Yêu Bà Xã Lạnh Lùng
Chương 28: Thù Oán Nợ Nần
Lên phòng, Cố Hạo Thần đặt Triệu Mạn Di xuống giường, anh tiếp tục công cuộc khám phá cơ thể của cô.
Về phần Triệu Mạn Di, cô chỉ biết toàn thân không lúc nào được nghỉ ngơi. Mắt nhắm nghiền, cô đã quá mệt để suy nghĩ.
“Ưm…”- Triệu Mạn Di khẽ cựa, nhưng tuyệt nhiên, sức lực của cô bây giờ là con số không.
“A… dừng lại…”- giọng nói khàn khàn của cô khiến chính cô cũng phải giật mình.
Cố Hạo Thần phía trên vẫn tiếp tục ra vào trong cơ thể cô, anh thấy cô tỉnh thì hôn nhẹ lên môi cô. Anh nở nụ cười.
“Di… em đã tỉnh sao?”- cả đêm anh xác định được là chính mình chỉ ngủ một lúc, rồi lại dậy cùng cô khoái hoạt, đêm qua cô biểu hiện thật tốt, rên rỉ cũng thật dễ nghe. Thân thể của cô đêm qua đến giờ bị anh làm quá độ, chắc bây giờ cũng đang rã rời.
Triệu Mạn Di mơ màng nghe thấy giọng Cố Hạo Thần, nhưng cô không sao đáp lại được.
Cô thật sự rất mệt mỏi, bây giờ cựa một ngón tay cũng là cả một cực hình, nơi đó lại tê dại, anh vẫn tiếp tục tung hoành trong cơ thể cô. Mắt trừng lên nhìn Cố Hạo Thần. Giờ cô chỉ muốn bóp cổ chết cái kẻ đang trên người cô tung hoành ngang dọc này thôi.
Cố Hạo Thần cười thầm, anh sẽ cho cô biết cái giá phải trả cho việc coi thường anh.
“Tôi từng nói với em, sẽ không tha cho em rồi Di ạ.”- anh đẩy người lên vài cái, rồi thỏa mãn nằm xuống cạnh cô.
Triệu Mạn Di nhăn mặt đau đớn. Cả đêm qua chẳng lẽ anh ta không chịu ngủ.
Cố Hạo Thần quay sang hôn lên mặt Triệu Mạn Di.
“Đây coi như để cho em nhớ đừng bao giờ nói tôi không được.”
“Tôi chưa từng nói anh không được.”- Triệu Mạn Di khó khăn lên tiếng. Giọng cô thực sự nghe rất… khốn khổ.
Cố Hạo Thần mặt lạnh.
“Nhưng hành động của em đã nói lên điều đấy.”- anh không ngờ cô lại làm ra những thứ như vậy. Chẳng lẽ anh không đủ để cho cô thỏa mãn hay sao.
Mặt Cố Hạo Thần lạnh, Triệu Mạn Di còn muốn lạnh hơn vài phần, cô gắng lấy chút sức ít ỏi gượng dậy, ai ngờ toàn thân mềm nhũn. Mỏi mệt lan đến từng tế bào.
Cô quay sang Cố Hạo Thần. Đêm qua rốt cục anh đã làm cô mấy lần?
“Anh… muốn làm đến tinh tẫn nhân vong hay sao?”
Anh không nói gì, chỉ cười cười đem cô kéo xuống.
“Em còn chưa dậy, thật muốn làm em thêm vài lần nữa.”- giờ cô đã dậy rồi, chỉ còn cách ôm ôm hôn hôn thôi.
Triệu Mạn Di mặt tái mét, vài lần nữa? Giờ cô đã đủ thảm rồi, nếu còn vài lần nữa… anh ta có thể xác định cô còn sống?
Nhắm mắt lại cam chịu. Cố Hạo Thần- anh được lắm, thù này không trả, tôi sẽ mang tên tôi đảo ngược lại.
Mãi tận gần trưa, Triệu Mạn Di mới có chút sức ngóc đầu dậy. Lúc này, cô phát hiện Cố Hạo Thần đang đứng nói chuyện điện thoại ở ngoài ban công.
Nghe qua nội dung, cô có thể hiểu được phần nào. Ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm, Triệu Mạn Di biết, nước cờ này của Cố Thiên Tự tuy tính rất xa, nhưng khả năng chiến thắng vẫn là chẳng có bao nhiêu không phải sao?
Cố Hạo Thần nói chuyện xong, quay lại đã thấy Triệu Mạn Di ngồi dậy trên giường.
“Bảo bối, sao không ngủ tiếp đi?”- anh tiến đến ôm lấy cô, bàn tay xoa lên lưng cô.
Triệu Mạn Di tránh khỏi vòng tay Cố Hạo Thần. Cô khó khăn đứng dậy, cầm chiếc khăn lớn quấn quanh người.
“Em phải về, còn phải tới công ty nữa.”- giờ đã gần trưa, Dương Nhậm Vũ lại không có gọi điện cho cô. Dù sao cô sống chết phải tính khoản nợ này với Dương Nhậm Vũ.
“Em nghĩ sẽ đi được sao?”- Cố Hạo Thần cười cười- “Để tôi đưa em về.”
“Không cần."- những lúc này không ở cạnh Cố Hạo Thần có vẻ tốt. Cô sắp điên lên rồi.
Cố Hạo Thần nhún vai.
“Vậy tùy em, nếu em có làm sao, tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Triệu Mạn Di cười khẩy, cô mà phải chịu sao? Cầm điện thoại trên tủ, bấm đến một dãy số.
Đầu dây bên kia vừa nghe, cô đã nói đến rõ địa chỉ tiểu khu này. Cố Hạo Thần mắt tròn mắt dẹt quan sát Triệu Mạn Di. Anh cố dò hỏi cô gọi ai, nhưng cô chỉ thủy chung hai chữ: “Gọi bạn.”
“Di, nếu em không nói là ai tôi sẽ không cho em đi.”- Cố Hạo Thần tím tái mặt mày, khi cô nói chuyện với người kia thậm chí còn nở nụ cười nhẹ nhàng nữa. Vậy là sao?
Triệu Mạn Di thầm nghĩ, nói cho anh làm gì? Không bằng cứ úp mở, cho anh tức chơi. Anh hành cô suốt một đêm, chẳng lẽ cô không hành anh được mấy phút.
Triệu Mạn Di cố gắng đi đứng bình thường nhất có thể, trong lòng vẫn nuôi mối hận với Dương Nhậm Vũ, lần này về, nếu không xử lí anh ta cho xứng đáng, cô nguyện đổi sang họ Dương.
Và thế là trước thanh thiên bạch nhật, trong lòng máu nóng sục sôi, Cố Hạo Thần phải đứng trơ mắt nhìn Triệu Mạn Di được một nam nhân anh tuấn đón đi. Và kẻ đó không ai khác là Cung Dương Á Miên.
“Cậu đùa cũng quá ác đi.”- Cung Dương Á Miên lấy từ trong túi ra một lon nước, đưa cho Triệu Mạn Di- “Tôi không nhận ra cậu là người nữa rồi.”
Triệu Mạn Di nhìn trong gương cầm tay. Cô từ khi nào thảm thiết như vậy, môi sưng đỏ, còn có cả chút máu, trên cổ là những hôn ngân tím đỏ cùng vết gặm cắn, hai mắt uể oải không có chút sức sống, da nhợt nhạt.
“Ai bảo là phụ nữ khi có thêm tình dục thì sẽ đẹp hơn?”- Triệu Mạn Di thẫn thờ nói, nhắm mắt dựa đầu lên cửa sổ.
“Phụt.”- Cung Dương Á Miên vừa uống vào chút nước rốt cục vì một câu nói của Triệu Mạn Di mà giật mình.
Sao Triệu Mạn Di có thể nói ra điều đó một cách bình tĩnh đến vậy.
Ở bên trên, Vũ Bảo Lĩnh lái xe nhìn qua kính chiếu hậu. Xem ra kẻ cùng nghề với anh tên Dương Nhậm Vũ kia sẽ vĩnh viễn không có ngày yên ổn.
Xe lái một mạch về biệt thự riêng của Triệu Mạn Di, Cung Dương Á Miên đưa cô vào thay quần áo rồi hai người lại lên xe đến Triệu Thế Vương. Mặc cho Cung Dương Á Miên ngăn cản, Triệu Mạn Di vẫn cố gắng lết thân xác mệt mỏi đi.
Uống một liều giảm đau. Dù không biết có giảm được gì hay không nhưng Triệu Mạn Di vẫn uống. Cô xin khẳng định sẽ khiến Dương Nhậm Vũ chết rất khó coi.
Xe tiến vào gara, Vũ Bảo Lĩnh đưa hai người vào thang máy, rồi chính mình lại đi ra, nói là có chút chuyện, thực sự lại là gọi điện cho Dương Nhậm Vũ thông báo hung tin.
Lên tới phòng làm việc, Triệu Mạn Di dùng phong thái bình tĩnh nhất lên tiếng.
“Trợ lí Dương.”
Dương Nhậm Vũ vừa cúp máy, quay lại đã thấy Triệu tổng nhìn mình mà cười.
“Tổng giám đốc.”- Dương Nhậm Vũ cười gượng- “Cô đi làm sớm a…”
Cung Dương Á Miên ở đằng sau mím môi cười trộm, Dương Nhậm Vũ quả này không biết trốn đi đâu mới thoát đây.
“Còn nhớ lần trước tôi có nói qua với anh về hợp tác xây dựng khu sinh thái quanh hồ Ounianga giữa sa mạc Sahara không?”
Dương Nhậm Vũ nghe xong, tâm cũng thả lỏng, anh gật gù ra vẻ nhớ rõ. Lần đó cô nói không muốn anh vất vả đi tận nơi xa như thế, đối với gia đình cũng không tốt lắm. Chưa kịp hỏi thêm, Triệu Mạn Di đã nói luôn.
“Dự án đó tôi đồng ý, anh phụ trách.”- nói rồi cô quay đi, Cung Dương Á Miên miệng há hốc vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Triệu Mạn Di chính là tàn ác như vậy a…
Một làn gió nhẹ thoảng qua, Dương Nhậm Vũ hóa đá, tan ra thành nhiều mảnh vụn.
Đời này, anh chính là con cá mắc cạn khi đứng trước Triệu Mạn Di.
Sa mạc…
Nghĩ thôi cũng đã thấy hãi. Không chừng anh còn có thể bắt tay với lạc đà, đêm trở gió còn có thể ôm xương rồng mà ngủ.
Cố Hạo Thần… xem ra tôi trông cậy nhầm người rồi.
Dương Nhậm Vũ nhấc điện thoại, nói mấy lời yêu thương với Lâm Như Lan và con trai. Anh đời này nợ họ rất nhiều.
Về phần Triệu Mạn Di, cô chỉ biết toàn thân không lúc nào được nghỉ ngơi. Mắt nhắm nghiền, cô đã quá mệt để suy nghĩ.
“Ưm…”- Triệu Mạn Di khẽ cựa, nhưng tuyệt nhiên, sức lực của cô bây giờ là con số không.
“A… dừng lại…”- giọng nói khàn khàn của cô khiến chính cô cũng phải giật mình.
Cố Hạo Thần phía trên vẫn tiếp tục ra vào trong cơ thể cô, anh thấy cô tỉnh thì hôn nhẹ lên môi cô. Anh nở nụ cười.
“Di… em đã tỉnh sao?”- cả đêm anh xác định được là chính mình chỉ ngủ một lúc, rồi lại dậy cùng cô khoái hoạt, đêm qua cô biểu hiện thật tốt, rên rỉ cũng thật dễ nghe. Thân thể của cô đêm qua đến giờ bị anh làm quá độ, chắc bây giờ cũng đang rã rời.
Triệu Mạn Di mơ màng nghe thấy giọng Cố Hạo Thần, nhưng cô không sao đáp lại được.
Cô thật sự rất mệt mỏi, bây giờ cựa một ngón tay cũng là cả một cực hình, nơi đó lại tê dại, anh vẫn tiếp tục tung hoành trong cơ thể cô. Mắt trừng lên nhìn Cố Hạo Thần. Giờ cô chỉ muốn bóp cổ chết cái kẻ đang trên người cô tung hoành ngang dọc này thôi.
Cố Hạo Thần cười thầm, anh sẽ cho cô biết cái giá phải trả cho việc coi thường anh.
“Tôi từng nói với em, sẽ không tha cho em rồi Di ạ.”- anh đẩy người lên vài cái, rồi thỏa mãn nằm xuống cạnh cô.
Triệu Mạn Di nhăn mặt đau đớn. Cả đêm qua chẳng lẽ anh ta không chịu ngủ.
Cố Hạo Thần quay sang hôn lên mặt Triệu Mạn Di.
“Đây coi như để cho em nhớ đừng bao giờ nói tôi không được.”
“Tôi chưa từng nói anh không được.”- Triệu Mạn Di khó khăn lên tiếng. Giọng cô thực sự nghe rất… khốn khổ.
Cố Hạo Thần mặt lạnh.
“Nhưng hành động của em đã nói lên điều đấy.”- anh không ngờ cô lại làm ra những thứ như vậy. Chẳng lẽ anh không đủ để cho cô thỏa mãn hay sao.
Mặt Cố Hạo Thần lạnh, Triệu Mạn Di còn muốn lạnh hơn vài phần, cô gắng lấy chút sức ít ỏi gượng dậy, ai ngờ toàn thân mềm nhũn. Mỏi mệt lan đến từng tế bào.
Cô quay sang Cố Hạo Thần. Đêm qua rốt cục anh đã làm cô mấy lần?
“Anh… muốn làm đến tinh tẫn nhân vong hay sao?”
Anh không nói gì, chỉ cười cười đem cô kéo xuống.
“Em còn chưa dậy, thật muốn làm em thêm vài lần nữa.”- giờ cô đã dậy rồi, chỉ còn cách ôm ôm hôn hôn thôi.
Triệu Mạn Di mặt tái mét, vài lần nữa? Giờ cô đã đủ thảm rồi, nếu còn vài lần nữa… anh ta có thể xác định cô còn sống?
Nhắm mắt lại cam chịu. Cố Hạo Thần- anh được lắm, thù này không trả, tôi sẽ mang tên tôi đảo ngược lại.
Mãi tận gần trưa, Triệu Mạn Di mới có chút sức ngóc đầu dậy. Lúc này, cô phát hiện Cố Hạo Thần đang đứng nói chuyện điện thoại ở ngoài ban công.
Nghe qua nội dung, cô có thể hiểu được phần nào. Ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm, Triệu Mạn Di biết, nước cờ này của Cố Thiên Tự tuy tính rất xa, nhưng khả năng chiến thắng vẫn là chẳng có bao nhiêu không phải sao?
Cố Hạo Thần nói chuyện xong, quay lại đã thấy Triệu Mạn Di ngồi dậy trên giường.
“Bảo bối, sao không ngủ tiếp đi?”- anh tiến đến ôm lấy cô, bàn tay xoa lên lưng cô.
Triệu Mạn Di tránh khỏi vòng tay Cố Hạo Thần. Cô khó khăn đứng dậy, cầm chiếc khăn lớn quấn quanh người.
“Em phải về, còn phải tới công ty nữa.”- giờ đã gần trưa, Dương Nhậm Vũ lại không có gọi điện cho cô. Dù sao cô sống chết phải tính khoản nợ này với Dương Nhậm Vũ.
“Em nghĩ sẽ đi được sao?”- Cố Hạo Thần cười cười- “Để tôi đưa em về.”
“Không cần."- những lúc này không ở cạnh Cố Hạo Thần có vẻ tốt. Cô sắp điên lên rồi.
Cố Hạo Thần nhún vai.
“Vậy tùy em, nếu em có làm sao, tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Triệu Mạn Di cười khẩy, cô mà phải chịu sao? Cầm điện thoại trên tủ, bấm đến một dãy số.
Đầu dây bên kia vừa nghe, cô đã nói đến rõ địa chỉ tiểu khu này. Cố Hạo Thần mắt tròn mắt dẹt quan sát Triệu Mạn Di. Anh cố dò hỏi cô gọi ai, nhưng cô chỉ thủy chung hai chữ: “Gọi bạn.”
“Di, nếu em không nói là ai tôi sẽ không cho em đi.”- Cố Hạo Thần tím tái mặt mày, khi cô nói chuyện với người kia thậm chí còn nở nụ cười nhẹ nhàng nữa. Vậy là sao?
Triệu Mạn Di thầm nghĩ, nói cho anh làm gì? Không bằng cứ úp mở, cho anh tức chơi. Anh hành cô suốt một đêm, chẳng lẽ cô không hành anh được mấy phút.
Triệu Mạn Di cố gắng đi đứng bình thường nhất có thể, trong lòng vẫn nuôi mối hận với Dương Nhậm Vũ, lần này về, nếu không xử lí anh ta cho xứng đáng, cô nguyện đổi sang họ Dương.
Và thế là trước thanh thiên bạch nhật, trong lòng máu nóng sục sôi, Cố Hạo Thần phải đứng trơ mắt nhìn Triệu Mạn Di được một nam nhân anh tuấn đón đi. Và kẻ đó không ai khác là Cung Dương Á Miên.
“Cậu đùa cũng quá ác đi.”- Cung Dương Á Miên lấy từ trong túi ra một lon nước, đưa cho Triệu Mạn Di- “Tôi không nhận ra cậu là người nữa rồi.”
Triệu Mạn Di nhìn trong gương cầm tay. Cô từ khi nào thảm thiết như vậy, môi sưng đỏ, còn có cả chút máu, trên cổ là những hôn ngân tím đỏ cùng vết gặm cắn, hai mắt uể oải không có chút sức sống, da nhợt nhạt.
“Ai bảo là phụ nữ khi có thêm tình dục thì sẽ đẹp hơn?”- Triệu Mạn Di thẫn thờ nói, nhắm mắt dựa đầu lên cửa sổ.
“Phụt.”- Cung Dương Á Miên vừa uống vào chút nước rốt cục vì một câu nói của Triệu Mạn Di mà giật mình.
Sao Triệu Mạn Di có thể nói ra điều đó một cách bình tĩnh đến vậy.
Ở bên trên, Vũ Bảo Lĩnh lái xe nhìn qua kính chiếu hậu. Xem ra kẻ cùng nghề với anh tên Dương Nhậm Vũ kia sẽ vĩnh viễn không có ngày yên ổn.
Xe lái một mạch về biệt thự riêng của Triệu Mạn Di, Cung Dương Á Miên đưa cô vào thay quần áo rồi hai người lại lên xe đến Triệu Thế Vương. Mặc cho Cung Dương Á Miên ngăn cản, Triệu Mạn Di vẫn cố gắng lết thân xác mệt mỏi đi.
Uống một liều giảm đau. Dù không biết có giảm được gì hay không nhưng Triệu Mạn Di vẫn uống. Cô xin khẳng định sẽ khiến Dương Nhậm Vũ chết rất khó coi.
Xe tiến vào gara, Vũ Bảo Lĩnh đưa hai người vào thang máy, rồi chính mình lại đi ra, nói là có chút chuyện, thực sự lại là gọi điện cho Dương Nhậm Vũ thông báo hung tin.
Lên tới phòng làm việc, Triệu Mạn Di dùng phong thái bình tĩnh nhất lên tiếng.
“Trợ lí Dương.”
Dương Nhậm Vũ vừa cúp máy, quay lại đã thấy Triệu tổng nhìn mình mà cười.
“Tổng giám đốc.”- Dương Nhậm Vũ cười gượng- “Cô đi làm sớm a…”
Cung Dương Á Miên ở đằng sau mím môi cười trộm, Dương Nhậm Vũ quả này không biết trốn đi đâu mới thoát đây.
“Còn nhớ lần trước tôi có nói qua với anh về hợp tác xây dựng khu sinh thái quanh hồ Ounianga giữa sa mạc Sahara không?”
Dương Nhậm Vũ nghe xong, tâm cũng thả lỏng, anh gật gù ra vẻ nhớ rõ. Lần đó cô nói không muốn anh vất vả đi tận nơi xa như thế, đối với gia đình cũng không tốt lắm. Chưa kịp hỏi thêm, Triệu Mạn Di đã nói luôn.
“Dự án đó tôi đồng ý, anh phụ trách.”- nói rồi cô quay đi, Cung Dương Á Miên miệng há hốc vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Triệu Mạn Di chính là tàn ác như vậy a…
Một làn gió nhẹ thoảng qua, Dương Nhậm Vũ hóa đá, tan ra thành nhiều mảnh vụn.
Đời này, anh chính là con cá mắc cạn khi đứng trước Triệu Mạn Di.
Sa mạc…
Nghĩ thôi cũng đã thấy hãi. Không chừng anh còn có thể bắt tay với lạc đà, đêm trở gió còn có thể ôm xương rồng mà ngủ.
Cố Hạo Thần… xem ra tôi trông cậy nhầm người rồi.
Dương Nhậm Vũ nhấc điện thoại, nói mấy lời yêu thương với Lâm Như Lan và con trai. Anh đời này nợ họ rất nhiều.
Tác giả :
Thiên Mỹ Khả