Yêu Em Không Dễ Đâu
Chương 7
Di Hân vội vã đến dọn dẹp phần thức ăn bị dính sữa, chuẩn bị thêm 2 phần ăn mới. Hạo Thần thì rút hai ba cái khăn trong hộp lau lau mặt – “Phản ứng không tồi”.
“Sao lại dễ chết như vậy?” – Sáng sớm nghe chuyện chết chốc thật mất hứng.
“Tôi chỉ đùa cô thôi” – Hắn gấp tờ báo lại để qua một bên, bắt đầu ăn sáng.
“Đùa như vậy cũng được sao? Đúng là dọa người mà” - Cô không đồng tình chu chu cái miệng nói.
“Hay là cô đi theo tôi, dù sao tôi cũng định ăn sáng xong đến bệnh viện xem hắn thế nào.”
Nhược Thi gật đầu, cũng bắt đầu ăn. Cắn được một miếng bánh mì, cô bỏ xuống vì ăn không được, cô căn bản là ăn không được bơ.
“Ăn hết đi, đừng lãng phí” – Hắn ra lệnh, thật lạnh lùng nha, cũng không biết là người ta ăn không được mà nói vậy đó. Nhưng sự thật thì chỉ tại hắn thấy cô gầy, muốn cô ăn nhiều để mập mạp chút. Vậy thì khi hắn ‘ăn cô’ mới ngon miệng được. Hí hí!
“Tôi không ăn được bơ!” – Cô chau mày lại, tự nghĩ tôi không phun miếng bánh vào mặt chú là may rồi, nuốt vào thật buồn nôn.
Hắn không nói thêm gì, ăn cũng đã xong, cô thì chỉ uống được nữa cốc sữa (nữa cốc còn lại phun ra hết rồi). Như hắn nói là cô theo hắn đến bệnh viện, ngồi ở ghế phụ, thầm mắng ả Cách Cách hôm nay dám bỏ mặt mình. – “Cách Cách hôm nay không đến sao?”
“Nó bận đi mua ít đồ, tối sẽ đến dùng bữa” – Cũng chỉ nói được mấy câu, cả hai tiếp tục im lặng.
Bệnh viện.
Lâm Thịnh đã được chuyển đến phòng bệnh đặc biệt, hiện tại Kỳ Hiếu Mân và trợ lý của mình là Lục Tiếu Thanh đang đàm phán cùng hắn.
Hạo Thần và Nhược Thi vừa đến là đã được bác sĩ Hoàn Nghiên đưa đến văn phòng của mình.
“Xin chào tiểu thư, tôi là Hoàn Nghiên” – Hắn đưa tay ra.
“Chào Hoàn tiên sinh, tôi là Tô Nhược Thi” – Cô bắt tay cùng hắn.
Nhất thời Hạo Thần thấy hơi tức giận, gọi bạn hắn là tiên sinh lịch sự như vậy, nhưng đối diện hắn thì lại gọi một tiếng chú.
“Người không có đạo đức như cậu mà cũng được làm bác sĩ sao? Đặt camera trong phòng bệnh nhân?” – Hạo Thần ngồi trước màn hình máy tính mỉa mai.
“Là tên Hiếu Mân kêu mình làm vậy, hắn muốn cậu xem cuộc đối thoại trong phòng, vì hiện tại cũng không ai đến gần hắn được ngoại trừ luật sư. Hai người cùng xem đi” – Hoàn Nghiên ngồi ngã lưng ra sau, 2 chân đặt trên bàn làm viêc, chỉ vào màn hình.
Trong phòng bệnh của Lâm Thịnh, hắn đang ngồi trên giường bệnh, thuận tay cầm trái táo ngoạm một miếng lớn, mở miệng nói.
“Về nói lại với con tiện nhân đó, phủi mông chuẩn bị ngồi tù, đừng mong hòa giải. Các người cũng không cần nói nhiều, cút hết đi. Không ta kiện các người tội quấy rối.”
Nước miếng phun phèo phèo về phía Hiếu Mân, hắn vừa đến chưa kịp nói câu nào là đã bị bom nước miếng oanh tạc, dù gì cũng là đại luật sư thật thấy mất mặt với cấp dưới.
“Lâm tiên sinh, chúng tôi đến đây là cũng làm theo quy định, ông không có quyền kiện chúng tôi. Tô tiểu thư có thiện ý muốn tôi đến khuyên can ông hòa giải, chúng tôi sẽ bồi thương thích đáng cho ông” – Mân Hiên vẫn giữ đúng thái độ hòa nhã khuyên can ông.
“SHIT, tao không cần tiền, ông đây đâu thiếu tiền, tao đường đường là kế toán trưởng của Quan thị, chuyện lần này thật sự lấy hết mặt mũi của tao, về nói lại với ã, muốn gì thì cứ đến đây gặp riêng lão, tao đây sẵn tiếp.” – Hắn ném luôn trái táo đang ăn dở về phía Hiếu Mân.
“Kỳ tiên sinh, ngài không sao chứ?” – Tiếu Thanh bước đến lấy khăn giấy chùi chùi chỗ áo bị dơ cho anh.
“Không sao, tôi vào nhà vệ sinh, cô ở đây đợi” – Nói xong anh bước ra ngoài.
Trong phòng bệnh hiện giờ còn có Lâm Thịnh và Tiếu Thanh, cô vẫn ngồi im lặng gần giường. Khi đó, ngồi trước màn hình xem, lâu như vậy Hiếu Mân vẫn chưa trở về nên Hạo Thần có hơi bực mình.
“Cái tên đó, không biết dở trò gì, hắn một tuần nay chưa đi sao?”
“Hắn làm gì cũng có nguyên do cả, nhìn xem kìa.” – Hàn Nghiên chỉ vào màn hình.
Lúc này Hiếu Mân vẫn chưa quay lại, nhưng đã thấy tên Lâm Thịnh kia bước xuống giường.
“Ông muốn đi đâu? – Tiếu Thanh cũng đứng dậy.
“Nè mỹ nhân, sao nãy giờ không thấy em lên tiếng? Ngại ngùng gì hả?” – Lâm Thinh đưa tay nâng cằm cô lên.
“Tránh ra!” – Tiếu Thanh hất tay hắn ra rồi lùi lại phía sau.
Hắn vẫn tiến lại gần – “Đừng sợ mà, ta sẽ nhẹ nhàng thôi, em đừng có không biết điều như con nhỏ họ Tô kia, bỏ tên luật sư quèn đó mà theo anh đây.”
“Buông ra, cứu với!”
Hắn tham lam dùng tay kẹp chặt thắt lưng cô, tay còn lại thì mò mẫm vào trong áo. – “Thật mềm mịn nha!”
“A! Kỳ Hiếu Mân” – Cô dùng sức hét thật lớn gọi tên hắn.
RẦM – Cửa đột nhiên bị đạp vào, trước mắt là Hiếu Mân và vài tên cảnh sát.
“Lâm tiên sinh, còn dám chối không/?” – Hiếu Mân hòa nhã nói
Lâm Thinh đứng ngơ ngác tay cũng buông lỏng ra, mấy tên cảnh sát đến giữ chặt hắn. Đợi mọi người đã đi hết bên trong chỉ còn lại 2 người.
“Không sao chứ? Đừng sợ, tôi đã dự liệu trước nên chắc chắn sẽ không để cô phải gặp nguy hiểm.” – Hiếu Mân đỡ cô dậy.
CHÁT! – “Anh lợi dụng tôi?”
Cô tát hắn, không biết hắn có đau không nhưng tay cô thì nóng rát.
“Trợ lý Lục, cô đâu cần phẫn nộ như vậy? Việc gì tôi không chắc thì sẽ không làm.” – Hắn hơi nhếch môi lên.
Tiếu Thanh không nói gì đi luôn ra ngoài. Hiếu Mân thì bước lại gần cái camera mỉm cười đắc ý như nói ‘đã thấy rõ chưa!’
Xong Hiếu Mân bước ra ngoài rồi đi đên văn phòng của Hoàn Nghiên.
Biết Hiếu Mân bước vào Hạo Thần quay lại nói – “Kỳ luật sư cậu lần này hy sinh không ít, vì giúp mình mà chịu ăn cả cái tát, cậu nói xem mình nên trả công cậu thế nào đây?”
Hiếu Mân lườm hắn một cái – “Tô tiểu thư, vụ án lần này xin cô yên tâm, có lẽ lời khai của hắn đã không còn tin cậy, đoạn phim vừa rồi sẽ được đưa đến cảnh sát Khương, hắn sẽ tự biết sử lý.”
“Nhưng quay lén như vậy là không đúng với quy định cho lắm, có khi nào chuyện càng thêm rắc rối?” – Nhược Thi nói
Hoàn Nghiên đứng dậy – “Tô tiểu thư yên tâm, tên đó chuyện gì không chắc thắng thì không làm đâu.”
“Lân này thật sự cảm ơn các anh” – Nhược Thi cúi người.
Trên đường về
“Chú định đi đâu? Đây không phải đường về nhà a!”
“Đến nơi sẽ biết”
Hạo Thần chở cô đến một nhà hàng Trung Quốc, đến nơi hắn mở cửa xe cho cô xuống.
“Sao lại đến đây?”
“Lúc sáng cô chưa ăn gì mà, giờ đến đây thích gì cứ gọi”
Nhà hàng này thật lớn lại có hơn chục tầng, cả hai người được đưa đến một gian phòng rất rộng, bàn ăn đủ cho mười người nhưng chỉ có 2 người ngồi.
“Chỉ có 2 người, chú không cần phải đưa tôi đến nơi rộng vậy, thật lãng phí” – Cô bĩu môi.
“Này, cô gọi bạn của tôi là anh, sao tôi thì lại gọi là chú?” – Hắn trong giọng nói có phần bất mãn.
“Đã nói vì chú là cậu của Hàn Hàn, sao chú cứ vì cách xưng hô mà kiếm chuyện”
Hắn cũng không rảnh đôi co cùng cô nhóc này, chỉ liên tục gấp đồ ăn vào chén cho Nhược Thi – “Sao này cô không ăn được những món gì thì cứ nói với dì Hân, tránh xảy ra tình trạng như lúc sáng phải để bụng rỗng.” – Thật ân cần.
“Không cần đâu, chuyện cũng đã được giải quyết, tôi định sẽ đi tìm phòng trọ, cám ơn chú đã giúp đỡ, còn việc ở công ty khi nào tôi có thể trở về được?”
“Thuê phòng? Công ty? Đều không được.” – Hắn buông đũa, bắt đầu nói chuyện nghiêm túc.
“Tại sao?” – Cô trợn tròn mắt
“Xem ra tôi phải nói thẳng vào vấn đề thôi”
Nhược Thi cũng không ăn tiếp, lắng nghe từng chữ Hạo Thần nói
“Làm tình nhân của tôi, để trừ 10 vạn kia” – Uy, ca ơi! Thẳng quá rồi đó, sao người ta tiếp thu nổi.
“Cái … cái gì? Ông chú biến thái này!” – Tay cô chỉ chỉ vào mặt hắn
“Sao hả? Không đồng ý? Cầm 10 vạn của tôi rồi tính bỏ chạy à. Cô nên biết chuyện vừa rồi đều dựa vào thế lực của tôi nên chuyện gì cũng đều nằm trong lòng bàn tay. Nếu cô chống lại, chỉ có kết cục như tên Lâm Thịnh kia, có khi còn thảm hại hơn.”
“Chú đừng dọa tôi, tôi … tôi sẽ mượn Cách Cách, và nói cho cậu ấy biết bộ mặt thật của chú”
“Đừng làm chuyện ngốc ngếch, nếu cô làm vậy, chuyện Cách Cách và Thiên La lén quen nhau 10 năm nay, tôi cũng sẽ không để yên nữa. Nếu nó biết cô là người làm bại lộ chuyện, không biết sẽ hận cô thế nào?” – Bị nắm cán rồi chị ơi
“Tôi .. tôi đã nói ra đâu mà tại tôi? Nhưng sao chú lại biết, mà tại sao vẫn không nói ra?”
“Không chuyện gì qua mặt được tôi, tôi không nói ra là vì đang phân vân không biết nên chọn ai để giữ lại bên mình. Nên đưa Cách Cách đi thật xa, hay là Thiên La đi thật xa? Kết quả chỉ chọn 1, cho cả 2 ở cùng một chổ là không thể”
“Tại sao? Họ đều là người mà ông tin tưởng”
“Cô bé à, không nên biết quá nhiều” – Hắn nâng cằm cô lên – “Sao hả? Quyết định thế nào?”
Nhược Thi đắn đo suy nghĩ, thấy tức ghê vô duyên bị kéo vào chuyện của họ, lại còn bị đưa vào tròng. Thiệt tức.
Hạo Thần thấy cô đăm chiêu không đưa ra được đáp án nên lên tiếng – “Suy nghĩ đi, sáng mai trả lời tôi. Sao hả?”
Sao cái con khỉ - Cô thầm nghĩ, cuối cùng chỉ biết gật gật đầu. Hsọ Thần thì khóe môi cong lên trông như rất vừa lòng.
Đúng như đã nói, buổi tối Cách Cách đến dùng cơm, sau khi ăn xong Nhược Thi kéo Cách Cách lên phòng nói là tâm sự chứ thật ra là hỏi cung vài chuyện a.
“Sao lại dễ chết như vậy?” – Sáng sớm nghe chuyện chết chốc thật mất hứng.
“Tôi chỉ đùa cô thôi” – Hắn gấp tờ báo lại để qua một bên, bắt đầu ăn sáng.
“Đùa như vậy cũng được sao? Đúng là dọa người mà” - Cô không đồng tình chu chu cái miệng nói.
“Hay là cô đi theo tôi, dù sao tôi cũng định ăn sáng xong đến bệnh viện xem hắn thế nào.”
Nhược Thi gật đầu, cũng bắt đầu ăn. Cắn được một miếng bánh mì, cô bỏ xuống vì ăn không được, cô căn bản là ăn không được bơ.
“Ăn hết đi, đừng lãng phí” – Hắn ra lệnh, thật lạnh lùng nha, cũng không biết là người ta ăn không được mà nói vậy đó. Nhưng sự thật thì chỉ tại hắn thấy cô gầy, muốn cô ăn nhiều để mập mạp chút. Vậy thì khi hắn ‘ăn cô’ mới ngon miệng được. Hí hí!
“Tôi không ăn được bơ!” – Cô chau mày lại, tự nghĩ tôi không phun miếng bánh vào mặt chú là may rồi, nuốt vào thật buồn nôn.
Hắn không nói thêm gì, ăn cũng đã xong, cô thì chỉ uống được nữa cốc sữa (nữa cốc còn lại phun ra hết rồi). Như hắn nói là cô theo hắn đến bệnh viện, ngồi ở ghế phụ, thầm mắng ả Cách Cách hôm nay dám bỏ mặt mình. – “Cách Cách hôm nay không đến sao?”
“Nó bận đi mua ít đồ, tối sẽ đến dùng bữa” – Cũng chỉ nói được mấy câu, cả hai tiếp tục im lặng.
Bệnh viện.
Lâm Thịnh đã được chuyển đến phòng bệnh đặc biệt, hiện tại Kỳ Hiếu Mân và trợ lý của mình là Lục Tiếu Thanh đang đàm phán cùng hắn.
Hạo Thần và Nhược Thi vừa đến là đã được bác sĩ Hoàn Nghiên đưa đến văn phòng của mình.
“Xin chào tiểu thư, tôi là Hoàn Nghiên” – Hắn đưa tay ra.
“Chào Hoàn tiên sinh, tôi là Tô Nhược Thi” – Cô bắt tay cùng hắn.
Nhất thời Hạo Thần thấy hơi tức giận, gọi bạn hắn là tiên sinh lịch sự như vậy, nhưng đối diện hắn thì lại gọi một tiếng chú.
“Người không có đạo đức như cậu mà cũng được làm bác sĩ sao? Đặt camera trong phòng bệnh nhân?” – Hạo Thần ngồi trước màn hình máy tính mỉa mai.
“Là tên Hiếu Mân kêu mình làm vậy, hắn muốn cậu xem cuộc đối thoại trong phòng, vì hiện tại cũng không ai đến gần hắn được ngoại trừ luật sư. Hai người cùng xem đi” – Hoàn Nghiên ngồi ngã lưng ra sau, 2 chân đặt trên bàn làm viêc, chỉ vào màn hình.
Trong phòng bệnh của Lâm Thịnh, hắn đang ngồi trên giường bệnh, thuận tay cầm trái táo ngoạm một miếng lớn, mở miệng nói.
“Về nói lại với con tiện nhân đó, phủi mông chuẩn bị ngồi tù, đừng mong hòa giải. Các người cũng không cần nói nhiều, cút hết đi. Không ta kiện các người tội quấy rối.”
Nước miếng phun phèo phèo về phía Hiếu Mân, hắn vừa đến chưa kịp nói câu nào là đã bị bom nước miếng oanh tạc, dù gì cũng là đại luật sư thật thấy mất mặt với cấp dưới.
“Lâm tiên sinh, chúng tôi đến đây là cũng làm theo quy định, ông không có quyền kiện chúng tôi. Tô tiểu thư có thiện ý muốn tôi đến khuyên can ông hòa giải, chúng tôi sẽ bồi thương thích đáng cho ông” – Mân Hiên vẫn giữ đúng thái độ hòa nhã khuyên can ông.
“SHIT, tao không cần tiền, ông đây đâu thiếu tiền, tao đường đường là kế toán trưởng của Quan thị, chuyện lần này thật sự lấy hết mặt mũi của tao, về nói lại với ã, muốn gì thì cứ đến đây gặp riêng lão, tao đây sẵn tiếp.” – Hắn ném luôn trái táo đang ăn dở về phía Hiếu Mân.
“Kỳ tiên sinh, ngài không sao chứ?” – Tiếu Thanh bước đến lấy khăn giấy chùi chùi chỗ áo bị dơ cho anh.
“Không sao, tôi vào nhà vệ sinh, cô ở đây đợi” – Nói xong anh bước ra ngoài.
Trong phòng bệnh hiện giờ còn có Lâm Thịnh và Tiếu Thanh, cô vẫn ngồi im lặng gần giường. Khi đó, ngồi trước màn hình xem, lâu như vậy Hiếu Mân vẫn chưa trở về nên Hạo Thần có hơi bực mình.
“Cái tên đó, không biết dở trò gì, hắn một tuần nay chưa đi sao?”
“Hắn làm gì cũng có nguyên do cả, nhìn xem kìa.” – Hàn Nghiên chỉ vào màn hình.
Lúc này Hiếu Mân vẫn chưa quay lại, nhưng đã thấy tên Lâm Thịnh kia bước xuống giường.
“Ông muốn đi đâu? – Tiếu Thanh cũng đứng dậy.
“Nè mỹ nhân, sao nãy giờ không thấy em lên tiếng? Ngại ngùng gì hả?” – Lâm Thinh đưa tay nâng cằm cô lên.
“Tránh ra!” – Tiếu Thanh hất tay hắn ra rồi lùi lại phía sau.
Hắn vẫn tiến lại gần – “Đừng sợ mà, ta sẽ nhẹ nhàng thôi, em đừng có không biết điều như con nhỏ họ Tô kia, bỏ tên luật sư quèn đó mà theo anh đây.”
“Buông ra, cứu với!”
Hắn tham lam dùng tay kẹp chặt thắt lưng cô, tay còn lại thì mò mẫm vào trong áo. – “Thật mềm mịn nha!”
“A! Kỳ Hiếu Mân” – Cô dùng sức hét thật lớn gọi tên hắn.
RẦM – Cửa đột nhiên bị đạp vào, trước mắt là Hiếu Mân và vài tên cảnh sát.
“Lâm tiên sinh, còn dám chối không/?” – Hiếu Mân hòa nhã nói
Lâm Thinh đứng ngơ ngác tay cũng buông lỏng ra, mấy tên cảnh sát đến giữ chặt hắn. Đợi mọi người đã đi hết bên trong chỉ còn lại 2 người.
“Không sao chứ? Đừng sợ, tôi đã dự liệu trước nên chắc chắn sẽ không để cô phải gặp nguy hiểm.” – Hiếu Mân đỡ cô dậy.
CHÁT! – “Anh lợi dụng tôi?”
Cô tát hắn, không biết hắn có đau không nhưng tay cô thì nóng rát.
“Trợ lý Lục, cô đâu cần phẫn nộ như vậy? Việc gì tôi không chắc thì sẽ không làm.” – Hắn hơi nhếch môi lên.
Tiếu Thanh không nói gì đi luôn ra ngoài. Hiếu Mân thì bước lại gần cái camera mỉm cười đắc ý như nói ‘đã thấy rõ chưa!’
Xong Hiếu Mân bước ra ngoài rồi đi đên văn phòng của Hoàn Nghiên.
Biết Hiếu Mân bước vào Hạo Thần quay lại nói – “Kỳ luật sư cậu lần này hy sinh không ít, vì giúp mình mà chịu ăn cả cái tát, cậu nói xem mình nên trả công cậu thế nào đây?”
Hiếu Mân lườm hắn một cái – “Tô tiểu thư, vụ án lần này xin cô yên tâm, có lẽ lời khai của hắn đã không còn tin cậy, đoạn phim vừa rồi sẽ được đưa đến cảnh sát Khương, hắn sẽ tự biết sử lý.”
“Nhưng quay lén như vậy là không đúng với quy định cho lắm, có khi nào chuyện càng thêm rắc rối?” – Nhược Thi nói
Hoàn Nghiên đứng dậy – “Tô tiểu thư yên tâm, tên đó chuyện gì không chắc thắng thì không làm đâu.”
“Lân này thật sự cảm ơn các anh” – Nhược Thi cúi người.
Trên đường về
“Chú định đi đâu? Đây không phải đường về nhà a!”
“Đến nơi sẽ biết”
Hạo Thần chở cô đến một nhà hàng Trung Quốc, đến nơi hắn mở cửa xe cho cô xuống.
“Sao lại đến đây?”
“Lúc sáng cô chưa ăn gì mà, giờ đến đây thích gì cứ gọi”
Nhà hàng này thật lớn lại có hơn chục tầng, cả hai người được đưa đến một gian phòng rất rộng, bàn ăn đủ cho mười người nhưng chỉ có 2 người ngồi.
“Chỉ có 2 người, chú không cần phải đưa tôi đến nơi rộng vậy, thật lãng phí” – Cô bĩu môi.
“Này, cô gọi bạn của tôi là anh, sao tôi thì lại gọi là chú?” – Hắn trong giọng nói có phần bất mãn.
“Đã nói vì chú là cậu của Hàn Hàn, sao chú cứ vì cách xưng hô mà kiếm chuyện”
Hắn cũng không rảnh đôi co cùng cô nhóc này, chỉ liên tục gấp đồ ăn vào chén cho Nhược Thi – “Sao này cô không ăn được những món gì thì cứ nói với dì Hân, tránh xảy ra tình trạng như lúc sáng phải để bụng rỗng.” – Thật ân cần.
“Không cần đâu, chuyện cũng đã được giải quyết, tôi định sẽ đi tìm phòng trọ, cám ơn chú đã giúp đỡ, còn việc ở công ty khi nào tôi có thể trở về được?”
“Thuê phòng? Công ty? Đều không được.” – Hắn buông đũa, bắt đầu nói chuyện nghiêm túc.
“Tại sao?” – Cô trợn tròn mắt
“Xem ra tôi phải nói thẳng vào vấn đề thôi”
Nhược Thi cũng không ăn tiếp, lắng nghe từng chữ Hạo Thần nói
“Làm tình nhân của tôi, để trừ 10 vạn kia” – Uy, ca ơi! Thẳng quá rồi đó, sao người ta tiếp thu nổi.
“Cái … cái gì? Ông chú biến thái này!” – Tay cô chỉ chỉ vào mặt hắn
“Sao hả? Không đồng ý? Cầm 10 vạn của tôi rồi tính bỏ chạy à. Cô nên biết chuyện vừa rồi đều dựa vào thế lực của tôi nên chuyện gì cũng đều nằm trong lòng bàn tay. Nếu cô chống lại, chỉ có kết cục như tên Lâm Thịnh kia, có khi còn thảm hại hơn.”
“Chú đừng dọa tôi, tôi … tôi sẽ mượn Cách Cách, và nói cho cậu ấy biết bộ mặt thật của chú”
“Đừng làm chuyện ngốc ngếch, nếu cô làm vậy, chuyện Cách Cách và Thiên La lén quen nhau 10 năm nay, tôi cũng sẽ không để yên nữa. Nếu nó biết cô là người làm bại lộ chuyện, không biết sẽ hận cô thế nào?” – Bị nắm cán rồi chị ơi
“Tôi .. tôi đã nói ra đâu mà tại tôi? Nhưng sao chú lại biết, mà tại sao vẫn không nói ra?”
“Không chuyện gì qua mặt được tôi, tôi không nói ra là vì đang phân vân không biết nên chọn ai để giữ lại bên mình. Nên đưa Cách Cách đi thật xa, hay là Thiên La đi thật xa? Kết quả chỉ chọn 1, cho cả 2 ở cùng một chổ là không thể”
“Tại sao? Họ đều là người mà ông tin tưởng”
“Cô bé à, không nên biết quá nhiều” – Hắn nâng cằm cô lên – “Sao hả? Quyết định thế nào?”
Nhược Thi đắn đo suy nghĩ, thấy tức ghê vô duyên bị kéo vào chuyện của họ, lại còn bị đưa vào tròng. Thiệt tức.
Hạo Thần thấy cô đăm chiêu không đưa ra được đáp án nên lên tiếng – “Suy nghĩ đi, sáng mai trả lời tôi. Sao hả?”
Sao cái con khỉ - Cô thầm nghĩ, cuối cùng chỉ biết gật gật đầu. Hsọ Thần thì khóe môi cong lên trông như rất vừa lòng.
Đúng như đã nói, buổi tối Cách Cách đến dùng cơm, sau khi ăn xong Nhược Thi kéo Cách Cách lên phòng nói là tâm sự chứ thật ra là hỏi cung vài chuyện a.
Tác giả :
Tứ Diệp Thảo