Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn
Chương 42
Đương nhiên, lấy thực lực của Tống Lẫm, tự nhiên không cần một trợ lý nho nhỏ của Châu Phóng đi nhọc lòng lo lắng tiền đồ của hắn. Không đến ba tháng nữa, công ty của hắn sẽ được phê duyệt lên sàn. Công ty của hắn sẽ chính thức đệ đơn lên sàn giao dịch, cổ phiếu của công ty cũng bắt đầu khóa lại.
Cổ phiếu sắp ra mắt của April được người trong giới đầu tư quan tâm rất nhiều. Gần đây các sàn giao dịch trong thành phố đều vì April lên sàn mà bận tối mặt tối mũi.
Bản thân Tống Lẫm dĩ nhiên là đang trong thời gian phong quang vô hạn, mọi người đều biết địa vị hắn đang chuẩn bị tăng lên. Trong hàng ngũ phú hào nổi danh, Tống Lẫm hơi bị nhiều thứ nhất, đẹp trai nhất, trẻ tuổi nhất, thăng tiến nhanh nhất, quan trọng nhất chính là hắn còn đang độc thân, mặc dù lắm tai nhiều tiếng, cũng không cản được việc hắn trở thành đối tượng ảo tưởng của các cô gái độc thân.
Bách Tái còn chưa kịp ăn mừng thành công thu mua Cuộc sống xa hoa, liền chân thật cảm nhận được ý nghĩa của câu "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau".
Bách Tái sử dụng thủ đoạn ác ý thu mua đoạt cuộc sống xa hoa từ tay Tống Lẫm, Tống Lẫm ngoài mặt vững như thái sơn, phong độ nhẹ nhàng, lại lén "gậy ông đập lưng ông", cũng dùng thủ đoạn ác ý thu mua mà đi đào góc tường nhà Bách Tái.
Bách Tái là tập đoàn thương mại điện tử lớn nhất trong nước, ý chính là tập đoàn trăm nghề, ngoại trừ trang web Bách Tái, quan trọng nhất chính là hai mươi mấy xí nghiệp trải rộng khắp các ngành nghề, cho đến nay vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc cho Bách Tái, đã từng có rất nhiều người muốn đào góc tường nhà Bách Tái đều không thành công. Hiện tại Tống Lẫm lại dựa vào cái gì mà khiến bọn họ động tâm?
Bảy nhà công ty này, có bốn nhà là anh em đều đến từ vùng Giang Nam nổi danh có tài kinh doanh, đã quen với hình thức kinh doanh gia tộc, dù ở thời điểm nào đều ôm đoàn, nghe tộc trưởng chỉ huy. Lúc trươac Bách Tái thu phục được con dê đầu đàn, một hơi tóm được bốn cái công ty, hiện giờ Tống Lẫm cũng dùng cách như thế. Đánh vào xí nghiệp gia tộc này mà tìm đường đột phá.
Mấy năm nay Tô Dữ Sơn và Bách Tái, một nhà độc chiếm thị trường, những lời hứa hẹn trước đây có rất nhiều thứ hắn không có thực hiện. Công ty bên dưới ai cũng liều mạng làm việc cho hắn, hào quang lại mình hắn độc chiếm. Cổ đông lúc trước đầu tư cho hắn gây dựng sự nghiệp cùng chủ của các công ty bị hắn thu mua cũng lòng đầy bất mãn, có điều hắn trước mắt là tập đoàn thương mại điện tử hàng đầu, không có người chống lưng, ai dám lên tiếng?
Hiện giờ Tống Lẫm lại ra điều kiện, đầu tiên là tăng giá, cao hơn thị trường 50%, tức là thị trường mua giá 100 đồng 1 cổ, hắn mua 152 đồng 1 cổ. Đây quả thật là một sự mê hoặc lớn lao vô cùng.
***
Chiều thứ sáu, khoảng chừng ba giờ, thành phố bỗng dưng đổ mưa. Mây đen phủ kín chân trời, từng đám mây nặng trịch tựa như muốn đè xuống thành phố. Xa xa nhìn đến cao ốc trong thành phố tựa như những chiếc xúc tua dài ngắn khác nhau, vương đến trong mây. Mây đen che lấp mặt trời, rõ ràng mới là buổi chiều, trời lại u ám như lúc chạng vạng.
Gần tới tiết xuân phân, không khí của mùa xuân dần dần thay thế sự lạnh giá của mùa đông. Lúc này mưa phùn trút xuống tòa thành thị hoa lệ lại tạo thành một loại mỹ lệ khác thường.
Châu Phóng nhìn thoáng qua thời gian, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Tống Lẫm một cuộc điện thoại.
"Đang làm gì vậy?" Châu Phóng hỏi.
Tống Lẫm vẫn kiệm lời như trước, đáp ngắn gọn "họp".
"Hôm nay anh đi đón con gái đúng không?"
"Ừ"
Châu Phóng cười nịn nọt "tiện đường đón luôn cháu em đi, chiếc golf cùi của em hỏng rồi, xe công ty phải đem đi đón khách mất rồi."
Tống Lẫm nghe cô nói thế, liền xuy một tiếng "chiếc xe nát của em, nên đổi từ lâu rồi."
"Dùng lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm." Châu Phóng mím môu, giọng nói pha chút ý cười "anh biết em thích mấy thứ đồ cổ mà."
Tống Lẫm cười khẽ, ôn nhu hỏi "em ở đâu?"
"Công ty" Châu Phóng liếc nhìn mưa to ngoài trời, than nhẹ "lát nữa tan làm sẽ gọi taxi về nhà."
"Chiều nay có bận gì không?"
Châu Phóng nhìn lịch trình trợ lý ghi lại "không có"
"Chờ"
"Hả?"
...
Mười phút sau, Tống Lẫm gọi tới, chỉ nói hai chữ "xuống lầu".
Châu Phóng ôm túi xách xuống lầu, Tống Lẫm lái chiếc siêu xe màu đen của hắn xuất hiện dưới lầu công ty Châu Phóng.
Châu Phóng đứng đục mưa dưới mái hiên bằng pha lê của office building, nhìn Tống Lẫm giơ cây dù màu đen, đi dưới làn mưa phùn từ đối diêj hướng về phía cô. Trên mặt hắn chẳng có biểu tình gì, thời thời khắc khắc đều mang bộ dạng xa cách, dáng người lỗi lạc, một mình một cõi.
Đi đến bên cạnh Châu Phóng, cô còn chưa kịp nói gì, bàn tay to lớn đã ôm lấy eo cô, hai người liền đứng bên dưới tán ô màu đen nho nhỏ.
Khoảng cách gần như thế, Châu Phóng thậm chí cảm giác được hơi ẩm từ nước mưa trên người hắn. Một tay hắn giơ dù, một tay khác ôm lấy eo cô, tán ô nghiêng về phía cô, che khuất phần bả vai, tránh mưa phùn làm ướt cô.
Châu Phóng cúi đầu nhìn giày của cả hai, từng bước từng bước đi trên đường mưa xối xả, đột nhiên cảm thấy, cứ thế này đi đến thiên hoang địa lão, hình như cũng rất tốt.
Cách thời gian đón hai đứa nhóc còn khoảng một tiếng, Tống Lẫm còn một cuộc hẹn uống trà.
Quán trà yên tĩnh nằm giữa thành phố, nằm ở bên trái con phố buôn bán, chiếm một khu vực thật to, tạo thành một khu vườn hoa hoa thảo thảo, lái xe đi vào, nơi hẹn nằm ở phía sâu bên trong khu vườn, rất thích hợp cho các lão tổng bàn bạc việc riêng.
Đây là lần đầu Châu Phóng đi đến những nơi thế này, phòng uống trà rất lớn, hiệu quả cách âm tốt vô cùng, Châu Phóng cảm thấy ngay cả hô hấp cũng tạo tiếng vang.
"Anh đang chuẩn bị bàn việc cơ mật thương nghiệp hả?"
Tống một ngụm trà "ừ".
Châu Phóng nhíu mày "em ngồi đây có vẻ không thích hợp."
Tống Lẫm còn chưa kịp trả lời, nhân viên phục vụ đã dẫn khách của Tống Lẫm vào.
Châu Phóng thấy người đó, hơi sửng sốt một chút. Mà người kia cũng có phản ứng như thế.
Người đến là tổng quản lý cao cấp mảng trang phục của Bách Tái, trước đây Bách Tái mở họp, Châu Phóng đã gặp qua
Người kia thấy Châu Phóng ở đây, lập tức trở nên câu nệ, mở miệng nói chuyện đều luôn phòng bị.
Hắn uống trà, nhìn Châu Phóng, cười hỏi một cách dò xét "Tống Tổng, ngài cùng Châu Tổng là?"
Đối với nghi ngờ của người đến, Tống Lẫm cũn không nói lời nào, chỉ là duỗi bàn tay, mười đầu ngón tay xòe ra cầm lấy tay có chút bất an của Châu Phóng đặt trên đùi.
Không cần giải thích lời nào, người kia đã hiểu rõ ý tứ của Tống Lẫm.
Ánh mắt lần nữa nhìn về phía Châu Phóng, liền cảm thấy cô thật giống Điêu Thuyền, bị Vương Duẫn đưa đến bên người Đổng Trác, dụ hoặc Đổng Trác.
Ừm, Châu Phóng nghĩ, so về nhan sắc, cũng không xê xích bao nhiêu.
Tống Lẫm nói chuyện với vị tổng quản lý kia, cả quá trình Châu Phóng chỉ ngồi bên cạnh uống trà, không hề xen mồm, ngoan ngoãn làm bình hoa. Chắc là do uống nước quá nhiều, Châu Phóng đứng dậy ra ngoài đi wc.
Thấy Châu Phóng đi ra ngoài, vị quản lý cao cấp kia mới thật sự dỡ xuống phòng bị, với Tống Lẫm :"gần đây động tác của Tống Tổng hơi nhiều. Đầu tiên là tăng giá, hiện tại bắt đầu đánh vào câc bộ phận nhỏ, trị không được đại cổ đông bên cạnh Tô Dữ Sơn, liền bắt đầu tấn công những cổ phần rải rác bên ngoài. Tôi nghe nói ngài ra đãi ngộ cho Ôn gia 4 công ty thật cao. Nếu thu mua thành công, các người có thể chiếm giữ 49,5% cổ phần. Tỉ lệ này xem như rất lớn."
Lần này Tống Lẫm và công ty đầu tư qua lại với nhau, đạt được sự đồng thuận của một số cổ đông, len lén làm những động tác nhỏ có thể giấu được cấp cao, nhưng chung quy vẫn không thể qua mặt tất cả.
Tống Lẫm chấm một ít nước trà, dùng ngón tay viết trên bàn một chuỗi con số, hơi hơi mỉm cười, nói với tổng quản lý trang phục của Bách Tái nói "đây là con số tôi có thể cho anh."
Hắn ta nhìn thoáng qua con số mà Tống Lẫm viết, nhịn không được hít sâu một hơi.
Tống Lẫm hài lòng nhìn phản ứng của hắn.
"Hy vọng anh suy xét cẩn thận một chút."
Lúc Châu Phóng quay về, người quản lý cấp cao kia đã đi.
Con số Tống Lẫm viết trên bàn cũng đã khô cạn, tựa như không có việc gì phát sinh, hai người chỉ là uống một ly trà.
Châu Phóng lần nữa ngồi trên đệm mềm, đem nước trà đã lạnh dốc một hơi cạn sạch.
Ánh mắt nhìn về phía Tống Lẫm vô cùng thâm ý.
"Anh đang bất chấp thủ đoạn thu mua đó hả?" (Ý là mua ko mang mục đích có lợi cho công ty)
Châu Phóng bĩu môi, một lần lại một lần hai người họ tính kế lẫn nhau, Châu Phóng có chút không hiểu nổi Tống Lẫm và Tô Dữ Sơn muốn gì.
"Anh và Tô Dữ Sơn cũng thắm thiết nhỉ, anh tới một lần tôi đáp một lần" Châu Phóng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ điên rồ "lẽ nào trước đây hai người từng yêu nhau, sau này hiểu lầm mà chia tay, bây giờ lại diễn trò ngược luyến tình thâm?"
Tống Lẫm cạn lời không muốn nói tiếp, chỉ tặng Châu Phóng một cái liếc mắt xem thường. Châu Phóng cũng cảm thấy hơi mất mặt, nhún nhún vai.
"Em mua cổ phiếu mới của công ty anh hả?" Hắn ngẩn đầu nhìn Châu Phóng bằng ánh mắt hiểu rõ.
Châu Phóng không ngờ nhanh như đã bị hắn phát hiện, cười một cách tinh ranh "Em đang làm theo quy trình thu mua chính quy"
Tống Lẫm hừ lạnh một tiếng "quy trình chính quy có thể giúp em mua nhiều như thế?" Đôi mắt hắn nhìn về phía Châu Phóng trở nên thâm trầm "Thằng nhóc củ cải làm tài chính giúp em đúng không?"
Cùng "ngũ tam" lén giao dịch bị Tống Lẫm vạch trần, Châu Phóng dĩ nhiên có chút ngượng ngùng. Đối với chất vấn của Tống Lẫm, Châu Phóng cười hắc hắc, cũng không có ý định giấu hắn.
"Em dùng luôn cả tiền mua xe rồi đấy, Tống Tổng, toàn bộ tài sản của em, hạnh phúc đời này của em, toàn bộ đều đặt trên người anh rồi đó."
Không biết câu nào của Châu Phóng lấy được lòng Tống Lẫm, con ngươi vốn lạnh nhạt của Tống Lẫm lại ấm áp hơn một chút, nâng cằm lên, biểu tình có vài phần kiêu ngạo.
"Coi như em cũng có chút tầm nhìn đầu tư."
Tống Lẫm nhìn thoáng qua thời gian, thản nhiên đứng dậy, quay đầu hỏi Châu Phóng một câu.
"Có đi đón cháu gái em không?"
Châu Phóng nhanh chóng chụp lấy túi xách đuổi theo "Có chứ, đương nhiên có rồi.,"
***
Nói thật, Châu Phóng cũng đã đi đón cháu gái vài lần, thật sự cảm giác được làm cha mẹ không dễ dàng.
Mỗi ngày đều tựa như đánh giặc, không hề còn chút xíu không gian riêng tư nào, con đã lớn như thế nhưng mỗi lần muốn ra ngoài du lịch tận hưởng thế giới hai người đều phải chạy khắp nơi tìm người giúp trông coi. Dù cho học nội trú, nhưng chuyện phải lo lắng cũng nhiều không đếm xuể.
Con người ta thật sự không thể nào sống tùy ý cả đời. Cẩn thận ngẫm lại, phải thật biết quý trọng hai ba mươi năm đầu đời, bởi vì quãng thời gian sống không có trách nhiệm, không có gánh nặng cuộc sống, cũng chỉ vẻn vẹn mấy chục năm này mà thôi.
Lúc tiết tự học kết thúc, trời đã tối hẳn. Tuổi mười sáu bốc đồng, mới vừa trải qua việc học hành cao độ một chút, lớp của cháu gái cô đã bắt đầu có buổi học thêm. Áp lực học tập của trẻ con bây giờ nặng hơn thời đại của Châu Phóng nhiều. Mặc dù học nội trú trong trường học quý tộc, gia cảnh đều giàu có nhưng áp lực cạnh tranh thứ hạng vẫn rất lớn.
Cổng trường học vừa mở, bọn nhỏ được xả hơi sau cả tuần lễ dài đằng đẳng bị nhốt trong trường, đều mang vẻ mặt tươi như hoa mà sà vào lòng cha mẹ. Hình ảnh hòa thuận vui vẻ thế này khiến Châu Phóng có chút ghen tỵ. Con người ta dù có ham muốn cuộc sống tự do thế nào, loại không khí gia đình hòa thuận vui vẻ thế này đều có thể khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Con gái của Tống Lẫm, Tống Dĩ Hân, cho dù vứt vào xó nào cũng đều sẽ vô cùng nổi bật.
Con bé lại nhuộm tóc màu khác. Lần này là màu xám lông chuột (nguyên tác nãi nãi hôi- là màu xám tro như tóc các cụ í) đang rất thịnh hành, tóc màu xám bạc gắn trên mặt một trẻ non nớt, cái thứ hình ảnh chói mắt này, "chói mắt" thậm chí còn không thể biểu đạt được.
Châu Phóng nhìm thấy Tống Lẫm giận xanh cả mặt, quyết định ngậm miệng không nên nhiều lời.
Tống Dĩ Hân đi từ cổng trường ra, nhìn thấy Châu Phóng đứng cùng cha mình, hai đầu lông mày nhăn tịt lại.
Con bé nghĩa một vòng quanh Châu Phóng, kéo kéo quai balo, vẻ mặt kiêu ngạo hỏi Tống Lẫm "sao dì ta ở đây?"
Châu Phóng cười tủm tỉm, hơi cúi đầu nhìn con bé, khiêu khích nói "không phải đến đón cháu."
Lời vừa dứt, cháu gái Châu Phóng đã chạy từ trong cổng trường ra, nhảy vào lòng Châu Phóng.
"Dì, nhớ dì muốn chết!"
....
Cháu gái ngó trái ngó phải cũng không nhìn thấy xe Châu Phóng, lại quay đầu nhìn Tống Dĩ Hân và Tống Lẫm, nhịn không được nhỏ giọng hỏi "dì ơi, xe dì đâu rồi?"
"Hỏng rồi, chờ dì kiếm được lời sẽ mua xe mới." Vừa nói vừa thay cháu gái xách balo.
Cháu gái kéo lấy góc áo của Châu Phóng, vẫn luôn nhỏ giọng rụt rè hỏi "hôm nay ngồi xe nhà Tống Dĩ Hân ạ?"
Châu Phóng cười "tài xế miễn phí, không tốt sao?"
Cháu gái bĩu môi không thèm nói tiếp.
Châu Phóng không có xe, không thể chở cháu gái đi ăn, nhìn lại thời gian. Ông bà ngoại của con bé, cũng là cậu mợ của cô giờ này hẳn là cũng đã đi chơi hồ thanh hải ở Đôn Hoàng về rồi. Vì thế Châu Phóng bảo Tống Lẫm chở cô về nhà cậu mợ.
"Ông bà ngoại con về rồi, tối nay con ở nhà ông bà ngoại nhé."
Cháu gái ngoan ngoãn gật đầu.
Cả cái đại gia đình này đều cuồng du lịch, mấy vị lão nhân gia mà cũng đi chơi đến đêm mới về, Châu Phóng thật phục.
Đưa con bé về nhà lại bị cậu mợ lôi kéo hơn 20 phút mới về được.
Lần nữa chui vào xe, Tống Lẫm còn chưa nói gì, nhưng Tống Dĩ Hân lại bất mãn vô cùng.
Cằm hất hẳn lên trời, trên mặt là vẻ phẫn nộ vô cùng.
"Thật không biết xấu hổ, ngồi nhờ xe người khác, còn bắt ba tôi chờ lâu như thế, dì xem ba tôi là tài xế à?"
Châu Phóng xoa xoa bả vai nhức mỏi cả ngày, vẻ mặt thoải mái, nhìn thoáng qua bạn học tiểu Tống như con mèo nhỏ xù lông, lại nhìn lão Tống bình thản vô cùng, làm bộ ngạc nhiên mà nói "đúng như vậy mà!"
Một câu liền châm ngòi kíp nổ của Tống Dĩ Hân.
"Ba, dì ta dám nói như vậy kìa!"
Nói xong còn không chịu bỏ wua mà từ ghế sau chồm tới, muốn bò lên ghế phụ, lại bị Tống Lẫm xách sau cổ, túm con bé trở về.
"Ngồi đàn hoàn."
Tống Dĩ Hân vẫn tức muốn hộc máu "Ba, dì ta nói ba là tài xế!"
Tống Lẫm khởi động xe, tiếng động cơ vang lên giòn giã.
Hắn hơi ngẩn đầu, khí định thần nhàn mà hỏi lại Tống Dĩ Hân "lẽ nào ba không phải tài xế?" Hắn dừng một chút, ý vị thâm trường mà nói "ba của con, chính là tài xế già tay nghề tốt, biết không?" (Tài xế già chỉ những người lão luyện trong tình trường)
Nói xong liếc vào gương chiếu hậu gián tiếp cùng Châu Phóng đối mắt, mang theo ý cười xấu xa.
Châu Phóng dĩ nhiên hiểu được ý hắn, tức giận mắng "đừng tưởng lái vài chiếc 'xe bus' là giỏi lắm." (Xe bus: hàng công cộng =)))
Tống Lẫm cười, nhàn nhạt nói "anh thích lái loại xe không có phanh, ai cũng không dám lái, xe bay liều mạng." (Kiểu phụ nữ mạnh mẽ như Châu Phóng, khó bị người khác kiểm soát)
Cổ phiếu sắp ra mắt của April được người trong giới đầu tư quan tâm rất nhiều. Gần đây các sàn giao dịch trong thành phố đều vì April lên sàn mà bận tối mặt tối mũi.
Bản thân Tống Lẫm dĩ nhiên là đang trong thời gian phong quang vô hạn, mọi người đều biết địa vị hắn đang chuẩn bị tăng lên. Trong hàng ngũ phú hào nổi danh, Tống Lẫm hơi bị nhiều thứ nhất, đẹp trai nhất, trẻ tuổi nhất, thăng tiến nhanh nhất, quan trọng nhất chính là hắn còn đang độc thân, mặc dù lắm tai nhiều tiếng, cũng không cản được việc hắn trở thành đối tượng ảo tưởng của các cô gái độc thân.
Bách Tái còn chưa kịp ăn mừng thành công thu mua Cuộc sống xa hoa, liền chân thật cảm nhận được ý nghĩa của câu "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau".
Bách Tái sử dụng thủ đoạn ác ý thu mua đoạt cuộc sống xa hoa từ tay Tống Lẫm, Tống Lẫm ngoài mặt vững như thái sơn, phong độ nhẹ nhàng, lại lén "gậy ông đập lưng ông", cũng dùng thủ đoạn ác ý thu mua mà đi đào góc tường nhà Bách Tái.
Bách Tái là tập đoàn thương mại điện tử lớn nhất trong nước, ý chính là tập đoàn trăm nghề, ngoại trừ trang web Bách Tái, quan trọng nhất chính là hai mươi mấy xí nghiệp trải rộng khắp các ngành nghề, cho đến nay vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc cho Bách Tái, đã từng có rất nhiều người muốn đào góc tường nhà Bách Tái đều không thành công. Hiện tại Tống Lẫm lại dựa vào cái gì mà khiến bọn họ động tâm?
Bảy nhà công ty này, có bốn nhà là anh em đều đến từ vùng Giang Nam nổi danh có tài kinh doanh, đã quen với hình thức kinh doanh gia tộc, dù ở thời điểm nào đều ôm đoàn, nghe tộc trưởng chỉ huy. Lúc trươac Bách Tái thu phục được con dê đầu đàn, một hơi tóm được bốn cái công ty, hiện giờ Tống Lẫm cũng dùng cách như thế. Đánh vào xí nghiệp gia tộc này mà tìm đường đột phá.
Mấy năm nay Tô Dữ Sơn và Bách Tái, một nhà độc chiếm thị trường, những lời hứa hẹn trước đây có rất nhiều thứ hắn không có thực hiện. Công ty bên dưới ai cũng liều mạng làm việc cho hắn, hào quang lại mình hắn độc chiếm. Cổ đông lúc trước đầu tư cho hắn gây dựng sự nghiệp cùng chủ của các công ty bị hắn thu mua cũng lòng đầy bất mãn, có điều hắn trước mắt là tập đoàn thương mại điện tử hàng đầu, không có người chống lưng, ai dám lên tiếng?
Hiện giờ Tống Lẫm lại ra điều kiện, đầu tiên là tăng giá, cao hơn thị trường 50%, tức là thị trường mua giá 100 đồng 1 cổ, hắn mua 152 đồng 1 cổ. Đây quả thật là một sự mê hoặc lớn lao vô cùng.
***
Chiều thứ sáu, khoảng chừng ba giờ, thành phố bỗng dưng đổ mưa. Mây đen phủ kín chân trời, từng đám mây nặng trịch tựa như muốn đè xuống thành phố. Xa xa nhìn đến cao ốc trong thành phố tựa như những chiếc xúc tua dài ngắn khác nhau, vương đến trong mây. Mây đen che lấp mặt trời, rõ ràng mới là buổi chiều, trời lại u ám như lúc chạng vạng.
Gần tới tiết xuân phân, không khí của mùa xuân dần dần thay thế sự lạnh giá của mùa đông. Lúc này mưa phùn trút xuống tòa thành thị hoa lệ lại tạo thành một loại mỹ lệ khác thường.
Châu Phóng nhìn thoáng qua thời gian, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Tống Lẫm một cuộc điện thoại.
"Đang làm gì vậy?" Châu Phóng hỏi.
Tống Lẫm vẫn kiệm lời như trước, đáp ngắn gọn "họp".
"Hôm nay anh đi đón con gái đúng không?"
"Ừ"
Châu Phóng cười nịn nọt "tiện đường đón luôn cháu em đi, chiếc golf cùi của em hỏng rồi, xe công ty phải đem đi đón khách mất rồi."
Tống Lẫm nghe cô nói thế, liền xuy một tiếng "chiếc xe nát của em, nên đổi từ lâu rồi."
"Dùng lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm." Châu Phóng mím môu, giọng nói pha chút ý cười "anh biết em thích mấy thứ đồ cổ mà."
Tống Lẫm cười khẽ, ôn nhu hỏi "em ở đâu?"
"Công ty" Châu Phóng liếc nhìn mưa to ngoài trời, than nhẹ "lát nữa tan làm sẽ gọi taxi về nhà."
"Chiều nay có bận gì không?"
Châu Phóng nhìn lịch trình trợ lý ghi lại "không có"
"Chờ"
"Hả?"
...
Mười phút sau, Tống Lẫm gọi tới, chỉ nói hai chữ "xuống lầu".
Châu Phóng ôm túi xách xuống lầu, Tống Lẫm lái chiếc siêu xe màu đen của hắn xuất hiện dưới lầu công ty Châu Phóng.
Châu Phóng đứng đục mưa dưới mái hiên bằng pha lê của office building, nhìn Tống Lẫm giơ cây dù màu đen, đi dưới làn mưa phùn từ đối diêj hướng về phía cô. Trên mặt hắn chẳng có biểu tình gì, thời thời khắc khắc đều mang bộ dạng xa cách, dáng người lỗi lạc, một mình một cõi.
Đi đến bên cạnh Châu Phóng, cô còn chưa kịp nói gì, bàn tay to lớn đã ôm lấy eo cô, hai người liền đứng bên dưới tán ô màu đen nho nhỏ.
Khoảng cách gần như thế, Châu Phóng thậm chí cảm giác được hơi ẩm từ nước mưa trên người hắn. Một tay hắn giơ dù, một tay khác ôm lấy eo cô, tán ô nghiêng về phía cô, che khuất phần bả vai, tránh mưa phùn làm ướt cô.
Châu Phóng cúi đầu nhìn giày của cả hai, từng bước từng bước đi trên đường mưa xối xả, đột nhiên cảm thấy, cứ thế này đi đến thiên hoang địa lão, hình như cũng rất tốt.
Cách thời gian đón hai đứa nhóc còn khoảng một tiếng, Tống Lẫm còn một cuộc hẹn uống trà.
Quán trà yên tĩnh nằm giữa thành phố, nằm ở bên trái con phố buôn bán, chiếm một khu vực thật to, tạo thành một khu vườn hoa hoa thảo thảo, lái xe đi vào, nơi hẹn nằm ở phía sâu bên trong khu vườn, rất thích hợp cho các lão tổng bàn bạc việc riêng.
Đây là lần đầu Châu Phóng đi đến những nơi thế này, phòng uống trà rất lớn, hiệu quả cách âm tốt vô cùng, Châu Phóng cảm thấy ngay cả hô hấp cũng tạo tiếng vang.
"Anh đang chuẩn bị bàn việc cơ mật thương nghiệp hả?"
Tống một ngụm trà "ừ".
Châu Phóng nhíu mày "em ngồi đây có vẻ không thích hợp."
Tống Lẫm còn chưa kịp trả lời, nhân viên phục vụ đã dẫn khách của Tống Lẫm vào.
Châu Phóng thấy người đó, hơi sửng sốt một chút. Mà người kia cũng có phản ứng như thế.
Người đến là tổng quản lý cao cấp mảng trang phục của Bách Tái, trước đây Bách Tái mở họp, Châu Phóng đã gặp qua
Người kia thấy Châu Phóng ở đây, lập tức trở nên câu nệ, mở miệng nói chuyện đều luôn phòng bị.
Hắn uống trà, nhìn Châu Phóng, cười hỏi một cách dò xét "Tống Tổng, ngài cùng Châu Tổng là?"
Đối với nghi ngờ của người đến, Tống Lẫm cũn không nói lời nào, chỉ là duỗi bàn tay, mười đầu ngón tay xòe ra cầm lấy tay có chút bất an của Châu Phóng đặt trên đùi.
Không cần giải thích lời nào, người kia đã hiểu rõ ý tứ của Tống Lẫm.
Ánh mắt lần nữa nhìn về phía Châu Phóng, liền cảm thấy cô thật giống Điêu Thuyền, bị Vương Duẫn đưa đến bên người Đổng Trác, dụ hoặc Đổng Trác.
Ừm, Châu Phóng nghĩ, so về nhan sắc, cũng không xê xích bao nhiêu.
Tống Lẫm nói chuyện với vị tổng quản lý kia, cả quá trình Châu Phóng chỉ ngồi bên cạnh uống trà, không hề xen mồm, ngoan ngoãn làm bình hoa. Chắc là do uống nước quá nhiều, Châu Phóng đứng dậy ra ngoài đi wc.
Thấy Châu Phóng đi ra ngoài, vị quản lý cao cấp kia mới thật sự dỡ xuống phòng bị, với Tống Lẫm :"gần đây động tác của Tống Tổng hơi nhiều. Đầu tiên là tăng giá, hiện tại bắt đầu đánh vào câc bộ phận nhỏ, trị không được đại cổ đông bên cạnh Tô Dữ Sơn, liền bắt đầu tấn công những cổ phần rải rác bên ngoài. Tôi nghe nói ngài ra đãi ngộ cho Ôn gia 4 công ty thật cao. Nếu thu mua thành công, các người có thể chiếm giữ 49,5% cổ phần. Tỉ lệ này xem như rất lớn."
Lần này Tống Lẫm và công ty đầu tư qua lại với nhau, đạt được sự đồng thuận của một số cổ đông, len lén làm những động tác nhỏ có thể giấu được cấp cao, nhưng chung quy vẫn không thể qua mặt tất cả.
Tống Lẫm chấm một ít nước trà, dùng ngón tay viết trên bàn một chuỗi con số, hơi hơi mỉm cười, nói với tổng quản lý trang phục của Bách Tái nói "đây là con số tôi có thể cho anh."
Hắn ta nhìn thoáng qua con số mà Tống Lẫm viết, nhịn không được hít sâu một hơi.
Tống Lẫm hài lòng nhìn phản ứng của hắn.
"Hy vọng anh suy xét cẩn thận một chút."
Lúc Châu Phóng quay về, người quản lý cấp cao kia đã đi.
Con số Tống Lẫm viết trên bàn cũng đã khô cạn, tựa như không có việc gì phát sinh, hai người chỉ là uống một ly trà.
Châu Phóng lần nữa ngồi trên đệm mềm, đem nước trà đã lạnh dốc một hơi cạn sạch.
Ánh mắt nhìn về phía Tống Lẫm vô cùng thâm ý.
"Anh đang bất chấp thủ đoạn thu mua đó hả?" (Ý là mua ko mang mục đích có lợi cho công ty)
Châu Phóng bĩu môi, một lần lại một lần hai người họ tính kế lẫn nhau, Châu Phóng có chút không hiểu nổi Tống Lẫm và Tô Dữ Sơn muốn gì.
"Anh và Tô Dữ Sơn cũng thắm thiết nhỉ, anh tới một lần tôi đáp một lần" Châu Phóng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ điên rồ "lẽ nào trước đây hai người từng yêu nhau, sau này hiểu lầm mà chia tay, bây giờ lại diễn trò ngược luyến tình thâm?"
Tống Lẫm cạn lời không muốn nói tiếp, chỉ tặng Châu Phóng một cái liếc mắt xem thường. Châu Phóng cũng cảm thấy hơi mất mặt, nhún nhún vai.
"Em mua cổ phiếu mới của công ty anh hả?" Hắn ngẩn đầu nhìn Châu Phóng bằng ánh mắt hiểu rõ.
Châu Phóng không ngờ nhanh như đã bị hắn phát hiện, cười một cách tinh ranh "Em đang làm theo quy trình thu mua chính quy"
Tống Lẫm hừ lạnh một tiếng "quy trình chính quy có thể giúp em mua nhiều như thế?" Đôi mắt hắn nhìn về phía Châu Phóng trở nên thâm trầm "Thằng nhóc củ cải làm tài chính giúp em đúng không?"
Cùng "ngũ tam" lén giao dịch bị Tống Lẫm vạch trần, Châu Phóng dĩ nhiên có chút ngượng ngùng. Đối với chất vấn của Tống Lẫm, Châu Phóng cười hắc hắc, cũng không có ý định giấu hắn.
"Em dùng luôn cả tiền mua xe rồi đấy, Tống Tổng, toàn bộ tài sản của em, hạnh phúc đời này của em, toàn bộ đều đặt trên người anh rồi đó."
Không biết câu nào của Châu Phóng lấy được lòng Tống Lẫm, con ngươi vốn lạnh nhạt của Tống Lẫm lại ấm áp hơn một chút, nâng cằm lên, biểu tình có vài phần kiêu ngạo.
"Coi như em cũng có chút tầm nhìn đầu tư."
Tống Lẫm nhìn thoáng qua thời gian, thản nhiên đứng dậy, quay đầu hỏi Châu Phóng một câu.
"Có đi đón cháu gái em không?"
Châu Phóng nhanh chóng chụp lấy túi xách đuổi theo "Có chứ, đương nhiên có rồi.,"
***
Nói thật, Châu Phóng cũng đã đi đón cháu gái vài lần, thật sự cảm giác được làm cha mẹ không dễ dàng.
Mỗi ngày đều tựa như đánh giặc, không hề còn chút xíu không gian riêng tư nào, con đã lớn như thế nhưng mỗi lần muốn ra ngoài du lịch tận hưởng thế giới hai người đều phải chạy khắp nơi tìm người giúp trông coi. Dù cho học nội trú, nhưng chuyện phải lo lắng cũng nhiều không đếm xuể.
Con người ta thật sự không thể nào sống tùy ý cả đời. Cẩn thận ngẫm lại, phải thật biết quý trọng hai ba mươi năm đầu đời, bởi vì quãng thời gian sống không có trách nhiệm, không có gánh nặng cuộc sống, cũng chỉ vẻn vẹn mấy chục năm này mà thôi.
Lúc tiết tự học kết thúc, trời đã tối hẳn. Tuổi mười sáu bốc đồng, mới vừa trải qua việc học hành cao độ một chút, lớp của cháu gái cô đã bắt đầu có buổi học thêm. Áp lực học tập của trẻ con bây giờ nặng hơn thời đại của Châu Phóng nhiều. Mặc dù học nội trú trong trường học quý tộc, gia cảnh đều giàu có nhưng áp lực cạnh tranh thứ hạng vẫn rất lớn.
Cổng trường học vừa mở, bọn nhỏ được xả hơi sau cả tuần lễ dài đằng đẳng bị nhốt trong trường, đều mang vẻ mặt tươi như hoa mà sà vào lòng cha mẹ. Hình ảnh hòa thuận vui vẻ thế này khiến Châu Phóng có chút ghen tỵ. Con người ta dù có ham muốn cuộc sống tự do thế nào, loại không khí gia đình hòa thuận vui vẻ thế này đều có thể khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Con gái của Tống Lẫm, Tống Dĩ Hân, cho dù vứt vào xó nào cũng đều sẽ vô cùng nổi bật.
Con bé lại nhuộm tóc màu khác. Lần này là màu xám lông chuột (nguyên tác nãi nãi hôi- là màu xám tro như tóc các cụ í) đang rất thịnh hành, tóc màu xám bạc gắn trên mặt một trẻ non nớt, cái thứ hình ảnh chói mắt này, "chói mắt" thậm chí còn không thể biểu đạt được.
Châu Phóng nhìm thấy Tống Lẫm giận xanh cả mặt, quyết định ngậm miệng không nên nhiều lời.
Tống Dĩ Hân đi từ cổng trường ra, nhìn thấy Châu Phóng đứng cùng cha mình, hai đầu lông mày nhăn tịt lại.
Con bé nghĩa một vòng quanh Châu Phóng, kéo kéo quai balo, vẻ mặt kiêu ngạo hỏi Tống Lẫm "sao dì ta ở đây?"
Châu Phóng cười tủm tỉm, hơi cúi đầu nhìn con bé, khiêu khích nói "không phải đến đón cháu."
Lời vừa dứt, cháu gái Châu Phóng đã chạy từ trong cổng trường ra, nhảy vào lòng Châu Phóng.
"Dì, nhớ dì muốn chết!"
....
Cháu gái ngó trái ngó phải cũng không nhìn thấy xe Châu Phóng, lại quay đầu nhìn Tống Dĩ Hân và Tống Lẫm, nhịn không được nhỏ giọng hỏi "dì ơi, xe dì đâu rồi?"
"Hỏng rồi, chờ dì kiếm được lời sẽ mua xe mới." Vừa nói vừa thay cháu gái xách balo.
Cháu gái kéo lấy góc áo của Châu Phóng, vẫn luôn nhỏ giọng rụt rè hỏi "hôm nay ngồi xe nhà Tống Dĩ Hân ạ?"
Châu Phóng cười "tài xế miễn phí, không tốt sao?"
Cháu gái bĩu môi không thèm nói tiếp.
Châu Phóng không có xe, không thể chở cháu gái đi ăn, nhìn lại thời gian. Ông bà ngoại của con bé, cũng là cậu mợ của cô giờ này hẳn là cũng đã đi chơi hồ thanh hải ở Đôn Hoàng về rồi. Vì thế Châu Phóng bảo Tống Lẫm chở cô về nhà cậu mợ.
"Ông bà ngoại con về rồi, tối nay con ở nhà ông bà ngoại nhé."
Cháu gái ngoan ngoãn gật đầu.
Cả cái đại gia đình này đều cuồng du lịch, mấy vị lão nhân gia mà cũng đi chơi đến đêm mới về, Châu Phóng thật phục.
Đưa con bé về nhà lại bị cậu mợ lôi kéo hơn 20 phút mới về được.
Lần nữa chui vào xe, Tống Lẫm còn chưa nói gì, nhưng Tống Dĩ Hân lại bất mãn vô cùng.
Cằm hất hẳn lên trời, trên mặt là vẻ phẫn nộ vô cùng.
"Thật không biết xấu hổ, ngồi nhờ xe người khác, còn bắt ba tôi chờ lâu như thế, dì xem ba tôi là tài xế à?"
Châu Phóng xoa xoa bả vai nhức mỏi cả ngày, vẻ mặt thoải mái, nhìn thoáng qua bạn học tiểu Tống như con mèo nhỏ xù lông, lại nhìn lão Tống bình thản vô cùng, làm bộ ngạc nhiên mà nói "đúng như vậy mà!"
Một câu liền châm ngòi kíp nổ của Tống Dĩ Hân.
"Ba, dì ta dám nói như vậy kìa!"
Nói xong còn không chịu bỏ wua mà từ ghế sau chồm tới, muốn bò lên ghế phụ, lại bị Tống Lẫm xách sau cổ, túm con bé trở về.
"Ngồi đàn hoàn."
Tống Dĩ Hân vẫn tức muốn hộc máu "Ba, dì ta nói ba là tài xế!"
Tống Lẫm khởi động xe, tiếng động cơ vang lên giòn giã.
Hắn hơi ngẩn đầu, khí định thần nhàn mà hỏi lại Tống Dĩ Hân "lẽ nào ba không phải tài xế?" Hắn dừng một chút, ý vị thâm trường mà nói "ba của con, chính là tài xế già tay nghề tốt, biết không?" (Tài xế già chỉ những người lão luyện trong tình trường)
Nói xong liếc vào gương chiếu hậu gián tiếp cùng Châu Phóng đối mắt, mang theo ý cười xấu xa.
Châu Phóng dĩ nhiên hiểu được ý hắn, tức giận mắng "đừng tưởng lái vài chiếc 'xe bus' là giỏi lắm." (Xe bus: hàng công cộng =)))
Tống Lẫm cười, nhàn nhạt nói "anh thích lái loại xe không có phanh, ai cũng không dám lái, xe bay liều mạng." (Kiểu phụ nữ mạnh mẽ như Châu Phóng, khó bị người khác kiểm soát)
Tác giả :
Ngải Tiểu Đồ