Yêu Em Thành Nghiện
Chương 16
Editor: Anna + Beta: Gnouht
—–»•«—–
Bên trong phòng khám ngoại khoa tại bệnh viện Nam Quang.
Ông chú lúc trước yêu cầu Lâm Kinh Mặc phẫu thuật thay Phó Tây Phán đang cầm một nén nhang, cắm vào bát lư hương cạnh mép giường.
Lâm Kinh Mặc thấy vậy liền đi tới ngăn cản:
“Phòng bệnh hiện tại không thích hợp, chú đừng làm vậy.”
“Được rồi bác sĩ Lâm, tôi cất ngay đây.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng ông chú vẫn xoay người xuống giường, cung kính vái một vái trước bát lư hương và tượng Phật Quan Âm.
Lâm Kinh Mặc thấy vậy nhanh miệng an ủi nói:
“Chú không cần phải quá lo lắng, thời buổi giờ phẫu thuật nội soi ổ bụng không phức tạp, cũng không quá nguy hiểm, phải tin tưởng vào bác sĩ chứ.”
Bốn chữ “Tin tưởng bác sĩ” này Lâm Kinh Mặc mỗi ngày phải nói đến hàng chục lần, anh ấy bất đắc dĩ đến mấy cũng phải giải thích.
Người đàn ông che bụng mình lại, dù chưa lên bàn mổ nhưng cũng đã bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ.
Ông nhìn lướt qua các phòng bệnh khác, sau đó nắm chặt lấy tay Lâm Kinh Mặc kéo vào sau bức bình phong rồi vội vàng rút ra một chiếc phong bì, mạnh mẽ nhét vào túi áo Lâm Kinh Mặc.
Lâm Kinh Mặc bị hành động của ông chú này dọa sợ, ngẩn người trong mấy giây, nhìn túi áo mình trong thoáng chốc đã phồng lên.
Anh nhanh chóng đem phong bì nhét lại vào tay ông chú: “Tôi không thể nhận cái này, đây là quy định.”
“Ai da. Quy định là chết, người mới là sống.”
Ông chú một lần nữa đặt phong bì vào tay Lâm Kinh Mặc: “Bác sĩ Lâm, cậu không cần sợ tôi nói chuyện này với người khác đâu. Kể cả phẫu thuật có thất bại đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không liên lụy tới cậu.”
“Tôi không có ý này, nhưng tôi thật sự không thể nhận.”
Lâm Kinh Mặc vuốt mép túi áo, đem phong bì đã gấp gọn đặt vào trong tay người đàn ông, tiếp tục từ chối: “Xin chú đừng làm khó tôi.”
Nhìn Lâm Kinh Mặc từng bước đi qua giường bệnh khác, ông chú thở dài một tiếng, cảm thấy trên tay mình hiện giờ là một củ khoai lang phỏng tay.
Trước kia khi nằm viện, ông nghe người nhà nói chỉ cần đưa cho bác sĩ một phong bì thật lớn, sau khi phẫu thuật sẽ được chăm sóc tốt.
Ông cầm phong bì lên, suy đi tính lại một hồi, rốt cuộc cũng nghĩ ra một biện pháp hữu hiệu khác.
Buổi chiều khi sắp diễn ra ca phẫu thuật, Lâm Kinh Mặc phụ trách mổ chính mang theo trợ thủ là Phó Tây Phán bước vào phòng khám. Anh cầm một tờ giấy ghi thông tin phẫu thuật cùng bệnh nhân trao đổi.
Ở thời điểm sắp bị đẩy vào phòng phẫu thuật, ông chú lại lấy ra phong bì, chỉ khác lần này là hai cái, nhanh nhẹn nhét vào túi áo Lâm Kinh Mặc và Phó Tây Phán.
Giọng điệu mang chút hối lỗi: “Bác sĩ Phó, tôi không phải không tin tưởng cậu…”
Nhìn Phó Tây Phán định mở miệng nói chuyện rồi lại nhìn dáng vẻ khẩn thiết của ông chú, Lâm Kinh Mặc vội ngắt lời:
“Phong bì này chúng tôi tạm thời sẽ bảo quản thay chú, phẫu thuật xong sẽ trả lại. Chú hiện tại yên tâm phẫu thuật đi.”
“Được, được.”
Bác sĩ đã nhận lấy hồng bao, mặc kệ là vì lí do gì, ông đều không để ý. Dù sao tâm tư bỏ hồng bao vào túi bác sĩ của ông cũng đã thực hiện được.
Càng làm cho ông chú an tâm hơn nữa chính là trước khi bị tiến hành gây tê, ông thế nhưng lại thấy được trưởng khoa Nghiêm mặc bộ đồ giải phẫu tiến vào.
Những nếp nhăn tuổi tác và đôi bàn tay thô tráng đầy đặn khiến ông càng yên tâm.
Vị bác sĩ già còn hướng ông gật đầu một cái rồi mới bắt tay chỉ huy y tá gây tê.
Trưởng khoa Giải phẫu không trực tiếp thực hiện phẫu thuật nhưng vẫn luôn đứng trước màn hình quan sát từng thao tác của Lâm Kinh Mặc.
Ông ấy thậm chí nhân cơ hội này cho dàn bác sĩ thực tập một buổi quan sát thực tế. Theo từng thao tác của Lâm Kinh Mặc, ông đều tỉ mỉ mà phân tích, giảng giải nào là “Vùng tử vong”, “Tam giác nguy hiểm”, “Tam giác đau đớn”,…
Phó Tây Phán đứng ở một bên, nghiêm túc lắng nghe trưởng khoa giảng giải, nhớ về những ngày tháng ở bệnh viện Nam Quang mấy năm về trước.
Khi đó mỗi lần anh tiến hành phẫu thuật đều có trưởng khoa Nghiêm đứng ở một bên quan sát.
Phẫu thuật đã mấy tiếng trôi qua, mọi người đều nín thở, tập trung tinh thần mà quan sát, thần kinh ai nấy cũng căng thẳng đến cực độ.
Mà một khi tinh thần tập trung cao độ, sẽ kích thích cơ thể tiết ra nhiều mồ hôi hơn.
Ở thời điểm phẫu thuật kết thúc, chủ nhiệm Nghiêm với Lâm Kinh Mặc hai người đồng dạng một thân mồ hôi nhễ nhại, nhìn như mới vớt từ hồ nước ra.
Sau khi chủ nhiệm Nghiêm bước ra khỏi phòng phẫu thuật nhưng ông không ngay lập tức về phòng chính mình mà tiến đến vỗ vai Phó Tây Phán, trấn an:
“Tiểu Phó, thật ra con không cần phải quá khổ sở. Ta đến năm hai mươi tám tuổi mới có cơ hội làm ca phẫu thuật cấp 2, hiện tại không phải cũng là trưởng khoa hay sao.”
Phó Tây Phán thoáng chốc thu lại vẻ mặt ủ rũ:
“Chủ nhiệm, con hiểu rồi ạ.”
Chủ nhiệm Nghiêm gật đầu, lộ ra vẻ hòa ái.
Phó Tây Phán ở trong đám bác sĩ trẻ tuổi luôn đứng số một, lại từng làm qua phẫu thuật không dưới cấp 4, kì tài khó tránh lộ ra chút kiêu ngạo.
Lần này ở phẫu thuật cấp 2 lại bị yêu cầu đổi người, đối với anh mà nói cũng không phải chuyện xấu.
Sự tự tin lúc này bị ảnh hưởng, so với việc chủ quan rồi để xảy ra tai nạn không mong muốn vẫn tốt hơn.
Chủ nhiệm Nghiêm đưa tay lau mồ hôi đọng trên trán. Ông đã lớn tuổi, thể lực cũng không thể bì kịp với lớp trẻ. Vừa rồi ở phòng phẫu thuật liên tục giảng giải, ông nói đến khô cả miệng lưỡi, mồ hôi đầm đìa.
Theo thói quen ngày thường ông tựa lưng vào vách tường nghỉ ngơi.
Nhớ lại mấy hôm trước vừa làm phẫu thuật cắt bỏ trĩ, miệng vết thương còn chưa khép lại.
Cho nên khi mông vừa đụng tới vách tường lạnh băng, miệng vết thương lập tức truyền đến một trận nóng rát.
“Ai da…”
Chủ nhiệm Nghiêm vừa kêu lên một tiếng đã khiến mọi người trong hành lang chú ý tới.
Đặc biệt là vài vị bác sĩ khoa ngoại trẻ tuổi vừa mới dự thính, bọn họ tưởng phẫu thuật xảy ra sai lầm gì liền nhanh chân chạy đến bên người ông, cuống quýt hỏi:
“Trưởng khoa, làm sao vậy ạ? Có chỗ nào xảy ra sai sót sao?”
Lâm Kinh Mặc đang tháo găng tay phẫu thuật nghe thấy cũng run theo.
Chủ nhiệm Nghiêm xua tay, cắn răng, nhịn cơn đau xuống nói: “Không phải, là miệng vết thương của tôi hinh như bị rách.”
Y tá ở phía sau nghe xong liền tiến đến đỡ trưởng khoa Nghiêm, mang ông xuống khoa Hậu môn Trực tràng, vừa đi vừa trách ông làm việc liều mạng.
Ngồi lâu đứng lâu một chỗ chính là nguyên nhân cơ bản dẫn đến bệnh trĩ.
Một bác sĩ khoa Ngoại mỗi ngày đều phải đứng phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ liên tục để thực hiện đủ loại phẫu thuật lớn nhỏ.
Vì vậy bệnh trĩ này cũng xem như là một loại bệnh nghề nghiệp của đám bác sĩ khoa Ngoại.
Nhìn trưởng khoa Nghiêm chân đi hai hàng, bước từng bước nặng nề được y tá đỡ. Mấy vị bác sĩ khoa phẫu thuật trong lòng không khỏi run rẩy, vô thức mà ôm mông mình.
Đặc biệt là Lâm Kinh Mặc, bác sĩ hiện tại được an bài nhiều cuộc giải phẫu nhất khoa Ngoại lập tức vươn vai vận động, trong miệng lẩm bẩm:
“Cầu Trời Phật phù hộ con ngàn vạn lần đừng bị trĩ.” (><)
Nghe được tình trạng “Cực kỳ bi thảm” của trưởng khoa Nghiêm, phòng làm việc của từng bác sĩ trong khoa Ngoại đều được trang bị thiết bị tập thể dục. Đây cũng là chuyện của sau này.
***
Sau khi phẫu thuật kết thúc, Phó Tây Phán đi thang máy xuống nhà ăn. Đại sảnh đứng đầy người, trong đó có cả phóng viên đang giơ máy quay tác nghiệp, anh nhìn thấy Bạch Chỉ đang đứng ngoài đám đông, nước mắt rơi lã chã.
Cô khóc đến mũi sưng đỏ, nước mắt đầm đìa trên mặt, quả thật không được đẹp mắt cho lắm.
Phó Tây Phán dừng chân lại, hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Bạch Chỉ khóc đến thở không ra hơi, đưa tay chỉ về phía Tiểu Thiên Ý phía sau cái bàn nhỏ, con không nói được một câu hoàn chỉnh.
Phó Tây Phán nghiêng đầu, ánh mắt chuyển đến cái bàn đang dựng hiện tại. Mẹ của Tiểu Thiên Ý đang ngồi ở đằng sau bàn, trước mặt là hòm tiền từ thiện.
Phó Tây Phán nhớ đến lời một đồng nghiệp từng nói hồi trước, gia cảnh Tiểu Thiên Ý rất khó khăn. Vì để có tiền phẫu thuật cho cậu mà trong nhà có bao nhiêu của cải bố mẹ cậu đều đem bán sạch. Sau đó lại tiếp tục điều trị bằng hóa trị lẫn sử dụng dược liệu để kiềm chế bệnh tái phát lại tốn một khoản chi phí khổng lồ khác nữa.
Cũng chính bởi hoàn cảnh ngặt nghèo nên quá trình điều trị của Thiên Ý cũng bị kéo dài, từ lúc phát hiện đến khi đến bệnh viện phẫu thuật đã là 7 năm.
Ở thời điểm Tiểu Thiên Ý tiến hành phẫu thuật may mắn gặp được một phóng viên, anh ấy đã đem chuyện này lên báo, kêu gọi được không ít tài trợ.
Hôm nay, đài truyền hình tổ chức buổi gặp mặt cũng chính là vì quyên góp cho Thiên Ý trị bệnh.
Mẹ Tiểu Thiên Ý lau nước mắt, nói việc điều trị bệnh tình của Thiên Ý với gia cảnh bọn họ chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Mẹ khổ sở, Tiểu Thiên Ý còn nhỏ cũng không hiểu, chỉ dùng tay nhỏ lau đi nước mắt trên gương mặt mẹ mình.
Đối mặt với máy quay, đôi mắt trẻ con vẫn luôn hồn nhiên, trong sáng.
Bạch Chỉ nhìn đến đau lòng, cô nghiêng mặt đối diện với Phó Tây Phán hỏi:
“Phó Tây Phán, cuộc sống này vì cái gì lại không công bằng đến vậy?”
Phó Tây Phán muốn nói lại thôi, do dự một phen, sau lại thở dài.
Vấn đề này từ lúc mới bước chân vào ngành Y anh cũng từng trăn trở, dẫu chứng kiến nhiều tình cảnh của bệnh nhân, anh vẫn như cũ không thể lý giải được.
Anh nhẹ nhàng nói: “Có lẽ đây chính là sự bất lực của mỗi người bác sĩ. Chúng ta đều có tay nghề tài giỏi, có thiết bị đầy đủ, cũng biết cách chữa trị bệnh tật. Nhưng oái oăm thay, bệnh tật lại thường đi cùng với nghèo đói, bởi vì nghèo nên dễ mắc bệnh, mà một khi đã mắc mệnh, càng túng quẫn hơn.”
Nghe Phó Tây Phán nói mấy lời này, nước mắt Bạch Chỉ lại tuôn rơi.
Giữa sảnh, có phóng viên hỏi: “Thiên Ý nè, nếu khỏi bệnh con muốn làm điều gì nhất?”
Tiểu Thiên Ý chớp chớp mắt, mím môi, tỏ vẻ trầm tư suy nghĩ. Tại thời điểm cậu suy ngẫm, mọi người đều hướng ánh nhìn đến cậu.
Bạch Chỉ trong lòng thầm nghĩ, cậu bé bị bệnh luôn luôn phải ở trong phòng bệnh, khỏi bệnh rồi hẳn là muốn cùng bạn bè đồng trang lứa đi đọc sách, chơi đùa.
Song Tiểu Thiên Ý lại nói ra đáp án ngoài dự liệu của mọi người.
“Con muốn ăn kẹo.”
Mọi người xung quanh đều không hiểu ý nghĩa của câu nói này, ngay cả lãnh đạo buổi chủ trì, một người đầy kinh nghiệm cũng không biết làm sao để tiếp lời cậu bé.
Chỉ có Bạch Chỉ đứng ngoài xem là khóc đến thương tâm, tâm nguyện đơn giản ấy một lần nữa chạm vào lòng cô. Bởi vì phải điều trị bệnh nên cần kiêng đồ ngọt, mà Tiểu Thiên Ý còn nhỏ nên cũng không hiểu tại sao mẹ lại không cho mình ăn kẹo.
Phó Tây Phán đem bịch khăn giấy còn lại trong túi quần nhét vào tay Bạch Chỉ. Anh biết hiện tại dù khuyên Bạch Chỉ thế nào cũng không có tác dụng, nên cố ý ở bên tai cô nói một câu: “Cô khóc cũng thật khó coi.”
Bạch Chỉ nhận lấy khăn giấy lau nước mắt trên khuôn mặt, hờn dỗi mà lẩm bẩm:
“Phó Tây Phán sao anh lại đáng ghét như vậy?”
Nhìn đôi mắt đã sưng lên như trái đào của cô, Phó Tây Phán thở dài một tiếng.
“Phó Tây Phán, anh không đau lòng chút nào sao?”
“Đau lòng cũng vô dụng.”
“Hả?”
“Cô có biết bây giờ điều tốt nhất nên làm là gì không?”
Bạch Chỉ lắc đầu.
Phó Tây Phán đưa hai tay đặt lên đầu cô, xoay cô đối diện với chính mình, chậm rãi mở miệng:
“Không nhìn nữa thôi.”
“Những việc như vậy trong cuộc sống này quá nhiều. Hoàn cảnh người bệnh khó khăn ở bệnh viện nào cũng có. Những người khỏe mạnh bình an thì sẽ không đến bệnh viện. Cho nên, không cần nhìn nữa, chúng ta chỉ cần làm tốt công việc của chính mình là được.”
Bạch Chỉ cắn môi, không nói thành lời: “ Chỉ là…”
“Đến nhà ăn không, hôm nay tôi mời cô.”
Bạch Chỉ lắc đầu, cảnh ngộ bi thảm của Tiểu Thiên Ý khiến lòng cô vô cùng khổ sở, hiện tại ăn cũng không vào.
Cô uyển chuyển từ chối ý tốt của Phó Tây Phán:
“Tôi không đi đâu. Tôi về phòng nghỉ ngơi một lát, buổi chiều có ca trực rồi.”
Phó Tây Phán nhìn cô cúi đầu xuống, cảm thấy chính mình cũng không có hứng thú đi ăn nữa.
Anh rũ tay, đi sau Bạch Chỉ tiến về phòng mình.
Phó Tây Phán lấy trong ngăn kéo ra một hộp bánh quy cùng tư liệu bệnh nhân, vừa cắn bánh quy vừa điền đơn khám.
Hôm nay khoa Hồi sức tích cực đến lượt Diệp Viễn Chí trực, anh ấy cố ý vòng đến khoa Ngoại rủ Phó Tây Phán đi nhà ăn, nhưng vừa đến văn phòng Phó Tây Phán, anh chàng ngay lập tức bị một chiếc kẹo que đặt trên bàn thu hút.
Anh đi đến cạnh bàn, rút chiếc kẹo que trong ống đựng bút của Phó Tây Phán. “Ai da, không phải cậu không thích ăn đồ ngọt sao? Cái này về sau tôi xử hộ cậu.”
Phó Tây Phán ngẩng đầu, rút thanh kẹo que từ trong tay anh ấy ra, cất vào ngăn kéo.
“Không được, đây là phí khám bệnh của tôi.”
“Phí khám bệnh?” Diệp Viễn Chí nghiêng đầu, có chút kinh ngạc: “Cậu cũng không phải ở khoa Nhi, lấy đâu ra đứa nhỏ nào đưa kẹo que cho cậu làm phí khám bệnh?”
Diệp Chí Viễn vừa nói những lời này, trong đầu Phó Tây Phán tức khắc hiện ra hình ảnh bộ dạng Bạch Chỉ nghiêm túc chắp tay trước ngực cầu nguyện với sao băng.
Cây bút trong tay đang viết đơn khám bệnh cũng thoáng chốc dừng lại, anh cười nói: “Nhưng cô ấy cũng là một đứa nhỏ.”
Diệp Viễn Chí sờ sờ đầu, cảm thấy lời Phó Tây Phán làm anh hơi mơ hồ.
Vì Phó Tây Phán không đi nên anh chỉ có thể đi nhà ăn một mình.
Khi đi ngang qua khoa Ngoại, Diệp Viễn Chí phát hiện, hiện giờ đã là giờ tan tầm thế nhưng Lâm Kinh Mặc vẫn còn ngồi trong phòng làm việc.
Anh ta đứng ở cửa nói vọng vào: “Học trưởng, cùng đi ăn cơm với em đi.”
Lâm Kinh Mặc ngón tay trỏ đặt lên môi, khẽ nói:
“Tôi không đi đâu, cậu đi đi”.
Có lẽ do âm thanh Diệp Viễn Chí lớn, làm ông chú được gây tê tỉnh lại.
Ông nghiêng mặt, nhìn thấy Lâm Kinh Mặc ngồi cạnh mình, vội vàng kéo tay anh gặng hỏi:
“Bác sĩ Lâm, phẫu thuật của tôi thành công chứ?”
Lâm Kinh Mặc mỉm cười nói: “Thành công. Tiếp theo chú chỉ cần nghe y tá căn dặn, ba bốn ngày nữa là có thể xuất viện được rồi.”
Ông chú cảm động đến rưng rưng nước mắt:
“Thật tốt quá, cảm ơn bác sĩ Lâm, cảm ơn cậu.”
Lâm Kinh Mặc mỉm cười, từ trong túi áo lấy ra phong bì ông chú đưa lúc trước.
Ông chú đẩy tay, phẫu thuật đã thành công làm sao ông có thể nhận lại.
“Cái này tôi làm sao có thể lấy lại chứ.”
Lâm Kinh Mặc lắc đầu, lấy trong túi áo bên kia một tờ giấy quyên góp từ thiện.
“Phong bì này tôi không thể nhận, cũng sẽ không nhận. Nhưng bệnh viện chúng tôi có nhận quyên góp từ thiện giúp các bệnh nhân ngặt nghèo chữa bệnh. Tôi khuyên chú nên làm, cũng giúp được nhiều bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn được an tâm chữa trị.”
“Được, được.”
Ông chú nhận lấy tờ đơn, sảng khoái mà ký tên xuống.
Không chỉ vậy, ông còn từ trong túi lấy ra thêm một chút tiền,
“Kia nếu là tình cảm, không bằng nhiều thêm chút nữa đi.”
***
Diệp Viễn Chí đi qua phòng khám khoa Ngoại, ở khoa Phẫu thuật thần kinh lại gặp phải Bạch Chỉ.
Anh nhanh chân chạy lại gần, hỏi: “Bác sĩ Bạch, hôm nay cô cũng trực ban hả?”
Bạch Chỉ gật đầu đáp, ánh mắt lại nhìn về hướng khác.
“Ừ, sao thế?”
Bạch Chỉ mím môi, hít một hơi thật sâu, tiến lên một bước đem cái phong bì trong tay mình đặt vào hòm từ thiện trước cửa phòng bệnh Tiểu Thiên Ý.
Diệp Viễn Chí lại hỏi: “Bác sĩ Bạch, cô đến nhà ăn không? Tôi mời.”
Giải quyết xong tâm sự trong lòng, Bạch Chỉ rốt cuộc cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm, cô quay đầu cười, uyển chuyển từ chối: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi ăn rồi.”
Nói đoạn cô chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng bước xuống tầng.
Nhìn bóng cô đi xa, lại quay đầu nhìn về phía khoa Ngoại, Diệp Viễn Chí xoa đầu buồn bực:
“Hôm nay làm sao vậy? Chứng cuồng công việc của Phó Tây Phán có khi nào lại lây nhiễm rồi không? Dạ dày ba người này đều làm bằng sắt à, không cần ăn cơm sao?”
—–»•«—–
Bên trong phòng khám ngoại khoa tại bệnh viện Nam Quang.
Ông chú lúc trước yêu cầu Lâm Kinh Mặc phẫu thuật thay Phó Tây Phán đang cầm một nén nhang, cắm vào bát lư hương cạnh mép giường.
Lâm Kinh Mặc thấy vậy liền đi tới ngăn cản:
“Phòng bệnh hiện tại không thích hợp, chú đừng làm vậy.”
“Được rồi bác sĩ Lâm, tôi cất ngay đây.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng ông chú vẫn xoay người xuống giường, cung kính vái một vái trước bát lư hương và tượng Phật Quan Âm.
Lâm Kinh Mặc thấy vậy nhanh miệng an ủi nói:
“Chú không cần phải quá lo lắng, thời buổi giờ phẫu thuật nội soi ổ bụng không phức tạp, cũng không quá nguy hiểm, phải tin tưởng vào bác sĩ chứ.”
Bốn chữ “Tin tưởng bác sĩ” này Lâm Kinh Mặc mỗi ngày phải nói đến hàng chục lần, anh ấy bất đắc dĩ đến mấy cũng phải giải thích.
Người đàn ông che bụng mình lại, dù chưa lên bàn mổ nhưng cũng đã bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ.
Ông nhìn lướt qua các phòng bệnh khác, sau đó nắm chặt lấy tay Lâm Kinh Mặc kéo vào sau bức bình phong rồi vội vàng rút ra một chiếc phong bì, mạnh mẽ nhét vào túi áo Lâm Kinh Mặc.
Lâm Kinh Mặc bị hành động của ông chú này dọa sợ, ngẩn người trong mấy giây, nhìn túi áo mình trong thoáng chốc đã phồng lên.
Anh nhanh chóng đem phong bì nhét lại vào tay ông chú: “Tôi không thể nhận cái này, đây là quy định.”
“Ai da. Quy định là chết, người mới là sống.”
Ông chú một lần nữa đặt phong bì vào tay Lâm Kinh Mặc: “Bác sĩ Lâm, cậu không cần sợ tôi nói chuyện này với người khác đâu. Kể cả phẫu thuật có thất bại đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không liên lụy tới cậu.”
“Tôi không có ý này, nhưng tôi thật sự không thể nhận.”
Lâm Kinh Mặc vuốt mép túi áo, đem phong bì đã gấp gọn đặt vào trong tay người đàn ông, tiếp tục từ chối: “Xin chú đừng làm khó tôi.”
Nhìn Lâm Kinh Mặc từng bước đi qua giường bệnh khác, ông chú thở dài một tiếng, cảm thấy trên tay mình hiện giờ là một củ khoai lang phỏng tay.
Trước kia khi nằm viện, ông nghe người nhà nói chỉ cần đưa cho bác sĩ một phong bì thật lớn, sau khi phẫu thuật sẽ được chăm sóc tốt.
Ông cầm phong bì lên, suy đi tính lại một hồi, rốt cuộc cũng nghĩ ra một biện pháp hữu hiệu khác.
Buổi chiều khi sắp diễn ra ca phẫu thuật, Lâm Kinh Mặc phụ trách mổ chính mang theo trợ thủ là Phó Tây Phán bước vào phòng khám. Anh cầm một tờ giấy ghi thông tin phẫu thuật cùng bệnh nhân trao đổi.
Ở thời điểm sắp bị đẩy vào phòng phẫu thuật, ông chú lại lấy ra phong bì, chỉ khác lần này là hai cái, nhanh nhẹn nhét vào túi áo Lâm Kinh Mặc và Phó Tây Phán.
Giọng điệu mang chút hối lỗi: “Bác sĩ Phó, tôi không phải không tin tưởng cậu…”
Nhìn Phó Tây Phán định mở miệng nói chuyện rồi lại nhìn dáng vẻ khẩn thiết của ông chú, Lâm Kinh Mặc vội ngắt lời:
“Phong bì này chúng tôi tạm thời sẽ bảo quản thay chú, phẫu thuật xong sẽ trả lại. Chú hiện tại yên tâm phẫu thuật đi.”
“Được, được.”
Bác sĩ đã nhận lấy hồng bao, mặc kệ là vì lí do gì, ông đều không để ý. Dù sao tâm tư bỏ hồng bao vào túi bác sĩ của ông cũng đã thực hiện được.
Càng làm cho ông chú an tâm hơn nữa chính là trước khi bị tiến hành gây tê, ông thế nhưng lại thấy được trưởng khoa Nghiêm mặc bộ đồ giải phẫu tiến vào.
Những nếp nhăn tuổi tác và đôi bàn tay thô tráng đầy đặn khiến ông càng yên tâm.
Vị bác sĩ già còn hướng ông gật đầu một cái rồi mới bắt tay chỉ huy y tá gây tê.
Trưởng khoa Giải phẫu không trực tiếp thực hiện phẫu thuật nhưng vẫn luôn đứng trước màn hình quan sát từng thao tác của Lâm Kinh Mặc.
Ông ấy thậm chí nhân cơ hội này cho dàn bác sĩ thực tập một buổi quan sát thực tế. Theo từng thao tác của Lâm Kinh Mặc, ông đều tỉ mỉ mà phân tích, giảng giải nào là “Vùng tử vong”, “Tam giác nguy hiểm”, “Tam giác đau đớn”,…
Phó Tây Phán đứng ở một bên, nghiêm túc lắng nghe trưởng khoa giảng giải, nhớ về những ngày tháng ở bệnh viện Nam Quang mấy năm về trước.
Khi đó mỗi lần anh tiến hành phẫu thuật đều có trưởng khoa Nghiêm đứng ở một bên quan sát.
Phẫu thuật đã mấy tiếng trôi qua, mọi người đều nín thở, tập trung tinh thần mà quan sát, thần kinh ai nấy cũng căng thẳng đến cực độ.
Mà một khi tinh thần tập trung cao độ, sẽ kích thích cơ thể tiết ra nhiều mồ hôi hơn.
Ở thời điểm phẫu thuật kết thúc, chủ nhiệm Nghiêm với Lâm Kinh Mặc hai người đồng dạng một thân mồ hôi nhễ nhại, nhìn như mới vớt từ hồ nước ra.
Sau khi chủ nhiệm Nghiêm bước ra khỏi phòng phẫu thuật nhưng ông không ngay lập tức về phòng chính mình mà tiến đến vỗ vai Phó Tây Phán, trấn an:
“Tiểu Phó, thật ra con không cần phải quá khổ sở. Ta đến năm hai mươi tám tuổi mới có cơ hội làm ca phẫu thuật cấp 2, hiện tại không phải cũng là trưởng khoa hay sao.”
Phó Tây Phán thoáng chốc thu lại vẻ mặt ủ rũ:
“Chủ nhiệm, con hiểu rồi ạ.”
Chủ nhiệm Nghiêm gật đầu, lộ ra vẻ hòa ái.
Phó Tây Phán ở trong đám bác sĩ trẻ tuổi luôn đứng số một, lại từng làm qua phẫu thuật không dưới cấp 4, kì tài khó tránh lộ ra chút kiêu ngạo.
Lần này ở phẫu thuật cấp 2 lại bị yêu cầu đổi người, đối với anh mà nói cũng không phải chuyện xấu.
Sự tự tin lúc này bị ảnh hưởng, so với việc chủ quan rồi để xảy ra tai nạn không mong muốn vẫn tốt hơn.
Chủ nhiệm Nghiêm đưa tay lau mồ hôi đọng trên trán. Ông đã lớn tuổi, thể lực cũng không thể bì kịp với lớp trẻ. Vừa rồi ở phòng phẫu thuật liên tục giảng giải, ông nói đến khô cả miệng lưỡi, mồ hôi đầm đìa.
Theo thói quen ngày thường ông tựa lưng vào vách tường nghỉ ngơi.
Nhớ lại mấy hôm trước vừa làm phẫu thuật cắt bỏ trĩ, miệng vết thương còn chưa khép lại.
Cho nên khi mông vừa đụng tới vách tường lạnh băng, miệng vết thương lập tức truyền đến một trận nóng rát.
“Ai da…”
Chủ nhiệm Nghiêm vừa kêu lên một tiếng đã khiến mọi người trong hành lang chú ý tới.
Đặc biệt là vài vị bác sĩ khoa ngoại trẻ tuổi vừa mới dự thính, bọn họ tưởng phẫu thuật xảy ra sai lầm gì liền nhanh chân chạy đến bên người ông, cuống quýt hỏi:
“Trưởng khoa, làm sao vậy ạ? Có chỗ nào xảy ra sai sót sao?”
Lâm Kinh Mặc đang tháo găng tay phẫu thuật nghe thấy cũng run theo.
Chủ nhiệm Nghiêm xua tay, cắn răng, nhịn cơn đau xuống nói: “Không phải, là miệng vết thương của tôi hinh như bị rách.”
Y tá ở phía sau nghe xong liền tiến đến đỡ trưởng khoa Nghiêm, mang ông xuống khoa Hậu môn Trực tràng, vừa đi vừa trách ông làm việc liều mạng.
Ngồi lâu đứng lâu một chỗ chính là nguyên nhân cơ bản dẫn đến bệnh trĩ.
Một bác sĩ khoa Ngoại mỗi ngày đều phải đứng phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ liên tục để thực hiện đủ loại phẫu thuật lớn nhỏ.
Vì vậy bệnh trĩ này cũng xem như là một loại bệnh nghề nghiệp của đám bác sĩ khoa Ngoại.
Nhìn trưởng khoa Nghiêm chân đi hai hàng, bước từng bước nặng nề được y tá đỡ. Mấy vị bác sĩ khoa phẫu thuật trong lòng không khỏi run rẩy, vô thức mà ôm mông mình.
Đặc biệt là Lâm Kinh Mặc, bác sĩ hiện tại được an bài nhiều cuộc giải phẫu nhất khoa Ngoại lập tức vươn vai vận động, trong miệng lẩm bẩm:
“Cầu Trời Phật phù hộ con ngàn vạn lần đừng bị trĩ.” (><)
Nghe được tình trạng “Cực kỳ bi thảm” của trưởng khoa Nghiêm, phòng làm việc của từng bác sĩ trong khoa Ngoại đều được trang bị thiết bị tập thể dục. Đây cũng là chuyện của sau này.
***
Sau khi phẫu thuật kết thúc, Phó Tây Phán đi thang máy xuống nhà ăn. Đại sảnh đứng đầy người, trong đó có cả phóng viên đang giơ máy quay tác nghiệp, anh nhìn thấy Bạch Chỉ đang đứng ngoài đám đông, nước mắt rơi lã chã.
Cô khóc đến mũi sưng đỏ, nước mắt đầm đìa trên mặt, quả thật không được đẹp mắt cho lắm.
Phó Tây Phán dừng chân lại, hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Bạch Chỉ khóc đến thở không ra hơi, đưa tay chỉ về phía Tiểu Thiên Ý phía sau cái bàn nhỏ, con không nói được một câu hoàn chỉnh.
Phó Tây Phán nghiêng đầu, ánh mắt chuyển đến cái bàn đang dựng hiện tại. Mẹ của Tiểu Thiên Ý đang ngồi ở đằng sau bàn, trước mặt là hòm tiền từ thiện.
Phó Tây Phán nhớ đến lời một đồng nghiệp từng nói hồi trước, gia cảnh Tiểu Thiên Ý rất khó khăn. Vì để có tiền phẫu thuật cho cậu mà trong nhà có bao nhiêu của cải bố mẹ cậu đều đem bán sạch. Sau đó lại tiếp tục điều trị bằng hóa trị lẫn sử dụng dược liệu để kiềm chế bệnh tái phát lại tốn một khoản chi phí khổng lồ khác nữa.
Cũng chính bởi hoàn cảnh ngặt nghèo nên quá trình điều trị của Thiên Ý cũng bị kéo dài, từ lúc phát hiện đến khi đến bệnh viện phẫu thuật đã là 7 năm.
Ở thời điểm Tiểu Thiên Ý tiến hành phẫu thuật may mắn gặp được một phóng viên, anh ấy đã đem chuyện này lên báo, kêu gọi được không ít tài trợ.
Hôm nay, đài truyền hình tổ chức buổi gặp mặt cũng chính là vì quyên góp cho Thiên Ý trị bệnh.
Mẹ Tiểu Thiên Ý lau nước mắt, nói việc điều trị bệnh tình của Thiên Ý với gia cảnh bọn họ chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Mẹ khổ sở, Tiểu Thiên Ý còn nhỏ cũng không hiểu, chỉ dùng tay nhỏ lau đi nước mắt trên gương mặt mẹ mình.
Đối mặt với máy quay, đôi mắt trẻ con vẫn luôn hồn nhiên, trong sáng.
Bạch Chỉ nhìn đến đau lòng, cô nghiêng mặt đối diện với Phó Tây Phán hỏi:
“Phó Tây Phán, cuộc sống này vì cái gì lại không công bằng đến vậy?”
Phó Tây Phán muốn nói lại thôi, do dự một phen, sau lại thở dài.
Vấn đề này từ lúc mới bước chân vào ngành Y anh cũng từng trăn trở, dẫu chứng kiến nhiều tình cảnh của bệnh nhân, anh vẫn như cũ không thể lý giải được.
Anh nhẹ nhàng nói: “Có lẽ đây chính là sự bất lực của mỗi người bác sĩ. Chúng ta đều có tay nghề tài giỏi, có thiết bị đầy đủ, cũng biết cách chữa trị bệnh tật. Nhưng oái oăm thay, bệnh tật lại thường đi cùng với nghèo đói, bởi vì nghèo nên dễ mắc bệnh, mà một khi đã mắc mệnh, càng túng quẫn hơn.”
Nghe Phó Tây Phán nói mấy lời này, nước mắt Bạch Chỉ lại tuôn rơi.
Giữa sảnh, có phóng viên hỏi: “Thiên Ý nè, nếu khỏi bệnh con muốn làm điều gì nhất?”
Tiểu Thiên Ý chớp chớp mắt, mím môi, tỏ vẻ trầm tư suy nghĩ. Tại thời điểm cậu suy ngẫm, mọi người đều hướng ánh nhìn đến cậu.
Bạch Chỉ trong lòng thầm nghĩ, cậu bé bị bệnh luôn luôn phải ở trong phòng bệnh, khỏi bệnh rồi hẳn là muốn cùng bạn bè đồng trang lứa đi đọc sách, chơi đùa.
Song Tiểu Thiên Ý lại nói ra đáp án ngoài dự liệu của mọi người.
“Con muốn ăn kẹo.”
Mọi người xung quanh đều không hiểu ý nghĩa của câu nói này, ngay cả lãnh đạo buổi chủ trì, một người đầy kinh nghiệm cũng không biết làm sao để tiếp lời cậu bé.
Chỉ có Bạch Chỉ đứng ngoài xem là khóc đến thương tâm, tâm nguyện đơn giản ấy một lần nữa chạm vào lòng cô. Bởi vì phải điều trị bệnh nên cần kiêng đồ ngọt, mà Tiểu Thiên Ý còn nhỏ nên cũng không hiểu tại sao mẹ lại không cho mình ăn kẹo.
Phó Tây Phán đem bịch khăn giấy còn lại trong túi quần nhét vào tay Bạch Chỉ. Anh biết hiện tại dù khuyên Bạch Chỉ thế nào cũng không có tác dụng, nên cố ý ở bên tai cô nói một câu: “Cô khóc cũng thật khó coi.”
Bạch Chỉ nhận lấy khăn giấy lau nước mắt trên khuôn mặt, hờn dỗi mà lẩm bẩm:
“Phó Tây Phán sao anh lại đáng ghét như vậy?”
Nhìn đôi mắt đã sưng lên như trái đào của cô, Phó Tây Phán thở dài một tiếng.
“Phó Tây Phán, anh không đau lòng chút nào sao?”
“Đau lòng cũng vô dụng.”
“Hả?”
“Cô có biết bây giờ điều tốt nhất nên làm là gì không?”
Bạch Chỉ lắc đầu.
Phó Tây Phán đưa hai tay đặt lên đầu cô, xoay cô đối diện với chính mình, chậm rãi mở miệng:
“Không nhìn nữa thôi.”
“Những việc như vậy trong cuộc sống này quá nhiều. Hoàn cảnh người bệnh khó khăn ở bệnh viện nào cũng có. Những người khỏe mạnh bình an thì sẽ không đến bệnh viện. Cho nên, không cần nhìn nữa, chúng ta chỉ cần làm tốt công việc của chính mình là được.”
Bạch Chỉ cắn môi, không nói thành lời: “ Chỉ là…”
“Đến nhà ăn không, hôm nay tôi mời cô.”
Bạch Chỉ lắc đầu, cảnh ngộ bi thảm của Tiểu Thiên Ý khiến lòng cô vô cùng khổ sở, hiện tại ăn cũng không vào.
Cô uyển chuyển từ chối ý tốt của Phó Tây Phán:
“Tôi không đi đâu. Tôi về phòng nghỉ ngơi một lát, buổi chiều có ca trực rồi.”
Phó Tây Phán nhìn cô cúi đầu xuống, cảm thấy chính mình cũng không có hứng thú đi ăn nữa.
Anh rũ tay, đi sau Bạch Chỉ tiến về phòng mình.
Phó Tây Phán lấy trong ngăn kéo ra một hộp bánh quy cùng tư liệu bệnh nhân, vừa cắn bánh quy vừa điền đơn khám.
Hôm nay khoa Hồi sức tích cực đến lượt Diệp Viễn Chí trực, anh ấy cố ý vòng đến khoa Ngoại rủ Phó Tây Phán đi nhà ăn, nhưng vừa đến văn phòng Phó Tây Phán, anh chàng ngay lập tức bị một chiếc kẹo que đặt trên bàn thu hút.
Anh đi đến cạnh bàn, rút chiếc kẹo que trong ống đựng bút của Phó Tây Phán. “Ai da, không phải cậu không thích ăn đồ ngọt sao? Cái này về sau tôi xử hộ cậu.”
Phó Tây Phán ngẩng đầu, rút thanh kẹo que từ trong tay anh ấy ra, cất vào ngăn kéo.
“Không được, đây là phí khám bệnh của tôi.”
“Phí khám bệnh?” Diệp Viễn Chí nghiêng đầu, có chút kinh ngạc: “Cậu cũng không phải ở khoa Nhi, lấy đâu ra đứa nhỏ nào đưa kẹo que cho cậu làm phí khám bệnh?”
Diệp Chí Viễn vừa nói những lời này, trong đầu Phó Tây Phán tức khắc hiện ra hình ảnh bộ dạng Bạch Chỉ nghiêm túc chắp tay trước ngực cầu nguyện với sao băng.
Cây bút trong tay đang viết đơn khám bệnh cũng thoáng chốc dừng lại, anh cười nói: “Nhưng cô ấy cũng là một đứa nhỏ.”
Diệp Viễn Chí sờ sờ đầu, cảm thấy lời Phó Tây Phán làm anh hơi mơ hồ.
Vì Phó Tây Phán không đi nên anh chỉ có thể đi nhà ăn một mình.
Khi đi ngang qua khoa Ngoại, Diệp Viễn Chí phát hiện, hiện giờ đã là giờ tan tầm thế nhưng Lâm Kinh Mặc vẫn còn ngồi trong phòng làm việc.
Anh ta đứng ở cửa nói vọng vào: “Học trưởng, cùng đi ăn cơm với em đi.”
Lâm Kinh Mặc ngón tay trỏ đặt lên môi, khẽ nói:
“Tôi không đi đâu, cậu đi đi”.
Có lẽ do âm thanh Diệp Viễn Chí lớn, làm ông chú được gây tê tỉnh lại.
Ông nghiêng mặt, nhìn thấy Lâm Kinh Mặc ngồi cạnh mình, vội vàng kéo tay anh gặng hỏi:
“Bác sĩ Lâm, phẫu thuật của tôi thành công chứ?”
Lâm Kinh Mặc mỉm cười nói: “Thành công. Tiếp theo chú chỉ cần nghe y tá căn dặn, ba bốn ngày nữa là có thể xuất viện được rồi.”
Ông chú cảm động đến rưng rưng nước mắt:
“Thật tốt quá, cảm ơn bác sĩ Lâm, cảm ơn cậu.”
Lâm Kinh Mặc mỉm cười, từ trong túi áo lấy ra phong bì ông chú đưa lúc trước.
Ông chú đẩy tay, phẫu thuật đã thành công làm sao ông có thể nhận lại.
“Cái này tôi làm sao có thể lấy lại chứ.”
Lâm Kinh Mặc lắc đầu, lấy trong túi áo bên kia một tờ giấy quyên góp từ thiện.
“Phong bì này tôi không thể nhận, cũng sẽ không nhận. Nhưng bệnh viện chúng tôi có nhận quyên góp từ thiện giúp các bệnh nhân ngặt nghèo chữa bệnh. Tôi khuyên chú nên làm, cũng giúp được nhiều bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn được an tâm chữa trị.”
“Được, được.”
Ông chú nhận lấy tờ đơn, sảng khoái mà ký tên xuống.
Không chỉ vậy, ông còn từ trong túi lấy ra thêm một chút tiền,
“Kia nếu là tình cảm, không bằng nhiều thêm chút nữa đi.”
***
Diệp Viễn Chí đi qua phòng khám khoa Ngoại, ở khoa Phẫu thuật thần kinh lại gặp phải Bạch Chỉ.
Anh nhanh chân chạy lại gần, hỏi: “Bác sĩ Bạch, hôm nay cô cũng trực ban hả?”
Bạch Chỉ gật đầu đáp, ánh mắt lại nhìn về hướng khác.
“Ừ, sao thế?”
Bạch Chỉ mím môi, hít một hơi thật sâu, tiến lên một bước đem cái phong bì trong tay mình đặt vào hòm từ thiện trước cửa phòng bệnh Tiểu Thiên Ý.
Diệp Viễn Chí lại hỏi: “Bác sĩ Bạch, cô đến nhà ăn không? Tôi mời.”
Giải quyết xong tâm sự trong lòng, Bạch Chỉ rốt cuộc cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm, cô quay đầu cười, uyển chuyển từ chối: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi ăn rồi.”
Nói đoạn cô chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng bước xuống tầng.
Nhìn bóng cô đi xa, lại quay đầu nhìn về phía khoa Ngoại, Diệp Viễn Chí xoa đầu buồn bực:
“Hôm nay làm sao vậy? Chứng cuồng công việc của Phó Tây Phán có khi nào lại lây nhiễm rồi không? Dạ dày ba người này đều làm bằng sắt à, không cần ăn cơm sao?”
Tác giả :
Tiền Hình