Yêu Em Anh Dám Không?
Chương 10: Tìm kiếm
Đã ba ngày kể từ ngày hắn biến mất, hiện giờ, hắn đang nằm bất động dưới đất, máu vẫn tiếp tục chảy ra rất nhiều. Cơ thể hắn ê ẩm, hai tay bị trói đằng sau lưng, không chỗ nào là không có vết bầm hay rớm máu. Hắn không đủ sức để nói nữa. Huy bước vào, trên tay Huy đang cầm một cây gậy bằng sắt. Huy bước đến bên cạnh hắn:
- Nhìn mày thảm thật đấy, Phong à!
Hắn trừng mắt nhìn Huy và ngay lập tức nhận được một cú đá vào bụng. Hắn co người lại, răng cắn chặt và mặt nhăn nhó vì đau. Huy lại tiếp tục nói:
- Đau lắm phải không? - Huy quay qua đám đàn em - Lôi đi!
Hắn lại bị lôi vào phòng tra tấn, hai ngày qua không ngày nào là hắn không bị đánh trong căn phòng này. Máu từ trên người hắn nhễu xuống đất thấm lại làm đất ngay đó có màu đậm hơn những chỗ khác.
Hôm nay lại tiếp tục như vậy, hắn bị đánh đến ngất đi. Bọn chúng vẫn không tha cho hắn, tạt xô nước vào người hắn. Hắn tỉnh lại, bọn chúng tiếp tục đánh. Hắn bật lên tiếng rên sau mỗi lần đánh. Huy ngồi trên cái ghế gần đó, gương mặt lạnh tanh ngồi nhìn những phát gậy đánh xuống người hắn.
Tại bệnh viện
- Alo! Ai vậy? - nó đưa cái điện thoại vào tay, vừa nghe điện thoại vừa gọt trái cây.
- Mày quên bạn mày luôn hả con kia? - Đường dây bên kia giọng oang oang.
- Mày hả Thảo? Sao đến hôm nay mày mới gọi cho tao? Mày biết tao nhớ mày lắm không?
- Tao xin lỗi! Tại từ bữa mới đáp máy bay là tao bận tối mặt, quên gọi mày luôn! - Thảo cười hì hì.
Nó chợt nhớ lại nỗi buồn của mình, sụt sịt với con bạn:
- Mày về với tao đi! Tụi nó ăn hiếp tao quá trời nè!
- Đứa nào dám ăn hiếp mày? Đứa nào lại to gan đến thế? Dám đụng đến con chó bà hả? Đợi đó tao về liền.
- Ai là con chó nhà mày thế hả? - Nó tối sầm mặt.
- Hì hì, tao xin lỗi! Mày đang ở bệnh viện đúng không? Tao tới liền!
5 phút sau, Thảo có mặt tại phòng bệnh của nó. Nghe nó kể xong mọi chuyện, Thảo tím mặt, tay nắm lại thành nắm đấm, Thảo quay qua nó:
- Vậy Phong đâu?
- Tao chẳng biết, Phong đi đâu ba bữa nay, anh ấy để lại điện thoại cho tao chơi nên không gọi được.
- Có lẽ là do Huy bắt Phong! - Thảo xoa xoa cái cằm của mình - Mày đợi đi tao sẽ đưa Phong về với mày. Tao hứa đó, mày đừng lo gì cả, nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Nó vẫn chưa dám nói cho Thảo về việc hắn xem nó như đồ chơi trong chuyện này vì sợ Thảo sẽ đánh hắn chết mất. Chơi với Thảo 6 năm rồi nên nó biết Thảo nóng tính lắm.
- À mà Thảo này, cẩn thận nha! Huy không còn là Huy mà chúng ta biết nữa đâu.
- Tao biết rồi, mày nghỉ ngơi đi!
Nó gật đầu, nghe lời Thảo, nó nàm xuống nghỉ ngơi. “Phong! Rốt cuộc anh đang ở đâu vậy? Anh mau về giải thích đi!” nó nhắm mắt ngủ nhưng không hiểu sao nước mắt cứ chảy ra hoài.
Huy tra tấn hắn xong thì để hắn ở lại phòng tra tấn luôn. Máu ở mặt, miệng, bụng, tay và chân hắn chảy ra nhiều, nhễu cả xuống đất. Hắn bị mất máu trầm trọng, nhưng vẫn cười vì bảo vệ được nó.
- Mày vẫn cười được hả? - Huy nâng cằm hắn lên.
Hắn mấp máy cái môi sưng vù của mình, dùng tất cả sức lực để nói với Huy:
- Tại sao lại không? Tao đang rất vui vì bảo vệ được cho Bảo Như.
- Mày nói cái gì? - Huy đưa nắm đấm lên đấm vào mặt hắn, cú đấm mạnh đến nỗi làm mắt hắn hoa cả lên, sau đó, Huy đá vào bụng hắn - Mày liệu hồn đó!
Nói xing, Huy bỏ đi để lại hắn đang kiệt sức dần, mắt hắn bắt đầu mờ dần, hai tai ù đi, các vết thương sưng tấy, vẫn còn một vì chỗ rươm rướm máu. Hắn vẫn vui vẻ, nhủ thầm trong bụng “Bảo Như, cuối cùng anh cũng bảo vệ được em rồi! “.
Đã mấy ngày rồi, Thảo vẫn chưa tìm được một chút thông tin nào về hắn. Thảo bất lực nhìn cô bạn đang ngủ ngon lành của mình:
- Mày vô tư hay đang tự mình gánh vác đau khổ vậy? - Thảo luồn tay vào lọn tóc của nó nghịch ngợm.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Huy bước vào, trên tay cầm một bó hoa, vừa thấy Thảo, Huy vui vẻ:
- Cậu về khi nào vậy Thảo? Sao không nói cho tớ biết?
- Tớ mới về!
Huy nhìn qua nó, tiến lại ngồi bên cạnh nó:
- Cô ấy ngủ rồi!
- Ừ! Nó mới ngủ! Hình như nó đang nhớ Phong thì phải?
- Nhớ Phong hả? - Huy đứng bật dậy - Cậu cắm hoa giúp tớ nha! Tớ nhớ có việc phải làm!
Huy đi thẳng về phòng tra tấn, hắn hiện đang được bọn đàn em của Huy “chăm sóc” như thường lệ. Huy tức giận giật cây gậy trên tay một đứa trong đám đàn em, đánh liên tục vào người hắn. Vừa đánh vừa nói:
- Tại sao Bảo Như vẫn còn nhớ mày? Tại sao hả? Tại sao?
Huy điên tiếc trút hết cơn giận của mình vào hắn. Khi đã nguôi giận, Huy cởi trói cho hắn. “Bịch”- tiếng người ngã xuống nền nhà.
Bọn đàn em định trói hắn lại nhưng Huy cản bảo là hắn sẽ không phản kháng nổi đâu. Đúng là như vậy, hắn nằm yên trên nên nhà, vừa đói, vừa khát, lại thêm mấy vết thương Huy gây ra cho hắn làm sức của hắn nhanh chóng cạn kiệt. Huy lại gần hắn:
- Tại sao Bảo Như vẫn còn nhớ mày?
- Vì cô ấy yêu tao!
Huy tối sầm mặt, đánh liên tiếp vào người hắn rồi bỏ đi. Nó ở bệnh viện cũng chẳng hơn gì, tuy không đau đớn về thể xác nhưng lại đau đớn về tinh thần. Nó mơ về hắn đang bị Huy đánh, nó chạy lại ôm lấy hắn khiến Huy tức giận rút súng ra bắn vào ngực hắn ba phát khiến hắn chết tại chỗ, máu bắn ra rất nhiều vào mặt nó. Nó tỉnh dậy, trên người đầy mồ hôi, nó tự hỏi liệu giấc mơ đó là điềm báo của một chuyện gì đó sắp xảy ra chăng? Nó ôm lấy trái tim mình, nước mắt chảy ra khi nào không biết:
- Phong ơi! Anh làm ơn quay trở về đây đi! Em nhớ anh rất nhiều! Cũng cần lời giải thích của anh nữa! Anh bảo đi có một chút sao lại đi lâu vậy?
Chap này hơi nhảm xíu ^^. Nếu có chỗ nào lủng củng thì mấy bạn cứ nói, mình không giận đâu.
- Nhìn mày thảm thật đấy, Phong à!
Hắn trừng mắt nhìn Huy và ngay lập tức nhận được một cú đá vào bụng. Hắn co người lại, răng cắn chặt và mặt nhăn nhó vì đau. Huy lại tiếp tục nói:
- Đau lắm phải không? - Huy quay qua đám đàn em - Lôi đi!
Hắn lại bị lôi vào phòng tra tấn, hai ngày qua không ngày nào là hắn không bị đánh trong căn phòng này. Máu từ trên người hắn nhễu xuống đất thấm lại làm đất ngay đó có màu đậm hơn những chỗ khác.
Hôm nay lại tiếp tục như vậy, hắn bị đánh đến ngất đi. Bọn chúng vẫn không tha cho hắn, tạt xô nước vào người hắn. Hắn tỉnh lại, bọn chúng tiếp tục đánh. Hắn bật lên tiếng rên sau mỗi lần đánh. Huy ngồi trên cái ghế gần đó, gương mặt lạnh tanh ngồi nhìn những phát gậy đánh xuống người hắn.
Tại bệnh viện
- Alo! Ai vậy? - nó đưa cái điện thoại vào tay, vừa nghe điện thoại vừa gọt trái cây.
- Mày quên bạn mày luôn hả con kia? - Đường dây bên kia giọng oang oang.
- Mày hả Thảo? Sao đến hôm nay mày mới gọi cho tao? Mày biết tao nhớ mày lắm không?
- Tao xin lỗi! Tại từ bữa mới đáp máy bay là tao bận tối mặt, quên gọi mày luôn! - Thảo cười hì hì.
Nó chợt nhớ lại nỗi buồn của mình, sụt sịt với con bạn:
- Mày về với tao đi! Tụi nó ăn hiếp tao quá trời nè!
- Đứa nào dám ăn hiếp mày? Đứa nào lại to gan đến thế? Dám đụng đến con chó bà hả? Đợi đó tao về liền.
- Ai là con chó nhà mày thế hả? - Nó tối sầm mặt.
- Hì hì, tao xin lỗi! Mày đang ở bệnh viện đúng không? Tao tới liền!
5 phút sau, Thảo có mặt tại phòng bệnh của nó. Nghe nó kể xong mọi chuyện, Thảo tím mặt, tay nắm lại thành nắm đấm, Thảo quay qua nó:
- Vậy Phong đâu?
- Tao chẳng biết, Phong đi đâu ba bữa nay, anh ấy để lại điện thoại cho tao chơi nên không gọi được.
- Có lẽ là do Huy bắt Phong! - Thảo xoa xoa cái cằm của mình - Mày đợi đi tao sẽ đưa Phong về với mày. Tao hứa đó, mày đừng lo gì cả, nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Nó vẫn chưa dám nói cho Thảo về việc hắn xem nó như đồ chơi trong chuyện này vì sợ Thảo sẽ đánh hắn chết mất. Chơi với Thảo 6 năm rồi nên nó biết Thảo nóng tính lắm.
- À mà Thảo này, cẩn thận nha! Huy không còn là Huy mà chúng ta biết nữa đâu.
- Tao biết rồi, mày nghỉ ngơi đi!
Nó gật đầu, nghe lời Thảo, nó nàm xuống nghỉ ngơi. “Phong! Rốt cuộc anh đang ở đâu vậy? Anh mau về giải thích đi!” nó nhắm mắt ngủ nhưng không hiểu sao nước mắt cứ chảy ra hoài.
Huy tra tấn hắn xong thì để hắn ở lại phòng tra tấn luôn. Máu ở mặt, miệng, bụng, tay và chân hắn chảy ra nhiều, nhễu cả xuống đất. Hắn bị mất máu trầm trọng, nhưng vẫn cười vì bảo vệ được nó.
- Mày vẫn cười được hả? - Huy nâng cằm hắn lên.
Hắn mấp máy cái môi sưng vù của mình, dùng tất cả sức lực để nói với Huy:
- Tại sao lại không? Tao đang rất vui vì bảo vệ được cho Bảo Như.
- Mày nói cái gì? - Huy đưa nắm đấm lên đấm vào mặt hắn, cú đấm mạnh đến nỗi làm mắt hắn hoa cả lên, sau đó, Huy đá vào bụng hắn - Mày liệu hồn đó!
Nói xing, Huy bỏ đi để lại hắn đang kiệt sức dần, mắt hắn bắt đầu mờ dần, hai tai ù đi, các vết thương sưng tấy, vẫn còn một vì chỗ rươm rướm máu. Hắn vẫn vui vẻ, nhủ thầm trong bụng “Bảo Như, cuối cùng anh cũng bảo vệ được em rồi! “.
Đã mấy ngày rồi, Thảo vẫn chưa tìm được một chút thông tin nào về hắn. Thảo bất lực nhìn cô bạn đang ngủ ngon lành của mình:
- Mày vô tư hay đang tự mình gánh vác đau khổ vậy? - Thảo luồn tay vào lọn tóc của nó nghịch ngợm.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Huy bước vào, trên tay cầm một bó hoa, vừa thấy Thảo, Huy vui vẻ:
- Cậu về khi nào vậy Thảo? Sao không nói cho tớ biết?
- Tớ mới về!
Huy nhìn qua nó, tiến lại ngồi bên cạnh nó:
- Cô ấy ngủ rồi!
- Ừ! Nó mới ngủ! Hình như nó đang nhớ Phong thì phải?
- Nhớ Phong hả? - Huy đứng bật dậy - Cậu cắm hoa giúp tớ nha! Tớ nhớ có việc phải làm!
Huy đi thẳng về phòng tra tấn, hắn hiện đang được bọn đàn em của Huy “chăm sóc” như thường lệ. Huy tức giận giật cây gậy trên tay một đứa trong đám đàn em, đánh liên tục vào người hắn. Vừa đánh vừa nói:
- Tại sao Bảo Như vẫn còn nhớ mày? Tại sao hả? Tại sao?
Huy điên tiếc trút hết cơn giận của mình vào hắn. Khi đã nguôi giận, Huy cởi trói cho hắn. “Bịch”- tiếng người ngã xuống nền nhà.
Bọn đàn em định trói hắn lại nhưng Huy cản bảo là hắn sẽ không phản kháng nổi đâu. Đúng là như vậy, hắn nằm yên trên nên nhà, vừa đói, vừa khát, lại thêm mấy vết thương Huy gây ra cho hắn làm sức của hắn nhanh chóng cạn kiệt. Huy lại gần hắn:
- Tại sao Bảo Như vẫn còn nhớ mày?
- Vì cô ấy yêu tao!
Huy tối sầm mặt, đánh liên tiếp vào người hắn rồi bỏ đi. Nó ở bệnh viện cũng chẳng hơn gì, tuy không đau đớn về thể xác nhưng lại đau đớn về tinh thần. Nó mơ về hắn đang bị Huy đánh, nó chạy lại ôm lấy hắn khiến Huy tức giận rút súng ra bắn vào ngực hắn ba phát khiến hắn chết tại chỗ, máu bắn ra rất nhiều vào mặt nó. Nó tỉnh dậy, trên người đầy mồ hôi, nó tự hỏi liệu giấc mơ đó là điềm báo của một chuyện gì đó sắp xảy ra chăng? Nó ôm lấy trái tim mình, nước mắt chảy ra khi nào không biết:
- Phong ơi! Anh làm ơn quay trở về đây đi! Em nhớ anh rất nhiều! Cũng cần lời giải thích của anh nữa! Anh bảo đi có một chút sao lại đi lâu vậy?
Chap này hơi nhảm xíu ^^. Nếu có chỗ nào lủng củng thì mấy bạn cứ nói, mình không giận đâu.
Tác giả :
Như Quỳnh