Yêu Đôi Môi Em
Chương 5: Chịu thua
Hai người xuống nhà hàng Gloria ở dưới lầu, nói gì thì nói cũng phải ăn no trước rồi mới có sức để ra tay. Lâm Nam Vũ đã tưởng tượng ra khuôn mặt khẩn cầu của Lạc Tiểu Phàm rồi.
Lạc Tiểu Phàm nắm chặt tay, cô sẽ không giữ thể diện cho gã này đâu, cô kiên quyết phải đánh méo khuôn mặt đó đi để anh ta không còn vũ khi đi quyến rũ con gái nhà lành nữa.
- Can I help you? – Một người phục vụ nước ngoài trong bộ vest đuôi tôm màu đen mở cửa giúp hai người. Đây là một nhà hàng do Anh Quốc mở ra, chuyên phục vụ các loại thịt bò bít tết và mỳ Ý.
Hai người ngồi xuống, Lâm Nam Vũ nói bằng tiếng Anh:
- Cho tôi một suất bít tết chín 6 phần và một ly rượu nho. – Sau đó anh liếc sang phía Lạc Tiểu Phàm. – Cô gái này sẽ tự gọi món và tự trả tiền.
Lạc Tiểu Phàm dửng dưng:
- Không cần, tôi ăn chung với ông đây, bởi vì tôi không mang tiền.
Lâm Nam Vũ giận dữ:
- Xin lỗi, tôi không quen ăn chung với người khác.
- Vậy thì anh không cần phải ăn, tôi ăn được rồi. Tôi không phiền khi phải ăn chung với lợn đâu.
Lâm Nam Vũ nhìn chòng chọc vào người đàn bà đáng ghét ngồi đối diện, thực sự muốn đánh mạnh lên khuôn mặt đẹp như hoa như ngọc của cô để cô không thể đi quyến rũ người đàn ông khác, nói những câu đáng ghét như thế. Anh nói với người bồi bàn:
- Cho cô ấy một suất, tôi trả tiền, chín 4 phần.
- Không, chín 8 phần.
- Cô là heo sao? Đòi ăn chín 8 phần.
- Anh là người rừng hả? Ăn thịt sống!
Hai người đều ngậm miệng lại, không ai thắng được ai, tốt nhất là ngậm miệng lại ăn cơm cho lành. Lạc Tiểu Phàm đảo mắt:
- Tôi không biết vì sao Tổng giám đốc Lâm mới gặp tôi lần đầu tiên mà đã tỏ ra không khách sáo với tôi như vậy, lẽ nào trước đây tôi có chỗ nào đắc tội với anh sao?
- Lần đầu tiên? – Đôi mắt Lâm Nam Vũ giễu cợt nhìn Lạc Tiểu Phàm, thực sự muốn cười. Con đàn bà chết tiệt này lại muốn giở trò gì ra đây, cho dù cô muốn chơi như thế nào thì lát nữa tôi cũng không nương tay cho cô đâu. – Hình như tôi và cô Lạc từng có mối quan hệ khá sâu sắc với nhau. – Ánh mắt Lâm Nam Vũ tóe lửa, nụ cười ranh mãnh.
Lạc Tiểu Phàm nhướng nhướng mày ra vẻ vô tội, chớp mắt:
- Ồ! Vậy sao? Sao tôi không nhớ nhỉ, tôi gặp Tổng giám đốc Lâm ở đâu, anh nhắc lại xem nào?
- Vậy thì chắc là cô Lạc có mối quan hệ sâu sắc với quá nhiều đàn ông rồi. – Lâm Nam Vũ nói xong, trong lòng thấy chua chua. Chỉ cần nghĩ tới việc Lạc Tiểu Phàm có thể không nhớ tới mình là anh đã thấy khó chịu. Mỗi tối một người, đúng là có thể cô không nhớ được mặt người đã từng qua đêm với cô, dù sao thì anh cũng từng như vậy.
Lạc Tiểu Phàm nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi mỉm cười:
- Đúng là ngày trước tôi chưa bao giờ gặp Tổng giám đốc Lâm, có thể là anh nhận nhầm người rồi, cũng có thể người mà anh gặp là em gái tôi!
Nụ cười của Lâm Nam Vũ càng sâu hơn, trong mắt thoáng chút hoài nghi, nói:
- Ồ, thì ra cô Lạc còn có một người em gái à, thật là bất ngờ. – Lâm Nam Vũ cố tình kéo dài hai chữ “em gái”, làm sao anh tin được lời Lạc Tiểu Phàm nói. Cái gì mà em gái? Mùi hương thoang thoảng trên người cô sao lừa được anh, cái cách nói chuyện đó sao lừa được anh? Xem ra hai người họ đúng là hiểu nhau.
Khi Lạc Tiểu Phàm ăn bít tết, cố ý nhai nhóp nhép thật to. Những người tới đây dùng bữa đa số đều là người nước ngoài, âm thanh này đối với họ là cấm kỵ, ánh mắt rất nhiều người đều quay lại nhìn hai người. Lâm Nam Vũ cảm thấy lần này ở cùng người đàn bà này cũng thu hút ánh mắt của người khác, thực sự là anh không quen. Anh đá mạnh vào chân Lạc Tiểu Phàm, nói:
- Cô là lợn hả? Khi ăn đừng có nhóp nhép như thế.
Lạc Tiểu Phàm dùng cái thìa múc canh đặt trên bàn gõ mạnh vào đầu Lâm Nam Vũ:
- Anh là súc sinh sao? Đừng có dùng vó đá tôi.
- Cô… - Lâm Nam Vũ thực sự không chịu nổi người đàn bà đáng ghét này, sao anh lại dính vào cô cơ chứ!
Hai người đều bực bội ăn nốt bữa cơm nhưng thức ăn vào bụng hình như không tiêu hóa được. Lâm Nam Vũ ăn xong, dùng khăn ăn lau miệng:
- Tôi lên lầu trước giải quyết chút việc, chiều nay chúng ta tới Câu lạc bộ MS.
- Anh là ông chủ của tôi sao? Sao tôi lại phải nghe lời anh? Tôi còn việc phải làm, không có thời gian chơi với anh! – Lạc Tiểu Phàm bướng bỉnh ngẩng cao đầu, kiên quyết không thỏa hiệp.
Lâm Nam Vũ vui vẻ cười, gọi bồi bàn ra tính tiền rồi kéo cao cổ áo sơ mi, nhìn khuôn mặt đẹp trai của mình qua chiếc gương sau lưng Lạc Tiểu Phàm, hài lòng chép miệng, rồi sau đó mới nói với Lạc Tiểu Phàm:
- Tôi không phải là ông chủ nhưng hai công ty đang trong thời gian hợp tác, bởi vậy tôi cũng được coi như ông chủ một nửa của cô, tôi có quyền cho cô nghỉ. Trừ phi cô sợ tôi, vậy thì chẳng cần nói gì nữa.
Lạc Tiểu Phàm nhìn dáng vẻ Lâm Nam Vũ khi soi gương, cảm thấy rất buồn cười, một người đàn ông mà còn quan tâm tới dung nhan hơn cả một phụ nữ, thực sự là buồn nôn! Cô nghiến răng:
- Tôi sợ, ha ha ha… Được, xem ra anh chưa bị ai đánh bại, tôi ghét nhất là những gã đàn ông giống đàn bà như anh, đang muốn dạy cho anh một bài học đây!
- Cô nói ai đàn bà? Đồ đàn bà chết tiệt, cô đang nói ai hả? – Lâm Nam Vũ tóm áo Lạc Tiểu Phàm lại, trừng mắt hỏi.
Lạc Tiểu Phàm cười lớn, lè lưỡi với Lâm Nam Vũ:
- Anh tưởng tôi đang nói ai thì là tôi nói người đó, không phải đàn bà thì là gì? Tính toán, nhỏ mọn. Anh biết không, những kẻ tồi tệ như anh chẳng đáng giá một xu! 6000 tệ của tôi thà để mua một con lợn còn hơn.
Lâm Nam Vũ thực sự chịu thua người phụ nữ này, anh dứ dứ nắm đấm, uy hiếp:
- Mau câm miệng lại cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô không nói được lời nào nữa.
Lạc Tiểu Phàm nhìn Lâm Nam Vũ chằm chằm, lúc lắc đầu rồi cười:
- Ha ha! Tôi thích nói thì nói, anh không quản được tôi! Hai chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, xin anh bỏ tôi ra, đừng cứ như mấy mụ đàn bà ngủ cùng người ta rồi cứ bám theo đòi phải chịu trách nhiêm, chẳng phải anh nổi tiếng là đào hoa, đa tình sao? Vậy thì chắc chắn là đã ngủ với nhiều người rồi, chắc là cũng có sự chuẩn bị tâm lý, đừng có giả vờ yếu đuối trước mặt tôi, OK?
- Cô… - Lâm Nam Vũ thở hổn hển vì giận. – Tôi chỉ thấy con đàn bà ngang ngạnh quá, cô tưởng rằng tôi thích cô sao? Nói thật lòng, những người đàn bà mà tôi từng ngủ cùng không được một vạn thì cũng phải một nghìn, tôi quan tâm tới cô sao? Cô thấy cô có điểm nào để tôi thích, vóc dáng thì không ra sao, mặt thì như mặt lợn, cô không cầm gương soi thử xem tôi có thích cô không, cô đúng là tự tin quá đấy, tưởng bở quá đấy.
Lạc Tiểu Phàm giương cao tay lên, một cái tát đập mạnh lên mặt Lâm Nam Vũ, giống như một con báo con đang gầm gừ nổi giận:
- Khốn nạn, đáng ghét, anh thực sự khiến tôi thấy buồn nôn.
Lâm Nam Vũ lập tức cảm thấy mặt mình nóng ran, đây là lần đầu tiên anh bị người ta đánh. Anh nắm chặt mái tóc của Lạc Tiểu Phàm, ghé sát mặt vào mặt cô, nhìn làn da trắng nõn nà của Lạc Tiểu Phàm, thực sự không nỡ xuống tay, môi anh ghé sát lại cắn mạnh vào môi cô, cho tới khi cảm thấy có mùi máu tanh trong miệng mình mới buông ra.
Lạc Tiểu Phàm đau đớn đẩy mạnh Lâm Nam Vũ rồi định cho anh thêm một cái tát nữa, ngay lập tức cổ tay cô bị anh giữ chặt. Lâm Nam Vũ đắc ý nhìn Lạc Tiểu Phàm:
- Tôi thấy cô mới thức sự là một con lợn! Cô tưởng rằng tôi sẽ để cô đánh nữa hả? – Lạc Tiểu Phàm giận dữ nhìn Lâm Nam Vũ nhưng không biết phải làm gì.
Tất cả mọi người trong nhà hàng đều không dùng bữa nữa mà quay sang nhìn hai người, vừa nhìn vừa xì xào bàn tán. Lâm Nam Vũ xoa mũi, cảm thấy mình bị một cô gái đánh ngay trước mặt mọi người quả là mất mặt. Nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn là còn mất mặt nữa, anh kéo tay Lạc Tiểu Phàm, lôi cô ra khỏi nhà hàng. Dọc đường, hai người đều không ai nhìn ai, cứ như thể người bên cạnh mình là một đống phân thối hoắc.
Hai người cùng quay về Tập đoàn Lâm Thế, rất nhiều nhân viên thấy hai người quay lại cùng tỏ ra kinh ngạc, chỉ sợ cảnh tượng ngày hôm nay sẽ lan ra khắp công ty. Lâm Nam Vũ mở cửa phòng làm việc, Lạc Tiểu Phàm vừa bước vào đã lập tức bị cảnh biển ngoài khung cửa kính thu hút. Bầu trời trong xanh, những chiếc thuyền buồm điểm xuyết trên mặt biển, từng chú hải âu giang rộng đôi cánh, bọn trẻ con đùa giỡn trên bãi cát, những cặp tình nhân thong thả dạo chơi.
Lạc Tiểu Phàm bất mãn “hừ” một tiếng trong cổ họng. Con bà nói, phòng làm việc của gã khốn nạn này thật là dễ chịu, còn có gió biển thổi mát rượi, bao giờ mình mới được hưởng phúc như thế nhỉ? Nhìn biển một lúc, Lạc Tiểu Phàm chán nản quay người về ngồi trên chiếc salon gần bàn làm việc của Lâm Nam Vũ, hai chân gác lên cái bàn bên cạnh, nhướng mày nói với Lâm Nam Vũ:
- Phiền ông có khuôn mặt giống lợn cho tôi một tách cà phê, bây giờ tôi hơi khát, cần phải bổ sung lượng nước.
Lâm Nam Vũ ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc, nheo mắt nhìn Lạc Tiểu Phàm đang cố thách thức lòng kiên nhẫn của anh, đe dọa:
- Bỏ ngay cặp chân giò của cô xuống, nếu không tôi không khách sáo nữa đâu.
Lạc Tiểu Phàm thản nhiên:
- Không, tôi thích như thế này, sao anh lại không thích? Không thích thì thôi! Tôi cũng không muốn anh thích, huống hồ anh lại là cầm thú, chắc anh cũng không hiểu cảm giác của loài người đâu! Chắc chắn anh không biết con người suy nghĩ vấn đề như thế nào đâu nhỉ?
- Cô… - Cuối cùng thì Lâm Nam Vũ cũng đánh mất lòng kiên nhẫn. Con đàn bà chết tiệt này thật thích thách thức lòng kiên nhẫn của anh. Lâm Nam Vũ đứng lên, duỗi chân ra hất chân Lạc Tiểu Phàm xuống, Lạc Tiểu Phàm đau đớn kêu lên, cái chân co lại không hề khách khí, nâng lên cao đạp thẳng vào bụng Lâm Nam Vũ. Lâm Nam Vũ khẽ tránh nhưng chân kia của Lạc Tiểu Phàm lại đạp tới. Anh tránh thêm lần nữa rồi giữ chặt cằm của Lạc Tiểu Phàm, cúi xuống cắn môi cô, Lạc Tiểu Phàm cũng không vừa, cắn lại lên môi anh, cả hai người đều cắn rất mạnh, khóe môi đều chảy máu.
Lạc Tiểu Phàm và Lâm Nam Vũ lau miệng, khinh bỉ nhìn nhau. Lạc Tiểu Phàm là người ra tay trước, cô tóm chặt áo Lâm Nam Vũ rồi quật anh ngã xuống đất. Lâm Nam Vũ cũng đá mạnh vào chân Lạc Tiểu Phàm, cô đánh mất trọng tâm, cũng ngã xuống. Lâm Nam Vũ đè Lạc Tiểu Phàm xuống, thở hổn hển, hỏi:
- Cô có phục không?
- Không phục! Anh là cái cóc khô gì. Muốn tôi phục anh hả, không có cửa đâu, cả cửa sổ cũng không! Lạc Tiểu Phàm tôi từ trước tới giờ không biết thế nào là khuất phục, huống hồ là loại như anh, là thứ mà con người phải tiêu diệt. Việc gì tôi phải phục anh! – Lạc Tiểu Phàm bướng bỉnh ngẩng cao đầu, nói rành rọt từng câu.
Đúng lúc đó, Sử Phi Phi đẩy cửa bước vào, áo của Lâm Nam Vũ bị xé rách, đầu tóc rối tung, khóe miệng còn vết máu. Cô gái kia cũng không lành lặn hơn, quần áo cũng bị bung ra, miệng chảy máu, đôi mắt hung dữ nhìn Lâm Nam Vũ. Có đánh chết cũng không nhận ra là hai người đang yêu thương nhau, nhưng tư thế của hai người thì có vẻ hơi… kỳ cục.
Lâm Nam Vũ thấy Sử Phi Phi bước vào, thản nhiên buông Lạc Tiểu Phàm ra rồi đứng lên. Lạc Tiểu Phàm vẫn kéo áo anh, anh gạt tay cô ra, quay đầu lại nói với Sử Phi Phi:
- Thư ký Sử, phiền cô cho con lợn này một bát nước tráng nồi.
Lạc Tiểu Phàm lồm cồm bò dậy, cười ngọt ngào, nói với Sử Phi Phi:
- Chị ơi, phiền chị cho con trâu nhà chị một thùng nước, cho hắn hạ hỏa, không cắn người lung tung nữa.
Sử Phi Phi cười rồi đi ra ngoài. Đứng ở cửa, cô nhắm mắt lại, mặc dù bên cạnh Lâm Nam Vũ không thiếu đàn bà, nhưng chưa có người nào khiến anh phải thay đổi sắc mặt, nhưng lần này hình như không giống những lần trước, anh thực sự động lòng rồi…
Lâm Nam Vũ xoa môi, đau thật:
- Con đàn bà chết tiệt, cô cắn thật à! Đau quá, thế này làm sao tôi gặp người khác được.
Lạc Tiểu Phàm cũng xoa miệng mình:
- Anh còn nói tôi, anh là chó hả? Sao cắn người đau thế!
Lâm Nam Vũ quay người lại ngồi lên ghế, nhắm mắt vào. Anh làm sao vậy, việc gì phải tính toán với một người phụ nữ ! Haiz! Từ ngày gặp cô là bắt đầu chuỗi ngày xui xẻo của anh, thấy khóe miệng xót xót, anh đưa tay lên sờ, hình như là bị rách một chút. Mở mắt ra, anh giật mình khi thấy một khuôn mặt đang lắc lư trước mắt mình, anh nuốt nước bọt:
- Cô làm gì thế? Mau đi ra kia, nhìn thấy cô là khó chịu, đáng sợ quá.
Một giọng nói mềm mại rót vào tay anh, một làn hơi ấm áp len vào miệng anh, đôi môi mềm cắn nhẹ vào môi anh, nhồn nhột, tê dại, đầu lưỡi nhỏ trượt vào miệng anh, mê hoặc. Đôi tay Lâm Nam Vũ vô thức ôm chặt cơ thể đang ngồi trên đùi mình, đáp lại nụ hôn. Từ tối hôm qua anh đã nhớ cô, đã muốn… Bây giờ thì anh đã biết, anh muốn ôm cô vào lòng, muốn được đi vào trong cô.
Bỗng dưng đầu lưỡi anh đau nhói, trong miệng lập tức có mùi máu tanh ngòm, mở mắt ra, cô gái đó cười tươi như một đóa hoa. Sắc mặt anh thay đổi, chế giễu:
- Giờ thì tôi biết rồi, cô là một con trâu đực, là cầm thú, bất cứ lúc nào cũng không được quên bản tính dã thú của cô!
Lâm Nam Vũ chỉ hận là không thể bóp nát người đàn bà đang cười ngốc nghếch trước mặt mình ra, anh cố nén suy nghĩ này, hai tay ôm chặt khuôn mặt Lạc Tiểu Phàm, hôn lên mắt và mũi cô, hơi thở bắt đầu dồn dập, nói với cô bằng chất giọng khàn khàn:
- Anh thích em. – Trong giọng nói của anh còn có cái gì đó run rẩy.
Lạc Tiểu Phàm nhìn đôi mắt sáng như hai vì sao, như dòng nước đang chảy róc rách, khiến người ta muốn đắm mình vào trong đó; cả hương thơm dễ chịu trên người anh, đôi môi anh khẽ mở ra như muốn mời gọi cô bước vào, Lạc Tiểu Phàm nuốt nước bọt, ghé miệng mình lại, quên hết mọi hậu quả đang chờ đợi cô ở phía sau. Cô ôm chặt lấy Lâm Nam Vũ, tha thiết:
- Em muốn có anh!
Lâm Nam Vũ chỉ muốn trả thù người con gái này, nhưng khi thân thể mềm mại của cô quấn lấy anh, anh cảm thấy cô cần anh, ngọn lửa tình lại cháy lên. Lâm Nam Vũ thực sự rất thích sự nhiệt tình và ham muốn của cô, anh luồn tay vào trong áo cô, chầm chậm trượt xuống:
- Muốn không?
Khuôn mặt nhỏ của Lạc Tiểu Phàm càng lúc càng đỏ, đôi môi như đóa hoa đào hé mở. Tiếng “ừ” nho nhỏ như muốn cám dỗ anh. Lâm Nam Vũ hôn lên đôi môi đỏ đó, kéo chiếc quần lót của cô gái xuống, khiến cô đỏ mặt vì xấu hổ.
- Ngộ nhỡ…
Lâm Nam Vũ hôn lên môi cô:
- Không có ngộ nhỡ.
Nhắm mắt lại, thi thoảng lại vang lên những tiếng rên khe khẽ, nắm chặt tay cô gái. Cô gái đã không thể kiềm chế được nữa, anh ôm chặt cô vào lòng, xoa lên làn da mịn màng của cô, anh không thể chống đỡ nổi sự cám dỗ của cô.
- Thích không? – Anh hỏi nhỏ.
- Ừm, thích. – Khuôn mặt cô ửng đỏ.
Lạc Tiểu Phàm quấn chặt tay lên thắt lưng Lâm Nam Vũ, những giọt mồ hôi trên mặt cô rơi lên người anh, Lâm Nam Vũ mỉm cười, nhìn người đàn bà trong lòng ngây ngất vì anh, thì ra đó là điều hạnh phúc nhất, hai người cùng ngồi trên một chiếc ghế, trong một không gian thật nhỏ, Lâm Nam Vũ cảm thấy rõ ràng cô có vẻ không hài lòng, anh cũng cảm thấy không hài lòng. Anh xoay người cô lại, đối diện với chính mình, ôm chặt thắt lưng cô, hôn lên làn da cô, giọng nói tha thiết:
- Tối nay ở cùng với anh được không?
Lạc Tiểu Phàm vùi đầu vào ngực Lâm Nam Vũ, nói:
- Chỉ cần anh đánh thắng em, em sẽ… - Còn chưa nói xong, cô đã cảm thấy phần thân dưới của Lâm Nam Vũ nóng bừng lên.
Lâm Nam Vũ chưa bao giờ thấy có một cơn khoái cảm như vậy, đó là Lạc Tiểu Phàm đem tới cho anh, anh cũng đem lại cho cô một cơn cực khoái chưa từng có. Hai người đều thở hổn hển.
Có tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Nam Vũ không lên tiếng, chỉ ôm chặt Lạc Tiểu Phàm vào lòng. Cơ thể Lạc Tiểu Phàm run rẩy, Lâm Nam Vũ lắc đầu:
- Anh không cho phép, cô ấy không dám vào đâu.
Sử Phi Phi bưng ly cà phê đứng ở cửa, không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, hiểu chuyện gì đang xảy ra trong đó nên quay người bỏ đi.
Lâm Nam Vũ giúp Lạc Tiểu Phàm mặc quần áo, thò tay vào ngăn kéo bàn lấy ra một cái thẻ, nghĩ một lát, lại thay cái thẻ khác, đặt vào tay Lạc Tiểu Phàm:
- Trong này có chút tiền, em tự đi mua quần áo đi! – Đầu là lần đầu tiên Lâm Nam Vũ rộng tay chi cho phụ nữ tới 100 vạn tệ, đây cũng là thứ duy nhất mà anh có thể trả cho cô, và cả thân thể anh nữa, ngoại trừ tình yêu và hôn nhân thì bao nhiêu tiền anh cũng sẵn sàng chi.
Sắc mặt Lạc Tiểu Phàm lập tức tối sầm lại, cô đấm mạnh vào mũi Lâm Nam Vũ, máu mũi anh ộc ra. Lâm Nam Vũ đau đớn bịt chặt mũi, đôi mắt như muốn giết người nhìn Lạc Tiểu Phàm:
- Cô làm cái gì vậy? Điên rồi hả? Đồ chết tiệt!
Lạc Tiểu Phàm cười lạnh ném tấm thẻ vào mặt Lâm Nam Vũ, lôi một xấp tiền trong túi ra ném lên mặt anh, châm chọc:
- Đây là số tiền trả cho sự cố gắng của anh vừa rồi, anh cũng không tồi đâu, có khả năng đi làm trai bao đấy. Sau này người đàn bà nào muốn ngủ với anh, tôi sẽ gọi điện báo cho. – Nói xong cô cầm túi định đi. Lâm Nam Vũ định đứng lên đuổi theo nhưng nghĩ ra còn chưa mặc quần. Khi anh mặc quần xong, Lạc Tiểu Phàm đã biến mất tăm.
Lâm Nam Vũ ôm chặt cái mũi đầy máu, đau đớn rên rỉ:
- Đồ đàn bà chết tiệt, nói trở mặt là trở mặt, lẽ nào tôi cho cô tiền là sai sao, cô đã trả tiền tôi hai lần rồi, tôi còn chưa đánh cô thì thôi.
Sử Phi Phi thấy Lạc Tiểu Phàm cười lạnh lùng bước ra, đôi môi mỏng thoáng vẻ khinh bỉ. Lạc Tiểu Phàm đụng phải đôi mắt thăm dò của Sử Phi Phi, nhoẻn miệng cười tươi rói:
- Xin lỗi nhé, tôi làm con trâu nhà cô chảy máu rồi, cô vào cho anh ta uống cốc nước, bổ sung thêm máu!
Sử Phi Phi hơi ngạc nhiên, nhìn phòng làm việc của Lâm Nam Vũ ngỏ cửa, vội vàng bước vào, thấy trên mặt đất toàn là tiền. Lâm Nam Vũ đang ngửa cổ, máu vẫn chảy tí tách lên mặt bàn. Cô vội vàng đưa khăn giấy cho anh, anh nhét giấy vào lỗ mũi, đau đớn cau mày:
- Đồ điên khùng, dám đánh tôi thật, ra tay lại nặng nữa chứ! Con đàn bà chết tiệt, tại sao không có chút gì bản tính của phụ nữ vậy, không thể nào dịu dàng được hơn sao?
Sử Phi Phi không hỏi gì, cô chỉ là thư ký của Lâm Nam Vũ, cô có quyền gì mà hỏi tới đời tư của anh? Lâm Nam Vũ khó khăn lăm mới cầm máu lại được, nói với Sử Phi Phi:
- Cô nói xem, đàn bà mà không thích tiền thì thích cái gì? Đồ trang sức, vàng bạc đá quý hả?
Sử Phi Phi biết Lâm Nam Vũ có ý gì, cô lắc đầu:
- Chỉ sợ có những người phụ nữ không thích bất cứ thứ gì có thể dùng tiền mua được.
Lâm Nam Vũ nhìn Sử Phi Phi, tò mò:
- Vậy cô ta thích cái gì? Cô mau nói đi, cô cũng là phụ nữ, chắc chắn là cô biết.
- Chỉ có bản thân cô ấy biết thôi, sếp tổng, nếu không còn việc gì khác thì tôi ra ngoài đây. – Sử Phi Phi có vẻ buồn bã.
Lâm Nam Vũ bực bội đứng lên, che cái mũi sưng đỏ, nói với Sử Phi Phi:
- Tôi phải về nhà thay quần áo, công ty có việc gì thì gọi tới cho tôi.
Xuống lầu, Lâm Nam Vũ lái xe đi một vòng xung quanh đó, hy vọng gặp được Lạc Tiểu Phàm, ai mà ngờ anh chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Lâm Nam Vũ chán nản, trong lòng càng hận người đàn bà đó. Làm thế nào? Làm thế nào? Rốt cuộc thì anh nên làm thế nào với cô đây?
Lái xe về tới cổng nhà, anh xuống xe, mở cổng, ánh mắt cả nhà đều dừng lại trên người anh. Kiều Ngọc Phượng đứng lên, nhìn thấy vết máu trên mặt con trai, sửng sốt hỏi:
- Tiểu Vũ, con đánh nhau hả?
Lâm Nam Vũ cắn môi, bực bội trả lời:
- Con bị người ta đánh, lại là đàn bà chứ. – Nói xong, anh chẳng buồn để ý tới ai, quay người đi thẳng lên gác, để lại ánh nhìn ngơ ngác của mọi người sau lưng.
Lạc Tiểu Phàm nắm chặt tay, cô sẽ không giữ thể diện cho gã này đâu, cô kiên quyết phải đánh méo khuôn mặt đó đi để anh ta không còn vũ khi đi quyến rũ con gái nhà lành nữa.
- Can I help you? – Một người phục vụ nước ngoài trong bộ vest đuôi tôm màu đen mở cửa giúp hai người. Đây là một nhà hàng do Anh Quốc mở ra, chuyên phục vụ các loại thịt bò bít tết và mỳ Ý.
Hai người ngồi xuống, Lâm Nam Vũ nói bằng tiếng Anh:
- Cho tôi một suất bít tết chín 6 phần và một ly rượu nho. – Sau đó anh liếc sang phía Lạc Tiểu Phàm. – Cô gái này sẽ tự gọi món và tự trả tiền.
Lạc Tiểu Phàm dửng dưng:
- Không cần, tôi ăn chung với ông đây, bởi vì tôi không mang tiền.
Lâm Nam Vũ giận dữ:
- Xin lỗi, tôi không quen ăn chung với người khác.
- Vậy thì anh không cần phải ăn, tôi ăn được rồi. Tôi không phiền khi phải ăn chung với lợn đâu.
Lâm Nam Vũ nhìn chòng chọc vào người đàn bà đáng ghét ngồi đối diện, thực sự muốn đánh mạnh lên khuôn mặt đẹp như hoa như ngọc của cô để cô không thể đi quyến rũ người đàn ông khác, nói những câu đáng ghét như thế. Anh nói với người bồi bàn:
- Cho cô ấy một suất, tôi trả tiền, chín 4 phần.
- Không, chín 8 phần.
- Cô là heo sao? Đòi ăn chín 8 phần.
- Anh là người rừng hả? Ăn thịt sống!
Hai người đều ngậm miệng lại, không ai thắng được ai, tốt nhất là ngậm miệng lại ăn cơm cho lành. Lạc Tiểu Phàm đảo mắt:
- Tôi không biết vì sao Tổng giám đốc Lâm mới gặp tôi lần đầu tiên mà đã tỏ ra không khách sáo với tôi như vậy, lẽ nào trước đây tôi có chỗ nào đắc tội với anh sao?
- Lần đầu tiên? – Đôi mắt Lâm Nam Vũ giễu cợt nhìn Lạc Tiểu Phàm, thực sự muốn cười. Con đàn bà chết tiệt này lại muốn giở trò gì ra đây, cho dù cô muốn chơi như thế nào thì lát nữa tôi cũng không nương tay cho cô đâu. – Hình như tôi và cô Lạc từng có mối quan hệ khá sâu sắc với nhau. – Ánh mắt Lâm Nam Vũ tóe lửa, nụ cười ranh mãnh.
Lạc Tiểu Phàm nhướng nhướng mày ra vẻ vô tội, chớp mắt:
- Ồ! Vậy sao? Sao tôi không nhớ nhỉ, tôi gặp Tổng giám đốc Lâm ở đâu, anh nhắc lại xem nào?
- Vậy thì chắc là cô Lạc có mối quan hệ sâu sắc với quá nhiều đàn ông rồi. – Lâm Nam Vũ nói xong, trong lòng thấy chua chua. Chỉ cần nghĩ tới việc Lạc Tiểu Phàm có thể không nhớ tới mình là anh đã thấy khó chịu. Mỗi tối một người, đúng là có thể cô không nhớ được mặt người đã từng qua đêm với cô, dù sao thì anh cũng từng như vậy.
Lạc Tiểu Phàm nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi mỉm cười:
- Đúng là ngày trước tôi chưa bao giờ gặp Tổng giám đốc Lâm, có thể là anh nhận nhầm người rồi, cũng có thể người mà anh gặp là em gái tôi!
Nụ cười của Lâm Nam Vũ càng sâu hơn, trong mắt thoáng chút hoài nghi, nói:
- Ồ, thì ra cô Lạc còn có một người em gái à, thật là bất ngờ. – Lâm Nam Vũ cố tình kéo dài hai chữ “em gái”, làm sao anh tin được lời Lạc Tiểu Phàm nói. Cái gì mà em gái? Mùi hương thoang thoảng trên người cô sao lừa được anh, cái cách nói chuyện đó sao lừa được anh? Xem ra hai người họ đúng là hiểu nhau.
Khi Lạc Tiểu Phàm ăn bít tết, cố ý nhai nhóp nhép thật to. Những người tới đây dùng bữa đa số đều là người nước ngoài, âm thanh này đối với họ là cấm kỵ, ánh mắt rất nhiều người đều quay lại nhìn hai người. Lâm Nam Vũ cảm thấy lần này ở cùng người đàn bà này cũng thu hút ánh mắt của người khác, thực sự là anh không quen. Anh đá mạnh vào chân Lạc Tiểu Phàm, nói:
- Cô là lợn hả? Khi ăn đừng có nhóp nhép như thế.
Lạc Tiểu Phàm dùng cái thìa múc canh đặt trên bàn gõ mạnh vào đầu Lâm Nam Vũ:
- Anh là súc sinh sao? Đừng có dùng vó đá tôi.
- Cô… - Lâm Nam Vũ thực sự không chịu nổi người đàn bà đáng ghét này, sao anh lại dính vào cô cơ chứ!
Hai người đều bực bội ăn nốt bữa cơm nhưng thức ăn vào bụng hình như không tiêu hóa được. Lâm Nam Vũ ăn xong, dùng khăn ăn lau miệng:
- Tôi lên lầu trước giải quyết chút việc, chiều nay chúng ta tới Câu lạc bộ MS.
- Anh là ông chủ của tôi sao? Sao tôi lại phải nghe lời anh? Tôi còn việc phải làm, không có thời gian chơi với anh! – Lạc Tiểu Phàm bướng bỉnh ngẩng cao đầu, kiên quyết không thỏa hiệp.
Lâm Nam Vũ vui vẻ cười, gọi bồi bàn ra tính tiền rồi kéo cao cổ áo sơ mi, nhìn khuôn mặt đẹp trai của mình qua chiếc gương sau lưng Lạc Tiểu Phàm, hài lòng chép miệng, rồi sau đó mới nói với Lạc Tiểu Phàm:
- Tôi không phải là ông chủ nhưng hai công ty đang trong thời gian hợp tác, bởi vậy tôi cũng được coi như ông chủ một nửa của cô, tôi có quyền cho cô nghỉ. Trừ phi cô sợ tôi, vậy thì chẳng cần nói gì nữa.
Lạc Tiểu Phàm nhìn dáng vẻ Lâm Nam Vũ khi soi gương, cảm thấy rất buồn cười, một người đàn ông mà còn quan tâm tới dung nhan hơn cả một phụ nữ, thực sự là buồn nôn! Cô nghiến răng:
- Tôi sợ, ha ha ha… Được, xem ra anh chưa bị ai đánh bại, tôi ghét nhất là những gã đàn ông giống đàn bà như anh, đang muốn dạy cho anh một bài học đây!
- Cô nói ai đàn bà? Đồ đàn bà chết tiệt, cô đang nói ai hả? – Lâm Nam Vũ tóm áo Lạc Tiểu Phàm lại, trừng mắt hỏi.
Lạc Tiểu Phàm cười lớn, lè lưỡi với Lâm Nam Vũ:
- Anh tưởng tôi đang nói ai thì là tôi nói người đó, không phải đàn bà thì là gì? Tính toán, nhỏ mọn. Anh biết không, những kẻ tồi tệ như anh chẳng đáng giá một xu! 6000 tệ của tôi thà để mua một con lợn còn hơn.
Lâm Nam Vũ thực sự chịu thua người phụ nữ này, anh dứ dứ nắm đấm, uy hiếp:
- Mau câm miệng lại cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô không nói được lời nào nữa.
Lạc Tiểu Phàm nhìn Lâm Nam Vũ chằm chằm, lúc lắc đầu rồi cười:
- Ha ha! Tôi thích nói thì nói, anh không quản được tôi! Hai chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, xin anh bỏ tôi ra, đừng cứ như mấy mụ đàn bà ngủ cùng người ta rồi cứ bám theo đòi phải chịu trách nhiêm, chẳng phải anh nổi tiếng là đào hoa, đa tình sao? Vậy thì chắc chắn là đã ngủ với nhiều người rồi, chắc là cũng có sự chuẩn bị tâm lý, đừng có giả vờ yếu đuối trước mặt tôi, OK?
- Cô… - Lâm Nam Vũ thở hổn hển vì giận. – Tôi chỉ thấy con đàn bà ngang ngạnh quá, cô tưởng rằng tôi thích cô sao? Nói thật lòng, những người đàn bà mà tôi từng ngủ cùng không được một vạn thì cũng phải một nghìn, tôi quan tâm tới cô sao? Cô thấy cô có điểm nào để tôi thích, vóc dáng thì không ra sao, mặt thì như mặt lợn, cô không cầm gương soi thử xem tôi có thích cô không, cô đúng là tự tin quá đấy, tưởng bở quá đấy.
Lạc Tiểu Phàm giương cao tay lên, một cái tát đập mạnh lên mặt Lâm Nam Vũ, giống như một con báo con đang gầm gừ nổi giận:
- Khốn nạn, đáng ghét, anh thực sự khiến tôi thấy buồn nôn.
Lâm Nam Vũ lập tức cảm thấy mặt mình nóng ran, đây là lần đầu tiên anh bị người ta đánh. Anh nắm chặt mái tóc của Lạc Tiểu Phàm, ghé sát mặt vào mặt cô, nhìn làn da trắng nõn nà của Lạc Tiểu Phàm, thực sự không nỡ xuống tay, môi anh ghé sát lại cắn mạnh vào môi cô, cho tới khi cảm thấy có mùi máu tanh trong miệng mình mới buông ra.
Lạc Tiểu Phàm đau đớn đẩy mạnh Lâm Nam Vũ rồi định cho anh thêm một cái tát nữa, ngay lập tức cổ tay cô bị anh giữ chặt. Lâm Nam Vũ đắc ý nhìn Lạc Tiểu Phàm:
- Tôi thấy cô mới thức sự là một con lợn! Cô tưởng rằng tôi sẽ để cô đánh nữa hả? – Lạc Tiểu Phàm giận dữ nhìn Lâm Nam Vũ nhưng không biết phải làm gì.
Tất cả mọi người trong nhà hàng đều không dùng bữa nữa mà quay sang nhìn hai người, vừa nhìn vừa xì xào bàn tán. Lâm Nam Vũ xoa mũi, cảm thấy mình bị một cô gái đánh ngay trước mặt mọi người quả là mất mặt. Nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn là còn mất mặt nữa, anh kéo tay Lạc Tiểu Phàm, lôi cô ra khỏi nhà hàng. Dọc đường, hai người đều không ai nhìn ai, cứ như thể người bên cạnh mình là một đống phân thối hoắc.
Hai người cùng quay về Tập đoàn Lâm Thế, rất nhiều nhân viên thấy hai người quay lại cùng tỏ ra kinh ngạc, chỉ sợ cảnh tượng ngày hôm nay sẽ lan ra khắp công ty. Lâm Nam Vũ mở cửa phòng làm việc, Lạc Tiểu Phàm vừa bước vào đã lập tức bị cảnh biển ngoài khung cửa kính thu hút. Bầu trời trong xanh, những chiếc thuyền buồm điểm xuyết trên mặt biển, từng chú hải âu giang rộng đôi cánh, bọn trẻ con đùa giỡn trên bãi cát, những cặp tình nhân thong thả dạo chơi.
Lạc Tiểu Phàm bất mãn “hừ” một tiếng trong cổ họng. Con bà nói, phòng làm việc của gã khốn nạn này thật là dễ chịu, còn có gió biển thổi mát rượi, bao giờ mình mới được hưởng phúc như thế nhỉ? Nhìn biển một lúc, Lạc Tiểu Phàm chán nản quay người về ngồi trên chiếc salon gần bàn làm việc của Lâm Nam Vũ, hai chân gác lên cái bàn bên cạnh, nhướng mày nói với Lâm Nam Vũ:
- Phiền ông có khuôn mặt giống lợn cho tôi một tách cà phê, bây giờ tôi hơi khát, cần phải bổ sung lượng nước.
Lâm Nam Vũ ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc, nheo mắt nhìn Lạc Tiểu Phàm đang cố thách thức lòng kiên nhẫn của anh, đe dọa:
- Bỏ ngay cặp chân giò của cô xuống, nếu không tôi không khách sáo nữa đâu.
Lạc Tiểu Phàm thản nhiên:
- Không, tôi thích như thế này, sao anh lại không thích? Không thích thì thôi! Tôi cũng không muốn anh thích, huống hồ anh lại là cầm thú, chắc anh cũng không hiểu cảm giác của loài người đâu! Chắc chắn anh không biết con người suy nghĩ vấn đề như thế nào đâu nhỉ?
- Cô… - Cuối cùng thì Lâm Nam Vũ cũng đánh mất lòng kiên nhẫn. Con đàn bà chết tiệt này thật thích thách thức lòng kiên nhẫn của anh. Lâm Nam Vũ đứng lên, duỗi chân ra hất chân Lạc Tiểu Phàm xuống, Lạc Tiểu Phàm đau đớn kêu lên, cái chân co lại không hề khách khí, nâng lên cao đạp thẳng vào bụng Lâm Nam Vũ. Lâm Nam Vũ khẽ tránh nhưng chân kia của Lạc Tiểu Phàm lại đạp tới. Anh tránh thêm lần nữa rồi giữ chặt cằm của Lạc Tiểu Phàm, cúi xuống cắn môi cô, Lạc Tiểu Phàm cũng không vừa, cắn lại lên môi anh, cả hai người đều cắn rất mạnh, khóe môi đều chảy máu.
Lạc Tiểu Phàm và Lâm Nam Vũ lau miệng, khinh bỉ nhìn nhau. Lạc Tiểu Phàm là người ra tay trước, cô tóm chặt áo Lâm Nam Vũ rồi quật anh ngã xuống đất. Lâm Nam Vũ cũng đá mạnh vào chân Lạc Tiểu Phàm, cô đánh mất trọng tâm, cũng ngã xuống. Lâm Nam Vũ đè Lạc Tiểu Phàm xuống, thở hổn hển, hỏi:
- Cô có phục không?
- Không phục! Anh là cái cóc khô gì. Muốn tôi phục anh hả, không có cửa đâu, cả cửa sổ cũng không! Lạc Tiểu Phàm tôi từ trước tới giờ không biết thế nào là khuất phục, huống hồ là loại như anh, là thứ mà con người phải tiêu diệt. Việc gì tôi phải phục anh! – Lạc Tiểu Phàm bướng bỉnh ngẩng cao đầu, nói rành rọt từng câu.
Đúng lúc đó, Sử Phi Phi đẩy cửa bước vào, áo của Lâm Nam Vũ bị xé rách, đầu tóc rối tung, khóe miệng còn vết máu. Cô gái kia cũng không lành lặn hơn, quần áo cũng bị bung ra, miệng chảy máu, đôi mắt hung dữ nhìn Lâm Nam Vũ. Có đánh chết cũng không nhận ra là hai người đang yêu thương nhau, nhưng tư thế của hai người thì có vẻ hơi… kỳ cục.
Lâm Nam Vũ thấy Sử Phi Phi bước vào, thản nhiên buông Lạc Tiểu Phàm ra rồi đứng lên. Lạc Tiểu Phàm vẫn kéo áo anh, anh gạt tay cô ra, quay đầu lại nói với Sử Phi Phi:
- Thư ký Sử, phiền cô cho con lợn này một bát nước tráng nồi.
Lạc Tiểu Phàm lồm cồm bò dậy, cười ngọt ngào, nói với Sử Phi Phi:
- Chị ơi, phiền chị cho con trâu nhà chị một thùng nước, cho hắn hạ hỏa, không cắn người lung tung nữa.
Sử Phi Phi cười rồi đi ra ngoài. Đứng ở cửa, cô nhắm mắt lại, mặc dù bên cạnh Lâm Nam Vũ không thiếu đàn bà, nhưng chưa có người nào khiến anh phải thay đổi sắc mặt, nhưng lần này hình như không giống những lần trước, anh thực sự động lòng rồi…
Lâm Nam Vũ xoa môi, đau thật:
- Con đàn bà chết tiệt, cô cắn thật à! Đau quá, thế này làm sao tôi gặp người khác được.
Lạc Tiểu Phàm cũng xoa miệng mình:
- Anh còn nói tôi, anh là chó hả? Sao cắn người đau thế!
Lâm Nam Vũ quay người lại ngồi lên ghế, nhắm mắt vào. Anh làm sao vậy, việc gì phải tính toán với một người phụ nữ ! Haiz! Từ ngày gặp cô là bắt đầu chuỗi ngày xui xẻo của anh, thấy khóe miệng xót xót, anh đưa tay lên sờ, hình như là bị rách một chút. Mở mắt ra, anh giật mình khi thấy một khuôn mặt đang lắc lư trước mắt mình, anh nuốt nước bọt:
- Cô làm gì thế? Mau đi ra kia, nhìn thấy cô là khó chịu, đáng sợ quá.
Một giọng nói mềm mại rót vào tay anh, một làn hơi ấm áp len vào miệng anh, đôi môi mềm cắn nhẹ vào môi anh, nhồn nhột, tê dại, đầu lưỡi nhỏ trượt vào miệng anh, mê hoặc. Đôi tay Lâm Nam Vũ vô thức ôm chặt cơ thể đang ngồi trên đùi mình, đáp lại nụ hôn. Từ tối hôm qua anh đã nhớ cô, đã muốn… Bây giờ thì anh đã biết, anh muốn ôm cô vào lòng, muốn được đi vào trong cô.
Bỗng dưng đầu lưỡi anh đau nhói, trong miệng lập tức có mùi máu tanh ngòm, mở mắt ra, cô gái đó cười tươi như một đóa hoa. Sắc mặt anh thay đổi, chế giễu:
- Giờ thì tôi biết rồi, cô là một con trâu đực, là cầm thú, bất cứ lúc nào cũng không được quên bản tính dã thú của cô!
Lâm Nam Vũ chỉ hận là không thể bóp nát người đàn bà đang cười ngốc nghếch trước mặt mình ra, anh cố nén suy nghĩ này, hai tay ôm chặt khuôn mặt Lạc Tiểu Phàm, hôn lên mắt và mũi cô, hơi thở bắt đầu dồn dập, nói với cô bằng chất giọng khàn khàn:
- Anh thích em. – Trong giọng nói của anh còn có cái gì đó run rẩy.
Lạc Tiểu Phàm nhìn đôi mắt sáng như hai vì sao, như dòng nước đang chảy róc rách, khiến người ta muốn đắm mình vào trong đó; cả hương thơm dễ chịu trên người anh, đôi môi anh khẽ mở ra như muốn mời gọi cô bước vào, Lạc Tiểu Phàm nuốt nước bọt, ghé miệng mình lại, quên hết mọi hậu quả đang chờ đợi cô ở phía sau. Cô ôm chặt lấy Lâm Nam Vũ, tha thiết:
- Em muốn có anh!
Lâm Nam Vũ chỉ muốn trả thù người con gái này, nhưng khi thân thể mềm mại của cô quấn lấy anh, anh cảm thấy cô cần anh, ngọn lửa tình lại cháy lên. Lâm Nam Vũ thực sự rất thích sự nhiệt tình và ham muốn của cô, anh luồn tay vào trong áo cô, chầm chậm trượt xuống:
- Muốn không?
Khuôn mặt nhỏ của Lạc Tiểu Phàm càng lúc càng đỏ, đôi môi như đóa hoa đào hé mở. Tiếng “ừ” nho nhỏ như muốn cám dỗ anh. Lâm Nam Vũ hôn lên đôi môi đỏ đó, kéo chiếc quần lót của cô gái xuống, khiến cô đỏ mặt vì xấu hổ.
- Ngộ nhỡ…
Lâm Nam Vũ hôn lên môi cô:
- Không có ngộ nhỡ.
Nhắm mắt lại, thi thoảng lại vang lên những tiếng rên khe khẽ, nắm chặt tay cô gái. Cô gái đã không thể kiềm chế được nữa, anh ôm chặt cô vào lòng, xoa lên làn da mịn màng của cô, anh không thể chống đỡ nổi sự cám dỗ của cô.
- Thích không? – Anh hỏi nhỏ.
- Ừm, thích. – Khuôn mặt cô ửng đỏ.
Lạc Tiểu Phàm quấn chặt tay lên thắt lưng Lâm Nam Vũ, những giọt mồ hôi trên mặt cô rơi lên người anh, Lâm Nam Vũ mỉm cười, nhìn người đàn bà trong lòng ngây ngất vì anh, thì ra đó là điều hạnh phúc nhất, hai người cùng ngồi trên một chiếc ghế, trong một không gian thật nhỏ, Lâm Nam Vũ cảm thấy rõ ràng cô có vẻ không hài lòng, anh cũng cảm thấy không hài lòng. Anh xoay người cô lại, đối diện với chính mình, ôm chặt thắt lưng cô, hôn lên làn da cô, giọng nói tha thiết:
- Tối nay ở cùng với anh được không?
Lạc Tiểu Phàm vùi đầu vào ngực Lâm Nam Vũ, nói:
- Chỉ cần anh đánh thắng em, em sẽ… - Còn chưa nói xong, cô đã cảm thấy phần thân dưới của Lâm Nam Vũ nóng bừng lên.
Lâm Nam Vũ chưa bao giờ thấy có một cơn khoái cảm như vậy, đó là Lạc Tiểu Phàm đem tới cho anh, anh cũng đem lại cho cô một cơn cực khoái chưa từng có. Hai người đều thở hổn hển.
Có tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Nam Vũ không lên tiếng, chỉ ôm chặt Lạc Tiểu Phàm vào lòng. Cơ thể Lạc Tiểu Phàm run rẩy, Lâm Nam Vũ lắc đầu:
- Anh không cho phép, cô ấy không dám vào đâu.
Sử Phi Phi bưng ly cà phê đứng ở cửa, không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, hiểu chuyện gì đang xảy ra trong đó nên quay người bỏ đi.
Lâm Nam Vũ giúp Lạc Tiểu Phàm mặc quần áo, thò tay vào ngăn kéo bàn lấy ra một cái thẻ, nghĩ một lát, lại thay cái thẻ khác, đặt vào tay Lạc Tiểu Phàm:
- Trong này có chút tiền, em tự đi mua quần áo đi! – Đầu là lần đầu tiên Lâm Nam Vũ rộng tay chi cho phụ nữ tới 100 vạn tệ, đây cũng là thứ duy nhất mà anh có thể trả cho cô, và cả thân thể anh nữa, ngoại trừ tình yêu và hôn nhân thì bao nhiêu tiền anh cũng sẵn sàng chi.
Sắc mặt Lạc Tiểu Phàm lập tức tối sầm lại, cô đấm mạnh vào mũi Lâm Nam Vũ, máu mũi anh ộc ra. Lâm Nam Vũ đau đớn bịt chặt mũi, đôi mắt như muốn giết người nhìn Lạc Tiểu Phàm:
- Cô làm cái gì vậy? Điên rồi hả? Đồ chết tiệt!
Lạc Tiểu Phàm cười lạnh ném tấm thẻ vào mặt Lâm Nam Vũ, lôi một xấp tiền trong túi ra ném lên mặt anh, châm chọc:
- Đây là số tiền trả cho sự cố gắng của anh vừa rồi, anh cũng không tồi đâu, có khả năng đi làm trai bao đấy. Sau này người đàn bà nào muốn ngủ với anh, tôi sẽ gọi điện báo cho. – Nói xong cô cầm túi định đi. Lâm Nam Vũ định đứng lên đuổi theo nhưng nghĩ ra còn chưa mặc quần. Khi anh mặc quần xong, Lạc Tiểu Phàm đã biến mất tăm.
Lâm Nam Vũ ôm chặt cái mũi đầy máu, đau đớn rên rỉ:
- Đồ đàn bà chết tiệt, nói trở mặt là trở mặt, lẽ nào tôi cho cô tiền là sai sao, cô đã trả tiền tôi hai lần rồi, tôi còn chưa đánh cô thì thôi.
Sử Phi Phi thấy Lạc Tiểu Phàm cười lạnh lùng bước ra, đôi môi mỏng thoáng vẻ khinh bỉ. Lạc Tiểu Phàm đụng phải đôi mắt thăm dò của Sử Phi Phi, nhoẻn miệng cười tươi rói:
- Xin lỗi nhé, tôi làm con trâu nhà cô chảy máu rồi, cô vào cho anh ta uống cốc nước, bổ sung thêm máu!
Sử Phi Phi hơi ngạc nhiên, nhìn phòng làm việc của Lâm Nam Vũ ngỏ cửa, vội vàng bước vào, thấy trên mặt đất toàn là tiền. Lâm Nam Vũ đang ngửa cổ, máu vẫn chảy tí tách lên mặt bàn. Cô vội vàng đưa khăn giấy cho anh, anh nhét giấy vào lỗ mũi, đau đớn cau mày:
- Đồ điên khùng, dám đánh tôi thật, ra tay lại nặng nữa chứ! Con đàn bà chết tiệt, tại sao không có chút gì bản tính của phụ nữ vậy, không thể nào dịu dàng được hơn sao?
Sử Phi Phi không hỏi gì, cô chỉ là thư ký của Lâm Nam Vũ, cô có quyền gì mà hỏi tới đời tư của anh? Lâm Nam Vũ khó khăn lăm mới cầm máu lại được, nói với Sử Phi Phi:
- Cô nói xem, đàn bà mà không thích tiền thì thích cái gì? Đồ trang sức, vàng bạc đá quý hả?
Sử Phi Phi biết Lâm Nam Vũ có ý gì, cô lắc đầu:
- Chỉ sợ có những người phụ nữ không thích bất cứ thứ gì có thể dùng tiền mua được.
Lâm Nam Vũ nhìn Sử Phi Phi, tò mò:
- Vậy cô ta thích cái gì? Cô mau nói đi, cô cũng là phụ nữ, chắc chắn là cô biết.
- Chỉ có bản thân cô ấy biết thôi, sếp tổng, nếu không còn việc gì khác thì tôi ra ngoài đây. – Sử Phi Phi có vẻ buồn bã.
Lâm Nam Vũ bực bội đứng lên, che cái mũi sưng đỏ, nói với Sử Phi Phi:
- Tôi phải về nhà thay quần áo, công ty có việc gì thì gọi tới cho tôi.
Xuống lầu, Lâm Nam Vũ lái xe đi một vòng xung quanh đó, hy vọng gặp được Lạc Tiểu Phàm, ai mà ngờ anh chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Lâm Nam Vũ chán nản, trong lòng càng hận người đàn bà đó. Làm thế nào? Làm thế nào? Rốt cuộc thì anh nên làm thế nào với cô đây?
Lái xe về tới cổng nhà, anh xuống xe, mở cổng, ánh mắt cả nhà đều dừng lại trên người anh. Kiều Ngọc Phượng đứng lên, nhìn thấy vết máu trên mặt con trai, sửng sốt hỏi:
- Tiểu Vũ, con đánh nhau hả?
Lâm Nam Vũ cắn môi, bực bội trả lời:
- Con bị người ta đánh, lại là đàn bà chứ. – Nói xong, anh chẳng buồn để ý tới ai, quay người đi thẳng lên gác, để lại ánh nhìn ngơ ngác của mọi người sau lưng.
Tác giả :
Mộc Khinh Yên