Yêu Em Như Sinh Mệnh
Chương 91: Sinh nhật vui vẻ (8)
Đoàn Thiệu Nhậm mặt mày méo mó, trong miệng rên hừ hừ, đưa tay xoa xoa ống chân, nơi vừa bị mũi giày cao gót vừa cứng vừng nhọn của Hà Tố Phấn đá trúng, ở dưới đáy lòng thầm oán trách, cô nhóc này vì sao đành lòng ra tay với anh nặng tới như vậy.
Nhưng chỉ vài giây sau, anh liền đứng thẳng người lên, nhìn Lương Tưởng Huân tươi cười như cũ, nói.
“Anh nhớ mình đã từng xem một bài thuyết trình, về khoảng cách không gian trên truyền hình, trong đó nói thế này, dựa theo nghiên cứu văn hoá nhân loại Mỹ, khi một người nam và một người nữ có mối quan hệ gọi là có-quen-biết, dù họ đứng ở cạnh nhau, thì theo phép lịch sự, họ vẫn sẽ giữ một khoảng cách riêng tư nhất định, để tránh đụng chạm.”
“Trường hợp thứ hai, một người nam và một người nữ có mối quan hệ gọi là bạn-bè-thân-thiết, khi họ đứng ở cạnh nhau, niếu một trong hai người họ, có những hành động đụng chạm, người còn lại theo bản năng tự nhiên, sẽ phá vỡ khoảng cách cá nhân, cũng như không cần giữ phép lịch sự, bởi vì người đó đối với họ là thân thiết.”
“Trường hợp thứ ba, một người nam và một người nữ có mối quan hệ gọi là hẹn-hò-yêu-đương, khi họ đứng ở cạnh nhau, một trong hai người họ sẽ không ngần ngại xâm phạm khoảng cách cá nhân của nhau, và người bị xâm phạm khoảng cách cá nhân đó, cũng không hề có bất kì phản ứng gì, mà tự nhiên đón nhận, bởi vì họ cảm giác được ở người kia sự an toàn tuyệt đối.”
“Vừa khi nãy anh đã làm một trắc nghiệm tâm lí nhỏ, về khoảng cách cá nhân đối với Hà Tố Phấn, và như em đã nhìn thấy, lúc anh đưa tay qua hông Tố Phấn, cô ấy cảm giác khoảng cách cá nhân bị xâm phạm, theo phản xạ có điều kiện, liền ra tay động thủ với anh, bởi vì muốn bảo vệ khoảng cách cá nhân của mình. Còn khi Nghinh Phong vừa nhìn thấy em khóc, dỗ thế nào vẫn không nhìn thấy em có ý tứ mở miệng, cậu ta liền trở luống cuống, kéo em đến gần, dùng nhiều phương thức để dỗ ngọt, em không phản ứng như Tố Phấn, mà rất tự nhiên để cho Nghinh Phong giúp em lau nước mắt, đúng với trường hợp thứ ba, khoảng cách thân mật…” Đoàn Thiệu Nhậm nói một hồi, bản thân còn có chút giật mình, bởi những lời tối đêm hôm nay của anh, mỗi một câu nói ra, vì sao điều nói hay tới như vậy, anh nghĩ rồi tự mãn nhe răng cười, nói tiếp: “Tưởng Huân, lần này hết chối rồi nhé.”
“Trường hợp thứ tư, một người nam và một người nữ có mối quan hệ gọi là tình-thân, khi họ ở cùng một chỗ, sẽ chẳng cần có thứ khoảng cách cá nhân đó nữa, bởi vì họ xem nhau như là người thân trong gia đình…”
Lương Tưởng Huân hơi dừng lại, nhìn Đoàn Thiệu Nhậm cười một cái, rồi đưa bốn ngón tay về phía trước, nói bằng ngữ khí rất vững vàng.
“Em và Phong Phong chính là trường hợp thứ tư, tình-thân-không-cần-khoảng-cách, khẳng định là một trăm phần trăm không có sai… Cho nên, thật ngại quá, suy luận của anh từ đầu đến giờ, trật hết rồi.”
Cô nói rồi quay lại chỗ Hà Nghinh Phong, lôi kéo anh tiến lại gần mọi người, mỉm cười nói tiếp.
“Còn nữa, Phong Phong kì thực có yêu thích một cô gái, còn rất là si tình cô gái đó nữa nha… Nhưng là, cô gái đó không phải là tôi đâu, mọi người đừng trêu chọc lung tung nữa, Phong Phong sẽ rất buồn niếu như bị người yêu hiểu lầm đó nha.”
Đoàn Thiệu Nhậm: “Tưởng Huân ngốc, người đó còn không phải là em sao.”
Lương Tưởng Huân nhăn mi tâm lại, không vui nói: “Anh đừng đùa dai nữa, cái này không nói đùa được đâu, Phong Phong, anh nói gì đi.” Cô nói rồi giật giật tay áo Hà Nghinh Phong.
Hà Tố Phấn: “Chị Tưởng Huân, kì thực cô gái đó chính là…”
“Tố Phấn, đừng nói nữa..” Hà Nghinh Phong từ nãy đến giờ vẫn luôn duy trì trầm mặc, bất ngờ lên tiếng cắt đứt lời Hà Tố Phấn, rồi nhẹ rũ mi mắt xuống, nhìn vào đôi mắt trong veo của người con gái anh yêu thương, ở dưới đáy lòng anh không nhịn được run động.
Nhìn cô mi tâm nhăn chặt, chu môi không cao hứng, lo lắng cho anh sẽ bị người yêu giận dỗi vì hiểu lầm, anh thật sự rất muốn nói với cô, thật ra người con gái đó chính là cô, rất muốn ôm chặt cô ở trong lòng.
Nhưng là, một câu của cô nói, giữa cô và anh là “tình thân” hàm ý trong câu nói đó, chính là nói, cô là xem anh như anh trai… Anh thà rằng cô đừng xem anh là gì cả, cũng không muốn cô yêu thương anh bằng thứ tình cảm này, một chút cũng không muốn.
Thấy Lương Tưởng Huân đang lay cánh tay mình, anh khẽ hít vào một ngụm khí, điều chỉnh tốt cảm xúc, rồi mỉm cười cất giọng.
“Hôm nay là sinh nhật của tiểu Huân, đừng nói mấy chuyện này nữa, nên là cắt bánh kem rồi cùng nâng ly chúc mừng thôi.”
"Được, tớ sẽ đi khui rượu vang." Đoàn Thiệu Nhậm nói rồi vui vẻ đi vòng qua bên bàn.
Lương Tưởng Huân cũng mỉm cười gật đầu, cùng Hà Nghinh Phong và mọi người đi đến bên bàn tiệc, bắt đầu bữa tiệc.
Trong lúc dùng bữa, Hà Nghinh Phong vẫn như mọi khi, luôn ngồi ở bên cạnh, chăm sóc Lương Tưởng Huân ăn uống, giúp cô lấy thức ăn ở xa, rồi cùng mọi người nâng ly chúc mừng.
Nhưng chỉ vài giây sau, anh liền đứng thẳng người lên, nhìn Lương Tưởng Huân tươi cười như cũ, nói.
“Anh nhớ mình đã từng xem một bài thuyết trình, về khoảng cách không gian trên truyền hình, trong đó nói thế này, dựa theo nghiên cứu văn hoá nhân loại Mỹ, khi một người nam và một người nữ có mối quan hệ gọi là có-quen-biết, dù họ đứng ở cạnh nhau, thì theo phép lịch sự, họ vẫn sẽ giữ một khoảng cách riêng tư nhất định, để tránh đụng chạm.”
“Trường hợp thứ hai, một người nam và một người nữ có mối quan hệ gọi là bạn-bè-thân-thiết, khi họ đứng ở cạnh nhau, niếu một trong hai người họ, có những hành động đụng chạm, người còn lại theo bản năng tự nhiên, sẽ phá vỡ khoảng cách cá nhân, cũng như không cần giữ phép lịch sự, bởi vì người đó đối với họ là thân thiết.”
“Trường hợp thứ ba, một người nam và một người nữ có mối quan hệ gọi là hẹn-hò-yêu-đương, khi họ đứng ở cạnh nhau, một trong hai người họ sẽ không ngần ngại xâm phạm khoảng cách cá nhân của nhau, và người bị xâm phạm khoảng cách cá nhân đó, cũng không hề có bất kì phản ứng gì, mà tự nhiên đón nhận, bởi vì họ cảm giác được ở người kia sự an toàn tuyệt đối.”
“Vừa khi nãy anh đã làm một trắc nghiệm tâm lí nhỏ, về khoảng cách cá nhân đối với Hà Tố Phấn, và như em đã nhìn thấy, lúc anh đưa tay qua hông Tố Phấn, cô ấy cảm giác khoảng cách cá nhân bị xâm phạm, theo phản xạ có điều kiện, liền ra tay động thủ với anh, bởi vì muốn bảo vệ khoảng cách cá nhân của mình. Còn khi Nghinh Phong vừa nhìn thấy em khóc, dỗ thế nào vẫn không nhìn thấy em có ý tứ mở miệng, cậu ta liền trở luống cuống, kéo em đến gần, dùng nhiều phương thức để dỗ ngọt, em không phản ứng như Tố Phấn, mà rất tự nhiên để cho Nghinh Phong giúp em lau nước mắt, đúng với trường hợp thứ ba, khoảng cách thân mật…” Đoàn Thiệu Nhậm nói một hồi, bản thân còn có chút giật mình, bởi những lời tối đêm hôm nay của anh, mỗi một câu nói ra, vì sao điều nói hay tới như vậy, anh nghĩ rồi tự mãn nhe răng cười, nói tiếp: “Tưởng Huân, lần này hết chối rồi nhé.”
“Trường hợp thứ tư, một người nam và một người nữ có mối quan hệ gọi là tình-thân, khi họ ở cùng một chỗ, sẽ chẳng cần có thứ khoảng cách cá nhân đó nữa, bởi vì họ xem nhau như là người thân trong gia đình…”
Lương Tưởng Huân hơi dừng lại, nhìn Đoàn Thiệu Nhậm cười một cái, rồi đưa bốn ngón tay về phía trước, nói bằng ngữ khí rất vững vàng.
“Em và Phong Phong chính là trường hợp thứ tư, tình-thân-không-cần-khoảng-cách, khẳng định là một trăm phần trăm không có sai… Cho nên, thật ngại quá, suy luận của anh từ đầu đến giờ, trật hết rồi.”
Cô nói rồi quay lại chỗ Hà Nghinh Phong, lôi kéo anh tiến lại gần mọi người, mỉm cười nói tiếp.
“Còn nữa, Phong Phong kì thực có yêu thích một cô gái, còn rất là si tình cô gái đó nữa nha… Nhưng là, cô gái đó không phải là tôi đâu, mọi người đừng trêu chọc lung tung nữa, Phong Phong sẽ rất buồn niếu như bị người yêu hiểu lầm đó nha.”
Đoàn Thiệu Nhậm: “Tưởng Huân ngốc, người đó còn không phải là em sao.”
Lương Tưởng Huân nhăn mi tâm lại, không vui nói: “Anh đừng đùa dai nữa, cái này không nói đùa được đâu, Phong Phong, anh nói gì đi.” Cô nói rồi giật giật tay áo Hà Nghinh Phong.
Hà Tố Phấn: “Chị Tưởng Huân, kì thực cô gái đó chính là…”
“Tố Phấn, đừng nói nữa..” Hà Nghinh Phong từ nãy đến giờ vẫn luôn duy trì trầm mặc, bất ngờ lên tiếng cắt đứt lời Hà Tố Phấn, rồi nhẹ rũ mi mắt xuống, nhìn vào đôi mắt trong veo của người con gái anh yêu thương, ở dưới đáy lòng anh không nhịn được run động.
Nhìn cô mi tâm nhăn chặt, chu môi không cao hứng, lo lắng cho anh sẽ bị người yêu giận dỗi vì hiểu lầm, anh thật sự rất muốn nói với cô, thật ra người con gái đó chính là cô, rất muốn ôm chặt cô ở trong lòng.
Nhưng là, một câu của cô nói, giữa cô và anh là “tình thân” hàm ý trong câu nói đó, chính là nói, cô là xem anh như anh trai… Anh thà rằng cô đừng xem anh là gì cả, cũng không muốn cô yêu thương anh bằng thứ tình cảm này, một chút cũng không muốn.
Thấy Lương Tưởng Huân đang lay cánh tay mình, anh khẽ hít vào một ngụm khí, điều chỉnh tốt cảm xúc, rồi mỉm cười cất giọng.
“Hôm nay là sinh nhật của tiểu Huân, đừng nói mấy chuyện này nữa, nên là cắt bánh kem rồi cùng nâng ly chúc mừng thôi.”
"Được, tớ sẽ đi khui rượu vang." Đoàn Thiệu Nhậm nói rồi vui vẻ đi vòng qua bên bàn.
Lương Tưởng Huân cũng mỉm cười gật đầu, cùng Hà Nghinh Phong và mọi người đi đến bên bàn tiệc, bắt đầu bữa tiệc.
Trong lúc dùng bữa, Hà Nghinh Phong vẫn như mọi khi, luôn ngồi ở bên cạnh, chăm sóc Lương Tưởng Huân ăn uống, giúp cô lấy thức ăn ở xa, rồi cùng mọi người nâng ly chúc mừng.
Tác giả :
Yên Mặc