Yêu Em Như Sinh Mệnh
Chương 75: Đi Nhật Bản
Lương Tưởng Huân bởi vì đến kỳ nguyệt sự, thế nên cũng chẳng buồn nhúc nhích, cô một mình ngốc ở trong phòng đến gần mười hai giờ, cảm giác bụng đang náo lên vì đói, mới miễn cưỡng ngồi dậy, tắm rửa thay ra một bộ đồng phục, đi xuống tầng hai, khu vực phục vụ ăn uống, gọi ra một phần ăn B, nhanh chóng giải quyết vấn đề dạ dày, rồi mới rời khỏi khách sạn, bắt một chiếc taxi, nói địa chỉ với tài xế thẳng một đường tới tập đoàn Khương Duệ.
Một giờ ba mươi phút, Lương Tưởng Huân có mặt trong phòng làm việc của Diệp Chi Sinh, anh tuy không gây cho cô thêm khó khăn gì, nhưng cũng không có cùng ngồi xuống bàn công việc với cô, mà ngồi ở bàn làm việc phê duyệt văn kiện.
Để cho thư ký Mạc chịu trách nhiệm mang hợp đồng cần bàn với đối tác nước ngoài vào tối nay, cùng Lương Tưởng Huân ngồi ở bàn trà trong phòng của anh mà bàn công việc.
Có lẽ là do chuyện tối đêm qua, hai người cũng có thể xem như là có cuộc nói chuyện khá thoải mái, vậy nên mặc dù là ngồi trong phòng làm việc của Diệp Chi Sinh, xem bản hợp đồng, Lương Tưởng Huân cũng không có quá nhiều khẩn trương.
Diệp Chi Sinh ngồi phê duyệt văn kiện, vẫn nhị ý dụng tâm đặt lực chú ý đến cô gái ngồi ở sô pha, những lúc phê duyệt xong một phần văn kiện, đặt sang một bên, còn thuận thế liếc mắt nhìn đến cô gái đó một cái.
Lương Tưởng Huân trong lúc thảo luận với nữ thư ký của anh, ngữ điệu vô cùng vững vàng, vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc trong lúc làm việc của cô, khiến cho người nhìn vào, có thể cảm nhận rõ ràng sự tự tin, khí chất chuyên nghiệp của một phiên dịch viên cao cấp.
Thanh âm thanh thuý dễ nghe của Lương Tưởng Huân, cứ vang vọng bên trong căn phòng, làm cho tâm tình của Diệp Chi Sinh tốt hẳn lên, khoé môi cách một lúc lại khẽ giương cao, gợi lên đường cong xinh đẹp.
-
Bảy giờ ba mươi tối, thư ký Mạc được chỉ thị của Diệp Chi Sinh, chọn một món quà mang tính chất thương mại, đi đến tiệc sinh nhật của Chu Bội Ngọc. Diệp Chi Sinh thì đưa Lương Tưởng Huân đi nhà hàng Kim Ký gặp đối tác Murase.
Trong suốt buổi trò chuyện, Lương Tưởng Huân vẫn luôn làm tốt nhiệm vụ phiên dịch tiếng Nhật của mình, tâm trạng Diệp Chi Sinh là đang cao hứng, vậy nên cuộc trò chuyện với đối tác Murase, diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Vị đối tác Murase trong lúc dùng cơm, lợi dụng bầu không khí đang tốt đẹp, liền ngỏ lời mời Diệp Chi Sinh đến Nhật Bản một chuyến, để tham quan đồi trà xanh của nhà ông, và xem qua nhà xưởng, để biết tường tận hơn về quy trình đóng gói sản xuất.
Lương Tưởng Huân nghe ba chữ Đến-Nhật-Bản, đôi mắt đen nhánh liền mở to một chút, cô rất thích đi nơi này, ở Nhật Bản có rất nhiều quang cảnh đẹp, lại nói, hiện đang là đầu tháng năm, nghe nói ở Nhật Bản, vào tháng này sẽ có lễ hội Natsu Matsuri, là một trong những lễ hội lớn của xứ sở hoa anh đào, có màn bắn pháo hoa rực rỡ, rất đáng mong đợi của người dân Nhật Bản.
Nhưng là, Lương Tưởng Huân nhìn thấy Diệp Chi Sinh, sau khi nghe đối tác Murase ngỏ lời mời, trên gương mặt liền có một chút biến hoá, cô vốn nghĩ Diệp Chi Sinh sẽ không đồng ý với lời mời này, bởi vì theo trí nhớ của cô trước đây, có lần đã từng nghe Lâm Thiếu Lan kể cho cô nghe, anh không thích đến Nhật Bản.
Nguyên nhân là vì, ba của anh lần đó, sau khi đi công tác ở Nhật Bản hơn một tháng, đã động tâm với một cô gái trẻ tuổi ở đó, làm cho gia đình anh náo không vui đến hơn nữa năm, còn khiến mẹ của anh khi ấy đau buồn mà sinh bệnh nặng, anh cũng vì thế mà học hành sa sút.
Đến khi anh nhịn không được mà dùng biện pháp mạnh, buột ba anh chọn, hoặc là anh và mẹ, hoặc là cô gái đó, ba anh mới chịu từ bỏ, thế nên anh rất không thích đi nơi này.
Lại không ngờ tới, Diệp Chi Sinh sau khi im lặng gần một phút, lại bất ngờ nở ra nụ cười, nhàn nhạt nói được.
Điều này đối với đối tác Murase vô cùng vui vẻ, được tổng giám đốc tập đoàn tài chính Khương Duệ, kiêm người điều hành trung tâm thương mại bậc nhất ở Triều Dương, đích thân đi Nhật Bản thăm qua xí nghiệp của ông, phải biết đó là một chuyện vinh hạnh nhất cho ông, vậy nên vô cùng mừng rỡ.
Dùng xong cơm tối, qua bàn bạc thoả thuận, lượng trà xanh của ông Murase mang đến Bắc Kinh lần này, sẽ được Diệp Chi Sinh thu mua hết, còn về việc ký hợp đồng dài hạn, đợi đến lúc xem qua quy trình sản xuất mới ra quyết định. Giờ khởi hành đi Nhật Bản cũng được chỉ định là chín giờ sáng ngài mai.
Sau khi ông Murase ra về, Lương Tưởng Huân liền nói Diệp Chi Sinh tính tiền xong thì cứ đi lấy xe trước, cô vào nhà vệ sinh rất nhanh sẽ trở ra, rồi đợi cho anh nhẹ nhàng gật đầu, mới bước bước chân dọc theo hành lang hướng về nhà vệ sinh.
Cô không có lưu số điện thoại của Diệp Chi Sinh, nên sau khi bước ra ngoài cổng lớn nhà hàng Kim Ký, liền đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, ở phía sau lưng cô liền vang lên giọng nói trong trẻo: “Lương Tưởng Huân, là em sao?”
Lương Tưởng Huân theo bản năng xoay người, nhìn về phía người đàn ông đang tươi cười tiến về phía cô.
Nhận ra được người quen, Lương Tưởng Huân khoé môi liền giương lên cao, vui vẻ chào hỏi.
“Đoàn Thiệu Nhậm, đã lâu không gặp.”
Một giờ ba mươi phút, Lương Tưởng Huân có mặt trong phòng làm việc của Diệp Chi Sinh, anh tuy không gây cho cô thêm khó khăn gì, nhưng cũng không có cùng ngồi xuống bàn công việc với cô, mà ngồi ở bàn làm việc phê duyệt văn kiện.
Để cho thư ký Mạc chịu trách nhiệm mang hợp đồng cần bàn với đối tác nước ngoài vào tối nay, cùng Lương Tưởng Huân ngồi ở bàn trà trong phòng của anh mà bàn công việc.
Có lẽ là do chuyện tối đêm qua, hai người cũng có thể xem như là có cuộc nói chuyện khá thoải mái, vậy nên mặc dù là ngồi trong phòng làm việc của Diệp Chi Sinh, xem bản hợp đồng, Lương Tưởng Huân cũng không có quá nhiều khẩn trương.
Diệp Chi Sinh ngồi phê duyệt văn kiện, vẫn nhị ý dụng tâm đặt lực chú ý đến cô gái ngồi ở sô pha, những lúc phê duyệt xong một phần văn kiện, đặt sang một bên, còn thuận thế liếc mắt nhìn đến cô gái đó một cái.
Lương Tưởng Huân trong lúc thảo luận với nữ thư ký của anh, ngữ điệu vô cùng vững vàng, vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc trong lúc làm việc của cô, khiến cho người nhìn vào, có thể cảm nhận rõ ràng sự tự tin, khí chất chuyên nghiệp của một phiên dịch viên cao cấp.
Thanh âm thanh thuý dễ nghe của Lương Tưởng Huân, cứ vang vọng bên trong căn phòng, làm cho tâm tình của Diệp Chi Sinh tốt hẳn lên, khoé môi cách một lúc lại khẽ giương cao, gợi lên đường cong xinh đẹp.
-
Bảy giờ ba mươi tối, thư ký Mạc được chỉ thị của Diệp Chi Sinh, chọn một món quà mang tính chất thương mại, đi đến tiệc sinh nhật của Chu Bội Ngọc. Diệp Chi Sinh thì đưa Lương Tưởng Huân đi nhà hàng Kim Ký gặp đối tác Murase.
Trong suốt buổi trò chuyện, Lương Tưởng Huân vẫn luôn làm tốt nhiệm vụ phiên dịch tiếng Nhật của mình, tâm trạng Diệp Chi Sinh là đang cao hứng, vậy nên cuộc trò chuyện với đối tác Murase, diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Vị đối tác Murase trong lúc dùng cơm, lợi dụng bầu không khí đang tốt đẹp, liền ngỏ lời mời Diệp Chi Sinh đến Nhật Bản một chuyến, để tham quan đồi trà xanh của nhà ông, và xem qua nhà xưởng, để biết tường tận hơn về quy trình đóng gói sản xuất.
Lương Tưởng Huân nghe ba chữ Đến-Nhật-Bản, đôi mắt đen nhánh liền mở to một chút, cô rất thích đi nơi này, ở Nhật Bản có rất nhiều quang cảnh đẹp, lại nói, hiện đang là đầu tháng năm, nghe nói ở Nhật Bản, vào tháng này sẽ có lễ hội Natsu Matsuri, là một trong những lễ hội lớn của xứ sở hoa anh đào, có màn bắn pháo hoa rực rỡ, rất đáng mong đợi của người dân Nhật Bản.
Nhưng là, Lương Tưởng Huân nhìn thấy Diệp Chi Sinh, sau khi nghe đối tác Murase ngỏ lời mời, trên gương mặt liền có một chút biến hoá, cô vốn nghĩ Diệp Chi Sinh sẽ không đồng ý với lời mời này, bởi vì theo trí nhớ của cô trước đây, có lần đã từng nghe Lâm Thiếu Lan kể cho cô nghe, anh không thích đến Nhật Bản.
Nguyên nhân là vì, ba của anh lần đó, sau khi đi công tác ở Nhật Bản hơn một tháng, đã động tâm với một cô gái trẻ tuổi ở đó, làm cho gia đình anh náo không vui đến hơn nữa năm, còn khiến mẹ của anh khi ấy đau buồn mà sinh bệnh nặng, anh cũng vì thế mà học hành sa sút.
Đến khi anh nhịn không được mà dùng biện pháp mạnh, buột ba anh chọn, hoặc là anh và mẹ, hoặc là cô gái đó, ba anh mới chịu từ bỏ, thế nên anh rất không thích đi nơi này.
Lại không ngờ tới, Diệp Chi Sinh sau khi im lặng gần một phút, lại bất ngờ nở ra nụ cười, nhàn nhạt nói được.
Điều này đối với đối tác Murase vô cùng vui vẻ, được tổng giám đốc tập đoàn tài chính Khương Duệ, kiêm người điều hành trung tâm thương mại bậc nhất ở Triều Dương, đích thân đi Nhật Bản thăm qua xí nghiệp của ông, phải biết đó là một chuyện vinh hạnh nhất cho ông, vậy nên vô cùng mừng rỡ.
Dùng xong cơm tối, qua bàn bạc thoả thuận, lượng trà xanh của ông Murase mang đến Bắc Kinh lần này, sẽ được Diệp Chi Sinh thu mua hết, còn về việc ký hợp đồng dài hạn, đợi đến lúc xem qua quy trình sản xuất mới ra quyết định. Giờ khởi hành đi Nhật Bản cũng được chỉ định là chín giờ sáng ngài mai.
Sau khi ông Murase ra về, Lương Tưởng Huân liền nói Diệp Chi Sinh tính tiền xong thì cứ đi lấy xe trước, cô vào nhà vệ sinh rất nhanh sẽ trở ra, rồi đợi cho anh nhẹ nhàng gật đầu, mới bước bước chân dọc theo hành lang hướng về nhà vệ sinh.
Cô không có lưu số điện thoại của Diệp Chi Sinh, nên sau khi bước ra ngoài cổng lớn nhà hàng Kim Ký, liền đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, ở phía sau lưng cô liền vang lên giọng nói trong trẻo: “Lương Tưởng Huân, là em sao?”
Lương Tưởng Huân theo bản năng xoay người, nhìn về phía người đàn ông đang tươi cười tiến về phía cô.
Nhận ra được người quen, Lương Tưởng Huân khoé môi liền giương lên cao, vui vẻ chào hỏi.
“Đoàn Thiệu Nhậm, đã lâu không gặp.”
Tác giả :
Yên Mặc