Yêu Em Thật Xui Xẻo
Chương 47: Trùng phùng
“Phạn Đoàn, bố của cháu là...”
“Rầm!”
Nhìn cánh cửa bị kéo mạnh trước mặt, cùng chiếc thẻ tín dụng bị ném ra ngoài, Hồ Bất Động giật giật khóe miệng. Không lôi thôi với gã đàn ông nhỏ mọn, tính khí thất thường đó làm gì, cô xuống lầu. Cuối cùng trước khi bóng tối hoàn toàn ập đến, cô cũng tìm được một siêu thị cách nhà Trác Duy Mặc không gần lắm. Nhìn chỗ rau đã không còn tươi non trên quầy hàng, cô suy nghĩ về thực đơn tối nay. Một nồi lẩu có lẽ là sáng kiến hay nhất lúc này, bất cứ thứ gì cũng có thể ném vào ninh nhừ là được, ăn cũng chẳng biết được có tươi hay không.
Thế là, cô nhét một đống nguyên liệu hỗn hợp các loại vào xe đẩy, hoàn toàn không lựa chọn hay cân nhắc. Lúc thanh toán, cô cười gian xảo rút thẻ tín dụng ra, quẹt không chớp mắt. Trả thù xong, cứ tưởng rằng có thể thở phào một hơi cho thoải mái tinh thần, nhưng nhìn vào đám túi nilon đựng đồ chất thành đống lổm ngổm trong xe đẩy, cô mới thấm thía được câu “cho người thuận tiện, thì mình mới được thuận tiện” và “oan oan tương báo lúc nào mới thôi”.
“Tiểu thư, nhiều đồ thế này, cô xách nổi không?” Anh chàng thu ngân nhìn cô đồng cảm.
“Ồ... ừ...”
“Hay là cô xách từng túi một, hoặc gọi điện bảo bạn trai cô đến cầm giúp?”
“Haizzz! Anh... anh làm sao biết là tôi...”
“He he! Con gái thông thường khi mua đồ mà không nhìn giá tiền, thì chỉ có một khả năng, đó là cãi nhau với bạn trai nên cầm thẻ tín dụng của anh ta đi vung tay cho bõ tức.”
“...” Xem ra, anh ta không ít lần bị bạn gái đối xử như vậy.
“Nhưng thường thì con gái hay mua quần áo để xả stress, mua thức ăn để xả stress giống cô thế này thực sự là ít gặp.”
“...” Nói cô đảm đang việc nội trợ sao? Anh chàng này thật biết bóng gió, nhưng dù có bóng gió thế nào, cô cũng hiểu ngụ ý của anh ta.
“Gọi điện cho anh ấy đi. Nhiều thế này, cô không xách nổi đâu. Cần gì phải tự hành hạ đôi tay mình thế.”
“...” Cô nhìn bảy tám chiếc túi đặt trong xe đẩy, mắm môi, móc điện thoại ra. Nhìn anh chàng thu ngân vẫn cười tươi như hoa, cô ngượng ngập, lảng qua chỗ khác, dò tìm cả số điện thoại từ trước đến giờ cô chưa từng ngó qua trong danh bạ, sau đó, bấm nút gọi...
“Gì vậy?” Giọng của Trác Duy Mặc chẳng lấy gì làm vui vẻ.
“Nhiều đồ quá, tôi xách không nổi.” Giọng cô chẳng có vẻ gì giống đang cần giúp đỡ.
Điện thoại im lặng. Rất lâu sau, cô cho rằng anh không nghe rõ, định lặp lại lần nữa, chợt một tiếng hắt xì hơi phát ra từ điện thoại chặn lấy cổ họng cô. Cô nghi ngờ chớp chớp mắt, lại nghe thấy giọng nói thấp trầm phát ra trong điện thoại.
“Tự mình ra đây!”
“Cạch!” Điện thoại tắt máy, cô ngây ra một lát, rôi buông thõng tay xuống, quay lại quầy, nhìn anh chàng thu ngân nhiệt tình lắc lắc đầu.
Anh ta cũng hơi bất ngờ, miễn cưỡng mỉm cười. “Bạn trai cô thật nhỏ mọn!”
Cô thở dài, vất vả lôi bảy tám cái túi khó nhọc đi ra khỏi siêu thị. Cửa kính tự động mở ra, một làn gió lạnh kèm theo mùi thuốc lá quen thuộc xộc vào mũi cô. Cô nhìn sang bên phải, mấy đầu mẩu thuốc lá bị vứt bừa trên mặt đất đột nhiên đập vào mắt cô, Trác Duy Mặc bực bội đá ngược chân lên tường, hai tay khoanh trước ngực, quần áo ươn ướt, cuối cùng liếc nhìn đi hướng khác.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Anh bị ánh mắt thăm dò, khó hiểu của cô làm cho đầu óc tê dại. “Là cô nói đồ nặng, muốn bản thiếu gia đến xách giúp cô mà.”
Đúng là cô bảo anh đến xách giúp, nhưng cô không bảo anh đứng đợi ngoài cửa.
“Anh bị rơi xuống cống nước à?” Cô nhìn bộ trang phục ướt sũng của anh, thì ra đây chính là nguyên nhân của tiếng hắt xì hơi vừa rồi.
“...” Anh mắm môi, gượng gạo nói: “Vừa rồi khi xuống lầu, không chú ý...”
“Cái gì?”
“Xe tưới nước.” Khốn kiếp, nếu không vì quá vội vàng, anh sẽ không bị...
“... He he...” Cô không nhịn được, cười phá lên, dường như có chút đồng cảm với anh, nói: “Thì ra gần đây anh xui xẻo như vậy”.
“Khốn kiếp! Cô thấy chuyện này đáng vui mừng vậy sao?” Nhìn cô khom hẳn người xuống mà cười, anh trừng mắt, định chìa tay đỡ lấy mấy cái túi nilon to bự, nhưng cô vẫn tiếp tục cười như nắc nẻ, tay vẫn giữ chặt mấy chiếc túi nilon không buông ra, mái tóc phủ qua vai không dài không ngắn bị gió lạnh thổi tung lên. Thật chẳng ra làm sao!
Anh đứng thẳng lên, móc từ trong túi áo ra vật gì đó màu đen đã bị vò cho nhăn nhúm, tiện tay giằng giằng mấy cái, khiến nó khôi phục lại hình dạng ban đầu, rồi chẳng nói chẳng rằng chụp luôn lên đầu cô.
Cô đột nhiên cảm thấy đầu mình bị vật gì đó bó khít chụp lên, đầu bị bó chặt đến mức các dây thần kinh giật giật. Cô muốn đưa tay sờ thử cái vật bó khít đó nhưng bị tay của anh tóm lấy, một câu mệnh lệnh vang lên: “Không được bỏ nó xuống!”
Cô quay đầu, soi vào cánh cửa kính. Cái thứ bó khít trên đầu mình sao nhìn quen quen? Trùng hợp vậy sao? Vì sao nó lại giống thứ đồ anh cất riêng trong ngăn kéo đến vậy? Quê mùa như nhau, xấu xí như nhau.
Qua cánh cửa kính, cô thấy chiếc mũ được đội nghiêng nghiêng trên đầu mình, trùm qua mắt cô, nên cô không nhận ra ánh mắt mình trong cửa kính, chỉ thấy khóe miệng mình lên, dường như đang mỉm cười vui vẻ vậy.
“Mũ che mất mắt tôi rồi.” Cô phàn nàn, ngẩng đầu lên, nhưng chẳng nhìn thấy anh đâu hết.
Anh không nói gì, giúp cô chỉnh lại chiếc mũ một chút, giải phóng cặp mắt của cô ra khỏi bóng tối.
Cô chậm rãi ngước mắt lên, rồi dừng lại trên cánh tay đang giúp mình chỉnh chiếc mũ. Hai tay của anh ta kề sát bên tai cô, chỉnh trái chỉnh phải. Cô cắn môi dưới, mắt hơi ngước thêm chút nữa. Cánh tay đang chỉnh mũ giúp cô đột nhiên dừng lại, mu bàn tay lạnh cóng chạm vào cái tai nóng rực của cô. Một tiếng thở nặng nhọc từ trên phủ xuống, mang theo mùi thuốc lá nồng nặc, gáy cô bỗng bị một bàn tay không biết là đã di chuyển đến đó từ lúc nào giữ chặt, khẽ đẩy cô về phía trước. Cô khẳng định, anh không để thứ ồn ào đó ở nhà.
Anh nuốt nước bọt một cách khó khăn, yết hầu gồ cao, rồi từ từ cúi đầu xuống. Nhưng môi của anh không làm cái việc mà nó có thể trực tiếp làm, lại đi nhỏ nhẹ hỏi một câu quá ư thừa thãi và ngu ngốc.
“Có thể... cho tôi hôn một cái không?”
“Hả?” Cô vẫn chưa nghe rõ, sững người lại, thốt ra một tiếng mơ hồ.
Anh thở mạnh, tăng thêm âm lượng, định lặp lại lần nữa câu nói mà vốn dĩ anh cho rằng khá mất hình tượng. “Tôi nói là, có thể nào...”
“Không thể!”
“Cô nói cái gì?” Anh trừng mắt nhìn cô, áp gần cô thêm chút nữa.
Cô nhìn anh nghiêng đầu ghé sát đến, kinh ngạc, gắng sức gạt tay anh ra. “Tôi, tôi chẳng nói cái gì cả.”
“Cô dám bảo tôi không được sao?” Khốn kiếp, bản thiếu gia muốn hôn thì hôn, không cần biết cô đồng ý hay không. Hỏi phụ nữ, quả đúng là việc thừa thãi, cứ trực tiếp hành động là hơn.
“Không, không phải là tôi nói!” Cô nhìn anh kéo đầu cô sát đến, rõ ràng là muốn bức cung, liền vội vã thanh minh.
“Khốn kiếp, cô muốn nói gì thì nói luôn đi, chút nữa sẽ chẳng còn cơ hội đâu.”, anh bất chấp hình tượng... Là đàn ông, phải dứt khoát, cương quyết.
“Cho dù anh muốn ép tiểu sư muội nhà tôi, tôi vẫn phải nói cho anh biết, không thể được!”
“Bản thiếu gia nói có thể là có thể, ai dám nói không thể?”
“Bố tôi nói không thể!”
“Ai thèm quan tâm đến bố cô chứ... Bố cô?” Nhìn miệng Hồ Bất Động từ đầu đến cuối vẫn mím chặt, lắc lắc đầu, vẻ vô tội, Trác Duy Mặc cuối cùng cũng cảm nhận được điều gì đó không bình thường. Anh cau mày, cúi xuống, thì ra là ba tiểu quỷ mặc đồng phục học sinh đang mút mát que kem. Thằng bé trai cười hi hi, ngẩng đầu nhìn anh, hai cô bé gái, nhìn đã biết là hai chị em, một đứa chau mày, giơ tay bịt mắt đứa em gái...
“Di Tô, đừng nhìn! Tiếp sau đây là cảnh cắn nhau đấy, sau đó là lột bỏ quần áo và cuối cùng sẽ biến thành sáng hôm sau.”
“Hả? Em vẫn chưa ăn cơm tối, làm sao có thể biến thành sáng mai được? Anh Phạn Đoàn, em đói!”
“Đừng sợ, anh sẽ không để bọn họ mới một lát đã đến hôm sau đâu. Ông anh này, giữa ban ngày ban mặt ức hiếp tiểu sư muội nhà người ta như vậy không hay đâu.”
“...” Khóe miệng Trác Duy Mặc giật giật, nhìn Hồ Bất Động vẫn bị mình giữ trong lòng. “Thằng bé này là người nhà cô sao?”
“À, đúng... đúng... đúng vậy. Thằng nhóc đáng đánh đó là con trai của sư thúc tôi, hai đứa còn lại là... cái này...” Cô bật cười, hướng về phía Hạ Phạn Đoàn vẫn đang cười gian xảo, nháy mắt ra hiệu cho cậu nên biết điều.
“Bạn gái?” Anh hiểu ra ngay vấn đề.
“Cũng... gần như vậy.”
“Anh Phạn Đoàn, bạn gái là gì?” Nguyễn Di Tô chớp chớp mắt.
“Di Tô, lại đây! Chúng ta phải về nhà rồi, quản gia lái xe đến đón chúng ta kìa. Đừng nói chuyện với thiếu niên hư hỏng này, sẽ mang thai đó.” Nguyễn Di Phấn vừa nói vừa khinh bỉ liếc Trác Duy Mặc một cái, sau đó kéo cô em gái bảo bối vào lòng
“Ê nhóc, bố cậu là ai?” Trác Duy Mặc nhìn thằng nhóc vẫn đang mút mát que kem, hoàn toàn không biết mình đang làm phiền người khác, còn không hề sợ hãi đáp trả lại ánh mắt của anh bằng một ánh mắt cũng khinh miệt không kém. Anh nhăn mày, ánh mắt của thằng nhóc này rất giống gã khốn kiếp đó, khiến anh chỉ muốn ném xuống đất mà giẫm cho mấy cái.
“Bố tôi? Anh hỏi chị ấy đi.” Hạ Phạn Đoàn chẳng để ý đến việc cổ áo mình đang bị một bàn tay kéo giật lại phía sau, liếc nhìn Hồ Bất Động chỉ chực bỏ chạy. “Anh hỏi chị ấy xem, bố tôi là gì của chị ấy.”
“...” Trác Duy Mặc nghi ngờ nhìn Hồ Bất Động đang kéo mũ xuống hết cỡ, dường như đang muốn độn thổ. “Bố nó là gì của cô?”
“À.... chuyện này... Xét về vai vế thì là sư thúc, xét về kinh tế thì là chủ nợ, xét về... Mà sao anh lại có hứng thú với bố nó?” Cô trả lời được nửa chừng, đột nhiên cảm thấy mình quá nghe lời, liền chuyển ngay đề tài.
“Tôi không có hứng thú với bố nó, chỉ cảm thấy ánh mắt của thằng nhóc này rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.”
“Cha nào con nấy mà.”
Trác Duy Mặc không muốn tìm hiểu hàm ý trong câu nói của Hồ Bất Động, cũng chẳng muốn để ý đến thằng nhóc kia nữa, anh quay người xách mấy cái túi nilon dưới đất, vẫy cô, nói: “Này, đi thôi!”.
Thấy Trác Duy Mặc đã đi được mấy bước, đang định đuổi theo, lại nghe bọn nhóc lên án: “Mẹ chồng, mẹ thật xấu! Mẹ lại bắt nạt bố chồng, còn nói người ta không có quan hệ gì với mẹ. Chẳng phải bố đã thổ lộ với mẹ rồi sao?”. Nguyễn Di Tô rõ ràng thiên vị ông bố chồng bảnh bao của mình.
Cô đâu có nói cô và Hạ Thiên Lưu không có quan hệ gì. Cô chỉ nói quan hệ giữa bọn họ rất trong sáng mà thôi.
“Hai người còn chưa hỏi xong chuyện sự chân thành của đối phương ở đâu sao? Chị cũng thật quá đáng, rũ sạch quan hệ không trong sáng với người ta thì thôi, lại còn chạy đi ngoại tình với người đàn ông khác. Haizzz, Hạ Phạn Đoàn, bố cậu còn sống nổi không? Không thổ huyết mà chết đấy chứ?”
Hạ Phạn Đoàn mỉm cười, nhìn thấy chiếc túi nilon trong tay Trác Duy Mặc đột nhiên rách toác, đồ bên trong lăn lông lốc dưới đất. Hồ Bất Động không nói gì, tự biết đấu không lại mấy tên tiểu yêu đầu thai này, cô trừng mắt, rồi chỉnh lại chiếc mũ, trở lại siêu thị toan kiếm mấy chiếc túi nilon khác.
“Haizzz, anh kia thật xui xẻo!” Nguyễn Di Tô cắn móng tay nhìn Trác Duy Mặc đang cau có đứng nguyên tại chỗ.
“Phải nói là thảm hại! Lúc chúng ta mới tới, chẳng phải còn nhìn thấy anh ta bị một chiếc xe tưới nước phun ướt hết người sao? Di Tô, người xui xẻo như vậy, nên tránh xa một chút thì hơn.” Nguyễn Di Phấn nhìn chiếc xe hơi cao cấp bên đường đang từ từ lái đến. “Xe đến rồi, chúng ta về thôi.”
Hạ Phạn Đoàn mút que kem trong tay, thấy Hồ Bất Động cầm mấy chiếc túi nilon mới đi từ trong siêu thị ra nhặt những thứ đồ rơi vãi trên mặt đất, cậu cười nhạt, đưa tay quẹt vệt kem dính trên miệng Nguyễn Di Tô. “Di Tô ghét những người xui xẻo sao?”
“Hả?”
“Nếu anh cũng là người xui xẻo, Di Tô có gặp anh nữa không?”
“Anh Phạn Đoàn...”
“Hạ Phạn Đoàn, cậu đang nói gì vậy?”
“...” Cậu mỉm cười, không nhìn Hồ Bất Động nữa, mà quay sang chiếc xe cao cấp dừng ở bên đường. Người quản gia xuống xe, mở cửa, một đôi giày cao gót màu nhạt giẫm xuống đất, cửa xe đóng lại... Người phụ nữ xinh đẹp, tóc xoăn cuộn sóng đứng cạnh chiếc xe nở nụ cười tao nhã, nhìn hai đứa bé đang cầm kem, giả vờ nhăn mày, nói: “Hai đứa các con lại lén ăn kem rồi, sắp đến mùa đông rồi, bị nhiễm lạnh thì làm thế nào?”
“Mẹ, mẹ đến đón bọn con, Di Tô, đi nhanh lên!” Nguyễn Di Phấn vừa nhìn thấy người phụ nữ đó, vội vàng nghe lời, vứt que kem trong tay đi, kéo tay Di Tô chạy.
Nguyễn Di Tô bị chị kéo lại phía chiếc xe, vẫn cố ngoái đầu nhìn Hạ Phạn Đoàn buồn bã vì bị bỏ rơi.
“Cậu bé đứng kia là ai? Bạn học của các con à?” Người phụ nữ khom người, cầm chiếc khăn tay trắng tinh, giúp hai cô con gái lau vết sữa dính đầy miệng, rồi liếc nhìn Hạ Phạn Đoàn đứng ở phía xa.
“Cậu ta là bạn học của con.” Nguyễn Di Phấn cướp lời nói trước. “Lúc nào cũng tìm cơ hội tiếp cận Di Tô. Đáng ghét! Hừ!”
“Di Phấn, con không nên lúc nào cũng bao bọc Di Tô cẩn thận quá. Nào, gọi cậu ấy đến đây, giới thiệu với mẹ một chút.”
“Dạ!” Nguyễn Di Tô giơ tay tán đồng đầu tiên, rồi lon ton chạy đi kéo Phạn Đoàn đến chỗ mẹ mình. “Mẹ, đây là anh Phạn Đoàn.”
“Chào cháu, cô là mẹ của Di Phấn và Di Tô. Cháu tên là Phạn Đoàn à? Đáng yêu quá, bố mẹ cháu thật biết đặt tên.” Người phụ nữ hơi khom người. “Cháu ăn kem cũng dính trên miệng rồi, nào, để cô lau giúp.”
“...” Lúc chiếc khăn lụa mềm mại đi đến bên miệng mình, thằng nhóc liền ngây ra, nhìn người đang giúp nó lau miệng. Nó mắm chặt môi, nhìn chằm chằm cặp mắt phượng dài nhỏ cùng đôi môi màu hồng nhạt luôn nở nụ cười hiền từ của bà.
Người phụ nữ vừa giúp nó lau miệng vừa quan sát nó thật kĩ. Khi động tác dừng hẳn, bà mới nghi ngờ hỏi: “Phạn Đoàn, bố của cháu là...”
“Mẹ, bố của anh Phạn Đoàn rất đẹp trai, rất đẹp trai đó!” Nguyễn Di Tô nhớ lại ông bố chồng đẹp trai của mình, lập tức không tiếc lời khen ngợi.
“Chỉ có điều anh ta không thích nói chuyện, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng, cảm giác khiến người ta chết cóng. Thậm chí lúc thổ lộ với bạn gái cũng âm mấy độ.” Nguyễn Di Phấn tiếp lời.
“Ồ, vậy à?” Người phụ nữ như được hóa giải mối nghi ngờ, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn, liền vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ của Phạn Đoàn. “Sao từ nãy đến giờ cháu không nói câu nào vậy? Cháu không vui sao?”
“...” Cậu lắc đầu, rồi cúi gằm mặt, lí nhí: “Cô... cô à, cháu phải về nhà rồi”.
“À, đúng rồi! Cháu phải về nhà ăn cơm rồi. Hôm khác đến nhà chúng ta chơi nhé.” Người phụ nữ quay lại phía quản gia, ra hiệu bảo ông ta mở cửa, bế hai cô con gái ngồi vào trong xe, rồi đóng cửa lại.
Nguyễn Di Tô ngồi vào trong xe rồi, vẫn lo lắng thò đầu ra ngoài cửa sổ, nghiêng đầu ạ Phạn Đoàn đứng bên ngoài. “Anh Phạn Đoàn hình như đang khóc.”
“Hạ Phạn Đoàn biết khóc sao? Em đùa gì vậy?” Nguyễn Di Phấn xua tay, rồi cũng thò đầu ra, cảnh tượng bên ngoài khiến cô bé hơi bất ngờ. “Di Tô, hôm nay chúng ta làm chuyện gì không đúng sao?”
“Không có ạ! Anh Phạn Đoàn làm sao mà khóc?”
“Chị biết rồi!”
“Hả? Là vì sao?”
“Kẻ nhỏ mọn đó, chắc chắn bởi vì vừa rồi chúng ta nói nếu cậu ta xui xẻo thì sẽ không để ý đến cậu ta nữa cho nên mới khóc!”
“Hả? Anh Phạn Đoàn xui xẻo sao!”
“Không đâu, chúng ta chẳng phải vẫn tốt sao? Ngốc à!”
“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?” Nguyễn Di Tô thấy mẹ mình đang trầm ngâm nghĩ ngợi chuyện gì đó liền lay gọi mẹ.
Bà mỉm cười, không trả lời.
...
Cuối cùng cũng nhặt xong đống chai lọ rơi đầy dưới đất, Hồ Bất Động thở hồng hộc, đang mải suy nghĩ xem có nên tiếp tục nhờ tên xui xẻo kia xách đồ về nhà không, đột nhiên lưng áo cô bị ai đó kéo kéo. Cô quay lưng, chưa kịp phản ứng thì một thằng nhóc lao vào lòng cô khóc lóc nức nở, cô giật mình ngồi phịch xuống đất, nhìn Trác Duy Mặc đứng ngơ ngác cũng chẳng hiểu chuyện gì.
“Bạn gái nó bỏ đi rồi nên mới khóc lóc thảm thiết thế này. Thật vô tích sự!” Trác Duy Mặc nhìn thằng nhóc đang ôm chặt cô, càu nhàu.
Hạ Phạn Đoàn khịt mũi, không trả lời anh ta.
“Này, Phạn Đoàn, làm sao em khóc vậy? Nước mũi của em dính đầy ngực chị rồi!”
“Khốn kiếp, thằng nhóc chết tiệt, cô mau đẩy nó ra đi! Bạn gái của mình bỏ đi rồi, thì sà vào lòng bạn gái của người khác khóc lóc là sao chứ?” Anh vừa nói vừa toan lôi thằng nhóc ra. Không ngờ nó quay đầu lại, há miệng cắn bàn tay đang bắt nạt nó. “Khốn kiếp, thằng nhóc chết tiệt! Dám cắn bản thiếu gia! Thả ra! Bảo mày thả ra! Khốn kiếp, tao bảo mày thả ra, đâu có bảo mày sán vào lòng tao!”
“Này, hai người các anh sao lại ôm nhau thân mật thế kia? Này, Phạn Đoàn, không được bừa bãi ôm một người đàn ông!” Hồ Bất Động vội vàng đứng dậy muốn kéo thằng nhóc đang dính trong lòng Trác Duy Mặc ra. Uổng cho cô vừa rồi còn cảm động khi thấy thằng nhóc sà vào lòng mình khóc nức nở, hóa ra nó chỉ ôm bừa một người, chẳng thèm chọn lựa, đến lòng của Trác Duy Mặc mà cũng rúc đầu vào. Không được tùy tiện sán vào lòng cầm thú, mau ra đi!
“Hu... hu... em muốn bố, em muốn bố em. Hai người một người ngực không phẳng, có hai quả cầu thịt rất chướng mắt, một người thì toàn mùi thuốc lá, em muốn bố em!”
“Thằng nhóc chết tiệt!”
“Khốn kiếp!”
“Hu... hu oa oa oa oa oa oa!”
“Rầm!”
Nhìn cánh cửa bị kéo mạnh trước mặt, cùng chiếc thẻ tín dụng bị ném ra ngoài, Hồ Bất Động giật giật khóe miệng. Không lôi thôi với gã đàn ông nhỏ mọn, tính khí thất thường đó làm gì, cô xuống lầu. Cuối cùng trước khi bóng tối hoàn toàn ập đến, cô cũng tìm được một siêu thị cách nhà Trác Duy Mặc không gần lắm. Nhìn chỗ rau đã không còn tươi non trên quầy hàng, cô suy nghĩ về thực đơn tối nay. Một nồi lẩu có lẽ là sáng kiến hay nhất lúc này, bất cứ thứ gì cũng có thể ném vào ninh nhừ là được, ăn cũng chẳng biết được có tươi hay không.
Thế là, cô nhét một đống nguyên liệu hỗn hợp các loại vào xe đẩy, hoàn toàn không lựa chọn hay cân nhắc. Lúc thanh toán, cô cười gian xảo rút thẻ tín dụng ra, quẹt không chớp mắt. Trả thù xong, cứ tưởng rằng có thể thở phào một hơi cho thoải mái tinh thần, nhưng nhìn vào đám túi nilon đựng đồ chất thành đống lổm ngổm trong xe đẩy, cô mới thấm thía được câu “cho người thuận tiện, thì mình mới được thuận tiện” và “oan oan tương báo lúc nào mới thôi”.
“Tiểu thư, nhiều đồ thế này, cô xách nổi không?” Anh chàng thu ngân nhìn cô đồng cảm.
“Ồ... ừ...”
“Hay là cô xách từng túi một, hoặc gọi điện bảo bạn trai cô đến cầm giúp?”
“Haizzz! Anh... anh làm sao biết là tôi...”
“He he! Con gái thông thường khi mua đồ mà không nhìn giá tiền, thì chỉ có một khả năng, đó là cãi nhau với bạn trai nên cầm thẻ tín dụng của anh ta đi vung tay cho bõ tức.”
“...” Xem ra, anh ta không ít lần bị bạn gái đối xử như vậy.
“Nhưng thường thì con gái hay mua quần áo để xả stress, mua thức ăn để xả stress giống cô thế này thực sự là ít gặp.”
“...” Nói cô đảm đang việc nội trợ sao? Anh chàng này thật biết bóng gió, nhưng dù có bóng gió thế nào, cô cũng hiểu ngụ ý của anh ta.
“Gọi điện cho anh ấy đi. Nhiều thế này, cô không xách nổi đâu. Cần gì phải tự hành hạ đôi tay mình thế.”
“...” Cô nhìn bảy tám chiếc túi đặt trong xe đẩy, mắm môi, móc điện thoại ra. Nhìn anh chàng thu ngân vẫn cười tươi như hoa, cô ngượng ngập, lảng qua chỗ khác, dò tìm cả số điện thoại từ trước đến giờ cô chưa từng ngó qua trong danh bạ, sau đó, bấm nút gọi...
“Gì vậy?” Giọng của Trác Duy Mặc chẳng lấy gì làm vui vẻ.
“Nhiều đồ quá, tôi xách không nổi.” Giọng cô chẳng có vẻ gì giống đang cần giúp đỡ.
Điện thoại im lặng. Rất lâu sau, cô cho rằng anh không nghe rõ, định lặp lại lần nữa, chợt một tiếng hắt xì hơi phát ra từ điện thoại chặn lấy cổ họng cô. Cô nghi ngờ chớp chớp mắt, lại nghe thấy giọng nói thấp trầm phát ra trong điện thoại.
“Tự mình ra đây!”
“Cạch!” Điện thoại tắt máy, cô ngây ra một lát, rôi buông thõng tay xuống, quay lại quầy, nhìn anh chàng thu ngân nhiệt tình lắc lắc đầu.
Anh ta cũng hơi bất ngờ, miễn cưỡng mỉm cười. “Bạn trai cô thật nhỏ mọn!”
Cô thở dài, vất vả lôi bảy tám cái túi khó nhọc đi ra khỏi siêu thị. Cửa kính tự động mở ra, một làn gió lạnh kèm theo mùi thuốc lá quen thuộc xộc vào mũi cô. Cô nhìn sang bên phải, mấy đầu mẩu thuốc lá bị vứt bừa trên mặt đất đột nhiên đập vào mắt cô, Trác Duy Mặc bực bội đá ngược chân lên tường, hai tay khoanh trước ngực, quần áo ươn ướt, cuối cùng liếc nhìn đi hướng khác.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Anh bị ánh mắt thăm dò, khó hiểu của cô làm cho đầu óc tê dại. “Là cô nói đồ nặng, muốn bản thiếu gia đến xách giúp cô mà.”
Đúng là cô bảo anh đến xách giúp, nhưng cô không bảo anh đứng đợi ngoài cửa.
“Anh bị rơi xuống cống nước à?” Cô nhìn bộ trang phục ướt sũng của anh, thì ra đây chính là nguyên nhân của tiếng hắt xì hơi vừa rồi.
“...” Anh mắm môi, gượng gạo nói: “Vừa rồi khi xuống lầu, không chú ý...”
“Cái gì?”
“Xe tưới nước.” Khốn kiếp, nếu không vì quá vội vàng, anh sẽ không bị...
“... He he...” Cô không nhịn được, cười phá lên, dường như có chút đồng cảm với anh, nói: “Thì ra gần đây anh xui xẻo như vậy”.
“Khốn kiếp! Cô thấy chuyện này đáng vui mừng vậy sao?” Nhìn cô khom hẳn người xuống mà cười, anh trừng mắt, định chìa tay đỡ lấy mấy cái túi nilon to bự, nhưng cô vẫn tiếp tục cười như nắc nẻ, tay vẫn giữ chặt mấy chiếc túi nilon không buông ra, mái tóc phủ qua vai không dài không ngắn bị gió lạnh thổi tung lên. Thật chẳng ra làm sao!
Anh đứng thẳng lên, móc từ trong túi áo ra vật gì đó màu đen đã bị vò cho nhăn nhúm, tiện tay giằng giằng mấy cái, khiến nó khôi phục lại hình dạng ban đầu, rồi chẳng nói chẳng rằng chụp luôn lên đầu cô.
Cô đột nhiên cảm thấy đầu mình bị vật gì đó bó khít chụp lên, đầu bị bó chặt đến mức các dây thần kinh giật giật. Cô muốn đưa tay sờ thử cái vật bó khít đó nhưng bị tay của anh tóm lấy, một câu mệnh lệnh vang lên: “Không được bỏ nó xuống!”
Cô quay đầu, soi vào cánh cửa kính. Cái thứ bó khít trên đầu mình sao nhìn quen quen? Trùng hợp vậy sao? Vì sao nó lại giống thứ đồ anh cất riêng trong ngăn kéo đến vậy? Quê mùa như nhau, xấu xí như nhau.
Qua cánh cửa kính, cô thấy chiếc mũ được đội nghiêng nghiêng trên đầu mình, trùm qua mắt cô, nên cô không nhận ra ánh mắt mình trong cửa kính, chỉ thấy khóe miệng mình lên, dường như đang mỉm cười vui vẻ vậy.
“Mũ che mất mắt tôi rồi.” Cô phàn nàn, ngẩng đầu lên, nhưng chẳng nhìn thấy anh đâu hết.
Anh không nói gì, giúp cô chỉnh lại chiếc mũ một chút, giải phóng cặp mắt của cô ra khỏi bóng tối.
Cô chậm rãi ngước mắt lên, rồi dừng lại trên cánh tay đang giúp mình chỉnh chiếc mũ. Hai tay của anh ta kề sát bên tai cô, chỉnh trái chỉnh phải. Cô cắn môi dưới, mắt hơi ngước thêm chút nữa. Cánh tay đang chỉnh mũ giúp cô đột nhiên dừng lại, mu bàn tay lạnh cóng chạm vào cái tai nóng rực của cô. Một tiếng thở nặng nhọc từ trên phủ xuống, mang theo mùi thuốc lá nồng nặc, gáy cô bỗng bị một bàn tay không biết là đã di chuyển đến đó từ lúc nào giữ chặt, khẽ đẩy cô về phía trước. Cô khẳng định, anh không để thứ ồn ào đó ở nhà.
Anh nuốt nước bọt một cách khó khăn, yết hầu gồ cao, rồi từ từ cúi đầu xuống. Nhưng môi của anh không làm cái việc mà nó có thể trực tiếp làm, lại đi nhỏ nhẹ hỏi một câu quá ư thừa thãi và ngu ngốc.
“Có thể... cho tôi hôn một cái không?”
“Hả?” Cô vẫn chưa nghe rõ, sững người lại, thốt ra một tiếng mơ hồ.
Anh thở mạnh, tăng thêm âm lượng, định lặp lại lần nữa câu nói mà vốn dĩ anh cho rằng khá mất hình tượng. “Tôi nói là, có thể nào...”
“Không thể!”
“Cô nói cái gì?” Anh trừng mắt nhìn cô, áp gần cô thêm chút nữa.
Cô nhìn anh nghiêng đầu ghé sát đến, kinh ngạc, gắng sức gạt tay anh ra. “Tôi, tôi chẳng nói cái gì cả.”
“Cô dám bảo tôi không được sao?” Khốn kiếp, bản thiếu gia muốn hôn thì hôn, không cần biết cô đồng ý hay không. Hỏi phụ nữ, quả đúng là việc thừa thãi, cứ trực tiếp hành động là hơn.
“Không, không phải là tôi nói!” Cô nhìn anh kéo đầu cô sát đến, rõ ràng là muốn bức cung, liền vội vã thanh minh.
“Khốn kiếp, cô muốn nói gì thì nói luôn đi, chút nữa sẽ chẳng còn cơ hội đâu.”, anh bất chấp hình tượng... Là đàn ông, phải dứt khoát, cương quyết.
“Cho dù anh muốn ép tiểu sư muội nhà tôi, tôi vẫn phải nói cho anh biết, không thể được!”
“Bản thiếu gia nói có thể là có thể, ai dám nói không thể?”
“Bố tôi nói không thể!”
“Ai thèm quan tâm đến bố cô chứ... Bố cô?” Nhìn miệng Hồ Bất Động từ đầu đến cuối vẫn mím chặt, lắc lắc đầu, vẻ vô tội, Trác Duy Mặc cuối cùng cũng cảm nhận được điều gì đó không bình thường. Anh cau mày, cúi xuống, thì ra là ba tiểu quỷ mặc đồng phục học sinh đang mút mát que kem. Thằng bé trai cười hi hi, ngẩng đầu nhìn anh, hai cô bé gái, nhìn đã biết là hai chị em, một đứa chau mày, giơ tay bịt mắt đứa em gái...
“Di Tô, đừng nhìn! Tiếp sau đây là cảnh cắn nhau đấy, sau đó là lột bỏ quần áo và cuối cùng sẽ biến thành sáng hôm sau.”
“Hả? Em vẫn chưa ăn cơm tối, làm sao có thể biến thành sáng mai được? Anh Phạn Đoàn, em đói!”
“Đừng sợ, anh sẽ không để bọn họ mới một lát đã đến hôm sau đâu. Ông anh này, giữa ban ngày ban mặt ức hiếp tiểu sư muội nhà người ta như vậy không hay đâu.”
“...” Khóe miệng Trác Duy Mặc giật giật, nhìn Hồ Bất Động vẫn bị mình giữ trong lòng. “Thằng bé này là người nhà cô sao?”
“À, đúng... đúng... đúng vậy. Thằng nhóc đáng đánh đó là con trai của sư thúc tôi, hai đứa còn lại là... cái này...” Cô bật cười, hướng về phía Hạ Phạn Đoàn vẫn đang cười gian xảo, nháy mắt ra hiệu cho cậu nên biết điều.
“Bạn gái?” Anh hiểu ra ngay vấn đề.
“Cũng... gần như vậy.”
“Anh Phạn Đoàn, bạn gái là gì?” Nguyễn Di Tô chớp chớp mắt.
“Di Tô, lại đây! Chúng ta phải về nhà rồi, quản gia lái xe đến đón chúng ta kìa. Đừng nói chuyện với thiếu niên hư hỏng này, sẽ mang thai đó.” Nguyễn Di Phấn vừa nói vừa khinh bỉ liếc Trác Duy Mặc một cái, sau đó kéo cô em gái bảo bối vào lòng
“Ê nhóc, bố cậu là ai?” Trác Duy Mặc nhìn thằng nhóc vẫn đang mút mát que kem, hoàn toàn không biết mình đang làm phiền người khác, còn không hề sợ hãi đáp trả lại ánh mắt của anh bằng một ánh mắt cũng khinh miệt không kém. Anh nhăn mày, ánh mắt của thằng nhóc này rất giống gã khốn kiếp đó, khiến anh chỉ muốn ném xuống đất mà giẫm cho mấy cái.
“Bố tôi? Anh hỏi chị ấy đi.” Hạ Phạn Đoàn chẳng để ý đến việc cổ áo mình đang bị một bàn tay kéo giật lại phía sau, liếc nhìn Hồ Bất Động chỉ chực bỏ chạy. “Anh hỏi chị ấy xem, bố tôi là gì của chị ấy.”
“...” Trác Duy Mặc nghi ngờ nhìn Hồ Bất Động đang kéo mũ xuống hết cỡ, dường như đang muốn độn thổ. “Bố nó là gì của cô?”
“À.... chuyện này... Xét về vai vế thì là sư thúc, xét về kinh tế thì là chủ nợ, xét về... Mà sao anh lại có hứng thú với bố nó?” Cô trả lời được nửa chừng, đột nhiên cảm thấy mình quá nghe lời, liền chuyển ngay đề tài.
“Tôi không có hứng thú với bố nó, chỉ cảm thấy ánh mắt của thằng nhóc này rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.”
“Cha nào con nấy mà.”
Trác Duy Mặc không muốn tìm hiểu hàm ý trong câu nói của Hồ Bất Động, cũng chẳng muốn để ý đến thằng nhóc kia nữa, anh quay người xách mấy cái túi nilon dưới đất, vẫy cô, nói: “Này, đi thôi!”.
Thấy Trác Duy Mặc đã đi được mấy bước, đang định đuổi theo, lại nghe bọn nhóc lên án: “Mẹ chồng, mẹ thật xấu! Mẹ lại bắt nạt bố chồng, còn nói người ta không có quan hệ gì với mẹ. Chẳng phải bố đã thổ lộ với mẹ rồi sao?”. Nguyễn Di Tô rõ ràng thiên vị ông bố chồng bảnh bao của mình.
Cô đâu có nói cô và Hạ Thiên Lưu không có quan hệ gì. Cô chỉ nói quan hệ giữa bọn họ rất trong sáng mà thôi.
“Hai người còn chưa hỏi xong chuyện sự chân thành của đối phương ở đâu sao? Chị cũng thật quá đáng, rũ sạch quan hệ không trong sáng với người ta thì thôi, lại còn chạy đi ngoại tình với người đàn ông khác. Haizzz, Hạ Phạn Đoàn, bố cậu còn sống nổi không? Không thổ huyết mà chết đấy chứ?”
Hạ Phạn Đoàn mỉm cười, nhìn thấy chiếc túi nilon trong tay Trác Duy Mặc đột nhiên rách toác, đồ bên trong lăn lông lốc dưới đất. Hồ Bất Động không nói gì, tự biết đấu không lại mấy tên tiểu yêu đầu thai này, cô trừng mắt, rồi chỉnh lại chiếc mũ, trở lại siêu thị toan kiếm mấy chiếc túi nilon khác.
“Haizzz, anh kia thật xui xẻo!” Nguyễn Di Tô cắn móng tay nhìn Trác Duy Mặc đang cau có đứng nguyên tại chỗ.
“Phải nói là thảm hại! Lúc chúng ta mới tới, chẳng phải còn nhìn thấy anh ta bị một chiếc xe tưới nước phun ướt hết người sao? Di Tô, người xui xẻo như vậy, nên tránh xa một chút thì hơn.” Nguyễn Di Phấn nhìn chiếc xe hơi cao cấp bên đường đang từ từ lái đến. “Xe đến rồi, chúng ta về thôi.”
Hạ Phạn Đoàn mút que kem trong tay, thấy Hồ Bất Động cầm mấy chiếc túi nilon mới đi từ trong siêu thị ra nhặt những thứ đồ rơi vãi trên mặt đất, cậu cười nhạt, đưa tay quẹt vệt kem dính trên miệng Nguyễn Di Tô. “Di Tô ghét những người xui xẻo sao?”
“Hả?”
“Nếu anh cũng là người xui xẻo, Di Tô có gặp anh nữa không?”
“Anh Phạn Đoàn...”
“Hạ Phạn Đoàn, cậu đang nói gì vậy?”
“...” Cậu mỉm cười, không nhìn Hồ Bất Động nữa, mà quay sang chiếc xe cao cấp dừng ở bên đường. Người quản gia xuống xe, mở cửa, một đôi giày cao gót màu nhạt giẫm xuống đất, cửa xe đóng lại... Người phụ nữ xinh đẹp, tóc xoăn cuộn sóng đứng cạnh chiếc xe nở nụ cười tao nhã, nhìn hai đứa bé đang cầm kem, giả vờ nhăn mày, nói: “Hai đứa các con lại lén ăn kem rồi, sắp đến mùa đông rồi, bị nhiễm lạnh thì làm thế nào?”
“Mẹ, mẹ đến đón bọn con, Di Tô, đi nhanh lên!” Nguyễn Di Phấn vừa nhìn thấy người phụ nữ đó, vội vàng nghe lời, vứt que kem trong tay đi, kéo tay Di Tô chạy.
Nguyễn Di Tô bị chị kéo lại phía chiếc xe, vẫn cố ngoái đầu nhìn Hạ Phạn Đoàn buồn bã vì bị bỏ rơi.
“Cậu bé đứng kia là ai? Bạn học của các con à?” Người phụ nữ khom người, cầm chiếc khăn tay trắng tinh, giúp hai cô con gái lau vết sữa dính đầy miệng, rồi liếc nhìn Hạ Phạn Đoàn đứng ở phía xa.
“Cậu ta là bạn học của con.” Nguyễn Di Phấn cướp lời nói trước. “Lúc nào cũng tìm cơ hội tiếp cận Di Tô. Đáng ghét! Hừ!”
“Di Phấn, con không nên lúc nào cũng bao bọc Di Tô cẩn thận quá. Nào, gọi cậu ấy đến đây, giới thiệu với mẹ một chút.”
“Dạ!” Nguyễn Di Tô giơ tay tán đồng đầu tiên, rồi lon ton chạy đi kéo Phạn Đoàn đến chỗ mẹ mình. “Mẹ, đây là anh Phạn Đoàn.”
“Chào cháu, cô là mẹ của Di Phấn và Di Tô. Cháu tên là Phạn Đoàn à? Đáng yêu quá, bố mẹ cháu thật biết đặt tên.” Người phụ nữ hơi khom người. “Cháu ăn kem cũng dính trên miệng rồi, nào, để cô lau giúp.”
“...” Lúc chiếc khăn lụa mềm mại đi đến bên miệng mình, thằng nhóc liền ngây ra, nhìn người đang giúp nó lau miệng. Nó mắm chặt môi, nhìn chằm chằm cặp mắt phượng dài nhỏ cùng đôi môi màu hồng nhạt luôn nở nụ cười hiền từ của bà.
Người phụ nữ vừa giúp nó lau miệng vừa quan sát nó thật kĩ. Khi động tác dừng hẳn, bà mới nghi ngờ hỏi: “Phạn Đoàn, bố của cháu là...”
“Mẹ, bố của anh Phạn Đoàn rất đẹp trai, rất đẹp trai đó!” Nguyễn Di Tô nhớ lại ông bố chồng đẹp trai của mình, lập tức không tiếc lời khen ngợi.
“Chỉ có điều anh ta không thích nói chuyện, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng, cảm giác khiến người ta chết cóng. Thậm chí lúc thổ lộ với bạn gái cũng âm mấy độ.” Nguyễn Di Phấn tiếp lời.
“Ồ, vậy à?” Người phụ nữ như được hóa giải mối nghi ngờ, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn, liền vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ của Phạn Đoàn. “Sao từ nãy đến giờ cháu không nói câu nào vậy? Cháu không vui sao?”
“...” Cậu lắc đầu, rồi cúi gằm mặt, lí nhí: “Cô... cô à, cháu phải về nhà rồi”.
“À, đúng rồi! Cháu phải về nhà ăn cơm rồi. Hôm khác đến nhà chúng ta chơi nhé.” Người phụ nữ quay lại phía quản gia, ra hiệu bảo ông ta mở cửa, bế hai cô con gái ngồi vào trong xe, rồi đóng cửa lại.
Nguyễn Di Tô ngồi vào trong xe rồi, vẫn lo lắng thò đầu ra ngoài cửa sổ, nghiêng đầu ạ Phạn Đoàn đứng bên ngoài. “Anh Phạn Đoàn hình như đang khóc.”
“Hạ Phạn Đoàn biết khóc sao? Em đùa gì vậy?” Nguyễn Di Phấn xua tay, rồi cũng thò đầu ra, cảnh tượng bên ngoài khiến cô bé hơi bất ngờ. “Di Tô, hôm nay chúng ta làm chuyện gì không đúng sao?”
“Không có ạ! Anh Phạn Đoàn làm sao mà khóc?”
“Chị biết rồi!”
“Hả? Là vì sao?”
“Kẻ nhỏ mọn đó, chắc chắn bởi vì vừa rồi chúng ta nói nếu cậu ta xui xẻo thì sẽ không để ý đến cậu ta nữa cho nên mới khóc!”
“Hả? Anh Phạn Đoàn xui xẻo sao!”
“Không đâu, chúng ta chẳng phải vẫn tốt sao? Ngốc à!”
“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?” Nguyễn Di Tô thấy mẹ mình đang trầm ngâm nghĩ ngợi chuyện gì đó liền lay gọi mẹ.
Bà mỉm cười, không trả lời.
...
Cuối cùng cũng nhặt xong đống chai lọ rơi đầy dưới đất, Hồ Bất Động thở hồng hộc, đang mải suy nghĩ xem có nên tiếp tục nhờ tên xui xẻo kia xách đồ về nhà không, đột nhiên lưng áo cô bị ai đó kéo kéo. Cô quay lưng, chưa kịp phản ứng thì một thằng nhóc lao vào lòng cô khóc lóc nức nở, cô giật mình ngồi phịch xuống đất, nhìn Trác Duy Mặc đứng ngơ ngác cũng chẳng hiểu chuyện gì.
“Bạn gái nó bỏ đi rồi nên mới khóc lóc thảm thiết thế này. Thật vô tích sự!” Trác Duy Mặc nhìn thằng nhóc đang ôm chặt cô, càu nhàu.
Hạ Phạn Đoàn khịt mũi, không trả lời anh ta.
“Này, Phạn Đoàn, làm sao em khóc vậy? Nước mũi của em dính đầy ngực chị rồi!”
“Khốn kiếp, thằng nhóc chết tiệt, cô mau đẩy nó ra đi! Bạn gái của mình bỏ đi rồi, thì sà vào lòng bạn gái của người khác khóc lóc là sao chứ?” Anh vừa nói vừa toan lôi thằng nhóc ra. Không ngờ nó quay đầu lại, há miệng cắn bàn tay đang bắt nạt nó. “Khốn kiếp, thằng nhóc chết tiệt! Dám cắn bản thiếu gia! Thả ra! Bảo mày thả ra! Khốn kiếp, tao bảo mày thả ra, đâu có bảo mày sán vào lòng tao!”
“Này, hai người các anh sao lại ôm nhau thân mật thế kia? Này, Phạn Đoàn, không được bừa bãi ôm một người đàn ông!” Hồ Bất Động vội vàng đứng dậy muốn kéo thằng nhóc đang dính trong lòng Trác Duy Mặc ra. Uổng cho cô vừa rồi còn cảm động khi thấy thằng nhóc sà vào lòng mình khóc nức nở, hóa ra nó chỉ ôm bừa một người, chẳng thèm chọn lựa, đến lòng của Trác Duy Mặc mà cũng rúc đầu vào. Không được tùy tiện sán vào lòng cầm thú, mau ra đi!
“Hu... hu... em muốn bố, em muốn bố em. Hai người một người ngực không phẳng, có hai quả cầu thịt rất chướng mắt, một người thì toàn mùi thuốc lá, em muốn bố em!”
“Thằng nhóc chết tiệt!”
“Khốn kiếp!”
“Hu... hu oa oa oa oa oa oa!”
Tác giả :
Tinh Dã Anh