Yêu Em Như Sinh Mệnh
Chương 85: Sinh nhật vui vẻ (3)
Diệp Chi Sinh trao đổi với người khách nước ngoài không lâu lắm thì tắt máy, lúc anh định xoay người rời khỏi hành lang, giống như là cảm giác được điều gì, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn một chút.
Tầm mắt vừa quét tới trên người Lương Tưởng Huân, bước chân Diệp Chi Sinh liền dừng hẳn, anh có chút không tin tưởng, cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, nên đứng yên tại chỗ mà nhìn chằm chằm về phía cô.
Chừng nữa phút sau, xác định người ở trước mặt là người bằng xương bằng thịt, không phải ảo giác, dưới đáy lòng Diệp Chi Sinh liền hiện lên một chút kinh hỉ, thế nhưng dáng vẻ bên ngoài vẫn là lạnh nhạt, lãnh đạm như cũ, thả chậm từng bước từng bước tới gần bên cạnh, mở miệng hỏi.
“Em về Bắc Kinh khi nào?”
Lương Tưởng Huân mặc dù trong đầu đang bị nhiều loại cảm xúc náo đến rối tinh rối mù, nhưng lúc nhìn thấy Diệp Chi Sinh đi tới gần, mở miệng hỏi thăm, cô vẫn hơi nâng cánh môi lên, cười nhạt với anh: “Cũng chỉ mới vài tiếng trước thôi.”
“Có việc sao?”
Diệp Chi Sinh hỏi rồi mới phát hiện, câu hỏi của mình thật là một câu hỏi thừa, Lương Tưởng Huân đương nhiên là có việc nên mới quay về đây, chẳng lẽ lại đi tìm anh sao?
Lương Tưởng Huân vẫn luôn bảo trì nụ cười nhạt ở trên gương mặt, nhẹ gật đầu, nói “ừ” một tiếng.
Diệp Chi Sinh trầm mặc hồi lâu mới lại nói một tiếng “ừ” đáp lại, rồi cũng không có hỏi thêm gì.
Cả hành lang yên tĩnh chỉ còn hai người, lại không ai nói thêm lời nào, khiến cho bầu không khí có chút lúng túng.
Lương Tưởng Huân nghĩ đến chuyện lúc trưa bà Triều Sẫm nói Lâm Thiếu Lan bị ngất xỉu, cô cắn nhẹ môi dưới, do dự một hồi mới ngập ngừng hỏi.
“Mẹ.. Của anh thế nào rồi?” Lương Tưởng Huân suýt chút quen miệng hỏi “mẹ thế nào rồi?” Nhưng hiện tại cô và anh đã không còn quan hệ như trước nữa, cho nên đã nhanh miệng thêm chữ “của anh” vào.
Diệp Chi Sinh nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của Lương Tưởng Huân, tò mò cô bỗng nhiên sao lại nhắc tới mẹ anh, chân mày liền nhíu lại một chút.
Lương Tưởng Huân hiểu rõ, ánh mắt của Diệp Chi Sinh là thay cho câu anh muốn hỏi, nên liền nói tiếp.
“Trưa hôm nay, tôi có đi Nam Thôn một chuyến, trong lúc cúng viếng, có nghe được chuyện mẹ của anh đột nhiên ngất xỉu..”
Diệp Chi Sinh bây giờ mới hiểu ý tứ trong lời nói của cô, “à” lên một tiếng: “Mẹ là do ngồi quá lâu rồi đột ngột đứng dậy, nên chóng mặt ngất xỉu, hiện đã không sao rồi.”
Lương Tưởng Huân gật đầu, cười một chút, trong đầu ngẫm nghĩ về việc Diệp Chi Sinh làm cho cô ở Nam Thôn, thiết nghĩ cũng nên nói một câu cám ơn với anh...
Hơn hai năm này. Lương Tưởng Huân nói đi liền đi, một lần cũng không có quay lại, nghe Lương Tưởng Huân nói, cô vừa đi Nam Thôn viếng mộ, trong lòng anh liền hiện lên ý nghĩ, cô có thể sẽ định ở lại Bắc Kinh…
Lương Tưởng Huân và Diệp Chi Sinh mỗi người một suy nghĩ, rồi không hẹn mà đồng lúc, ngẩng đầu nhìn vào nhau cùng lên tiếng.
“Tôi…”
Cả hai người điều có chút ngạc nhiên, ngậm miệng lại, nhường cho người kia nói trước, nhưng rồi lại không ai chịu lên tiếng, mà chỉ biết đứng yên không động, mở to mắt nhìn nhau.
Qua gần nữa phút, Lương Tưởng Huân ý thức bầu không khí càng lúc càng lúng túng, cô nuốt nuốt nhiều ngụm nước bọt, gượng cười nói; “Anh nói trước đi.”
Lương Tưởng Huân có khi nào là nói chuyện anh vừa nghĩ tới không? Diệp Chi Sinh nghĩ nghĩ rồi nhẹ giọng một chút nói: “Hay là em nói trước đi.”
Lương Tưởng Huân không muốn cứ đùn đẩy, nhường qua lại mãi, liền hít một hơi sâu, động môi nói.
“Bà cụ Triều Sẫm, đã kể lại cho tôi nghe tất cả, thật cám ơn anh, trong lúc tôi không ở đây đã sắp xếp tốt mọi chuyện ở Nam Thôn, còn giúp tôi cúng viếng mộ cho ba mẹ tôi, thật rất cám ơn anh …”
Diệp Chi Sinh chưa từng mong cầu Lương Tưởng Huân sẽ cảm động những chuyện anh đã làm cho cô, thế nhưng lúc anh nghe cô nói một câu cám ơn, từ trong giọng nói, lộ ra ngọt ngào dịu dàng khiến lòng của anh ấm áp kì lạ.
Anh nhìn chằm chằm Lương Tưởng Huân một hồi, nói: “Không việc gì…”
“Khi nãy, anh định nói chuyện gì với tôi vậy?” Lương Tưởng Huân nhìn anh hỏi.
“Không có, chỉ muốn hỏi em, về lần này ở lại bao lâu? Niếu ở Nam Thôn thì tôi sẽ sắp xếp chỗ cho bà Triều Sẫm.”
“Không cần đâu, chín giờ sáng ngày mai tôi cùng một người bạn sẽ về Hồng Kông rồi…”
Ngày mai đi? Đây là nói, cô lần này trở về đây chỉ là muốn đi viếng mộ cho ba mình, suy nghĩ vừa nãy, là do anh đoán sai…
Diệp Chi Sinh hơi rũ mi mắt xuống, che giấu đi tia buồn ảm đạm.
Mặc dù không khí lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng, thế nhưng Lương Tưởng Huân không hiểu vì sao cô lại không muốn nhấc chân rời đi, mà cứ đứng hoài ở đây, ở dưới đáy lòng giống như muốn nói thêm điều gì.
Lương Tưởng Huân lúng túng đảo tròn cặp mắt, nhìn khắp nơi ỏ dãy hành lang, suy nghĩ xem nên nói cái gì bây giờ? Còn đang suy nghĩ, điện thoại của cô liền reo lên bài nhạc chuông quen thuộc.
Nhìn thấy người gọi tới là Hà nghinh Phong, cô mới chợt nhớ ra, cô quên mất Hà Nghinh Phong và Đoàn Thiệu Nhậm đang ở trong phòng đợi cô, liền vội vàng bắt máy: “Phong Phong, em vào ngay.”
Cô tắt điện thoại rồi nhìn Diệp Chi Sinh, hơi nâng khoe môi lên cười nhẹ, nói.
“Vậy.. Tôi đi trước, gặp lại sau.”
“Ừ…” Diệp Chi Sinh dừng lại một chút, ánh mắt luyến tiếc nhìn Lương Tưởng Huân hồi lâu, mới miễng cưỡng khiến cho bản thân mở miệng: “Gặp lại sau.”
Tầm mắt vừa quét tới trên người Lương Tưởng Huân, bước chân Diệp Chi Sinh liền dừng hẳn, anh có chút không tin tưởng, cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, nên đứng yên tại chỗ mà nhìn chằm chằm về phía cô.
Chừng nữa phút sau, xác định người ở trước mặt là người bằng xương bằng thịt, không phải ảo giác, dưới đáy lòng Diệp Chi Sinh liền hiện lên một chút kinh hỉ, thế nhưng dáng vẻ bên ngoài vẫn là lạnh nhạt, lãnh đạm như cũ, thả chậm từng bước từng bước tới gần bên cạnh, mở miệng hỏi.
“Em về Bắc Kinh khi nào?”
Lương Tưởng Huân mặc dù trong đầu đang bị nhiều loại cảm xúc náo đến rối tinh rối mù, nhưng lúc nhìn thấy Diệp Chi Sinh đi tới gần, mở miệng hỏi thăm, cô vẫn hơi nâng cánh môi lên, cười nhạt với anh: “Cũng chỉ mới vài tiếng trước thôi.”
“Có việc sao?”
Diệp Chi Sinh hỏi rồi mới phát hiện, câu hỏi của mình thật là một câu hỏi thừa, Lương Tưởng Huân đương nhiên là có việc nên mới quay về đây, chẳng lẽ lại đi tìm anh sao?
Lương Tưởng Huân vẫn luôn bảo trì nụ cười nhạt ở trên gương mặt, nhẹ gật đầu, nói “ừ” một tiếng.
Diệp Chi Sinh trầm mặc hồi lâu mới lại nói một tiếng “ừ” đáp lại, rồi cũng không có hỏi thêm gì.
Cả hành lang yên tĩnh chỉ còn hai người, lại không ai nói thêm lời nào, khiến cho bầu không khí có chút lúng túng.
Lương Tưởng Huân nghĩ đến chuyện lúc trưa bà Triều Sẫm nói Lâm Thiếu Lan bị ngất xỉu, cô cắn nhẹ môi dưới, do dự một hồi mới ngập ngừng hỏi.
“Mẹ.. Của anh thế nào rồi?” Lương Tưởng Huân suýt chút quen miệng hỏi “mẹ thế nào rồi?” Nhưng hiện tại cô và anh đã không còn quan hệ như trước nữa, cho nên đã nhanh miệng thêm chữ “của anh” vào.
Diệp Chi Sinh nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của Lương Tưởng Huân, tò mò cô bỗng nhiên sao lại nhắc tới mẹ anh, chân mày liền nhíu lại một chút.
Lương Tưởng Huân hiểu rõ, ánh mắt của Diệp Chi Sinh là thay cho câu anh muốn hỏi, nên liền nói tiếp.
“Trưa hôm nay, tôi có đi Nam Thôn một chuyến, trong lúc cúng viếng, có nghe được chuyện mẹ của anh đột nhiên ngất xỉu..”
Diệp Chi Sinh bây giờ mới hiểu ý tứ trong lời nói của cô, “à” lên một tiếng: “Mẹ là do ngồi quá lâu rồi đột ngột đứng dậy, nên chóng mặt ngất xỉu, hiện đã không sao rồi.”
Lương Tưởng Huân gật đầu, cười một chút, trong đầu ngẫm nghĩ về việc Diệp Chi Sinh làm cho cô ở Nam Thôn, thiết nghĩ cũng nên nói một câu cám ơn với anh...
Hơn hai năm này. Lương Tưởng Huân nói đi liền đi, một lần cũng không có quay lại, nghe Lương Tưởng Huân nói, cô vừa đi Nam Thôn viếng mộ, trong lòng anh liền hiện lên ý nghĩ, cô có thể sẽ định ở lại Bắc Kinh…
Lương Tưởng Huân và Diệp Chi Sinh mỗi người một suy nghĩ, rồi không hẹn mà đồng lúc, ngẩng đầu nhìn vào nhau cùng lên tiếng.
“Tôi…”
Cả hai người điều có chút ngạc nhiên, ngậm miệng lại, nhường cho người kia nói trước, nhưng rồi lại không ai chịu lên tiếng, mà chỉ biết đứng yên không động, mở to mắt nhìn nhau.
Qua gần nữa phút, Lương Tưởng Huân ý thức bầu không khí càng lúc càng lúng túng, cô nuốt nuốt nhiều ngụm nước bọt, gượng cười nói; “Anh nói trước đi.”
Lương Tưởng Huân có khi nào là nói chuyện anh vừa nghĩ tới không? Diệp Chi Sinh nghĩ nghĩ rồi nhẹ giọng một chút nói: “Hay là em nói trước đi.”
Lương Tưởng Huân không muốn cứ đùn đẩy, nhường qua lại mãi, liền hít một hơi sâu, động môi nói.
“Bà cụ Triều Sẫm, đã kể lại cho tôi nghe tất cả, thật cám ơn anh, trong lúc tôi không ở đây đã sắp xếp tốt mọi chuyện ở Nam Thôn, còn giúp tôi cúng viếng mộ cho ba mẹ tôi, thật rất cám ơn anh …”
Diệp Chi Sinh chưa từng mong cầu Lương Tưởng Huân sẽ cảm động những chuyện anh đã làm cho cô, thế nhưng lúc anh nghe cô nói một câu cám ơn, từ trong giọng nói, lộ ra ngọt ngào dịu dàng khiến lòng của anh ấm áp kì lạ.
Anh nhìn chằm chằm Lương Tưởng Huân một hồi, nói: “Không việc gì…”
“Khi nãy, anh định nói chuyện gì với tôi vậy?” Lương Tưởng Huân nhìn anh hỏi.
“Không có, chỉ muốn hỏi em, về lần này ở lại bao lâu? Niếu ở Nam Thôn thì tôi sẽ sắp xếp chỗ cho bà Triều Sẫm.”
“Không cần đâu, chín giờ sáng ngày mai tôi cùng một người bạn sẽ về Hồng Kông rồi…”
Ngày mai đi? Đây là nói, cô lần này trở về đây chỉ là muốn đi viếng mộ cho ba mình, suy nghĩ vừa nãy, là do anh đoán sai…
Diệp Chi Sinh hơi rũ mi mắt xuống, che giấu đi tia buồn ảm đạm.
Mặc dù không khí lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng, thế nhưng Lương Tưởng Huân không hiểu vì sao cô lại không muốn nhấc chân rời đi, mà cứ đứng hoài ở đây, ở dưới đáy lòng giống như muốn nói thêm điều gì.
Lương Tưởng Huân lúng túng đảo tròn cặp mắt, nhìn khắp nơi ỏ dãy hành lang, suy nghĩ xem nên nói cái gì bây giờ? Còn đang suy nghĩ, điện thoại của cô liền reo lên bài nhạc chuông quen thuộc.
Nhìn thấy người gọi tới là Hà nghinh Phong, cô mới chợt nhớ ra, cô quên mất Hà Nghinh Phong và Đoàn Thiệu Nhậm đang ở trong phòng đợi cô, liền vội vàng bắt máy: “Phong Phong, em vào ngay.”
Cô tắt điện thoại rồi nhìn Diệp Chi Sinh, hơi nâng khoe môi lên cười nhẹ, nói.
“Vậy.. Tôi đi trước, gặp lại sau.”
“Ừ…” Diệp Chi Sinh dừng lại một chút, ánh mắt luyến tiếc nhìn Lương Tưởng Huân hồi lâu, mới miễng cưỡng khiến cho bản thân mở miệng: “Gặp lại sau.”
Tác giả :
Yên Mặc