Yêu Em Khó Lắm Hả Anh?
Chương 13: Anh trông chừng cô
Anh làm việc ở công ty đến chiều tối mới về nhà.
Lúc anh về, Khánh Hào đã dùng bữa xong và lên giường ngoan ngoãn đi ngủ.
Anh lên phòng tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ ngủ màu xám tro rồi đi sang phòng cô đang nằm.
Qua lời của bà quản gia thuật lại.
Bác sĩ nói cô bị sốt cao còn không đưa tới bệnh viện nhanh chóng, lại còn ngã cầu thang khiến bản thân rơi vào tình trạng nguy hiểm. May là chưa mất mạng.
Hiện tại cũng không còn gì đáng lo ngại. Bác sĩ đã kê đơn thuốc và băng lại vết thương trên trán cô.
Chỉ cần để cô tỉnh lại ăn uống đầy đủ và uống thuốc đúng giờ thì bệnh tình sẽ nhanh chóng khởi sắc.
Nhưng quản gia nói, từ sáng đến giờ cô cứ ngủ li bì chưa tỉnh dậy lần nào. Vì vậy thuốc đều chưa uống, cháo đều chưa ăn.
Cứ mãi im lặng nằm trên giường như một khúc gỗ.
Anh sờ lên trán cô thử, chợt rụt tay lại.
" Sao nóng dữ vậy? "
Đi ra khỏi phòng tìm một miếng dán hạ sốt mang vào dán lên trán cho cô.
Cảm nhận cái lạnh lạnh được dán trên trán. Mi mắt giật giật, cô nhíu mày cố gắng mở mắt.
Mắt vì ngủ lâu quá nên tầm nhìn có hơi mờ. Đầu lại có chút đau. Miệng lưỡi thì khô khốc đắng ngắt.
Phát hiện đây không phải căn phòng của anh, bản thân lại nằm trên giường. Cô giương mắt quan sát căn phòng xa lạ này.
" Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi sao? "
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, cô nhận ra đó là anh, bèn chống tay muốn ngồi dậy.
" Nằm yên đi "
Anh gằn giọng, cô không nghe lời, một mực muốn ngồi dậy cho bằng được.
Anh tỏa sát khí, ấn cô trở lại xuống giường.
" Em muốn xuống "
Cổ họng lập tức đau rát khi cô vừa nói tròn một câu. Lấy tay ôm cổ nhăn mặt.
Anh đi lại một cái bàn được đặt trong phòng, bên trên có một bình nước và mấy cái ly.
Rót cho cô một ly nước bưng lại.
" Uống đi rồi muốn nói gì thì nói "
Cô gật đầu, ngồi dậy. Đón nhận ly nước từ tay anh mà nốc sạch một hơi.
Cảm giác cổ họng đã dễ chịu so với trước, cô mới lên tiếng.
" Đây là phòng nào vậy? Mà sao em ở đây? Em nhớ em đi lấy nước rồi......"
" Rồi té ngã bất tỉnh ở cầu thang. Cô hôn mê gần được một ngày rồi đó. Mà phòng này là phòng dành cho khách "
Anh tiếp lời cô. Và trả lời câu hỏi khi nãy.
" Vậy hả? "
Cô trả ly nước cho anh. Đặt chân xuống giường định đi đâu đó.
" Này, cô mau nằm lại trên giường mau lên "
Anh quát, chỉ tay lên cái giường.
" Sao? Em muốn đi vệ sinh anh cũng không cho? "
Cô tức cười nhìn anh. Đôi chân đang bước cũng khựng lại.
" À..thì cô đi đi. Tôi xuống nhà hâm cháo đem lên cho cô "
Anh lúng túng xấu hổ. Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ này của anh đối với cô thay cho dáng vẻ lúc nào cũng lạnh lùng tức giận.
~~~~~~
Một lát, anh đem cháo lên, cô đang ngồi trên giường quay lưng nhìn về hướng cửa sổ.
Bóng lưng cô đơn tịch mịch hiện thân cho sự buồn bã của cô lúc này.
" Tôi mang cháo lên rồi. Cô ăn đi, uống thuốc đi ngủ. Trời đã khuya lắm rồi "
Anh bưng tô cháo đến trước mặt đưa cho cô. Thì ngẩn người khi thấy cô đang khóc.
" Sao lại khóc? "
" Không có gì? "
Cô gạt hết nước mắt trên mặt. Vươn tay đón nhận tô cháo từ tay anh. Ăn một muỗng, cô cảm nhận chất lỏng đặc sệt âm ấm trôi vào cổ họng không mấy khó ăn. Chừng gần nửa tô, đã ăn hết nổi.
" Em no rồi "
" Thuốc đây "
Anh lấy trong ngăn tủ ra một liều thuốc và rót ly nước đưa cho cô.
Nhận lấy và ngoan ngoãn uống dưới sự giám sát của anh.
" Anh về phòng đi. Cảm ơn anh. Mà khi ra anh tắt hộ em cái đèn "
Nói rồi cô nằm xuống trùm chăn kín mít từ đầu đến chân.
Anh không nói không rằng đi tới công tắt bật tắt hết đèn chỉ chừa lại cái đèn ngủ trong phòng, bưng cái tô đem dẹp rồi trở lên.
Bên phía giường trống, nệm đột nhiên lún sâu, vì động mà kéo chăn mở to mắt nhìn sang.
" Khánh Huy, sao anh không về phòng?"
" Tôi ở đây canh cô. Tránh tình trạng cô ngã cầu thang chập nữa "
Anh lạnh nhạt nói. Tay cầm điện thoại lướt lướt gì đấy.
" Thì cho là vậy. Nhưng sao anh không nằm ở sofa trong phòng mà nằm trên giường "
Cô càng nhích người lùi sát mép giường. Cô chưa từng nghĩ, cả hai sẽ nằm chung trên một chiếc giường.
Huống hồ gì anh luôn nói cô không xứng mà.
" Tôi không muốn lưng mình đau "
" Vậy anh ngủ trên giường. Em ngủ sofa"
" Tùy cô "
Anh chẳng mấy quan tâm mà trả lời. Dẹp điện thoại, khoanh tay trước ngực nhắm mắt ngủ. Đối với anh cô có ngủ ở đâu cũng được vì cô đã quen còn anh thì đã quen ngủ ở giường. Thậm chí trong thư phòng anh cũng đặt một chiếc giường ở đó.
Ôm theo cái chăn và cái gối lại sofa, cô đặt gối xuống nằm co người lại. Lấy cái chăn phủ lên. Mí mắt nặng nề, ngáp một cái, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
~~~~~~
Đến nửa đêm trời trở lạnh, không có chăn đắp. Anh đi lại sofa nhìn cái chăn trên người cô, thật muốn giật lấy nhưng không nỡ vì cô đang bệnh.
Nhiễm lạnh sẽ càng nặng thêm.
Thế là anh nửa muốn trở về phòng, nửa muốn ở lại.
Bởi nếu anh đi, cô có khi lại ngu ngốc mà đi ra cầu thang ngã nữa thì không may mắn như lần này đâu.
Sẽ thật sự mất mạng.
Mặc dù không thích cô nhưng anh không muốn cô xảy ra bất trắc hay mất mạng.
Thôi ráng chịu cái lạnh, anh leo lại lên giường. Co người thành một khối, tự tìm hơi ấm từ bản thân.
Chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Lúc anh về, Khánh Hào đã dùng bữa xong và lên giường ngoan ngoãn đi ngủ.
Anh lên phòng tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ ngủ màu xám tro rồi đi sang phòng cô đang nằm.
Qua lời của bà quản gia thuật lại.
Bác sĩ nói cô bị sốt cao còn không đưa tới bệnh viện nhanh chóng, lại còn ngã cầu thang khiến bản thân rơi vào tình trạng nguy hiểm. May là chưa mất mạng.
Hiện tại cũng không còn gì đáng lo ngại. Bác sĩ đã kê đơn thuốc và băng lại vết thương trên trán cô.
Chỉ cần để cô tỉnh lại ăn uống đầy đủ và uống thuốc đúng giờ thì bệnh tình sẽ nhanh chóng khởi sắc.
Nhưng quản gia nói, từ sáng đến giờ cô cứ ngủ li bì chưa tỉnh dậy lần nào. Vì vậy thuốc đều chưa uống, cháo đều chưa ăn.
Cứ mãi im lặng nằm trên giường như một khúc gỗ.
Anh sờ lên trán cô thử, chợt rụt tay lại.
" Sao nóng dữ vậy? "
Đi ra khỏi phòng tìm một miếng dán hạ sốt mang vào dán lên trán cho cô.
Cảm nhận cái lạnh lạnh được dán trên trán. Mi mắt giật giật, cô nhíu mày cố gắng mở mắt.
Mắt vì ngủ lâu quá nên tầm nhìn có hơi mờ. Đầu lại có chút đau. Miệng lưỡi thì khô khốc đắng ngắt.
Phát hiện đây không phải căn phòng của anh, bản thân lại nằm trên giường. Cô giương mắt quan sát căn phòng xa lạ này.
" Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi sao? "
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, cô nhận ra đó là anh, bèn chống tay muốn ngồi dậy.
" Nằm yên đi "
Anh gằn giọng, cô không nghe lời, một mực muốn ngồi dậy cho bằng được.
Anh tỏa sát khí, ấn cô trở lại xuống giường.
" Em muốn xuống "
Cổ họng lập tức đau rát khi cô vừa nói tròn một câu. Lấy tay ôm cổ nhăn mặt.
Anh đi lại một cái bàn được đặt trong phòng, bên trên có một bình nước và mấy cái ly.
Rót cho cô một ly nước bưng lại.
" Uống đi rồi muốn nói gì thì nói "
Cô gật đầu, ngồi dậy. Đón nhận ly nước từ tay anh mà nốc sạch một hơi.
Cảm giác cổ họng đã dễ chịu so với trước, cô mới lên tiếng.
" Đây là phòng nào vậy? Mà sao em ở đây? Em nhớ em đi lấy nước rồi......"
" Rồi té ngã bất tỉnh ở cầu thang. Cô hôn mê gần được một ngày rồi đó. Mà phòng này là phòng dành cho khách "
Anh tiếp lời cô. Và trả lời câu hỏi khi nãy.
" Vậy hả? "
Cô trả ly nước cho anh. Đặt chân xuống giường định đi đâu đó.
" Này, cô mau nằm lại trên giường mau lên "
Anh quát, chỉ tay lên cái giường.
" Sao? Em muốn đi vệ sinh anh cũng không cho? "
Cô tức cười nhìn anh. Đôi chân đang bước cũng khựng lại.
" À..thì cô đi đi. Tôi xuống nhà hâm cháo đem lên cho cô "
Anh lúng túng xấu hổ. Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ này của anh đối với cô thay cho dáng vẻ lúc nào cũng lạnh lùng tức giận.
~~~~~~
Một lát, anh đem cháo lên, cô đang ngồi trên giường quay lưng nhìn về hướng cửa sổ.
Bóng lưng cô đơn tịch mịch hiện thân cho sự buồn bã của cô lúc này.
" Tôi mang cháo lên rồi. Cô ăn đi, uống thuốc đi ngủ. Trời đã khuya lắm rồi "
Anh bưng tô cháo đến trước mặt đưa cho cô. Thì ngẩn người khi thấy cô đang khóc.
" Sao lại khóc? "
" Không có gì? "
Cô gạt hết nước mắt trên mặt. Vươn tay đón nhận tô cháo từ tay anh. Ăn một muỗng, cô cảm nhận chất lỏng đặc sệt âm ấm trôi vào cổ họng không mấy khó ăn. Chừng gần nửa tô, đã ăn hết nổi.
" Em no rồi "
" Thuốc đây "
Anh lấy trong ngăn tủ ra một liều thuốc và rót ly nước đưa cho cô.
Nhận lấy và ngoan ngoãn uống dưới sự giám sát của anh.
" Anh về phòng đi. Cảm ơn anh. Mà khi ra anh tắt hộ em cái đèn "
Nói rồi cô nằm xuống trùm chăn kín mít từ đầu đến chân.
Anh không nói không rằng đi tới công tắt bật tắt hết đèn chỉ chừa lại cái đèn ngủ trong phòng, bưng cái tô đem dẹp rồi trở lên.
Bên phía giường trống, nệm đột nhiên lún sâu, vì động mà kéo chăn mở to mắt nhìn sang.
" Khánh Huy, sao anh không về phòng?"
" Tôi ở đây canh cô. Tránh tình trạng cô ngã cầu thang chập nữa "
Anh lạnh nhạt nói. Tay cầm điện thoại lướt lướt gì đấy.
" Thì cho là vậy. Nhưng sao anh không nằm ở sofa trong phòng mà nằm trên giường "
Cô càng nhích người lùi sát mép giường. Cô chưa từng nghĩ, cả hai sẽ nằm chung trên một chiếc giường.
Huống hồ gì anh luôn nói cô không xứng mà.
" Tôi không muốn lưng mình đau "
" Vậy anh ngủ trên giường. Em ngủ sofa"
" Tùy cô "
Anh chẳng mấy quan tâm mà trả lời. Dẹp điện thoại, khoanh tay trước ngực nhắm mắt ngủ. Đối với anh cô có ngủ ở đâu cũng được vì cô đã quen còn anh thì đã quen ngủ ở giường. Thậm chí trong thư phòng anh cũng đặt một chiếc giường ở đó.
Ôm theo cái chăn và cái gối lại sofa, cô đặt gối xuống nằm co người lại. Lấy cái chăn phủ lên. Mí mắt nặng nề, ngáp một cái, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
~~~~~~
Đến nửa đêm trời trở lạnh, không có chăn đắp. Anh đi lại sofa nhìn cái chăn trên người cô, thật muốn giật lấy nhưng không nỡ vì cô đang bệnh.
Nhiễm lạnh sẽ càng nặng thêm.
Thế là anh nửa muốn trở về phòng, nửa muốn ở lại.
Bởi nếu anh đi, cô có khi lại ngu ngốc mà đi ra cầu thang ngã nữa thì không may mắn như lần này đâu.
Sẽ thật sự mất mạng.
Mặc dù không thích cô nhưng anh không muốn cô xảy ra bất trắc hay mất mạng.
Thôi ráng chịu cái lạnh, anh leo lại lên giường. Co người thành một khối, tự tìm hơi ấm từ bản thân.
Chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Tác giả :
Virgomeoconnho