Yêu Em Thành Nghiện
Chương 63
Editor: C. Milk + Beta: Máy bay
***
Một năm rưỡi sau.
Bạch Chỉ ngồi gật gà gật gù trên sofa, hôm nay hầu như cô đã phải đứng cả ngày trong phòng phẫu thuật.
Phó Tây Phán bưng hai tách trà đi tới: “Buồn ngủ quá thì đi ngủ đi.”
“Không được!” Bả vai run lên một cái nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người lên, cô lắc lắc đầu, “Lát nữa là đến tiết mục của tiền bối Kinh Mặc rồi!”
Sau khi Lâm Kinh Mặc bị thương, trải qua một năm điều trị đã dần dần trở lại bàn phẫu thuật, nhưng cũng không phải lấy thân phận là người mổ chính nữa, mà là người chỉ đạo cho nhóm phẫu thuật. Anh ấy liên kết với Đại học Y khoa nghiên cứu một loại dụng cụ giải phẫu mới, năm nay đã chính thức đưa vào sử dụng.
Hôm nay, đoàn đại biểu đội anh ấy tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình.
Bạch Chỉ chính là đang chờ cuộc phỏng vấn này.
Phó Tây Phán liếc qua đồng hồ treo tường: “Còn hơn một tiếng nữa chương trình mới bắt đầu, hay là em ngủ trước một chút đi, đến lúc đó anh lại gọi.”
Bạch Chỉ lắc đầu do dự.
Lần trước có một đêm hội, vì chờ đến khúc ca sĩ mình thích mà cô thức đến khuya, Phó Tây Phán cũng nói chờ ca sĩ kia ra sẽ đánh thức mình, nhưng cuối cùng lại để cô ngủ một giấc đến tận hừng đông.
Nhưng giờ phút này quả thật mi mắt đã đánh nhau tới tấp, đành vậy. “Anh nhất định phải gọi em dậy đấy, mặc kệ là dùng biện pháp gì.”
“Ừm. Biết rồi.”
Bạch Chỉ duỗi cái lưng mệt mỏi, gối đầu lên chân Phó Tây Phán nằm thiếp đi trên sofa.
Một tay Phó Tây Phán ôm vai cô, một tay chỉnh nhỏ âm lượng TV.
Một tiếng trôi qua, tín hiệu cho thấy tiết mục phỏng vấn kia sắp tới.
Phó Tây Phán cúi xuống khẽ nói vào tai cô: “Tiểu Chỉ. Dậy đi.”
Bạch Chỉ rầm rì lên tiếng, sau đó vẫn nhắm mắt, ngủ tiếp.
Phó Tây Phán bất đắc dĩ cười cười, lại lay lay Bạch Chỉ, “Nếu không dậy nữa là hết luôn đấy.”
Bạch Chỉ nằm trên đùi anh lúc này khẽ nhúc nhích, nhưng chỉ là đổi tư thế để ngủ tiếp.
Theo động tác trở mình, tấm thảm đang phủ trên người cũng tuột xuống đất.
Phó Tây Phán xoay người muốn nhặt tấm thảm lên, ngay lúc anh định từ bỏ thì ánh mắt không tự giác tập trung vào một chỗ.
Hai người quen nhau đã một thời gian, Bạch Chỉ vốn cũng không thích cảm giác trói buộc trước ngực nên vừa về nhà đã bỏ luôn áo lót.
Giờ phút này, cô nằm ngửa gối đầu lên chân Phó Tây Phán, áo ngủ mỏng manh phác hoạ ra bộ ngực hoàn mỹ, nhìn hình… hình dáng mơ hồ có thể thấy được.
Phó Tây Phán không khỏi nuốt nước bọt, anh quay đầu đi, nhanh chóng lấy tách trà trên bàn nốc một ngụm.
Ho nhẹ một tiếng, đột nhiên anh nghĩ ra một cách.
Phó Tây Phán quay đầu cúi người, đầu lưỡi cách vải vóc nơi nào đó đảo quanh mút vào.
Bạch Chỉ hít một hơi lạnh, trong nháy mắt thanh tỉnh.
Cô đẩy Phó Tây Phán ra, ngồi bật dậy như lò xo, sau đó nhanh như chớp kéo tấm thảm che người lại.
Bạch Chỉ tức giận đến lắp bắp: “Phó Tây Phán! Anh, anh, anh làm gì đấy hả!!!!!!!”
“Là em nói, để gọi em dậy thì anh có thể dùng bất cứ cách gì mà.” Phó Tây Phán uất ức, anh quấn một lọn tóc của cô đặt bên môi hôn một cái “Thấy phương pháp của anh sáng tạo không? Lại còn rất có hiệu quả?”
Bạch Chỉ bĩu môi, cảm xúc ấm áp ướt át trước ngực khiến cô đỏ mặt, cô quấn chặt tấm thảm trên người, không nói thêm gì nữa.
Phó Tây Phán ngồi xích lại gần, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Hai người mặt đối mặt, Bạch Chỉ thẹn thùng cúi đầu nắm chặt chăn lông trong tay.
Phó Tây Phán nắm nhẹ cằm cô, ép cô ngẩng đầu cùng mình hôn môi.
Bạch Chỉ vùng vẫy hai cái, “Đừng lộn xộn, tiết mục sắp bắt đầu rồi.”
“Không nhanh vậy đâu, còn quảng cáo nữa mà.”
Phó Tây Phán cúi đầu tiếp tục kéo dài nụ hôn.
TV sau lưng truyền đến giọng của Lâm Kinh Mặc, Bạch Chỉ vỗ vỗ lên người Phó Tây Phán, thế nhưng rất nhanh đã bị anh khống chế hai tay.
Phó Tây Phán cười nói: “Khúc này chưa quan trọng, không nghe cũng được. Chúng ta tiếp tục……”
Trước nụ hôn bá đạo không cho phép chối từ, Bạch Chỉ chỉ có thể xụi lơ nằm trong lòng anh.
Qua một hồi lâu, khi Bạch Chỉ cảm thấy mình sắp hít thở không thông thì Phó Tây Phán mới lưu luyến không rời mà buông cô ra.
Lục Uyển Đồng và Diệp Viễn Chí còn đang đi du lịch chưa về, mà Bạch Chỉ đã hứa với Lục Uyển Đồng nên cũng chưa đồng ý lời cầu hôn của Phó Tây Phán.
Chuyện này khiến Phó Tây Phán rất khó chịu.
Anh tựa đầu lên vai Bạch Chỉ, hô hấp nặng nề: “Đến khi nào hai người kia mới chịu về?”
“Sắp rồi. Uyển Đồng nói là tháng sau.”
Đời này Phó Tây Phán chưa từng khâm phục ai, nhưng khi anh nghe nói, Lục Uyển Đồng đang ở cữ nhưng vẫn cùng Diệp Viễn Chí đi du lịch thì thật sự bội phục sát đất.
Bạch Chỉ vuốt vuốt tóc anh, “Anh đang suy nghĩ gì đó?”
“Anh muốn lấy ba tháng tiền lương đập vào mặt Diệp Viễn Chí, để cậu ta mau mau bay về đây.”
“Hả?”
“Thôi thôi.”
Tay Phó Tây Phán ôm Bạch Chỉ lỏng ra một chút, hô hấp lại trầm hơn cô, giống như đang cố gắng áp chế cái gì đó.
Thân thể Bạch Chỉ giật giật, bên đùi chạm qua vật nào đó, hơi gồ lên.
Lúc này đầu cô bỗng tắt đài, cả người ngây dại.
“Phó, Phó, Phó……”
“Xuỵt, đừng nói gì hết.” Phó Tây Phán thở hồng hộc, đỏ mặt, thì thầm bên tai cô, “Một chốc là hết thôi.”
Bạch Chỉ ho nhẹ một tiếng, bởi vì khẩn trương lẫn xấu hổ nên thân thể trở nên cứng ngắc.
Mặc dù Phó Tây Phán rất dính người, nhưng hơn một năm nay hai người vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn hôn môi mà thôi, mỗi đêm lúc ôm Bạch Chỉ ngủ cũng cố giữ một khoảng cách, chưa từng vượt qua giới hạn.
Có vài lần khi Bạch Chỉ nhắm mắt lại, trước khi tiến vào mộng đẹp thì nghe thấy tiếng Phó Tây Phán trở mình xuống giường, vội vàng chạy đến phòng tắm.
Có lẽ là do ban đêm đặc biệt yên tĩnh, dù cho đóng kín cửa nhưng âm thanh vang vọng trong phòng tắm đều truyền hết vào trong tai cô.
Cô nghe tiếng Phó Tây Phán thở hổn hển, cũng nghe tiếng rên rỉ kìm nén mà tiếng nước tí tách không cách nào che đậy.
Bạch Chỉ suy nghĩ một chút, xiết chặt vòng tay, thân thể kề sát anh.
Lần này, đổi thành Phó Tây Phán bối rối: “Đừng, đừng lộn xộn.”
“Không. Em nghiêm túc, thật ra anh không cần chịu đựng……”
“Xuỵt. Cứ chờ một xíu đi. Nghe lời.”
Phó Tây Phán khẽ hôn lên trán cô một cái.
Lúc hai người đang nói chuyện, sofa bỗng nhiên lắc lư một chút.
Phó Tây Phán ấn chân cô lại: “Đừng lắc.”
Bạch Chỉ oan ức: “Không có. Không phải em.”
Phó Tây Phán buông cô ra, nhanh chóng chuyển TV đến đài tin tức.
Một lát sau, tin tức trên đài hiện lên thông báo, trăm cây số bên ngoài huyện Thanh Tuyết xảy ra động đất, khu vực A Thị rung chuyển.
Bạch Chỉ ngơ ngẩn, còn chưa kịp tỉnh táo lại sau rung chuyển nhỏ vừa rồi: “Động đất ư?”
***
Bởi vì xảy ra động đất nên các nơi đều thành lập đội chữa bệnh đi đến huyện Thanh Tuyết, bệnh viện đa khoa Nam Quang cũng không ngoại lệ.
Trong đội ngũ khan hiếm nhất chính là bác sĩ ngoại khoa.
Lần này, khoa ngoại gần như là xuất toàn lực lượng.
Lâm Kinh Mặc chia bác sĩ trong khoa ra thành bốn tổ, lần lượt tới huyện Thanh Tuyết tham gia cứu nạn.
Nhưng mà lúc phát danh sách ra thì Phó Tây Phán phát hiện kể cả tưởng khoa Nghiêm cũng có trong đó, nhưng lại không có mình.
Anh cầm danh sách đi hỏi: ”Đàn anh, vì sao không có tên em vậy?”
Lâm Kinh Mặc nghĩ một lát, nói: “Cậu và Tiểu Chỉ không phải đang chuẩn bị hôn lễ sao, lần này thôi đi. Hơn nữa cũng cần để người ở lại khoa, nên cậu ở lại đi.”
“Để trưởng khoa Nghiêm ở lại mới là hợp lý nhất. Hơn nữa, nếu như cho em vào nhóm đi cứu nạn đầu tiên thì không đến một tháng em có thể về rồi, vốn dĩ không ảnh hưởng gì.”
“Nhưng mà……”
“Cứ quyết định vậy đi, đừng để trưởng khoa Nghiêm đi.”
“Cậu có cần bàn bạc thêm với Tiểu Chỉ không……”
Lâm Kinh Mặc còn chưa nói hết câu, một giọng nói lanh lảnh phía sau đã vang lên: “Không cần thương lượng, em đồng ý.”
Bạch Chỉ đi vào văn phòng, cô nhìn thẳng lời thề của bác sĩ trên tường, nghiêm túc thì thầm: Quyết tâm dốc hết toàn lực chăm sóc người bị thương, không từ chối gian khổ, nghiêm túc cố gắng, vì sự nghiệp phát triển nền y học của tổ quốc và sức khỏe thể chất và tinh thần của nhân loại phấn đấu cả đời. (trích từ Phụ lục 4 của Giáo dục Đại học [1991] số 106 của Ủy ban Giáo dục)
Sau đó cô quay lại nói với Phó Tây Phán: ”Đi đi. Em ủng hộ anh.”
Phó Tây Phán cười khẽ hôn trán cô, “Được. Chờ anh về rồi chúng ta lập tức kết hôn.”
“Vâng!”
Bạch Chỉ nhìn xuống bàn, xem tờ danh sách kia, có hơi hâm mộ nói: “Hầy, các anh đều có thể đi, tốt quá. Khoa bọn em không cử ai đi hết. Em cũng muốn đi lắm.”
Phó Tây Phán lắc đầu, nhanh chóng ký tên lên đơn nguyện vọng, sau đó vỗ vỗ cô: “Em vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà chờ anh đi, anh sẽ trở về nhanh thôi.”
***
Một năm rưỡi sau.
Bạch Chỉ ngồi gật gà gật gù trên sofa, hôm nay hầu như cô đã phải đứng cả ngày trong phòng phẫu thuật.
Phó Tây Phán bưng hai tách trà đi tới: “Buồn ngủ quá thì đi ngủ đi.”
“Không được!” Bả vai run lên một cái nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người lên, cô lắc lắc đầu, “Lát nữa là đến tiết mục của tiền bối Kinh Mặc rồi!”
Sau khi Lâm Kinh Mặc bị thương, trải qua một năm điều trị đã dần dần trở lại bàn phẫu thuật, nhưng cũng không phải lấy thân phận là người mổ chính nữa, mà là người chỉ đạo cho nhóm phẫu thuật. Anh ấy liên kết với Đại học Y khoa nghiên cứu một loại dụng cụ giải phẫu mới, năm nay đã chính thức đưa vào sử dụng.
Hôm nay, đoàn đại biểu đội anh ấy tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình.
Bạch Chỉ chính là đang chờ cuộc phỏng vấn này.
Phó Tây Phán liếc qua đồng hồ treo tường: “Còn hơn một tiếng nữa chương trình mới bắt đầu, hay là em ngủ trước một chút đi, đến lúc đó anh lại gọi.”
Bạch Chỉ lắc đầu do dự.
Lần trước có một đêm hội, vì chờ đến khúc ca sĩ mình thích mà cô thức đến khuya, Phó Tây Phán cũng nói chờ ca sĩ kia ra sẽ đánh thức mình, nhưng cuối cùng lại để cô ngủ một giấc đến tận hừng đông.
Nhưng giờ phút này quả thật mi mắt đã đánh nhau tới tấp, đành vậy. “Anh nhất định phải gọi em dậy đấy, mặc kệ là dùng biện pháp gì.”
“Ừm. Biết rồi.”
Bạch Chỉ duỗi cái lưng mệt mỏi, gối đầu lên chân Phó Tây Phán nằm thiếp đi trên sofa.
Một tay Phó Tây Phán ôm vai cô, một tay chỉnh nhỏ âm lượng TV.
Một tiếng trôi qua, tín hiệu cho thấy tiết mục phỏng vấn kia sắp tới.
Phó Tây Phán cúi xuống khẽ nói vào tai cô: “Tiểu Chỉ. Dậy đi.”
Bạch Chỉ rầm rì lên tiếng, sau đó vẫn nhắm mắt, ngủ tiếp.
Phó Tây Phán bất đắc dĩ cười cười, lại lay lay Bạch Chỉ, “Nếu không dậy nữa là hết luôn đấy.”
Bạch Chỉ nằm trên đùi anh lúc này khẽ nhúc nhích, nhưng chỉ là đổi tư thế để ngủ tiếp.
Theo động tác trở mình, tấm thảm đang phủ trên người cũng tuột xuống đất.
Phó Tây Phán xoay người muốn nhặt tấm thảm lên, ngay lúc anh định từ bỏ thì ánh mắt không tự giác tập trung vào một chỗ.
Hai người quen nhau đã một thời gian, Bạch Chỉ vốn cũng không thích cảm giác trói buộc trước ngực nên vừa về nhà đã bỏ luôn áo lót.
Giờ phút này, cô nằm ngửa gối đầu lên chân Phó Tây Phán, áo ngủ mỏng manh phác hoạ ra bộ ngực hoàn mỹ, nhìn hình… hình dáng mơ hồ có thể thấy được.
Phó Tây Phán không khỏi nuốt nước bọt, anh quay đầu đi, nhanh chóng lấy tách trà trên bàn nốc một ngụm.
Ho nhẹ một tiếng, đột nhiên anh nghĩ ra một cách.
Phó Tây Phán quay đầu cúi người, đầu lưỡi cách vải vóc nơi nào đó đảo quanh mút vào.
Bạch Chỉ hít một hơi lạnh, trong nháy mắt thanh tỉnh.
Cô đẩy Phó Tây Phán ra, ngồi bật dậy như lò xo, sau đó nhanh như chớp kéo tấm thảm che người lại.
Bạch Chỉ tức giận đến lắp bắp: “Phó Tây Phán! Anh, anh, anh làm gì đấy hả!!!!!!!”
“Là em nói, để gọi em dậy thì anh có thể dùng bất cứ cách gì mà.” Phó Tây Phán uất ức, anh quấn một lọn tóc của cô đặt bên môi hôn một cái “Thấy phương pháp của anh sáng tạo không? Lại còn rất có hiệu quả?”
Bạch Chỉ bĩu môi, cảm xúc ấm áp ướt át trước ngực khiến cô đỏ mặt, cô quấn chặt tấm thảm trên người, không nói thêm gì nữa.
Phó Tây Phán ngồi xích lại gần, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Hai người mặt đối mặt, Bạch Chỉ thẹn thùng cúi đầu nắm chặt chăn lông trong tay.
Phó Tây Phán nắm nhẹ cằm cô, ép cô ngẩng đầu cùng mình hôn môi.
Bạch Chỉ vùng vẫy hai cái, “Đừng lộn xộn, tiết mục sắp bắt đầu rồi.”
“Không nhanh vậy đâu, còn quảng cáo nữa mà.”
Phó Tây Phán cúi đầu tiếp tục kéo dài nụ hôn.
TV sau lưng truyền đến giọng của Lâm Kinh Mặc, Bạch Chỉ vỗ vỗ lên người Phó Tây Phán, thế nhưng rất nhanh đã bị anh khống chế hai tay.
Phó Tây Phán cười nói: “Khúc này chưa quan trọng, không nghe cũng được. Chúng ta tiếp tục……”
Trước nụ hôn bá đạo không cho phép chối từ, Bạch Chỉ chỉ có thể xụi lơ nằm trong lòng anh.
Qua một hồi lâu, khi Bạch Chỉ cảm thấy mình sắp hít thở không thông thì Phó Tây Phán mới lưu luyến không rời mà buông cô ra.
Lục Uyển Đồng và Diệp Viễn Chí còn đang đi du lịch chưa về, mà Bạch Chỉ đã hứa với Lục Uyển Đồng nên cũng chưa đồng ý lời cầu hôn của Phó Tây Phán.
Chuyện này khiến Phó Tây Phán rất khó chịu.
Anh tựa đầu lên vai Bạch Chỉ, hô hấp nặng nề: “Đến khi nào hai người kia mới chịu về?”
“Sắp rồi. Uyển Đồng nói là tháng sau.”
Đời này Phó Tây Phán chưa từng khâm phục ai, nhưng khi anh nghe nói, Lục Uyển Đồng đang ở cữ nhưng vẫn cùng Diệp Viễn Chí đi du lịch thì thật sự bội phục sát đất.
Bạch Chỉ vuốt vuốt tóc anh, “Anh đang suy nghĩ gì đó?”
“Anh muốn lấy ba tháng tiền lương đập vào mặt Diệp Viễn Chí, để cậu ta mau mau bay về đây.”
“Hả?”
“Thôi thôi.”
Tay Phó Tây Phán ôm Bạch Chỉ lỏng ra một chút, hô hấp lại trầm hơn cô, giống như đang cố gắng áp chế cái gì đó.
Thân thể Bạch Chỉ giật giật, bên đùi chạm qua vật nào đó, hơi gồ lên.
Lúc này đầu cô bỗng tắt đài, cả người ngây dại.
“Phó, Phó, Phó……”
“Xuỵt, đừng nói gì hết.” Phó Tây Phán thở hồng hộc, đỏ mặt, thì thầm bên tai cô, “Một chốc là hết thôi.”
Bạch Chỉ ho nhẹ một tiếng, bởi vì khẩn trương lẫn xấu hổ nên thân thể trở nên cứng ngắc.
Mặc dù Phó Tây Phán rất dính người, nhưng hơn một năm nay hai người vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn hôn môi mà thôi, mỗi đêm lúc ôm Bạch Chỉ ngủ cũng cố giữ một khoảng cách, chưa từng vượt qua giới hạn.
Có vài lần khi Bạch Chỉ nhắm mắt lại, trước khi tiến vào mộng đẹp thì nghe thấy tiếng Phó Tây Phán trở mình xuống giường, vội vàng chạy đến phòng tắm.
Có lẽ là do ban đêm đặc biệt yên tĩnh, dù cho đóng kín cửa nhưng âm thanh vang vọng trong phòng tắm đều truyền hết vào trong tai cô.
Cô nghe tiếng Phó Tây Phán thở hổn hển, cũng nghe tiếng rên rỉ kìm nén mà tiếng nước tí tách không cách nào che đậy.
Bạch Chỉ suy nghĩ một chút, xiết chặt vòng tay, thân thể kề sát anh.
Lần này, đổi thành Phó Tây Phán bối rối: “Đừng, đừng lộn xộn.”
“Không. Em nghiêm túc, thật ra anh không cần chịu đựng……”
“Xuỵt. Cứ chờ một xíu đi. Nghe lời.”
Phó Tây Phán khẽ hôn lên trán cô một cái.
Lúc hai người đang nói chuyện, sofa bỗng nhiên lắc lư một chút.
Phó Tây Phán ấn chân cô lại: “Đừng lắc.”
Bạch Chỉ oan ức: “Không có. Không phải em.”
Phó Tây Phán buông cô ra, nhanh chóng chuyển TV đến đài tin tức.
Một lát sau, tin tức trên đài hiện lên thông báo, trăm cây số bên ngoài huyện Thanh Tuyết xảy ra động đất, khu vực A Thị rung chuyển.
Bạch Chỉ ngơ ngẩn, còn chưa kịp tỉnh táo lại sau rung chuyển nhỏ vừa rồi: “Động đất ư?”
***
Bởi vì xảy ra động đất nên các nơi đều thành lập đội chữa bệnh đi đến huyện Thanh Tuyết, bệnh viện đa khoa Nam Quang cũng không ngoại lệ.
Trong đội ngũ khan hiếm nhất chính là bác sĩ ngoại khoa.
Lần này, khoa ngoại gần như là xuất toàn lực lượng.
Lâm Kinh Mặc chia bác sĩ trong khoa ra thành bốn tổ, lần lượt tới huyện Thanh Tuyết tham gia cứu nạn.
Nhưng mà lúc phát danh sách ra thì Phó Tây Phán phát hiện kể cả tưởng khoa Nghiêm cũng có trong đó, nhưng lại không có mình.
Anh cầm danh sách đi hỏi: ”Đàn anh, vì sao không có tên em vậy?”
Lâm Kinh Mặc nghĩ một lát, nói: “Cậu và Tiểu Chỉ không phải đang chuẩn bị hôn lễ sao, lần này thôi đi. Hơn nữa cũng cần để người ở lại khoa, nên cậu ở lại đi.”
“Để trưởng khoa Nghiêm ở lại mới là hợp lý nhất. Hơn nữa, nếu như cho em vào nhóm đi cứu nạn đầu tiên thì không đến một tháng em có thể về rồi, vốn dĩ không ảnh hưởng gì.”
“Nhưng mà……”
“Cứ quyết định vậy đi, đừng để trưởng khoa Nghiêm đi.”
“Cậu có cần bàn bạc thêm với Tiểu Chỉ không……”
Lâm Kinh Mặc còn chưa nói hết câu, một giọng nói lanh lảnh phía sau đã vang lên: “Không cần thương lượng, em đồng ý.”
Bạch Chỉ đi vào văn phòng, cô nhìn thẳng lời thề của bác sĩ trên tường, nghiêm túc thì thầm: Quyết tâm dốc hết toàn lực chăm sóc người bị thương, không từ chối gian khổ, nghiêm túc cố gắng, vì sự nghiệp phát triển nền y học của tổ quốc và sức khỏe thể chất và tinh thần của nhân loại phấn đấu cả đời. (trích từ Phụ lục 4 của Giáo dục Đại học [1991] số 106 của Ủy ban Giáo dục)
Sau đó cô quay lại nói với Phó Tây Phán: ”Đi đi. Em ủng hộ anh.”
Phó Tây Phán cười khẽ hôn trán cô, “Được. Chờ anh về rồi chúng ta lập tức kết hôn.”
“Vâng!”
Bạch Chỉ nhìn xuống bàn, xem tờ danh sách kia, có hơi hâm mộ nói: “Hầy, các anh đều có thể đi, tốt quá. Khoa bọn em không cử ai đi hết. Em cũng muốn đi lắm.”
Phó Tây Phán lắc đầu, nhanh chóng ký tên lên đơn nguyện vọng, sau đó vỗ vỗ cô: “Em vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà chờ anh đi, anh sẽ trở về nhanh thôi.”
Tác giả :
Tiền Hình