Yêu Em Thành Nghiện
Chương 33
Trans: Nanh + Beta: Haily
——–●●●——–
Sau khi Lâm Kinh Mặc nhập viện, vào giờ nghỉ trưa hàng ngày luôn có một nhóm bác sĩ vây quanh giường của anh.
Anh ngồi trên giường múc canh gà do Giang Ly mang tới, bất lực nói: “Thời gian nghỉ trưa mọi người nên ở trong phòng nghỉ đi. Đừng tới chỗ tôi nữa. Tôi thực sự không sao.”
Bạch Chỉ đưa cho anh quả táo đã gọt vỏ: “Ai ya, mọi người không phải là quan tâm đến anh sao.”
Bác sĩ Tiểu Lý đem nho đã rửa sạch đặt ở trên bàn cạnh giường, tiếp lời: “Trưởng khoa Nghiêm còn đang nằm viện, anh lại không có ở khoa, em thật sự cảm thấy sắp chịu không nổi rồi.”
Lâm Kinh Mặc vỗ vỗ vai anh an ủi: “Đây chẳng phải là cơ hội tốt để cậu luyện tập sao?”
“Đúng rồi, việc sắp xếp phẫu thuật cho mấy bệnh nhân chuyển từ thành phố B của tôi thế nào rồi?”
Nghe Lâm Kinh Mặc nhắc tới chuyện phẫu thuật, trong lòng mấy bác sĩ trùng xuống, hơi cúi đầu. Một người bác sĩ ngay cả khi nằm trên giường bệnh cũng không quên nghĩ tới bệnh nhân của mình, mà lại bị chính bệnh nhân do bản thân điều trị chém bị thương, nghĩ tới không khỏi cảm thấy thổn thức.
Phó Tây Phán đáp: “Em đã thực hiện xong mấy cuộc phẫu thuật đó rồi”.
“Ừ, vậy thì tốt.” Lâm Kinh Mặc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không còn lo lắng nữa: “Họ đã lặn lội từ xa đến để phẫu thuật, chúng ta không nên để họ đi lại nhiều lần quá.”
Giang Ly ngồi một bên nghe anh nói với ánh mắt dịu dàng. Trước đây cô cho rằng điểm hấp dẫn nhất của Lâm Kinh Mặc chính là sự đồng cảm, nhưng hiện giờ ưu điểm ấy lại đang đè nặng lên anh và cũng ép cô không thở nổi.
Phải có lòng trắc ẩn là yêu cầu cơ bản khi anh trở thành bác sĩ, sự tỉ mỉ chu đáo của anh là điều tất yếu.
Người không tử tế không chỉ không biết ơn, thậm chí còn không chút để ý mà hưởng thụ sự dịu dàng và chu đáo của anh. Cũng vì cái nghề này mà mọi sự tức giận, buồn bã của cô không thể nào có thể phát tiết ra một cách tự nhiên được.
Trong lúc Lâm Kinh Mặc cùng các đồng nghiệp nói về tình trạng của bệnh nhân, Giang Ly đứng dậy đi ra khỏi phòng. Cô dựa vào tường, ngẩng đầu cố gắng để nước mắt chảy không chảy ra. Lâm Kinh Mặc còn phải phẫu thuật vài lần nữa, sau đó là khoảng thời gian dài để phục hồi sức khỏe cần có cô bên cạnh, cô không thể gục ngã được.
Đúng lúc này, một giọng nói đáng ghét quen thuộc vang lên. Chú Ngô đang đứng trước mặt cô ấy, tay cầm một giỏ trái cây, cúi đầu rụt rè nói: “Bác sĩ Lâm hồi phục thế nào rồi?”
Giang Ly lạnh lùng trả lời: “Tôi không biết.”
Mấy ngày nay, chú Ngô thường xuyên gọi điện cho cô nói xin lỗi. Nhưng bây giờ, những lời xin lỗi này không chỉ chẳng có tác dụng với Lâm Kinh Mặc, mà chúng còn trở thành một loại xiềng xích đạo đức.
Giọng nói của chú Ngô càng nhỏ hơn: “Đây là chút tâm ý của chúng tôi.” Nói rồi ông đưa ra một giỏ trái cây kèm một phong bao lì xì.
Giang Ly không nhận mà lạnh lùng nói: “Chúng tôi không cần.”
“Việc này……”
Chú Ngô liếc nhìn vợ đứng bên cạnh, hai tay buông thõng nhìn có chút ngượng ngùng. Dì Ngô cắn môi, xấu hổ nói: “Tôi biết con trai tôi đã phạm phải sai lầm lớn, nhưng tôi hy vọng cô có thể hiểu được cảm giác của người làm cha làm mẹ như chúng tôi…”
Cô chưa kịp dứt lời, Giang Ly đột nhiên không quan tâm tới hình tượng, không điều khiển cảm xúc nổi nữa mà hét lớn lên: “Tôi hiểu cho các người? Vậy ai sẽ hiểu cho tôi? Ai sẽ hiểu anh ấy?!”
Thư xin tòa giảm án trong tay dì Ngô chính là nguyên nhân khiến bọn họ liên tục bị quấy rầy. Chỉ cần Lâm Kinh mặc ký xác nhận vào tờ đơn này thì con trai của họ khi xét xử sẽ được giảm án. Giang Ly lau nước mắt trên mặt: “Các người có biết đối với bác sĩ ngoại khoa đôi tay quan trọng đến thế nào không?!” Mọi sự tức giận, uất hận tích tụ trong lòng mấy ngày nay, giờ phút này, cô đều trút ra hết.
Hai bàn tay của Lâm Kinh Mặc run lên, anh nằm trong phòng đã nghe thấy tiếng quát tháo ở ngoài cửa.
Anh chưa từng nhìn thấy một Giang Ly như thế.
Sau khi Lâm Kinh Mặc phẫu thuật xong, do thuốc mê vẫn còn nên anh ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh dậy, người anh nhìn thấy đầu tiên là Giang Ly đang ngồi bên cạnh giường bệnh. Anh tưởng cô sẽ bật khóc, nhưng cô chỉ bình tĩnh gọt quả táo trên tay. Sau đó những lúc ở bệnh viện, cô lúc nào cũng tỏ ra rất bình tĩnh. Chỉ khi đến nửa đêm, lúc Lâm Kinh Mặc tỉnh dậy vì vết thương đau buốt, anh mới nghe được tiếng nức nở từ nhà vệ sinh.
Lâm Kinh Mặc ngồi trên giường, hướng về phía cửa, ngập ngừng gọi: “A Ly?”
Giang Ly đặt một tay lên vai chú Ngô và tay kia đặt lên lưng dì Ngô, đẩy hai người vào phòng. Cô vừa đẩy vừa nói: “Không phải các người muốn anh ấy ký đơn giảm án sao, vào nói với anh ấy đi!”
Chú Ngô đứng ở cửa phòng bệnh cầm giỏ hoa quả cúi đầu, mặt đỏ bừng, nhìn người trong phòng không biết phải làm gì.
Những bác sĩ đứng quanh giường bệnh đều tức giận.
Các bệnh nhân ở các giường khác cũng tỏ ra khinh thường.
Phó Tây Phán làm động tác “Mời vào” đồng thời nói: “Mấy người tới đây làm gì, ở đây không chào đón các người”.
“Tôi…Haiz …” Chú Ngô biết là mình sai, đối với thái độ khinh thường của người khác cũng không lấy làm lạ. Nhưng dì Ngô không để ý tới lời của Phó Tây Phán. Bà bước tới trước giường của Lâm Kinh Mặc khóc lóc, xin lỗi thay cho con trai mình.
Lâm Kinh Mặc nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt, không lên tiếng. Trong lúc nằm viện, anh ấy cũng đã từng tức giận, buồn bã và thất vọng về hiện thực của ngành này. Tuy nhiên nghĩ tới chỗ hồ sơ bệnh án tồn đọng trong ngăn kéo, nghĩ đến những tấm thiệp cảm ơn của bệnh nhân, anh lại cảm thấy bản thân không cần để ý tới trường hợp ngoại lệ này.
Đặc biệt là khi Phó Tây Phán tự tay đưa kẹo cưới của Tô Nhiễm cho anh, anh càng quyết tâm phải phấn chấn trở lại.
Nhưng bây giờ khi dì Ngô đứng trước mặt mình, khóc lóc kể lể về đơn thông cảm khiến anh thấy lạnh sống lưng. Bà ta không thừa nhận hành vi sai trái của mình mà chỉ là muốn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Thấy Lâm Kinh Mặc không có phản ứng, dì Ngô liền quỳ xuống, chắp tay van xin: “Con trai tôi vẫn còn nhỏ. Thật sự hy vọng bác sĩ Lâm có thể tha thứ cho nó. Chúng tôi sẵn sàng bồi thường tất cả các chi phí.”
Lâm Kinh Mặc nhẹ nhàng nói: “Đây không phải vấn đề bồi thường.”
“Nó thật sự đã biết sai rồi, nó vẫn là một đứa trẻ, còn chưa hiểu chuyện…”
Bạch Chỉ đứng bên giường bệnh nghe dì Ngô nói vậy, tức giận đến nổi run lên, nghiến răng gằn từng chữ: “Nếu cậu ta biết mình sai, tại sao bao nhiêu ngày nay không hề tới xin lỗi bác sĩ Lâm?”
“Nó…”
“Cậu ấy là con của cô, không phải là con của tất cả mọi người. Chúng tôi có quyền không tha thứ cho cậu ta.” Bạch Chỉ chỉ vào bác sĩ Tiểu Lý bên cạnh nói: “Con trai của cô đã hai mươi tuổi, vốn dĩ người anh ta muốn giết là bác sĩ Tiểu Lý cũng mới hai mươi ba tuổi! Bà có biết học y mất bao lâu mới có thể trở thành bác sĩ không? Có biết khó khăn tới mức nào không?!”
“Hai mươi tuổi rồi! Phải tự chịu trách nhiệm về hành động của chính mình! Nếu không phải thư giảm án này phải có chữ ký của bác sĩ Lâm, tôi nghĩ rằng gia đình bà sẽ không bao giờ tới đây đâu!”
Dì Ngô muốn giải thích: “Không phải vậy.”
Nhưng bà chưa kịp nói hết lời, Bạch Chí đã lập tức ngắt lời: “Đã làm sai thì phải chịu hậu quả. Các người đã làm hại bác sĩ Lâm, giờ còn muốn anh ấy phải tha thứ?”
“Nếu tôi là các người, tôi sẽ không có mặt mũi nào cầu xin tha thứ.”
Bạch Chỉ nói rất to và rõ ràng, hay tới mức mấy bệnh nhân trong phòng còn vỗ tay và cổ vũ cô.
Dì Ngô được chồng đỡ run rẩy đứng lên, cúi đầu không nói nên lời.
“Tôi…”
Lâm Kinh Mặc gật đầu cảm ơn Bạch Chỉ. Anh đặt đồ trong tay xuống, nói: “Thư giảm án này tôi không ký. Tôi sẽ không tha thứ cho cậu ta. Thứ nhất, cậu ta đã làm sai nhưng lại không có dũng khí gánh chịu hậu quả, chỉ biết trốn sau lưng bố mẹ. Thứ hai, trong ngành của tôi, nếu ngày hôm nay tôi ký vào tờ đơn này, thì trong tương lai các đồng nghiệp của tôi sẽ lại gặp phải những điều như vậy. Những người vô ơn như các người nhất định sẽ lấy chuyện của tôi ra mà gây áp lực cho họ.”
“Về vấn đề bồi thường thì phía bên tòa án sẽ quyết định, tôi không có yêu cầu gì thêm. Khi có việc gì hãy đến gặp tôi, đừng gọi điện thoại cho vợ tôi nữa.” Lâm Kinh Mặc kiên quyết nói, không có ý định thương lượng.
Vợ chồng chú Ngô chỉ biết cúi đầu cầm lấy giỏ trái cây và hồng bao.
“Còn nữa…” Lâm Kinh Mặc siết chặt ly nước trong tay: “Tôi đã chuyển hồ sơ bệnh án của ông cụ Ngô cho các bác sĩ phụ trách bệnh viện chi nhánh số hai. Bệnh viện chúng tôi sẽ không trì hoãn việc điều trị cho ông ấy, chuyện này chú có thể yên tâm.”
Nghe Lâm Kinh Mặc nhắc đến ba mình, nước mắt chú Ngô chảy xuống, ông giật lấy lá thư xin giảm án trong tay dì Ngô, xé nó thành từng mảnh trước mặt mọi người, sau đó cúi đầu trước Lâm Kinh Mặc: “Bác sĩ Lâm. Tôi thực sự xin lỗi.”
Lúc vợ chồng ông chuẩn bị rời đi, ông cụ Ngô vội vàng chống gậy đi tới. Ông kéo con trai và con dâu lại, đứng trước giường bệnh của Lâm Kinh Mặc trịnh trọng nói: “Bác sĩ Lâm, anh nói đúng, Tiểu Bảo phải gánh hậu quả vì sai lầm của nó. Chúng tôi sẽ không làm phiền anh vì điều này nữa.” Ông cụ Ngô cũng cúi đầu xin lỗi bác sĩ Tiểu Lý: “Cậu bác sĩ này, ta biết cháu cũng tủi thân rồi.”
“Cháu không sao.” Bác sĩ Tiểu Lý tiến đến đỡ ông cụ Ngô, lắc đầu khó khăn nói: “Ông à, ông không sai. Khi đến bệnh viện chi nhánh số hai, ông hãy nghe lời các bác sĩ, yên tâm điều trị.”
Ông Ngô nghẹn ngào trả lời: “Vậy thì tốt.”
Sau khi tiễn ba người họ đi, bầu không khí u ám trong phòng cũng vơi bớt. Ầm ĩ một hồi thì giờ nghỉ trưa cũng hết, một số bác sĩ rời đi quay trở về phòng làm việc của họ.
Bạch Chỉ đang đi từ từ về phòng, Phó Tây Phán đuổi theo cô, vỗ vai cô nói: “Em trưởng thành thật rồi, không còn chỉ biết khóc nữa.”
Bạch Chí ngẩng đầu, khinh thường nói: “Em đã nói sẽ không khóc nữa! Anh sao lại cứ chọc ghẹo người khác hoài?”
Phó Tây Phán cười nói: “Buổi chiều tan làm chờ anh một chút.”
“Có chuyện gì sao?”
“Cùng đến cửa hàng nội thất mua đèn. Em quên rồi sao?”
Bạch Chỉ gật đầu, đèn trần trong phòng cô và đèn trong phòng khách đều bị hư rồi, nhưng vì chuyện của Lâm Kinh Mặc mà mọi người trong bệnh viện đều bị ảnh hưởng, cô và Phó Tây Phán cũng quên mất chuyện này.
“Ừm, tan làm tôi đợi anh ở dưới sân.”
“Được.”
——–●●●——–
Sau khi Lâm Kinh Mặc nhập viện, vào giờ nghỉ trưa hàng ngày luôn có một nhóm bác sĩ vây quanh giường của anh.
Anh ngồi trên giường múc canh gà do Giang Ly mang tới, bất lực nói: “Thời gian nghỉ trưa mọi người nên ở trong phòng nghỉ đi. Đừng tới chỗ tôi nữa. Tôi thực sự không sao.”
Bạch Chỉ đưa cho anh quả táo đã gọt vỏ: “Ai ya, mọi người không phải là quan tâm đến anh sao.”
Bác sĩ Tiểu Lý đem nho đã rửa sạch đặt ở trên bàn cạnh giường, tiếp lời: “Trưởng khoa Nghiêm còn đang nằm viện, anh lại không có ở khoa, em thật sự cảm thấy sắp chịu không nổi rồi.”
Lâm Kinh Mặc vỗ vỗ vai anh an ủi: “Đây chẳng phải là cơ hội tốt để cậu luyện tập sao?”
“Đúng rồi, việc sắp xếp phẫu thuật cho mấy bệnh nhân chuyển từ thành phố B của tôi thế nào rồi?”
Nghe Lâm Kinh Mặc nhắc tới chuyện phẫu thuật, trong lòng mấy bác sĩ trùng xuống, hơi cúi đầu. Một người bác sĩ ngay cả khi nằm trên giường bệnh cũng không quên nghĩ tới bệnh nhân của mình, mà lại bị chính bệnh nhân do bản thân điều trị chém bị thương, nghĩ tới không khỏi cảm thấy thổn thức.
Phó Tây Phán đáp: “Em đã thực hiện xong mấy cuộc phẫu thuật đó rồi”.
“Ừ, vậy thì tốt.” Lâm Kinh Mặc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không còn lo lắng nữa: “Họ đã lặn lội từ xa đến để phẫu thuật, chúng ta không nên để họ đi lại nhiều lần quá.”
Giang Ly ngồi một bên nghe anh nói với ánh mắt dịu dàng. Trước đây cô cho rằng điểm hấp dẫn nhất của Lâm Kinh Mặc chính là sự đồng cảm, nhưng hiện giờ ưu điểm ấy lại đang đè nặng lên anh và cũng ép cô không thở nổi.
Phải có lòng trắc ẩn là yêu cầu cơ bản khi anh trở thành bác sĩ, sự tỉ mỉ chu đáo của anh là điều tất yếu.
Người không tử tế không chỉ không biết ơn, thậm chí còn không chút để ý mà hưởng thụ sự dịu dàng và chu đáo của anh. Cũng vì cái nghề này mà mọi sự tức giận, buồn bã của cô không thể nào có thể phát tiết ra một cách tự nhiên được.
Trong lúc Lâm Kinh Mặc cùng các đồng nghiệp nói về tình trạng của bệnh nhân, Giang Ly đứng dậy đi ra khỏi phòng. Cô dựa vào tường, ngẩng đầu cố gắng để nước mắt chảy không chảy ra. Lâm Kinh Mặc còn phải phẫu thuật vài lần nữa, sau đó là khoảng thời gian dài để phục hồi sức khỏe cần có cô bên cạnh, cô không thể gục ngã được.
Đúng lúc này, một giọng nói đáng ghét quen thuộc vang lên. Chú Ngô đang đứng trước mặt cô ấy, tay cầm một giỏ trái cây, cúi đầu rụt rè nói: “Bác sĩ Lâm hồi phục thế nào rồi?”
Giang Ly lạnh lùng trả lời: “Tôi không biết.”
Mấy ngày nay, chú Ngô thường xuyên gọi điện cho cô nói xin lỗi. Nhưng bây giờ, những lời xin lỗi này không chỉ chẳng có tác dụng với Lâm Kinh Mặc, mà chúng còn trở thành một loại xiềng xích đạo đức.
Giọng nói của chú Ngô càng nhỏ hơn: “Đây là chút tâm ý của chúng tôi.” Nói rồi ông đưa ra một giỏ trái cây kèm một phong bao lì xì.
Giang Ly không nhận mà lạnh lùng nói: “Chúng tôi không cần.”
“Việc này……”
Chú Ngô liếc nhìn vợ đứng bên cạnh, hai tay buông thõng nhìn có chút ngượng ngùng. Dì Ngô cắn môi, xấu hổ nói: “Tôi biết con trai tôi đã phạm phải sai lầm lớn, nhưng tôi hy vọng cô có thể hiểu được cảm giác của người làm cha làm mẹ như chúng tôi…”
Cô chưa kịp dứt lời, Giang Ly đột nhiên không quan tâm tới hình tượng, không điều khiển cảm xúc nổi nữa mà hét lớn lên: “Tôi hiểu cho các người? Vậy ai sẽ hiểu cho tôi? Ai sẽ hiểu anh ấy?!”
Thư xin tòa giảm án trong tay dì Ngô chính là nguyên nhân khiến bọn họ liên tục bị quấy rầy. Chỉ cần Lâm Kinh mặc ký xác nhận vào tờ đơn này thì con trai của họ khi xét xử sẽ được giảm án. Giang Ly lau nước mắt trên mặt: “Các người có biết đối với bác sĩ ngoại khoa đôi tay quan trọng đến thế nào không?!” Mọi sự tức giận, uất hận tích tụ trong lòng mấy ngày nay, giờ phút này, cô đều trút ra hết.
Hai bàn tay của Lâm Kinh Mặc run lên, anh nằm trong phòng đã nghe thấy tiếng quát tháo ở ngoài cửa.
Anh chưa từng nhìn thấy một Giang Ly như thế.
Sau khi Lâm Kinh Mặc phẫu thuật xong, do thuốc mê vẫn còn nên anh ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh dậy, người anh nhìn thấy đầu tiên là Giang Ly đang ngồi bên cạnh giường bệnh. Anh tưởng cô sẽ bật khóc, nhưng cô chỉ bình tĩnh gọt quả táo trên tay. Sau đó những lúc ở bệnh viện, cô lúc nào cũng tỏ ra rất bình tĩnh. Chỉ khi đến nửa đêm, lúc Lâm Kinh Mặc tỉnh dậy vì vết thương đau buốt, anh mới nghe được tiếng nức nở từ nhà vệ sinh.
Lâm Kinh Mặc ngồi trên giường, hướng về phía cửa, ngập ngừng gọi: “A Ly?”
Giang Ly đặt một tay lên vai chú Ngô và tay kia đặt lên lưng dì Ngô, đẩy hai người vào phòng. Cô vừa đẩy vừa nói: “Không phải các người muốn anh ấy ký đơn giảm án sao, vào nói với anh ấy đi!”
Chú Ngô đứng ở cửa phòng bệnh cầm giỏ hoa quả cúi đầu, mặt đỏ bừng, nhìn người trong phòng không biết phải làm gì.
Những bác sĩ đứng quanh giường bệnh đều tức giận.
Các bệnh nhân ở các giường khác cũng tỏ ra khinh thường.
Phó Tây Phán làm động tác “Mời vào” đồng thời nói: “Mấy người tới đây làm gì, ở đây không chào đón các người”.
“Tôi…Haiz …” Chú Ngô biết là mình sai, đối với thái độ khinh thường của người khác cũng không lấy làm lạ. Nhưng dì Ngô không để ý tới lời của Phó Tây Phán. Bà bước tới trước giường của Lâm Kinh Mặc khóc lóc, xin lỗi thay cho con trai mình.
Lâm Kinh Mặc nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt, không lên tiếng. Trong lúc nằm viện, anh ấy cũng đã từng tức giận, buồn bã và thất vọng về hiện thực của ngành này. Tuy nhiên nghĩ tới chỗ hồ sơ bệnh án tồn đọng trong ngăn kéo, nghĩ đến những tấm thiệp cảm ơn của bệnh nhân, anh lại cảm thấy bản thân không cần để ý tới trường hợp ngoại lệ này.
Đặc biệt là khi Phó Tây Phán tự tay đưa kẹo cưới của Tô Nhiễm cho anh, anh càng quyết tâm phải phấn chấn trở lại.
Nhưng bây giờ khi dì Ngô đứng trước mặt mình, khóc lóc kể lể về đơn thông cảm khiến anh thấy lạnh sống lưng. Bà ta không thừa nhận hành vi sai trái của mình mà chỉ là muốn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Thấy Lâm Kinh Mặc không có phản ứng, dì Ngô liền quỳ xuống, chắp tay van xin: “Con trai tôi vẫn còn nhỏ. Thật sự hy vọng bác sĩ Lâm có thể tha thứ cho nó. Chúng tôi sẵn sàng bồi thường tất cả các chi phí.”
Lâm Kinh Mặc nhẹ nhàng nói: “Đây không phải vấn đề bồi thường.”
“Nó thật sự đã biết sai rồi, nó vẫn là một đứa trẻ, còn chưa hiểu chuyện…”
Bạch Chỉ đứng bên giường bệnh nghe dì Ngô nói vậy, tức giận đến nổi run lên, nghiến răng gằn từng chữ: “Nếu cậu ta biết mình sai, tại sao bao nhiêu ngày nay không hề tới xin lỗi bác sĩ Lâm?”
“Nó…”
“Cậu ấy là con của cô, không phải là con của tất cả mọi người. Chúng tôi có quyền không tha thứ cho cậu ta.” Bạch Chỉ chỉ vào bác sĩ Tiểu Lý bên cạnh nói: “Con trai của cô đã hai mươi tuổi, vốn dĩ người anh ta muốn giết là bác sĩ Tiểu Lý cũng mới hai mươi ba tuổi! Bà có biết học y mất bao lâu mới có thể trở thành bác sĩ không? Có biết khó khăn tới mức nào không?!”
“Hai mươi tuổi rồi! Phải tự chịu trách nhiệm về hành động của chính mình! Nếu không phải thư giảm án này phải có chữ ký của bác sĩ Lâm, tôi nghĩ rằng gia đình bà sẽ không bao giờ tới đây đâu!”
Dì Ngô muốn giải thích: “Không phải vậy.”
Nhưng bà chưa kịp nói hết lời, Bạch Chí đã lập tức ngắt lời: “Đã làm sai thì phải chịu hậu quả. Các người đã làm hại bác sĩ Lâm, giờ còn muốn anh ấy phải tha thứ?”
“Nếu tôi là các người, tôi sẽ không có mặt mũi nào cầu xin tha thứ.”
Bạch Chỉ nói rất to và rõ ràng, hay tới mức mấy bệnh nhân trong phòng còn vỗ tay và cổ vũ cô.
Dì Ngô được chồng đỡ run rẩy đứng lên, cúi đầu không nói nên lời.
“Tôi…”
Lâm Kinh Mặc gật đầu cảm ơn Bạch Chỉ. Anh đặt đồ trong tay xuống, nói: “Thư giảm án này tôi không ký. Tôi sẽ không tha thứ cho cậu ta. Thứ nhất, cậu ta đã làm sai nhưng lại không có dũng khí gánh chịu hậu quả, chỉ biết trốn sau lưng bố mẹ. Thứ hai, trong ngành của tôi, nếu ngày hôm nay tôi ký vào tờ đơn này, thì trong tương lai các đồng nghiệp của tôi sẽ lại gặp phải những điều như vậy. Những người vô ơn như các người nhất định sẽ lấy chuyện của tôi ra mà gây áp lực cho họ.”
“Về vấn đề bồi thường thì phía bên tòa án sẽ quyết định, tôi không có yêu cầu gì thêm. Khi có việc gì hãy đến gặp tôi, đừng gọi điện thoại cho vợ tôi nữa.” Lâm Kinh Mặc kiên quyết nói, không có ý định thương lượng.
Vợ chồng chú Ngô chỉ biết cúi đầu cầm lấy giỏ trái cây và hồng bao.
“Còn nữa…” Lâm Kinh Mặc siết chặt ly nước trong tay: “Tôi đã chuyển hồ sơ bệnh án của ông cụ Ngô cho các bác sĩ phụ trách bệnh viện chi nhánh số hai. Bệnh viện chúng tôi sẽ không trì hoãn việc điều trị cho ông ấy, chuyện này chú có thể yên tâm.”
Nghe Lâm Kinh Mặc nhắc đến ba mình, nước mắt chú Ngô chảy xuống, ông giật lấy lá thư xin giảm án trong tay dì Ngô, xé nó thành từng mảnh trước mặt mọi người, sau đó cúi đầu trước Lâm Kinh Mặc: “Bác sĩ Lâm. Tôi thực sự xin lỗi.”
Lúc vợ chồng ông chuẩn bị rời đi, ông cụ Ngô vội vàng chống gậy đi tới. Ông kéo con trai và con dâu lại, đứng trước giường bệnh của Lâm Kinh Mặc trịnh trọng nói: “Bác sĩ Lâm, anh nói đúng, Tiểu Bảo phải gánh hậu quả vì sai lầm của nó. Chúng tôi sẽ không làm phiền anh vì điều này nữa.” Ông cụ Ngô cũng cúi đầu xin lỗi bác sĩ Tiểu Lý: “Cậu bác sĩ này, ta biết cháu cũng tủi thân rồi.”
“Cháu không sao.” Bác sĩ Tiểu Lý tiến đến đỡ ông cụ Ngô, lắc đầu khó khăn nói: “Ông à, ông không sai. Khi đến bệnh viện chi nhánh số hai, ông hãy nghe lời các bác sĩ, yên tâm điều trị.”
Ông Ngô nghẹn ngào trả lời: “Vậy thì tốt.”
Sau khi tiễn ba người họ đi, bầu không khí u ám trong phòng cũng vơi bớt. Ầm ĩ một hồi thì giờ nghỉ trưa cũng hết, một số bác sĩ rời đi quay trở về phòng làm việc của họ.
Bạch Chỉ đang đi từ từ về phòng, Phó Tây Phán đuổi theo cô, vỗ vai cô nói: “Em trưởng thành thật rồi, không còn chỉ biết khóc nữa.”
Bạch Chí ngẩng đầu, khinh thường nói: “Em đã nói sẽ không khóc nữa! Anh sao lại cứ chọc ghẹo người khác hoài?”
Phó Tây Phán cười nói: “Buổi chiều tan làm chờ anh một chút.”
“Có chuyện gì sao?”
“Cùng đến cửa hàng nội thất mua đèn. Em quên rồi sao?”
Bạch Chỉ gật đầu, đèn trần trong phòng cô và đèn trong phòng khách đều bị hư rồi, nhưng vì chuyện của Lâm Kinh Mặc mà mọi người trong bệnh viện đều bị ảnh hưởng, cô và Phó Tây Phán cũng quên mất chuyện này.
“Ừm, tan làm tôi đợi anh ở dưới sân.”
“Được.”
Tác giả :
Tiền Hình