Yêu Em Thật Xui Xẻo
Chương 6: Dây giày và chậu hoa
“Anh đợi em đến đêm trăng tròn! Đã nghe thấy chưa?”
***
Bóng tối buông xuống, đáng lẽ giờ này các tiệm ăn đêm phải đông nghịt khách khứa, vậy mà tối nay, nồi nước dùng đã sôi ùng ục, tỏa khói nghi ngút nhưng trong quán chỉ có hai người đang ngồi đối diện nhau. Ông chủ quán lạnh nhạt liếc nhìn, quơ quơ chiếc xẻng xào nấu về phía hai người trước mặt.
“Đau, đau, đau, em nhẹ tay một chút.” Giọng nói của Huỳnh Nhất Nhị lúc nào cũng pha chút cợt nhả, tếu táo nhưng hôm nay còn hòa lẫn cả tiếng nghiến răng rờn rợn.
“Bây giờ thì chắc anh hiểu là không nên sĩ diện rồi chứ?” Hồ Bất Động vừa chấm miếng bông gòn vào cồn sát trùng vừa nheo mắt nhìn anh chàng trước mặt. Lúc nào rồi còn cố tỏ ra phong độ, miệng sắp rách toác ra mà vẫn nhăn nhở cười được!
“Trước mặt con gái, da mặt anh luôn dày vậy đấy.”
“…” Hồ Bất Động ấn mạnh miếng bông gòn lên vết thương của anh.
“Á…” Lại một tiếng kêu thất thanh
“Lần này lý do lại là gì đây?” Cô trừng mắt lườm anh.
“Đàn ông đánh nhau còn có thể vì lý do gì đây? Đương nhiên là vì đàn bà, có kẻ dám cướp bạn gái của người em của anh, anh đương nhiên phải ra tay giúp đỡ chứ, em biết đó, đàn bà như quần áo, anh em như tay chân mà!”
“Vì bạn gái của người khác mà đánh nhau ra nông nỗi này, anh có cảm tưởng thế nào?” Cô cười khan một tiếng, thật ra cô không có ý định phỏng vấn cảm tưởng của bị can.
Nhưng dường như anh lại khá hứng thú với cuộc phỏng vấn này, liền thẳng thắn trả lời: “Chẳng thế nào cả, cho nên mới đánh được nửa chừng, anh liền nói, không đánh nữa, về nhà ăn cơm”.
“Kết quả thì sao?”
“Kết quả là người của cả hai bên cùng xông vào đánh…”
“Sau đó thì sao?”
“Đánh không lại đương nhiên phải chạy, cũng chẳng phải bạn gái của anh bị cướp, cần gì phải bán mạng vì họ, đúng không?”
“…” Còn không biết xấu hổ hỏi cô “đúng không” nữa chứ.
“Sau đó anh lái xe về nhà, vừa đến trước cửa nhà em thì… xe nổ lốp.”
“…” Anh ta cố ý nhấn mạnh chữ “trước cửa nhà em” là có ý gì?
“Rất xui xẻo, đúng không?”
“Chẳng qua là anh muốn đánh nhau mà thôi!” Rõ ràng vấn đề ở bản thân anh, lại còn trách đến người thứ ba là bạn gái người anh em của anh, sao lại có người thích kiếm cớ như thế này chứ? Đàn ông cũng là loại người không thể hiểu được!
“Em không phải nói như thế, anh có phản đối đâu.” Anh nhún vai, bĩu môi, nhìn về phía ông chủ đã đưa chiếc xẻng nấu lên cao quá đỉnh đầu. “Ông chủ, quán ông hôm nay vắng khách nhỉ!”
“Theo cậu là vì ai? Cậu thừa biết mình là kẻ xui xẻo, lại cứ nhằm đúng giờ cao điểm mà xuất hiện. Mỗi lần đụng phải cậu, không phải là trời mưa thì cũng có sấm chớp, hôm nay thì càng hay, một bóng người cũng chẳng thấy, cứ coi như tôi cầu xin cậu, cậu không thể cút đi cho tôi nhờ một chút không?”
Huỳnh Nhất Nhị nhún vai, ngó lơ. Anh đưa tay lên chống cằm, kết quả là tay chạm vào vết thương trên miệng, đau đến nhăn nhó mặt mày, anh lại thò đầu đến trước mặt Hồ Bất Động vờ như không biết cô đang trừng mắt nhìn anh khinh bỉ, miếng bông gòn tẩm cồn chà qua chà lại không chút dịu dàng trên mặt anh, liếc sang bên cạnh lập tức bắt gặp ánh mắt hung dữ của ông chủ quán. “Ông chủ, bình thường ông đều cầu xin người ta thế này sao?”
“Thằng tiểu quỷ đáng chết, xe của mày bị nổ lốp thật đáng đời, lần này mày chưa bị ngã chết thì cứ liệu hồn lần sau!”
“Ông chủ, ông có biết vì sao tôi lại thích đến chỗ ông không?”, anh h
“Vì sao?”
“Mỗi lần đến quán của ông, tôi đều bồi hồi nhớ lại chuyện trước đây, năm đó, tôi dắt tay mẹ đi qua quán của ông, ông còn cười mà xoa đầu tôi nói, đứa bé này ngoan quá, mặt mũi thông minh, sáng sủa, sau này nhất định là nhân tài, nhưng bây giờ… Haizzz…” Nói xong, anh còn cố tình đệm thêm một tiếng thở dài.
“Vớ… vớ vẩn, lúc đó tao cứ tưởng… tưởng… tưởng… đó là chị gái mày…” Ông chủ quán lại tức giận quay sang phía Huỳnh Nhất Nhị. “Ai ngờ mẹ mày lại kết hôn sớm như vậy, mày phải biết, mẹ mày xinh đẹp nổi tiếng cả khu này, thế mà mới hai mươi tuổi đã vội lấy chồng. Còn lấy một thằng có vợ, có con cái rồi, tội nghiệp mẹ mày vừa kết hôn đã phải làm mẹ kế, làm mẹ kế khó lắm! Mày nhìn bố xem, ngoài tiền ra, lão còn có gì nữa? Mỗi lần nhìn thấy chiếc xe của ông ta lái vào khu này, tao đều muốn đập nát nó ra.”
“Ông muốn đập xe nhà tôi, cũng không cần nói cho tôi biết đâu…” Anh đang định quay mặt sang nhắc nhở kẻ gây án, ông ta nói cách thức gây án trước mặt con trai đương sự là hành động không sáng suốt, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị Hồ Bất Động kéo cằm lại, lớn tiếng yêu cầu anh ta chú ý đến mình.
“Hừm! Còn cả bản mặt đáng ghét của bố mày nữa, thật khiến người ta chỉ muốn đánh cho một trận!” Nói đến đây, ông chủ nheo mắt quan sát kỹ gương mặt dán đầy miếng dán y tế của Huỳnh Nhất Nhị. “Tao phát hiện, mày càng lớn càng không giống mẹ mày! Càng nhìn càng giống ông bố chẳng ra gì của mày! Cút đi, cút hết đi!” Ông chủ càng nói càng bực tức, nhướn mày dọa nạt.
“Ông chủ, ông không thể vì chuyện bố tôi phá hỏng mối tình đầu trong sáng của ông mà đối xử với tôi như vậy.” Anh tuy bị ép buộc tập trung nhìn Hồ Bất Động đang tận tình phục vụ mình nhưng vẫn cố gân cổ mà đấu lý với ông ch
“Vớ vẩn! Sự tồn tại của mày chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng tao. Nỗi đau ấy vẫn từng giờ từng phút nhắc nhở tao, người yêu đầu của tao đã không còn nữa, mà đứa trẻ đáng chết gây ra việc đó là mày lại dám lượn qua lượn lại trước mặt tao!”
“Sự thực không phải là do tôi gây ra, tôi chỉ phụ trách việc bò ra khỏi bào thai của mẹ tôi mà thôi.” Anh cố nhấn mạnh sự vô tội của mình, chợt thấy điện thoại trong túi quần rung lên.
Anh thò tay vào túi quần móc điện thoại ra, nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, liền chìa ngay điện thoại cho người trước mặt xem, một chữ “Lăng” hiện lên, anh ra hiệu bảo cô im lặng, rồi mới nghe điện thoại.
“A lô”, giọng anh hơi trầm xuống.
Cô thu dọn hộp thuốc cứu thương, anh nhìn cô đang đứng dậy.
“Ừ, anh vẫn chưa về nhà.” Anh đưa tay kéo cô lại.
Cô chỉ phía đường về nhà, ra hiệu cho anh, cô muốn về nhà rồi.
“Sắp đến rồi. Vừa mới đi qua cửa nhà Bất Động rồi.” Anh cố giữ tay cô, kẹp điện thoại vào giữa vai và tai, đưa tay ra hiệu cô đợi chút.
Cô cắn môi, co chân đá mạnh chân anh một cái, giơ ngón tay giữa trước mặt anh tỏ ý khinh thường rồi quay người cầm hộp cứu thương bỏ đi.
“He he… ừ, không có gì, vừa rồi nhìn thấy có một kẻ ngốc bị ngã xuống cống nước. Anh phải gọi 119 đã, lát nữa về nhà sẽ gọo em nhé.”
Ngã cái đầu anh ý, anh mới là kẻ ngã xuống cống nước, cô giơ hộp cứu thương lên như thể muốn đập xuống đầu anh nhưng lại sợ phát ra tiếng động, đành quay người bỏ đi…
“Ừ, ồ, vậy em ngủ sớm đi, tắt máy nhé.”
Anh vừa tắt điện thoại thì nghe thấy ông chủ quán phá lên cười mỉa mai.
“Thằng tiếu quỷ đáng chết, xui như vậy mà cũng dám bắt cá hai tay, không sợ chết à?”
“Ông cho rằng tôi vì sao mà xui xẻo?” Anh dẩu môi, đứng dậy đấu lý, vết thương trên người đau nhói khiến anh cau mày…
“Ai bảo khi còn nhỏ mày sung sướng quá, được bố mẹ cưng chiều. Haizzz, cả cô chị gái cùng cha khác mẹ của mày cũng yêu thương mày quá mức, vậy làm sao được, cuộc sống phải gặp chút trắc trở mới thực sự là cuộc sống!”
“Đúng vậy, cuối cùng nhàn nhã không có việc gì làm thì đem mối tình đầu đi nấu canh, ôm cái tiếc nuối đến cuối đời, nhan sắc khiêm tốn thì chỉ vậy thôi.”
“Thắng tiểu quỷ đáng chết, mày đúng là thiếu giáo dục!”
“Không gây sự với ông nữa, tôi đi trước để dỗ dành bạn gái của mình đây.”
“Haizzz, thằng tiểu quỷ đáng chết, có câu này tao muốn nói với mày lâu rồi, hình như từ sau khi con bé đó chuyển đến, mày mới không ngừng gp xui xẻo. Mẹ mày chẳng phải là hành nghề xem bói sao? Sao mày không bảo bà ấy xem cho mày một quẻ?”
Anh nhét điện thoại vào túi quần, mỉm cười, nói: “Không cần lo lắng, cô gái đó là định mệnh của tôi, số mệnh khó cưỡng”.
“Tao ghét cái kiểu nhơn nhơn của mày, giống hệt điệu cười gian tà của ông cậu mày. Trước đây cậu mày thích đưa chị mày chạy đến quán của tao để gây rối, tuổi của hai người bọn họ chênh lệch không nhiều lắm, giống như bọn mày bây giờ, lúc đầu nếu không phải là mẹ mày lấy bố mày, chưa biết chừng, hai người bọn họ sẽ… Mà chị mày lấy chồng rồi nhỉ?”
“…” Hiếm khi mới thấy anh trầm ngâm, không trả lời.
“Thôi, xin lỗi, cứ coi như tao chưa nói gì…”
“Ông chủ, buôn bán tốt nhé, tôi mang vận xui của mình đi trước đây.” Anh không quay đầu lại, chỉ đưa tay lên vẫy vẫy, bước thẳng về phía trước.
Trời đã tối hẳn, mấy bóng đèn cháy dây tóc tối thui, anh men theo lề đường bước chầm chậm, cho đến khi nhìn thấy bóng một người đang ngồi xổm ven đường, mới nhếch khóe miệng, khẽ cười. Anh chậm rãi lại gần, cúi xuống nhìn cô.
“Nhìn cái gì, em, em… buộc dây giày thôi.” Cô không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn bóng anh đổ dài xuống mặt đường trước mặt.
Anh cũng không nói gì, chỉ quỳ xuống, chẳng nhìn cô, cứ thế đón lấy sợi dây giày trong tay cô, kẹp giữa các ngón tay của mình thắt thành một nút rất đẹp.
Cô nhìn cái nút thắt đẹp mắt, công trình nghệ thuật của anh rồi co chân
“Chân kia, có cần phải thắt không?” Anh nhìn vào bên chân còn lại của cô, lên tiếng hỏi.
“…” Cô cau mày, không nói gì, chỉ vì cô đột nhiên hiểu, hóa ra cô không cam tâm, cô đã từng nghĩ, cái gì mà dây tơ hồng chứ, toàn chuyện tào lao, cô không cần tin, cô cũng có cảm giác, Tả Gian Lăng lấy đi thứ đáng lẽ nên thuộc về cô, rõ ràng là cô gần anh hơn, rõ ràng là cô chân thành với anh hơn, cô chỉ thiếu một thứ duy nhất – thứ mà mỗi người đều nên có, dây tơ hồng. Làm gì có chuyện người khác có mà cô lại không có, làm gì có chuyện bất công như thế. “Có”, cô thốt lên trong vô thức…
“Bụp.” Một cái chậu hoa từ trên cao rơi trúng cánh tay phải của Huỳnh Nhất Nhị, cô giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên. Trên ban công, một người phụ nữ đi ra, nhìn bọn họ áy náy. “Xin lỗi, chậu hoa đặt không chắc chắn, hai hôm nay gió lớn quá. Haizzz, tiếc chậu hoa đẹp của tôi quá!”
“Thím à, thím có cần thi thể của đám hoa này không?” Huỳnh Nhất Nhị ngẩng đầu nhìn thím kia, hỏi.
“Hả?”
“Tôi muốn giẫm cho nó mấy cái… Đúng là cái loại ác độc!”
“Tùy cậu, miễn cậu thấy vui là được.” Người phụ nữ kia nói xong, liền vội về phòng.
“Em có giẫm không?” Anh nhìn Hồ Bất Động đang đứng ngây ra nhìn xác chậu hoa nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Cô lồm ngồm bò dậy, nhìn tên “thủ phạm” phá tan bầu không khí lãng mạn của người, căm phẫn nói: “Giẫm”.
Tiếp đến là một tràng âm thanh “bụp bụp” vang lên, hai người không chút “thương hoa tiếc ngọc”, nhẫn tâm giẫm cho đến khi chậu hoa kia nát nhừ mới thôi. Cô gạt hết chỗ bùn đất bám ở chân, đưa tay kéo anh lại, hít một hơi thật sâu. “Đợi em đến đêm trăng tròn! Đã nghe thấy chưa?”
Hồ Bất Động tràn đầy quyết tâm và dũng cảm nói với anh, tay cô nắm chặt lấy cổ áo Huỳnh Nhất Nhị, kéo anh nhìn thẳng vào mình. Anh ngơ ngác há hốc miệng, ghé sát tai cô, nghiêm túc hỏi:
“Thứ đó của em hôm ấy có đến không?”
“Nói linh tinh, cái đó em vừa mới…” Bỗng cô đưa tay bịt chặt miệng. Trời ơi! Vừa rồi mình đã lỡ miệng nói linh tinh những gì vậy? Cô run run giơ cao chiếc hộp cứu thương, chiếc hộp vừa rồi còn dùng để cứu người thế mà loáng một cái đã biến thành hung khí đập thẳng vào gã không biết sống chết kia. “Anh đừng ép em phải ra tay khi mà anh đang thương tích đầy mình, không có khả năng phản kháng.”
“Đây chẳng phải là sở trường của em sao? Khi anh không có khả năng phản kháng, em…” Anh tỉnh lược bớt hai chữ phía sau, chỉ nhướn mày, cong miệng.
“Muộn rồi, anh làm mình làm mẩy cho ai xem chứ, tránh ra! Em muốn về nhà.”
Anh nhìn cô đẩy anh ra, cố ý kéo dãn khoảng cách “một chậu hoa vỡ” giữa hai người, mũi chân anh khẽ di chuyển, gạt mấy cục đất bẩn dính trên giày. “Sợi dây đỏ đó em vẫn còn chứ?”
Cô khựng lại, không quay đầu, chỉ đứng thẳng lưng lên hỏi: “Dây… dây đỏ nào cơ?”.
“Làm gì mà em sợ xanh mặt thế? Làm chuyện có với anh sao? Hả?” Anh bông đùa rồi giẫm lên đám bùn hoa, lại gần chỗ cô, thò tay vào túi quần, móc ra một sợi dây đỏ lòng thòng, giơ trước mặt cô và mở lòng bàn tay ra… một sợi dây chuyền mặt ngọc Quan Âm. “Dây của nó đứt rồi.”
“…” Cô khẽ thở phào, vừa yên tâm một chút thì chợt phát hiện sợi dây chuyền mặt ngọc Quan Âm nằm ngoan ngoãn trong lòng bàn tay anh kia chính là sợi dây được sư phụ cô ngày trước đích thân cầu cúng rồi tặng cô. Cô vẫn nhớ khi cô cố vờ như vô tâm nhét vật này vào tay anh, anh còn tỏ ra chán ghét, luôn miệng nói anh không cần thứ đồ chơi này, đeo trước ngực lạnh đến nổi cả da gà, cô bỏ ngoài tai hết, thẳng tay đè anh xuống, buộc vào cổ, bắt anh đeo cho bằng được.
“Anh lại làm em nhớ lại kỷ niệm em đối xử thô bạo với anh à?” Anh vừa châm chọc vừa kéo tay cô, đặt miếng ngọc Quan Âm vào lòng bàn tay cô. “Xâu xong sợi dây đỏ, nhớ trả lại anh.”
“Chẳng phải anh ghét nó sao?”
“Quen rồi.” Anh vẫn nắm lấy tay cô, kéo cô tiếp tục đi về phía trước. “Ngực thấy thiếu thiếu, đêm lại không ngủ được.”
“…”
“Mục đích của em đạt được rồi? Vui chứ?”
“Đứt lúc đánh nhau hôm nay à?”
“Ờ.” Anh chỉ ậm ờ một tiếng rồi không giải thích gì thêm.
“Cho nên mới đánh được một nửa, anh đã chạy về?
“Ờ.” Anh nhăn mày, cảm thấy mấy câu hỏi của cô hơi phiền phức.
“…”
“Tốt nhất là em đừng cười trộm sau lưng anh.”
“Hi hi…”
“…”
“Đúng rồi, hôm đó chị anh gửi thư gì cho em vậy? Làm gì mà bí mật thế, còn viết ‘Nhất Nhị không được mở ra’?” Anh quay đầu lại, chuyển phắt đề tài sang chuyện mà lâu nay anh vẫn thắc mắc.
“Chị Nhất Nhất vẫn khỏe chứ? Từ khi chị ấy kết hôn, đã rất lâu rồi em chưa gặp chị ấy.”
“…”
“…” Cô thấy anh không nói gì nên cũng im lặng theo, hình như cô đã quen với việc mỗi lần nhắc đến chuyện kết hôn của chị gái thì có cạy mồm, anh cũng không nói.
Hai người trở lại chỗ chiếc xe máy bị nổ lốp, cô lẳng lặng nhìn anh dắt chiếc xe đã kêu tè tè như chống đối, cau mày. Đang chuẩn bị đẩy xe đi tiếp, chợt anh nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz đỗ trong sân một nhà nhỏ nằm ngay cạnh khu chung cư cao tầng, anh dừng lại, nhìn Hồ Bất Động vẫn đứng trước cửa chung cư, dường như còn đang đợi anh nói điều gì đó, anh nhìn cô, từ đôi giày lấm lem đất lên chiếc hộp cứu thương, lại từ chiếc hộp cứu thương bên tay phải ngó sang sợi dây chuyền đỏ bị đứt bên tay trá mỉm cười, nói: “Thực sự không muốn về nhà”.
“…”
“Em không cảm thấy chiếc xe ấy rất chướng mắt sao? Có lẽ, khi nào đó anh phải hẹn với ông chủ quán, cùng nhau đập nó.”
“Chọn lúc bố anh đang ở trong xe?”
“Ý kiến hay đấy!” Anh tiếp tục dắt xe về phía trước, đưa tay đẩy chiếc rào chắn của sân ra, ngoảnh đầu lại nói thêm một câu: “Thêm cả mẹ anh nữa”.
“…”
Anh trề môi, vẫy tay, ra hiệu bảo cô lên nhà. Cô không cố chấp nữa, quay người chạy lên nhà nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng giọng nói đầy buồn bã của anh cách bức tường…
“Thiếu gia con quay về rồi, mở cửa ra, mẹ ơi!”
***
Bóng tối buông xuống, đáng lẽ giờ này các tiệm ăn đêm phải đông nghịt khách khứa, vậy mà tối nay, nồi nước dùng đã sôi ùng ục, tỏa khói nghi ngút nhưng trong quán chỉ có hai người đang ngồi đối diện nhau. Ông chủ quán lạnh nhạt liếc nhìn, quơ quơ chiếc xẻng xào nấu về phía hai người trước mặt.
“Đau, đau, đau, em nhẹ tay một chút.” Giọng nói của Huỳnh Nhất Nhị lúc nào cũng pha chút cợt nhả, tếu táo nhưng hôm nay còn hòa lẫn cả tiếng nghiến răng rờn rợn.
“Bây giờ thì chắc anh hiểu là không nên sĩ diện rồi chứ?” Hồ Bất Động vừa chấm miếng bông gòn vào cồn sát trùng vừa nheo mắt nhìn anh chàng trước mặt. Lúc nào rồi còn cố tỏ ra phong độ, miệng sắp rách toác ra mà vẫn nhăn nhở cười được!
“Trước mặt con gái, da mặt anh luôn dày vậy đấy.”
“…” Hồ Bất Động ấn mạnh miếng bông gòn lên vết thương của anh.
“Á…” Lại một tiếng kêu thất thanh
“Lần này lý do lại là gì đây?” Cô trừng mắt lườm anh.
“Đàn ông đánh nhau còn có thể vì lý do gì đây? Đương nhiên là vì đàn bà, có kẻ dám cướp bạn gái của người em của anh, anh đương nhiên phải ra tay giúp đỡ chứ, em biết đó, đàn bà như quần áo, anh em như tay chân mà!”
“Vì bạn gái của người khác mà đánh nhau ra nông nỗi này, anh có cảm tưởng thế nào?” Cô cười khan một tiếng, thật ra cô không có ý định phỏng vấn cảm tưởng của bị can.
Nhưng dường như anh lại khá hứng thú với cuộc phỏng vấn này, liền thẳng thắn trả lời: “Chẳng thế nào cả, cho nên mới đánh được nửa chừng, anh liền nói, không đánh nữa, về nhà ăn cơm”.
“Kết quả thì sao?”
“Kết quả là người của cả hai bên cùng xông vào đánh…”
“Sau đó thì sao?”
“Đánh không lại đương nhiên phải chạy, cũng chẳng phải bạn gái của anh bị cướp, cần gì phải bán mạng vì họ, đúng không?”
“…” Còn không biết xấu hổ hỏi cô “đúng không” nữa chứ.
“Sau đó anh lái xe về nhà, vừa đến trước cửa nhà em thì… xe nổ lốp.”
“…” Anh ta cố ý nhấn mạnh chữ “trước cửa nhà em” là có ý gì?
“Rất xui xẻo, đúng không?”
“Chẳng qua là anh muốn đánh nhau mà thôi!” Rõ ràng vấn đề ở bản thân anh, lại còn trách đến người thứ ba là bạn gái người anh em của anh, sao lại có người thích kiếm cớ như thế này chứ? Đàn ông cũng là loại người không thể hiểu được!
“Em không phải nói như thế, anh có phản đối đâu.” Anh nhún vai, bĩu môi, nhìn về phía ông chủ đã đưa chiếc xẻng nấu lên cao quá đỉnh đầu. “Ông chủ, quán ông hôm nay vắng khách nhỉ!”
“Theo cậu là vì ai? Cậu thừa biết mình là kẻ xui xẻo, lại cứ nhằm đúng giờ cao điểm mà xuất hiện. Mỗi lần đụng phải cậu, không phải là trời mưa thì cũng có sấm chớp, hôm nay thì càng hay, một bóng người cũng chẳng thấy, cứ coi như tôi cầu xin cậu, cậu không thể cút đi cho tôi nhờ một chút không?”
Huỳnh Nhất Nhị nhún vai, ngó lơ. Anh đưa tay lên chống cằm, kết quả là tay chạm vào vết thương trên miệng, đau đến nhăn nhó mặt mày, anh lại thò đầu đến trước mặt Hồ Bất Động vờ như không biết cô đang trừng mắt nhìn anh khinh bỉ, miếng bông gòn tẩm cồn chà qua chà lại không chút dịu dàng trên mặt anh, liếc sang bên cạnh lập tức bắt gặp ánh mắt hung dữ của ông chủ quán. “Ông chủ, bình thường ông đều cầu xin người ta thế này sao?”
“Thằng tiểu quỷ đáng chết, xe của mày bị nổ lốp thật đáng đời, lần này mày chưa bị ngã chết thì cứ liệu hồn lần sau!”
“Ông chủ, ông có biết vì sao tôi lại thích đến chỗ ông không?”, anh h
“Vì sao?”
“Mỗi lần đến quán của ông, tôi đều bồi hồi nhớ lại chuyện trước đây, năm đó, tôi dắt tay mẹ đi qua quán của ông, ông còn cười mà xoa đầu tôi nói, đứa bé này ngoan quá, mặt mũi thông minh, sáng sủa, sau này nhất định là nhân tài, nhưng bây giờ… Haizzz…” Nói xong, anh còn cố tình đệm thêm một tiếng thở dài.
“Vớ… vớ vẩn, lúc đó tao cứ tưởng… tưởng… tưởng… đó là chị gái mày…” Ông chủ quán lại tức giận quay sang phía Huỳnh Nhất Nhị. “Ai ngờ mẹ mày lại kết hôn sớm như vậy, mày phải biết, mẹ mày xinh đẹp nổi tiếng cả khu này, thế mà mới hai mươi tuổi đã vội lấy chồng. Còn lấy một thằng có vợ, có con cái rồi, tội nghiệp mẹ mày vừa kết hôn đã phải làm mẹ kế, làm mẹ kế khó lắm! Mày nhìn bố xem, ngoài tiền ra, lão còn có gì nữa? Mỗi lần nhìn thấy chiếc xe của ông ta lái vào khu này, tao đều muốn đập nát nó ra.”
“Ông muốn đập xe nhà tôi, cũng không cần nói cho tôi biết đâu…” Anh đang định quay mặt sang nhắc nhở kẻ gây án, ông ta nói cách thức gây án trước mặt con trai đương sự là hành động không sáng suốt, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị Hồ Bất Động kéo cằm lại, lớn tiếng yêu cầu anh ta chú ý đến mình.
“Hừm! Còn cả bản mặt đáng ghét của bố mày nữa, thật khiến người ta chỉ muốn đánh cho một trận!” Nói đến đây, ông chủ nheo mắt quan sát kỹ gương mặt dán đầy miếng dán y tế của Huỳnh Nhất Nhị. “Tao phát hiện, mày càng lớn càng không giống mẹ mày! Càng nhìn càng giống ông bố chẳng ra gì của mày! Cút đi, cút hết đi!” Ông chủ càng nói càng bực tức, nhướn mày dọa nạt.
“Ông chủ, ông không thể vì chuyện bố tôi phá hỏng mối tình đầu trong sáng của ông mà đối xử với tôi như vậy.” Anh tuy bị ép buộc tập trung nhìn Hồ Bất Động đang tận tình phục vụ mình nhưng vẫn cố gân cổ mà đấu lý với ông ch
“Vớ vẩn! Sự tồn tại của mày chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng tao. Nỗi đau ấy vẫn từng giờ từng phút nhắc nhở tao, người yêu đầu của tao đã không còn nữa, mà đứa trẻ đáng chết gây ra việc đó là mày lại dám lượn qua lượn lại trước mặt tao!”
“Sự thực không phải là do tôi gây ra, tôi chỉ phụ trách việc bò ra khỏi bào thai của mẹ tôi mà thôi.” Anh cố nhấn mạnh sự vô tội của mình, chợt thấy điện thoại trong túi quần rung lên.
Anh thò tay vào túi quần móc điện thoại ra, nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, liền chìa ngay điện thoại cho người trước mặt xem, một chữ “Lăng” hiện lên, anh ra hiệu bảo cô im lặng, rồi mới nghe điện thoại.
“A lô”, giọng anh hơi trầm xuống.
Cô thu dọn hộp thuốc cứu thương, anh nhìn cô đang đứng dậy.
“Ừ, anh vẫn chưa về nhà.” Anh đưa tay kéo cô lại.
Cô chỉ phía đường về nhà, ra hiệu cho anh, cô muốn về nhà rồi.
“Sắp đến rồi. Vừa mới đi qua cửa nhà Bất Động rồi.” Anh cố giữ tay cô, kẹp điện thoại vào giữa vai và tai, đưa tay ra hiệu cô đợi chút.
Cô cắn môi, co chân đá mạnh chân anh một cái, giơ ngón tay giữa trước mặt anh tỏ ý khinh thường rồi quay người cầm hộp cứu thương bỏ đi.
“He he… ừ, không có gì, vừa rồi nhìn thấy có một kẻ ngốc bị ngã xuống cống nước. Anh phải gọi 119 đã, lát nữa về nhà sẽ gọo em nhé.”
Ngã cái đầu anh ý, anh mới là kẻ ngã xuống cống nước, cô giơ hộp cứu thương lên như thể muốn đập xuống đầu anh nhưng lại sợ phát ra tiếng động, đành quay người bỏ đi…
“Ừ, ồ, vậy em ngủ sớm đi, tắt máy nhé.”
Anh vừa tắt điện thoại thì nghe thấy ông chủ quán phá lên cười mỉa mai.
“Thằng tiếu quỷ đáng chết, xui như vậy mà cũng dám bắt cá hai tay, không sợ chết à?”
“Ông cho rằng tôi vì sao mà xui xẻo?” Anh dẩu môi, đứng dậy đấu lý, vết thương trên người đau nhói khiến anh cau mày…
“Ai bảo khi còn nhỏ mày sung sướng quá, được bố mẹ cưng chiều. Haizzz, cả cô chị gái cùng cha khác mẹ của mày cũng yêu thương mày quá mức, vậy làm sao được, cuộc sống phải gặp chút trắc trở mới thực sự là cuộc sống!”
“Đúng vậy, cuối cùng nhàn nhã không có việc gì làm thì đem mối tình đầu đi nấu canh, ôm cái tiếc nuối đến cuối đời, nhan sắc khiêm tốn thì chỉ vậy thôi.”
“Thắng tiểu quỷ đáng chết, mày đúng là thiếu giáo dục!”
“Không gây sự với ông nữa, tôi đi trước để dỗ dành bạn gái của mình đây.”
“Haizzz, thằng tiểu quỷ đáng chết, có câu này tao muốn nói với mày lâu rồi, hình như từ sau khi con bé đó chuyển đến, mày mới không ngừng gp xui xẻo. Mẹ mày chẳng phải là hành nghề xem bói sao? Sao mày không bảo bà ấy xem cho mày một quẻ?”
Anh nhét điện thoại vào túi quần, mỉm cười, nói: “Không cần lo lắng, cô gái đó là định mệnh của tôi, số mệnh khó cưỡng”.
“Tao ghét cái kiểu nhơn nhơn của mày, giống hệt điệu cười gian tà của ông cậu mày. Trước đây cậu mày thích đưa chị mày chạy đến quán của tao để gây rối, tuổi của hai người bọn họ chênh lệch không nhiều lắm, giống như bọn mày bây giờ, lúc đầu nếu không phải là mẹ mày lấy bố mày, chưa biết chừng, hai người bọn họ sẽ… Mà chị mày lấy chồng rồi nhỉ?”
“…” Hiếm khi mới thấy anh trầm ngâm, không trả lời.
“Thôi, xin lỗi, cứ coi như tao chưa nói gì…”
“Ông chủ, buôn bán tốt nhé, tôi mang vận xui của mình đi trước đây.” Anh không quay đầu lại, chỉ đưa tay lên vẫy vẫy, bước thẳng về phía trước.
Trời đã tối hẳn, mấy bóng đèn cháy dây tóc tối thui, anh men theo lề đường bước chầm chậm, cho đến khi nhìn thấy bóng một người đang ngồi xổm ven đường, mới nhếch khóe miệng, khẽ cười. Anh chậm rãi lại gần, cúi xuống nhìn cô.
“Nhìn cái gì, em, em… buộc dây giày thôi.” Cô không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn bóng anh đổ dài xuống mặt đường trước mặt.
Anh cũng không nói gì, chỉ quỳ xuống, chẳng nhìn cô, cứ thế đón lấy sợi dây giày trong tay cô, kẹp giữa các ngón tay của mình thắt thành một nút rất đẹp.
Cô nhìn cái nút thắt đẹp mắt, công trình nghệ thuật của anh rồi co chân
“Chân kia, có cần phải thắt không?” Anh nhìn vào bên chân còn lại của cô, lên tiếng hỏi.
“…” Cô cau mày, không nói gì, chỉ vì cô đột nhiên hiểu, hóa ra cô không cam tâm, cô đã từng nghĩ, cái gì mà dây tơ hồng chứ, toàn chuyện tào lao, cô không cần tin, cô cũng có cảm giác, Tả Gian Lăng lấy đi thứ đáng lẽ nên thuộc về cô, rõ ràng là cô gần anh hơn, rõ ràng là cô chân thành với anh hơn, cô chỉ thiếu một thứ duy nhất – thứ mà mỗi người đều nên có, dây tơ hồng. Làm gì có chuyện người khác có mà cô lại không có, làm gì có chuyện bất công như thế. “Có”, cô thốt lên trong vô thức…
“Bụp.” Một cái chậu hoa từ trên cao rơi trúng cánh tay phải của Huỳnh Nhất Nhị, cô giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên. Trên ban công, một người phụ nữ đi ra, nhìn bọn họ áy náy. “Xin lỗi, chậu hoa đặt không chắc chắn, hai hôm nay gió lớn quá. Haizzz, tiếc chậu hoa đẹp của tôi quá!”
“Thím à, thím có cần thi thể của đám hoa này không?” Huỳnh Nhất Nhị ngẩng đầu nhìn thím kia, hỏi.
“Hả?”
“Tôi muốn giẫm cho nó mấy cái… Đúng là cái loại ác độc!”
“Tùy cậu, miễn cậu thấy vui là được.” Người phụ nữ kia nói xong, liền vội về phòng.
“Em có giẫm không?” Anh nhìn Hồ Bất Động đang đứng ngây ra nhìn xác chậu hoa nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Cô lồm ngồm bò dậy, nhìn tên “thủ phạm” phá tan bầu không khí lãng mạn của người, căm phẫn nói: “Giẫm”.
Tiếp đến là một tràng âm thanh “bụp bụp” vang lên, hai người không chút “thương hoa tiếc ngọc”, nhẫn tâm giẫm cho đến khi chậu hoa kia nát nhừ mới thôi. Cô gạt hết chỗ bùn đất bám ở chân, đưa tay kéo anh lại, hít một hơi thật sâu. “Đợi em đến đêm trăng tròn! Đã nghe thấy chưa?”
Hồ Bất Động tràn đầy quyết tâm và dũng cảm nói với anh, tay cô nắm chặt lấy cổ áo Huỳnh Nhất Nhị, kéo anh nhìn thẳng vào mình. Anh ngơ ngác há hốc miệng, ghé sát tai cô, nghiêm túc hỏi:
“Thứ đó của em hôm ấy có đến không?”
“Nói linh tinh, cái đó em vừa mới…” Bỗng cô đưa tay bịt chặt miệng. Trời ơi! Vừa rồi mình đã lỡ miệng nói linh tinh những gì vậy? Cô run run giơ cao chiếc hộp cứu thương, chiếc hộp vừa rồi còn dùng để cứu người thế mà loáng một cái đã biến thành hung khí đập thẳng vào gã không biết sống chết kia. “Anh đừng ép em phải ra tay khi mà anh đang thương tích đầy mình, không có khả năng phản kháng.”
“Đây chẳng phải là sở trường của em sao? Khi anh không có khả năng phản kháng, em…” Anh tỉnh lược bớt hai chữ phía sau, chỉ nhướn mày, cong miệng.
“Muộn rồi, anh làm mình làm mẩy cho ai xem chứ, tránh ra! Em muốn về nhà.”
Anh nhìn cô đẩy anh ra, cố ý kéo dãn khoảng cách “một chậu hoa vỡ” giữa hai người, mũi chân anh khẽ di chuyển, gạt mấy cục đất bẩn dính trên giày. “Sợi dây đỏ đó em vẫn còn chứ?”
Cô khựng lại, không quay đầu, chỉ đứng thẳng lưng lên hỏi: “Dây… dây đỏ nào cơ?”.
“Làm gì mà em sợ xanh mặt thế? Làm chuyện có với anh sao? Hả?” Anh bông đùa rồi giẫm lên đám bùn hoa, lại gần chỗ cô, thò tay vào túi quần, móc ra một sợi dây đỏ lòng thòng, giơ trước mặt cô và mở lòng bàn tay ra… một sợi dây chuyền mặt ngọc Quan Âm. “Dây của nó đứt rồi.”
“…” Cô khẽ thở phào, vừa yên tâm một chút thì chợt phát hiện sợi dây chuyền mặt ngọc Quan Âm nằm ngoan ngoãn trong lòng bàn tay anh kia chính là sợi dây được sư phụ cô ngày trước đích thân cầu cúng rồi tặng cô. Cô vẫn nhớ khi cô cố vờ như vô tâm nhét vật này vào tay anh, anh còn tỏ ra chán ghét, luôn miệng nói anh không cần thứ đồ chơi này, đeo trước ngực lạnh đến nổi cả da gà, cô bỏ ngoài tai hết, thẳng tay đè anh xuống, buộc vào cổ, bắt anh đeo cho bằng được.
“Anh lại làm em nhớ lại kỷ niệm em đối xử thô bạo với anh à?” Anh vừa châm chọc vừa kéo tay cô, đặt miếng ngọc Quan Âm vào lòng bàn tay cô. “Xâu xong sợi dây đỏ, nhớ trả lại anh.”
“Chẳng phải anh ghét nó sao?”
“Quen rồi.” Anh vẫn nắm lấy tay cô, kéo cô tiếp tục đi về phía trước. “Ngực thấy thiếu thiếu, đêm lại không ngủ được.”
“…”
“Mục đích của em đạt được rồi? Vui chứ?”
“Đứt lúc đánh nhau hôm nay à?”
“Ờ.” Anh chỉ ậm ờ một tiếng rồi không giải thích gì thêm.
“Cho nên mới đánh được một nửa, anh đã chạy về?
“Ờ.” Anh nhăn mày, cảm thấy mấy câu hỏi của cô hơi phiền phức.
“…”
“Tốt nhất là em đừng cười trộm sau lưng anh.”
“Hi hi…”
“…”
“Đúng rồi, hôm đó chị anh gửi thư gì cho em vậy? Làm gì mà bí mật thế, còn viết ‘Nhất Nhị không được mở ra’?” Anh quay đầu lại, chuyển phắt đề tài sang chuyện mà lâu nay anh vẫn thắc mắc.
“Chị Nhất Nhất vẫn khỏe chứ? Từ khi chị ấy kết hôn, đã rất lâu rồi em chưa gặp chị ấy.”
“…”
“…” Cô thấy anh không nói gì nên cũng im lặng theo, hình như cô đã quen với việc mỗi lần nhắc đến chuyện kết hôn của chị gái thì có cạy mồm, anh cũng không nói.
Hai người trở lại chỗ chiếc xe máy bị nổ lốp, cô lẳng lặng nhìn anh dắt chiếc xe đã kêu tè tè như chống đối, cau mày. Đang chuẩn bị đẩy xe đi tiếp, chợt anh nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz đỗ trong sân một nhà nhỏ nằm ngay cạnh khu chung cư cao tầng, anh dừng lại, nhìn Hồ Bất Động vẫn đứng trước cửa chung cư, dường như còn đang đợi anh nói điều gì đó, anh nhìn cô, từ đôi giày lấm lem đất lên chiếc hộp cứu thương, lại từ chiếc hộp cứu thương bên tay phải ngó sang sợi dây chuyền đỏ bị đứt bên tay trá mỉm cười, nói: “Thực sự không muốn về nhà”.
“…”
“Em không cảm thấy chiếc xe ấy rất chướng mắt sao? Có lẽ, khi nào đó anh phải hẹn với ông chủ quán, cùng nhau đập nó.”
“Chọn lúc bố anh đang ở trong xe?”
“Ý kiến hay đấy!” Anh tiếp tục dắt xe về phía trước, đưa tay đẩy chiếc rào chắn của sân ra, ngoảnh đầu lại nói thêm một câu: “Thêm cả mẹ anh nữa”.
“…”
Anh trề môi, vẫy tay, ra hiệu bảo cô lên nhà. Cô không cố chấp nữa, quay người chạy lên nhà nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng giọng nói đầy buồn bã của anh cách bức tường…
“Thiếu gia con quay về rồi, mở cửa ra, mẹ ơi!”
Tác giả :
Tinh Dã Anh