Yêu Anh Trong Từng Phút Giây
Chương 6
Con người thật kì lạ, có lúc muốn buông tay mà tiến tới tương lai, quên toàn bộ chuyện cũ. Có lúc lại luyến tiếc quá khứ đến độ tự tra tấn mình.
Sau cơn mưa trời lại sáng, một ngày mới lại bắt đầu đến với Dương sau một ngày có thể coi là đầy bão tố. Và đặc biệt, hôm nay Dương của chúng ta lại … dậy sớm. Mà nói vậy cũng không hẳn là đúng. Chẳng qua trước khi về, Vũ “tiện tay” đặt 3 cái đồng hồ báo thức và đặc biệt, cả ba đều có âm báo hiệu là rất độc đáo nên sáng sớm nay, đúng 5 giờ cả 3 cái đều đồng loạt “biểu tình” khiến Dương không sao ngủ được.
Cái thứ nhất vang lên âm gà trống gáy, cô nhe răng nói: “gà nhà ai gáy vậy, không im ngay bà đây đảm bảo sẽ vặt trụi lông nhà ngươi”. Và cùng lúc, chiếc đồng hồ ấy cũng ngừng kêu. Cô lười biếng lại chùm chăn ngủ tiếp.
Cái thứ hai vang lên những tiếng tít huyền thoại, Dương chẳng nể nang đưa chân đá một cái, chiếc đồng hồ rơi xuống đất vỡ tan.
Năm phút sau, cái thứ ba vang lên tiếng trẻ con khóc ré, Dương lồm cồm bò dậy ra cửa sổ hét: “Trẻ con nhà ai thế hả, có im ngay không, sáng sớm mà đã la toáng lên rồi. Có tin ta mua sữa Tam Lộc[5] cho ngươi uống không?” Sau khi nhe răng hét xong, cô nhớ ra, đây là thành phố nên không có gà gáy sáng, xung quanh nhà cô không có đôi vợ chồng trẻ nào huống chi là có con trẻ, ba thứ âm thanh ban nãy là loại âm báo thức mà mẹ cô đã chuẩn bị cho thằng em chết tiệt dùng để gọi cô dậy. Ai lại dùng nó để “ám sát” giấc ngủ cô thế nhỉ? Cô nhớ lại, hôm qua yêu nghiệt có ngủ ở phòng cô. Thì ra là hắn, đã cho ngủ nhờ, ăn trực mà còn “lấy oán báo ơn”, cô lên tiếng ch*i nhỏ rồi lững thững đi vệ sinh cá nhân:
- Đồ chết tiệt, chết bầm, chết không toàn thây, chết mất xác.
[5] Loại sữa có chứa melamine gây các biến chứng về thận do melamine vốn là loại chất dùng để sản xuất đồ chơi, đồ nhựa và cả phân bón.
Tại phòng 208, trong một góc nhỏ của kí túc xá, có người vừa hắt hơi một tiếng:
- Ai nhắc mình vậy nhỉ? – Vũ nói nhỏ.
Nhà 132, đường X. Sau khi đi vệ sinh cá nhân xong, nghĩ trời còn sớm nên Dương bước ra ngoài ban công hít thở một chút. Tới ban công, cô vươn vai, hít một hơi thật dài để đón lấy cái trong lành của buổi sáng sớm. Đúng là thích thật, giờ thì cô biết tại sao chú thím yêu nhau vậy rồi. Cô tự nhủ sau này cô sẽ cùng người đàn ông mình yêu sống trong căn nhà nhỏ bé mà ấm áp, cô cũng sẽ thiết kế một ban công như vậy. Dương ngồi đó một lúc rồi ăn sáng, mặc quần áo đi học.
Trời mùa thu rất mát, nhất là vào buổi sáng nữa, không khí rất trong lành. Đường thì ít xe cộ nên những tiếng ồn ào của động cơ, tiếng người nói chuyện khi tắc đường cũng không còn. Chỉ có một không gian cực kì yên tĩnh. Bỗng cô nổi hứng muốn tới trường bằng xe buýt. Cô liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vũ.
“Hôm nay tôi muốn đi học bằng xe buýt, do đó cậu không cần phải tới đón tôi nữa, cảm ơn cậu nhé. Nguyễn Hoàng Dương.
Send from: Bà la sát”.
Cùng lúc đó, tại kí túc xá, phòng 208, Hàn Vũ cũng vừa học xong, anh đang mặc quần áo chuẩn bị đi đón cô thì nhận được tin nhắn. Tuy có chút khó chịu nhưng anh cũng vẫn nhắn tin lại.
“Ừ.
Send from: Cáo già”.
Khi nhận được tin nhắn, Dương khẽ mỉm cười. Hắn ta vẫn vậy, ngắn gọn mà cực kì xúc tích, đôi khi khiến người ta mất hết cả hứng nói chuyện. Đời nào mà có người khơi đủ thứ chuyện để nói, còn người kia lại suốt ngày chỉ “ừ”, “đúng rồi”, “thế à”, “được”... Hắn đúng là có tài lẻ trong khoản này.
Cô khoan khoái đi bộ trên vỉa hè tới bến xe. Từ nhà trọ tới bến xe không xa lắm, khoảng 150m. Cô vui vẻ ngắm nhìn thiên nhiên xung quanh mình. Trời sang thu, ven đường chỉ còn những bông hoa bằng lăng nở muộn. Cái màu tím nhàn nhạt ấy, đôi khi nhìn cũng thấy rất đẹp. Còn lại những loài cây khác đều thì nhau chút lá. Lá báng súng, lá xanh…. Và cả những lá phong đỏ. Dương bước trên những chiếc lá khô ấy, nghe xào xạc rất vui tai. Nó gợi cho cô nhớ tới những ngày về quê ngoại sống. Thật yên bình. Ven đường còn có sự góp mặt của những cây hoa sữa nữa. Cô chợt nhớ tới bài “ mùa thu Hà Nội”. Những cây sữa khi vào cuối mùa, qua đi những tháng ngày tỏa ngát hương thơm, những bông hoa tàn còn lại, ta chỉ cần chạm tay nhẹ, những bông hoa ấy, hay nói chính xác là những cánh hoa ấy lại nhẹ nhàng để gió cuốn đi, trông chúng chẳng khác gì những bông tuyết nhiệt đới. Cô hòa mình vào thiên nhiên, tham lam hưởng thụ không khí trong lành và hương hoa ngào nhạt. Phải rồi, anh và cô cũng đã từng có những kỉ niệm như vậy.
***.
Năm lớp 3, hôm đó hình như là buổi chiều của một ngày cuối xuân đầu hạ, trời đẹp, nắng nhẹ. Và hình như cũng đúng vào một dịp lễ gì đó, cả trường cô được nghỉ. Chỉ riêng đội tuyển HSG là phải tới lớp, vì đó cũng là những ngày cuối cùng để ôn luyện. Anh và cô cũng nằm trong số đó. Nhưng hôm đó, cô giáo ốm đột xuất khiến cả đội tuyển được phen leo cây. Cô được bố đưa tới trường nên không biết phải về nhà bằng cách nào. Các bạn thì đã về hết, chỉ còn mình cô ngồi trơ trơ ở ghế đá dưới gốc bàng. Cô chẳng biết làm gì, cứ ngồi nhìn trân trân ra cổng mong bố đến đón sớm, mũi của hai chiếc giày cứ bị miết đi miết lại trên nền sân bê tông. Trời cứ tối dần, tối dần, cô cảm thấy thực sự cô độc và sợ hãi. Đôi mắt cô không còn nhìn ra cổng nữa mà là nhìn xuống mũi giày, quanh hốc mắt đã có ngấn nước. Bất chợt, có một cơn gió thoảng qua, anh xuất hiện.
- Có về không?
- Hả? – Cô ngước lên nhìn.
- Cậu có muốn tôi đèo về không?
- Cảm ơn.
- Lau nước mắt đi, đừng có lấy áo tôi lau đấy.
Cô ừ một tiếng rồi lấy tay quẹt qua quẹt lại, nước mắt cứ thế tèm nhèm trên mặt, khiến khuôn mặt vốn bầu bĩnh đáng yêu của cô trở nên lem luốc. Anh quay lại nhìn cô một lát rồi phá lên cười. Cô chu mỏ hỏi lại.
- Cậu cười gì?
- Mặt...mặt...mặt cậu...hahaha.
- Mặt tôi làm sao?
- Lem luốc hết cả rồi. Này, lau đi.
Nói rồi anh móc trong cặp một chiếc khăn mùi xoa nam rồi đưa cho cô. Cô nhận lấy rồi lau mặt mình thật kĩ. Cô cũng thấy hơi bất ngờ. Bởi vì, hồi lớp 3, mặc dù ngồi cạnh nhau nhưng cô và anh chưa hề có một giây phút nào được gọi là hòa bình. Sao anh lại giúp cô? Chắc anh đi xe đạp, lại là lớp trưởng nên vì trách nhiệm đành đứng ra đưa cô về.
Phải rồi, còn nữa, khi về, anh đưa cô qua cánh đồng lau. Nhìn thấy thích mắt, cô đòi anh hái cho nhưng đáp lại chỉ là cái lườm sắc lạnh. Vì hồi đó còn nhỏ, muốn gì là phải cố giành bằng được, cô năn nỉ mãi, năn nỉ mãi. Và cuối cùng là ngoạc miệng khóc toáng lên. Khóc mãi, khóc mãi cuối cùng anh cũng chịu leo rào vào vườn hái cho cô. Nhưng góc vườn có chó dữ, anh bị nó cắn rách cả gấu quần, chảy máu nữa. Sợ quá, cô lại khóc ré lên. Anh tinh quái dọa cô khiến cô im bặt.
Và rồi anh đưa cô về trên con đê dài, bằng phẳng và mênh mông, nó nối dài tít tắp. Ý nghĩ nông cạn khiến cô còn tưởng rằng chúng là bất tận, giống như những con đường dài và xa xăm, những con đường không bao giờ kết thúc, con đường này sẽ nối tiếp con đường kia, dẫn lối cho ta đến một thiên đường mới.
Anh đèo cô một cách nhẫn nại và cam chịu, còn cô, một con nhóc thực sự rất phiền phức - theo lời Vũ hồi tưởng sau này - thì cứ ngồi khua chân múa tay rồi ê a hát.
Bầu trời xanh trong, thỉnh thoảng chỉ có những vạt mây điểm nhẹ. Không hình khối đặc biệt, chỉ điểm qua vài nét đơn điệu như thế mà tạo nên một bầu trời tuyệt hảo. Gió thổi thành từng cơn mát rượi, gió làm mái tóc cô tung bay, bồng bềnh trong gió. Khung cảnh làng mạc buổi chiều tàn cũng thật thơ mộng. Những mái ngói phủ kín rêu phong bốc lên từng cột khói ấm áp, từng đàn trâu, đàn bò lững thững ra về. Bên kia sông, ông mặt trời dần lặn sau núi, dòng sông vẫn lững lờ trôi, vô tình mà trở nên hữu tình.
Dưới những tia nắng ít ỏi của buồi hoàng hôn ấy, thứ thu hút với cô nhất là hai bên sườn đê với những vạt cỏ xanh rì. Vốn tính hay nghịch, cô lại rủ anh nằm trên cỏ rồi lăn xuống. Lần này thì anh không ngoan cố nữa mà gật đầu cái rụp, có lẽ anh cũng thấy thích.
Vậy là hai đứa cứ lăn, lăn mãi, lăn tới nỗi chóng hết mặt mày, quần áo lấm le bùn đất, đầy cỏ may giăng. Những kí ức về quê hương nghĩa nặng tình sâu này và anh, cô luôn luôn trân trọng, cô hiểu rằng, không phải ai cũng có nó. Buổi chiều ngày hôm ấy, cô đã cười rất tươi. Những tiếng cười của những ngày tháng ấy cứ vang xa, xa mãi, cho tới tận bây giờ cô vẫn không thể nào quên được….
***.
Tiếng động cơ nổ khiến cô giật mình thoát ra khỏi dòng hồi tưởng. Thì ra cô đã đến bến xe tự khi nào. Hiện tại, xe đang chuẩn bị lăn bánh.
- Bác tài đợi cháu với! – Cô hét.
Cô nhanh chóng chạy tới cửa xe, nhưng định nhảy lên thì bị ai đó va phải, cô bị đẩy ra ngoài. Cái trán tội nghiệp bị “hôn” cửa xe.
Cô xoa đầu nhăn nhó than:
- Ui da. Đau quá.
Cô nhìn sang bên cạnh, thì ra có một thanh niên cũng vội nhảy lên xe nên va phải cô. Anh ta đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo che gần hết khuôn mặt nên cô không nhìn rõ. Mái tóc lòa xòa trước chán, làn da trắng công tử bột nhẵn mịn. Trên cổ anh ta có một cây thánh giá, đỉnh đầu của thánh giá có nạm thêm một viên rubi màu ngọc bích, tỏa sáng dưới anh nắng, tạo nên sự đặc biệt của nó.
Nhìn cách ăn mặc thì có lẽ gia cảnh nhà anh ta cũng không tồi. Anh ta đưa bàn tay ra ý muốn kéo cô lên xe. Cũng muộn rồi nên cô đành nắm lấy tay anh ta để lên xe. Đây là chuyến xe đầu tiên nên xe còn khá nhiều chỗ trống. Tên lúc nãy đi trước, hắn ta chọn hàng ghế gần cuối cùng, rồi ngồi thu mình nhìn ra cửa sổ. Cô chọn hàng ghế cuối, ngay sau hắn. Đeo tai nghe xong, cô tựa đầu vào ghế, rồi khoan khoái nhắm mắt. Những kí ức ngày xưa giữa cô và anh lại lần lượt hiện về. Cô lắc lắc đầu nói:
- Cái gì thế này? Mình nghĩ gì thế này? Sao lại nghĩ về hắn ta chứ? Chẳng lẽ mình đã….
Cô tát nhẹ vào má rồi nói:
- Không! Không thể nào! Mình với hắn ta sao? Nguyễn Hoàng Dương, mày đừng nghĩ lung tung nữa có được không? Hắn ta là khắc tinh của mày. Khắc tinh. Mày hiểu không. Phải hắn ta là khắc tinh của mình, chỉ là khắc tinh của mình thôi.
Cô thôi không suy nghĩ lung tung nữa, chú tâm nghe nhạc. Bài hát mà cô cảm thấy hay nhất. Nhưng những suy nghĩ về Vũ vẫn quanh quẩn bên đầu cô. Thực ra, cô cũng không thể nào phủ nhận khả năng của Vũ. Cha mất sớm, cố gắng học tập. Lên cấp ba tự đi làm thêm trong một tiệm ăn châu Âu kiếm tiền, không cần nhận bất cứ một khoản chi phí nào từ mẹ. Ngoài ra mỗi tháng còn gửi cho mẹ một khoản nhỏ… Nếu không có việc bị so sánh sinh thù ghét, có lẽ cô và anh đã trở thành bạn thân. Cô thở dài rồi lại tiếp tục nghe nhạc.
Trong lúc đó, ghế trên cô có một người vẫn dõi theo cô từng chút một từ lúc lên xe. Anh ta khẽ mỉm cười.
- Em vẫn vậy, Hoàng Dương!
Đó là ai? Người do Đỗ Quyên cử tới hại cô hay là một nhân vật mới lại xuất hiện?….
***.
Tới bến xe, cô đi bộ vào trong trường. Cô cảm thấy có một cái gì đó rất lạ, ngay từ khi bắt đầu đi vào trường cô đã cảm thấy vậy rồi. Các học sinh, cả nam lẫn nữ đều tập trung rất đông ở sân trường, họ túm tụm lại, bàn bạc xôn xao một vẫn đề gì đó. Rất sôi nổi và dường như đều là cùng một vấn đề. Đặc biệt là các bạn nữ, cứ trung bình năm phút lại soi gương và trang điểm lại một lần. Trên tay họ còn có những tấm bảng và băng – rôn gì đó. Lạ. Rất lạ.
- Rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ?
Dương nhíu mày suy nghĩ. Chợt có một bạn gái A reo lên:
- Ê ê …Mấy bà. Nhìn con nhỏ kìa!
- Nhỏ nào mày. Tao có quen hơm?
- Thì nó đang đứng kia kìa.
- Có gì hot?
- Không phải chứ, bà được mệnh danh là “chó xóm” mà cũng không biết hả? Bà không biết thật hay giả vờ không biết thế?
- Bà ăn nói kiểu gì thế hả? Ai là chó xóm, bà cũng hùa vào với chúng nó trêu tôi phải không?
- Thôi, hạ hỏa đi bạn thân. Bà không nhớ clip tối qua à.
- Ồ. Nhỏ này đó hả. – Bạn B tròn mắt chỉ vào Dương.
- Không phải nhỏ thì ai, style vẫn vậy, không lẫn đi đâu được.
- Kinh! Học sinh lớp 11 mà oai gớm nhỉ.
Ngay sau đó là những trận cười long trời lở đất. Họ túm tụm lại bàn tán về cô sao? Cô nghĩ.
- Ê chúng mày. Kệ nó đi. Tao cũng ghét ả đó. Bị đánh như vậy là đáng đời rồi. Là tao thì tao phải móc mắt ả, rạch mặt ả, cho hết đời cái kiểu cậy nhà giàu, cậy xinh đẹp đi.
- Phải đó. Cho hết thói ngông nghênh không coi ai ra gì đi.
- Ừ. Kệ nó. Quan trọng là Prince của chúng ta kìa. Tôi phải thật xinh đẹp trước mắt chàng mới được. – Cô gái đó vừa nói vừa lấy phấn ra chát lên mặt. Không biết buổi sáng hôm nay cô ta đã dùng hết bao nhiêu hộp phấn rồi nữa.
- Hô hô. Đúng vậy. Mấy bà đã gặp chàng bao giờ chưa. Tôi mới chỉ nghe qua thôi. Đẹp trai lắm hả….bla…bla….
Lông mày Dương lại càng nhíu sâu hơn. Một nhân vật mới nữa sẽ xuất hiện ở trường sao? Hay nam diễn viên, minh tinh màn bạc nào có show? Các bạn nữ mà chào đón như vậy, hẳn là một thanh niên đẹp trai, tinh anh bậc nhất. Nhưng cuối cùng cô vẫn nhún vai, nhẹ nhàng đi lên lớp. Những việc đó không bao giờ làm cô bận tâm cả, với Dương cô, thà bắt cô nói cả một ngày về thứ chán ngắt như Triết học chứ đừng bắt cô bàn tán về một ai đó nổi tiếng ra sao hay đẹp trai thế nào, chúng không có chút giá trị nào hết. Khi Dương vừa lên tới tầng hai thì nghe thấy những tiếng hét thích thú:
- Á… Prince, Prince đến rồi kìa.
- Đâu, chàng đâu rồi.
- Prince, I LOVE YOU.
- Prince… Prince….
Tiếng ồn ào, huyên náo chẳng khác nào một cái chợ vỡ. Dương cũng hơi tò mò nên bất giác nhìn xuống phía cổng. Các học sinh cả nam lẫn nữ đều tập trung thành hai hàng từ cổng vào, tạo thành một lối đi trông rất đẹp. Các bạn gái đều hò hét ầm ĩ, có người vẫn còn tranh thủ làm dáng.
Từ ngoài cổng, một chiếc Lamborghini Aventador LP 700[6] màu đen tiến vào. Lại một chiếc xe thể thao nữa. Cửa mở, một chàng trai bước ra. Dương tròn mắt kinh ngạc. Ồ! Đó chình là anh chàng va phải cô lúc lên xe buýt. Cô nhận ra hắn bởi mái tóc lòa xòa và đặc biệt hơn bởi viên ngọc tỏa sáng trên chiếc vòng thánh giá. Nhà giàu sụ vậy mà đi xe buýt, công tử không thích chơi sang chắc? Mà sao anh ta lại xuất hiện ở trường chứ? Cô nghĩ thầm.
[6] Đây là một chiếc xe thể thao nổi tiếng của hãng xe “con bò”, vận tốc tối đa đạt được là 350km/h với giá trị tầm 376.000 USD. Xe được trang bị động cơ V12 6.5L công suất cực đại 700 mã lực tại 8.200 vòng/phút và mô-men xoắn 509 lb-ft / 690 Nm tại 5.500 vòng/phút, kết hợp với hộp số Independent Shifting Rod (ISR). Sử dụng công nghệ cắt giảm trọng lượng như ở xe Sesto Elemento concept, hộp số ISR này nhẹ và sang số nhanh hơn (chỉ 50 phần nghìn giây), trong 2,9 giây đã đạt 100km/h.
Anh ta diện cả một cây đen từ đầu tới chân. Mái tóc màu nâu, để không ngắn cũng không dài, trông khá giống với kiểu đầu mới của Justin Bieber. Chiếc áo sơ mi đen, hình như còn có một chiếc nơ nhung màu đen, áo chi lê viền vải đen bóng, áo vest khoác bên ngoài cũng có vài điểm nhấn với vải đen bóng và một chiếc khăn mùi xoa đỏ trên túi. Chiếc quần hình như làm bằng chất liệu vải thô màu đen, ôm sát chân. Còn giày hắn ta thì cô không nhìn rõ. Màu đen kết hợp với màu da trắng của anh ta thật sự là rất hợp. Anh ta còn đeo một cái kính cọng đen nữa. Nói chung, nhìn toàn thể thì có thể nói anh ta khá chín chắn, có vẻ đẹp cao quý của một hoàng tử.
Anh ta vừa bước ra, tiếng ồn ào ban nãy lập tức phóng đại 10 lần. Trông chẳng khác gì một buổi của các fan đón chào thần tượng của mình cả.
- Prince… em yêu anh.
- Prince, em nguyện chết vì anh….
- Prince… “mắt kính quyến rũ”, anh luôn là người hoàn hảo nhất….
- Prince……………..my prince…….
Vừa hét, những cô gái của chúng ta vừa cầm băng – rôn tiến về phía cậu ta. Hào khí còn oanh liệt hơn chiến binh đi giết giặc. Các vệ sĩ vây xung quanh vất vả lắm mới có thể bảo vệ vững trãi “thành trì”và giúp cho thân chủ của mình an toàn. Còn người ở giữa thì vẫn thản nhiên nghịch điện thoại như không nghe thấy gì hết. Sau đó người ấy đột nhiên ngước lên nhìn về phía cô. Khoan đã, người đó, người đó thực sự rất quen. Cô suy nghĩ một lúc rồi bật ra thành tiếng.
- Hoàng Việt.
Trước kia thực ra Dương có quen biết qua anh ta một chút. Lúc đó cô vẫn còn chưa biết hắn ta là con trai của tập đoàn xuyên quốc gia đứng đầu khu vực như vậy, chỉ đơn giản cô có duyên cứu anh ta một lần thoát chết mà thôi.
Cô nhớ đó là năm cô học lớp bảy. Hôm đó, sau khi đi học ôn IOE[7] về, cô thấy có tiếng động lạ phát ra từ trong ngõ vắng. Vì con ngõ đó đã bỏ hoang nhiều năm nên cô cứ nghĩ là ma, sợ hãi không dám vào xem. Nhưng với bản tính trời đánh không hết tò mò, cuối cùng cái sợ cũng bị đánh bại bởi cái “ham học hỏi”, cô quyết định tiến tới xem rốt cuộc có chuyện gì.
[7] Một cuộc thi Tiếng Anh trên mạng do Edu quản lí.
Sau cơn mưa trời lại sáng, một ngày mới lại bắt đầu đến với Dương sau một ngày có thể coi là đầy bão tố. Và đặc biệt, hôm nay Dương của chúng ta lại … dậy sớm. Mà nói vậy cũng không hẳn là đúng. Chẳng qua trước khi về, Vũ “tiện tay” đặt 3 cái đồng hồ báo thức và đặc biệt, cả ba đều có âm báo hiệu là rất độc đáo nên sáng sớm nay, đúng 5 giờ cả 3 cái đều đồng loạt “biểu tình” khiến Dương không sao ngủ được.
Cái thứ nhất vang lên âm gà trống gáy, cô nhe răng nói: “gà nhà ai gáy vậy, không im ngay bà đây đảm bảo sẽ vặt trụi lông nhà ngươi”. Và cùng lúc, chiếc đồng hồ ấy cũng ngừng kêu. Cô lười biếng lại chùm chăn ngủ tiếp.
Cái thứ hai vang lên những tiếng tít huyền thoại, Dương chẳng nể nang đưa chân đá một cái, chiếc đồng hồ rơi xuống đất vỡ tan.
Năm phút sau, cái thứ ba vang lên tiếng trẻ con khóc ré, Dương lồm cồm bò dậy ra cửa sổ hét: “Trẻ con nhà ai thế hả, có im ngay không, sáng sớm mà đã la toáng lên rồi. Có tin ta mua sữa Tam Lộc[5] cho ngươi uống không?” Sau khi nhe răng hét xong, cô nhớ ra, đây là thành phố nên không có gà gáy sáng, xung quanh nhà cô không có đôi vợ chồng trẻ nào huống chi là có con trẻ, ba thứ âm thanh ban nãy là loại âm báo thức mà mẹ cô đã chuẩn bị cho thằng em chết tiệt dùng để gọi cô dậy. Ai lại dùng nó để “ám sát” giấc ngủ cô thế nhỉ? Cô nhớ lại, hôm qua yêu nghiệt có ngủ ở phòng cô. Thì ra là hắn, đã cho ngủ nhờ, ăn trực mà còn “lấy oán báo ơn”, cô lên tiếng ch*i nhỏ rồi lững thững đi vệ sinh cá nhân:
- Đồ chết tiệt, chết bầm, chết không toàn thây, chết mất xác.
[5] Loại sữa có chứa melamine gây các biến chứng về thận do melamine vốn là loại chất dùng để sản xuất đồ chơi, đồ nhựa và cả phân bón.
Tại phòng 208, trong một góc nhỏ của kí túc xá, có người vừa hắt hơi một tiếng:
- Ai nhắc mình vậy nhỉ? – Vũ nói nhỏ.
Nhà 132, đường X. Sau khi đi vệ sinh cá nhân xong, nghĩ trời còn sớm nên Dương bước ra ngoài ban công hít thở một chút. Tới ban công, cô vươn vai, hít một hơi thật dài để đón lấy cái trong lành của buổi sáng sớm. Đúng là thích thật, giờ thì cô biết tại sao chú thím yêu nhau vậy rồi. Cô tự nhủ sau này cô sẽ cùng người đàn ông mình yêu sống trong căn nhà nhỏ bé mà ấm áp, cô cũng sẽ thiết kế một ban công như vậy. Dương ngồi đó một lúc rồi ăn sáng, mặc quần áo đi học.
Trời mùa thu rất mát, nhất là vào buổi sáng nữa, không khí rất trong lành. Đường thì ít xe cộ nên những tiếng ồn ào của động cơ, tiếng người nói chuyện khi tắc đường cũng không còn. Chỉ có một không gian cực kì yên tĩnh. Bỗng cô nổi hứng muốn tới trường bằng xe buýt. Cô liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vũ.
“Hôm nay tôi muốn đi học bằng xe buýt, do đó cậu không cần phải tới đón tôi nữa, cảm ơn cậu nhé. Nguyễn Hoàng Dương.
Send from: Bà la sát”.
Cùng lúc đó, tại kí túc xá, phòng 208, Hàn Vũ cũng vừa học xong, anh đang mặc quần áo chuẩn bị đi đón cô thì nhận được tin nhắn. Tuy có chút khó chịu nhưng anh cũng vẫn nhắn tin lại.
“Ừ.
Send from: Cáo già”.
Khi nhận được tin nhắn, Dương khẽ mỉm cười. Hắn ta vẫn vậy, ngắn gọn mà cực kì xúc tích, đôi khi khiến người ta mất hết cả hứng nói chuyện. Đời nào mà có người khơi đủ thứ chuyện để nói, còn người kia lại suốt ngày chỉ “ừ”, “đúng rồi”, “thế à”, “được”... Hắn đúng là có tài lẻ trong khoản này.
Cô khoan khoái đi bộ trên vỉa hè tới bến xe. Từ nhà trọ tới bến xe không xa lắm, khoảng 150m. Cô vui vẻ ngắm nhìn thiên nhiên xung quanh mình. Trời sang thu, ven đường chỉ còn những bông hoa bằng lăng nở muộn. Cái màu tím nhàn nhạt ấy, đôi khi nhìn cũng thấy rất đẹp. Còn lại những loài cây khác đều thì nhau chút lá. Lá báng súng, lá xanh…. Và cả những lá phong đỏ. Dương bước trên những chiếc lá khô ấy, nghe xào xạc rất vui tai. Nó gợi cho cô nhớ tới những ngày về quê ngoại sống. Thật yên bình. Ven đường còn có sự góp mặt của những cây hoa sữa nữa. Cô chợt nhớ tới bài “ mùa thu Hà Nội”. Những cây sữa khi vào cuối mùa, qua đi những tháng ngày tỏa ngát hương thơm, những bông hoa tàn còn lại, ta chỉ cần chạm tay nhẹ, những bông hoa ấy, hay nói chính xác là những cánh hoa ấy lại nhẹ nhàng để gió cuốn đi, trông chúng chẳng khác gì những bông tuyết nhiệt đới. Cô hòa mình vào thiên nhiên, tham lam hưởng thụ không khí trong lành và hương hoa ngào nhạt. Phải rồi, anh và cô cũng đã từng có những kỉ niệm như vậy.
***.
Năm lớp 3, hôm đó hình như là buổi chiều của một ngày cuối xuân đầu hạ, trời đẹp, nắng nhẹ. Và hình như cũng đúng vào một dịp lễ gì đó, cả trường cô được nghỉ. Chỉ riêng đội tuyển HSG là phải tới lớp, vì đó cũng là những ngày cuối cùng để ôn luyện. Anh và cô cũng nằm trong số đó. Nhưng hôm đó, cô giáo ốm đột xuất khiến cả đội tuyển được phen leo cây. Cô được bố đưa tới trường nên không biết phải về nhà bằng cách nào. Các bạn thì đã về hết, chỉ còn mình cô ngồi trơ trơ ở ghế đá dưới gốc bàng. Cô chẳng biết làm gì, cứ ngồi nhìn trân trân ra cổng mong bố đến đón sớm, mũi của hai chiếc giày cứ bị miết đi miết lại trên nền sân bê tông. Trời cứ tối dần, tối dần, cô cảm thấy thực sự cô độc và sợ hãi. Đôi mắt cô không còn nhìn ra cổng nữa mà là nhìn xuống mũi giày, quanh hốc mắt đã có ngấn nước. Bất chợt, có một cơn gió thoảng qua, anh xuất hiện.
- Có về không?
- Hả? – Cô ngước lên nhìn.
- Cậu có muốn tôi đèo về không?
- Cảm ơn.
- Lau nước mắt đi, đừng có lấy áo tôi lau đấy.
Cô ừ một tiếng rồi lấy tay quẹt qua quẹt lại, nước mắt cứ thế tèm nhèm trên mặt, khiến khuôn mặt vốn bầu bĩnh đáng yêu của cô trở nên lem luốc. Anh quay lại nhìn cô một lát rồi phá lên cười. Cô chu mỏ hỏi lại.
- Cậu cười gì?
- Mặt...mặt...mặt cậu...hahaha.
- Mặt tôi làm sao?
- Lem luốc hết cả rồi. Này, lau đi.
Nói rồi anh móc trong cặp một chiếc khăn mùi xoa nam rồi đưa cho cô. Cô nhận lấy rồi lau mặt mình thật kĩ. Cô cũng thấy hơi bất ngờ. Bởi vì, hồi lớp 3, mặc dù ngồi cạnh nhau nhưng cô và anh chưa hề có một giây phút nào được gọi là hòa bình. Sao anh lại giúp cô? Chắc anh đi xe đạp, lại là lớp trưởng nên vì trách nhiệm đành đứng ra đưa cô về.
Phải rồi, còn nữa, khi về, anh đưa cô qua cánh đồng lau. Nhìn thấy thích mắt, cô đòi anh hái cho nhưng đáp lại chỉ là cái lườm sắc lạnh. Vì hồi đó còn nhỏ, muốn gì là phải cố giành bằng được, cô năn nỉ mãi, năn nỉ mãi. Và cuối cùng là ngoạc miệng khóc toáng lên. Khóc mãi, khóc mãi cuối cùng anh cũng chịu leo rào vào vườn hái cho cô. Nhưng góc vườn có chó dữ, anh bị nó cắn rách cả gấu quần, chảy máu nữa. Sợ quá, cô lại khóc ré lên. Anh tinh quái dọa cô khiến cô im bặt.
Và rồi anh đưa cô về trên con đê dài, bằng phẳng và mênh mông, nó nối dài tít tắp. Ý nghĩ nông cạn khiến cô còn tưởng rằng chúng là bất tận, giống như những con đường dài và xa xăm, những con đường không bao giờ kết thúc, con đường này sẽ nối tiếp con đường kia, dẫn lối cho ta đến một thiên đường mới.
Anh đèo cô một cách nhẫn nại và cam chịu, còn cô, một con nhóc thực sự rất phiền phức - theo lời Vũ hồi tưởng sau này - thì cứ ngồi khua chân múa tay rồi ê a hát.
Bầu trời xanh trong, thỉnh thoảng chỉ có những vạt mây điểm nhẹ. Không hình khối đặc biệt, chỉ điểm qua vài nét đơn điệu như thế mà tạo nên một bầu trời tuyệt hảo. Gió thổi thành từng cơn mát rượi, gió làm mái tóc cô tung bay, bồng bềnh trong gió. Khung cảnh làng mạc buổi chiều tàn cũng thật thơ mộng. Những mái ngói phủ kín rêu phong bốc lên từng cột khói ấm áp, từng đàn trâu, đàn bò lững thững ra về. Bên kia sông, ông mặt trời dần lặn sau núi, dòng sông vẫn lững lờ trôi, vô tình mà trở nên hữu tình.
Dưới những tia nắng ít ỏi của buồi hoàng hôn ấy, thứ thu hút với cô nhất là hai bên sườn đê với những vạt cỏ xanh rì. Vốn tính hay nghịch, cô lại rủ anh nằm trên cỏ rồi lăn xuống. Lần này thì anh không ngoan cố nữa mà gật đầu cái rụp, có lẽ anh cũng thấy thích.
Vậy là hai đứa cứ lăn, lăn mãi, lăn tới nỗi chóng hết mặt mày, quần áo lấm le bùn đất, đầy cỏ may giăng. Những kí ức về quê hương nghĩa nặng tình sâu này và anh, cô luôn luôn trân trọng, cô hiểu rằng, không phải ai cũng có nó. Buổi chiều ngày hôm ấy, cô đã cười rất tươi. Những tiếng cười của những ngày tháng ấy cứ vang xa, xa mãi, cho tới tận bây giờ cô vẫn không thể nào quên được….
***.
Tiếng động cơ nổ khiến cô giật mình thoát ra khỏi dòng hồi tưởng. Thì ra cô đã đến bến xe tự khi nào. Hiện tại, xe đang chuẩn bị lăn bánh.
- Bác tài đợi cháu với! – Cô hét.
Cô nhanh chóng chạy tới cửa xe, nhưng định nhảy lên thì bị ai đó va phải, cô bị đẩy ra ngoài. Cái trán tội nghiệp bị “hôn” cửa xe.
Cô xoa đầu nhăn nhó than:
- Ui da. Đau quá.
Cô nhìn sang bên cạnh, thì ra có một thanh niên cũng vội nhảy lên xe nên va phải cô. Anh ta đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo che gần hết khuôn mặt nên cô không nhìn rõ. Mái tóc lòa xòa trước chán, làn da trắng công tử bột nhẵn mịn. Trên cổ anh ta có một cây thánh giá, đỉnh đầu của thánh giá có nạm thêm một viên rubi màu ngọc bích, tỏa sáng dưới anh nắng, tạo nên sự đặc biệt của nó.
Nhìn cách ăn mặc thì có lẽ gia cảnh nhà anh ta cũng không tồi. Anh ta đưa bàn tay ra ý muốn kéo cô lên xe. Cũng muộn rồi nên cô đành nắm lấy tay anh ta để lên xe. Đây là chuyến xe đầu tiên nên xe còn khá nhiều chỗ trống. Tên lúc nãy đi trước, hắn ta chọn hàng ghế gần cuối cùng, rồi ngồi thu mình nhìn ra cửa sổ. Cô chọn hàng ghế cuối, ngay sau hắn. Đeo tai nghe xong, cô tựa đầu vào ghế, rồi khoan khoái nhắm mắt. Những kí ức ngày xưa giữa cô và anh lại lần lượt hiện về. Cô lắc lắc đầu nói:
- Cái gì thế này? Mình nghĩ gì thế này? Sao lại nghĩ về hắn ta chứ? Chẳng lẽ mình đã….
Cô tát nhẹ vào má rồi nói:
- Không! Không thể nào! Mình với hắn ta sao? Nguyễn Hoàng Dương, mày đừng nghĩ lung tung nữa có được không? Hắn ta là khắc tinh của mày. Khắc tinh. Mày hiểu không. Phải hắn ta là khắc tinh của mình, chỉ là khắc tinh của mình thôi.
Cô thôi không suy nghĩ lung tung nữa, chú tâm nghe nhạc. Bài hát mà cô cảm thấy hay nhất. Nhưng những suy nghĩ về Vũ vẫn quanh quẩn bên đầu cô. Thực ra, cô cũng không thể nào phủ nhận khả năng của Vũ. Cha mất sớm, cố gắng học tập. Lên cấp ba tự đi làm thêm trong một tiệm ăn châu Âu kiếm tiền, không cần nhận bất cứ một khoản chi phí nào từ mẹ. Ngoài ra mỗi tháng còn gửi cho mẹ một khoản nhỏ… Nếu không có việc bị so sánh sinh thù ghét, có lẽ cô và anh đã trở thành bạn thân. Cô thở dài rồi lại tiếp tục nghe nhạc.
Trong lúc đó, ghế trên cô có một người vẫn dõi theo cô từng chút một từ lúc lên xe. Anh ta khẽ mỉm cười.
- Em vẫn vậy, Hoàng Dương!
Đó là ai? Người do Đỗ Quyên cử tới hại cô hay là một nhân vật mới lại xuất hiện?….
***.
Tới bến xe, cô đi bộ vào trong trường. Cô cảm thấy có một cái gì đó rất lạ, ngay từ khi bắt đầu đi vào trường cô đã cảm thấy vậy rồi. Các học sinh, cả nam lẫn nữ đều tập trung rất đông ở sân trường, họ túm tụm lại, bàn bạc xôn xao một vẫn đề gì đó. Rất sôi nổi và dường như đều là cùng một vấn đề. Đặc biệt là các bạn nữ, cứ trung bình năm phút lại soi gương và trang điểm lại một lần. Trên tay họ còn có những tấm bảng và băng – rôn gì đó. Lạ. Rất lạ.
- Rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ?
Dương nhíu mày suy nghĩ. Chợt có một bạn gái A reo lên:
- Ê ê …Mấy bà. Nhìn con nhỏ kìa!
- Nhỏ nào mày. Tao có quen hơm?
- Thì nó đang đứng kia kìa.
- Có gì hot?
- Không phải chứ, bà được mệnh danh là “chó xóm” mà cũng không biết hả? Bà không biết thật hay giả vờ không biết thế?
- Bà ăn nói kiểu gì thế hả? Ai là chó xóm, bà cũng hùa vào với chúng nó trêu tôi phải không?
- Thôi, hạ hỏa đi bạn thân. Bà không nhớ clip tối qua à.
- Ồ. Nhỏ này đó hả. – Bạn B tròn mắt chỉ vào Dương.
- Không phải nhỏ thì ai, style vẫn vậy, không lẫn đi đâu được.
- Kinh! Học sinh lớp 11 mà oai gớm nhỉ.
Ngay sau đó là những trận cười long trời lở đất. Họ túm tụm lại bàn tán về cô sao? Cô nghĩ.
- Ê chúng mày. Kệ nó đi. Tao cũng ghét ả đó. Bị đánh như vậy là đáng đời rồi. Là tao thì tao phải móc mắt ả, rạch mặt ả, cho hết đời cái kiểu cậy nhà giàu, cậy xinh đẹp đi.
- Phải đó. Cho hết thói ngông nghênh không coi ai ra gì đi.
- Ừ. Kệ nó. Quan trọng là Prince của chúng ta kìa. Tôi phải thật xinh đẹp trước mắt chàng mới được. – Cô gái đó vừa nói vừa lấy phấn ra chát lên mặt. Không biết buổi sáng hôm nay cô ta đã dùng hết bao nhiêu hộp phấn rồi nữa.
- Hô hô. Đúng vậy. Mấy bà đã gặp chàng bao giờ chưa. Tôi mới chỉ nghe qua thôi. Đẹp trai lắm hả….bla…bla….
Lông mày Dương lại càng nhíu sâu hơn. Một nhân vật mới nữa sẽ xuất hiện ở trường sao? Hay nam diễn viên, minh tinh màn bạc nào có show? Các bạn nữ mà chào đón như vậy, hẳn là một thanh niên đẹp trai, tinh anh bậc nhất. Nhưng cuối cùng cô vẫn nhún vai, nhẹ nhàng đi lên lớp. Những việc đó không bao giờ làm cô bận tâm cả, với Dương cô, thà bắt cô nói cả một ngày về thứ chán ngắt như Triết học chứ đừng bắt cô bàn tán về một ai đó nổi tiếng ra sao hay đẹp trai thế nào, chúng không có chút giá trị nào hết. Khi Dương vừa lên tới tầng hai thì nghe thấy những tiếng hét thích thú:
- Á… Prince, Prince đến rồi kìa.
- Đâu, chàng đâu rồi.
- Prince, I LOVE YOU.
- Prince… Prince….
Tiếng ồn ào, huyên náo chẳng khác nào một cái chợ vỡ. Dương cũng hơi tò mò nên bất giác nhìn xuống phía cổng. Các học sinh cả nam lẫn nữ đều tập trung thành hai hàng từ cổng vào, tạo thành một lối đi trông rất đẹp. Các bạn gái đều hò hét ầm ĩ, có người vẫn còn tranh thủ làm dáng.
Từ ngoài cổng, một chiếc Lamborghini Aventador LP 700[6] màu đen tiến vào. Lại một chiếc xe thể thao nữa. Cửa mở, một chàng trai bước ra. Dương tròn mắt kinh ngạc. Ồ! Đó chình là anh chàng va phải cô lúc lên xe buýt. Cô nhận ra hắn bởi mái tóc lòa xòa và đặc biệt hơn bởi viên ngọc tỏa sáng trên chiếc vòng thánh giá. Nhà giàu sụ vậy mà đi xe buýt, công tử không thích chơi sang chắc? Mà sao anh ta lại xuất hiện ở trường chứ? Cô nghĩ thầm.
[6] Đây là một chiếc xe thể thao nổi tiếng của hãng xe “con bò”, vận tốc tối đa đạt được là 350km/h với giá trị tầm 376.000 USD. Xe được trang bị động cơ V12 6.5L công suất cực đại 700 mã lực tại 8.200 vòng/phút và mô-men xoắn 509 lb-ft / 690 Nm tại 5.500 vòng/phút, kết hợp với hộp số Independent Shifting Rod (ISR). Sử dụng công nghệ cắt giảm trọng lượng như ở xe Sesto Elemento concept, hộp số ISR này nhẹ và sang số nhanh hơn (chỉ 50 phần nghìn giây), trong 2,9 giây đã đạt 100km/h.
Anh ta diện cả một cây đen từ đầu tới chân. Mái tóc màu nâu, để không ngắn cũng không dài, trông khá giống với kiểu đầu mới của Justin Bieber. Chiếc áo sơ mi đen, hình như còn có một chiếc nơ nhung màu đen, áo chi lê viền vải đen bóng, áo vest khoác bên ngoài cũng có vài điểm nhấn với vải đen bóng và một chiếc khăn mùi xoa đỏ trên túi. Chiếc quần hình như làm bằng chất liệu vải thô màu đen, ôm sát chân. Còn giày hắn ta thì cô không nhìn rõ. Màu đen kết hợp với màu da trắng của anh ta thật sự là rất hợp. Anh ta còn đeo một cái kính cọng đen nữa. Nói chung, nhìn toàn thể thì có thể nói anh ta khá chín chắn, có vẻ đẹp cao quý của một hoàng tử.
Anh ta vừa bước ra, tiếng ồn ào ban nãy lập tức phóng đại 10 lần. Trông chẳng khác gì một buổi của các fan đón chào thần tượng của mình cả.
- Prince… em yêu anh.
- Prince, em nguyện chết vì anh….
- Prince… “mắt kính quyến rũ”, anh luôn là người hoàn hảo nhất….
- Prince……………..my prince…….
Vừa hét, những cô gái của chúng ta vừa cầm băng – rôn tiến về phía cậu ta. Hào khí còn oanh liệt hơn chiến binh đi giết giặc. Các vệ sĩ vây xung quanh vất vả lắm mới có thể bảo vệ vững trãi “thành trì”và giúp cho thân chủ của mình an toàn. Còn người ở giữa thì vẫn thản nhiên nghịch điện thoại như không nghe thấy gì hết. Sau đó người ấy đột nhiên ngước lên nhìn về phía cô. Khoan đã, người đó, người đó thực sự rất quen. Cô suy nghĩ một lúc rồi bật ra thành tiếng.
- Hoàng Việt.
Trước kia thực ra Dương có quen biết qua anh ta một chút. Lúc đó cô vẫn còn chưa biết hắn ta là con trai của tập đoàn xuyên quốc gia đứng đầu khu vực như vậy, chỉ đơn giản cô có duyên cứu anh ta một lần thoát chết mà thôi.
Cô nhớ đó là năm cô học lớp bảy. Hôm đó, sau khi đi học ôn IOE[7] về, cô thấy có tiếng động lạ phát ra từ trong ngõ vắng. Vì con ngõ đó đã bỏ hoang nhiều năm nên cô cứ nghĩ là ma, sợ hãi không dám vào xem. Nhưng với bản tính trời đánh không hết tò mò, cuối cùng cái sợ cũng bị đánh bại bởi cái “ham học hỏi”, cô quyết định tiến tới xem rốt cuộc có chuyện gì.
[7] Một cuộc thi Tiếng Anh trên mạng do Edu quản lí.
Tác giả :
Yến Dương