Yêu Em Như Sinh Mệnh
Chương 129: Tiệc trên du thuyền (3)
Lương Tưởng Huân bởi vì lạ chỗ ở, cộng thêm việc buổi chiều nghe người bảo vệ nói, Diệp Chi Sinh vẫn thường hay tới đây nghỉ ngơi qua đêm, làm cho cô trong lòng cứ luôn thấp thỏm, suốt cả một đêm điều không dám chợp mắt, thẳng cho đến khi trời sáng, cô mới mệt mỏi ngủ một giấc sâu.
Lúc cô tỉnh dậy lần nữa, liếc nhìn đồng hồ thì đã là mười một giờ trưa, cô trong lòng thầm nghĩ, giờ này Diệp Chi Sinh hẳn là đang bận rộn ở công ty đi, cho nên thời điểm hiện tại, cô xem như vẫn còn toàn mạng.
Lương Tưởng Huân nghĩ vậy vẻ mặt mới tươi tỉnh lên một chút, sau khi bước chân xuống giường, còn cảm thấy tâm tình tốt mà đan hai tay vào nhau vươn lên đỉnh đầu, làm động tác thể dục.
Nhưng là ngay lúc cánh tay cô vừa mới vươn lên được một nữa, thì bên ngoài cửa liền truyền đến một tiếng “cạch.” Cô theo bản năng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Cánh cửa mở ra, cô sau khi nhìn rõ ràng thân ảnh cao lớn đang đứng ở nơi cửa kia là Diệp Chi Sinh, toàn thân liền giống như bị điểm huyệt đạo, thân thể cứng đờ, ánh mắt mang theo vài phần không tin tưởng, nghiên đầu nhìn anh hỏi một câu hết sức ngây thơ.
“A… Không phải giờ này anh nên ở công ty sao? Tới đây làm chi vậy?”
Diệp Chi Sinh đứng ở nơi cửa không có động môi nói chuyện, ánh mắt ban đầu thẳng tắp nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, nhưng chỉ một giây sau đó liền bị thứ gì đó thu hút, tầm mắt liền rơi xuống nơi đôi chân trắng nuột thon dài, con ngươi chầm chậm di chuyển lên trên, đến qua đầu gối chân một chút thì dừng hẳn lại.
Là do người nào đó vươn tay lên cao, chiếc áo mặc trên người cũng theo đó bị kéo lên, ở nơi nào đó không được vạt áo sơ mi che chắn tốt, làm lộ ra hơn một nữa nội y màu đen, cặp mông ẩn hiện như đang mời gọi, khiêu khích người ta phạm tội.
Làm cho Diệp Chi Sinh sau khi nhìn thấy một màn này, khuôn mặt tuấn dật cũng nhiễm lên một tầng hồng nhạt.
Lương Tưởng Huân vốn không hiểu chuyện gì, chỉ nhìn thấy trên trán anh khẽ nhăn lại, nhìn chòng chọc vào cô, cô theo quán tính cũng cúi đầu nhìn bản thân một chút.
Cô giống như đại não bị hỏng, ánh mắt rơi xuống nhìn bản thân một lần, ước chừng năm giây lại ngẩng đầu nhìn lại anh một lần, hành động này lập lại tới lần thứ ba, cô mới ý thức được rốt cuộc anh là đang nhìn cái gì.
Các đốt nóng trên mặt cô lập tức khếch tán, lan tràn khắp nơi trên gương mặt, hai cánh tay liền vội vội vàng vàng buông xuống, nắm kéo vạt áo tận lực che chắn nội y và da thịt bại lộ ra ngoài của mình.
Diệp Chi Sinh lúc này đã kịp phục hồi tinh thần, nhìn thấy Lương Tưởng Huân lúng túng chỉnh sửa lại áo, anh trước khẽ hắng giọng một tiếng, sau đó quay đầu nhìn đi nơi khác.
Cả căn phòng bỗng chốc yên lặng không một tiếng động, thế nhưng loại yên tĩnh này không hề tốt đẹp một chút nào, không khí quanh phòng tràn ngập ngượng ngùng và căng thẳng.
Lương Tưởng Huân thẹn đến mặt đỏ như quả cà chua chín, chỉ hận không thể lập tức tìm một cái hố chui xuống cho xong, cô cắn cắn môi dưới im lặng hồi lâu, qua gần năm phút mới len lén nhìn về phía anh một chút, sau đó phát hiện anh đang nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt không có nữa điểm nhiệt độ ấp nào, sắc mặt rất không cao hứng.
Bởi vì áo cô đang mặc trên người áo sơ mi của anh, cho rằng anh vì chuyện này tức giận, nên bối rối mở miệng giải thích.
“Cái đó… Tôi không phải cố ý lấy áo của anh dùng đâu, chỉ là ngày hôm qua anh kéo tôi đi vội vàng như vậy, tôi không kịp mang theo đồ dùng nào cả, nên là tôi…”
Diệp Chi Sinh cứ nhìn chòng chọc vào cô như thế, khiến cô cảm giác mất tự nhiên, trong miệng ấp a ấp úng nói được bấy nhiêu, rồi ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác, đưa về phía anh một cái lưng nhỏ.
Lúc cô tỉnh dậy lần nữa, liếc nhìn đồng hồ thì đã là mười một giờ trưa, cô trong lòng thầm nghĩ, giờ này Diệp Chi Sinh hẳn là đang bận rộn ở công ty đi, cho nên thời điểm hiện tại, cô xem như vẫn còn toàn mạng.
Lương Tưởng Huân nghĩ vậy vẻ mặt mới tươi tỉnh lên một chút, sau khi bước chân xuống giường, còn cảm thấy tâm tình tốt mà đan hai tay vào nhau vươn lên đỉnh đầu, làm động tác thể dục.
Nhưng là ngay lúc cánh tay cô vừa mới vươn lên được một nữa, thì bên ngoài cửa liền truyền đến một tiếng “cạch.” Cô theo bản năng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Cánh cửa mở ra, cô sau khi nhìn rõ ràng thân ảnh cao lớn đang đứng ở nơi cửa kia là Diệp Chi Sinh, toàn thân liền giống như bị điểm huyệt đạo, thân thể cứng đờ, ánh mắt mang theo vài phần không tin tưởng, nghiên đầu nhìn anh hỏi một câu hết sức ngây thơ.
“A… Không phải giờ này anh nên ở công ty sao? Tới đây làm chi vậy?”
Diệp Chi Sinh đứng ở nơi cửa không có động môi nói chuyện, ánh mắt ban đầu thẳng tắp nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, nhưng chỉ một giây sau đó liền bị thứ gì đó thu hút, tầm mắt liền rơi xuống nơi đôi chân trắng nuột thon dài, con ngươi chầm chậm di chuyển lên trên, đến qua đầu gối chân một chút thì dừng hẳn lại.
Là do người nào đó vươn tay lên cao, chiếc áo mặc trên người cũng theo đó bị kéo lên, ở nơi nào đó không được vạt áo sơ mi che chắn tốt, làm lộ ra hơn một nữa nội y màu đen, cặp mông ẩn hiện như đang mời gọi, khiêu khích người ta phạm tội.
Làm cho Diệp Chi Sinh sau khi nhìn thấy một màn này, khuôn mặt tuấn dật cũng nhiễm lên một tầng hồng nhạt.
Lương Tưởng Huân vốn không hiểu chuyện gì, chỉ nhìn thấy trên trán anh khẽ nhăn lại, nhìn chòng chọc vào cô, cô theo quán tính cũng cúi đầu nhìn bản thân một chút.
Cô giống như đại não bị hỏng, ánh mắt rơi xuống nhìn bản thân một lần, ước chừng năm giây lại ngẩng đầu nhìn lại anh một lần, hành động này lập lại tới lần thứ ba, cô mới ý thức được rốt cuộc anh là đang nhìn cái gì.
Các đốt nóng trên mặt cô lập tức khếch tán, lan tràn khắp nơi trên gương mặt, hai cánh tay liền vội vội vàng vàng buông xuống, nắm kéo vạt áo tận lực che chắn nội y và da thịt bại lộ ra ngoài của mình.
Diệp Chi Sinh lúc này đã kịp phục hồi tinh thần, nhìn thấy Lương Tưởng Huân lúng túng chỉnh sửa lại áo, anh trước khẽ hắng giọng một tiếng, sau đó quay đầu nhìn đi nơi khác.
Cả căn phòng bỗng chốc yên lặng không một tiếng động, thế nhưng loại yên tĩnh này không hề tốt đẹp một chút nào, không khí quanh phòng tràn ngập ngượng ngùng và căng thẳng.
Lương Tưởng Huân thẹn đến mặt đỏ như quả cà chua chín, chỉ hận không thể lập tức tìm một cái hố chui xuống cho xong, cô cắn cắn môi dưới im lặng hồi lâu, qua gần năm phút mới len lén nhìn về phía anh một chút, sau đó phát hiện anh đang nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt không có nữa điểm nhiệt độ ấp nào, sắc mặt rất không cao hứng.
Bởi vì áo cô đang mặc trên người áo sơ mi của anh, cho rằng anh vì chuyện này tức giận, nên bối rối mở miệng giải thích.
“Cái đó… Tôi không phải cố ý lấy áo của anh dùng đâu, chỉ là ngày hôm qua anh kéo tôi đi vội vàng như vậy, tôi không kịp mang theo đồ dùng nào cả, nên là tôi…”
Diệp Chi Sinh cứ nhìn chòng chọc vào cô như thế, khiến cô cảm giác mất tự nhiên, trong miệng ấp a ấp úng nói được bấy nhiêu, rồi ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác, đưa về phía anh một cái lưng nhỏ.
Tác giả :
Yên Mặc