Yêu Em Thành Nghiện
Chương 66 Pn3
Trans: Tdinh + Beta: Quinn
***
Hai ngày sau, chiếc xe buýt nhỏ lại chở một nhóm tình nguyện viên đến huyện Thanh Tuyết.
Phó Tây Phán vừa mới hoàn thành xong một ca phẫu thuật, dẫn theo một y tá đi kiểm tra các phòng. Khi anh đang hỏi thăm tình trạng của bệnh nhân, một cô gái mặc quần áo tình nguyện bước vào khu phòng bệnh với chiếc xe chở đầy nước suối và lương khô.
Khi cô vừa xuất hiện, Phó Tây Phán đã mở to mắt, ánh mắt anh chuyển từ nghi ngờ sang kinh ngạc, sau đó nụ cười dần trở nên dịu dàng.
Anh bước đến, giúp cô phát nước suối đến tận tay từng bệnh nhân: “Sao em lại đến đây?”
Bạch Chỉ thản nhiên nói: “Anh không về được, em chỉ có thể đến thôi.”
Phó Tây Phán vẫn còn công việc phải làm, chỉ đơn giản nói qua loa đôi ba câu với Bạch Chỉ rồi vội vàng bước ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng chính vì sự xuất hiện của Bạch Chỉ nên ngay cả bầu không khí cũng dịu hẳn, nụ cười trên khóe miệng anh lộ rõ đến cô y tá nhỏ cũng nhịn không được mà hỏi: “Bác sĩ Phó, đó là bạn gái của anh sao?”
Anh cười nói: “Là vợ sắp cưới của tôi.”
Bạch Chỉ phát nước và lương khô xong, khi cô cầm lấy danh sách kiểm tra và đếm số lượng thuốc thì bỗng có hai cánh tay từ đằng sau ôm choàng lấy cô.
Không cần quay đầu, chỉ dựa vào mùi cơ thể đặc trưng của anh, cô đã nhận ra là Phó Tây Phán.
Lần này, người lạnh lùng tức khắc đổi thành Bạch Chỉ.
“Đừng đùa. Đang làm việc đấy.”
“Để anh ôm một lát đi.” Vì không muốn ảnh hưởng đến công việc của cô, vòng tay ôm cô của Phó Tây Phán hơi buông lỏng, nhưng đầu anh vẫn như cũ dựa sát trên vai cô lẩm bẩm, “Thật tuyệt khi em đến đây, chỉ có điều, điều kiện ở đây khó khăn quá, anh thật không nỡ.”
Bạch Chỉ kiểm kê xong, cầm tập tài liệu gõ lên đầu anh, “Đừng coi thường em, hồi còn học đại học Y em cũng từng tham gia đội cứu hộ tình nguyện, chắc chắn không dễ dàng hơn lần này đâu.”
Mỗi ngày Phó Tây Phán ở huyện Thanh Tuyết đối với Bạch Chỉ mà nói đều như giày vò.
Cô cũng nộp đơn vô đội cứu hộ y tế, nhưng tiếc là khoa của cô không nằm trong danh sách cần đi.
Nhưng mà mấy ngày trước đồng nghiệp của cô đang trong thời gian nghỉ phép đã quay trở lại làm việc, vài thực tập sinh trong khoa cô cũng dần quen việc, có thể tự mình đối phó với một số bệnh đơn giản, công việc trong khoa cũng không còn quá căng thẳng nữa.
Cô suy nghĩ rất lâu, quyết định xin nghỉ phép năm, lấy tư cách tình nguyện viên đi đến huyện Thanh Tuyết.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến huyện này, mặc dù cô đã biết điều kiện ở đây khắc nghiệt như thế nào qua những tin tức xem trước đó, nhưng khi cô đến tận nơi, thực sự đứng trong trạm y tế, vẫn bị sốc trước cảnh tượng trước mắt.
Nguồn điện duy nhất được sử dụng để duy trì thiết bị y tế và thông tin liên lạc cơ bản, bữa ăn của các bác sĩ không được đun nóng mà chủ yếu là bánh quy.
Ở đây khác hẳn những gì mà Phó Tây Phán miêu tả với cô qua điện thoại, Phó Tây Phán lấy một cái bánh mì nhỏ trong tủ đưa cho Bạch Chỉ: “Cho em này. Cái này là do một người nhà của bệnh nhân cho anh. Em ngày đầu tiên đến, có thể vẫn chưa thể thích ứng nhanh được.”
Bạch Chỉ lắc đầu, “Không sao. Đều giống nhau thôi. Anh không phải cũng như vậy mà đến sao.”
Nhìn thấy dáng vẻ mạnh mẽ quật cường của cô, Phó Tây Phán cũng không kiên trì nữa, chỉ để cái bánh mì nhỏ vào trong giỏ đồ của cô.
Sau bữa trưa, có một nơi tránh nạn gần đó bị sập do dư chấn, việc trước chưa xong việc sau đã đến.
Trạm y tế cử một số bác sĩ và tình nguyện viên khẩn trương đến nơi tránh nạn đó.
Khi Bạch Chỉ và Phó Tây Phán bước xuống xe, có không ít người đang nằm trên gò đất, gương mặt của bọn họ đã bị phủ chiếc khăn trắng lên rồi, một vài người thân trong gia đình họ ngồi xổm bên cạnh ôm đầu khóc, có người thì đứng bên cạnh với đôi mắt đờ đẫn.
Phó Tây Phán bỗng vội vàng lục tung khắp nơi để tìm thứ gì đó.
“Anh đang tìm gì vậy?”
“Khăn giấy…. anh…..”
Phó Tây Phán anh đã trải qua nhiều lần cứu hộ khẩn cấp như vậy, quá quen với những cảnh tượng thế này, nhưng Bạch Chỉ thì khác.
Trước sự ngạc nhiên của anh, Bạch Chỉ rất bình tĩnh nói: “Em sẽ không khóc đâu.”
Cô đeo găng tay, lấy đồ y tế trên xe xuống, “Em đến đây, không phải đến để khóc, cũng không phải chỉ đến để gặp anh.”
Nói xong, cô cầm theo hộp đồ bình thản đi qua trước mặt Phó Tây Phán, bước nhanh đi theo tốp người phía trước.
Phó Tây Phán bóp chặt khăn giấy trong túi, ánh mắt ánh lên niềm vui mừng nhìn theo cô.
Bạch Chỉ nói rất đúng, anh luôn đánh giá thấp cô. Cô chưa bao giờ là loại con gái yếu đuối mỏng manh chỉ biết trốn sau lưng mình.
***
Bạch Chỉ cầm các loại vật dụng y tế, chạy qua chạy lại giữa xe chở vật dụng và lều cứu hộ tạm thời.
Trong khi cô đang đưa các vật dụng, thì cuộc cãi vã trong một túp lều đã khiến cô chú ý.
Đó là một bà mẹ có con gái, vì lúc xảy ra dư chấn con gái của bà ấy đang trốn dưới mái hiên nhà, bị sàn gác rơi xuống đập vào hai chân, làm gãy xương chày và xương gác trái, còn bị mất ngón chân thứ hai của bàn chân phải, xương ngón chân thứ nhất bị gãy và biến dạng.
Bác sĩ khuyên nên cắt cụt khớp cổ chân.
Đứa bé và người nhà nghe thấy phải cắt bỏ chân thì tâm trạng bỗng chốc sụp đổ.
Bọn họ liên tục hỏi bác sĩ còn cách nào khác không, hai bác sĩ nhìn nhau không biết trả lời như nào.
Bạch Chỉ bước đến, nói: “Hay thử dùng thuốc đông y để sử dụng bên trong và ngoài da xem sao, nếu trong vòng một tuần mà có thể tái tạo lớp thịt trên xương cổ chân, thì có thể làm phẫu thuật, không cần phải cắt bỏ đi.”
“Cô là?”
“Bạch Chỉ – Khoa phụ sản – Bệnh viện đa khoa Nam Quang ở thành phố A.” Vì cô thuộc khoa phụ sản chứ không phải khoa chỉnh hình, sau đó cô tiếp tục giải thích, “Tôi từng học Đông y, trước đó có gặp qua trường hợp như thế này rồi.”
Hai vị bác sĩ còn đang muốn cất lời thì trong lều bước ra một vị bác sĩ khác.
Anh là bác sĩ hỗ trợ trong một đội y tế khác, hai vị bác sĩ kia nhìn thấy anh bước đến thì ngay lập tức trở nên im lặng.
Sau đó, vị bác sĩ khẳng định những gì Bạch Chỉ vừa nói, “Cô ấy nói đúng, hãy dùng băng gạc tẩm thuốc mỡ đỏ bên ngoài và kết hợp uống thuốc Đông y đặc chế. Như vậy có thể cứu được bàn chân phải. Nhưng điều kiện y tế ở đây không cho phép, lát nữa mọi người đi cùng với chiếc xe đến đây để đến trung tâm y tế trong thành phố, ở đó điều kiện y tế sẽ tốt hơn.”
Bạch Chỉ và một tình nguyện viên khác đã đỡ cô gái lên xe.
Trước khi đi, người mẹ nắm tay cô liên tục nói cảm ơn.
Bạch Chỉ chỉ mỉm cười đáp lại, vẫn còn nhiều công việc đang đợi cô, cô không kịp nói nhiều với bà ấy, nhanh chân cùng với các tình nguyện viên khác tiếp tục công việc cứu hộ.
…………..
Sau một ngày làm việc, Bạch Chỉ mệt đến nỗi lưng đau chân mỏi, từng khớp xương trên cơ thể đều đau nhức.
Cô ngã xuống giường, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, có người đến lay cô tỉnh lại.
Nửa mơ nửa tỉnh, cô dụi mắt, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô y tá nhỏ lấy thuốc mỡ trong tay ra, “Là bác sĩ Phó nhờ em mang đến cho chị, anh ấy vẫn đang làm phẫu thuật, một lát nữa mới có thể đến được. Anh ấy nói để chị bôi lên vết thương, như vậy sẽ không bị nhiễm trùng và sẽ nhanh lành hơn.”
Bạch Chỉ từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt nghi hoặc: “Vết thương?”
Cô y tá nhỏ chỉ vào vết xước trên lòng bàn tay cô, buổi sáng cô bị miếng sắt làm trầy xước, buổi chiều lại phải bê vật nặng nên vết thương lại hở ra một chút.
Nhưng có lẽ vì công việc quá nhiều nên cô cũng chẳng để ý đến.
Bạch Chỉ nhận lấy thuốc mỡ, thuận tay để trên bàn.
Y tá nhỏ cầm lấy tăm bông vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh giường.
“Sao vậy? Vẫn còn chuyện gì sao?”
“Bác sĩ Phó nói, nhất định phải thấy chị bôi thuốc thì em mới được đi.”
Bạch Chỉ lắc đầu, bất đắc dĩ cầm lấy tăm bông trên tay cô, sau đó nặn chút thuốc mỡ, bôi một ít lên chỗ vết thương.
Cô y tá nhỏ quả thực đứng bên cạnh, chăm chú nhìn cô.
Nhưng sau khi Bạch Chỉ bôi thuốc xong, cô ấy dường như vẫn chưa muốn rời đi.
“Anh ấy còn nói gì với em nữa?”
Cô y tá nhỏ lắc đầu, nói: “Không có gì ạ. Em chỉ tò mò thôi. Vì những ngày này, bác sĩ Phó luôn nói về chị.”
“Nói gì về chị?”
“Đương nhiên đều là những lời tốt đẹp rồi ạ. Hầu hết nhóm y tá chúng em đều là sinh viên, không tránh khỏi mắc lỗi, bác sĩ Phó lại có hơi nghiêm khắc, cho nên mọi người đều sợ anh ấy. Nhưng mà sau khi chị đến, bác sĩ Phó liền thay đổi. Hôm nay dù ai mắc lỗi, anh ấy đều không khiển trách. Vừa rồi trong lúc phẫu thuật, miệng anh ấy luôn cười đấy ạ.”
“Em nghĩ anh ấy thật sự rất thích chị. Ai da, chị mà đến sớm hơn thì tốt biết mấy.”
Bạch Chỉ nghe cô y tá miêu tả mà má đỏ bừng lên, không biết nên đáp lại như thế nào.
Khi bọn họ đang nói chuyện, Phó Tây Phán đã kết thúc ca phẫu thuật.
Anh vừa bước vào, cô y tá nhỏ lập tức biết điều chạy đi, để bọn họ có cơ hội ở riêng.
Phó Tây Phán kéo chiếc ghế nhỏ đến ngồi cạnh mép giường.
Anh nắm lấy tay cô, nhìn trái nhìn phải, rồi lại lấy thuốc mỡ và tăm bông giúp cô bôi thuốc.
“Em bôi qua rồi.”
“Còn ở đây?” Phó Tây Phán chỉ vào một vết xước, sau đó anh cúi người xuống dùng thuốc mỡ bôi lên vết thương trên đầu gối cho cô, “Vẫn còn chỗ này?”
Phần công việc của anh và Bạch Chỉ không giống nhau, chỉ có vài lần trong giờ nghỉ là có thể gặp nhau, nhưng anh luôn nhớ chính xác từng vết xước trên người cô.
Phó Tây Phán cẩn thận bôi thuốc, dặn dò nói: “Điều kiện vệ sinh ở đây không tốt, vết thương tuy nhỏ, nhưng cũng không được bỏ qua, lỡ như bị nhiễm trùng thì rất phiền phức, em biết không?”
“Dạ.”
Bôi xong thuốc Phó Tây Phán cất thuốc mỡ và tăm bông vào ngăn kéo của cô.
Anh ngồi trên ghế, nghiêng người về phía trước, gối đầu lên đùi Bạch Chỉ, hai tay ôm lấy eo cô.
Phó Tây Phán vùi mặt vào bụng cô, nhỏ giọng nói: “Có em bên cạnh anh thật tốt.”
Bạch Chỉ vén tóc mái trên trán anh, rồi lại vuốt vuốt râu anh.
Chủ nghĩa hoàn hảo thường ngày của Phó Tây Phán đã bị xóa bỏ khi ở đây rồi.
“Có phải rất vất vả không?”
Anh lắc đầu: “Có em ở đây, không sao hết.”
Đột nhiên anh đứng thẳng người, có chút kích động kéo cô dậy, bước ra ngoài rồi nói: “Anh dẫn em đi xem một thứ.”
Phó Tây Phán kéo Bạch Chỉ đi đến khoảng sân nhỏ sau trường, hai người ngồi trên ghế đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
“Lần đó sau khi nói chuyện với em xong, mỗi tối anh đều sẽ đến đây ngắm sao. Chúng ta cách nhau quá xa rồi, nhưng khi nhìn lên bầu trời đầy sao, anh lại cảm thấy lúc này chúng ta như đang ở bên nhau vậy.”
“Bầu trời đầy sao ở đây thực sự rất đẹp, chỉ tiếc là thiếu vắng em.”
“Nhưng bây giờ tốt rồi, em ở bên cạnh anh, thật hoàn hảo.” Phó Tây Phán ngẩng đầu, nghiêm túc và chân thành nói.
Nhưng khi anh nói xong, chỉ cảm thấy vai mình như chùng xuống.
Anh quay đầu lại, Bạch Chỉ đang dựa vào vai anh, đã chìm vào giấc ngủ.
Anh mỉm cười, cúi đầu hôn cô, sau đó nhấc bổng cô lên, bế trở về phòng…….
***
Hai ngày sau, chiếc xe buýt nhỏ lại chở một nhóm tình nguyện viên đến huyện Thanh Tuyết.
Phó Tây Phán vừa mới hoàn thành xong một ca phẫu thuật, dẫn theo một y tá đi kiểm tra các phòng. Khi anh đang hỏi thăm tình trạng của bệnh nhân, một cô gái mặc quần áo tình nguyện bước vào khu phòng bệnh với chiếc xe chở đầy nước suối và lương khô.
Khi cô vừa xuất hiện, Phó Tây Phán đã mở to mắt, ánh mắt anh chuyển từ nghi ngờ sang kinh ngạc, sau đó nụ cười dần trở nên dịu dàng.
Anh bước đến, giúp cô phát nước suối đến tận tay từng bệnh nhân: “Sao em lại đến đây?”
Bạch Chỉ thản nhiên nói: “Anh không về được, em chỉ có thể đến thôi.”
Phó Tây Phán vẫn còn công việc phải làm, chỉ đơn giản nói qua loa đôi ba câu với Bạch Chỉ rồi vội vàng bước ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng chính vì sự xuất hiện của Bạch Chỉ nên ngay cả bầu không khí cũng dịu hẳn, nụ cười trên khóe miệng anh lộ rõ đến cô y tá nhỏ cũng nhịn không được mà hỏi: “Bác sĩ Phó, đó là bạn gái của anh sao?”
Anh cười nói: “Là vợ sắp cưới của tôi.”
Bạch Chỉ phát nước và lương khô xong, khi cô cầm lấy danh sách kiểm tra và đếm số lượng thuốc thì bỗng có hai cánh tay từ đằng sau ôm choàng lấy cô.
Không cần quay đầu, chỉ dựa vào mùi cơ thể đặc trưng của anh, cô đã nhận ra là Phó Tây Phán.
Lần này, người lạnh lùng tức khắc đổi thành Bạch Chỉ.
“Đừng đùa. Đang làm việc đấy.”
“Để anh ôm một lát đi.” Vì không muốn ảnh hưởng đến công việc của cô, vòng tay ôm cô của Phó Tây Phán hơi buông lỏng, nhưng đầu anh vẫn như cũ dựa sát trên vai cô lẩm bẩm, “Thật tuyệt khi em đến đây, chỉ có điều, điều kiện ở đây khó khăn quá, anh thật không nỡ.”
Bạch Chỉ kiểm kê xong, cầm tập tài liệu gõ lên đầu anh, “Đừng coi thường em, hồi còn học đại học Y em cũng từng tham gia đội cứu hộ tình nguyện, chắc chắn không dễ dàng hơn lần này đâu.”
Mỗi ngày Phó Tây Phán ở huyện Thanh Tuyết đối với Bạch Chỉ mà nói đều như giày vò.
Cô cũng nộp đơn vô đội cứu hộ y tế, nhưng tiếc là khoa của cô không nằm trong danh sách cần đi.
Nhưng mà mấy ngày trước đồng nghiệp của cô đang trong thời gian nghỉ phép đã quay trở lại làm việc, vài thực tập sinh trong khoa cô cũng dần quen việc, có thể tự mình đối phó với một số bệnh đơn giản, công việc trong khoa cũng không còn quá căng thẳng nữa.
Cô suy nghĩ rất lâu, quyết định xin nghỉ phép năm, lấy tư cách tình nguyện viên đi đến huyện Thanh Tuyết.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến huyện này, mặc dù cô đã biết điều kiện ở đây khắc nghiệt như thế nào qua những tin tức xem trước đó, nhưng khi cô đến tận nơi, thực sự đứng trong trạm y tế, vẫn bị sốc trước cảnh tượng trước mắt.
Nguồn điện duy nhất được sử dụng để duy trì thiết bị y tế và thông tin liên lạc cơ bản, bữa ăn của các bác sĩ không được đun nóng mà chủ yếu là bánh quy.
Ở đây khác hẳn những gì mà Phó Tây Phán miêu tả với cô qua điện thoại, Phó Tây Phán lấy một cái bánh mì nhỏ trong tủ đưa cho Bạch Chỉ: “Cho em này. Cái này là do một người nhà của bệnh nhân cho anh. Em ngày đầu tiên đến, có thể vẫn chưa thể thích ứng nhanh được.”
Bạch Chỉ lắc đầu, “Không sao. Đều giống nhau thôi. Anh không phải cũng như vậy mà đến sao.”
Nhìn thấy dáng vẻ mạnh mẽ quật cường của cô, Phó Tây Phán cũng không kiên trì nữa, chỉ để cái bánh mì nhỏ vào trong giỏ đồ của cô.
Sau bữa trưa, có một nơi tránh nạn gần đó bị sập do dư chấn, việc trước chưa xong việc sau đã đến.
Trạm y tế cử một số bác sĩ và tình nguyện viên khẩn trương đến nơi tránh nạn đó.
Khi Bạch Chỉ và Phó Tây Phán bước xuống xe, có không ít người đang nằm trên gò đất, gương mặt của bọn họ đã bị phủ chiếc khăn trắng lên rồi, một vài người thân trong gia đình họ ngồi xổm bên cạnh ôm đầu khóc, có người thì đứng bên cạnh với đôi mắt đờ đẫn.
Phó Tây Phán bỗng vội vàng lục tung khắp nơi để tìm thứ gì đó.
“Anh đang tìm gì vậy?”
“Khăn giấy…. anh…..”
Phó Tây Phán anh đã trải qua nhiều lần cứu hộ khẩn cấp như vậy, quá quen với những cảnh tượng thế này, nhưng Bạch Chỉ thì khác.
Trước sự ngạc nhiên của anh, Bạch Chỉ rất bình tĩnh nói: “Em sẽ không khóc đâu.”
Cô đeo găng tay, lấy đồ y tế trên xe xuống, “Em đến đây, không phải đến để khóc, cũng không phải chỉ đến để gặp anh.”
Nói xong, cô cầm theo hộp đồ bình thản đi qua trước mặt Phó Tây Phán, bước nhanh đi theo tốp người phía trước.
Phó Tây Phán bóp chặt khăn giấy trong túi, ánh mắt ánh lên niềm vui mừng nhìn theo cô.
Bạch Chỉ nói rất đúng, anh luôn đánh giá thấp cô. Cô chưa bao giờ là loại con gái yếu đuối mỏng manh chỉ biết trốn sau lưng mình.
***
Bạch Chỉ cầm các loại vật dụng y tế, chạy qua chạy lại giữa xe chở vật dụng và lều cứu hộ tạm thời.
Trong khi cô đang đưa các vật dụng, thì cuộc cãi vã trong một túp lều đã khiến cô chú ý.
Đó là một bà mẹ có con gái, vì lúc xảy ra dư chấn con gái của bà ấy đang trốn dưới mái hiên nhà, bị sàn gác rơi xuống đập vào hai chân, làm gãy xương chày và xương gác trái, còn bị mất ngón chân thứ hai của bàn chân phải, xương ngón chân thứ nhất bị gãy và biến dạng.
Bác sĩ khuyên nên cắt cụt khớp cổ chân.
Đứa bé và người nhà nghe thấy phải cắt bỏ chân thì tâm trạng bỗng chốc sụp đổ.
Bọn họ liên tục hỏi bác sĩ còn cách nào khác không, hai bác sĩ nhìn nhau không biết trả lời như nào.
Bạch Chỉ bước đến, nói: “Hay thử dùng thuốc đông y để sử dụng bên trong và ngoài da xem sao, nếu trong vòng một tuần mà có thể tái tạo lớp thịt trên xương cổ chân, thì có thể làm phẫu thuật, không cần phải cắt bỏ đi.”
“Cô là?”
“Bạch Chỉ – Khoa phụ sản – Bệnh viện đa khoa Nam Quang ở thành phố A.” Vì cô thuộc khoa phụ sản chứ không phải khoa chỉnh hình, sau đó cô tiếp tục giải thích, “Tôi từng học Đông y, trước đó có gặp qua trường hợp như thế này rồi.”
Hai vị bác sĩ còn đang muốn cất lời thì trong lều bước ra một vị bác sĩ khác.
Anh là bác sĩ hỗ trợ trong một đội y tế khác, hai vị bác sĩ kia nhìn thấy anh bước đến thì ngay lập tức trở nên im lặng.
Sau đó, vị bác sĩ khẳng định những gì Bạch Chỉ vừa nói, “Cô ấy nói đúng, hãy dùng băng gạc tẩm thuốc mỡ đỏ bên ngoài và kết hợp uống thuốc Đông y đặc chế. Như vậy có thể cứu được bàn chân phải. Nhưng điều kiện y tế ở đây không cho phép, lát nữa mọi người đi cùng với chiếc xe đến đây để đến trung tâm y tế trong thành phố, ở đó điều kiện y tế sẽ tốt hơn.”
Bạch Chỉ và một tình nguyện viên khác đã đỡ cô gái lên xe.
Trước khi đi, người mẹ nắm tay cô liên tục nói cảm ơn.
Bạch Chỉ chỉ mỉm cười đáp lại, vẫn còn nhiều công việc đang đợi cô, cô không kịp nói nhiều với bà ấy, nhanh chân cùng với các tình nguyện viên khác tiếp tục công việc cứu hộ.
…………..
Sau một ngày làm việc, Bạch Chỉ mệt đến nỗi lưng đau chân mỏi, từng khớp xương trên cơ thể đều đau nhức.
Cô ngã xuống giường, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, có người đến lay cô tỉnh lại.
Nửa mơ nửa tỉnh, cô dụi mắt, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô y tá nhỏ lấy thuốc mỡ trong tay ra, “Là bác sĩ Phó nhờ em mang đến cho chị, anh ấy vẫn đang làm phẫu thuật, một lát nữa mới có thể đến được. Anh ấy nói để chị bôi lên vết thương, như vậy sẽ không bị nhiễm trùng và sẽ nhanh lành hơn.”
Bạch Chỉ từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt nghi hoặc: “Vết thương?”
Cô y tá nhỏ chỉ vào vết xước trên lòng bàn tay cô, buổi sáng cô bị miếng sắt làm trầy xước, buổi chiều lại phải bê vật nặng nên vết thương lại hở ra một chút.
Nhưng có lẽ vì công việc quá nhiều nên cô cũng chẳng để ý đến.
Bạch Chỉ nhận lấy thuốc mỡ, thuận tay để trên bàn.
Y tá nhỏ cầm lấy tăm bông vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh giường.
“Sao vậy? Vẫn còn chuyện gì sao?”
“Bác sĩ Phó nói, nhất định phải thấy chị bôi thuốc thì em mới được đi.”
Bạch Chỉ lắc đầu, bất đắc dĩ cầm lấy tăm bông trên tay cô, sau đó nặn chút thuốc mỡ, bôi một ít lên chỗ vết thương.
Cô y tá nhỏ quả thực đứng bên cạnh, chăm chú nhìn cô.
Nhưng sau khi Bạch Chỉ bôi thuốc xong, cô ấy dường như vẫn chưa muốn rời đi.
“Anh ấy còn nói gì với em nữa?”
Cô y tá nhỏ lắc đầu, nói: “Không có gì ạ. Em chỉ tò mò thôi. Vì những ngày này, bác sĩ Phó luôn nói về chị.”
“Nói gì về chị?”
“Đương nhiên đều là những lời tốt đẹp rồi ạ. Hầu hết nhóm y tá chúng em đều là sinh viên, không tránh khỏi mắc lỗi, bác sĩ Phó lại có hơi nghiêm khắc, cho nên mọi người đều sợ anh ấy. Nhưng mà sau khi chị đến, bác sĩ Phó liền thay đổi. Hôm nay dù ai mắc lỗi, anh ấy đều không khiển trách. Vừa rồi trong lúc phẫu thuật, miệng anh ấy luôn cười đấy ạ.”
“Em nghĩ anh ấy thật sự rất thích chị. Ai da, chị mà đến sớm hơn thì tốt biết mấy.”
Bạch Chỉ nghe cô y tá miêu tả mà má đỏ bừng lên, không biết nên đáp lại như thế nào.
Khi bọn họ đang nói chuyện, Phó Tây Phán đã kết thúc ca phẫu thuật.
Anh vừa bước vào, cô y tá nhỏ lập tức biết điều chạy đi, để bọn họ có cơ hội ở riêng.
Phó Tây Phán kéo chiếc ghế nhỏ đến ngồi cạnh mép giường.
Anh nắm lấy tay cô, nhìn trái nhìn phải, rồi lại lấy thuốc mỡ và tăm bông giúp cô bôi thuốc.
“Em bôi qua rồi.”
“Còn ở đây?” Phó Tây Phán chỉ vào một vết xước, sau đó anh cúi người xuống dùng thuốc mỡ bôi lên vết thương trên đầu gối cho cô, “Vẫn còn chỗ này?”
Phần công việc của anh và Bạch Chỉ không giống nhau, chỉ có vài lần trong giờ nghỉ là có thể gặp nhau, nhưng anh luôn nhớ chính xác từng vết xước trên người cô.
Phó Tây Phán cẩn thận bôi thuốc, dặn dò nói: “Điều kiện vệ sinh ở đây không tốt, vết thương tuy nhỏ, nhưng cũng không được bỏ qua, lỡ như bị nhiễm trùng thì rất phiền phức, em biết không?”
“Dạ.”
Bôi xong thuốc Phó Tây Phán cất thuốc mỡ và tăm bông vào ngăn kéo của cô.
Anh ngồi trên ghế, nghiêng người về phía trước, gối đầu lên đùi Bạch Chỉ, hai tay ôm lấy eo cô.
Phó Tây Phán vùi mặt vào bụng cô, nhỏ giọng nói: “Có em bên cạnh anh thật tốt.”
Bạch Chỉ vén tóc mái trên trán anh, rồi lại vuốt vuốt râu anh.
Chủ nghĩa hoàn hảo thường ngày của Phó Tây Phán đã bị xóa bỏ khi ở đây rồi.
“Có phải rất vất vả không?”
Anh lắc đầu: “Có em ở đây, không sao hết.”
Đột nhiên anh đứng thẳng người, có chút kích động kéo cô dậy, bước ra ngoài rồi nói: “Anh dẫn em đi xem một thứ.”
Phó Tây Phán kéo Bạch Chỉ đi đến khoảng sân nhỏ sau trường, hai người ngồi trên ghế đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
“Lần đó sau khi nói chuyện với em xong, mỗi tối anh đều sẽ đến đây ngắm sao. Chúng ta cách nhau quá xa rồi, nhưng khi nhìn lên bầu trời đầy sao, anh lại cảm thấy lúc này chúng ta như đang ở bên nhau vậy.”
“Bầu trời đầy sao ở đây thực sự rất đẹp, chỉ tiếc là thiếu vắng em.”
“Nhưng bây giờ tốt rồi, em ở bên cạnh anh, thật hoàn hảo.” Phó Tây Phán ngẩng đầu, nghiêm túc và chân thành nói.
Nhưng khi anh nói xong, chỉ cảm thấy vai mình như chùng xuống.
Anh quay đầu lại, Bạch Chỉ đang dựa vào vai anh, đã chìm vào giấc ngủ.
Anh mỉm cười, cúi đầu hôn cô, sau đó nhấc bổng cô lên, bế trở về phòng…….
Tác giả :
Tiền Hình