Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 22: Bắt đầu hẹn hò
Edit: Hồ ly lông xù
Beta: Đại tổng quản
""Bác sĩ Phó...""
Tần Thất Bảo đứng trong thang máy, phía trước không ai che chắn, cho nên cảnh tượng bên ngoài cô đều nhìn thấy rõ ràng, lúc này có rất nhiều người tụ tập, trước mặt cô là một cô gái.
Cô gái này rõ ràng cố ý trang điểm, cô ta mặc một chiếc váy đen, phần thân trên của chiếc váy khá đơn giản, làn váy phía dưới rất ngắn, còn chưa tới đầu gối, để lộ ra đôi chân dài gợi cảm, thân hình cô ta rất đẹp, trên lồi dưới vểnh, kết hợp với giày cao gót, thực sự rất hấp dẫn.
Tuy nhiên, đây chỉ là Tần Thất Bảo âm thầm đánh giá vóc dáng cơ thể cô gái đó, cô còn chưa biết khuôn mặt cô ta thế nào, nhưng chỉ là dáng người cũng khiến người ta ghen tỵ như vậy, cô cảm thấy có chút lo lắng.
Trên tay cô gái cầm một cái hộp quà, kiêu căng đứng trước mặt Phó Thành, Tần Thất bảo không cần đoán cũng biết được, cô ta chính là người mà y tá trong nhà vệ sinh tầng bảy đã nhắc đến, y tá tỏ tình với bác sĩ Phó, Hạ Điềm.
Bàn tay trong ống tay áo cô gái vô thức nắm chặt, trong lòng vô thức nảy sinh ""Cảm giác nguy cơ"" không biết phải làm sao, trong đầu cô hiện giờ rất hỗn loạn, chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái đứng trước cửa thang máy, muốn xông lên đẩy cô gái này ra!
Cô ta nhìn cũng không đẹp mắt lắm nha? Cũng không đẹp mắt hơn cô...
""Tôi thích cô gái đáng yêu, dáng người có thể không đẹp, nhưng nhất định phải đáng yêu."" Phó Thành đột nhiên mở miệng, nhìn về phía sau Hạ Điềm, ánh mắt hắn bỗng dịu dàng một cách khó hiểu.
""Lúc nói chuyện giọng nói luôn mềm mại, lá gan rất nhỏ, rất dễ sợ hãi và hay xấu hổ, lúc hoảng sợ sẽ chủ động nhào lên ôm tôi, khi xấu hổ, tôi chỉ đùa một chút mặt cô ấy sẽ đỏ lên, nhéo mặt cô ấy sẽ tức giận, nhưng lại không từ chối...""
Mọi người không ngờ Phó Thành lại thay đổi thái độ, đáp trả vấn đề của Hạ Điềm, hơn nữa còn trả lời cặn kẽ như vậy, nhưng khi nghe kĩ câu trả lời, thì đây không giống như miêu tả một kiểu người con gái, ngược lại, nó giống như mô tả cụ thể một người.
Còn người đó là ai... Lúc này mọi người đồng loạt nhìn theo ánh mắt hắn đang dõi theo cô gái đứng trong thang máy.
Tần Thất Bảo cũng được coi là ""Người nổi tiếng"" trong bệnh viện số ba rồi, lần trước cô nhảy xuống từ tầng ba khiến cả bệnh viện xôn xao, hầu như tất cả các bác sĩ và y tá đều biết cô, kể cả không biết mặt thì cũng đã từng nghe đến tên cô, lúc đó cô chính là trước mặt tất cả mọi người, trực tiếp bổ nhào vào người bác sĩ Phó!
Cho nên, khi Phó Thành nói ra những lời này, một vài bác sĩ và y tá có mặt tại hiện trường đã liên tưởng đến chuyện này, càng nghe càng cảm thấy không bình thường, dường như người mà bác sĩ Phó nói đến rất có thể chính là bệnh nhân kia.
""Đinh.""
Cửa thang máy muốn đóng lại lần thứ hai, Tần Thất Bảo muốn đưa tay chặn cửa lại, nhưng lại bị Hạ Điềm giành trước.
""Tần, Thất, Bảo?""
Hạ Điềm quay lưng dùng tay chặn cửa thang máy sắp đóng lại, rõ ràng người bên trong chính là cô gái mà Phó Thành vừa nhắc đến, trong nháy mắt sắc mặt cô ta tối sầm, gằn từng chữ đọc lên tên cô, ánh mắt hết sức phức tạp.
Cô ta nhìn Tần Thất Bảo trước mặt, nghiêm túc suy nghĩ lời Phó Thành nói, nghĩ tới khả năng đem những điều đó đặt lên người mình, mặc dù cô gái mà hắn miêu tả gần như hoàn toàn ngược lại với cô.
Cái gì ""Nhát gan"", ""Đáng yêu"", ""Dáng người không cần đẹp"", còn có ""Giọng nói mềm mại"", ""Nhéo mặt sẽ tức giận""... Đây là hắn đang miêu tả một đứa trẻ?!
Hạ Điềm còn chưa hiểu ý nghĩa của việc này, chỉ thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía sau lưng cô ta. Cho nên cô ta mới quay đầu lại nhìn, thấy bên trong thang máy xuất hiện một cô gái, nhất thời mới hiểu rõ mọi chuyện, Phó Thành không nói đến kiểu người con gái hắn thích, căn bản hắn đang nói về cô gái đứng sau lưng cô!
...
Khi Phó Thành nói những lời đó Tần Thất Bảo đã đỏ mặt, mà bây giờ tất cả mọi người đều đang nhìn cô, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, cô không ngốc, nghe là biết người bác sĩ Phó nhắc tới là mình, trái tim ""Bang bang"" đập, trong lòng như có con nai nhỏ chạy loạn, trái tim không ngừng nhảy nhót.
Phó Thành nhìn thấy được người mà hắn muốn gặp, không muốn đứng đây lãng phí thời gian nữa, trực tiếp đẩy Hạ Điềm ra rồi tiến vào trong thang máy, sau đó rất tự nhiên nắm tay cô gái, cười cười: ""Kiểu người mà tôi thích chính là như cô ấy.""
""Đinh.""
Sau khi Phó Thành nói xong, vừa vặn cửa thang máy khép lại, các bác sĩ và ý tá vây xem nhất thời bàng hoàng, trên tay Hạ Điềm vẫn cầm hộp quà, sắc mặt cực kì khó coi, ngón tay vô thức dùng sức, bóp hộp quà biến dạng.
""Tiểu Hạ, chúng ta đi thôi, còn năm phút nữa là phải làm việc rồi, cô còn chưa thay áo Blouse đâu...""
Trong đám đông, một y tá tiến đến trước cửa thang máy lôi Hạ Điềm rời đi, những người khác nhìn ""Nhân vật chính"" đã rời đi, họ cũng bắt đầu giải tán.
Trước khi bắt đầu một ngày làm việc. trước cửa thang máy khôi phục lại sự im lặng như ngày thường, chuyện sáng sớm Hạ Điềm tỏ tình cũng qua đi, nhưng không đến nửa ngày, chuyện bác sĩ Phó thích một bệnh nhân chẳng mấy chốc lan truyền khắp bệnh viện.
*
""Bác sĩ Phó, anh có thể buông tay em ra không, lát nữa chị Tiểu Lâm và các y tá khác sẽ đến...""
Khu nội trú tầng bảy, Phó Thành và Thất Bảo cùng bước ra khỏi thang máy, hai người vẫn tay trong tay, nhưng không giống như bình thường dắt tay nhau, mà là mười ngón tay đan chặt, trông vô cùng thân mật.
""Họ thấy cũng không sao, dù sao, những người bên dưới đã biết, rất nhanh sẽ lan truyền ra."" Phó Thành mỉm cười, không để tâm chút nào, nghe cô nói vậy, ngược lại tay nắm chặt hơn một chút.
""Bác sĩ Phó, những lời anh vừa nói đều là thật sao?"" Tần Thất Bảo đi theo bên người Phó Thành, lúc đến trước cửa phòng bệnh, đột nhiên cô dừng lại, ngẩng đầu hỏi hắn.
""Đều là thật, anh thích cô gái đáng yêu như em vậy."" Phó Thành mỉm cười nắm tay cô.
""... Vậy nếu sau này em không còn đáng yêu nữa thì sao?"" Cô gái căng thẳng, nghiêm túc hỏi.
""Thay đổi không đáng yêu ư?"" Phó Thành nghe vậy buồn cười, dùng tay còn lại nhéo khuôn mặt cô.
Tần Thất Bảo thấy anh nhìn cô mỉm cười, vô thức đỏ mặt. Bác sĩ Phó thật đẹp trai, không cười đã đẹp rồi, khi cười giống như mang theo dòng điện, xuyên vào tim cô cảm giác có chút ngứa.
""Nếu như em trở nên không đáng yêu, cũng không nhát gan, không xấu hổ đỏ mặt... Vậy anh còn có thể, vẫn thích em sao?""
Ban nãy trong thang máy cô đã suy nghĩ về vấn đề này, cô không biết trước khi mất trí nhớ cô là người như thế nào, có lẽ tính cách thực sự của cô hoàn toàn trái ngược với hiện tại.
Cho nên, cô lo lắng, lo rằng nếu sau này cô thực sự thay đổi, bác sĩ Phó sẽ không còn thích cô nữa.
""Thất bảo, người anh thích chính là em, cho nên mặc kệ em thay đổi như thế nào, trở thành người ra sao thì anh vẫn thích, em hiểu không?"" Phó Thành quay đầu lại nhìn cô, nghiêm túc nói.
*
""Thât Bảo, em vừa mới chạy đi đâu vậy?""
Tiểu Lâm vừa vào phòng bệnh nhưng không tìm được Thất Bảo, nhà vệ sinh, hành lang và những nơi khác cũng không tìm được cô, có người nói cô chạy xuống dưới tầng, đang muốn xuống dưới tìm, kết quả nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng động nên chạy qua xem thử.
""Cô ấy vừa ở cùng tôi."" Phó Thành nghe vậy, trả lời thay Thất Bảo.
""Bác sĩ Phó...A??"" Tiểu Lâm đang muốn nói chuyện, bất thình lình thấy hai người tay trong tay, nhất thời mở to mắt nhìn, nhịn không được kêu lên một tiếng.
""Cô đi làm việc đi, tôi dẫn Thất Bảo trở về phòng bệnh, sau này sẽ không để cô ấy tùy tiện chạy loạn."" Phó Thành nói.
""Được rồi, tốt, bác sĩ Phó đến rồi, vậy tôi đi trước!""
Sau khi trả lời, ngay lập tức Tiểu Lâm chạy trở về bàn Y tá, thái độ này, rất có khả năng chạy về buôn chuyện cùng những người khác đi.
Tần Thất Bảo cũng ý thức được vấn đề này, có chút lo lắng, bàn tay nhỏ bị nắm hơi giật giật, lòng bàn tay toát mồ hôi.
""Sao vậy? Không thoải mái sao?"" Cảm thấy cô gái có chút bất thường, Phó Thành lo lắng hỏi.
""Bác sĩ Phó, việc này sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh. Dù sao, em cũng là bệnh nhân."" Tần Thất bảo nói.
Trong mắt người khác, cô chính là bệnh nhân. Cô là người mắc bệnh tâm thần phân liệt nặng. Còn bác sĩ Phó mới chuyển đến bệnh viện số ba này được mấy ngày đã cùng bệnh nhân tâm thần ở chung một chỗ, nếu truyền đến tai trưởng khoa, sẽ ảnh hưởng đến công việc của hắn?
""Bệnh nhân thì sao? Bác sĩ thì không thể yêu bệnh nhân sao? Có quy định này à?"" Người đàn ông nới lỏng tay cô, lấy khăn giấy từ trong túi ra, kéo tay cô, nhẹ nhàng giúp cô lau tay.
""Nhưng những người khác sẽ bàn tán về anh..."" Thất Bảo nhỏ giọng nói.
""Bàn tán thì bàn tán! Đó là chuyện của họ, anh chỉ cần ở bên em là được.""
Phó Thành lau sạch lòng bàn tay cho cô, sau đó giơ tay nhéo chóp múi cô, ""Em không cần phải lo lắng, nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ bảo vệ em.""
""Vâng."" Cô gái nghe vậy vội vã đáp, rồi đột nhiên nhanh chóng tiến đến ôm lấy anh, chỉ giữ khoảng hai giây lập tức buông ra, sau đó nghiêm túc đứng bên cạnh, nếu không phải khuôn mặt cô còn phiếm hồng, Phó Thành còn tưởng bản thân anh sinh ra ảo giác!
""Cho nên em đồng ý trở thành bạn gái của anh rồi hả?"" Trên hành lang lại có người đi tới, người đàn ông đột nhiên kéo tay cô vào phòng bệnh, đẩy cô vào tường, tay còn lại chắn trên bức tường, cả người kề sát vào cô hỏi.
""Coi như, coi như là..."" Tần Thất Bảo nghiêng đầu sang một bên, không dám đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh.
""Coi như? Tóm lại là có phải hay không?"" Phó Thành không chịu lui bước, tay đưa khuôn mặt cô đối diện anh, nhất quyết không tha, truy hỏi đến cùng.
""Vâng."" Cô gái ngập ngừng nửa ngày cuối cùng cùng thốt ra được một tiếng, sau đó xấu hổ trực tiếp ngồi xổm xuống, hai tay che khuôn mặt đỏ bừng như có thể luộc trứng gà của mình.
Phó Thành không ngờ, anh đã chặn mọi đường rút lui của cô gái, thế nhưng cô vẫn có thể trốn thoát như thế này, Nhìn cô gái ngổi xổm xuống đất che mặt, anh cúi xuống, trực tiếp cầm tay cô, kéo cô lên.
"A!""
Tần Thất Bảo hốt hoảng, sợ hãi kêu lên muốn trốn chạy, nhưng người đàn ông lập tức ôm lấy cô, rơi vào vòng tay ấm áp của anh, trong nháy mắt bị hơi thở của anh bao vây, trái tim cô ""Bang bang"" đập loạn.
""Thực ra như vậy cũng tốt, anh làm việc trong bệnh viện, em sống trong bệnh viện, hàng ngày chúng ta đều có thể gặp mặt.""
Beta: Đại tổng quản
""Bác sĩ Phó...""
Tần Thất Bảo đứng trong thang máy, phía trước không ai che chắn, cho nên cảnh tượng bên ngoài cô đều nhìn thấy rõ ràng, lúc này có rất nhiều người tụ tập, trước mặt cô là một cô gái.
Cô gái này rõ ràng cố ý trang điểm, cô ta mặc một chiếc váy đen, phần thân trên của chiếc váy khá đơn giản, làn váy phía dưới rất ngắn, còn chưa tới đầu gối, để lộ ra đôi chân dài gợi cảm, thân hình cô ta rất đẹp, trên lồi dưới vểnh, kết hợp với giày cao gót, thực sự rất hấp dẫn.
Tuy nhiên, đây chỉ là Tần Thất Bảo âm thầm đánh giá vóc dáng cơ thể cô gái đó, cô còn chưa biết khuôn mặt cô ta thế nào, nhưng chỉ là dáng người cũng khiến người ta ghen tỵ như vậy, cô cảm thấy có chút lo lắng.
Trên tay cô gái cầm một cái hộp quà, kiêu căng đứng trước mặt Phó Thành, Tần Thất bảo không cần đoán cũng biết được, cô ta chính là người mà y tá trong nhà vệ sinh tầng bảy đã nhắc đến, y tá tỏ tình với bác sĩ Phó, Hạ Điềm.
Bàn tay trong ống tay áo cô gái vô thức nắm chặt, trong lòng vô thức nảy sinh ""Cảm giác nguy cơ"" không biết phải làm sao, trong đầu cô hiện giờ rất hỗn loạn, chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái đứng trước cửa thang máy, muốn xông lên đẩy cô gái này ra!
Cô ta nhìn cũng không đẹp mắt lắm nha? Cũng không đẹp mắt hơn cô...
""Tôi thích cô gái đáng yêu, dáng người có thể không đẹp, nhưng nhất định phải đáng yêu."" Phó Thành đột nhiên mở miệng, nhìn về phía sau Hạ Điềm, ánh mắt hắn bỗng dịu dàng một cách khó hiểu.
""Lúc nói chuyện giọng nói luôn mềm mại, lá gan rất nhỏ, rất dễ sợ hãi và hay xấu hổ, lúc hoảng sợ sẽ chủ động nhào lên ôm tôi, khi xấu hổ, tôi chỉ đùa một chút mặt cô ấy sẽ đỏ lên, nhéo mặt cô ấy sẽ tức giận, nhưng lại không từ chối...""
Mọi người không ngờ Phó Thành lại thay đổi thái độ, đáp trả vấn đề của Hạ Điềm, hơn nữa còn trả lời cặn kẽ như vậy, nhưng khi nghe kĩ câu trả lời, thì đây không giống như miêu tả một kiểu người con gái, ngược lại, nó giống như mô tả cụ thể một người.
Còn người đó là ai... Lúc này mọi người đồng loạt nhìn theo ánh mắt hắn đang dõi theo cô gái đứng trong thang máy.
Tần Thất Bảo cũng được coi là ""Người nổi tiếng"" trong bệnh viện số ba rồi, lần trước cô nhảy xuống từ tầng ba khiến cả bệnh viện xôn xao, hầu như tất cả các bác sĩ và y tá đều biết cô, kể cả không biết mặt thì cũng đã từng nghe đến tên cô, lúc đó cô chính là trước mặt tất cả mọi người, trực tiếp bổ nhào vào người bác sĩ Phó!
Cho nên, khi Phó Thành nói ra những lời này, một vài bác sĩ và y tá có mặt tại hiện trường đã liên tưởng đến chuyện này, càng nghe càng cảm thấy không bình thường, dường như người mà bác sĩ Phó nói đến rất có thể chính là bệnh nhân kia.
""Đinh.""
Cửa thang máy muốn đóng lại lần thứ hai, Tần Thất Bảo muốn đưa tay chặn cửa lại, nhưng lại bị Hạ Điềm giành trước.
""Tần, Thất, Bảo?""
Hạ Điềm quay lưng dùng tay chặn cửa thang máy sắp đóng lại, rõ ràng người bên trong chính là cô gái mà Phó Thành vừa nhắc đến, trong nháy mắt sắc mặt cô ta tối sầm, gằn từng chữ đọc lên tên cô, ánh mắt hết sức phức tạp.
Cô ta nhìn Tần Thất Bảo trước mặt, nghiêm túc suy nghĩ lời Phó Thành nói, nghĩ tới khả năng đem những điều đó đặt lên người mình, mặc dù cô gái mà hắn miêu tả gần như hoàn toàn ngược lại với cô.
Cái gì ""Nhát gan"", ""Đáng yêu"", ""Dáng người không cần đẹp"", còn có ""Giọng nói mềm mại"", ""Nhéo mặt sẽ tức giận""... Đây là hắn đang miêu tả một đứa trẻ?!
Hạ Điềm còn chưa hiểu ý nghĩa của việc này, chỉ thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía sau lưng cô ta. Cho nên cô ta mới quay đầu lại nhìn, thấy bên trong thang máy xuất hiện một cô gái, nhất thời mới hiểu rõ mọi chuyện, Phó Thành không nói đến kiểu người con gái hắn thích, căn bản hắn đang nói về cô gái đứng sau lưng cô!
...
Khi Phó Thành nói những lời đó Tần Thất Bảo đã đỏ mặt, mà bây giờ tất cả mọi người đều đang nhìn cô, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, cô không ngốc, nghe là biết người bác sĩ Phó nhắc tới là mình, trái tim ""Bang bang"" đập, trong lòng như có con nai nhỏ chạy loạn, trái tim không ngừng nhảy nhót.
Phó Thành nhìn thấy được người mà hắn muốn gặp, không muốn đứng đây lãng phí thời gian nữa, trực tiếp đẩy Hạ Điềm ra rồi tiến vào trong thang máy, sau đó rất tự nhiên nắm tay cô gái, cười cười: ""Kiểu người mà tôi thích chính là như cô ấy.""
""Đinh.""
Sau khi Phó Thành nói xong, vừa vặn cửa thang máy khép lại, các bác sĩ và ý tá vây xem nhất thời bàng hoàng, trên tay Hạ Điềm vẫn cầm hộp quà, sắc mặt cực kì khó coi, ngón tay vô thức dùng sức, bóp hộp quà biến dạng.
""Tiểu Hạ, chúng ta đi thôi, còn năm phút nữa là phải làm việc rồi, cô còn chưa thay áo Blouse đâu...""
Trong đám đông, một y tá tiến đến trước cửa thang máy lôi Hạ Điềm rời đi, những người khác nhìn ""Nhân vật chính"" đã rời đi, họ cũng bắt đầu giải tán.
Trước khi bắt đầu một ngày làm việc. trước cửa thang máy khôi phục lại sự im lặng như ngày thường, chuyện sáng sớm Hạ Điềm tỏ tình cũng qua đi, nhưng không đến nửa ngày, chuyện bác sĩ Phó thích một bệnh nhân chẳng mấy chốc lan truyền khắp bệnh viện.
*
""Bác sĩ Phó, anh có thể buông tay em ra không, lát nữa chị Tiểu Lâm và các y tá khác sẽ đến...""
Khu nội trú tầng bảy, Phó Thành và Thất Bảo cùng bước ra khỏi thang máy, hai người vẫn tay trong tay, nhưng không giống như bình thường dắt tay nhau, mà là mười ngón tay đan chặt, trông vô cùng thân mật.
""Họ thấy cũng không sao, dù sao, những người bên dưới đã biết, rất nhanh sẽ lan truyền ra."" Phó Thành mỉm cười, không để tâm chút nào, nghe cô nói vậy, ngược lại tay nắm chặt hơn một chút.
""Bác sĩ Phó, những lời anh vừa nói đều là thật sao?"" Tần Thất Bảo đi theo bên người Phó Thành, lúc đến trước cửa phòng bệnh, đột nhiên cô dừng lại, ngẩng đầu hỏi hắn.
""Đều là thật, anh thích cô gái đáng yêu như em vậy."" Phó Thành mỉm cười nắm tay cô.
""... Vậy nếu sau này em không còn đáng yêu nữa thì sao?"" Cô gái căng thẳng, nghiêm túc hỏi.
""Thay đổi không đáng yêu ư?"" Phó Thành nghe vậy buồn cười, dùng tay còn lại nhéo khuôn mặt cô.
Tần Thất Bảo thấy anh nhìn cô mỉm cười, vô thức đỏ mặt. Bác sĩ Phó thật đẹp trai, không cười đã đẹp rồi, khi cười giống như mang theo dòng điện, xuyên vào tim cô cảm giác có chút ngứa.
""Nếu như em trở nên không đáng yêu, cũng không nhát gan, không xấu hổ đỏ mặt... Vậy anh còn có thể, vẫn thích em sao?""
Ban nãy trong thang máy cô đã suy nghĩ về vấn đề này, cô không biết trước khi mất trí nhớ cô là người như thế nào, có lẽ tính cách thực sự của cô hoàn toàn trái ngược với hiện tại.
Cho nên, cô lo lắng, lo rằng nếu sau này cô thực sự thay đổi, bác sĩ Phó sẽ không còn thích cô nữa.
""Thất bảo, người anh thích chính là em, cho nên mặc kệ em thay đổi như thế nào, trở thành người ra sao thì anh vẫn thích, em hiểu không?"" Phó Thành quay đầu lại nhìn cô, nghiêm túc nói.
*
""Thât Bảo, em vừa mới chạy đi đâu vậy?""
Tiểu Lâm vừa vào phòng bệnh nhưng không tìm được Thất Bảo, nhà vệ sinh, hành lang và những nơi khác cũng không tìm được cô, có người nói cô chạy xuống dưới tầng, đang muốn xuống dưới tìm, kết quả nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng động nên chạy qua xem thử.
""Cô ấy vừa ở cùng tôi."" Phó Thành nghe vậy, trả lời thay Thất Bảo.
""Bác sĩ Phó...A??"" Tiểu Lâm đang muốn nói chuyện, bất thình lình thấy hai người tay trong tay, nhất thời mở to mắt nhìn, nhịn không được kêu lên một tiếng.
""Cô đi làm việc đi, tôi dẫn Thất Bảo trở về phòng bệnh, sau này sẽ không để cô ấy tùy tiện chạy loạn."" Phó Thành nói.
""Được rồi, tốt, bác sĩ Phó đến rồi, vậy tôi đi trước!""
Sau khi trả lời, ngay lập tức Tiểu Lâm chạy trở về bàn Y tá, thái độ này, rất có khả năng chạy về buôn chuyện cùng những người khác đi.
Tần Thất Bảo cũng ý thức được vấn đề này, có chút lo lắng, bàn tay nhỏ bị nắm hơi giật giật, lòng bàn tay toát mồ hôi.
""Sao vậy? Không thoải mái sao?"" Cảm thấy cô gái có chút bất thường, Phó Thành lo lắng hỏi.
""Bác sĩ Phó, việc này sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh. Dù sao, em cũng là bệnh nhân."" Tần Thất bảo nói.
Trong mắt người khác, cô chính là bệnh nhân. Cô là người mắc bệnh tâm thần phân liệt nặng. Còn bác sĩ Phó mới chuyển đến bệnh viện số ba này được mấy ngày đã cùng bệnh nhân tâm thần ở chung một chỗ, nếu truyền đến tai trưởng khoa, sẽ ảnh hưởng đến công việc của hắn?
""Bệnh nhân thì sao? Bác sĩ thì không thể yêu bệnh nhân sao? Có quy định này à?"" Người đàn ông nới lỏng tay cô, lấy khăn giấy từ trong túi ra, kéo tay cô, nhẹ nhàng giúp cô lau tay.
""Nhưng những người khác sẽ bàn tán về anh..."" Thất Bảo nhỏ giọng nói.
""Bàn tán thì bàn tán! Đó là chuyện của họ, anh chỉ cần ở bên em là được.""
Phó Thành lau sạch lòng bàn tay cho cô, sau đó giơ tay nhéo chóp múi cô, ""Em không cần phải lo lắng, nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ bảo vệ em.""
""Vâng."" Cô gái nghe vậy vội vã đáp, rồi đột nhiên nhanh chóng tiến đến ôm lấy anh, chỉ giữ khoảng hai giây lập tức buông ra, sau đó nghiêm túc đứng bên cạnh, nếu không phải khuôn mặt cô còn phiếm hồng, Phó Thành còn tưởng bản thân anh sinh ra ảo giác!
""Cho nên em đồng ý trở thành bạn gái của anh rồi hả?"" Trên hành lang lại có người đi tới, người đàn ông đột nhiên kéo tay cô vào phòng bệnh, đẩy cô vào tường, tay còn lại chắn trên bức tường, cả người kề sát vào cô hỏi.
""Coi như, coi như là..."" Tần Thất Bảo nghiêng đầu sang một bên, không dám đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh.
""Coi như? Tóm lại là có phải hay không?"" Phó Thành không chịu lui bước, tay đưa khuôn mặt cô đối diện anh, nhất quyết không tha, truy hỏi đến cùng.
""Vâng."" Cô gái ngập ngừng nửa ngày cuối cùng cùng thốt ra được một tiếng, sau đó xấu hổ trực tiếp ngồi xổm xuống, hai tay che khuôn mặt đỏ bừng như có thể luộc trứng gà của mình.
Phó Thành không ngờ, anh đã chặn mọi đường rút lui của cô gái, thế nhưng cô vẫn có thể trốn thoát như thế này, Nhìn cô gái ngổi xổm xuống đất che mặt, anh cúi xuống, trực tiếp cầm tay cô, kéo cô lên.
"A!""
Tần Thất Bảo hốt hoảng, sợ hãi kêu lên muốn trốn chạy, nhưng người đàn ông lập tức ôm lấy cô, rơi vào vòng tay ấm áp của anh, trong nháy mắt bị hơi thở của anh bao vây, trái tim cô ""Bang bang"" đập loạn.
""Thực ra như vậy cũng tốt, anh làm việc trong bệnh viện, em sống trong bệnh viện, hàng ngày chúng ta đều có thể gặp mặt.""
Tác giả :
Miên Miên Nguyệt