Yêu Giả Cưới Thật
Chương 105-1: Quản lý Lăng thị (Phần 1)
Editor: Nguyen Hien.
Lan Uyển vào buổi sáng sớm đã được các người giúp việc quét dọn sạch sẽ đâu vào đấy. Trên sofa trong phòng khách, Mục Duy Hàm đã uống cạn hai ly trà nhưng người anh chờ vẫn không thấy xuống lầu.
Thấy Mục Duy Hàm ngồi chờ đã lâu, quản gia cất bước đi lên lầu mời Đồng Niệm lần nữa.
“Tiểu thư, Mục tiên sinh đã ngồi dưới lầu chờ cô rất lâu rồi.”
Trong phòng ngủ tất cả rèm cửa sổ được kéo kín. Đồng Niệm đắp kín chăn nằm yên trên giường không nhúc nhích. Đầu cô trốn ở bên trong chăn, buồn bực nói: “Đi ra ngoài.”
Quả gia cúi đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, định đóng cửa phòng lại thì nhìn thấy từ cầu thang có một bóng người bước nhanh tới, trực tiếp xông vào.
“Mục tiên sinh, cậu…” Quản gia đưa tay tới định ngăn lại, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của Mục Duy Hàm liền rụt tay lại.
Khuôn mặt Mục Duy Hàm đầy u ám, đưa tay đẩy cửa phòng ra, đi đến bên cửa sổ, “xoạt” một tiếng, tất cả rèm cửa sổ đều được mở ra.
Ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ theo thủy tinh trong suốt chiếu vào, bao trùm cả căn phòng.
"Không muốn ——"
Xung quanh đột nhiên có ánh sáng xuất hiện, khiến người nằm ở trong chăn cảm thấy khó chịu, cô lấy tay ôm lấy đầu, la lên: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài hết đi.”
Đi tới bên giường, Mục Duy Hàm lấy tay cầm cái chăn, không chút do dự nhấc lên, kéo người nằm trên giường dậy: “Đồng Niệm, em muốn trốn tránh đến khi nào hả?”
Đồng Niệm nhìn Mục Duy Hàm, đôi tay dùng sức đẩy anh ra, lớn tiếng quát: “Không cần anh quan tâm, anh đi ra ngoài cho tôi, cút ra ngoài nhanh lên!”
Đưa tay nắm bả vai Đồng Niệm, Mục Duy Hàm dùng sức lôi cô xuống giường, khuôn mặt nhuộm đầy vẻ tức giận trước nay chưa từng có: “Câm miệng!”
Đẩy Đồng Niệm đến trước gương, sắc mặt Mục Duy Hàm âm trầm. Anh nắm chặt lấy cằm của Đồng Niệm, để cho cô nhìn chính mình trong gương: “Nhìn bộ dáng này của em đi? Em không đến công ty, không gặp bất kỳ ai, tự giam chính mình trong phòng thì có tác dụng gì chứ? Lăng Cận Dương có thể trở về sao? Mọi chuyện có thể trở về như lúc ban đầu sao? Không thể, Đồng Niệm anh nói cho em biết, tất cả không thể trở về được nữa rồi!”
"Mục Duy Hàm!"
Đồng Niệm xoay người trừng mắt nhìn Mục Duy Hàm, dđl/q"d trái tim phập phồng: “Anh không có tư cách dạy dỗ tôi.”
"Anh tất nhiên là có!"
Mục Duy Hàm mím môi, đưa tay chỉ vào mặt Đồng Niệm nói: “Đồng Niệm, em tỉnh ra đi!”
Ngừng lại, anh giơ tay lên đặt trên vai Đồng Niệm, giọng nói nhẹ nhàng: “Em biết không, Cận Dương không có ở đây, chủ tịch lại ngã bệnh, trong công ty cũng rối loạn, các cổ đông lại bắt đầu làm khó dễ. Lăng thị rất nguy hiểm, chẳng lẽ em muốn nhìn Lăng thị phá sản sao?”
Nghe Mục Duy Hàm nói, Đồng Niệm hít sâu vào một hơi, kiềm nén chua xót nơi khóe mắt, nụ cười trắng bệch: “Lăng thị không có quan hệ gì với tôi, tôi chỉ cần Lăng Cận Dương.”
Ánh mắt Mục Duy Hàm tối sầm lại, không muốn cùng Đồng Niệm nói thêm gì nữa, trực tiếp lôi cô đến phòng tắm, dùng nước lạnh phẩy trên mặt cô, tức giận nói: “Rửa mặt sạch sẽ đi, anh dẫn em đi gặp một người.”
Trên mặt lạnh như băng, Đồng Niệm rùng mình một cái, người tỉnh táo ra không ít. Cô nhìn khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương, trong lòng ê ẩm khó chịu. Cô múc một ly nước lạnh, bắt đầu rửa mặt.
Mấy ngày nay, Đồng Niệm đều nhốt mình ở trong phòng ngủ, không ra khỏi cửa cũng không muốn gặp ai. Mỗi ngày đều nằm trên giường từ sáng tới tối. Mỗi thời khắc cô đều cầu xin để cho Lăng Cận Dương xuất hiện, nhưng hy vọng của cô càng ngày càng vụt tắt.
Từ nhỏ đến lớn, Đồng Niệm chưa từng có loại cảm giác hốt hoảng như thế này, bởi vì cô sợ, sợ thật sự mất đi Lăng Cận Dương.
Thay xong quần áo đi ra, Đồng Niệm còn chưa đứng vững đã bị Mục Duy Hàm kéo đi. Anh không nói lời nào kéo cô đi xuống lầu, một đường đi thẳng ra bên ngoài.
"Buông tôi ra!"
Đồng Niệm giùng giằng hai tay, nhưng sức của cô không bằng sức lực của Mục Duy Hàm, cô vừa nói vừa giùng tay mình. Các người làm nhìn nhau có chút sững sờ, sốt ruột nhìn về phía quản gia.
Mục Duy Hàm luôn được Lăng Trọng coi trọng, gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, mọi người cũng biết thân thế của Đồng Niệm, nên quản gia chỉ thở dài cũng không có ngăn cản.
Sau khi kéo Đồng Niệm ra khỏi nhà, Mục Duy Hàm mở cửa xe ra, mạnh mẽ nhét cô vào trong xe, nhanh chóng lái xe rời đi, chạy thẳng đến khu nhà thuộc bệnh viện tư nhân.
Lái xe đến bệnh viện, Mục Duy Hàm nhanh chóng mở cửa xe, lại lôi người trong xe ra ngoài, tiếp tục kéo cô đi vào trong.
Nhìn thấy đi tới bệnh viện, sắc mặt Đồng Niệm có chút biến hóa, dđl/q"d cô tiếp tục giãy giụa, chỉ là động tác cũng không có quyết tuyệt như lúc nãy.
Dẫn cô đi tới phía sau khu nhà dành cho bệnh nhân, Mục Duy Hàm kéo cô đi vào. Bên trong phòng bệnh cao cấp, Đồng Niệm nhìn thấy phía trước ban công có một chiếc xe lăn, thấy người ngồi bên trong xe lăn làm cho đôi mắt cô co rút lại.
Dưới chân bước đi như nặng ngàn cân, Đồng Niệm hít một hơi thật sâu, bước từng bước đi tới, đứng lại bên người ông. Cô cúi đầu nhìn mặt của ông, dung mạo khí phái trước đây không còn nữa, đôi mắt thông minh sắc bén cũng trở nên mê man.
Lăng Trọng ngồi ở trong xe lăn, trên đùi đắp một tấm chăn, ông cúi đầu trong miệng lẩm bẩm đếm: “1, 2, 3…”
Ông bẻ ngón tay đếm từng ngón, đếm tới đếm lui hình như phát hiện ra có gì đó không đúng, nhếch miệng cười rồi bắt đầu tiếp tục đếm lại từ đầu.
Trái tim Đồng Niệm nhói đau, cô quay đầu nhìn về phía Mục Duy Hàm, chỉ thấy anh nhăn mày lại nói: “Bệnh tình của chủ tịch không thể khống chế được nữa, bác sĩ nói trí nhớ của ông đã bị thoái hóa.”
Hốc mắt Đồng Niệm đỏ lên, cô đi tới bên cạnh ông, khom người ngồi xổm xuống, đôi mắt nhìn ông chăm chú: “Ba có nhớ con không?”
Sau khi thấy cô, vẻ mặt cứng ngắc của ông giật giật, ông nhíu mày, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mỉm miệng cười, “Con là Niệm Niệm?”
Ánh mắt ông tràn đầy nụ cười, giơ tay lên sờ đầu Đồng Niệm, hình như nghĩ đến cái gì đó, vịn bánh xe đứng dậy. Ông đi tới bên người cầm lên một cái váy, đưa cho cô: “Ba mua cho con nè, con có thích không?”
Là một cái váy công chúa màu trắng, so với người Đồng Niệm nó chỉ dài đến eo. Lăng Trọng nhìn chiếc váy, lập tức nhíu mày, hồ nghi hỏi: “Sao lại nhỏ vậy chứ?”
Trong lúc nói chuyện, ông cầm chiếc váy so ở trên người mình, đưa ngón tay chỉ vào nút áo thứ ba: “Ba rõ ràng đã so thử, Niệm Niệm của ba chỉ mới đứng đến đây thôi mà.”
Đồng Niệm cắn môi, nước mắt đột nhiên lăn xuống, hai mắt mơ hồ đẫm lệ.
Nhìn thấy Đồng Niệm rơi lệ, Lăng Trọng vội vàng bỏ chiếc váy qua một bên, đưa tay lau nước mắt cho cô, dỗ dành: “Niệm Niệm đừng khóc, là ba nhớ lộn. Ba sẽ đi mua lại cho con, nhất định sẽ không mua sai nữa.”
Đưa tay lấy chiếc hộp trên đầu giường, Lăng Trọng mở nắp ra, hốt một nắm kẹo đường ở bên trong nhét vào trong tay của Đồng Niệm: “Ngoan, ba mua kẹo đường cho con nè.”
Ngừng lại, ông quay đầu nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt thất vọng, hỏi cô: “Sao con lại tới một mình, anh trai của con đâu?”
Đồng Niệm ngẩn người, ngửa đầu nhìn vào đôi mắt của ông, trong lòng buồn bã, nói không ra lời.
“Ai…” Lăng Trọng nhíu mày, không nhịn được thở dài, chán nản nói: “Cận Dương khẳng định là đang học bài, thật ra nó thi không đạt điểm tối đa, ba cũng sẽ không thất vọng.”
Đưa tay chia kẹo ra làm hai, Lăng Trọng cười đưa một nửa kẹo cho cô, một nửa còn lại gói lại cẩn thận bỏ vào ngăn kéo trên đầu giường, “Phần còn lại này để lại cho Lăng Cận Dương, anh con nó cũng thích ăn kẹo lắm.”
Đồng Niệm siết chặt kẹo trong lòng bàn tay lại, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, đáy lòng ngũ vị tạp trần.
“Niệm Niệm.” Lăng Trọng tinh thần không tỉnh táo, đi tới bên cạnh con gái dặn dò: “Lần sau con tới nhớ dẫn anh trai con đi cùng. Ba nhớ anh con rồi.”
Đi nhanh ra khỏi phòng bệnh, Đồng Niệm đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, cô cố kìm nén nước mắt, mỗi lần hô hấp đều cảm thấy lồng ngực vô cùng đau đớn.
Sau đó không lâu lắm, Mục Duy Hàm cũng từ phòng bệnh đi ra. Anh nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Đồng Niệm, dẫn cô vào trong xe.
Rút ra một tờ khăn giấy, Mục Duy Hàm nhét vào trong tay Đồng Niệm, trầm giọng nói: “Em thấy hết chưa, bệnh tình của chủ tịch hiện giờ rất nặng, dđl/q"d chủ tịch không thể nào giải quyết mọi chuyên của Lăng thị.”
Hai tay bên người nắm chặt lại, Đồng Niệm cúi đầu, giọng nói khàn khàn: “Ba tôi…thật sự không thể chữa trị được sao?”
“Đúng vậy.” Mục Duy Hàm thở dài một hơi, giọng nói đầy vẻ chán nản: “Loại bệnh này trước mắt không có khả năng chữa khỏi.”
Đôi tay đặt lên vai Đồng Niệm, vẻ mặt Mục Duy hàm trầm xuống, sâu xa nói: “Niệm Niệm, em phải bảo vệ Lăng thị, không thể để cho nó sụp đổ được!”
"Tôi?"
Đồng Niệm trừng mắt, lắc đầu cự tuyệt nói: “Tôi không làm được!”
“Em phải làm được!” Mục Duy Hàm cúi đầu, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Đồng Niệm, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Lăng thị là tâm huyết cả đời của ba em, em có thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ sao?”
Tiễn đồng đen nhánh bốc lên một mảnh hơi nước, ánh mắt Đồng Niệm đầy bi thương, cô mím môi, mờ mịt nói: “Không có Lăng Cận Dương, cái gì tôi cũng không thể làm được.”
Rút ra một miếng khăn giấy, lau khô nước mắt cho Đồng Niệm, Mục Duy Hàm nhỏ giọng nói: “Còn có anh, anh sẽ giúp em.”
"Không ——"
Vẻ mặt Đồng Niệm bỗng lạnh như băng, lớn tiếng nói: “Tôi không muốn!”
"Đồng Niệm!"
Sắc mặt Mục Duy Hàm trầm xuống, khuôn mặt lộ ra vẻ lạnh lẽo, ánh mắt đầy sắc bén: “Em giữ Lăng thị không chỉ vì nhà họ Lăng mà là vì Lăng Cận Dương, đây cũng là tâm huyết của cậu ấy.”
“Giữ được Lăng thị, chính là bảo vệ cậu ấy…” Mục Duy Hàm giữ chặt hai vai của Đồng Niệm, ánh mắt rét lạnh, từng chữ từng câu hung hăng đập vào trái tim cô.
Hai mắt yên tĩnh dao động, khóe mắt Đồng Niệm lóe lên một chút ánh sáng, cô nhíu chặt chân mày, lẩm bảm nói: “Giữ được Lăng thị chính là bảo vệ anh ấy.”
"Đúng!"
Mục Duy Hàm khẳng định gật đầu một cái, ánh mắt nhu hòa nhìn Đồng Niệm, anh mím môi, vẻ mặt giữ kín như bưng.
Tựa đầu ngó ra ngoài cửa sổ, sắc mặt Đồng Niệm bình tĩnh lại, cô nhìn chằm chằm vào bầu trời xanh thẳm, giọng nói chua xót: “Duy Hàm, anh nói xem anh ấy có thể trở lại không?”
Nghe vậy, Mục Duy Hàm nhếch môi cười, anh lại đặt tay lên vai Đồng Niệm, khẳng định nói: “Cậu ấy nhất định sẽ trở lại, bởi vì nơi này còn có thứ cậu ấy dứt bỏ không được.”
Ngửa đầu kìm nén nước mắt lại, đôi môi đỏ mọng của Đồng Niệm mím chặt, nhìn mây trắng bay trên bầu trời, ánh mắt vẻ mặt dần dần yên tĩnh lại. Duy Hàm nói rất đúng, Lăng thị cũng là tâm huyết của Lăng Cận Dương, cô muốn giữ Lăng thị, không thể để lúc anh ấy quay trở lại đã thấy Lăng thị rơi vào tay của người khác.
Lan Uyển vào buổi sáng sớm đã được các người giúp việc quét dọn sạch sẽ đâu vào đấy. Trên sofa trong phòng khách, Mục Duy Hàm đã uống cạn hai ly trà nhưng người anh chờ vẫn không thấy xuống lầu.
Thấy Mục Duy Hàm ngồi chờ đã lâu, quản gia cất bước đi lên lầu mời Đồng Niệm lần nữa.
“Tiểu thư, Mục tiên sinh đã ngồi dưới lầu chờ cô rất lâu rồi.”
Trong phòng ngủ tất cả rèm cửa sổ được kéo kín. Đồng Niệm đắp kín chăn nằm yên trên giường không nhúc nhích. Đầu cô trốn ở bên trong chăn, buồn bực nói: “Đi ra ngoài.”
Quả gia cúi đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, định đóng cửa phòng lại thì nhìn thấy từ cầu thang có một bóng người bước nhanh tới, trực tiếp xông vào.
“Mục tiên sinh, cậu…” Quản gia đưa tay tới định ngăn lại, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của Mục Duy Hàm liền rụt tay lại.
Khuôn mặt Mục Duy Hàm đầy u ám, đưa tay đẩy cửa phòng ra, đi đến bên cửa sổ, “xoạt” một tiếng, tất cả rèm cửa sổ đều được mở ra.
Ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ theo thủy tinh trong suốt chiếu vào, bao trùm cả căn phòng.
"Không muốn ——"
Xung quanh đột nhiên có ánh sáng xuất hiện, khiến người nằm ở trong chăn cảm thấy khó chịu, cô lấy tay ôm lấy đầu, la lên: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài hết đi.”
Đi tới bên giường, Mục Duy Hàm lấy tay cầm cái chăn, không chút do dự nhấc lên, kéo người nằm trên giường dậy: “Đồng Niệm, em muốn trốn tránh đến khi nào hả?”
Đồng Niệm nhìn Mục Duy Hàm, đôi tay dùng sức đẩy anh ra, lớn tiếng quát: “Không cần anh quan tâm, anh đi ra ngoài cho tôi, cút ra ngoài nhanh lên!”
Đưa tay nắm bả vai Đồng Niệm, Mục Duy Hàm dùng sức lôi cô xuống giường, khuôn mặt nhuộm đầy vẻ tức giận trước nay chưa từng có: “Câm miệng!”
Đẩy Đồng Niệm đến trước gương, sắc mặt Mục Duy Hàm âm trầm. Anh nắm chặt lấy cằm của Đồng Niệm, để cho cô nhìn chính mình trong gương: “Nhìn bộ dáng này của em đi? Em không đến công ty, không gặp bất kỳ ai, tự giam chính mình trong phòng thì có tác dụng gì chứ? Lăng Cận Dương có thể trở về sao? Mọi chuyện có thể trở về như lúc ban đầu sao? Không thể, Đồng Niệm anh nói cho em biết, tất cả không thể trở về được nữa rồi!”
"Mục Duy Hàm!"
Đồng Niệm xoay người trừng mắt nhìn Mục Duy Hàm, dđl/q"d trái tim phập phồng: “Anh không có tư cách dạy dỗ tôi.”
"Anh tất nhiên là có!"
Mục Duy Hàm mím môi, đưa tay chỉ vào mặt Đồng Niệm nói: “Đồng Niệm, em tỉnh ra đi!”
Ngừng lại, anh giơ tay lên đặt trên vai Đồng Niệm, giọng nói nhẹ nhàng: “Em biết không, Cận Dương không có ở đây, chủ tịch lại ngã bệnh, trong công ty cũng rối loạn, các cổ đông lại bắt đầu làm khó dễ. Lăng thị rất nguy hiểm, chẳng lẽ em muốn nhìn Lăng thị phá sản sao?”
Nghe Mục Duy Hàm nói, Đồng Niệm hít sâu vào một hơi, kiềm nén chua xót nơi khóe mắt, nụ cười trắng bệch: “Lăng thị không có quan hệ gì với tôi, tôi chỉ cần Lăng Cận Dương.”
Ánh mắt Mục Duy Hàm tối sầm lại, không muốn cùng Đồng Niệm nói thêm gì nữa, trực tiếp lôi cô đến phòng tắm, dùng nước lạnh phẩy trên mặt cô, tức giận nói: “Rửa mặt sạch sẽ đi, anh dẫn em đi gặp một người.”
Trên mặt lạnh như băng, Đồng Niệm rùng mình một cái, người tỉnh táo ra không ít. Cô nhìn khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương, trong lòng ê ẩm khó chịu. Cô múc một ly nước lạnh, bắt đầu rửa mặt.
Mấy ngày nay, Đồng Niệm đều nhốt mình ở trong phòng ngủ, không ra khỏi cửa cũng không muốn gặp ai. Mỗi ngày đều nằm trên giường từ sáng tới tối. Mỗi thời khắc cô đều cầu xin để cho Lăng Cận Dương xuất hiện, nhưng hy vọng của cô càng ngày càng vụt tắt.
Từ nhỏ đến lớn, Đồng Niệm chưa từng có loại cảm giác hốt hoảng như thế này, bởi vì cô sợ, sợ thật sự mất đi Lăng Cận Dương.
Thay xong quần áo đi ra, Đồng Niệm còn chưa đứng vững đã bị Mục Duy Hàm kéo đi. Anh không nói lời nào kéo cô đi xuống lầu, một đường đi thẳng ra bên ngoài.
"Buông tôi ra!"
Đồng Niệm giùng giằng hai tay, nhưng sức của cô không bằng sức lực của Mục Duy Hàm, cô vừa nói vừa giùng tay mình. Các người làm nhìn nhau có chút sững sờ, sốt ruột nhìn về phía quản gia.
Mục Duy Hàm luôn được Lăng Trọng coi trọng, gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, mọi người cũng biết thân thế của Đồng Niệm, nên quản gia chỉ thở dài cũng không có ngăn cản.
Sau khi kéo Đồng Niệm ra khỏi nhà, Mục Duy Hàm mở cửa xe ra, mạnh mẽ nhét cô vào trong xe, nhanh chóng lái xe rời đi, chạy thẳng đến khu nhà thuộc bệnh viện tư nhân.
Lái xe đến bệnh viện, Mục Duy Hàm nhanh chóng mở cửa xe, lại lôi người trong xe ra ngoài, tiếp tục kéo cô đi vào trong.
Nhìn thấy đi tới bệnh viện, sắc mặt Đồng Niệm có chút biến hóa, dđl/q"d cô tiếp tục giãy giụa, chỉ là động tác cũng không có quyết tuyệt như lúc nãy.
Dẫn cô đi tới phía sau khu nhà dành cho bệnh nhân, Mục Duy Hàm kéo cô đi vào. Bên trong phòng bệnh cao cấp, Đồng Niệm nhìn thấy phía trước ban công có một chiếc xe lăn, thấy người ngồi bên trong xe lăn làm cho đôi mắt cô co rút lại.
Dưới chân bước đi như nặng ngàn cân, Đồng Niệm hít một hơi thật sâu, bước từng bước đi tới, đứng lại bên người ông. Cô cúi đầu nhìn mặt của ông, dung mạo khí phái trước đây không còn nữa, đôi mắt thông minh sắc bén cũng trở nên mê man.
Lăng Trọng ngồi ở trong xe lăn, trên đùi đắp một tấm chăn, ông cúi đầu trong miệng lẩm bẩm đếm: “1, 2, 3…”
Ông bẻ ngón tay đếm từng ngón, đếm tới đếm lui hình như phát hiện ra có gì đó không đúng, nhếch miệng cười rồi bắt đầu tiếp tục đếm lại từ đầu.
Trái tim Đồng Niệm nhói đau, cô quay đầu nhìn về phía Mục Duy Hàm, chỉ thấy anh nhăn mày lại nói: “Bệnh tình của chủ tịch không thể khống chế được nữa, bác sĩ nói trí nhớ của ông đã bị thoái hóa.”
Hốc mắt Đồng Niệm đỏ lên, cô đi tới bên cạnh ông, khom người ngồi xổm xuống, đôi mắt nhìn ông chăm chú: “Ba có nhớ con không?”
Sau khi thấy cô, vẻ mặt cứng ngắc của ông giật giật, ông nhíu mày, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mỉm miệng cười, “Con là Niệm Niệm?”
Ánh mắt ông tràn đầy nụ cười, giơ tay lên sờ đầu Đồng Niệm, hình như nghĩ đến cái gì đó, vịn bánh xe đứng dậy. Ông đi tới bên người cầm lên một cái váy, đưa cho cô: “Ba mua cho con nè, con có thích không?”
Là một cái váy công chúa màu trắng, so với người Đồng Niệm nó chỉ dài đến eo. Lăng Trọng nhìn chiếc váy, lập tức nhíu mày, hồ nghi hỏi: “Sao lại nhỏ vậy chứ?”
Trong lúc nói chuyện, ông cầm chiếc váy so ở trên người mình, đưa ngón tay chỉ vào nút áo thứ ba: “Ba rõ ràng đã so thử, Niệm Niệm của ba chỉ mới đứng đến đây thôi mà.”
Đồng Niệm cắn môi, nước mắt đột nhiên lăn xuống, hai mắt mơ hồ đẫm lệ.
Nhìn thấy Đồng Niệm rơi lệ, Lăng Trọng vội vàng bỏ chiếc váy qua một bên, đưa tay lau nước mắt cho cô, dỗ dành: “Niệm Niệm đừng khóc, là ba nhớ lộn. Ba sẽ đi mua lại cho con, nhất định sẽ không mua sai nữa.”
Đưa tay lấy chiếc hộp trên đầu giường, Lăng Trọng mở nắp ra, hốt một nắm kẹo đường ở bên trong nhét vào trong tay của Đồng Niệm: “Ngoan, ba mua kẹo đường cho con nè.”
Ngừng lại, ông quay đầu nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt thất vọng, hỏi cô: “Sao con lại tới một mình, anh trai của con đâu?”
Đồng Niệm ngẩn người, ngửa đầu nhìn vào đôi mắt của ông, trong lòng buồn bã, nói không ra lời.
“Ai…” Lăng Trọng nhíu mày, không nhịn được thở dài, chán nản nói: “Cận Dương khẳng định là đang học bài, thật ra nó thi không đạt điểm tối đa, ba cũng sẽ không thất vọng.”
Đưa tay chia kẹo ra làm hai, Lăng Trọng cười đưa một nửa kẹo cho cô, một nửa còn lại gói lại cẩn thận bỏ vào ngăn kéo trên đầu giường, “Phần còn lại này để lại cho Lăng Cận Dương, anh con nó cũng thích ăn kẹo lắm.”
Đồng Niệm siết chặt kẹo trong lòng bàn tay lại, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, đáy lòng ngũ vị tạp trần.
“Niệm Niệm.” Lăng Trọng tinh thần không tỉnh táo, đi tới bên cạnh con gái dặn dò: “Lần sau con tới nhớ dẫn anh trai con đi cùng. Ba nhớ anh con rồi.”
Đi nhanh ra khỏi phòng bệnh, Đồng Niệm đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, cô cố kìm nén nước mắt, mỗi lần hô hấp đều cảm thấy lồng ngực vô cùng đau đớn.
Sau đó không lâu lắm, Mục Duy Hàm cũng từ phòng bệnh đi ra. Anh nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Đồng Niệm, dẫn cô vào trong xe.
Rút ra một tờ khăn giấy, Mục Duy Hàm nhét vào trong tay Đồng Niệm, trầm giọng nói: “Em thấy hết chưa, bệnh tình của chủ tịch hiện giờ rất nặng, dđl/q"d chủ tịch không thể nào giải quyết mọi chuyên của Lăng thị.”
Hai tay bên người nắm chặt lại, Đồng Niệm cúi đầu, giọng nói khàn khàn: “Ba tôi…thật sự không thể chữa trị được sao?”
“Đúng vậy.” Mục Duy Hàm thở dài một hơi, giọng nói đầy vẻ chán nản: “Loại bệnh này trước mắt không có khả năng chữa khỏi.”
Đôi tay đặt lên vai Đồng Niệm, vẻ mặt Mục Duy hàm trầm xuống, sâu xa nói: “Niệm Niệm, em phải bảo vệ Lăng thị, không thể để cho nó sụp đổ được!”
"Tôi?"
Đồng Niệm trừng mắt, lắc đầu cự tuyệt nói: “Tôi không làm được!”
“Em phải làm được!” Mục Duy Hàm cúi đầu, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Đồng Niệm, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Lăng thị là tâm huyết cả đời của ba em, em có thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ sao?”
Tiễn đồng đen nhánh bốc lên một mảnh hơi nước, ánh mắt Đồng Niệm đầy bi thương, cô mím môi, mờ mịt nói: “Không có Lăng Cận Dương, cái gì tôi cũng không thể làm được.”
Rút ra một miếng khăn giấy, lau khô nước mắt cho Đồng Niệm, Mục Duy Hàm nhỏ giọng nói: “Còn có anh, anh sẽ giúp em.”
"Không ——"
Vẻ mặt Đồng Niệm bỗng lạnh như băng, lớn tiếng nói: “Tôi không muốn!”
"Đồng Niệm!"
Sắc mặt Mục Duy Hàm trầm xuống, khuôn mặt lộ ra vẻ lạnh lẽo, ánh mắt đầy sắc bén: “Em giữ Lăng thị không chỉ vì nhà họ Lăng mà là vì Lăng Cận Dương, đây cũng là tâm huyết của cậu ấy.”
“Giữ được Lăng thị, chính là bảo vệ cậu ấy…” Mục Duy Hàm giữ chặt hai vai của Đồng Niệm, ánh mắt rét lạnh, từng chữ từng câu hung hăng đập vào trái tim cô.
Hai mắt yên tĩnh dao động, khóe mắt Đồng Niệm lóe lên một chút ánh sáng, cô nhíu chặt chân mày, lẩm bảm nói: “Giữ được Lăng thị chính là bảo vệ anh ấy.”
"Đúng!"
Mục Duy Hàm khẳng định gật đầu một cái, ánh mắt nhu hòa nhìn Đồng Niệm, anh mím môi, vẻ mặt giữ kín như bưng.
Tựa đầu ngó ra ngoài cửa sổ, sắc mặt Đồng Niệm bình tĩnh lại, cô nhìn chằm chằm vào bầu trời xanh thẳm, giọng nói chua xót: “Duy Hàm, anh nói xem anh ấy có thể trở lại không?”
Nghe vậy, Mục Duy Hàm nhếch môi cười, anh lại đặt tay lên vai Đồng Niệm, khẳng định nói: “Cậu ấy nhất định sẽ trở lại, bởi vì nơi này còn có thứ cậu ấy dứt bỏ không được.”
Ngửa đầu kìm nén nước mắt lại, đôi môi đỏ mọng của Đồng Niệm mím chặt, nhìn mây trắng bay trên bầu trời, ánh mắt vẻ mặt dần dần yên tĩnh lại. Duy Hàm nói rất đúng, Lăng thị cũng là tâm huyết của Lăng Cận Dương, cô muốn giữ Lăng thị, không thể để lúc anh ấy quay trở lại đã thấy Lăng thị rơi vào tay của người khác.
Tác giả :
Tịch Hề