Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
Chương 25: Cuộc chiến chớp nhoáng
Dựa vào gần nhau, hóa ra lại là một chuyện rung động lòng người đến như vậy!
Một lúc lâu sau, xung quanh mới vang lên những tiếng xì xầm to nhỏ, Vi Vi loáng thoáng nghe thấy tên mình và Tiêu Nại được lặp đi lặp lại, dần dần, cũng có những cặp mắt lóe sáng thỉnh thoảng bắn về phía họ.Lại một hồi sau, âm thanh lớn hơn một chút, xì xào rì rầm, những ánh mắt tò mò nhìn họ cũng mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một trắng trợn táo tợn hơn.Trong sự mất bình tĩnh của mọi người, Vi Vi bỗng bìn tĩn hẳn (chú ý: không phải là sai chữ, xin mọi người hiểu cho sự bình tĩnh kỳ lạ này).Cô bắt đầu học theo Đại Thần, bình tĩnh theo dõi trận đấu, vừa mới nhìn lại đã kinh ngạc “a” lên một tiếng.Tỷ số trận đấu sắp bị san bằng rồi!Tiêu Nại như hiểu được cô đang ngạc nhiên điều gì, dửng dưng nói: “Không cần lo đâu, đợi đến lúc họ không quan tâm đến khán đài nữa thì tỷ số sẽ được dẫn trước lại ngay thôi.”Vì nhà thi đấu rất ồn nên lúc anh nói, có phần dựa lại gần cô, hình thành nên một tư thế nghiêng người thân mật, hơi thở gần ngay tích tắc, Vi Vi chỉ cần hơi hơi ngước mắt lên là có thể nhìn rõ hàng mi đen rợp của anh…Dựa gần, hóa ra lại là một chuyện rung động lòng người như vậy!Vi Vi cụp mắt xuống, nhìn theo sợi tóc của mình rụng xuống cánh tay anh, “uhm” một tiếng, thực ra vốn chẳng chú ý đến anh đã nói gì, chỉ lờ mờ cảm thấy, xung quanh lại tĩnh lặng…Hiệp thi đấu thứ ba kết thúc, Nhị Hỷ mới như tỉnh khỏi giấc mộng, la lên một tiếng: “Sao khoa chúng ta chỉ dẫn trước có hai điểm thế này!”Vi Vi nghe thấy giọng nói của cô, mới sực nhớ ra chưa giới thiệu bạn cùng phòng mình với Tiêu Nại, có điều trước đó anh luôn chăm chú theo dõi trận đấu nên cũng không tiện lên tiếng. Lúc này đây anh vẫn đang chú ý đến tình hình trong sân, Vi Vi muốn gọi anh một tiếng, nhưng xem ra xưng hô thế nào cũng khó lắm đây.Gọi sư huynh thì kỳ quá…Gọi Nại Hà càng kỳ hơn, có phải là game đâu…Gọi Tiêu Nại… ối… hình như có chút xấu hổ… Tại sao Đại Thần lại có thể gọi cô là Vi Vi một cách tự nhiên như thế chứ >o…Vi Vi hôm nay lại thấy hài lòng thêm lần nữa.Cô cảm thấy mình hơi hơi hiểu Đại Thần rồi, cảm giác nhìn người ta bị sét đánh quả thực quá sướng ha ha.Tiếc là Vi Vi chưa đắc ý được bao lâu, một lúc sau đồng đội bạn bè của Tiêu Nại đã xúm lại, cuộc gặp bạn trên mạng trong tưởng tượng của Vi Vi lập tức diễn biến thành gặp mặt thân hữu…Thực ra Vi Vi chỉ cần không có Tiêu Nại thì sẽ ứng phó rất tự nhiên. Nhưng mấy ông anh dai nhách năm tư này cứ chòng ghẹo, chút khả năng ứng phó của Vi Vi làm gì đủ dùng, Tiêu Nại lại luôn tỏ vẻ bàng quan khoanh tay đứng nhìn, cười cười đứng một bên, chỉ đến khi bọn họ hô hào bắt cô cùng đi liên hoan thì anh mới giúp cô ngăn cản họ lại.Bạn Vi Vi chợt nghĩ đến một cách cũ rích, đánh không lại thì chạy thôi, thế là nhìn theo đám bạn mình đang đứng đợi ở cửa, nói: “Bạn của em đang đợi, em phải đi rồi.”Nói xong vừa định chuồn thì tiếc là lần này Tiêu Nại không bỏ qua cho cô, nhanh mắt nhanh tay chụp lấy cánh tay cô.“Thường thì em mấy giờ đi tự học?”“… Bảy giờ rưỡi.”Toàn bộ sự chú ý theo điều kiện phản xạ của Vi Vi đều tập trung vào cánh tay đang bị anh nắm chặt ấy.Tiêu Nại cười, sau đó nhẹ nhàng thả cánh tay cô ra: “Anh biết rồi, ngày mai anh đến dưới lầu đợi em, Vi Vi, nhớ giành chỗ giúp anh nhé.”Vi Vi hoàn thành thắng lợi cuộc đại tẩu thoát ra khỏi nhà thi đấu, trên đường vẫn chìm đắm trong những sự việc xảy ra ngày hôm nay, trầm tư không nói câu nào. Đi được một đoạn, cô chợt cảm thấy có gì đó kỳ quặc, sao bọn Nhị Hỷ cũng không nói gì là sao?Nhìn về phía đám bạn, thì ra họ cũng đang im lặng với một vẻ mặt rất khó hiểu. Vi Vi đột nhiên cảnh giác hẳn, như thế thì không ổn rồi, đè nén quá lâu thể nào cũng bạo phát càng kịch liệt hơn, cô vẫn nên chủ động bị thẩm vấn còn hơn.Vi Vi ho một tiếng rồi nói: “Các cậu có gì cần hỏi thì cứ tự nhiên đi.”Lúc nói thì chậm nhưng kỳ thực diễn biến cực nhanh, lời vừa phát ra, Nhị Hỷ lập tức bổ đến lắc lắc cô: “Cậu dám yêu đương với Tiêu Nại lâu thế mà giấu giếm bọn tớ hả!”Giọng nói của Vi Vi bị cô bạn lắc đến rời rạc: “… Oan quá… chuyện này… tớ cũng mới biết đây thôi…”Nhị Hỷ gầm lên: “Cậu cho bọn tớ là đồ đần thối à! Xem cảnh hai người hôm nay, không lén lút tư tình với nhau hơn nửa năm rồi thì ai mà tin nổi.”Vi Vi khổ sở, nửa năm? Nửa tiếng thì có! Vất vả chống cự thoát ra khỏi tay của bạn mình, Vi Vi nói liền một hơi.“Tớ yêu cầu có mười phút để kể tự do mà không bị ngắt lời!”Nhị Hỷ và Ty Ty, Hiểu Linh nhìn nhau một cái, phất phất tay ra vẻ khai ân: “Lại còn không nhanh chóng kể cho rõ!”Hiểu Linh nói: “Hai người đến giai đoạn nào rồi hả, Kiss chưa, lần đầu Kiss là lúc nào?”“…”Vi Vi phớt lờ, tằng hắng rồi nói: “Chuyện là như thế này, một ngày nào đó của mấy tháng trước, bầu trời quang đãng, tuyệt không có mây, trăng sáng sao mờ, tớ đi nhà vệ sinh một chút…”Ba người chen nhau gào lên tức giận: “Nói vào vấn đề chính!”Thì phần chính là sau khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh mà, đúng là chẳng có kiên nhẫn gì cả, cô vẫn phải nói nhảm một chút để sắp xếp lại tư tưởng đã, thực ra vẫn còn đang quay cuồng đây này…Haizzz, phải nói thế nào để bọn họ chuyển từ giận dữ sang thông cảm đây?Vi Vi bắt đầu nhớ lại tất cả mọi chuyện một cách từ từ ing, cô là điển hình của sinh viên khoa tự nhiên, văn vẻ rất bình thường, dưới sự kể lể của cô, câu chuyện của cô và Tiêu Nại trở thành một bộ phim đại chúng khi quen nhau, kết hôn trong game, sau đó mới gặp nhau ở ngoài đời. Có một số chi tiết cô không nói, cũng chẳng phải muốn giấu giếm gì cả, chỉ là những chỗ cô vẫn chưa hiểu rõ thì không tiện nói ra thôi, chẳng hạn như Tiêu Nại làm sao biết được cô ngoài đời. Và những lời Tiêu Nại đã nói với cô… xấu hổ lắm, không nói đâu >o
Một lúc lâu sau, xung quanh mới vang lên những tiếng xì xầm to nhỏ, Vi Vi loáng thoáng nghe thấy tên mình và Tiêu Nại được lặp đi lặp lại, dần dần, cũng có những cặp mắt lóe sáng thỉnh thoảng bắn về phía họ.Lại một hồi sau, âm thanh lớn hơn một chút, xì xào rì rầm, những ánh mắt tò mò nhìn họ cũng mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một trắng trợn táo tợn hơn.Trong sự mất bình tĩnh của mọi người, Vi Vi bỗng bìn tĩn hẳn (chú ý: không phải là sai chữ, xin mọi người hiểu cho sự bình tĩnh kỳ lạ này).Cô bắt đầu học theo Đại Thần, bình tĩnh theo dõi trận đấu, vừa mới nhìn lại đã kinh ngạc “a” lên một tiếng.Tỷ số trận đấu sắp bị san bằng rồi!Tiêu Nại như hiểu được cô đang ngạc nhiên điều gì, dửng dưng nói: “Không cần lo đâu, đợi đến lúc họ không quan tâm đến khán đài nữa thì tỷ số sẽ được dẫn trước lại ngay thôi.”Vì nhà thi đấu rất ồn nên lúc anh nói, có phần dựa lại gần cô, hình thành nên một tư thế nghiêng người thân mật, hơi thở gần ngay tích tắc, Vi Vi chỉ cần hơi hơi ngước mắt lên là có thể nhìn rõ hàng mi đen rợp của anh…Dựa gần, hóa ra lại là một chuyện rung động lòng người như vậy!Vi Vi cụp mắt xuống, nhìn theo sợi tóc của mình rụng xuống cánh tay anh, “uhm” một tiếng, thực ra vốn chẳng chú ý đến anh đã nói gì, chỉ lờ mờ cảm thấy, xung quanh lại tĩnh lặng…Hiệp thi đấu thứ ba kết thúc, Nhị Hỷ mới như tỉnh khỏi giấc mộng, la lên một tiếng: “Sao khoa chúng ta chỉ dẫn trước có hai điểm thế này!”Vi Vi nghe thấy giọng nói của cô, mới sực nhớ ra chưa giới thiệu bạn cùng phòng mình với Tiêu Nại, có điều trước đó anh luôn chăm chú theo dõi trận đấu nên cũng không tiện lên tiếng. Lúc này đây anh vẫn đang chú ý đến tình hình trong sân, Vi Vi muốn gọi anh một tiếng, nhưng xem ra xưng hô thế nào cũng khó lắm đây.Gọi sư huynh thì kỳ quá…Gọi Nại Hà càng kỳ hơn, có phải là game đâu…Gọi Tiêu Nại… ối… hình như có chút xấu hổ… Tại sao Đại Thần lại có thể gọi cô là Vi Vi một cách tự nhiên như thế chứ >o
Tác giả :
Cố Mạn