Yêu Em Thật Xui Xẻo
Chương 75: Ngoại truyện 4
Trong phòng khách của câu lạc bộ trai bao, tiếng người huyên náo ầm ĩ, Huỳnh Nhất Nhị ngáp dài ngồi trong phòng làm việc của bà chủ. Nếu như không phải nhận được điện thoại của bà chủ, phải đưa người nào đó đi làm, thì sau ca làm đêm, bây giờ anh vẫn còn nằm bò trong ký túc cùng Trác Duy Mặc ngủ sung sướng. Bà chủ cũng thực không có đạo đức, con trai mình là nô dịch thân sinh thì bà ta không nỡ sai khiến, lại nỡ sai khiến chính nô dịch con riêng là anh đây, người đã gọi bà ta một tiếng “ma ma tang*”. [* Từ dùng để gọi bà chủ của quán rượu, kĩ viện.]
“Tên tiểu tử thối đó? Đến bây giờ vẫn không vừa mắt với Thiên Lưu, cậu bảo nó tới đón Thiên Lưu đi làm ư? Chẳng thà, bảo nó một tháng không được động vào bất cứ động vật cái nào còn dễ dàng hơn.” Hơn nữa, không cẩn thận, nó sẽ lôi Thiên Lưu vào ngõ nhỏ mà chăm sóc một trận mất. Thế nhưng, càng tiếp xúc lâu càng phát hiện ra, Hạ Thiên Lưu cũng là một sinh vật rất nguy hiểm. Vạn nhất, cậu ta hiện nay tay rắc cái thuốc bột gì đó sẽ khiến bà không có người đưa tiễn, bà phải tìm ai khóc cho mình đây?
“Tôi cũng không vừa mắt với anh ta.” Anh chỉ vào Hạ Thiên Lưu trên màn hình giám sát, tay cầm cuốn sách chẳng ai đọc hiểu, xem rất chăm chú. Người này, nhân lúc gia đình anh có chính kiến, nhân lúc anh không ứng phó xuể, liền cướp mất người của anh, đào góc tường của anh, còn dùng cách nói rất đẹp đẽ là, giúp cô thay đổi số mệnh. Huỳnh Nhất Nhị anh cứ coi như có trì độn hơn nữa, cũng biết được hành động của Hạ Thiên Lưu không phải là vì nghĩ cho hạnh phúc của anh, hoặc có thể nói, anh ta căn bản không ngần ngại đem Huỳnh Nhất Nhị anh vào trong cái kế hoạch vĩ đại của anh ta. Anh ta thực sự là thứ khiến cho người ta không vừa mắt.
“Không phải chứ, cậu và cậu ấy chẳng phải đã hóa giải hết hiềm khích rồi sao? Vì một đứa con gái mà không ưa nhau thật không đáng. Con gái mà, tiện tay tóm một đứa thôi, trên mặt đất có cả đống, đúng không?” Bà chủ chống tay lên cằm, tiện miệng trả lời.
“Trên mặt đất có cả đống, tiện tay tóm lấy, sao anh ta lại tóm đúng người của tôi?”
“... Tôi làm sao mà biết được, có lẽ sở thích tồi tệ của các cậu giống nhau? Khẩu vị của mấy người đều chẳng ra làm sao cả. Hay là cậu cũng đừng giúp cậu ấy đi đặt cái thứ đồ chẳng ra làm sao kia nữa.”
“Là anh ta cứ đòi màu hồng phấn, chẳng có bất kì tương đồng gì với sở thích của tôi cả.”
“Đối với khẩu vị của Thiên Lưu, lão nương đã không còn bất cứ kì vọng nào nữa rồi, haizzz! Nhưng mà, cậu ấy ở trên núi nhiều năm như vậy, đột nhiên muốn cái đồ chơi hiện đại kia làm gì chứ? Lão nương không cảm thấy cậu ấy có hứng thú gì với đồ hiện đại đó cả.”
“Mua chuộc lòng người đó.”
“Ai ya! Không phải chứ? Để tặng con nha đầu thối đó sao?”
“Nếu thế thì sao?” Huỳnh Nhất Nhị hừ mũi lạnh lùng.
“Giúp tình địch đối xử tốt với bạn gái trước à, đột nhiên cảm thấy cậu phong độ hơn con trai tôi rất nhiều, được, có tiền đồ! Lão nương tán dương cậu!”
“...” Huỳnh Nhất Nhị chuyển ánh nhìn, bản thân cũng không muốn giải thích quá nhiều cho hành vi của mình. Nhìn Hạ Thiên Lưu đáng say sưa đọc sách, anh bâng quơ hỏi một câu, “Anh ta đang đọc cái quái gì thế nhỉ?” Tại sao tất cả mọi người, từ khách nữ đến tiểu trai bao đi qua anh ta mặt đều hồng lên, tim đều đập nhanh, mắt đều chớp chớp lia lịa?
“Ừ? Cậu không biết cậu ấy đang đọc gì sao?” Bà chủ ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Lưu đang lật sách, lông mày nhíu chặt lại, biểu hiện nghiêm túc, chống má cười lạnh lùng nói: “Chính là thứ sẽ khiến cậu muốn xông vào xử lý cậu ấy đấy.”
“...”
“Biết cái gì không?”
“Tôi đi xuống xử lý anh ta trước, sau đó lại lên nghe đáp án của bà thế nào?” Anh trưng ra nụ cười mỉm không thoải mái sau khi bị chọc tức.
“Xùy, xùy, xùy! Cậu đúng là không làm trò cười được, tiểu Thiên Lưu mỗi lần bị tôi bắt nạt, đều chỉ mím chặt môi, sau đó nhìn tôi ấm ức. Còn cậu lại chẳng hề biết giả vờ đáng yêu như thế nào phải không?”
Huỳnh Nhất Nhị cười nhạt một tiếng, quyết định không dài dòng với bà chủ nữa, đứng dậy cất bước đi thẳng đến phòng khách câu lạc bộ trai bao, anh quyết định tự mình xem kết quả như thế nào.
Bà chủ câu lạc bộ lén cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn Huỳnh Nhất Nhị trên màn hình, đi thẳng đến gần Hạ Thiên Lưu, rút cuốn sách trên tay cậu ta, lật hai trang, sau đó bắt đầu bối rối hít sâu, trợn trừng mắt. Biểu hiện của Huỳnh Nhất Nhị xem ra đang rất muốn ném cuốn sách kia xuống đất, rồi giẫm lên nó mấy cái. Bà ta thực sự là rất có cảm giác thành công, lại nhìn sang Thiên Lưu bị người ta cắt ngang nghiên cứu nghiêm túc của mình, bộ dạng đáng yêu đang rất không thoải mái như muốn nói “Tôi tuyệt đối sẽ không cho cậu mượn sách của tôi.” Đối với chàng VIP do chính bà bồi dưỡng này, bà chỉ có thể buồn bã thở dài một tiếng:
“Thiên Lưu à, cậu không thể nào mang cái tư thế xem loại ‘Xuân cung đồ Tôi tuyệt đối sẽ không cho cậu mượn sách của tôi’ chẳng ra làm sao thế này mà ngồi trong câu lạc bộ trai bao nghiên cứu được đâu. Suốt ngày khiến cho nữ sinh nhà người ta mệt mỏi, nên nói cậu tốt như thế nào đây, haizzz!”
Cùng vào lúc đó.
Nữ sinh quây thành một đống trong giảng đường, một nữ sinh nào đó đưa cuốn tạp chí mới tinh lên, bắt đầu mở ra, ánh mắt chẳng tốt đẹp gì nhìn vật thử nghiệm Hồ Bất Động, đập sách lên bàn một cái.
“Trắc nghiệm tâm lý!”
“Lại nữa rồi?” Trắc nghiệm lần trước cô còn chưa tiêu hóa hết, vẫn canh cánh cất đầy trong bụng, không phải nhanh như vậy, lại muốn khiêu khích sức chịu đựng của cô nữa chứ? Sư thúc nhà cô đang thay đổi phương pháp giày vò cô trên giường, bây giờ linh hồn và thể xác cô đang phân li rất dữ dội, cơ thể vận động quá sức lập tức dẫn đến não bộ thiếu dưỡng khí!
“Chủ đề hôm nay là: Bạn và anh ta, có ngoại tình không?”
“Ngoại tình à?” Trong đầu cô căn bản không có cái sợi dây thần kinh đó!
“Hừ hừ hừ! Xem ra cậu chẳng hiểu đàn ông mấy.”
“Tin mình đi, mình cảm thấy mình đã sâu sắc lắm rồi, đã tìm hiểu từ nhiều góc độ, nhiều phương diện. Hơn nữa, sau mỗi lần tìm hiểu, mình đều phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc để đi giải quyết hậu quả.”
Nữ sinh kia như hoàn toàn chẳng nghe hiểu lời cô, liền phát ngôn luận đạo: “Cho nên đàn ông, giống như chó đực vậy, nhìn thấy cột điện sẽ chạy đến tè, tè xong rồi thì hiển nhiên coi đó là địa bàn của anh ta. Cậu đã nhìn thấy con chó nào chưa tè vào cột điện chưa?”
“... Cậu nhìn thấy cái cột điện nào sau khi bị tè vào, còn phải rất đáng thương ngồi đây học bài chưa?”
“Không phải chính là cậu sao?”
“...” Xem ra bạn học của cô hoàn toàn không hiểu câu phản vấn của cô không phải là câu nghi vấn.
“Câu hỏi một, trên người anh ta thường xuyên có mùi thơm sau khi tắm rửa không?”
“Có!” Bởi vì anh ấy yêu tắm rửa siêu cấp mà.
“Xùy, xùy, xùy!” Hả? Sao lại bắt đầu lắc đầu rồi?
“Câu hỏi hai, anh ta có thân mật với bạn trước mặt người ngoài không?”
“Anh ấy sao lại phải thân mật với mình trước mặt người khác chứ!” Thái độ của anh ấy khi dã chiến với cô, còn ôm sự sùng kính mà không dám động thủ nữa là.
“Haizzz, haizzz, haizzz!” Này, đừng như thế có được không, bọn họ đang nghĩ gì vậy?
“Câu hỏi ba, anh ta đã chạm vào người con gái khác chưa?”
“Thừa lời!” Anh ta làm trong cái ngành này, lẽ nào không để cho người khác chạm vào? Cái gọi là bán tài không bán thân kia, trong thời đại này đã không còn tồn tại nữa rồi, thể xác mới là vương đạo.
“Câu hỏi bốn, anh ta đã từng vì người con gái khác, vứt bỏ bạn chưa?”
“Đó là điều đương nhiên” Cứ có người khác gọi điện đến, anh ta liền tự động mất tích luôn trước mặt cô. Nếu là đang trong lúc hẹn hò, thì cô sẽ phải tự mình đi về nhà. Còn chuyện thổ lộ được một nửa thì anh đi mất lại là chuyện rất bình thường, Á, á, á! Đột nhiên lại nhớ ra cái người con gái yêu thật lòng chỉ biết viết ba chữ tên anh kia, cô thật cảm thấy không thoải mái!
“Câu hỏi năm, bạn cảm thấy có cần hỏi tiếp không?”
“... Đây là câu hỏi gì chứ?”
“Bởi vì người đàn ông của bạn rõ ràng là đang ngoại tình mà.”
“Anh... anh... anh ấy có từng không tốt một lần, nhưng bây giờ anh ấy biểu hiện rất tốt.”
“Tốt ở đâu?”
Tốt ở đâu? Mỗi ngày anh sẽ lăn cùng cô trên chiếc giường đơn? Xác thịt? Anh sẽ giúp cô thu dọn hàng, giúp cô trả nợ cho bà chủ câu lạc bộ? Căn bản là công việc của anh, người khác muốn cầu cũng chẳng được, mỗi ngày tinh thần sảng khoái chạy đến phòng điều hòa ngồi xem sách. Nếu là cô, cô cũng tự nguyện ngồi trong điều hòa miễn phí!
“Anh ta... này...”
“Đợi một chút, giấy không gói được lửa, người đàn ông của cậu nhất định sẽ ngoại tình! Hô hô hô hô!”
“... Cái này có gì đáng để cậu hô hô hô cười như vậy hả?” Cười trên sự đau khổ của người khác như vậy sao? Cô có nên đánh người này không chứ?
Kết quả, cô ấp ủ mấy ngày kế hoạch báo thù cô nữ sinh kia. Nên biết, nội tâm của con gái giống như mũi kim vậy, nhỏ mọn đến đáng sợ. Nhưng cô vẫn chưa quyết định rốt cuộc nên dùng túi chụp lên đầu rồi lôi cô ta đến góc tường đấm đá, hay là cắm cô ta xuống đường làm cột điện cho chó tè vào. Người đàn ông của cô, không, nói một cách chính xác là sư thúc nhà cô, lại thật sự dám ngoại tình hay sao?
Trong ngày hè nóng nực, phải giải quyết một đống môn thi, Hồ Bất Động muốn cùng bạn học đi giải stress một chút. Thế là bọn họ chui vào một quán đồ uống để giải khát. Khi đang mải bò lên quầy gọi một cốc chanh đá, áo của cô bị một nữ sinh đi cùng kéo kéo.
“Này, Bất Động, chỗ kia có một người đàn ông tuyệt đẹp. Trời ơi, đẹp quá đi mất, chưa từng nhìn thấy động vật giống đực nào lại đẹp đến như vậy, chết mất, cậu nhanh nhìn đi, mi cong, mũi cao, môi mỏng.”
“Ông chủ, cho đá nhỏ một chút, cái loại mịn mịn ấy!” Ừm, cái cách miêu tả không giống như miêu tả đàn ông đó dường như rất quen thuộc.
“Đã là lúc nào rồi chứ, cậu còn có tâm trạng gọi đồ uống, anh ta sắp đi rồi, cậu mà không nhìn là hết cơ hội đó, nhanh lên nhanh lên! Đang cười, đang cười kìa! Anh ta cười lên nhìn đẹp quá, siêu dịu dàng, siêu tao nhã, cậu mau nhìn đi!”
“Mình không có tiền lẻ, cho mình vay tiền.” Cười? Còn dịu dàng tao nhã? Ừm, đó không phải là đồ cầm thú cô quen kia.
“Được, được đó, còn giúp bạn gái của anh ta lau miệng nữa, dùng tay áo lau, ồ, á!” Tiếng cuối cùng kích động đến mức họ không thể tự mình uống nước đá được nữa.
Cô cầm cốc nước lạnh đã được pha xong, uống một ngụm lớn, quay người lại chuẩn bị thưởng thức mỹ nam bên đường. Phải nói là thẩm mỹ của cô bạn học này cũng tương đối cao, hàng tốt đến mấy cũng vẫn chưa lọt được vào mắt của cô ấy. Đã mấy năm rồi, chưa từng nghe thấy cô ấy khen bất kỳ người đàn ông nào đẹp trai, chứ đừng nói là tuyệt đẹp. Ngày ngày cô ấy chỉ biết kêu mọi người tránh xa đàn ông một chút. Người có thể lọt vào mắt cô ấy, đương nhiên phải là một giống vật cực kỳ đặc biệt rồi.
Cô thưởng thức cái vị chua đầy trong miệng, quay đầu nhìn về hướng người đàn ông tuyệt đẹp ngoài cửa kính lớn kia, anh ta đang khom người giúp bạn gái lau miệng. Đối với cái động tác lau miệng này, cô khá là yêu thích, khá là... yêu.. cái đầu anh ta đó!!!
Người kia là ai, tên khốn nạn cười như mùa xuân tỏa nắng kia là ai? Cả bộ dạng cười dâm đãng thế kia, còn đang thu cái tay vừa mới lau miệng cho bạn gái, đặt lên trên môi mình, tùy tiện liếm một cái, hơi nhăn mày lại, bộ dạng cứ như đang giận giỗi kia là ai?
Ai đến nói cho cô biết, cái khuôn mặt trước mắt cô kia không phải là Hạ Thiên Lưu, cái người cứ sau khi “làm” xong là đá cô xuống giường, để cô tắm được một nửa thì vứt cô ra ngoài. Đó không phải là sư thúc đại nhân nụ cười hiếm hoi như vàng, khi ở bên cô thì chỉ biết nấu thuốc, xem sách rồi lại ngây ra chứ. Anh ta đâu phải VIP gì nữa, cô chỉ cho câu lạc bộ trai bao mượn anh dùng tạm mấy ngày thôi mà. Anh chỉ cần ngồi yên trên sô pha đọc sách, bán bản mặt, căn bản không cần ra ngoài tiếp khách mà!
Bây giờ, anh ấy đang làm gì thế kia? Lương tâm trỗi dậy lại muốn tăng ca hay sao? Đối với sự nghiệp trai bao, rõ ràng anh đã quá say đắm mất rồi? Hay cô gái bên cạnh kia vừa hay hợp khẩu vị anh ấy, là loại mà anh ấy muốn tiếp?
Đúng rồi, anh ấy chỉ tiếp những khách mà anh muốn, vốn không người nào có thể sai khiến được anh. Anh căn bản cũng chẳng muốn cho cô biết việc anh muốn ra ngoài tiếp khách. Chắc là anh đã quá buồn chán, thần kinh của anh cũng đang ngứa ngáy muốn hoạt động rồi. Như vậy có nghĩa là, anh đang ngoại tình!
Đưa tay kéo cửa quán đồ uống, ánh mắt Hạ Thiên Lưu từ đầu tới cuối không nhìn cô lấy một cái. Cô giống như người qua đường đứng bên cạnh anh vậy. Tay phải của cô bị người bạn học giữ chặt. Cô bạn ấy dường như vì thời khắc này, có thể được cùng đứng trong một không gian với mỹ nam mà toát ra màu hồng phấn cuộn trào. Cô cũng đang cuộn trào, nhưng mà là cuộn trào nghen tuông,
“Nước dưa hấu được không?”
Anh quay đầu hỏi cô gái bên cạnh, nụ cười nơi khóe miệng vẫn chưa hạ xuống, cũng không vì gặp phải người nào đó mà có chút thay đổi,
“Em muốn uống hai cốc.” Cô nữ sinh bên cạnh trả lời, “Thời tiết nóng quá!”
“Một cốc, em đồng ý với anh, nhé?” Anh cường điệu nói.
“...” Cô nữ sinh kia dường như bị sự từ chối của anh khiến cho mặt hơi hồng lên, “Ưm, chuyện này anh cũng nhớ rõ nữa.”
Anh cười như chẳng có chuyện gì, nhận cốc nước từ tay chủ quán, trả tiền, nhét cốc nước vào tay cô gái, đưa tay giúp cô lau lau cái trán đang toát mồ hôi, nắm tay cô đi ra ngoài.
“Anh ta đang làm gì vậy?” Cắn chặt môi, Hồ Bất Động cảm thấy sự tu luyện của cô thực sự đạt đến cảnh giới rồi. Có lẽ vì trước đây quen với nghề nghiệp của anh, cô mới có thể duy trì được phong độ tốt như hiện tại. Nhưng mà trước đây là trước đây, trước đây quan hệ của hai người vẫn chưa đâu vào đâu, vẫn rất mơ hồ, vẫn không rõ ràng, cô không có lý do hay cớ gì để ghen tuông cả. Nhưng mà, bây giờ cô tốt xấu gì cũng có quyền được hỏi một câu chứ?
Chỉ cần anh nói với cô, anh đang làm việc, thì dù anh cứ giữ nguyên khuôn mặt đó nói với cô cũng chẳng sao cả.
Bảo cô đừng phiền anh làm việc cũng được, tự cô sẽ biết phải làm gì, cô chắc chắn sẽ không nhiều lời, ngoan ngoãn cất bước chuồn đi.
“Ồ? Mình đang nghiền đá!” Cô nữ sinh bên cạnh chọc chọc cái ống hút, trả lời.
Còn cái người nên trả lời câu hỏi của cô kia lại xem cô như không khí vậy, kéo một cô gái khác đi ngay trước mặt cô, chuyên nghiệp đến mức, một mắt, anh cũng không thèm nhìn cô.
“Người đàn ông đó tuyệt quá, chắc chắn biết bạn gái mình đến ngày rồi, cho nên chỉ cho cô ấy uống một cốc, vừa đẹp trai lại vừa chu đáo, tuyệt vời!”
“Đúng vậy, anh ta khi nữ sinh đến ngày, còn có thói quen biến thái là sắc thuốc bắc cho người ta uống nữa!” Nói cái khỉ gì là bổ huyết dưỡng khí chứ. Là giúp cô bổ sung đủ máu để nhìn cho rõ, dưỡng đủ oán khí để chuẩn bị phát cuồng lên với anh thì có.
“Cậu đang nói gì vậy? Bất Động?”
“Không có gì, mình đang nói, nam sinh kia tối nay sẽ bị cấm vận, phải ngủ dưới đất, sáng mai sẽ không được ăn cơm, ngoài ra còn phải tự mình giặt quần áo!”
“Cái gì?”
“Còn nữa, bạn gái của nam sinh kia, cũng sẽ chuẩn bị đi ngoại tình!”
“Tên tiểu tử thối đó? Đến bây giờ vẫn không vừa mắt với Thiên Lưu, cậu bảo nó tới đón Thiên Lưu đi làm ư? Chẳng thà, bảo nó một tháng không được động vào bất cứ động vật cái nào còn dễ dàng hơn.” Hơn nữa, không cẩn thận, nó sẽ lôi Thiên Lưu vào ngõ nhỏ mà chăm sóc một trận mất. Thế nhưng, càng tiếp xúc lâu càng phát hiện ra, Hạ Thiên Lưu cũng là một sinh vật rất nguy hiểm. Vạn nhất, cậu ta hiện nay tay rắc cái thuốc bột gì đó sẽ khiến bà không có người đưa tiễn, bà phải tìm ai khóc cho mình đây?
“Tôi cũng không vừa mắt với anh ta.” Anh chỉ vào Hạ Thiên Lưu trên màn hình giám sát, tay cầm cuốn sách chẳng ai đọc hiểu, xem rất chăm chú. Người này, nhân lúc gia đình anh có chính kiến, nhân lúc anh không ứng phó xuể, liền cướp mất người của anh, đào góc tường của anh, còn dùng cách nói rất đẹp đẽ là, giúp cô thay đổi số mệnh. Huỳnh Nhất Nhị anh cứ coi như có trì độn hơn nữa, cũng biết được hành động của Hạ Thiên Lưu không phải là vì nghĩ cho hạnh phúc của anh, hoặc có thể nói, anh ta căn bản không ngần ngại đem Huỳnh Nhất Nhị anh vào trong cái kế hoạch vĩ đại của anh ta. Anh ta thực sự là thứ khiến cho người ta không vừa mắt.
“Không phải chứ, cậu và cậu ấy chẳng phải đã hóa giải hết hiềm khích rồi sao? Vì một đứa con gái mà không ưa nhau thật không đáng. Con gái mà, tiện tay tóm một đứa thôi, trên mặt đất có cả đống, đúng không?” Bà chủ chống tay lên cằm, tiện miệng trả lời.
“Trên mặt đất có cả đống, tiện tay tóm lấy, sao anh ta lại tóm đúng người của tôi?”
“... Tôi làm sao mà biết được, có lẽ sở thích tồi tệ của các cậu giống nhau? Khẩu vị của mấy người đều chẳng ra làm sao cả. Hay là cậu cũng đừng giúp cậu ấy đi đặt cái thứ đồ chẳng ra làm sao kia nữa.”
“Là anh ta cứ đòi màu hồng phấn, chẳng có bất kì tương đồng gì với sở thích của tôi cả.”
“Đối với khẩu vị của Thiên Lưu, lão nương đã không còn bất cứ kì vọng nào nữa rồi, haizzz! Nhưng mà, cậu ấy ở trên núi nhiều năm như vậy, đột nhiên muốn cái đồ chơi hiện đại kia làm gì chứ? Lão nương không cảm thấy cậu ấy có hứng thú gì với đồ hiện đại đó cả.”
“Mua chuộc lòng người đó.”
“Ai ya! Không phải chứ? Để tặng con nha đầu thối đó sao?”
“Nếu thế thì sao?” Huỳnh Nhất Nhị hừ mũi lạnh lùng.
“Giúp tình địch đối xử tốt với bạn gái trước à, đột nhiên cảm thấy cậu phong độ hơn con trai tôi rất nhiều, được, có tiền đồ! Lão nương tán dương cậu!”
“...” Huỳnh Nhất Nhị chuyển ánh nhìn, bản thân cũng không muốn giải thích quá nhiều cho hành vi của mình. Nhìn Hạ Thiên Lưu đáng say sưa đọc sách, anh bâng quơ hỏi một câu, “Anh ta đang đọc cái quái gì thế nhỉ?” Tại sao tất cả mọi người, từ khách nữ đến tiểu trai bao đi qua anh ta mặt đều hồng lên, tim đều đập nhanh, mắt đều chớp chớp lia lịa?
“Ừ? Cậu không biết cậu ấy đang đọc gì sao?” Bà chủ ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Lưu đang lật sách, lông mày nhíu chặt lại, biểu hiện nghiêm túc, chống má cười lạnh lùng nói: “Chính là thứ sẽ khiến cậu muốn xông vào xử lý cậu ấy đấy.”
“...”
“Biết cái gì không?”
“Tôi đi xuống xử lý anh ta trước, sau đó lại lên nghe đáp án của bà thế nào?” Anh trưng ra nụ cười mỉm không thoải mái sau khi bị chọc tức.
“Xùy, xùy, xùy! Cậu đúng là không làm trò cười được, tiểu Thiên Lưu mỗi lần bị tôi bắt nạt, đều chỉ mím chặt môi, sau đó nhìn tôi ấm ức. Còn cậu lại chẳng hề biết giả vờ đáng yêu như thế nào phải không?”
Huỳnh Nhất Nhị cười nhạt một tiếng, quyết định không dài dòng với bà chủ nữa, đứng dậy cất bước đi thẳng đến phòng khách câu lạc bộ trai bao, anh quyết định tự mình xem kết quả như thế nào.
Bà chủ câu lạc bộ lén cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn Huỳnh Nhất Nhị trên màn hình, đi thẳng đến gần Hạ Thiên Lưu, rút cuốn sách trên tay cậu ta, lật hai trang, sau đó bắt đầu bối rối hít sâu, trợn trừng mắt. Biểu hiện của Huỳnh Nhất Nhị xem ra đang rất muốn ném cuốn sách kia xuống đất, rồi giẫm lên nó mấy cái. Bà ta thực sự là rất có cảm giác thành công, lại nhìn sang Thiên Lưu bị người ta cắt ngang nghiên cứu nghiêm túc của mình, bộ dạng đáng yêu đang rất không thoải mái như muốn nói “Tôi tuyệt đối sẽ không cho cậu mượn sách của tôi.” Đối với chàng VIP do chính bà bồi dưỡng này, bà chỉ có thể buồn bã thở dài một tiếng:
“Thiên Lưu à, cậu không thể nào mang cái tư thế xem loại ‘Xuân cung đồ Tôi tuyệt đối sẽ không cho cậu mượn sách của tôi’ chẳng ra làm sao thế này mà ngồi trong câu lạc bộ trai bao nghiên cứu được đâu. Suốt ngày khiến cho nữ sinh nhà người ta mệt mỏi, nên nói cậu tốt như thế nào đây, haizzz!”
Cùng vào lúc đó.
Nữ sinh quây thành một đống trong giảng đường, một nữ sinh nào đó đưa cuốn tạp chí mới tinh lên, bắt đầu mở ra, ánh mắt chẳng tốt đẹp gì nhìn vật thử nghiệm Hồ Bất Động, đập sách lên bàn một cái.
“Trắc nghiệm tâm lý!”
“Lại nữa rồi?” Trắc nghiệm lần trước cô còn chưa tiêu hóa hết, vẫn canh cánh cất đầy trong bụng, không phải nhanh như vậy, lại muốn khiêu khích sức chịu đựng của cô nữa chứ? Sư thúc nhà cô đang thay đổi phương pháp giày vò cô trên giường, bây giờ linh hồn và thể xác cô đang phân li rất dữ dội, cơ thể vận động quá sức lập tức dẫn đến não bộ thiếu dưỡng khí!
“Chủ đề hôm nay là: Bạn và anh ta, có ngoại tình không?”
“Ngoại tình à?” Trong đầu cô căn bản không có cái sợi dây thần kinh đó!
“Hừ hừ hừ! Xem ra cậu chẳng hiểu đàn ông mấy.”
“Tin mình đi, mình cảm thấy mình đã sâu sắc lắm rồi, đã tìm hiểu từ nhiều góc độ, nhiều phương diện. Hơn nữa, sau mỗi lần tìm hiểu, mình đều phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc để đi giải quyết hậu quả.”
Nữ sinh kia như hoàn toàn chẳng nghe hiểu lời cô, liền phát ngôn luận đạo: “Cho nên đàn ông, giống như chó đực vậy, nhìn thấy cột điện sẽ chạy đến tè, tè xong rồi thì hiển nhiên coi đó là địa bàn của anh ta. Cậu đã nhìn thấy con chó nào chưa tè vào cột điện chưa?”
“... Cậu nhìn thấy cái cột điện nào sau khi bị tè vào, còn phải rất đáng thương ngồi đây học bài chưa?”
“Không phải chính là cậu sao?”
“...” Xem ra bạn học của cô hoàn toàn không hiểu câu phản vấn của cô không phải là câu nghi vấn.
“Câu hỏi một, trên người anh ta thường xuyên có mùi thơm sau khi tắm rửa không?”
“Có!” Bởi vì anh ấy yêu tắm rửa siêu cấp mà.
“Xùy, xùy, xùy!” Hả? Sao lại bắt đầu lắc đầu rồi?
“Câu hỏi hai, anh ta có thân mật với bạn trước mặt người ngoài không?”
“Anh ấy sao lại phải thân mật với mình trước mặt người khác chứ!” Thái độ của anh ấy khi dã chiến với cô, còn ôm sự sùng kính mà không dám động thủ nữa là.
“Haizzz, haizzz, haizzz!” Này, đừng như thế có được không, bọn họ đang nghĩ gì vậy?
“Câu hỏi ba, anh ta đã chạm vào người con gái khác chưa?”
“Thừa lời!” Anh ta làm trong cái ngành này, lẽ nào không để cho người khác chạm vào? Cái gọi là bán tài không bán thân kia, trong thời đại này đã không còn tồn tại nữa rồi, thể xác mới là vương đạo.
“Câu hỏi bốn, anh ta đã từng vì người con gái khác, vứt bỏ bạn chưa?”
“Đó là điều đương nhiên” Cứ có người khác gọi điện đến, anh ta liền tự động mất tích luôn trước mặt cô. Nếu là đang trong lúc hẹn hò, thì cô sẽ phải tự mình đi về nhà. Còn chuyện thổ lộ được một nửa thì anh đi mất lại là chuyện rất bình thường, Á, á, á! Đột nhiên lại nhớ ra cái người con gái yêu thật lòng chỉ biết viết ba chữ tên anh kia, cô thật cảm thấy không thoải mái!
“Câu hỏi năm, bạn cảm thấy có cần hỏi tiếp không?”
“... Đây là câu hỏi gì chứ?”
“Bởi vì người đàn ông của bạn rõ ràng là đang ngoại tình mà.”
“Anh... anh... anh ấy có từng không tốt một lần, nhưng bây giờ anh ấy biểu hiện rất tốt.”
“Tốt ở đâu?”
Tốt ở đâu? Mỗi ngày anh sẽ lăn cùng cô trên chiếc giường đơn? Xác thịt? Anh sẽ giúp cô thu dọn hàng, giúp cô trả nợ cho bà chủ câu lạc bộ? Căn bản là công việc của anh, người khác muốn cầu cũng chẳng được, mỗi ngày tinh thần sảng khoái chạy đến phòng điều hòa ngồi xem sách. Nếu là cô, cô cũng tự nguyện ngồi trong điều hòa miễn phí!
“Anh ta... này...”
“Đợi một chút, giấy không gói được lửa, người đàn ông của cậu nhất định sẽ ngoại tình! Hô hô hô hô!”
“... Cái này có gì đáng để cậu hô hô hô cười như vậy hả?” Cười trên sự đau khổ của người khác như vậy sao? Cô có nên đánh người này không chứ?
Kết quả, cô ấp ủ mấy ngày kế hoạch báo thù cô nữ sinh kia. Nên biết, nội tâm của con gái giống như mũi kim vậy, nhỏ mọn đến đáng sợ. Nhưng cô vẫn chưa quyết định rốt cuộc nên dùng túi chụp lên đầu rồi lôi cô ta đến góc tường đấm đá, hay là cắm cô ta xuống đường làm cột điện cho chó tè vào. Người đàn ông của cô, không, nói một cách chính xác là sư thúc nhà cô, lại thật sự dám ngoại tình hay sao?
Trong ngày hè nóng nực, phải giải quyết một đống môn thi, Hồ Bất Động muốn cùng bạn học đi giải stress một chút. Thế là bọn họ chui vào một quán đồ uống để giải khát. Khi đang mải bò lên quầy gọi một cốc chanh đá, áo của cô bị một nữ sinh đi cùng kéo kéo.
“Này, Bất Động, chỗ kia có một người đàn ông tuyệt đẹp. Trời ơi, đẹp quá đi mất, chưa từng nhìn thấy động vật giống đực nào lại đẹp đến như vậy, chết mất, cậu nhanh nhìn đi, mi cong, mũi cao, môi mỏng.”
“Ông chủ, cho đá nhỏ một chút, cái loại mịn mịn ấy!” Ừm, cái cách miêu tả không giống như miêu tả đàn ông đó dường như rất quen thuộc.
“Đã là lúc nào rồi chứ, cậu còn có tâm trạng gọi đồ uống, anh ta sắp đi rồi, cậu mà không nhìn là hết cơ hội đó, nhanh lên nhanh lên! Đang cười, đang cười kìa! Anh ta cười lên nhìn đẹp quá, siêu dịu dàng, siêu tao nhã, cậu mau nhìn đi!”
“Mình không có tiền lẻ, cho mình vay tiền.” Cười? Còn dịu dàng tao nhã? Ừm, đó không phải là đồ cầm thú cô quen kia.
“Được, được đó, còn giúp bạn gái của anh ta lau miệng nữa, dùng tay áo lau, ồ, á!” Tiếng cuối cùng kích động đến mức họ không thể tự mình uống nước đá được nữa.
Cô cầm cốc nước lạnh đã được pha xong, uống một ngụm lớn, quay người lại chuẩn bị thưởng thức mỹ nam bên đường. Phải nói là thẩm mỹ của cô bạn học này cũng tương đối cao, hàng tốt đến mấy cũng vẫn chưa lọt được vào mắt của cô ấy. Đã mấy năm rồi, chưa từng nghe thấy cô ấy khen bất kỳ người đàn ông nào đẹp trai, chứ đừng nói là tuyệt đẹp. Ngày ngày cô ấy chỉ biết kêu mọi người tránh xa đàn ông một chút. Người có thể lọt vào mắt cô ấy, đương nhiên phải là một giống vật cực kỳ đặc biệt rồi.
Cô thưởng thức cái vị chua đầy trong miệng, quay đầu nhìn về hướng người đàn ông tuyệt đẹp ngoài cửa kính lớn kia, anh ta đang khom người giúp bạn gái lau miệng. Đối với cái động tác lau miệng này, cô khá là yêu thích, khá là... yêu.. cái đầu anh ta đó!!!
Người kia là ai, tên khốn nạn cười như mùa xuân tỏa nắng kia là ai? Cả bộ dạng cười dâm đãng thế kia, còn đang thu cái tay vừa mới lau miệng cho bạn gái, đặt lên trên môi mình, tùy tiện liếm một cái, hơi nhăn mày lại, bộ dạng cứ như đang giận giỗi kia là ai?
Ai đến nói cho cô biết, cái khuôn mặt trước mắt cô kia không phải là Hạ Thiên Lưu, cái người cứ sau khi “làm” xong là đá cô xuống giường, để cô tắm được một nửa thì vứt cô ra ngoài. Đó không phải là sư thúc đại nhân nụ cười hiếm hoi như vàng, khi ở bên cô thì chỉ biết nấu thuốc, xem sách rồi lại ngây ra chứ. Anh ta đâu phải VIP gì nữa, cô chỉ cho câu lạc bộ trai bao mượn anh dùng tạm mấy ngày thôi mà. Anh chỉ cần ngồi yên trên sô pha đọc sách, bán bản mặt, căn bản không cần ra ngoài tiếp khách mà!
Bây giờ, anh ấy đang làm gì thế kia? Lương tâm trỗi dậy lại muốn tăng ca hay sao? Đối với sự nghiệp trai bao, rõ ràng anh đã quá say đắm mất rồi? Hay cô gái bên cạnh kia vừa hay hợp khẩu vị anh ấy, là loại mà anh ấy muốn tiếp?
Đúng rồi, anh ấy chỉ tiếp những khách mà anh muốn, vốn không người nào có thể sai khiến được anh. Anh căn bản cũng chẳng muốn cho cô biết việc anh muốn ra ngoài tiếp khách. Chắc là anh đã quá buồn chán, thần kinh của anh cũng đang ngứa ngáy muốn hoạt động rồi. Như vậy có nghĩa là, anh đang ngoại tình!
Đưa tay kéo cửa quán đồ uống, ánh mắt Hạ Thiên Lưu từ đầu tới cuối không nhìn cô lấy một cái. Cô giống như người qua đường đứng bên cạnh anh vậy. Tay phải của cô bị người bạn học giữ chặt. Cô bạn ấy dường như vì thời khắc này, có thể được cùng đứng trong một không gian với mỹ nam mà toát ra màu hồng phấn cuộn trào. Cô cũng đang cuộn trào, nhưng mà là cuộn trào nghen tuông,
“Nước dưa hấu được không?”
Anh quay đầu hỏi cô gái bên cạnh, nụ cười nơi khóe miệng vẫn chưa hạ xuống, cũng không vì gặp phải người nào đó mà có chút thay đổi,
“Em muốn uống hai cốc.” Cô nữ sinh bên cạnh trả lời, “Thời tiết nóng quá!”
“Một cốc, em đồng ý với anh, nhé?” Anh cường điệu nói.
“...” Cô nữ sinh kia dường như bị sự từ chối của anh khiến cho mặt hơi hồng lên, “Ưm, chuyện này anh cũng nhớ rõ nữa.”
Anh cười như chẳng có chuyện gì, nhận cốc nước từ tay chủ quán, trả tiền, nhét cốc nước vào tay cô gái, đưa tay giúp cô lau lau cái trán đang toát mồ hôi, nắm tay cô đi ra ngoài.
“Anh ta đang làm gì vậy?” Cắn chặt môi, Hồ Bất Động cảm thấy sự tu luyện của cô thực sự đạt đến cảnh giới rồi. Có lẽ vì trước đây quen với nghề nghiệp của anh, cô mới có thể duy trì được phong độ tốt như hiện tại. Nhưng mà trước đây là trước đây, trước đây quan hệ của hai người vẫn chưa đâu vào đâu, vẫn rất mơ hồ, vẫn không rõ ràng, cô không có lý do hay cớ gì để ghen tuông cả. Nhưng mà, bây giờ cô tốt xấu gì cũng có quyền được hỏi một câu chứ?
Chỉ cần anh nói với cô, anh đang làm việc, thì dù anh cứ giữ nguyên khuôn mặt đó nói với cô cũng chẳng sao cả.
Bảo cô đừng phiền anh làm việc cũng được, tự cô sẽ biết phải làm gì, cô chắc chắn sẽ không nhiều lời, ngoan ngoãn cất bước chuồn đi.
“Ồ? Mình đang nghiền đá!” Cô nữ sinh bên cạnh chọc chọc cái ống hút, trả lời.
Còn cái người nên trả lời câu hỏi của cô kia lại xem cô như không khí vậy, kéo một cô gái khác đi ngay trước mặt cô, chuyên nghiệp đến mức, một mắt, anh cũng không thèm nhìn cô.
“Người đàn ông đó tuyệt quá, chắc chắn biết bạn gái mình đến ngày rồi, cho nên chỉ cho cô ấy uống một cốc, vừa đẹp trai lại vừa chu đáo, tuyệt vời!”
“Đúng vậy, anh ta khi nữ sinh đến ngày, còn có thói quen biến thái là sắc thuốc bắc cho người ta uống nữa!” Nói cái khỉ gì là bổ huyết dưỡng khí chứ. Là giúp cô bổ sung đủ máu để nhìn cho rõ, dưỡng đủ oán khí để chuẩn bị phát cuồng lên với anh thì có.
“Cậu đang nói gì vậy? Bất Động?”
“Không có gì, mình đang nói, nam sinh kia tối nay sẽ bị cấm vận, phải ngủ dưới đất, sáng mai sẽ không được ăn cơm, ngoài ra còn phải tự mình giặt quần áo!”
“Cái gì?”
“Còn nữa, bạn gái của nam sinh kia, cũng sẽ chuẩn bị đi ngoại tình!”
Tác giả :
Tinh Dã Anh