Yêu Em Gái Không Cùng Cha Nhưng Khác Mẹ
Chương 10
Mới bước ra khỏi cửa phòng là bên phòng kia hắn cũng mới vừa bước ra, nhìn thấy nó, nó định tránh mặt nhưng làm sao có thể được, hắn không cho phép điều đó nên đến khát tay lên vai nó ra vẻ là anh em trong nhà để cho mọi người không nghi ngờ nhưng trong đầu hắn lúc này còn có ý đụng chạm cơ thể.Sáng nào cũng ăn ở ngoài không muốn ăn ở nhà nên tụi này cùng nhau khám phá những món ngon của bình minh, hôm nay tự dưng hắn đòi đi xe buýt, nó không hiểu tại sao.
- làm gì phải đi xe buýt?
- thử đi! - hắn cũng không muốn nói nhiều kéo nó đến trạm xe buýt, vừa đúng lúc xe dừng lại, buổi sáng người người tấp nập đi làm, đi học, đi ăn chứa đầy xe hết ghế, họ chen lấn nhau trong đó cũng có nó và hắn. nó tỏ vẻ khó chịu khi có nhiều sự đụng chạm bởi những người khác cứ đẩy qua đẩy lại để giành chổ, mặt nó nhăn lại làm như trách cứ nhìn hắn.
Hắn như đúng mục đích của mình nhưng cũng bày ra vẻ mặt hiểu ý, vòng một tay qua ôm eo nó áp sát nó vào hắn để không cho nó bị người khác chạm vào, một tay nắm tay vịnh để khỏi bị ngã. nó gần như nằm trong lòng hắn, nhưng trong khoảnh khắc này nó có cảm giác an toàn hơn bao giờ hết. Tuy nhiên khoảnh khắc ấy chỉ là nhất thời mà thôi vì trước giờ đối với hắn nó vẫn cảm thấy có gì đó không thể được thân thiết.
Xuống xe tại trạm gần trường, quanh đó có một cửa hàng ăn nhanh, sáng giờ cũng chưa ăn gì nên nó đành cùng hắn bước vào thưởng thức. chọn một cái bàn trống, gọi 2 tô phở, bổng tự dưng có một anh chàng đi đến chào hỏi:
- Phương ơi! mình có thể ngồi đây được chứ? - anh chàng trông rất xin trai, mang chất nửa dịu dàng nửa cứng rắn, lịch lãm và tuấn tú đi đến bàn nó hỏi.
- ừ! bạn ngồi đi! - nó gật đầu đồng ý ngay mà không hỏi hắn, hắn ngồi đó như vô hình nhìn 2 người nói chuyện. thì ra anh chàng đó là Quân, bạn học cùng lớp với nó và đặc biệt ở đây là bạn này học giỏi tương đương với nó chỉ thua kém một chút xíu nhanh nhẹn thôi.
Món ăn đã ra, hắn ngồi đối diện với nó, nó cùng Quân ngồi kế bên nói chuyện rơm rả, khiến hắn iếc xéo nhiều lần, bày ra vẻ mặt cực kì khó chịu.
- bạn học bài xong chưa, bửa nay có tiết kiểm tra? - Quân lên tiếng hỏi
- ừ mình học rồi! còn bạn? - nó cũng lịch sự hỏi lại.
- mình cũng chuẩn bị rồi! à mà nghe nói bạn định đăng kí thi học sinh giỏi môn Hóa hả?
- ờ mình định là như vậy? bạn định đăng ký môn nào không?
- mình muốn cùng bạn thi chung, dù gì cũng là bạn cùng lớp, ôn thi cùng môn mình thấy không bị đơn lẻ!
- vậy thì vui rồi!
- ờ! bạn tiếp ăn đi!
Nó không nói gì, gắp một miếng thịt bò lên ăn thì nhớ ra nảy giờ lo nói chuyện với Quân mà không quan tâm đến hắn. Trong lòng nó chỉ xem Quân là bạn tốt, thân vì Quân trong lớp rất quan tâm nó với lại học giỏi, thường xuyên cùng nó trao đổi cách giải bài tập nhưng có lẻ sự thân thiết ấy đã làm cho hắn không được vui cho mấy.
Lúc này nó ngẩn mặt lên nhìn qua ghế ngồi của hắn thì....
- làm gì phải đi xe buýt?
- thử đi! - hắn cũng không muốn nói nhiều kéo nó đến trạm xe buýt, vừa đúng lúc xe dừng lại, buổi sáng người người tấp nập đi làm, đi học, đi ăn chứa đầy xe hết ghế, họ chen lấn nhau trong đó cũng có nó và hắn. nó tỏ vẻ khó chịu khi có nhiều sự đụng chạm bởi những người khác cứ đẩy qua đẩy lại để giành chổ, mặt nó nhăn lại làm như trách cứ nhìn hắn.
Hắn như đúng mục đích của mình nhưng cũng bày ra vẻ mặt hiểu ý, vòng một tay qua ôm eo nó áp sát nó vào hắn để không cho nó bị người khác chạm vào, một tay nắm tay vịnh để khỏi bị ngã. nó gần như nằm trong lòng hắn, nhưng trong khoảnh khắc này nó có cảm giác an toàn hơn bao giờ hết. Tuy nhiên khoảnh khắc ấy chỉ là nhất thời mà thôi vì trước giờ đối với hắn nó vẫn cảm thấy có gì đó không thể được thân thiết.
Xuống xe tại trạm gần trường, quanh đó có một cửa hàng ăn nhanh, sáng giờ cũng chưa ăn gì nên nó đành cùng hắn bước vào thưởng thức. chọn một cái bàn trống, gọi 2 tô phở, bổng tự dưng có một anh chàng đi đến chào hỏi:
- Phương ơi! mình có thể ngồi đây được chứ? - anh chàng trông rất xin trai, mang chất nửa dịu dàng nửa cứng rắn, lịch lãm và tuấn tú đi đến bàn nó hỏi.
- ừ! bạn ngồi đi! - nó gật đầu đồng ý ngay mà không hỏi hắn, hắn ngồi đó như vô hình nhìn 2 người nói chuyện. thì ra anh chàng đó là Quân, bạn học cùng lớp với nó và đặc biệt ở đây là bạn này học giỏi tương đương với nó chỉ thua kém một chút xíu nhanh nhẹn thôi.
Món ăn đã ra, hắn ngồi đối diện với nó, nó cùng Quân ngồi kế bên nói chuyện rơm rả, khiến hắn iếc xéo nhiều lần, bày ra vẻ mặt cực kì khó chịu.
- bạn học bài xong chưa, bửa nay có tiết kiểm tra? - Quân lên tiếng hỏi
- ừ mình học rồi! còn bạn? - nó cũng lịch sự hỏi lại.
- mình cũng chuẩn bị rồi! à mà nghe nói bạn định đăng kí thi học sinh giỏi môn Hóa hả?
- ờ mình định là như vậy? bạn định đăng ký môn nào không?
- mình muốn cùng bạn thi chung, dù gì cũng là bạn cùng lớp, ôn thi cùng môn mình thấy không bị đơn lẻ!
- vậy thì vui rồi!
- ờ! bạn tiếp ăn đi!
Nó không nói gì, gắp một miếng thịt bò lên ăn thì nhớ ra nảy giờ lo nói chuyện với Quân mà không quan tâm đến hắn. Trong lòng nó chỉ xem Quân là bạn tốt, thân vì Quân trong lớp rất quan tâm nó với lại học giỏi, thường xuyên cùng nó trao đổi cách giải bài tập nhưng có lẻ sự thân thiết ấy đã làm cho hắn không được vui cho mấy.
Lúc này nó ngẩn mặt lên nhìn qua ghế ngồi của hắn thì....
Tác giả :
Sugar98