Yêu Em Như Sinh Mệnh
Chương 60: Gặp lại người năm xưa (3)
Hà Tố Phấn ngay lúc nhìn thấy Lương Tưởng Huân đi cùng anh họ ở sân bay, liền đã lờ mờ nghi hoặc, nhưng vẫn chưa dám chắc chắn lắm, nên mới thăm dò hỏi thử xem có thật như cô nghĩ.
Cho đến lúc cô nhận được cái gật đầu của Lương Tưởng Huân, cùng lời xác nhận của anh họ, trong đầu liền loé lên một tia sáng, thập phần tin tưởng, vị tiểu thư này, chính là chủ nhân chiếc kẹp tóc. Hiểu ra mọi chuyện, khoé môi cô bất giác giương lên cao, rồi “À” một cái rõ dài.
Sau đó, như là sợ rằng người si tình nào đó sẽ không nghe thấy, cô còn cố tình tăng âm thanh hơi lớn hơn một chút, bộ mặt đặc biệt gian xảo nói: “Mười năm đó nha.”
Hà Nghinh Phong đương nhiên hiểu được, hàm ý trong lời nói của Hà Tố Phấn, sợ rằng niếu anh còn không ngăn cô lại, thì với cái tính đùa dai như đĩa của cô, e rằng tâm sự anh giấu kín suốt nhiều năm, điều sẽ bị bại lộ ngay trước mặt Lương Tưởng Huân. Nên vội nắm tay thành quyền, đưa lên che miệng, ho nhẹ một tiếng.
Hà Tố Phấn chỉ muốn trêu anh họ một chút, cho nên cô cũng không có nói thêm gì, khẽ đưa mắt nhìn lên gương chiếu hậu, trông thấy vẻ mặt thất thố của Hà Nghinh Phong, rồi không nhịn được nhe răng cười híp mắt.
“Sao vậy?” Lương Tưởng Huân không theo kịp nhịp độ của câu chuyện, nhất thời hiểu chuyện gì, hơi ngốc ra hỏi.
Hà Tố Phấn đưa tay lên che miệng cố nhịn cười, xua xua tay còn lại, lanh trí nói: “Không có gì, không có gì.. Ý của em là thời đại bây giờ, muốn tìm được tình bạn mười năm như chị và anh họ thì rất hiếm, cho nên em rất ngưỡng mộ…” Sau đó nói lảng sang chuyện khác.
“À, chị sang Hồng Kông rồi, đã có dự định làm công việc gì chưa?”
Lương Tưởng Huân hơi mím môi, lắc đầu, nói. “Tôi cũng chưa biết nữa, lúc trước ở Bắc Kinh tôi từng nhận một số tài liệu, mang về nhà dịch thuật, nên định ngày mai sẽ đi thăm dò xem, ở đây có công việc gần giống như vậy không?”
“Em có quen biết một người bạn, mở công ty dịch thuật, phiên dịch ở Tiêm Sa Chuỷ, vừa hay bên đó, họ đang tìm thêm nhân viên phiên dịch, niếu được ngày mai em đưa chị đến đó nhé!”
“Như vậy thì thật tốt, cám ơn cô, Hà Tố Phấn.” Lương Tưởng Huân trên gương mặt treo một nụ cười, thật lòng nói cám ơn.
“Chị Lương Tưởng Huân là một người bạn đặc biệt của anh họ, người làm em này, đương nhiên cần phải như thế, chị không cần quá khách khí đâu ạ.” Cô nói tới đây thì hơi dừng lại, sau đó nhìn về Hà Nghinh Phong, không chịu buông tha nháy mắt với anh một cái, tiếp tục bổ sung: “Điều là người nhà, anh họ nhỉ?”
Hà Nghinh Phong không để tâm đến Hà Tố Phấn đang làm bộ dáng tinh quái trêu chọc, mà thấp giọng nói.
“Tiểu Huân, thân thể của em vừa mới bình phục, còn ngồi máy bay lâu như vậy, cứ ở nhà nghỉ ngơi trước đã, công việc sau này hẳn tính.”
Lương Tưởng Huân vui vẻ mỉm cười, lắc lắc đầu.
“Phong Phong, anh không cần quá lo lắng, hiện tại em cảm thấy thân thể điều rất khoẻ mạnh, không có mệt mỏi, có thể làm việc được mà.”
Hà Tố Phấn nghe vậy liền chen vào.
“Anh họ, anh cứ yên tâm, em sẽ nói với bạn của em, sắp xếp công việc phù hợp cho chị Lương Tưởng Huân, không để chị làm việc quá sức đâu.”
“Cám ơn Hà Tố Phấn.” Lương Tưởng Huân dịu dàng nói.
Hà Tố Phấn nghe Lương Tưởng Huân cứ nói cám ơn, mi tâm hơi cau lại. “Aii nha, chị cứ nói cám ơn hoài, đây là nói, chị không xem em như người trong nhà rồi.”
“Ý tôi không phải vậy, chỉ là…”
“Không phải vậy là được rồi, không cho chị nói cám ơn nữa.” Hà Tố Phấn nói rồi giả vờ làm mặt nghiêm.
Lương Tưởng Huân nhìn thấy vậy nên cũng không nói thêm vấn đề này, hơi mỉm cười rồi nhẹ rũ mi mắt xuống.
Hà Nghinh Phong sau khi lái ra khỏi đường cao tốc, thì trời cũng đã chợp tối, những ngọn đèn dọc theo hai bên đường, cùng những bảng hiệu của đèn neon cũng được bật sáng.
Anh tính toán thời gian một chút, niếu như đợi lát nữa đưa Lương Tưởng Huân đi ăn uống xong rồi đi tìm nhà trọ, ắc hẳn là rất trễ đi. Cô vừa mới xuất viện đã đến đồn công an làm đủ thứ giấy tờ, sau đó liền ngồi máy bay đến gần bốn giờ đồng hồ.
Hiện tại trời cũng đã tối, vậy mà cô vẫn còn ngồi ở trong xe chưa được nghỉ nghơi, lo lắng cô mệt mỏi, liền nhẹ giọng gọi Lương Tưởng Huân thương lượng.
“Tiểu Huân, hiện đã trễ, tối nay em tạm thời ngủ ở Hà gia một đêm nhé, đợi sáng hôm sau, anh sẽ đưa em đi tìm nhà thuê.”
Lương Tưởng Huân “Ừ” nhẹ một tiếng, định nói cám ơn anh, nhưng nghĩ thế nào lại thôi không nói.
Trên đoạn đường về Hà gia, Hà Tố Phấn dường như rất thích Lương Tưởng Huân, cho nên cứ huyên thuyên không ngừng hỏi đủ chuyện. Nhưng đa phần là hỏi về khoảng thời gian Lương Tưởng Huân và anh họ còn học cao trung như thế nào? Gặp gỡ ra làm sao?
Lương Tưởng Huân cũng rất cao hứng, kể lại cho Hà Tố Phấn nghe, lần đầu tiên gặp nhau ở lớp học, cô chủ động chào hỏi, nhưng bị Hà Nghinh Phong tự kiêu tự phụ không thèm trả lời, rồi những lần về sau, anh ngang ngược, đáng ghét như thế nào điều kể hết ra…
Hà Nghinh Phong ngồi ở phía trước, không nói câu nào, thoạt nhìn có vẻ như là đang chuyên tâm lái xe, nhưng thật ra là đang đặt hết lực chú ý vào từng câu, từng chữ Lương Tưởng Huân nói ra, âm điệu thanh thuý, dịu dàng của cô, anh nghe không bỏ sót một từ nào.
Dù chỉ toàn kể ra những chuyện xấu của anh, nhưng anh ngược lại cảm thấy rất cao hứng, bởi vì được cô nhớ rõ ràng tới như vậy, đây là đại biểu ở trong lòng cô, cũng có một vị trí dành cho anh. Cho nên suốt đoạn đường, cánh môi của anh cứ một lúc lại giương lên không tự chủ.
Cho đến lúc cô nhận được cái gật đầu của Lương Tưởng Huân, cùng lời xác nhận của anh họ, trong đầu liền loé lên một tia sáng, thập phần tin tưởng, vị tiểu thư này, chính là chủ nhân chiếc kẹp tóc. Hiểu ra mọi chuyện, khoé môi cô bất giác giương lên cao, rồi “À” một cái rõ dài.
Sau đó, như là sợ rằng người si tình nào đó sẽ không nghe thấy, cô còn cố tình tăng âm thanh hơi lớn hơn một chút, bộ mặt đặc biệt gian xảo nói: “Mười năm đó nha.”
Hà Nghinh Phong đương nhiên hiểu được, hàm ý trong lời nói của Hà Tố Phấn, sợ rằng niếu anh còn không ngăn cô lại, thì với cái tính đùa dai như đĩa của cô, e rằng tâm sự anh giấu kín suốt nhiều năm, điều sẽ bị bại lộ ngay trước mặt Lương Tưởng Huân. Nên vội nắm tay thành quyền, đưa lên che miệng, ho nhẹ một tiếng.
Hà Tố Phấn chỉ muốn trêu anh họ một chút, cho nên cô cũng không có nói thêm gì, khẽ đưa mắt nhìn lên gương chiếu hậu, trông thấy vẻ mặt thất thố của Hà Nghinh Phong, rồi không nhịn được nhe răng cười híp mắt.
“Sao vậy?” Lương Tưởng Huân không theo kịp nhịp độ của câu chuyện, nhất thời hiểu chuyện gì, hơi ngốc ra hỏi.
Hà Tố Phấn đưa tay lên che miệng cố nhịn cười, xua xua tay còn lại, lanh trí nói: “Không có gì, không có gì.. Ý của em là thời đại bây giờ, muốn tìm được tình bạn mười năm như chị và anh họ thì rất hiếm, cho nên em rất ngưỡng mộ…” Sau đó nói lảng sang chuyện khác.
“À, chị sang Hồng Kông rồi, đã có dự định làm công việc gì chưa?”
Lương Tưởng Huân hơi mím môi, lắc đầu, nói. “Tôi cũng chưa biết nữa, lúc trước ở Bắc Kinh tôi từng nhận một số tài liệu, mang về nhà dịch thuật, nên định ngày mai sẽ đi thăm dò xem, ở đây có công việc gần giống như vậy không?”
“Em có quen biết một người bạn, mở công ty dịch thuật, phiên dịch ở Tiêm Sa Chuỷ, vừa hay bên đó, họ đang tìm thêm nhân viên phiên dịch, niếu được ngày mai em đưa chị đến đó nhé!”
“Như vậy thì thật tốt, cám ơn cô, Hà Tố Phấn.” Lương Tưởng Huân trên gương mặt treo một nụ cười, thật lòng nói cám ơn.
“Chị Lương Tưởng Huân là một người bạn đặc biệt của anh họ, người làm em này, đương nhiên cần phải như thế, chị không cần quá khách khí đâu ạ.” Cô nói tới đây thì hơi dừng lại, sau đó nhìn về Hà Nghinh Phong, không chịu buông tha nháy mắt với anh một cái, tiếp tục bổ sung: “Điều là người nhà, anh họ nhỉ?”
Hà Nghinh Phong không để tâm đến Hà Tố Phấn đang làm bộ dáng tinh quái trêu chọc, mà thấp giọng nói.
“Tiểu Huân, thân thể của em vừa mới bình phục, còn ngồi máy bay lâu như vậy, cứ ở nhà nghỉ ngơi trước đã, công việc sau này hẳn tính.”
Lương Tưởng Huân vui vẻ mỉm cười, lắc lắc đầu.
“Phong Phong, anh không cần quá lo lắng, hiện tại em cảm thấy thân thể điều rất khoẻ mạnh, không có mệt mỏi, có thể làm việc được mà.”
Hà Tố Phấn nghe vậy liền chen vào.
“Anh họ, anh cứ yên tâm, em sẽ nói với bạn của em, sắp xếp công việc phù hợp cho chị Lương Tưởng Huân, không để chị làm việc quá sức đâu.”
“Cám ơn Hà Tố Phấn.” Lương Tưởng Huân dịu dàng nói.
Hà Tố Phấn nghe Lương Tưởng Huân cứ nói cám ơn, mi tâm hơi cau lại. “Aii nha, chị cứ nói cám ơn hoài, đây là nói, chị không xem em như người trong nhà rồi.”
“Ý tôi không phải vậy, chỉ là…”
“Không phải vậy là được rồi, không cho chị nói cám ơn nữa.” Hà Tố Phấn nói rồi giả vờ làm mặt nghiêm.
Lương Tưởng Huân nhìn thấy vậy nên cũng không nói thêm vấn đề này, hơi mỉm cười rồi nhẹ rũ mi mắt xuống.
Hà Nghinh Phong sau khi lái ra khỏi đường cao tốc, thì trời cũng đã chợp tối, những ngọn đèn dọc theo hai bên đường, cùng những bảng hiệu của đèn neon cũng được bật sáng.
Anh tính toán thời gian một chút, niếu như đợi lát nữa đưa Lương Tưởng Huân đi ăn uống xong rồi đi tìm nhà trọ, ắc hẳn là rất trễ đi. Cô vừa mới xuất viện đã đến đồn công an làm đủ thứ giấy tờ, sau đó liền ngồi máy bay đến gần bốn giờ đồng hồ.
Hiện tại trời cũng đã tối, vậy mà cô vẫn còn ngồi ở trong xe chưa được nghỉ nghơi, lo lắng cô mệt mỏi, liền nhẹ giọng gọi Lương Tưởng Huân thương lượng.
“Tiểu Huân, hiện đã trễ, tối nay em tạm thời ngủ ở Hà gia một đêm nhé, đợi sáng hôm sau, anh sẽ đưa em đi tìm nhà thuê.”
Lương Tưởng Huân “Ừ” nhẹ một tiếng, định nói cám ơn anh, nhưng nghĩ thế nào lại thôi không nói.
Trên đoạn đường về Hà gia, Hà Tố Phấn dường như rất thích Lương Tưởng Huân, cho nên cứ huyên thuyên không ngừng hỏi đủ chuyện. Nhưng đa phần là hỏi về khoảng thời gian Lương Tưởng Huân và anh họ còn học cao trung như thế nào? Gặp gỡ ra làm sao?
Lương Tưởng Huân cũng rất cao hứng, kể lại cho Hà Tố Phấn nghe, lần đầu tiên gặp nhau ở lớp học, cô chủ động chào hỏi, nhưng bị Hà Nghinh Phong tự kiêu tự phụ không thèm trả lời, rồi những lần về sau, anh ngang ngược, đáng ghét như thế nào điều kể hết ra…
Hà Nghinh Phong ngồi ở phía trước, không nói câu nào, thoạt nhìn có vẻ như là đang chuyên tâm lái xe, nhưng thật ra là đang đặt hết lực chú ý vào từng câu, từng chữ Lương Tưởng Huân nói ra, âm điệu thanh thuý, dịu dàng của cô, anh nghe không bỏ sót một từ nào.
Dù chỉ toàn kể ra những chuyện xấu của anh, nhưng anh ngược lại cảm thấy rất cao hứng, bởi vì được cô nhớ rõ ràng tới như vậy, đây là đại biểu ở trong lòng cô, cũng có một vị trí dành cho anh. Cho nên suốt đoạn đường, cánh môi của anh cứ một lúc lại giương lên không tự chủ.
Tác giả :
Yên Mặc