Yêu Em Như Sinh Mệnh
Chương 95: Trò Chuyện qua tin nhắn
Tin nhắn thông báo gửi đi thành công lần thứ hai.
Lương Tưởng Huân ngồi nơi bàn trang điểm, không buồn thoa kem dưỡng, một tay chống cằm, tay còn lại cách một lúc lại gõ gõ nhẹ, làm cho màng hình sáng lên, ánh mắt luôn không có rời khỏi màng hình điện thoại.
Hai phút nữa lại qua đi, vẫn là không có tin nhắn hồi âm trở lại.
Lúc này, cô mới chuyển dời tầm mắt, nhìn khuôn mặt của mình ở trong gương, hai bên má có chút phiếm hồng vì rượu vang lúc nãy, rồi lại suy nghĩ, người đó có lẽ chỉ tiện tay gửi đi một tin nhắn thôi…
Cô hơi rũ mi mắt xuống, định thở dài, thì bên trong ống loa điện thoại chợt có tiếng gọi truyền tới: “Tưởng Huân?”
Lương Tưởng Huân giật mình, chộp lấy điện thoại nhìn một chút, mới phát hiện ra, cô từ khi nào, không chú ý lại nhấn vào nút gọi đi.
Bên kia đầu dây đợi hồi lâu, mới lần nữa lên tiếng: “Tưởng Huân, sao vậy?”
Tại sao lại có thể nhấn nút gọi đi chứ, bây giờ phải làm sao đây?
Lương Tưởng Huân lúng túng nhìn chiếc điện thoại, còn không biết phải nên làm gì, thì từ ống loa điện thoại, giọng nói trầm thấp lại tiếp tục vang lên: “Làm sao lại không nói chuyện?”
Cô nuốt nuốt nước bọt, khẽ hít vào một ngụm khí, điều chỉnh lại cảm xúc, mới nhỏ giọng mở miệng nói.
“Thật là ngại quá, vừa khi nãy tôi định gọi cho một người bạn, thế nào lại không cẩn thận gọi nhầm cho anh, không có phiền giấc ngủ của anh chứ?”
Người đàn ông bên kia đầu dây khẽ “ừm” một tiếng, sau mới tiếp tục.
“Không phiền, hiện tôi vẫn chưa ngủ.”
“À” Lương Tưởng Huân cười nhẹ rồi lại hỏi: “Bận công việc sao?”
“Không phải, chỉ là còn ở bên ngoài chưa về nhà thôi.”
Lương Tưởng Huân nói “ừm” một tiếng, rồi đi tới trước cửa sổ, thích thú đưa tay ra, đón những hạt mưa phùn vừa rơi xuống, lơ đãng nói: “Chỗ tôi, mưa rồi.”
Nghe được trong giọng nói của Lương Tưởng Huân lộ ra một chút cao hứng, cánh môi người đàn ông bất giác cũng nâng lên, mở miệng hỏi.
“Thích mưa sao?”
Lương Tưởng Huân đùa nghịch nước mưa, chuyển dời tầm mắt nhìn xung quanh một chút, định lên tiếng nói “Ừ” thì tầm mắt vừa lúc dừng lại ở dưới đường lớn, đối diện căn hộ của cô.
Vì chiếc Audi đỗ ở dưới một gốc cây to, tầm nhìn của cô cũng bị hạn chế bởi những tán lá, cô hơi nghiên đầu, cố nhìn thật kỹ, bóng dáng của người đang đứng tựa lưng bên hông xe, trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ, nhưng lại không dám chắc chắn, do dự hồi lâu mới kìm lòng không được hỏi.
“Diệp Chi Sinh, anh nói… Anh là đang ở nơi nào vậy?”
Diệp Chi Sinh nghe cô hỏi, mi tâm hơi nhíu lại, cơ hồ đoán ra điều gì, bất giác ngẩng đầu, chuyển dời tầm mắt nhìn về phía cửa sổ, đang bật sáng đèn trên tầng hai của toà chung cư.
Lương Tưởng Huân nhìn phản ứng của bóng người dưới đường, xác định người đó chính là Diệp Chi Sinh, thân thể bỗng nhiên cứng đờ một chút, ước chừng vài giây, mới phục hồi tinh thần, nói vào trong micro điện thoại: “Đợi một chút…” rồi liền ngắt cuộc gọi.
Hai phút sau, Diệp Chi Sinh nhìn thấy Lương Tưởng Huân đi ra từ trong đại sảnh, một tay che dù bước bước chân tiến về phía anh.
Lương Tưởng Huân bởi vì nhìn thấy Diệp Chi Sinh đứng ở dưới trời mưa, lo đi tìm cây dù mang tới cho anh, mà quên mất vẫn không thay ra bộ đồ ngủ, cô dừng lại cách anh một mét, chìa một cây dù khác tới cho anh.
Diệp Chi Sinh cho điện thoại vào trong túi quần, lắc nhẹ đầu từ chối.
“Chỉ là mưa phùn, lát nữa sẽ hết thôi...”
Lương Tưởng Huân cười nhẹ nói.
“Tóc và áo của anh, điều ước rồi kìa, thời tiết mấy ngày hôm nay vẫn luôn có mưa thất thường, vẫn nên mở ra dùng đi.”
Diệp Chi Sinh nhìn Lương Tưởng Huân hồi lâu, mới đưa tay nhận lấy cây dù cô đưa cho.
Lương Tưởng Huân không biết vì sao lúc nãy từ trên lầu đi xuống đây, cô còn nghĩ ra rất nhiều câu hỏi thăm, nhưng là hiện tại, cô vì sao cảm thấy trong đầu, hoàn toàn trống rỗng, đứng yên một chỗ, ngây ngốc mà nhìn anh.
Diệp Chi Sinh mở dù lên, cánh môi động đậy vốn định hỏi điều gì, tầm mắt vừa lúc tiếp xúc ánh mắt cô, lời chưa nói liền bị nuốt trở vào trong bụng.
Đáy mắt trong veo của Lương Tưởng Huân, giống như có ngôi sao nhỏ lấp lánh, khiến cho anh không khỏi rung động, say đắm ngắm nhìn.
Lương Tưởng Huân mi mắt không buồn chớp một cái, cẩn thận quan sát từng đường nét ở trên gương mặt anh, rồi giống như xuất hiện ảo giác, cô lại có thể nhìn thấy vẻ mặt vốn không có bất kì cảm xúc lên xuống gì của anh, vào ngay lúc này, lại trở nên có chút dịu dàng, lộ ra nhu tình.
Cô và anh cứ như thế ngốc ở một chỗ, ngơ ngẩn chạm mắt nhau, không biết thời gian qua bao lâu, cả hai người vẫn điều không có ý tứ muốn thu hồi tầm mắt trước.
Thẳng cho đến khi, có một nhóm thanh niên ăn mặc kiểu cách bụi bặm, một người cầm loa di động, một người vác trống, vác đàn, thẳng một đường đi tới Đại Lộ Ngôi Sao, biểu diễn dưới đường phố, Diệp Chi Sinh mới chớp mắt, đưa tay lên, ho nhẹ một tiếng.
Lương Tưởng Huân ngồi nơi bàn trang điểm, không buồn thoa kem dưỡng, một tay chống cằm, tay còn lại cách một lúc lại gõ gõ nhẹ, làm cho màng hình sáng lên, ánh mắt luôn không có rời khỏi màng hình điện thoại.
Hai phút nữa lại qua đi, vẫn là không có tin nhắn hồi âm trở lại.
Lúc này, cô mới chuyển dời tầm mắt, nhìn khuôn mặt của mình ở trong gương, hai bên má có chút phiếm hồng vì rượu vang lúc nãy, rồi lại suy nghĩ, người đó có lẽ chỉ tiện tay gửi đi một tin nhắn thôi…
Cô hơi rũ mi mắt xuống, định thở dài, thì bên trong ống loa điện thoại chợt có tiếng gọi truyền tới: “Tưởng Huân?”
Lương Tưởng Huân giật mình, chộp lấy điện thoại nhìn một chút, mới phát hiện ra, cô từ khi nào, không chú ý lại nhấn vào nút gọi đi.
Bên kia đầu dây đợi hồi lâu, mới lần nữa lên tiếng: “Tưởng Huân, sao vậy?”
Tại sao lại có thể nhấn nút gọi đi chứ, bây giờ phải làm sao đây?
Lương Tưởng Huân lúng túng nhìn chiếc điện thoại, còn không biết phải nên làm gì, thì từ ống loa điện thoại, giọng nói trầm thấp lại tiếp tục vang lên: “Làm sao lại không nói chuyện?”
Cô nuốt nuốt nước bọt, khẽ hít vào một ngụm khí, điều chỉnh lại cảm xúc, mới nhỏ giọng mở miệng nói.
“Thật là ngại quá, vừa khi nãy tôi định gọi cho một người bạn, thế nào lại không cẩn thận gọi nhầm cho anh, không có phiền giấc ngủ của anh chứ?”
Người đàn ông bên kia đầu dây khẽ “ừm” một tiếng, sau mới tiếp tục.
“Không phiền, hiện tôi vẫn chưa ngủ.”
“À” Lương Tưởng Huân cười nhẹ rồi lại hỏi: “Bận công việc sao?”
“Không phải, chỉ là còn ở bên ngoài chưa về nhà thôi.”
Lương Tưởng Huân nói “ừm” một tiếng, rồi đi tới trước cửa sổ, thích thú đưa tay ra, đón những hạt mưa phùn vừa rơi xuống, lơ đãng nói: “Chỗ tôi, mưa rồi.”
Nghe được trong giọng nói của Lương Tưởng Huân lộ ra một chút cao hứng, cánh môi người đàn ông bất giác cũng nâng lên, mở miệng hỏi.
“Thích mưa sao?”
Lương Tưởng Huân đùa nghịch nước mưa, chuyển dời tầm mắt nhìn xung quanh một chút, định lên tiếng nói “Ừ” thì tầm mắt vừa lúc dừng lại ở dưới đường lớn, đối diện căn hộ của cô.
Vì chiếc Audi đỗ ở dưới một gốc cây to, tầm nhìn của cô cũng bị hạn chế bởi những tán lá, cô hơi nghiên đầu, cố nhìn thật kỹ, bóng dáng của người đang đứng tựa lưng bên hông xe, trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ, nhưng lại không dám chắc chắn, do dự hồi lâu mới kìm lòng không được hỏi.
“Diệp Chi Sinh, anh nói… Anh là đang ở nơi nào vậy?”
Diệp Chi Sinh nghe cô hỏi, mi tâm hơi nhíu lại, cơ hồ đoán ra điều gì, bất giác ngẩng đầu, chuyển dời tầm mắt nhìn về phía cửa sổ, đang bật sáng đèn trên tầng hai của toà chung cư.
Lương Tưởng Huân nhìn phản ứng của bóng người dưới đường, xác định người đó chính là Diệp Chi Sinh, thân thể bỗng nhiên cứng đờ một chút, ước chừng vài giây, mới phục hồi tinh thần, nói vào trong micro điện thoại: “Đợi một chút…” rồi liền ngắt cuộc gọi.
Hai phút sau, Diệp Chi Sinh nhìn thấy Lương Tưởng Huân đi ra từ trong đại sảnh, một tay che dù bước bước chân tiến về phía anh.
Lương Tưởng Huân bởi vì nhìn thấy Diệp Chi Sinh đứng ở dưới trời mưa, lo đi tìm cây dù mang tới cho anh, mà quên mất vẫn không thay ra bộ đồ ngủ, cô dừng lại cách anh một mét, chìa một cây dù khác tới cho anh.
Diệp Chi Sinh cho điện thoại vào trong túi quần, lắc nhẹ đầu từ chối.
“Chỉ là mưa phùn, lát nữa sẽ hết thôi...”
Lương Tưởng Huân cười nhẹ nói.
“Tóc và áo của anh, điều ước rồi kìa, thời tiết mấy ngày hôm nay vẫn luôn có mưa thất thường, vẫn nên mở ra dùng đi.”
Diệp Chi Sinh nhìn Lương Tưởng Huân hồi lâu, mới đưa tay nhận lấy cây dù cô đưa cho.
Lương Tưởng Huân không biết vì sao lúc nãy từ trên lầu đi xuống đây, cô còn nghĩ ra rất nhiều câu hỏi thăm, nhưng là hiện tại, cô vì sao cảm thấy trong đầu, hoàn toàn trống rỗng, đứng yên một chỗ, ngây ngốc mà nhìn anh.
Diệp Chi Sinh mở dù lên, cánh môi động đậy vốn định hỏi điều gì, tầm mắt vừa lúc tiếp xúc ánh mắt cô, lời chưa nói liền bị nuốt trở vào trong bụng.
Đáy mắt trong veo của Lương Tưởng Huân, giống như có ngôi sao nhỏ lấp lánh, khiến cho anh không khỏi rung động, say đắm ngắm nhìn.
Lương Tưởng Huân mi mắt không buồn chớp một cái, cẩn thận quan sát từng đường nét ở trên gương mặt anh, rồi giống như xuất hiện ảo giác, cô lại có thể nhìn thấy vẻ mặt vốn không có bất kì cảm xúc lên xuống gì của anh, vào ngay lúc này, lại trở nên có chút dịu dàng, lộ ra nhu tình.
Cô và anh cứ như thế ngốc ở một chỗ, ngơ ngẩn chạm mắt nhau, không biết thời gian qua bao lâu, cả hai người vẫn điều không có ý tứ muốn thu hồi tầm mắt trước.
Thẳng cho đến khi, có một nhóm thanh niên ăn mặc kiểu cách bụi bặm, một người cầm loa di động, một người vác trống, vác đàn, thẳng một đường đi tới Đại Lộ Ngôi Sao, biểu diễn dưới đường phố, Diệp Chi Sinh mới chớp mắt, đưa tay lên, ho nhẹ một tiếng.
Tác giả :
Yên Mặc