Yêu Đương Đoan Chính
Chương 77
Bình giấm chua trong nhà đã đổ
Khai giảng chưa bao lâu đã đến lễ tình nhân, kế đó là Tết Nguyên Tiêu, khi một năm chính thức kết thúc thì bước sang một trăm ngày đếm ngược, đằng sau tấm bảng đen của mỗi lớp 12 đều viết một hàng chữ to.
Cách ngày thi đại học còn -
Một trăm ngày, chín mươi chín ngày, chín mươi tám ngày... Số ngày dần giảm bớt.
Không ít học sinh trường chuyên cấp ba xếp hạng hàng đầu cả nước lục tục tuyển thẳng. Trong số những người còn sót lại, một bộ phận rất vững vàng, không có áp lực thi đại học; một bộ phận đã thấy giới hạn của mình, thiên phú không cao, hết cách, chỉ có thể chọn giữ nguyên hiện trạng.
Những học sinh theo lối đút tiền để vào cũng không có áp lực, vẫn còn nhiều đường có thể đi, chẳng hề hoảng loạn.
Chỉ có một nhóm rất nhỏ muốn nghịch thiên cải mệnh.
Yến Hảo chính là một trong số đó.
Thời gian trôi qua để lại đầy dấu vết, từng giờ từng phút khắc lên từng câu hỏi, từng từ vựng, từng bài văn.
Các chồng tài liệu ôn tập chất đống bên tường như ngọn núi nhỏ.
Các bài thi được chỉnh lý bằng cách buộc vào.
Áp lực của Yến Hảo rất lớn, lúc con số đếm ngược ở đầu chậm rãi chuyển từ tám thành bảy, rồi từ sáu thành năm, cậu bắt đầu mất ngủ, càng muốn ngủ thì càng không ngủ nổi.
Hơn hai giờ sáng, Yến Hảo vẫn lăn lộn trên giường.
Cơn mưa nhỏ ngoài cửa sổ rơi tí tách, một cây đèn ngủ bật lên trong căn phòng, chiếu sáng với phạm vi rất nhỏ nơi góc tường.
Yến Hảo nép bên giường nhìn tia sáng nhỏ nhoi nọ.
Một cánh tay vươn từ phía sau với lấy eo cậu, tông giọng khàn khàn vang lên bên tai: "Vẫn chưa ngủ?"
Yến Hảo xoay người, rúc trong lồng ngực Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành vỗ nhẹ lưng cậu từng cái một, như là đang dỗ một bạn nhỏ nửa đêm không chịu ngủ yên.
Nhưng Yến Hảo vẫn không buồn ngủ.
Đúng hơn là, có một sợi dây thần kinh đang trong trạng thái căng chặt bất thường, khiến cậu không cách nào an lòng đi ngủ, vô cùng không nỡ, cảm giác mình ngủ là đang lãng phí thời gian, không bằng học thuộc thêm mấy công thức, cày thêm vài đề thi.
Cứ như có xe đang chạy trong đầu, mãi chẳng chịu ngừng nghỉ.
Đây là kiểu suy nghĩ sai lầm, song Yến Hảo không khống chế được, cậu cảm giác mình bệnh rồi.
Yến Hảo ngửi mùi trên người Giang Mộ Hành, là hương xà phòng chưa bao giờ thay đổi, mùi chanh thanh mát.
Giang Mộ Hành bị mái đầu xù dụi vào cổ đến mức không tài nào chợp mắt: "Đừng quậy."
Yến Hảo co mình trong lòng hắn.
Giang Mộ Hành ôm chầm thiếu niên đang cựa quậy, chân kẹp lấy đôi chân không ngoan ngoãn, bóp mặt cậu ngửa đầu cậu lên: "Không muốn ngủ?"
Yến Hảo cụp mắt: "Tôi lo lắng."
Giang Mộ Hành chưa mở miệng đã nghe cậu nói: "Nếu tôi không đậu đại học A thì phải làm sao?"
"Trong kỳ thi thử thứ hai ngoại trừ văn, những môn khác đều khó hơn đề thi đại học một chút. Đây là cách làm thường lệ của mọi trường." Giang Mộ Hành nói, "Cậu thi được hơn 640, thì điểm thi đại học sẽ trên con số đó."
"Đấy là dưới tình huống phát huy như bình thường."
Yến Hảo luồn tay vào trong áo ngủ của Giang Mộ Hành, sờ đường eo mượt mà của hắn: "Nếu lúc thi tốt nghiệp mà gặp phải tình huống bất ngờ, tiêu chảy, cảm mạo, đau đầu gì đó, hoặc nhất thời chủ quan làm sai mất câu mình biết, phát huy thất thường, điểm số sẽ kém."
"Vẫn còn hai tháng."
"Chỉ còn hai tháng."
Giang Mộ Hành và Yến Hảo đồng thanh.
Một hồi lặng im khó mà hình dung qua đi, Giang Mộ Hành với tới điều khiển từ xa của đèn bật lên.
Ánh sáng chói loà đột ngột xuất hiện, Yến Hảo khó chịu nhắm mắt lại: "Mở đèn làm gì?"
Không có hồi âm.
Yến Hảo mở to mắt, trông thấy Giang Mộ Hành nghiêm mặt ngồi ở đầu giường, bờ môi mỏng mím thành đường thẳng, áp suất quanh thân rất thấp, cậu vô thức chống giường bò sang.
Giang Mộ Hành khép nửa mắt, không nhúc nhích.
Yến Hảo bò lên đùi hắn, cánh tay choàng lấy cổ hắn: "Anh à, hơn nửa đêm rồi, sao anh đột nhiên nghiêm túc thế?"
Giang Mộ Hành trầm mặc chốc lát: "Cuối tuần chúng ta ra ngoài chơi một chút."
Đầu tiên Yến Hảo sửng sốt, mấy giây sau mới hiểu dụng ý của hắn, tim đập hẫng một nhịp: "Không cần đâu ha?"
Giang Mộ Hành không trả lời mà hỏi lại: "Muốn đi đâu?"
Yến Hảo cong lưng, tựa trán vào hõm vai hắn: "Không có chỗ nào muốn đi."
Giang Mộ Hành không nhanh không chậm đổi cách hỏi: "Cậu còn gì muốn làm cùng tôi mà chưa làm được không?"
Yến Hảo bật thốt: "Thả diều."
"Được." Giang Mộ Hành vò tóc sau gáy cậu, "Cuối tuần chúng ta đi thả diều."
Yến Hảo chớp mắt khe khẽ: "Đi thật hả?"
"Thật." Giang Mộ Hành ôm cậu nằm xuống, "Ngủ đi."
Yến Hảo nằm sấp trên người Giang Mộ Hành, gò má áp vào lồng ngực nở nang của hắn, nằm một hồi thì chợt giật mình: "Vậy cuối tuần tôi ôn tập thế nào?"
Giang Mộ Hành tắt đèn: "Nghỉ một bữa."
Yến Hảo thì thầm trong bóng đêm: "Nhưng thả diều đâu tốn cả ngày."
"Tiện thể đạp thanh." Giang Mộ Hành giam cậu trong vòng tay, "Tôi dẫn cậu đi xem cánh đồng hoa cải."
Yến Hảo bắt đầu tưởng tượng, có hơi kích động: "Cậu ngồi xe nổi không?"
Giang Mộ Hành hôn cậu: "Đi ngủ."
Đã có một ngày nghỉ cuối tuần để chờ mong, hôm sau đi học, tâm trạng Yến Hảo cực kỳ sáng sủa. Cậu dán một tờ giấy lên bức tường cạnh chỗ ngồi, bên trên viết sáu chữ to: Không biểt khổ sao biết vui.
Bên dưới còn hai tờ cũ.
Theo thứ tự là Cố Lên, Nỗ Lực, đằng sau mỗi cái đều viết một dấu chấm than màu đỏ cực lớn.
Yến Hảo miết góc giấy, rồi xé băng dính dán thêm cho chắc.
Hạ Thuỷ nằm nhoài trên sách tài liệu của cậu, thò đầu xem: "Hảo Nhi, mày cuống quá rồi đấy."
Yến Hảo ném băng dính lên bàn: "Một bài thi thi tận ba năm, bây giờ ngày nộp gần ngay trước mắt, tao không cuống được chắc?"
"Bình tĩnh thôi, mặc dù sắp thi đại học, nhưng cũng chỉ có mỗi hai ngày, mắt vừa mở ra nhắm lại đã kết thúc rất nhanh, không có gì to tát."
Hạ Thuỷ vuốt mái tóc ngang vai dạo này mới đi duỗi thẳng: "Huống hồ chiến tích của mày trên đoạn đường này hoàn toàn đỉnh chóp, chẳng phải những đứa xem thường mày đều đã ngậm miệng từ sớm rồi sao?"
Mắt Yến Hảo nổi quầng thâm: "Do tao không muốn mắc sai lầm." Và cũng không thể mắc.
Hạ Thuỷ lật giở vở chép lỗi sai của cậu, chi chít những khắc khổ và kiên trì: "Tiểu Hảo, nghe tao nói này."
Cô chân thành nói: "Bây giờ mày chỉ có một việc phải làm."
Yến Hảo xoay bút: "Gì?"
Hạ Thuỷ nhấn nhá từng chữ: "Điều chỉnh tâm thái."
Yến Hảo: "..."
"Đừng coi nó không quan trọng." Hạ Thuỷ nói, "Tâm thái và khả năng chịu áp lực đều là nhân tố đánh giá kỳ thi đại học."
Yến Hảo mở nửa mắt: "Tao nào dám coi nó không quan trọng."
"Kể mày chuyện này. Tao có một người họ hàng là thí sinh năm ngoái, học mỹ thuật. Ổng vẽ giỏi cực kỳ, toàn đứng đầu trong mấy kỳ thi ở phòng vẽ. Nhưng đợt mấy phòng vẽ ở thành phố T kiểm tra đầu vào, ổng thi kém vô cùng, điểm còn không cao bằng những người thường xuyên tới tìm ổng nhờ sửa tranh, vì sao?"
Hạ Thuỷ tự hỏi tự trả lời: "Sức chịu đựng của tâm lý quá kém."
"Lòng bình tĩnh rất quan trọng, mày càng căng thẳng, thì càng phải giải quyết áp lực của bản thân, tâm thái là một vấn đề lớn."
Yến Hảo nhanh nhẹn xoay bút: "Vậy họ hàng mày thi đại học thế nào?"
Hạ Thuỷ quay người cầm bình lên uống nước: "Học sinh mỹ thuật không giống học sinh tự nhiên xã hội phổ thông chúng ta mà phải thi chuyên ngành trước. Ổng không báo danh đơn tuyển* ở tỉnh khác mà chỉ tổng tuyển trong tỉnh, không vượt qua, học lại một năm..."
*Đơn tuyển (单招), tổng tuyển (统招), hai chữ này mình edit tạm. Đây đều là hai hình thức thi đại học (bên Trung). Điểm khác biệt cơ bản nhất đó là thành tích đơn tuyển chỉ dùng được trong phạm vi tỉnh/thành phố/khu tự trị nhất định; trong khi tổng tuyển thì thuộc phạm vi cả nước. Đơn tuyển có tỷ lệ đỗ cao hơn tổng tuyển nhiều, cũng dễ hơn, nhưng kèm theo đó là ít ngành có thể chọn hơn, và chỉ được nhập học trường cao đẳng. Nếu thi đơn tuyển mà đậu thì không được thi tổng tuyển nữa (tổng tuyển chính là kỳ thi đại học tháng sáu hằng năm đó). Nhìn chung thì đây là hai cơ hội cho học sinh được học đại học.
Yến Hảo chưa chờ cô nói xong đã hỏi: "Qua rồi?"
Hạ Thuỷ vặn nắp bình: "Vẫn chưa qua nên vô một trường cao đẳng. Người trong phòng vẽ ai nấy cực kỳ bùi ngùi. Không phải nói trường cao đẳng low cỡ nào, mà là đặt lên một người vô cùng được chú ý rất tức cười."
Cây bút giữa ngón tay Yến Hảo rớt xuống: "Chị gái, mày đang an ủi tao, hay đang hù doạ tao?"
"..."
Hạ Thuỷ ôm bình nước, chống cằm lên nắp: "Ba chấm thuỷ có thể giúp mày chỉnh đốn và cải cách nhịp điệu, để mày khổ nhàn kết hợp, nhưng mấu chốt vẫn phải dựa vào bản thân mày."
Yến Hảo nhìn về phía Giang Mộ Hành, dường như bả vai đã rộng hơn, có phải hắn lại cao lớn thêm không?
"Tao cảm thấy mày có thể nghĩ thế này."
Hạ Thuỷ tủm tỉm: "Nếu đề thi đại học năm nay rất khó, vậy tức là mọi người khó cùng nhau, không phải một mình mày đang chiến đấu."
Khoé miệng Yến Hảo giật giật: "Nói có lý quá nhỉ."
"Chân lý tuyệt đối." Hạ Thuỷ nói, "Bài dễ, rất nhiều người sẽ biết làm. Nếu mày chủ quan vứt mất điểm thì mới gió tanh mưa máu, long trời lở đất."
"Tao luôn tin tưởng một câu, chỉ cần mày cố hết sức, ông trời sẽ không bạc đãi mày."
Yến Hảo giội nước lạnh: "Trên đời này còn lắm người nghiêm túc nỗ lực nhưng vẫn sống rất khổ, có thể thấy ông trời rất bận để nghía sang."
Hạ Thuỷ yên lặng: "Không nói nữa."
"Nói tiếp cho năm chục*." Yến Hảo đưa cô một túi bánh Bugles, "Ăn trước đi."
*Gốc là 聊五毛钱的, ý chỉ mong muốn tiếp tục cuộc trò chuyện. Từ một tiểu phẩm kinh điển mang tên "Giúp việc làm theo giờ". Trong đó khi giúp việc nói "Một tiếng thu phí 40 đồng", Triệu Bản Sơn đã lấy ra 50 đồng. Lúc giúp việc tỏ ý rằng mình không có tiền lẻ, Triệu Bản Sơn đã nói "Vậy bà chuyện trò với tôi nốt 10 đồng nhé". Bày tỏ khát vọng muốn có người bầu bạn vì đã phải ở cô đơn một mình.
Hạ Thuỷ bóc túi: "Hết súp gà rồi, chỉ có mỗi súp rau thôi, lấy không?"
Yến Hảo chống đầu: "Lên đê."
Hạ Thuỷ đổ bánh Bugles ra tay, ném vào miệng một phát, tiếng răng rắc vang lên.
"Cơ hội dành cho những ai có chuẩn bị. Thiếu niên, cậu đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần chờ đạp gió rẽ sóng."
Yến Hảo: "Ò."
Hạ Thuỷ vỗ bàn: "Súp rau cũng là súp, tốt xấu cũng phải phản ứng nhiều thêm tí chứ bạn ơi."
Yến Hảo thở dài: "Tốt nghiệp tới nơi, nhưng tao vẫn không hiểu nổi sao lần nào viết văn mày cũng đạt điểm cao, bí ẩn chưa có giải đáp."
Hạ Thuỷ nhìn cậu bằng nửa con mắt.
Có một cặp đôi đứng trước bảng thông báo ở lầu dưới.
Yến Hảo thấy Hạ Thuỷ cứ ngó rồi lại ngó: "Muốn yêu đương?"
Hai tay Hạ Thuỷ đan chéo tạo thành dấu "X".
Nhưng mắt vẫn đang nhìn.
Yến Hảo thầm nghĩ, vậy là muốn thật: "Mày yêu đương có vấn đề gì đâu."
"Không không, tim tao không chịu nổi cảm giác đập rộn."
Hạ Thuỷ cười đùa: "Chạm môi cái không khéo tự nộp mình ra luôn."
Yến Hảo không biết nói gì cho phải, bèn đưa cô thêm một túi Bugles.
Cuộc trò chuyện thật tâm thật dạ giữa bạn bè với nhau rất đáng quý, Hạ Thuỷ gửi phương châm sống của mình cho Yến Hảo.
- tâm thái buông lơi, vận may tự tới.
Buổi trưa trường phát thanh, chủ yếu là thông báo một việc, từ hôm nay trở đi, những bài hát cổ vũ do học sinh lớp 12 chọn chính thức được phát.
Có thể gửi tặng thầy cô, bạn bè thân thiết, bạn cùng bàn, người yêu, người thầm mến, cũng có thể gửi tặng chính mình.
Thanh xuân sắp chào cảm ơn, chúng ta còn đang trên đường.
"Trốn chạy" "Tương lai của tôi không phải giấc mộng" "Khát vọng ban đầu" đây là ba bài đứng đầu trong giai đoạn chạy nước từ rút sáu mươi đến ba mươi ngày mỗi năm.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Lần lượt lộ diện ngay ngày hôm đó, đồng thời sẽ lặp lại vô hạn, cho đến khi bước vào hai mươi ngày đếm ngược, bị thay thế bởi loại ca khúc biệt ly.
Thứ sáu lúc tan học, tông giọng nhẹ nhàng của một nữ sinh vang lên qua đài phát thanh: "Bài hát này do một bạn học lớp 12 chọn, gửi tặng cho một bạn cũng đang học lớp 12, bạn Yến Hảo của lớp tự nhiên (1)."
"Bạn học ấy nói rằng, ăn kẹo nhiều không tốt cho răng, cậu nên ăn ít kẹo thôi, uống nhiều nước ấm, vận động nhiều hơn, cười thật nhiều lên."
"Cậu là người con trai có nụ cười đẹp nhất bạn ấy từng gặp."
Cả lớp bắt đầu xôn xao.
Dương Tùng và Hạ Thuỷ nháy mắt với Yến Hảo.
Phản ứng Yến Hảo không lớn, cậu khẳng định người chọn bài hát không phải Giang Mộ Hành, còn là ai thì sao cũng được.
"Bạn ấy còn nói, cậu là ánh sáng duy nhất trong ba năm cấp ba của bạn ấy..."
Loa phát thanh vẫn đang vang lên.
Yến Hảo kinh hồn bạt vía dùng khoé mắt trộm liếc Giang Mộ Hành, trông thấy hắn ném sách giáo khoa.
"..."
Tiêu rồi, bình giấm chua trong nhà đổ rồi.
______________
Khai giảng chưa bao lâu đã đến lễ tình nhân, kế đó là Tết Nguyên Tiêu, khi một năm chính thức kết thúc thì bước sang một trăm ngày đếm ngược, đằng sau tấm bảng đen của mỗi lớp 12 đều viết một hàng chữ to.
Cách ngày thi đại học còn -
Một trăm ngày, chín mươi chín ngày, chín mươi tám ngày... Số ngày dần giảm bớt.
Không ít học sinh trường chuyên cấp ba xếp hạng hàng đầu cả nước lục tục tuyển thẳng. Trong số những người còn sót lại, một bộ phận rất vững vàng, không có áp lực thi đại học; một bộ phận đã thấy giới hạn của mình, thiên phú không cao, hết cách, chỉ có thể chọn giữ nguyên hiện trạng.
Những học sinh theo lối đút tiền để vào cũng không có áp lực, vẫn còn nhiều đường có thể đi, chẳng hề hoảng loạn.
Chỉ có một nhóm rất nhỏ muốn nghịch thiên cải mệnh.
Yến Hảo chính là một trong số đó.
Thời gian trôi qua để lại đầy dấu vết, từng giờ từng phút khắc lên từng câu hỏi, từng từ vựng, từng bài văn.
Các chồng tài liệu ôn tập chất đống bên tường như ngọn núi nhỏ.
Các bài thi được chỉnh lý bằng cách buộc vào.
Áp lực của Yến Hảo rất lớn, lúc con số đếm ngược ở đầu chậm rãi chuyển từ tám thành bảy, rồi từ sáu thành năm, cậu bắt đầu mất ngủ, càng muốn ngủ thì càng không ngủ nổi.
Hơn hai giờ sáng, Yến Hảo vẫn lăn lộn trên giường.
Cơn mưa nhỏ ngoài cửa sổ rơi tí tách, một cây đèn ngủ bật lên trong căn phòng, chiếu sáng với phạm vi rất nhỏ nơi góc tường.
Yến Hảo nép bên giường nhìn tia sáng nhỏ nhoi nọ.
Một cánh tay vươn từ phía sau với lấy eo cậu, tông giọng khàn khàn vang lên bên tai: "Vẫn chưa ngủ?"
Yến Hảo xoay người, rúc trong lồng ngực Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành vỗ nhẹ lưng cậu từng cái một, như là đang dỗ một bạn nhỏ nửa đêm không chịu ngủ yên.
Nhưng Yến Hảo vẫn không buồn ngủ.
Đúng hơn là, có một sợi dây thần kinh đang trong trạng thái căng chặt bất thường, khiến cậu không cách nào an lòng đi ngủ, vô cùng không nỡ, cảm giác mình ngủ là đang lãng phí thời gian, không bằng học thuộc thêm mấy công thức, cày thêm vài đề thi.
Cứ như có xe đang chạy trong đầu, mãi chẳng chịu ngừng nghỉ.
Đây là kiểu suy nghĩ sai lầm, song Yến Hảo không khống chế được, cậu cảm giác mình bệnh rồi.
Yến Hảo ngửi mùi trên người Giang Mộ Hành, là hương xà phòng chưa bao giờ thay đổi, mùi chanh thanh mát.
Giang Mộ Hành bị mái đầu xù dụi vào cổ đến mức không tài nào chợp mắt: "Đừng quậy."
Yến Hảo co mình trong lòng hắn.
Giang Mộ Hành ôm chầm thiếu niên đang cựa quậy, chân kẹp lấy đôi chân không ngoan ngoãn, bóp mặt cậu ngửa đầu cậu lên: "Không muốn ngủ?"
Yến Hảo cụp mắt: "Tôi lo lắng."
Giang Mộ Hành chưa mở miệng đã nghe cậu nói: "Nếu tôi không đậu đại học A thì phải làm sao?"
"Trong kỳ thi thử thứ hai ngoại trừ văn, những môn khác đều khó hơn đề thi đại học một chút. Đây là cách làm thường lệ của mọi trường." Giang Mộ Hành nói, "Cậu thi được hơn 640, thì điểm thi đại học sẽ trên con số đó."
"Đấy là dưới tình huống phát huy như bình thường."
Yến Hảo luồn tay vào trong áo ngủ của Giang Mộ Hành, sờ đường eo mượt mà của hắn: "Nếu lúc thi tốt nghiệp mà gặp phải tình huống bất ngờ, tiêu chảy, cảm mạo, đau đầu gì đó, hoặc nhất thời chủ quan làm sai mất câu mình biết, phát huy thất thường, điểm số sẽ kém."
"Vẫn còn hai tháng."
"Chỉ còn hai tháng."
Giang Mộ Hành và Yến Hảo đồng thanh.
Một hồi lặng im khó mà hình dung qua đi, Giang Mộ Hành với tới điều khiển từ xa của đèn bật lên.
Ánh sáng chói loà đột ngột xuất hiện, Yến Hảo khó chịu nhắm mắt lại: "Mở đèn làm gì?"
Không có hồi âm.
Yến Hảo mở to mắt, trông thấy Giang Mộ Hành nghiêm mặt ngồi ở đầu giường, bờ môi mỏng mím thành đường thẳng, áp suất quanh thân rất thấp, cậu vô thức chống giường bò sang.
Giang Mộ Hành khép nửa mắt, không nhúc nhích.
Yến Hảo bò lên đùi hắn, cánh tay choàng lấy cổ hắn: "Anh à, hơn nửa đêm rồi, sao anh đột nhiên nghiêm túc thế?"
Giang Mộ Hành trầm mặc chốc lát: "Cuối tuần chúng ta ra ngoài chơi một chút."
Đầu tiên Yến Hảo sửng sốt, mấy giây sau mới hiểu dụng ý của hắn, tim đập hẫng một nhịp: "Không cần đâu ha?"
Giang Mộ Hành không trả lời mà hỏi lại: "Muốn đi đâu?"
Yến Hảo cong lưng, tựa trán vào hõm vai hắn: "Không có chỗ nào muốn đi."
Giang Mộ Hành không nhanh không chậm đổi cách hỏi: "Cậu còn gì muốn làm cùng tôi mà chưa làm được không?"
Yến Hảo bật thốt: "Thả diều."
"Được." Giang Mộ Hành vò tóc sau gáy cậu, "Cuối tuần chúng ta đi thả diều."
Yến Hảo chớp mắt khe khẽ: "Đi thật hả?"
"Thật." Giang Mộ Hành ôm cậu nằm xuống, "Ngủ đi."
Yến Hảo nằm sấp trên người Giang Mộ Hành, gò má áp vào lồng ngực nở nang của hắn, nằm một hồi thì chợt giật mình: "Vậy cuối tuần tôi ôn tập thế nào?"
Giang Mộ Hành tắt đèn: "Nghỉ một bữa."
Yến Hảo thì thầm trong bóng đêm: "Nhưng thả diều đâu tốn cả ngày."
"Tiện thể đạp thanh." Giang Mộ Hành giam cậu trong vòng tay, "Tôi dẫn cậu đi xem cánh đồng hoa cải."
Yến Hảo bắt đầu tưởng tượng, có hơi kích động: "Cậu ngồi xe nổi không?"
Giang Mộ Hành hôn cậu: "Đi ngủ."
Đã có một ngày nghỉ cuối tuần để chờ mong, hôm sau đi học, tâm trạng Yến Hảo cực kỳ sáng sủa. Cậu dán một tờ giấy lên bức tường cạnh chỗ ngồi, bên trên viết sáu chữ to: Không biểt khổ sao biết vui.
Bên dưới còn hai tờ cũ.
Theo thứ tự là Cố Lên, Nỗ Lực, đằng sau mỗi cái đều viết một dấu chấm than màu đỏ cực lớn.
Yến Hảo miết góc giấy, rồi xé băng dính dán thêm cho chắc.
Hạ Thuỷ nằm nhoài trên sách tài liệu của cậu, thò đầu xem: "Hảo Nhi, mày cuống quá rồi đấy."
Yến Hảo ném băng dính lên bàn: "Một bài thi thi tận ba năm, bây giờ ngày nộp gần ngay trước mắt, tao không cuống được chắc?"
"Bình tĩnh thôi, mặc dù sắp thi đại học, nhưng cũng chỉ có mỗi hai ngày, mắt vừa mở ra nhắm lại đã kết thúc rất nhanh, không có gì to tát."
Hạ Thuỷ vuốt mái tóc ngang vai dạo này mới đi duỗi thẳng: "Huống hồ chiến tích của mày trên đoạn đường này hoàn toàn đỉnh chóp, chẳng phải những đứa xem thường mày đều đã ngậm miệng từ sớm rồi sao?"
Mắt Yến Hảo nổi quầng thâm: "Do tao không muốn mắc sai lầm." Và cũng không thể mắc.
Hạ Thuỷ lật giở vở chép lỗi sai của cậu, chi chít những khắc khổ và kiên trì: "Tiểu Hảo, nghe tao nói này."
Cô chân thành nói: "Bây giờ mày chỉ có một việc phải làm."
Yến Hảo xoay bút: "Gì?"
Hạ Thuỷ nhấn nhá từng chữ: "Điều chỉnh tâm thái."
Yến Hảo: "..."
"Đừng coi nó không quan trọng." Hạ Thuỷ nói, "Tâm thái và khả năng chịu áp lực đều là nhân tố đánh giá kỳ thi đại học."
Yến Hảo mở nửa mắt: "Tao nào dám coi nó không quan trọng."
"Kể mày chuyện này. Tao có một người họ hàng là thí sinh năm ngoái, học mỹ thuật. Ổng vẽ giỏi cực kỳ, toàn đứng đầu trong mấy kỳ thi ở phòng vẽ. Nhưng đợt mấy phòng vẽ ở thành phố T kiểm tra đầu vào, ổng thi kém vô cùng, điểm còn không cao bằng những người thường xuyên tới tìm ổng nhờ sửa tranh, vì sao?"
Hạ Thuỷ tự hỏi tự trả lời: "Sức chịu đựng của tâm lý quá kém."
"Lòng bình tĩnh rất quan trọng, mày càng căng thẳng, thì càng phải giải quyết áp lực của bản thân, tâm thái là một vấn đề lớn."
Yến Hảo nhanh nhẹn xoay bút: "Vậy họ hàng mày thi đại học thế nào?"
Hạ Thuỷ quay người cầm bình lên uống nước: "Học sinh mỹ thuật không giống học sinh tự nhiên xã hội phổ thông chúng ta mà phải thi chuyên ngành trước. Ổng không báo danh đơn tuyển* ở tỉnh khác mà chỉ tổng tuyển trong tỉnh, không vượt qua, học lại một năm..."
*Đơn tuyển (单招), tổng tuyển (统招), hai chữ này mình edit tạm. Đây đều là hai hình thức thi đại học (bên Trung). Điểm khác biệt cơ bản nhất đó là thành tích đơn tuyển chỉ dùng được trong phạm vi tỉnh/thành phố/khu tự trị nhất định; trong khi tổng tuyển thì thuộc phạm vi cả nước. Đơn tuyển có tỷ lệ đỗ cao hơn tổng tuyển nhiều, cũng dễ hơn, nhưng kèm theo đó là ít ngành có thể chọn hơn, và chỉ được nhập học trường cao đẳng. Nếu thi đơn tuyển mà đậu thì không được thi tổng tuyển nữa (tổng tuyển chính là kỳ thi đại học tháng sáu hằng năm đó). Nhìn chung thì đây là hai cơ hội cho học sinh được học đại học.
Yến Hảo chưa chờ cô nói xong đã hỏi: "Qua rồi?"
Hạ Thuỷ vặn nắp bình: "Vẫn chưa qua nên vô một trường cao đẳng. Người trong phòng vẽ ai nấy cực kỳ bùi ngùi. Không phải nói trường cao đẳng low cỡ nào, mà là đặt lên một người vô cùng được chú ý rất tức cười."
Cây bút giữa ngón tay Yến Hảo rớt xuống: "Chị gái, mày đang an ủi tao, hay đang hù doạ tao?"
"..."
Hạ Thuỷ ôm bình nước, chống cằm lên nắp: "Ba chấm thuỷ có thể giúp mày chỉnh đốn và cải cách nhịp điệu, để mày khổ nhàn kết hợp, nhưng mấu chốt vẫn phải dựa vào bản thân mày."
Yến Hảo nhìn về phía Giang Mộ Hành, dường như bả vai đã rộng hơn, có phải hắn lại cao lớn thêm không?
"Tao cảm thấy mày có thể nghĩ thế này."
Hạ Thuỷ tủm tỉm: "Nếu đề thi đại học năm nay rất khó, vậy tức là mọi người khó cùng nhau, không phải một mình mày đang chiến đấu."
Khoé miệng Yến Hảo giật giật: "Nói có lý quá nhỉ."
"Chân lý tuyệt đối." Hạ Thuỷ nói, "Bài dễ, rất nhiều người sẽ biết làm. Nếu mày chủ quan vứt mất điểm thì mới gió tanh mưa máu, long trời lở đất."
"Tao luôn tin tưởng một câu, chỉ cần mày cố hết sức, ông trời sẽ không bạc đãi mày."
Yến Hảo giội nước lạnh: "Trên đời này còn lắm người nghiêm túc nỗ lực nhưng vẫn sống rất khổ, có thể thấy ông trời rất bận để nghía sang."
Hạ Thuỷ yên lặng: "Không nói nữa."
"Nói tiếp cho năm chục*." Yến Hảo đưa cô một túi bánh Bugles, "Ăn trước đi."
*Gốc là 聊五毛钱的, ý chỉ mong muốn tiếp tục cuộc trò chuyện. Từ một tiểu phẩm kinh điển mang tên "Giúp việc làm theo giờ". Trong đó khi giúp việc nói "Một tiếng thu phí 40 đồng", Triệu Bản Sơn đã lấy ra 50 đồng. Lúc giúp việc tỏ ý rằng mình không có tiền lẻ, Triệu Bản Sơn đã nói "Vậy bà chuyện trò với tôi nốt 10 đồng nhé". Bày tỏ khát vọng muốn có người bầu bạn vì đã phải ở cô đơn một mình.
Hạ Thuỷ bóc túi: "Hết súp gà rồi, chỉ có mỗi súp rau thôi, lấy không?"
Yến Hảo chống đầu: "Lên đê."
Hạ Thuỷ đổ bánh Bugles ra tay, ném vào miệng một phát, tiếng răng rắc vang lên.
"Cơ hội dành cho những ai có chuẩn bị. Thiếu niên, cậu đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần chờ đạp gió rẽ sóng."
Yến Hảo: "Ò."
Hạ Thuỷ vỗ bàn: "Súp rau cũng là súp, tốt xấu cũng phải phản ứng nhiều thêm tí chứ bạn ơi."
Yến Hảo thở dài: "Tốt nghiệp tới nơi, nhưng tao vẫn không hiểu nổi sao lần nào viết văn mày cũng đạt điểm cao, bí ẩn chưa có giải đáp."
Hạ Thuỷ nhìn cậu bằng nửa con mắt.
Có một cặp đôi đứng trước bảng thông báo ở lầu dưới.
Yến Hảo thấy Hạ Thuỷ cứ ngó rồi lại ngó: "Muốn yêu đương?"
Hai tay Hạ Thuỷ đan chéo tạo thành dấu "X".
Nhưng mắt vẫn đang nhìn.
Yến Hảo thầm nghĩ, vậy là muốn thật: "Mày yêu đương có vấn đề gì đâu."
"Không không, tim tao không chịu nổi cảm giác đập rộn."
Hạ Thuỷ cười đùa: "Chạm môi cái không khéo tự nộp mình ra luôn."
Yến Hảo không biết nói gì cho phải, bèn đưa cô thêm một túi Bugles.
Cuộc trò chuyện thật tâm thật dạ giữa bạn bè với nhau rất đáng quý, Hạ Thuỷ gửi phương châm sống của mình cho Yến Hảo.
- tâm thái buông lơi, vận may tự tới.
Buổi trưa trường phát thanh, chủ yếu là thông báo một việc, từ hôm nay trở đi, những bài hát cổ vũ do học sinh lớp 12 chọn chính thức được phát.
Có thể gửi tặng thầy cô, bạn bè thân thiết, bạn cùng bàn, người yêu, người thầm mến, cũng có thể gửi tặng chính mình.
Thanh xuân sắp chào cảm ơn, chúng ta còn đang trên đường.
"Trốn chạy" "Tương lai của tôi không phải giấc mộng" "Khát vọng ban đầu" đây là ba bài đứng đầu trong giai đoạn chạy nước từ rút sáu mươi đến ba mươi ngày mỗi năm.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Lần lượt lộ diện ngay ngày hôm đó, đồng thời sẽ lặp lại vô hạn, cho đến khi bước vào hai mươi ngày đếm ngược, bị thay thế bởi loại ca khúc biệt ly.
Thứ sáu lúc tan học, tông giọng nhẹ nhàng của một nữ sinh vang lên qua đài phát thanh: "Bài hát này do một bạn học lớp 12 chọn, gửi tặng cho một bạn cũng đang học lớp 12, bạn Yến Hảo của lớp tự nhiên (1)."
"Bạn học ấy nói rằng, ăn kẹo nhiều không tốt cho răng, cậu nên ăn ít kẹo thôi, uống nhiều nước ấm, vận động nhiều hơn, cười thật nhiều lên."
"Cậu là người con trai có nụ cười đẹp nhất bạn ấy từng gặp."
Cả lớp bắt đầu xôn xao.
Dương Tùng và Hạ Thuỷ nháy mắt với Yến Hảo.
Phản ứng Yến Hảo không lớn, cậu khẳng định người chọn bài hát không phải Giang Mộ Hành, còn là ai thì sao cũng được.
"Bạn ấy còn nói, cậu là ánh sáng duy nhất trong ba năm cấp ba của bạn ấy..."
Loa phát thanh vẫn đang vang lên.
Yến Hảo kinh hồn bạt vía dùng khoé mắt trộm liếc Giang Mộ Hành, trông thấy hắn ném sách giáo khoa.
"..."
Tiêu rồi, bình giấm chua trong nhà đổ rồi.
______________
Tác giả :
Tây Tây Đặc