụp đổ, với mày có lợi ích gì hả?”
Kể từ khi tin tức được phát ra, cổ phiếu Lăng thị đặc biệt lao dốc, chỉ qua mấy ngày mà giá cổ phiếu đã rơi xuống thấp nhất trong lịch sử.
An Hân khẽ cúi người, nói gì đó bên tai Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cười hì hì, chạy về phía Lăng Thuấn gọi: “Ông ơi, ông ơi.”
Nhìn thấy cháu đích tôn chạy đến, chân mày nhíu chặc của Lăng Thuấn buông lỏng một chút, trầm mặt ôm lấy cháu mình đi tới phòng ăn.
“Con á.” Bà Lăng giận giữ đánh Lăng Thừa Nghiệp một cái, tức giận nói: “Sáng sớm chọc ba con tức giận làm gì, con không biết là mấy ngày nay huyết áp của ba con rất cao sao?”
Lăng Thừa Nghiệp bĩu môi, không có nói gì tiếp .
An Hân cười đi tới, giơ tay lên khoác tay anh, hướng về phía bà Lăng nói: “Mẹ, cái miệng Thừa Nghiệp lúc nào cũng vô tâm mà.”
“Ai…” Bà Lăng thở dài, đứng dậy đi về phía phòng ăn, “Bọn họ là muốn kéo cả nhà xuống nước.”
Kéo Lăng Thừa Nghiệp đến góc tủ, An Hân nhỏ giọng hỏi: “Thừa Nghiệp, chuyện tối qua em nói với anh, anh nghĩ sao? Chuyện rất gấp, nếu như trễ nữa, cổ phần trong tay chúng ta có thể biến thành miếng giấy vụn rồi.”
Lăng Thừa Nghiệp mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía phòng ăn, thấy ba mình đang đút cháo cho Tiểu Bảo, ánh mắt dao động: “Để cho anh nghĩ lại.”
Nhìn thấy anh cất bước đi vào phòng ăn, khóe mắt An Hân trầm xuống, giận đến nỗi ngứa cả răng. Cô cũng không có thời gian để cho anh suy nghĩ, dđl/q'd cô phải nhanh, phải mau chóng lấy được số cổ phần kia.
Bữa ăn sáng không khí hết sức đè nén, tivi không ngừng đưa tin, thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch thê thảm đến mức mọi người không nỡ nhìn.
Vẻ mặt Lăng Thuấn hết sức khó coi, tuy nói những năm này anh cả quản lý Lăng thị trong lòng ông không phục, chuyện tốt xấu cũng đều liên quan đến tranh quyền đoạt lợi, chưa hề dính đến những chuyện khác. Hôm nay tin tức gièm pha này bị tung ra, ảnh hưởng không chỉ đến mặt mũi nhà họ Lăng, còn có uy tín của Lăng thị, cổ đông bắt đầu truy vấn, Lăng thị lại lâm vào cảnh khó khăn trước nay chưa từng có.
Bất luận dù có nói thế nào, cũng là cơ nghiệp nhà họ Lăng, mấy chục năm qua cũng là tâm huyết của Lăng Trọng, nếu như bị phá hủy như thế, đồng nghĩa với nhà họ Lăng mất tất cả.
Chiếc McLaren màu bạc lái vào Lan Uyển, Lăng Cận Dương sau khi đậu xe, đẩy cửa xe bước xuống.
Đi vào trong sân, cả vườn hoa Tường Vi nở rộ, hương thơm ngào ngạt.
Chiếc xích đu dưới tàng cây, theo gió khẽ dao động, Lăng Cận Dương ngớ ngẩn, nhấc chân đi tới. Hai tay anh khẽ vuốt ve dây xích đu, cảm giác quen thuộc xông lên đầu.
Khom lưng ngồi vào trong xích đu, Lăng Cận Dương nhẹ nhàng khép hai mắt lại, hai tay nắm chặt dây xích đu, nhấc nhẹ chân, xích đu đã chuyển động.
Đầu mùa hè, cơn gió nhẹ thổi qua lướt qua mặt, giống như đang dịu dàng vuốt ve.
Lát sau, Lăng Cận Dương nhấc chân, cho xích đu dừng lại. Anh đứng lên, ngửa đầu nhìn bốn phía, đôi mắt thâm thúy nổi lên giận dữ.
Kể từ khi anh có trí nhớ, anh đã gắn liền cuộc sống ở nơi này. Hơn ba mươi năm, hỉ nộ ái ố cũng đều khắc sâu ở nơi này.
Lăng Cận Dương mím môi cười, trong nháy mắt đôi mắt phập phồng che giấu tất cả mọi cảm xúc. Anh trầm mặt đi vào, liếc mắt nhìn thấy Đồng Niệm đang nằm ngủ trên sofa.
Trên sofa màu trắng mềm mại, cô đang co người ngủ say. Mặc dù đang ngủ nhưng đôi mày thanh tú nhíu chặc lại, hiển nhiên cô ngủ không được ngon giấc.
Đứng ở bên cạnh cô, Lăng Cận Dương yên tĩnh nhìn cô, đôi mắt trầm xuống. Anh lấy tay định vuốt nhẹ lên chân mày cô, nhưng đầu ngón tay sắp chạm, anh chợt dừng lại, rồi sau đó thu tay lại.
Lăng Cận Dương rũ mắt xuống, yên lặng hồi lâu, trên gò má lộ ra đường cong căng thẳng. Thời điểm ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt đầy cảm xúc kia đã sớm bình tĩnh lại.
Hồi lâu, anh hờ hững đứng lên, cất bước đi lên lầu.
Các người giúp việc nhìn thấy anh đi về nhà, tất cả không dám nói nhiều, nhìn thấy anh lên lầu, cũng ngầm thở dài.
Đồng Niệm nằm trên sofa cơ hồ ngồi dậy, đôi mắt đen nhánh lộ vẻ hốt hoảng, cô thấy áo khoát đặt trên sofa, ánh mắt dao động, hỏi “Thiếu gia đã trở về?”
Người giúp việc nhẹ nhàng bước tới, gật đầu nói: “Dạ, thiếu gia đã về.”
Đồng Niệm mang dép, từ trong ghế sofa đứng dậy, sải bước chạy lên lầu. Cửa phòng ngủ không có khóa, cô nhanh chân bước vào, dđl/q'd chỉ thấy Lăng Cận Dương ngồi ở bên giường, ôm lấy Yếm vào lòng, vẻ mặt dịu dàng.
“Cận Dương…” Đồng Niệm nhìn anh, giọng nói hơi run một chút, cũng không biết phải nói gì. Cô hít sâu một hơi, vẻ mặt lấy lại bình tĩnh, “Anh đã về.”
“Ừ.” Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, giọng nói bình tĩnh lạ thường. Anh cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, trên môi nở nụ cười ôn hòa: “Xem con kìa, ngủ mà mồ hôi chảy đầy đầu, ba tắm cho con chịu không? ”
Trong lúc nói chuyện, anh ôm lấy Yếm đi tới phòng tắm, đổ nước đầy bồn tắm rồi bỏ Yếm vào.
Đứng bên ngoài cửa phòng tắm, Đồng Niệm nhìn hai ba con. Động tác anh nhẹ nhàng cẩn thận, ánh mắt dịu dàng, thậm chí nụ cười nở trên môi so với trước kia không có một chút khác biệt.
Khóe mắt Đồng Niệm ê ẩm khó chịu, cô cắn chặt môi, ngửa đầu lên, mới có thể kiềm nén được nước mắt. Rõ ràng bọn họ gần trong gang tấc, nhưng cô lại có cảm giác cô và anh đã cách nhau rất rất xa.
Thời tiết nóng bức, Yếm ngâm mình ở trong bồn tắm chơi không chán, bàn chân nhỏ bé không ngừng đạp nước, miệng ê ê a a không ngừng nói chuyện.
Lăng Cận Dương thoa sữa tắm mềm mại trên tay cho con gái, nhìn khắp người con gái toàn bọt màu trắng, anh mím môi cười, trước mắt không kiềm hãm được hiện lên hình ảnh Yếm biết đi, vẻ mặt khi gọi anh là ba.
"Bì bõm ——"
Yếm nắm một con vịt màu vàng nhỏ, siết chặt trong tay rồi sau đó nhét vào miệng cắn ngon lành.
Lăng Cận Dương đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng kéo vòi hoa sen tắm rửa sạch sẽ cho con gái, sau đó lấy khăn tắm lớn bọc lại cho con.
“Đưa con cho em.” Đồng Niệm đón lấy Yếm, muốn ôm lấy con gái, nhưng bị anh lắc mình né tránh.
“Anh sẽ mặc đồ cho con.”
Ôm Yếm đến bên giường, Lăng Cận Dương đưa tay lấy chiếc váy màu hồng nhỏ đặt cạnh bên mặc vào cho con gái.
Nhìn hành động của anh, Đồng Niệm cứng ngắc thu tay lại, cô yên lặng đứng bên cạnh, không nói gì thêm.
Rất nhanh, Lăng Cận Dương đã thoa phấn cho Yếm, mặc quần áo sạch sẽ, biến con gái thành tiểu công chúa xinh đẹp.
Yến tắm xong, mặc quần áo xinh đẹp vào, tâm tình lập tức tốt, một mình ngồi ở trong giường nhỏ, huơ tay múa chân chơi đồ chơi.
Nhìn thấy áo sơ mi của anh ướt đẫm, Đồng Niệm đi đến bên cạnh anh, dịu dàng nói: “Quần áo anh ướt hết rồi, đi thay đi.”
Lăng Cận Dương vẫn không nhúc nhích, cũng không có nói, chỉ là nhìn chằm chằm cô, ánh mắt vẻ mặt thâm thúy, hoàn toàn khiến cho người ta mờ mịt, dđl/q'd dù một chút cũng không suy đoán ra tâm tư của anh.
“Ông xã…” Chóp mũi Đồng Niệm chua xót, đưa tay nắm mu bàn tay anh, giọng nói nghẹn ngào. Vạn điều muốn nói như chặn lại trọng họng cô, nhưng hôm nay cục diện như thế , một câu cô đều không nói được. Tất cả ân oán thị phi, đến cuối cùng phải dùng từ gì mà nói?
Lăng Cận Dương cúi đầu, đôi môi chậm rãi kéo ra thành một đường cong, giọng nói bình tĩnh làm lòng người giá lạnh: “Đồng Niệm, chúng ta ly hôn đi.”
Bên tai vang lên giọng nói có chút mơ hồ, Đồng Niệm nhíu mày nhìn anh, ý cười trên khóe môi vẫn còn, “Anh nói cái gì?”
"Chúng ta ly hôn đi!"
Trong đầu “ông” lên một tiếng, Đồng Niệm không dám tin nhìn anh, chỉ cảm thấy người trước mắt hoàn toàn mơ hồ, tay chân cô lạnh lẽo, vẻ lạnh lẽo này trực tiếp xuyên thấu vào tim, “Anh đùa gì vậy?”
“Anh không có nói đùa.” Lăng Cận Dương trầm mặt, đôi mắt thâm thúy yên tĩnh, anh nhẹ nhàng cười nói: “Luật sư Tiền đã chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn, sẽ rất nhanh đưa tới cho em.”
“Lăng Cận Dương.”
Đồng Niệm trừng hai mắt, hai vai khẽ phát run, sắc mặt trắng bệch: “Anh điên rồi phải hay không? Anh có biết mình đang nói cái gì hay không vậy?”
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt đầy tức giận của cô, đôi mắt anh nhắm lại một cái, ánh mắt vẻ mặt không có nửa điểm phập phồng, cái loại lạnh lùng bình tĩnh đó, đâm thằng lòng người.
Cả trái tim Đồng Niệm hung hăng nhéo một cái, cô nhìn thẳng vào ánh mắt anh, ấp úng mở miệng: “Chúng ta đã nói sẽ bên nhau hạnh phúc, Lăng Cận Dương anh quên rồi sao, chúng ta nói sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, chúng ta nói một đời một thế cũng yêu nhau.”
Câu nói cuối cùng cô cơ hồ như gào thét ra tiếng, tiễn đồng chứa đầy nước mắt.
Lăng Cận Dương khẽ cúi thấp đầu, đôi mắt đen nhánh u ám không thấy đáy, anh mỉm cười tự giễu, “Thật xin lỗi, anh muốn thất hứa.”
Một câu nói này đủ để đẩy Đồng Niệm vào địa ngục.
Đi tới bên tường, Lăng Cận Dương nhấc valy hành lý lên, quay đầu nhìn con gái một chút, thấy con gái vui vẻ chơi đùa, nhìn về phía ba mẹ mỉm cười.
“Em có yêu cầu gì có thể nói với luật sư Tiền.” Lăng Cận Dương rơi tầm mắt trên mặt Đồng Niệm, chỉ trong chốc lát rồi lạnh nhạt quay đầu, xách hành lý trực tiếp rời đi.
Kinh ngạc đứng tại chỗ, Đồng Niệm sững sờ một chút rồi mới phản ứng kịp, cô tông cửa chạy ra, đuổi theo bóng dáng của anh.
Lăng Cận Dương kéo valy hành lý ra ngoài, tay nắm chặt valy, bỏ vào bên trong cốp xe. Sau đó mở cửa xe ngồi vào vị trí tài xế.
Giơ tay lên nổ máy, anh lái xe ra khỏi Lan Uyển.
"Đứng lại ——"
Đồng Niệm mang dép, từ trên lầu đuổi đến sân, cô tái nhợt thở hổn hển đuổi theo, “Không cho đi.”
Nhìn qua kính chiếu hậu, Lăng Cận Dương nhìn thấy cô đuổi theo, tốc độ lái xe của anh không tính là nhanh. Bàn tay nắm chặt tay lái, sau khi có hơi chần chờ, một cước đạp mạnh chân ga, sườn xe lướt đi xa, cơ bản không cho cô cơ hội đuổi theo.
Hai tay chống trên đầu gối, Đồng Niệm khom người, chạy thở không ra hơi, cô nhìn sườn xe màu bạc biến mất, đáy mắt nóng lên, phía trước tầm mắt hoàn toàn mơ hồ.
Ánh nắng nhô lên cao, Đồng Niệm cũng không biết mình đứng bao lâu, “Oa oa” tiếng Yếm khóc truyền đến, lúc này ánh mắt đờ đẫn của cô mới dao động, cứng ngắc xoay người, cất bước đi lên lầu.
Tác giả :
Tịch Hề