Yêu Em Như Sinh Mệnh
Chương 48: Anh tin em (6)
Còn đang suy nghĩ, điện thoại lại lần nữa vang lên, Diệp Chi Sinh vừa bắt máy liền hỏi.
“Đã điều tra ra chưa?”
Thư ký Mạc vội vàng báo cáo.
“Tôi đã cho người tới đó thăm dò, nhưng họ nói sáng hôm nay lúc họ mở cửa, đã nhìn thấy một chiếc túi xách màu trắng nằm trước lối ra vào của toà soạn, nên họ đã nhặt lên xem, thì nhìn thấy hợp đồng giao dịch giữa giám đốc xí nghiệp Chu thị và…” Cô nói tới đây thì ngập ngừng dừng lại.
Diệp Chi Sinh nghe đến túi xách màu trắng, liền đã biết phần hợp đồng trong tay họ chính là của Lương Tưởng Huân, vì đêm qua lúc cô kéo vali rời khỏi thư phòng, anh có nhìn thấy cô mang theo túi xách trắng.
Nhưng cô ngày trước chính là vì muốn giữ kín bí mật này, mà bị anh khinh bỉ, không tiếc lời miệt thị, chịu không ít uất ức cũng cắn răng chịu đựng, vậy lý do gì hôm nay lại bỏ thứ này trước toà soạn?
Là vì tối qua anh nói, cô không có tư cách nói câu xin lỗi, nên cô muốn bằng cách này có thể làm cho lương tâm không ray rứt? Hay là cô gặp phải tên cướp nào đó giật đi túi xách, sau khi lấy hết những thứ giá trị thì tiện tay vứt bừa ở đó?
Hoặc có kẻ nào muốn hảm hại cô, trước là khiến cô bị thương, sau đó mang túi xách cô đặt ở trước cổng toà soạn, hòng huỷ hoại danh dự, khiến cho cô không còn mặt mũi?
Có thể là…
Có lẽ là...
Anh đặt ra rất nhiều trường hợp, nhưng vẫn không dám khẳng định một cái nào, bởi vì niếu là trường hợp thứ hai, chuyện xảy ra như thế, cô ở đâu lại không xuất hiện? Niếu là trường hợp thứ ba, chuyện anh và cô ly hôn vốn không ai biết, niếu như cô gặp phải nguy hiểm, có người nhìn thấy nhất định sẽ đến tai anh…
“Giám đốc, bây giờ nên làm thế nào?”
“Alo? Giám đốc, ngài còn ở đó không?”
“Alo?”
Giọng thư ký Mạc cứ không ngừng truyền tới từ trong ống loa nghe điện thoại, làm cắt đứt dòng suy nghĩ, anh hắng giọng một cái mới trầm giọng nói.
“Cô bảo người đi thoả thuận với họ, chặn hết tin tức về bài báo đó, rồi xem họ là cần bao nhiêu thì đáp ứng cho họ bấy nhiêu.”
“Giám đốc, chuyện đó e là không được đâu, tính khí của tổng biên tập bên toà soạn Rezar có chút quái gở, ông ta có một quy tắc, trước giờ không nhận hối lộ, mà chỉ trao đổi tin tức, trừ phi…” Thư Ký Mạc dừng lại một chút, mới lại nói tiếp.
“Trừ phi chúng ta có tin tức nào khác tốt hơn đưa cho ông ấy, bằng không sẽ khó mà thoả thuận.”
“Tin tốt hơn?” Diệp Chi Sinh nhăn mi tâm, lập lại câu nói của thư ký, sau mới nói: “Cô tạm thời cứ xử lý việc công ty đi, đợi điện thoại của tôi.” Rồi không đợi nghe thư ký nói gì đã ấn kết thúc cuộc gọi.
Anh nhìn bài báo trên màng hình laptop lần nữa, mới rũ mi mắt xuống, lướt lướt ngón tay trên điện thoại vào trong danh bạ, tìm số của Chu Chính Nam, vừa chuẩn bị gọi đi một cuộc, thì bên ngoài liền truyền tới tiếng gõ cửa, cùng giọng nói của người giúp việc.
“Diệp thiếu gia, dưới lầu có khách họ Chu tới, Diệp lão phu nhân bảo tôi lên gọi cậu xuống dưới ạ.”
Động tác ấn phím gọi của diệp Chi Sinh hơi dừng lại, -Tới cũng thật nhanh- anh nghĩ rồi khẽ nhếch môi, sau mới lên tiếng.
“Tôi biết rồi.” Sau đó cất điện thoại trở vào trong túi, kéo ngăn tủ lấy ra một phần văn kiện, đứng lên tiêu sái đi xuống lầu.
Diệp Chi Sinh còn chưa xuống hết bậc thang, đã nghe được giọng nói của bà Kiều Mẫn đang giải thích qua loa chuyện tráo thật giả, Chu Chính Nam và Chu Bội Ngọc thì cúi thấp đầu, vẻ mặt ăn năn hối hận thành khẩn nói xin lỗi.
Anh không vội lên tiếng mà thong thả ngồi xuống ghế sofa xem màn kịch nhàm chán.
Chu Chính Nam nhìn thấy Diệp Chi Sinh trên tay cầm tập văn kiện ngồi xuống đối diện, lo sợ anh có ý định huỷ tất cả các hợp đồng tăng vốn trước đây, liền vội vàng lên tiếng.
“Chị Thiếu Lan, tôi thật rất hối hận về những chuyện mình đã làm, dù cho tôi có nói hàng trăm lời xin lỗi, cũng không thể bù đắp được thanh danh dòng họ cho Diệp gia.”
“Ở trước mặt chị đây, Chu Chính Nam tôi cảm thấy rất hổ thẹn,chỉ cần chị thứ lỗi cho chúng tôi, dù chị nói muốn tôi lập tức chết, tôi cũng sẽ nguyện ý làm.”
Lâm Thiếu Lan ánh mắt đượm buồn, nhìn những con người bà tôn trọng, xem như là người thân ruột thịt này, chỉ biết thở dài, bà rất thất vọng với họ, cũng có hối hận, tự trách về bản thân, vì đã ép con trai mình thực hiện lời giao ước năm xưa.
Bà đã nghĩ, niếu như ngày hôm đó, bà không quá nôn nóng chuyện chung thân đại sự cho con trai, không ngày ngày hối thúc con trai đồng ý, có lẽ ngày hôm nay con trai bà đã không phải đau lòng như thế này, và cũng sẽ không phải ngồi ở đây, nhìn họ trong cục diện khó xử, rối tinh rối mù mà không có cách nào mở miệng nói tha thứ.
Trước những lời xin lỗi thành khẩn của họ, bà vẫn chưa hề nói lời gì, cho đến khi nghe Chu Chính Nam đòi chết đòi sống, bà mới lo lắng lên tiếng.
“Ngài Chu, xin đừng nói như vậy.” Sau đó quay sang nhìn con trai: “A Sinh, con nói gì đi.”
Kiều Mẫn nhìn thấy Diệp Chi Sinh không có ý muốn động môi, mới lại nói.
“Lương Tưởng Huân tuy không phải là con gái ruột của tôi, nhưng ở trong lòng tôi từ trước đến nay luôn yêu thương, và xem con bé như con gái ruột của mình.”
“Tôi biết mình đã sai khi làm ra chuyện xấu hổ như thế… Nhưng xin hãy tin tôi, tôi thật sự trao cho cậu Diệp thứ tốt nhất, cậu Diệp đã ở cạnh Lương Tưởng Huân một thời gian dài, chắc chắn cũng hiểu được điều này…”
“Bà đừng luôn miệng nhắc Lương Tưởng Huân ở trước mặt tôi, cũng không cần phải tới đây nói lời thừa, càng cố giải thích, chỉ càng làm tôi thêm phát ngấy với màn kịch dài tập của các người thôi.”
Diệp Chi Sinh vẫn luôn ở trong trạng thái trầm mặc từ khi vừa bước vào phòng khách, bất ngờ gắt giọng trào phúng, cắt đứt nữa câu sau chưa nói hết của bà Kiều Mẫn, sau đó dời tầm mắt tới trên người Chu Chính Nam, vẻ mặt xem thường, nhếch môi cười nhạt, tiếp tục buông lời sắt bén.
“Ông cũng không cần lo lắng tôi sẽ rút hết vốn trở về, mà tận lực diễn kịch ở trước mặt tôi nữa, ông không biết rằng mình diễn rất tệ sao?”
Bị Diệp Chi Sinh nhìn thấu tâm cơ, vẻ mặt Chu Chính Nam liền có chút biến sắc, đôi mắt đào quanh một vòng, cánh môi mấp máy tìm lời giải thích. thì Diệp Chi Sinh đã đứng bật dậy, quét ánh mắt về phía Chu Bội Ngọc, nói cực nhạt.
“Cô theo tôi lên đây.”
Chu Bội Ngọc không nghĩ Diệp Chi Sinh sẽ mở miệng nói chuyện với cô vào lúc này, nên vừa nghe anh gọi, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi, đôi mắt mở to, chớp chớp hai lần nhìn anh, sau mới “À.” Một tiếng rồi đứng lên đuổi theo sau lưng anh đi lên lầu.
“Đã điều tra ra chưa?”
Thư ký Mạc vội vàng báo cáo.
“Tôi đã cho người tới đó thăm dò, nhưng họ nói sáng hôm nay lúc họ mở cửa, đã nhìn thấy một chiếc túi xách màu trắng nằm trước lối ra vào của toà soạn, nên họ đã nhặt lên xem, thì nhìn thấy hợp đồng giao dịch giữa giám đốc xí nghiệp Chu thị và…” Cô nói tới đây thì ngập ngừng dừng lại.
Diệp Chi Sinh nghe đến túi xách màu trắng, liền đã biết phần hợp đồng trong tay họ chính là của Lương Tưởng Huân, vì đêm qua lúc cô kéo vali rời khỏi thư phòng, anh có nhìn thấy cô mang theo túi xách trắng.
Nhưng cô ngày trước chính là vì muốn giữ kín bí mật này, mà bị anh khinh bỉ, không tiếc lời miệt thị, chịu không ít uất ức cũng cắn răng chịu đựng, vậy lý do gì hôm nay lại bỏ thứ này trước toà soạn?
Là vì tối qua anh nói, cô không có tư cách nói câu xin lỗi, nên cô muốn bằng cách này có thể làm cho lương tâm không ray rứt? Hay là cô gặp phải tên cướp nào đó giật đi túi xách, sau khi lấy hết những thứ giá trị thì tiện tay vứt bừa ở đó?
Hoặc có kẻ nào muốn hảm hại cô, trước là khiến cô bị thương, sau đó mang túi xách cô đặt ở trước cổng toà soạn, hòng huỷ hoại danh dự, khiến cho cô không còn mặt mũi?
Có thể là…
Có lẽ là...
Anh đặt ra rất nhiều trường hợp, nhưng vẫn không dám khẳng định một cái nào, bởi vì niếu là trường hợp thứ hai, chuyện xảy ra như thế, cô ở đâu lại không xuất hiện? Niếu là trường hợp thứ ba, chuyện anh và cô ly hôn vốn không ai biết, niếu như cô gặp phải nguy hiểm, có người nhìn thấy nhất định sẽ đến tai anh…
“Giám đốc, bây giờ nên làm thế nào?”
“Alo? Giám đốc, ngài còn ở đó không?”
“Alo?”
Giọng thư ký Mạc cứ không ngừng truyền tới từ trong ống loa nghe điện thoại, làm cắt đứt dòng suy nghĩ, anh hắng giọng một cái mới trầm giọng nói.
“Cô bảo người đi thoả thuận với họ, chặn hết tin tức về bài báo đó, rồi xem họ là cần bao nhiêu thì đáp ứng cho họ bấy nhiêu.”
“Giám đốc, chuyện đó e là không được đâu, tính khí của tổng biên tập bên toà soạn Rezar có chút quái gở, ông ta có một quy tắc, trước giờ không nhận hối lộ, mà chỉ trao đổi tin tức, trừ phi…” Thư Ký Mạc dừng lại một chút, mới lại nói tiếp.
“Trừ phi chúng ta có tin tức nào khác tốt hơn đưa cho ông ấy, bằng không sẽ khó mà thoả thuận.”
“Tin tốt hơn?” Diệp Chi Sinh nhăn mi tâm, lập lại câu nói của thư ký, sau mới nói: “Cô tạm thời cứ xử lý việc công ty đi, đợi điện thoại của tôi.” Rồi không đợi nghe thư ký nói gì đã ấn kết thúc cuộc gọi.
Anh nhìn bài báo trên màng hình laptop lần nữa, mới rũ mi mắt xuống, lướt lướt ngón tay trên điện thoại vào trong danh bạ, tìm số của Chu Chính Nam, vừa chuẩn bị gọi đi một cuộc, thì bên ngoài liền truyền tới tiếng gõ cửa, cùng giọng nói của người giúp việc.
“Diệp thiếu gia, dưới lầu có khách họ Chu tới, Diệp lão phu nhân bảo tôi lên gọi cậu xuống dưới ạ.”
Động tác ấn phím gọi của diệp Chi Sinh hơi dừng lại, -Tới cũng thật nhanh- anh nghĩ rồi khẽ nhếch môi, sau mới lên tiếng.
“Tôi biết rồi.” Sau đó cất điện thoại trở vào trong túi, kéo ngăn tủ lấy ra một phần văn kiện, đứng lên tiêu sái đi xuống lầu.
Diệp Chi Sinh còn chưa xuống hết bậc thang, đã nghe được giọng nói của bà Kiều Mẫn đang giải thích qua loa chuyện tráo thật giả, Chu Chính Nam và Chu Bội Ngọc thì cúi thấp đầu, vẻ mặt ăn năn hối hận thành khẩn nói xin lỗi.
Anh không vội lên tiếng mà thong thả ngồi xuống ghế sofa xem màn kịch nhàm chán.
Chu Chính Nam nhìn thấy Diệp Chi Sinh trên tay cầm tập văn kiện ngồi xuống đối diện, lo sợ anh có ý định huỷ tất cả các hợp đồng tăng vốn trước đây, liền vội vàng lên tiếng.
“Chị Thiếu Lan, tôi thật rất hối hận về những chuyện mình đã làm, dù cho tôi có nói hàng trăm lời xin lỗi, cũng không thể bù đắp được thanh danh dòng họ cho Diệp gia.”
“Ở trước mặt chị đây, Chu Chính Nam tôi cảm thấy rất hổ thẹn,chỉ cần chị thứ lỗi cho chúng tôi, dù chị nói muốn tôi lập tức chết, tôi cũng sẽ nguyện ý làm.”
Lâm Thiếu Lan ánh mắt đượm buồn, nhìn những con người bà tôn trọng, xem như là người thân ruột thịt này, chỉ biết thở dài, bà rất thất vọng với họ, cũng có hối hận, tự trách về bản thân, vì đã ép con trai mình thực hiện lời giao ước năm xưa.
Bà đã nghĩ, niếu như ngày hôm đó, bà không quá nôn nóng chuyện chung thân đại sự cho con trai, không ngày ngày hối thúc con trai đồng ý, có lẽ ngày hôm nay con trai bà đã không phải đau lòng như thế này, và cũng sẽ không phải ngồi ở đây, nhìn họ trong cục diện khó xử, rối tinh rối mù mà không có cách nào mở miệng nói tha thứ.
Trước những lời xin lỗi thành khẩn của họ, bà vẫn chưa hề nói lời gì, cho đến khi nghe Chu Chính Nam đòi chết đòi sống, bà mới lo lắng lên tiếng.
“Ngài Chu, xin đừng nói như vậy.” Sau đó quay sang nhìn con trai: “A Sinh, con nói gì đi.”
Kiều Mẫn nhìn thấy Diệp Chi Sinh không có ý muốn động môi, mới lại nói.
“Lương Tưởng Huân tuy không phải là con gái ruột của tôi, nhưng ở trong lòng tôi từ trước đến nay luôn yêu thương, và xem con bé như con gái ruột của mình.”
“Tôi biết mình đã sai khi làm ra chuyện xấu hổ như thế… Nhưng xin hãy tin tôi, tôi thật sự trao cho cậu Diệp thứ tốt nhất, cậu Diệp đã ở cạnh Lương Tưởng Huân một thời gian dài, chắc chắn cũng hiểu được điều này…”
“Bà đừng luôn miệng nhắc Lương Tưởng Huân ở trước mặt tôi, cũng không cần phải tới đây nói lời thừa, càng cố giải thích, chỉ càng làm tôi thêm phát ngấy với màn kịch dài tập của các người thôi.”
Diệp Chi Sinh vẫn luôn ở trong trạng thái trầm mặc từ khi vừa bước vào phòng khách, bất ngờ gắt giọng trào phúng, cắt đứt nữa câu sau chưa nói hết của bà Kiều Mẫn, sau đó dời tầm mắt tới trên người Chu Chính Nam, vẻ mặt xem thường, nhếch môi cười nhạt, tiếp tục buông lời sắt bén.
“Ông cũng không cần lo lắng tôi sẽ rút hết vốn trở về, mà tận lực diễn kịch ở trước mặt tôi nữa, ông không biết rằng mình diễn rất tệ sao?”
Bị Diệp Chi Sinh nhìn thấu tâm cơ, vẻ mặt Chu Chính Nam liền có chút biến sắc, đôi mắt đào quanh một vòng, cánh môi mấp máy tìm lời giải thích. thì Diệp Chi Sinh đã đứng bật dậy, quét ánh mắt về phía Chu Bội Ngọc, nói cực nhạt.
“Cô theo tôi lên đây.”
Chu Bội Ngọc không nghĩ Diệp Chi Sinh sẽ mở miệng nói chuyện với cô vào lúc này, nên vừa nghe anh gọi, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi, đôi mắt mở to, chớp chớp hai lần nhìn anh, sau mới “À.” Một tiếng rồi đứng lên đuổi theo sau lưng anh đi lên lầu.
Tác giả :
Yên Mặc