Yêu Chiều Tổng Giám Đốc Phúc Hắc
Chương 29: Giải thích cũng thế thôi
Đúng 3 giờ xong đi đã có mặt tại nhà hàng Z cô nhấm thời gian rất kỹ. Giờ tan làm của anh là 5 giờ, tan làm về nhà cũng phải mất 1 tiếng 30 phút cho nên bây giờ gặp ăn một bữa cơm đến 4 giờ cô sẽ bắt xe buýt đi về biệt thự thì 5 giờ 30 phút lúc đó cô sẽ còn dư 1 tiếng để sửa soạn lại tránh cho anh không phải nghi ngờ.
Bước vào nhà hàng Z , Song Y đảo mắt một vòng kiếm bóng người quen thuộc, Ánh mắt của cô dừng lại bởi một người con trai mặc chiếc áo sơ mi màu trắng kẻ sọc đang ngồi quay lưng với cô ngay cạnh cửa sổ, đó không phải ai khác chính là Trần Hạo.
Nở một nụ cười trên môi Song Y nhẹ nhàng bước đến, cô và Trần Hạo quá quen thuộc với nhau nên không có cần phải sửa soạn Cô chỉ đơn giản mặc một cái áo sơ mi màu hồng nhạt kèm chân váy màu trắng qua khỏi bắp đùi vừa chạm tới đầu gối và một đôi giày Bata màu trắng nhìn cô thật trẻ trung và năng động.
Cô gái nhỏ ngày nào nay đã trở nên nữ tính hơn thành một thiếu nữ thật đẹp.Sau bao nhiêu năm Trần Hạo gặp lại Song Y, ánh mắt đầu tiên làm cho Trần Hạo không khỏi kinh ngạc khi người con gái đó thật xinh đẹp, nước da trắng hồng bờ môi đỏ mọng thân hình cân đối lại đẫy đà hơn một chút khiến cho anh thật động tâm.
Song Vy mặt nở một nụ cười thật đáng yêu nhìn về phía người anh đã lớn lên cùng cô.
_ Song Y! Nhìn em thật khác - Trần Hạo đạo mắt nhìn cô gái nhỏ kia, nét đẹp này của cô không phải ngây thơ trong sáng như những cô gái cùng lứa tuổi mà nó lại đẹp quá mức một cách quyến rũ, anh không có lời nào để miêu tả khi nó lại làm cho anh động tâm quá nhiều.
Trong bữa cơm hai người chẳng nói chuyện gì khác ngoài hỏi thăm chuyện gia đình và học tập và vài chuyện linh tinh về cuộc sống ở trong nước và nước ngoài.
Trần Hạo muốn đưa cô về, nhưng Sonv Y lại bảo muốn qua nhà bạn ở gần đó nên muốn tự đi sẳn mua chút đồ cần dùng nên hai người chào nhau trước cửa nhà hàng rồi mỗi người một hướng.
Song Y duy trì trên môi nụ cười khách khí, nó khiến Trần Hạo bực mình hắn không thích cô cười với hắn như vậy, Cứ như hai người xa lạ.
Một màn vừa rồi lại rơi vào tầm mắt sắc bén của người đàn ông lạnh lùng ngồi trên xe, hôm nay. Thế Thiên sắp xếp công việc để về nhà thật sớm với Bảo Bối Của mình nào ngờ trên đường tan sở lại gặp phải cô đơn bước ra từ nhà hàng còn nợ một nụ cười trên môi với người đàn ông khác.
Điều khiến anh tức giận là cô không hề báo với anh một tiếng nào mà lại âm thầm đi gặp người đàn ông khác, không lẽ cô phản bội anh.
Anh không bước xuống xe lại phóng thẳng xe về biệt thự còn cô gái nhỏ thì lại đi vào một cửa hàng tiện lợi mua một đống đồ lúng cũng chật vật đón xe buýt đi về biệt thự.
Trong lòng Song Y lúc này có chút vui vì cô đã biết rằng cô không còn nghĩ gì về Trần Hạo cả, mà tâm tình cô lúc này tất cả đều đặt vào Thế Thiên. Cho nên cô mua một chút đồ muốn nấu cho anh một bữa thật ngon.
Về đến biệt thự, Song Y cảm thấy thật lạ khi hôm nay trong biệt thự không có ai, rõ ràng lúc trưa cô đi mọi người vẫn đang tất bật làm mọi việc trong nhà mà sao lúc này lại chẳng thấy ai.
Đang trong dòng suy nghĩ, Song Y bước vào nhà thì có chút hoảng hốt khi thấy người đàn ông kia đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế lớn ở giữa phòng khách.
Nụ cười khách khí khi nãy của Song Y thay bằng một nụ cười ấm áp, hạnh phúc khi thấy người trong lòng của mình.
Tuy nhiên lúc này Thế Thiên lại chẳng hề để ý đến cảm xúc khác đó của Song Y, tâm trạng của anh lúc này đang rất tức tối một tay muốn nhào tới đánh thẳng vào mặt cô vì từ lúc về tới nhà cho đến khi cô về đã hơn một tiếng, một tiếng đồng hồ đó đủ để khiến trong đầu Thế Thiên suy diễn nhiều cảnh khác nhau của đôi nam nữ đang quấn quýt
_ Em đã ở đâu? - anh không nhìn thấy Song Y đang chật vật với đống đồ trên tay, một thân hình cao lớn bước đến bên người cô nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô đưa lên cao, ánh mắt tràn đầy sát khí.
_ Em đi gặp một người bạn! - Song Y liên hốt hoảng, không lẽ vì cô đi ăn một bữa với Trần Hạo đã bị anh phát hiện nhanh đến vậy sao.
_ Người bạn đó là nam hay nữ? - Thế Thiên bị cơn ghen khống chế nên không hề nhìn đến khuôn mặt đang cực kỳ khó chịu của Song Y khi bị anh nắm tay làm thật đau.
_ Là nam - cô không muốn giấu nên mọi việc đều nói thật với anh.
_ Giữa nam nữ mà lại có tình bạn ư? - Thế Thiên điên loạn sét lớn trước mặt cô.
Giờ phút này sao mi đã tự hiểu, anh đã nổi cơn ghen rồi cho nên có giải thích thì cũng thế thôi, đành phải im lặng cúi mặt xuống tỏ vẻ uất ức.
Thế Thiêm bó tay cô ra quay lên lầu không muốn nhìn mặt cô nữa, tâm tâm anh lúc này không muốn bất kỳ ai làm phiền, vừa lên tới thư phòng anh liền gọi điện cho một người nào đó giọng nói cực kỳ băng lạnh.
_ điều tra xem hôm nay Song Y đã đi ăn với ai và người đó là người nào? - Thế Thiên lạnh nhạt một tay mở máy tính trên bàn một tay cầm điện thoại nói chuyện một câu rồi không đợi đối phương bên kia trả lời mà cúp máy.
Sau 5 phút một phần tài liệu đã được gửi vào mail của Thế Thiên, anh nhấn chuột mở phần tập tin đó lên mà xem, bàn tay của Thế Thiên nắm thành một nắm đấm. Đọc vật tên thôi chưa đủ còn có kèm cả hình ảnh chụp cảnh hai người đang nói chuyện rất vui vẻ trong quán ăn, nó làm cho mặt của Thế Thiên tả đen còn tối hơn. 1 quyền thẳng tắp tiến tới màn hình máy tính làm màn hình bể ra làm đôi dăng mạnh xuống đất, những giọt máu trên tay anh cũng bắt đầu rơi.
Bước vào nhà hàng Z , Song Y đảo mắt một vòng kiếm bóng người quen thuộc, Ánh mắt của cô dừng lại bởi một người con trai mặc chiếc áo sơ mi màu trắng kẻ sọc đang ngồi quay lưng với cô ngay cạnh cửa sổ, đó không phải ai khác chính là Trần Hạo.
Nở một nụ cười trên môi Song Y nhẹ nhàng bước đến, cô và Trần Hạo quá quen thuộc với nhau nên không có cần phải sửa soạn Cô chỉ đơn giản mặc một cái áo sơ mi màu hồng nhạt kèm chân váy màu trắng qua khỏi bắp đùi vừa chạm tới đầu gối và một đôi giày Bata màu trắng nhìn cô thật trẻ trung và năng động.
Cô gái nhỏ ngày nào nay đã trở nên nữ tính hơn thành một thiếu nữ thật đẹp.Sau bao nhiêu năm Trần Hạo gặp lại Song Y, ánh mắt đầu tiên làm cho Trần Hạo không khỏi kinh ngạc khi người con gái đó thật xinh đẹp, nước da trắng hồng bờ môi đỏ mọng thân hình cân đối lại đẫy đà hơn một chút khiến cho anh thật động tâm.
Song Vy mặt nở một nụ cười thật đáng yêu nhìn về phía người anh đã lớn lên cùng cô.
_ Song Y! Nhìn em thật khác - Trần Hạo đạo mắt nhìn cô gái nhỏ kia, nét đẹp này của cô không phải ngây thơ trong sáng như những cô gái cùng lứa tuổi mà nó lại đẹp quá mức một cách quyến rũ, anh không có lời nào để miêu tả khi nó lại làm cho anh động tâm quá nhiều.
Trong bữa cơm hai người chẳng nói chuyện gì khác ngoài hỏi thăm chuyện gia đình và học tập và vài chuyện linh tinh về cuộc sống ở trong nước và nước ngoài.
Trần Hạo muốn đưa cô về, nhưng Sonv Y lại bảo muốn qua nhà bạn ở gần đó nên muốn tự đi sẳn mua chút đồ cần dùng nên hai người chào nhau trước cửa nhà hàng rồi mỗi người một hướng.
Song Y duy trì trên môi nụ cười khách khí, nó khiến Trần Hạo bực mình hắn không thích cô cười với hắn như vậy, Cứ như hai người xa lạ.
Một màn vừa rồi lại rơi vào tầm mắt sắc bén của người đàn ông lạnh lùng ngồi trên xe, hôm nay. Thế Thiên sắp xếp công việc để về nhà thật sớm với Bảo Bối Của mình nào ngờ trên đường tan sở lại gặp phải cô đơn bước ra từ nhà hàng còn nợ một nụ cười trên môi với người đàn ông khác.
Điều khiến anh tức giận là cô không hề báo với anh một tiếng nào mà lại âm thầm đi gặp người đàn ông khác, không lẽ cô phản bội anh.
Anh không bước xuống xe lại phóng thẳng xe về biệt thự còn cô gái nhỏ thì lại đi vào một cửa hàng tiện lợi mua một đống đồ lúng cũng chật vật đón xe buýt đi về biệt thự.
Trong lòng Song Y lúc này có chút vui vì cô đã biết rằng cô không còn nghĩ gì về Trần Hạo cả, mà tâm tình cô lúc này tất cả đều đặt vào Thế Thiên. Cho nên cô mua một chút đồ muốn nấu cho anh một bữa thật ngon.
Về đến biệt thự, Song Y cảm thấy thật lạ khi hôm nay trong biệt thự không có ai, rõ ràng lúc trưa cô đi mọi người vẫn đang tất bật làm mọi việc trong nhà mà sao lúc này lại chẳng thấy ai.
Đang trong dòng suy nghĩ, Song Y bước vào nhà thì có chút hoảng hốt khi thấy người đàn ông kia đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế lớn ở giữa phòng khách.
Nụ cười khách khí khi nãy của Song Y thay bằng một nụ cười ấm áp, hạnh phúc khi thấy người trong lòng của mình.
Tuy nhiên lúc này Thế Thiên lại chẳng hề để ý đến cảm xúc khác đó của Song Y, tâm trạng của anh lúc này đang rất tức tối một tay muốn nhào tới đánh thẳng vào mặt cô vì từ lúc về tới nhà cho đến khi cô về đã hơn một tiếng, một tiếng đồng hồ đó đủ để khiến trong đầu Thế Thiên suy diễn nhiều cảnh khác nhau của đôi nam nữ đang quấn quýt
_ Em đã ở đâu? - anh không nhìn thấy Song Y đang chật vật với đống đồ trên tay, một thân hình cao lớn bước đến bên người cô nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô đưa lên cao, ánh mắt tràn đầy sát khí.
_ Em đi gặp một người bạn! - Song Y liên hốt hoảng, không lẽ vì cô đi ăn một bữa với Trần Hạo đã bị anh phát hiện nhanh đến vậy sao.
_ Người bạn đó là nam hay nữ? - Thế Thiên bị cơn ghen khống chế nên không hề nhìn đến khuôn mặt đang cực kỳ khó chịu của Song Y khi bị anh nắm tay làm thật đau.
_ Là nam - cô không muốn giấu nên mọi việc đều nói thật với anh.
_ Giữa nam nữ mà lại có tình bạn ư? - Thế Thiên điên loạn sét lớn trước mặt cô.
Giờ phút này sao mi đã tự hiểu, anh đã nổi cơn ghen rồi cho nên có giải thích thì cũng thế thôi, đành phải im lặng cúi mặt xuống tỏ vẻ uất ức.
Thế Thiêm bó tay cô ra quay lên lầu không muốn nhìn mặt cô nữa, tâm tâm anh lúc này không muốn bất kỳ ai làm phiền, vừa lên tới thư phòng anh liền gọi điện cho một người nào đó giọng nói cực kỳ băng lạnh.
_ điều tra xem hôm nay Song Y đã đi ăn với ai và người đó là người nào? - Thế Thiên lạnh nhạt một tay mở máy tính trên bàn một tay cầm điện thoại nói chuyện một câu rồi không đợi đối phương bên kia trả lời mà cúp máy.
Sau 5 phút một phần tài liệu đã được gửi vào mail của Thế Thiên, anh nhấn chuột mở phần tập tin đó lên mà xem, bàn tay của Thế Thiên nắm thành một nắm đấm. Đọc vật tên thôi chưa đủ còn có kèm cả hình ảnh chụp cảnh hai người đang nói chuyện rất vui vẻ trong quán ăn, nó làm cho mặt của Thế Thiên tả đen còn tối hơn. 1 quyền thẳng tắp tiến tới màn hình máy tính làm màn hình bể ra làm đôi dăng mạnh xuống đất, những giọt máu trên tay anh cũng bắt đầu rơi.
Tác giả :
Mộc Dung