Yêu Chiều
Chương 16
"A Huy, đừng kích động, tao đang nói "nhưng" kia mà. A Ngọc nói, nó có thể cho mày một cơ hội, cũng chính là cho bản thân nó một cơ hội, nhưng mà mày phải làm cho ba mẹ A Ngọc đồng ý cho tụi mày ở bên nhau." Lạc Thần Dật rề rà nói xong câu đó, hắn đang đợi Trình Huy phản ứng, ha ha, không cần phải nói, Trình Huy nhất định bị doạ choáng váng, nghĩ đến bộ dáng của Trình Huy, Lạc Thần Dật không khỏi thoải mái cười to ha ha.
Trình Huy vốn đang đắm chìm trong cảm xúc bi thương của chính bản thân không thể thoát ra, bất đắc dĩ bị tiếng cười của Lạc Thần Dật làm cho hồi phục tinh thần. Lạc Thần Dật vui vẻ như vậy, thứ nhất là vì Tiêu Hàm, thứ hai là tâm tình nó đang tốt, nhất định là có người đang bị nó chỉnh. (tác giả: không cần đoán, người bị chỉnh là you đấy, Tiểu Huy Huy à...) còn thứ ba là...
A, không đúng, A Dật vừa mới nói cái gì, Ngọc cho hắn cơ hội!? (Nhưng với điều kiện ba mẹ Lâm Ngọc phải đồng ý, nhưng Trình Huy vì hưng phấn nên bỏ qua) ha ha, hắn rất vui.
Chờ cao hứng xong rồi, hắn cẩn thận nghĩ lại, phắc diu, Lạc Thần Dật cố ý nói thế để làm hắn thương tâm, phắc mày Dật, thì ra mày chỉ muốn chỉnh tao.
"A Dật!! Ý mày muốn gì?!"
Lạc Thần Dật nghe thấy Trình Huy rống giận ở đầu bên kia, chẳng hề để ý ngoáy ngoáy lỗ tai, "A Huy, đừng có gấp, tao chỉ giỡn tí thôi mà. Tao chỉ thử khảo nghiệm mày có thật lòng với A Ngọc hay không thôi, hơn nữa tao và Hàm Hàm có khai thông (bộ có à?), nhưng A Ngọc không thể nào tiếp nhận nhanh như thế được. Lại nói tiếp, không cần cảm ơn, lần sau mày với A Ngọc mời tao và Hàm Hàm ăn bữa cơm là được."
"..." Trình Huy có chút câm nín, A Dật thật đúng là, nó nói thế làm mình cũng chẳng còn lý do gì phản bác nó. Hơn nữa Trình Huy cũng không muốn phản bác. Thật ra Lạc Thần Dật nói đúng, nếu không có nó và Tiêu Hàm giúp, thì không biết khi nào Ngọc mới chịu gật đầu.
Hắn thì không sợ chờ, nhưng có thể ôm người yêu vào lòng sớm một chút thì vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều.
Còn về phần mời Lạc Thần Dật ăn cơm, chờ sau khi hắn và Ngọc có thể ở bên nhau, bay đến Hà Lan kết hôn, lúc đám cưới mời luôn hai đứa tụi nó. (mấu chốt là muốn lấy tiền mừng từ tụi nó, hừ hừ, muốn chỉnh hắn, hắn sẽ làm tụi nó chảy tiền nhiều hơn chảy máu.)
"Được, có thể, mày cứ chờ đi."
"Được, tao chờ, A Huy mày đừng có để tao chờ lâu quá nha. Đúng rồi, mày có muốn tao giúp mày không?" Lạc Thần Dật hảo tâm đề nghị.
"Thôi, mày vẫn nên đi chơi với vợ mày đi. Chủ ý mày đưa ra chắc doạ Ngọc chạy mất."
"Trời đất chứng giám. Tao thật lòng muốn giúp mày mà." Lạc Thần Dật đáng thương hề hề nói.
"Ha ha, thôi đi người anh em, mày đi chơi với Hàm Hàm của mày đi."
"Được, cúp máy đây, không nói nữa. Chúc mày sớm theo đuổi được người yêu. Tao còn phải xử lý công sự để xuống chơi với Hàm Hàm." Nói xong, Lạc Thần Dật cúp điện thoại.
"..." Trình Huy cầm điện thoại lắc lắc đầu, đồ sủng thê nô* này (tác giả: Tiểu Huy Huy về sau cũng như vậy thui ~ Không cần cảm ơn ~ Trình Huy:...)
Sủng thê nô: Sủng (cưng chiều) + thê nô (sợ vợ:)))
Cứ như vậy, Trình Huy bước lên con đường theo đuổi vợ của mình. Con đường này nhất định sẽ không thuận lợi đối với Trình Huy, bởi vì hắn đã bỏ qua một chuyện: Lâm Ngọc nói cho hắn cơ hội, có thể, nhưng chỉ khi ba mẹ y đồng ý. Nhưng mà, Trình Huy bởi vì tin tốt làm hỏng đầu óc, cho nên thôi, liền tính hắn và Ngọc có thể thuận lợi ở bên nhau, chưa chắc dễ qua cửa của ba mẹ y.
(Ba Lâm và mẹ Lâm: dám bỏ qua chúng tôi, còn muốn theo đuổi con trai bảo bối của chúng tôi, không có cửa đâu!
Trình Huy: Ba vợ, mẹ vợ, hai người đừng như vậy, con sai rồi T_T
Tác giả: Chậc chậc, Tiểu Huy Huy, đâu phải là tôi không nói trước cho cậu, muốn theo đuổi vợ thì phải được ba mẹ vợ đồng ý trước sao, haissh, tại sao cậu không nghe tôi chứ =v=
Trình Huy:...)
----- Em là đường phân cách thời gian trôi qua cực nhanh -----
"Hàm Hàm, không cần cầu kỳ quá. Em mặc cái gì cũng đẹp." Lạc Thần Dật cưng chiều nhìn cái người vì ba mẹ hắn hôm nay trở về, nên giờ đang lựa chọn quần áo.
Tiêu Hàm trợn mắt liếc Lạc Thần Dật một cái, không để ý tới hắn, tiếp tục lựa quần áo, cậu phải cho ba mẹ Dật một ấn tượng tốt, "Dật, đều tại ngài, không nói sớm cho em biết ba mẹ ngài..."
Lạc Thần Dật đánh gãy lời Tiêu Hàm, "Hàm Hàm, là ba mẹ của tụi mình."
Tiêu Hàm ngọt ngào cười, "Dạ dạ, là ba mẹ của hai chúng ta. Hừ, đều tại ngài, em còn chưa kịp chuẩn bị quà nữa."
Lạc Thần Dật tiến lên búng trán Tiêu Hàm, "Bé ngốc, em chính là một món quà rồi còn gì, là món quà đáng trân trọng nhất mà thượng đế ban cho anh, cũng là bảo bối của nhà ta. Ừm, cũng sắp tới thời gian rồi, ừm, vậy thì thay bộ này đi, không cần suy nghĩ thêm gì cả. Còn nữa, nếu vẫn còn thấy băn khoăn chuyện quà cáp, Hàm Hàm có thể xuống bếp làm một bàn đồ ăn đó."
"Ừm, được rồi... Nghe theo Dật đó nha." Tiêu Hàm gật gật đầu, ý này của Dật không tồi, hy vọng ba mẹ Dật, không đúng, là ba mẹ mình cũng thích, thật tốt, cậu đã có được ba mẹ.
Tiêu Hàm nhìn người đàn ông vẫn luôn yêu thương mình trước mắt, hôm nay cậu có được hết thảy, đều là nhờ người này ban cho, cả đời này cậu sẽ không rời bỏ hắn, cũng như cậu biết hắn sẽ không bao giờ rời bỏ cậu.
Trên đường đi đến sân bay, Tiêu Hàm giương mắt nhìn Lạc Thần Dật đang lái xe, trong lòng không khỏi trào ra vị ngọt. Tiêu Hàm cẩn thận hồi tưởng lại nửa năm qua có Lạc Thần Dật làm bạn và được hắn yêu chiều, còn có được người bạn Trương Lâm, Trình Huy, Lâm Ngọc, a đúng rồi, còn có ba mẹ. Toàn là những điều trước kia ngay cả tưởng tượng cậu cũng không dám, hiện tại có được tất cả, khiến cho cậu cảm nhận được một loại hạnh phúc.
Cậu biết đây chính là sự thật, chỉ cần có Lạc Thần Dật làm bạn, cả đời cậu sẽ đều hạnh phúc như thế.
Đúng rồi, hiện tại khả năng học tập của cậu cũng được nâng lên một bước, cậu có thể tự đào sâu kiến thức cho mình bằng chương trình tự học. Dật có nói rằng đến khi cậu học đến trình độ trung học thì cậu có thể tự quyết định xem có học lên đại học nữa hay không. Nếu không học lên đại học thì có thể tham gia thi lấy bằng tốt nghiệp. Sau đó cậu có thể đến công ty Dật làm việc hoặc làm món nghề mà cậu cho là hứng thú. Dật cũng nói trong khoảng thời gian này sẽ dắt cậu đi du lịch, đi đến những nơi đẹp mắt trên thế giới rộng lớn này. Cậu rất thích cái cảm giác cả hai cùng nhau vạch ra kế hoạch cho tương lai.
"Hàm Hàm, đến rồi, xuống xe đi."
"À, dạ." Hàm Hàm từ trong suy nghĩ hồi phục lại tinh thần, nắm tay Lạc Thần Dật đi đến sân bay. Trong lòng cậu giờ đây tràn ngập các loại suy nghĩ ba mẹ Dật sẽ như thế nào, là nghiêm túc, là hiền lành, hay là hoà ái dễ gần? Không đợi Tiêu Hàm suy nghĩ xong, đã bị một trận tiếng ồn đánh gãy, cậu biết ba mẹ đã đến.
Bạn hỏi tại sao Hàm Hàm có thể biết được, bạn bị ngốc à, nghe là biết chứ sao, không tin thì cứ nghe thử đi.
"Thần Dật, con trai cưng của mẹ, đến đây, mẹ nhớ con muốn chết. À, đây là con dâu của mẹ phải không, aigoo ~ lớn lên dễ cưng quá ta."
Tiêu Hàm hiện tại rất khẩn trương, cậu nên chào hỏi ba mẹ như thế nào đây, tuy rằng trong lòng đã xem ba mẹ Dật như ba mẹ của mình, nhưng đến khi người thật ở trước mặt, Tiêu Hàm gì cũng không thể nói ra. Tiêu Hàm còn chưa kịp nói, mẹ Lạc đã hùng hổ tiến đến làm cho Tiêu Hàm ngây ngốc.
Lạc Thần Dật bên cạnh nhìn biểu tình của Tiêu Hàm, cười: "Hàm Hàm, em không cần khẩn trương, ba mẹ anh luôn là người rất dễ ở chung."
Tiêu Hàm hiện tại đã hoá đá, cậu vừa rồi rất rất khẩn trương! Cho dù Dật có nói với cậu ba mẹ rất dễ ở chung, nhưng cũng đâu nhất thiết nhiệt tình như vậy! Không phải nói mẹ nhiệt tình là không tốt, mà nhiệt tình như thế này cậu chịu không nổi, cậu bị người mẹ hùng hổ này ôm chặt thở không nổi.
Lạc Thần Dật thấy Tiêu Hàm quẫn bách thật sự rất muốn cười to. Hàm Hàm như thế này rất đáng yêu, khụ khụ, không được, hắn không thể cười, nếu cười thì Hàm Hàm sẽ chia phòng ngủ với hắn mất, hắn cũng không muốn điều đó.
Lạc Thần Dật nín cười, vì Tiêu Hàm giải vây, "Được rồi mẹ. Buông Hàm Hàm ra đi, nếu còn ôm nữa em ấy sẽ bị tắc thở chết mất, đến lúc đó mẹ đền không nổi đâu."
Mẹ Lạc ngượng ngùng buông tha cho Tiêu Hàm, "Con dâu, con không sao chứ, đều tại mẹ kích động."
Tiêu Hàm mỉm cười trả lời, "Con không sao, mẹ không cần lo lắng."
"Tốt quá, tốt quá." Nói xong, mẹ Lạc còn vỗ ngực mình.
Tiêu Hàm nhìn động tác của mẹ Lạc, không khỏi ấm áp cười, mẹ đúng là một người thú vị.
"Được rồi, đừng nên đứng ở đây nữa, về nhà rồi nói sau." Vẫn đứng ở một bên nhìn, ba Lạc lên tiếng.
Tiêu Hàm nhìn bên cạnh mẹ Lạc là ba Lạc nghiêm túc, cậu vừa rồi chưa kịp thấy rõ diện mạo của hai người. Hiện tại nhìn kỹ, mẹ Lạc là một người rất đẹp, chỉ giơ tay nhấc chân thôi mà cũng khó nén lại khí chất tao nhã. Ba Lạc cao lớn anh tuấn, tuy rằng đã vào trung niên nhưng không khó nhìn ra phong thái khi ông còn trẻ, hiện tại còn được tăng thêm vài phần mị lực. Ba Lạc và mẹ Lạc, hai người rất xứng đôi.
"Ha ha, con dâu, con rất đáng yêu. Con và Dật cũng rất xứng." Mẹ Lạc thoả lòng cười, con dâu nó thiệt là đáng yêu, Lạc Thần Dật đúng là nhặt được bảo bối.
"Dạ..." Tiêu Hàm ngượng ngùng cười cười, tự dưng lại nói ra câu này nữa, tuy đó là sự thật nhưng nói ra trước mặt trưởng bối thật ngượng ngùng.
"Ừ, rất xứng. Đúng rồi, con tên là Tiêu Hàm phải không? Quả là một đứa nhỏ ngoan." Ba Lạc cũng thấy Tiêu Hàm và Lạc Thần Dật rất xứng.
"Ha ha. Cảm ơn ba." Tiêu Hàm thấy mặt ba Lạc tuy nghiêm túc nhưng trong ánh mắt ông nhìn mình chứa đầy sự ấm áp. Tiêu Hàm nghĩ nếu cậu có ba hẳn ông cũng sẽ như vậy đi, tuy nghiêm khắc nhưng thật ra rất yêu thương các con của mình, trong thiên hạ có ba mẹ nào mà không thương yêu con của mình chứ, cho nên tiếng gọi ba của Tiêu Hàm cứ thế mà thốt ra.
Trình Huy vốn đang đắm chìm trong cảm xúc bi thương của chính bản thân không thể thoát ra, bất đắc dĩ bị tiếng cười của Lạc Thần Dật làm cho hồi phục tinh thần. Lạc Thần Dật vui vẻ như vậy, thứ nhất là vì Tiêu Hàm, thứ hai là tâm tình nó đang tốt, nhất định là có người đang bị nó chỉnh. (tác giả: không cần đoán, người bị chỉnh là you đấy, Tiểu Huy Huy à...) còn thứ ba là...
A, không đúng, A Dật vừa mới nói cái gì, Ngọc cho hắn cơ hội!? (Nhưng với điều kiện ba mẹ Lâm Ngọc phải đồng ý, nhưng Trình Huy vì hưng phấn nên bỏ qua) ha ha, hắn rất vui.
Chờ cao hứng xong rồi, hắn cẩn thận nghĩ lại, phắc diu, Lạc Thần Dật cố ý nói thế để làm hắn thương tâm, phắc mày Dật, thì ra mày chỉ muốn chỉnh tao.
"A Dật!! Ý mày muốn gì?!"
Lạc Thần Dật nghe thấy Trình Huy rống giận ở đầu bên kia, chẳng hề để ý ngoáy ngoáy lỗ tai, "A Huy, đừng có gấp, tao chỉ giỡn tí thôi mà. Tao chỉ thử khảo nghiệm mày có thật lòng với A Ngọc hay không thôi, hơn nữa tao và Hàm Hàm có khai thông (bộ có à?), nhưng A Ngọc không thể nào tiếp nhận nhanh như thế được. Lại nói tiếp, không cần cảm ơn, lần sau mày với A Ngọc mời tao và Hàm Hàm ăn bữa cơm là được."
"..." Trình Huy có chút câm nín, A Dật thật đúng là, nó nói thế làm mình cũng chẳng còn lý do gì phản bác nó. Hơn nữa Trình Huy cũng không muốn phản bác. Thật ra Lạc Thần Dật nói đúng, nếu không có nó và Tiêu Hàm giúp, thì không biết khi nào Ngọc mới chịu gật đầu.
Hắn thì không sợ chờ, nhưng có thể ôm người yêu vào lòng sớm một chút thì vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều.
Còn về phần mời Lạc Thần Dật ăn cơm, chờ sau khi hắn và Ngọc có thể ở bên nhau, bay đến Hà Lan kết hôn, lúc đám cưới mời luôn hai đứa tụi nó. (mấu chốt là muốn lấy tiền mừng từ tụi nó, hừ hừ, muốn chỉnh hắn, hắn sẽ làm tụi nó chảy tiền nhiều hơn chảy máu.)
"Được, có thể, mày cứ chờ đi."
"Được, tao chờ, A Huy mày đừng có để tao chờ lâu quá nha. Đúng rồi, mày có muốn tao giúp mày không?" Lạc Thần Dật hảo tâm đề nghị.
"Thôi, mày vẫn nên đi chơi với vợ mày đi. Chủ ý mày đưa ra chắc doạ Ngọc chạy mất."
"Trời đất chứng giám. Tao thật lòng muốn giúp mày mà." Lạc Thần Dật đáng thương hề hề nói.
"Ha ha, thôi đi người anh em, mày đi chơi với Hàm Hàm của mày đi."
"Được, cúp máy đây, không nói nữa. Chúc mày sớm theo đuổi được người yêu. Tao còn phải xử lý công sự để xuống chơi với Hàm Hàm." Nói xong, Lạc Thần Dật cúp điện thoại.
"..." Trình Huy cầm điện thoại lắc lắc đầu, đồ sủng thê nô* này (tác giả: Tiểu Huy Huy về sau cũng như vậy thui ~ Không cần cảm ơn ~ Trình Huy:...)
Sủng thê nô: Sủng (cưng chiều) + thê nô (sợ vợ:)))
Cứ như vậy, Trình Huy bước lên con đường theo đuổi vợ của mình. Con đường này nhất định sẽ không thuận lợi đối với Trình Huy, bởi vì hắn đã bỏ qua một chuyện: Lâm Ngọc nói cho hắn cơ hội, có thể, nhưng chỉ khi ba mẹ y đồng ý. Nhưng mà, Trình Huy bởi vì tin tốt làm hỏng đầu óc, cho nên thôi, liền tính hắn và Ngọc có thể thuận lợi ở bên nhau, chưa chắc dễ qua cửa của ba mẹ y.
(Ba Lâm và mẹ Lâm: dám bỏ qua chúng tôi, còn muốn theo đuổi con trai bảo bối của chúng tôi, không có cửa đâu!
Trình Huy: Ba vợ, mẹ vợ, hai người đừng như vậy, con sai rồi T_T
Tác giả: Chậc chậc, Tiểu Huy Huy, đâu phải là tôi không nói trước cho cậu, muốn theo đuổi vợ thì phải được ba mẹ vợ đồng ý trước sao, haissh, tại sao cậu không nghe tôi chứ =v=
Trình Huy:...)
----- Em là đường phân cách thời gian trôi qua cực nhanh -----
"Hàm Hàm, không cần cầu kỳ quá. Em mặc cái gì cũng đẹp." Lạc Thần Dật cưng chiều nhìn cái người vì ba mẹ hắn hôm nay trở về, nên giờ đang lựa chọn quần áo.
Tiêu Hàm trợn mắt liếc Lạc Thần Dật một cái, không để ý tới hắn, tiếp tục lựa quần áo, cậu phải cho ba mẹ Dật một ấn tượng tốt, "Dật, đều tại ngài, không nói sớm cho em biết ba mẹ ngài..."
Lạc Thần Dật đánh gãy lời Tiêu Hàm, "Hàm Hàm, là ba mẹ của tụi mình."
Tiêu Hàm ngọt ngào cười, "Dạ dạ, là ba mẹ của hai chúng ta. Hừ, đều tại ngài, em còn chưa kịp chuẩn bị quà nữa."
Lạc Thần Dật tiến lên búng trán Tiêu Hàm, "Bé ngốc, em chính là một món quà rồi còn gì, là món quà đáng trân trọng nhất mà thượng đế ban cho anh, cũng là bảo bối của nhà ta. Ừm, cũng sắp tới thời gian rồi, ừm, vậy thì thay bộ này đi, không cần suy nghĩ thêm gì cả. Còn nữa, nếu vẫn còn thấy băn khoăn chuyện quà cáp, Hàm Hàm có thể xuống bếp làm một bàn đồ ăn đó."
"Ừm, được rồi... Nghe theo Dật đó nha." Tiêu Hàm gật gật đầu, ý này của Dật không tồi, hy vọng ba mẹ Dật, không đúng, là ba mẹ mình cũng thích, thật tốt, cậu đã có được ba mẹ.
Tiêu Hàm nhìn người đàn ông vẫn luôn yêu thương mình trước mắt, hôm nay cậu có được hết thảy, đều là nhờ người này ban cho, cả đời này cậu sẽ không rời bỏ hắn, cũng như cậu biết hắn sẽ không bao giờ rời bỏ cậu.
Trên đường đi đến sân bay, Tiêu Hàm giương mắt nhìn Lạc Thần Dật đang lái xe, trong lòng không khỏi trào ra vị ngọt. Tiêu Hàm cẩn thận hồi tưởng lại nửa năm qua có Lạc Thần Dật làm bạn và được hắn yêu chiều, còn có được người bạn Trương Lâm, Trình Huy, Lâm Ngọc, a đúng rồi, còn có ba mẹ. Toàn là những điều trước kia ngay cả tưởng tượng cậu cũng không dám, hiện tại có được tất cả, khiến cho cậu cảm nhận được một loại hạnh phúc.
Cậu biết đây chính là sự thật, chỉ cần có Lạc Thần Dật làm bạn, cả đời cậu sẽ đều hạnh phúc như thế.
Đúng rồi, hiện tại khả năng học tập của cậu cũng được nâng lên một bước, cậu có thể tự đào sâu kiến thức cho mình bằng chương trình tự học. Dật có nói rằng đến khi cậu học đến trình độ trung học thì cậu có thể tự quyết định xem có học lên đại học nữa hay không. Nếu không học lên đại học thì có thể tham gia thi lấy bằng tốt nghiệp. Sau đó cậu có thể đến công ty Dật làm việc hoặc làm món nghề mà cậu cho là hứng thú. Dật cũng nói trong khoảng thời gian này sẽ dắt cậu đi du lịch, đi đến những nơi đẹp mắt trên thế giới rộng lớn này. Cậu rất thích cái cảm giác cả hai cùng nhau vạch ra kế hoạch cho tương lai.
"Hàm Hàm, đến rồi, xuống xe đi."
"À, dạ." Hàm Hàm từ trong suy nghĩ hồi phục lại tinh thần, nắm tay Lạc Thần Dật đi đến sân bay. Trong lòng cậu giờ đây tràn ngập các loại suy nghĩ ba mẹ Dật sẽ như thế nào, là nghiêm túc, là hiền lành, hay là hoà ái dễ gần? Không đợi Tiêu Hàm suy nghĩ xong, đã bị một trận tiếng ồn đánh gãy, cậu biết ba mẹ đã đến.
Bạn hỏi tại sao Hàm Hàm có thể biết được, bạn bị ngốc à, nghe là biết chứ sao, không tin thì cứ nghe thử đi.
"Thần Dật, con trai cưng của mẹ, đến đây, mẹ nhớ con muốn chết. À, đây là con dâu của mẹ phải không, aigoo ~ lớn lên dễ cưng quá ta."
Tiêu Hàm hiện tại rất khẩn trương, cậu nên chào hỏi ba mẹ như thế nào đây, tuy rằng trong lòng đã xem ba mẹ Dật như ba mẹ của mình, nhưng đến khi người thật ở trước mặt, Tiêu Hàm gì cũng không thể nói ra. Tiêu Hàm còn chưa kịp nói, mẹ Lạc đã hùng hổ tiến đến làm cho Tiêu Hàm ngây ngốc.
Lạc Thần Dật bên cạnh nhìn biểu tình của Tiêu Hàm, cười: "Hàm Hàm, em không cần khẩn trương, ba mẹ anh luôn là người rất dễ ở chung."
Tiêu Hàm hiện tại đã hoá đá, cậu vừa rồi rất rất khẩn trương! Cho dù Dật có nói với cậu ba mẹ rất dễ ở chung, nhưng cũng đâu nhất thiết nhiệt tình như vậy! Không phải nói mẹ nhiệt tình là không tốt, mà nhiệt tình như thế này cậu chịu không nổi, cậu bị người mẹ hùng hổ này ôm chặt thở không nổi.
Lạc Thần Dật thấy Tiêu Hàm quẫn bách thật sự rất muốn cười to. Hàm Hàm như thế này rất đáng yêu, khụ khụ, không được, hắn không thể cười, nếu cười thì Hàm Hàm sẽ chia phòng ngủ với hắn mất, hắn cũng không muốn điều đó.
Lạc Thần Dật nín cười, vì Tiêu Hàm giải vây, "Được rồi mẹ. Buông Hàm Hàm ra đi, nếu còn ôm nữa em ấy sẽ bị tắc thở chết mất, đến lúc đó mẹ đền không nổi đâu."
Mẹ Lạc ngượng ngùng buông tha cho Tiêu Hàm, "Con dâu, con không sao chứ, đều tại mẹ kích động."
Tiêu Hàm mỉm cười trả lời, "Con không sao, mẹ không cần lo lắng."
"Tốt quá, tốt quá." Nói xong, mẹ Lạc còn vỗ ngực mình.
Tiêu Hàm nhìn động tác của mẹ Lạc, không khỏi ấm áp cười, mẹ đúng là một người thú vị.
"Được rồi, đừng nên đứng ở đây nữa, về nhà rồi nói sau." Vẫn đứng ở một bên nhìn, ba Lạc lên tiếng.
Tiêu Hàm nhìn bên cạnh mẹ Lạc là ba Lạc nghiêm túc, cậu vừa rồi chưa kịp thấy rõ diện mạo của hai người. Hiện tại nhìn kỹ, mẹ Lạc là một người rất đẹp, chỉ giơ tay nhấc chân thôi mà cũng khó nén lại khí chất tao nhã. Ba Lạc cao lớn anh tuấn, tuy rằng đã vào trung niên nhưng không khó nhìn ra phong thái khi ông còn trẻ, hiện tại còn được tăng thêm vài phần mị lực. Ba Lạc và mẹ Lạc, hai người rất xứng đôi.
"Ha ha, con dâu, con rất đáng yêu. Con và Dật cũng rất xứng." Mẹ Lạc thoả lòng cười, con dâu nó thiệt là đáng yêu, Lạc Thần Dật đúng là nhặt được bảo bối.
"Dạ..." Tiêu Hàm ngượng ngùng cười cười, tự dưng lại nói ra câu này nữa, tuy đó là sự thật nhưng nói ra trước mặt trưởng bối thật ngượng ngùng.
"Ừ, rất xứng. Đúng rồi, con tên là Tiêu Hàm phải không? Quả là một đứa nhỏ ngoan." Ba Lạc cũng thấy Tiêu Hàm và Lạc Thần Dật rất xứng.
"Ha ha. Cảm ơn ba." Tiêu Hàm thấy mặt ba Lạc tuy nghiêm túc nhưng trong ánh mắt ông nhìn mình chứa đầy sự ấm áp. Tiêu Hàm nghĩ nếu cậu có ba hẳn ông cũng sẽ như vậy đi, tuy nghiêm khắc nhưng thật ra rất yêu thương các con của mình, trong thiên hạ có ba mẹ nào mà không thương yêu con của mình chứ, cho nên tiếng gọi ba của Tiêu Hàm cứ thế mà thốt ra.
Tác giả :
Yêu Chiều