Yêu Anh Trong Từng Phút Giây
Chương 1
VẠN SỰ KHÔNG NẰM TRONG ĐÔI BÀN TAY.
Đừng ước mơ những gì ngoài tầm với. Mây của trời hãy để gió cuốn đi.
Khi bạn yêu một ai đó, mà họ không yêu mình.
Thì quên đi cho khoẻ, đó không phải là tình yêu.
Mà là sự ngu ngốc. Đại khái giống như:
Bạn chờ tàu thuỷ mà ngồi ở sân bay.
Quán bar Lưu Hương nằm ngay cạnh Hồ Gươm – một trong những nơi đắt đỏ nhất đất Hà Nội. Ở đất Hà Thành, đã là giới thượng lưu, hẳn không ai không biết tới nơi đây. Lưu Hương được như ngày nay ắt hẳn phải có nguyên do của nó. Ngay từ cái tên ta đã hiểu được khá rõ về ý đồ của chủ quán. “Lưu Hương” tức là lưu giữ tất cả những hương sắc tươi đẹp của cuộc đời, của tuổi trẻ.
Ngoài những yếu tố về thiết kế và vị trí, nơi đây có rất nhiều loại rượu lâu năm nên được giới sành rượu ưa thích, là nơi mỹ nhân hội tụ nên được các đại gia để ý… Hơn nữa, quán bar luôn nằm trong sự bảo hộ gắt gao của Hắc Long Bang – băng đảng xã hội đen khét tiếng – nên rất có uy tín và ngày nào cũng đông khách. Anh đã vào Lưu Hương tức là sẽ được bảo hộ tận răng, không lo nguy hiểm tới tính mạng, tuy nhiên không phải ai cũng có đủ khả năng tới đây. Nếu không, đảm vào khi vào đi bằng hai chân, khi ra bò như loài rắn.
Bên ngoài sàn nhảy, tiếng nhạc xập xình đinh tai chói óc. Những con người lắc lư theo điệu nhạc như điên loạn. Bên quầy, những chàng bar-tender thể hiện những màn pha chế vô cùng điệu nghệ. Những tưởng ở đây, chỉ có những thứ tầm thường như thế, nhưng nếu vào sâu bên trong, bạn sẽ lạc vào một thế giới hoàn toàn khác. Không còn những tiếng nhạc, chẳng còn sự xô bồ của xã hội, nơi đây yên tĩnh vô cùng.
Một chàng trai anh tuấn mặc một bộ complet trắng đơn giản, đường may tinh tế đã nói lên giá trị của cả bộ đồ. Anh ung dung ngồi gác chân trong phòng vip. Miệng anh khẽ nhếch một nụ cười như có như không, hờ hững mà quyến rũ lạ kì. Tay anh đong đưa ly rượu Vodka Diva khiến những viên đá chưa tan hết đập vào thành ly, tạo ra những gợn sóng nhỏ màu đồng. Tất cả, tất cả toát lên một thứ thoát tục, khiến người ta có cảm giác đang bắt gặp một thiên thần trong màn đêm tăm tối. Nhưng thực sự, khoảng cách giữa thiên thần và ác quỷ, khoảng cách giữa từ con với từ người chỉ là một tấm màn mỏng manh dễ vỡ.
Ngoài cửa có tiếng nói chuyện khá lớn, điều ấy làm anh khẽ nhíu mày. Bỗng có tiếng đẩy cửa đi vào, một giọng nói thô kệch thể hiện chính trình độ văn hoá và trí thông minh của chủ nhân:
- Đại ca tìm em có việc gì.
Thì ra vị kia đạo mạo chính là Tạ Bình - Tam Bang Chủ của Hắc Long Bang. Người hắn vận nguyên một cây đen, dáng người vạm vỡ, trên mắt phải còn có một vết sẹo dài đáng sợ. Có lẽ là vết tích giang hồ. Người thanh niên kia vẫn chậm rãi, từ từ tận hưởng cảm giác những ngụm rượu lan dần trong miệng, bên tai vang lên những nốt nhạc giao hưởng khiến người ta mê ly. Anh khẽ nói:
- Tôi cũng không còn trong chốn giang hồ nữa, cậu không cần khách sáo.
Thấy người thanh niên kia nói vậy, hắn lại hào sảng đáp lại bằng thứ giọng địa phương ấy:
- Đại ca nói gì vậy, tuy bây giờ, mọi việc do Nhị ca quản lí, nhưng em vẫn luôn coi đại ca là Bang chủ của Hắc Long.
Cậu khẽ nhếch miệng, từ từ mở mắt nói:
- Đừng dài dòng nữa, tôi gọi cậu đến đây không phải để nói chuyện đó. Hôm nay tôi có chút chuyện cần nhờ, cậu có thể giúp chứ?
Bình nghe Đại Bang Chủ nói vậy thì ngồi ngay xuống chiếc ghế bên cạnh, miệng tươi cười nói lớn thể hiện quyết tâm:
- Mạng em do đại ca cứu, có bắt em nhảy lầu em cũng nhảy.
- Ha ha ha…. – anh bất giác cười lớn rồi nói tiếp – việc đó thì không cần, tôi chỉ cần cậu điều tra về người này.
Nói rồi anh rút một bức ảnh từ trong túi trong của áo vest ra rồi đưa cho hắn. Hắn thoáng ngạc nhiên, đôi bàn tay vô thức chìa ra đón lấy chiếc ảnh. Hắn nhìn vào tấm ảnh rồi thắc mắc hỏi:
- Việc này giao cho một thằng oắt trong bang cũng làm được, sao lại…
- Tôi còn cần cậu dạy sao? Điều này sau này cậu sẽ hiểu, cậu không cần báo cho em trai tôi, khi nào có việc cần tiếp tôi sẽ liên lạc sau.
- Dạ, em hiểu. Nếu không còn việc gì nữa, em xin đi làm ngay.
Bình không hỏi thêm điều gì nữa, chẳng cần đợi chỉ thị từ anh mà đã lễ phép ra ngoài. Anh từ trước tới nay làm việc gì cũng đều có nguyên do. Nhìn vào bức ảnh, hắn bắt gặp nụ cười của một cô nữ sinh. Nụ cười của cô ấy thật thuần khiết biết bao. Hắn tự hiểu là người này rất quan trọng đối với anh, nhất định không được có sai sót.
Cánh cửa đóng lại, anh lại chìm đắm vào thế giới tuyệt diệu ban nãy. Tựa vào thành ghế, mắt lim dim, đầu anh khẽ hiện lên hình ảnh người con gái ấy, thật thuần khiết, tựa như bông hoa sen trắng thanh khiết giữa ao bùn đen tối, cái gặp tình cờ mà đã làm thay đổi cả con người anh. Phải, anh là người có quá khứ, nhưng anh tin, nếu anh khiến cô yêu anh, những chuyện ấy chỉ còn là dĩ vãng. Khoé môi anh cong lên tạo thành nụ cười tuyệt mĩ. Nhưng anh không biết rằng, hoa sen cũng có gai.
Cũng ở thành phố đó, trong ngôi nhà cũ kĩ giữa khu phố cổ, một cô gái đang vò đầu bứt tai, đánh vật với đống bài tập đã tích tụ cả tuần. Năm nay cô cũng đã là năm thứ hai của ba năm cấp ba rồi, lượng bài tập đương nhiên sẽ tự tăng. Áp lực thi cử triền miên cũng dễ làm cho tinh thần và thể chất cô mệt mỏi. Làm mãi mà đống bài tập bên cạnh vẫn cao thấu mây xanh, cô nản chí gục xuống bàn. Mẹ ơi, giờ con mới hiểu giáo viên thật là biết cách giết người nha, không cần dao mà vẫn khiến người ta muốn tự tử. Nghĩ tới mẹ, cô lại cảm thấy nao nao buồn. Đúng là có đi xa vòng tay ấm áp ấy ta mới hiểu được giá trị đích thực của hai từ gia đình.
Cô thở dài thiểu não rồi nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ khi cô dời nhà lên thành phố học.
***.
- Không biết bảng điểm tháng này thế nào ha? Tao lo quá mầy ơi!
- Có bảng điểm rồi nè tụi bay ơi!
Mọi người trong lớp nhốn nháo nói chuyện với nhau về kết quả kì thi thử ĐH vừa qua. Ai cũng mong có kết quả sớm, nhưng khi kết quả tới rồi lại chẳng ai có phản ứng gì. Cả lớp yên tĩnh đến nghẹt thở. Đến con muỗi bay qua cũng không sợ khí người làm cho bẹp chết. Khi dây thần kinh đã thông, mọi người nháo nhào như đàn ong vỡ tổ. Ai cũng tranh nhau giành giật tờ báo điểm. Bỗng có một bạn nói lớn:
- Ê! Dương! Mày lại xếp thứ nhất nữa rồi! Ghen tị thật đấy!
- Ừ, kể từ khi nhập học, cậu toàn chiếm trọn vị trí thứ nhất, đánh bật được Vũ luôn.
- Cảm ơn, cảm ơn mọi người nhé.
Trong cơn mơ màng, Dương không còn phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, hành động cũng vì thế mà trở nên bất bình thường. Cô vừa cười vừa nói mê, đã vậy chân tay còn liên tục khua khoắng.
- Ơn với huệ cái gì? Dậy mau lên nào!
Mẹ cô vừa kéo chiếc chăn mỏng vừa lay lay tay gọi cô dậy. Bà vừa mới soạn sách giúp cô xong. Cô chun mũi tỏ vẻ nũng nịu rồi kéo chăn chùm lên đầu. Mẹ cô nhìn con gái của mình khẽ mỉm cười. Bà mắng yêu:
- Cha bố cô, lớn đầu như vậy rồi mà còn ... Chẳng phải hôm nay con phải tới trường nhập học sao?
Mới nghe tới đó, dù vẫn đang mụ mị trong giấc mơ đẹp cô cũng bật dậy. Mẹ cô thoáng giật mình. Ba giây sau, cô hét lớn. Tiếng hét to tới mức những chú chim bồ câu trên mái nhà hoảng hốt vỗ cánh bay đi. Mẹ cô bên cạnh chồm tới bịt miệng cô lại. Bà chau mày nói:
- Con hét cái gì thế hả? Con gái con đứa gì mà mồm cứ oang oang như cái đ*t vịt thế hả con?
Nói đoạn bà lắc đầu mấy cái. Không hiểu tại sao trong cuộc đời bà lại có một đứa con như vậy nữa. Gái không ra gái, trai không ra trai, thật đúng là... chẳng biết sau này có thằng nào vô phúc vớ phải không nữa, bà thầm nghĩ. Cùng lúc đó, Dương cũng gạt bàn tay của mẹ ra khỏi miệng. Cô than:
- Chết con rồi mẹ ơi, sao mẹ không gọi con sớm hơn chứ? Bây giờ là mấy giờ rồi?
Thấy cô như vậy, bà vừa dọn dẹp giường chiếu cho cô vừa thản nhiên đáp:
- Giờ là 6 rưởi rồi. Mẹ gọi mày phải đến cả chục lần, lần nào cũng còn sớm mà mẹ, rồi lại kéo chăn ngủ tiếp, làm mẹ rát hết cả họng rồi, giờ mày lại nói thế à. Con với cái, sao số tôi khổ thế nhỉ, có đứa con thế này….
Bà đang nói say sưa thì cô cắt ngang:
- Stop!
Cô giơ bàn tay ra hiệu dừng lại. Cô hiểu nếu cô không ngăn lại ngay, mẹ cô chắc phải niệm hết mấy lượt kinh “Đường Tăng”. Điều này cô đã may mắn được lĩnh giáo từ nhỏ tới lớn rồi, khổ nhất vẫn là cái tai đáng thương của cô. Sau một giây nghiêm nghị, cô chạy tới quàng chân quàng tay vào người mẹ mà ôm.
- Mẹ yêu yêu quý của con, con gái cưng biết lỗi rồi, mẹ yêu quý tha tội cho đứa con bất hiếu này nhé. Mẹ đã già cả rồi, vậy mà con vẫn bắt bẻ mẹ như vậy. Mẹ chỉ có một mà thôi, mẹ bị đau họng thì phải làm sao đây? ….
Cô nói liền một mạch như đang đọc thuộc lòng bài diễn văn biểu cảm vậy. Ánh mắt lộ rõ sự tinh nghịch, môi khẽ nở một nụ cười nhẹ. Mẹ cô hạnh phúc cười sung sướng, xem ra công sức bà lải nhải suốt ngày về đạo hiếu đã hiệu quả rồi, bà cầm lấy tay con gái.
- Ôi trời đất ơi! Đây có phải là Hoàng Dương con gái tôi không? Mẹ nói thật với mày, từ bé tới giờ, mẹ dạy mày ăn, mày nói … đây là câu đầu tiên mẹ nghe thấy có tình người đấy. Thôi, mau đi chuẩn bị đi, muộn học bây giờ.
- Ôi, chết rồi, con quên mất, đúng là chỉ có mẹ con là tuyệt vời nhất.
Dương thơm một cái vào má mẹ rồi vùng dậy, chạy ù vào WC đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi học. Bà nhìn theo cô mà mỉm cười.
Khoảng 15 phút sau cô đã hoàn tất gần hết những thủ tục cần có. May mà có mẹ gọi dậy, nếu không thì mọi chuyện sẽ hỏng bét mất. Cô thở dài một tiếng như đã trút được bao gánh nặng. Mà cũng tại cái máy tính đấy chứ, ai bảo hôm qua bắt đầu có phim Frozen[1] làm gì, khiến cô phải thức tới hơn 12 giờ đêm để xem hết phim. Đã biết cô có tính hay quên rồi, việc quên đặt báo thức cũng thường thôi, có trách cũng chỉ trách mấy ông sản xuất phim, chiếu giờ nào không chiếu, lại đi chiếu đêm. Đúng rồi, cô vỗ tay “tét” một cái rõ to để cổ vũ cho lời thanh minh rất rất “thỏa đáng” vừa rồi của mình. Sau khi đứng lảm nhảm một hồi, Dương sực nhớ ra mình còn phải đến trường, ngày đầu tiên tới trường mà đã tới muộn thì cực kì cực kì xấu hổ mất. Hỏi sau này cô còn ra oai với ai được nữa. Cô chuẩn bị bước xuống thì nghe thấy tiếng mẹ:
- Con bé này, còn đứng đây cười làm gì, mau xuống nhà ăn sáng rồi đi học đi. – Mẹ cô ngán ngẩm nói.
- Yes madam!
[1] Một bộ phim hoạt hình của hãng Walt Disney.
Cô đưa tay lên chán chào theo hình thức quân đội rồi nhanh chân bước xuống cầu thang. Do thói quen, cô bước hai bậc một để đi xuống. Nhưng than ôi, với bản chất hậu đậu nên cô bị vấp, mặt tiếp đất ngon lành như mọi ngày. Mặt đất khẽ rung lên một đám bụi nho nhỏ. Cô khẽ ho.
- Con không sao chứ? Có cái tính hậu đậu mà mãi không sửa được, đi đâu cũng hấp ta hấp tấp. – Mẹ cô thấy vậy thì bắt đầu lo lắng.
- Dạ không sao, hì.
Dương ngẩng mặt lên, quay về phía mẹ cười thật tươi rồi nói. Ngay sau đó cô đứng dậy như để chứng thực lời nói của mình. Nhìn dáng điệu của cô, bà phải bịt miệng để không khỏi bật cười. Nhưng rồi bà chợt nhớ ra gì đó:
- Con không ăn sáng à? – Bà gọi với theo.
- Con không ăn đâu, con đi học đây, không muộn mất.
Dương nhanh chân dắt chiếc xe đạp điện được bố mua cho nhân dịp chuyển trường ra cổng, đội mũ bảo hiểm và leo lên xe, cô mà đứng lại thì kiểu gì cũng bị mẹ cô nhồi nhét vào bụng n thứ như nuôi heo. Ra tới cổng, cô xem xét lại chân tay và trang phục một lượt. May mà lúc nãy không xây xát gì, tí nữa thì ... vỡ mặt. Xem ra việc cô từ nhỏ ngày nào cũng ngã vài ba lần đã tạo thành chính quả rồi. Ha ha ha... Cô cười khả ố. Nhưng ... đời ghét nhất chữ nhưng này... cô đang cười thì có một chiếc mô tô phóng qua với vận tốc không thể nào nhanh hơn được nữa. Nó xả thẳng khói vào khuôn mặt cực kì ... “trang trọng” của cô khi cười. Quạ quạ, quạ đang bay thành đàn trên đỉnh đầu. Cô ho sặc sụa, mới sáng sớm ngày ra đã được hít khói, mặt xám lại, tai đỏ bừng, cô hét:
- Grừ...grừ...đồ mất dạy.
Đừng ước mơ những gì ngoài tầm với. Mây của trời hãy để gió cuốn đi.
Khi bạn yêu một ai đó, mà họ không yêu mình.
Thì quên đi cho khoẻ, đó không phải là tình yêu.
Mà là sự ngu ngốc. Đại khái giống như:
Bạn chờ tàu thuỷ mà ngồi ở sân bay.
Quán bar Lưu Hương nằm ngay cạnh Hồ Gươm – một trong những nơi đắt đỏ nhất đất Hà Nội. Ở đất Hà Thành, đã là giới thượng lưu, hẳn không ai không biết tới nơi đây. Lưu Hương được như ngày nay ắt hẳn phải có nguyên do của nó. Ngay từ cái tên ta đã hiểu được khá rõ về ý đồ của chủ quán. “Lưu Hương” tức là lưu giữ tất cả những hương sắc tươi đẹp của cuộc đời, của tuổi trẻ.
Ngoài những yếu tố về thiết kế và vị trí, nơi đây có rất nhiều loại rượu lâu năm nên được giới sành rượu ưa thích, là nơi mỹ nhân hội tụ nên được các đại gia để ý… Hơn nữa, quán bar luôn nằm trong sự bảo hộ gắt gao của Hắc Long Bang – băng đảng xã hội đen khét tiếng – nên rất có uy tín và ngày nào cũng đông khách. Anh đã vào Lưu Hương tức là sẽ được bảo hộ tận răng, không lo nguy hiểm tới tính mạng, tuy nhiên không phải ai cũng có đủ khả năng tới đây. Nếu không, đảm vào khi vào đi bằng hai chân, khi ra bò như loài rắn.
Bên ngoài sàn nhảy, tiếng nhạc xập xình đinh tai chói óc. Những con người lắc lư theo điệu nhạc như điên loạn. Bên quầy, những chàng bar-tender thể hiện những màn pha chế vô cùng điệu nghệ. Những tưởng ở đây, chỉ có những thứ tầm thường như thế, nhưng nếu vào sâu bên trong, bạn sẽ lạc vào một thế giới hoàn toàn khác. Không còn những tiếng nhạc, chẳng còn sự xô bồ của xã hội, nơi đây yên tĩnh vô cùng.
Một chàng trai anh tuấn mặc một bộ complet trắng đơn giản, đường may tinh tế đã nói lên giá trị của cả bộ đồ. Anh ung dung ngồi gác chân trong phòng vip. Miệng anh khẽ nhếch một nụ cười như có như không, hờ hững mà quyến rũ lạ kì. Tay anh đong đưa ly rượu Vodka Diva khiến những viên đá chưa tan hết đập vào thành ly, tạo ra những gợn sóng nhỏ màu đồng. Tất cả, tất cả toát lên một thứ thoát tục, khiến người ta có cảm giác đang bắt gặp một thiên thần trong màn đêm tăm tối. Nhưng thực sự, khoảng cách giữa thiên thần và ác quỷ, khoảng cách giữa từ con với từ người chỉ là một tấm màn mỏng manh dễ vỡ.
Ngoài cửa có tiếng nói chuyện khá lớn, điều ấy làm anh khẽ nhíu mày. Bỗng có tiếng đẩy cửa đi vào, một giọng nói thô kệch thể hiện chính trình độ văn hoá và trí thông minh của chủ nhân:
- Đại ca tìm em có việc gì.
Thì ra vị kia đạo mạo chính là Tạ Bình - Tam Bang Chủ của Hắc Long Bang. Người hắn vận nguyên một cây đen, dáng người vạm vỡ, trên mắt phải còn có một vết sẹo dài đáng sợ. Có lẽ là vết tích giang hồ. Người thanh niên kia vẫn chậm rãi, từ từ tận hưởng cảm giác những ngụm rượu lan dần trong miệng, bên tai vang lên những nốt nhạc giao hưởng khiến người ta mê ly. Anh khẽ nói:
- Tôi cũng không còn trong chốn giang hồ nữa, cậu không cần khách sáo.
Thấy người thanh niên kia nói vậy, hắn lại hào sảng đáp lại bằng thứ giọng địa phương ấy:
- Đại ca nói gì vậy, tuy bây giờ, mọi việc do Nhị ca quản lí, nhưng em vẫn luôn coi đại ca là Bang chủ của Hắc Long.
Cậu khẽ nhếch miệng, từ từ mở mắt nói:
- Đừng dài dòng nữa, tôi gọi cậu đến đây không phải để nói chuyện đó. Hôm nay tôi có chút chuyện cần nhờ, cậu có thể giúp chứ?
Bình nghe Đại Bang Chủ nói vậy thì ngồi ngay xuống chiếc ghế bên cạnh, miệng tươi cười nói lớn thể hiện quyết tâm:
- Mạng em do đại ca cứu, có bắt em nhảy lầu em cũng nhảy.
- Ha ha ha…. – anh bất giác cười lớn rồi nói tiếp – việc đó thì không cần, tôi chỉ cần cậu điều tra về người này.
Nói rồi anh rút một bức ảnh từ trong túi trong của áo vest ra rồi đưa cho hắn. Hắn thoáng ngạc nhiên, đôi bàn tay vô thức chìa ra đón lấy chiếc ảnh. Hắn nhìn vào tấm ảnh rồi thắc mắc hỏi:
- Việc này giao cho một thằng oắt trong bang cũng làm được, sao lại…
- Tôi còn cần cậu dạy sao? Điều này sau này cậu sẽ hiểu, cậu không cần báo cho em trai tôi, khi nào có việc cần tiếp tôi sẽ liên lạc sau.
- Dạ, em hiểu. Nếu không còn việc gì nữa, em xin đi làm ngay.
Bình không hỏi thêm điều gì nữa, chẳng cần đợi chỉ thị từ anh mà đã lễ phép ra ngoài. Anh từ trước tới nay làm việc gì cũng đều có nguyên do. Nhìn vào bức ảnh, hắn bắt gặp nụ cười của một cô nữ sinh. Nụ cười của cô ấy thật thuần khiết biết bao. Hắn tự hiểu là người này rất quan trọng đối với anh, nhất định không được có sai sót.
Cánh cửa đóng lại, anh lại chìm đắm vào thế giới tuyệt diệu ban nãy. Tựa vào thành ghế, mắt lim dim, đầu anh khẽ hiện lên hình ảnh người con gái ấy, thật thuần khiết, tựa như bông hoa sen trắng thanh khiết giữa ao bùn đen tối, cái gặp tình cờ mà đã làm thay đổi cả con người anh. Phải, anh là người có quá khứ, nhưng anh tin, nếu anh khiến cô yêu anh, những chuyện ấy chỉ còn là dĩ vãng. Khoé môi anh cong lên tạo thành nụ cười tuyệt mĩ. Nhưng anh không biết rằng, hoa sen cũng có gai.
Cũng ở thành phố đó, trong ngôi nhà cũ kĩ giữa khu phố cổ, một cô gái đang vò đầu bứt tai, đánh vật với đống bài tập đã tích tụ cả tuần. Năm nay cô cũng đã là năm thứ hai của ba năm cấp ba rồi, lượng bài tập đương nhiên sẽ tự tăng. Áp lực thi cử triền miên cũng dễ làm cho tinh thần và thể chất cô mệt mỏi. Làm mãi mà đống bài tập bên cạnh vẫn cao thấu mây xanh, cô nản chí gục xuống bàn. Mẹ ơi, giờ con mới hiểu giáo viên thật là biết cách giết người nha, không cần dao mà vẫn khiến người ta muốn tự tử. Nghĩ tới mẹ, cô lại cảm thấy nao nao buồn. Đúng là có đi xa vòng tay ấm áp ấy ta mới hiểu được giá trị đích thực của hai từ gia đình.
Cô thở dài thiểu não rồi nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ khi cô dời nhà lên thành phố học.
***.
- Không biết bảng điểm tháng này thế nào ha? Tao lo quá mầy ơi!
- Có bảng điểm rồi nè tụi bay ơi!
Mọi người trong lớp nhốn nháo nói chuyện với nhau về kết quả kì thi thử ĐH vừa qua. Ai cũng mong có kết quả sớm, nhưng khi kết quả tới rồi lại chẳng ai có phản ứng gì. Cả lớp yên tĩnh đến nghẹt thở. Đến con muỗi bay qua cũng không sợ khí người làm cho bẹp chết. Khi dây thần kinh đã thông, mọi người nháo nhào như đàn ong vỡ tổ. Ai cũng tranh nhau giành giật tờ báo điểm. Bỗng có một bạn nói lớn:
- Ê! Dương! Mày lại xếp thứ nhất nữa rồi! Ghen tị thật đấy!
- Ừ, kể từ khi nhập học, cậu toàn chiếm trọn vị trí thứ nhất, đánh bật được Vũ luôn.
- Cảm ơn, cảm ơn mọi người nhé.
Trong cơn mơ màng, Dương không còn phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, hành động cũng vì thế mà trở nên bất bình thường. Cô vừa cười vừa nói mê, đã vậy chân tay còn liên tục khua khoắng.
- Ơn với huệ cái gì? Dậy mau lên nào!
Mẹ cô vừa kéo chiếc chăn mỏng vừa lay lay tay gọi cô dậy. Bà vừa mới soạn sách giúp cô xong. Cô chun mũi tỏ vẻ nũng nịu rồi kéo chăn chùm lên đầu. Mẹ cô nhìn con gái của mình khẽ mỉm cười. Bà mắng yêu:
- Cha bố cô, lớn đầu như vậy rồi mà còn ... Chẳng phải hôm nay con phải tới trường nhập học sao?
Mới nghe tới đó, dù vẫn đang mụ mị trong giấc mơ đẹp cô cũng bật dậy. Mẹ cô thoáng giật mình. Ba giây sau, cô hét lớn. Tiếng hét to tới mức những chú chim bồ câu trên mái nhà hoảng hốt vỗ cánh bay đi. Mẹ cô bên cạnh chồm tới bịt miệng cô lại. Bà chau mày nói:
- Con hét cái gì thế hả? Con gái con đứa gì mà mồm cứ oang oang như cái đ*t vịt thế hả con?
Nói đoạn bà lắc đầu mấy cái. Không hiểu tại sao trong cuộc đời bà lại có một đứa con như vậy nữa. Gái không ra gái, trai không ra trai, thật đúng là... chẳng biết sau này có thằng nào vô phúc vớ phải không nữa, bà thầm nghĩ. Cùng lúc đó, Dương cũng gạt bàn tay của mẹ ra khỏi miệng. Cô than:
- Chết con rồi mẹ ơi, sao mẹ không gọi con sớm hơn chứ? Bây giờ là mấy giờ rồi?
Thấy cô như vậy, bà vừa dọn dẹp giường chiếu cho cô vừa thản nhiên đáp:
- Giờ là 6 rưởi rồi. Mẹ gọi mày phải đến cả chục lần, lần nào cũng còn sớm mà mẹ, rồi lại kéo chăn ngủ tiếp, làm mẹ rát hết cả họng rồi, giờ mày lại nói thế à. Con với cái, sao số tôi khổ thế nhỉ, có đứa con thế này….
Bà đang nói say sưa thì cô cắt ngang:
- Stop!
Cô giơ bàn tay ra hiệu dừng lại. Cô hiểu nếu cô không ngăn lại ngay, mẹ cô chắc phải niệm hết mấy lượt kinh “Đường Tăng”. Điều này cô đã may mắn được lĩnh giáo từ nhỏ tới lớn rồi, khổ nhất vẫn là cái tai đáng thương của cô. Sau một giây nghiêm nghị, cô chạy tới quàng chân quàng tay vào người mẹ mà ôm.
- Mẹ yêu yêu quý của con, con gái cưng biết lỗi rồi, mẹ yêu quý tha tội cho đứa con bất hiếu này nhé. Mẹ đã già cả rồi, vậy mà con vẫn bắt bẻ mẹ như vậy. Mẹ chỉ có một mà thôi, mẹ bị đau họng thì phải làm sao đây? ….
Cô nói liền một mạch như đang đọc thuộc lòng bài diễn văn biểu cảm vậy. Ánh mắt lộ rõ sự tinh nghịch, môi khẽ nở một nụ cười nhẹ. Mẹ cô hạnh phúc cười sung sướng, xem ra công sức bà lải nhải suốt ngày về đạo hiếu đã hiệu quả rồi, bà cầm lấy tay con gái.
- Ôi trời đất ơi! Đây có phải là Hoàng Dương con gái tôi không? Mẹ nói thật với mày, từ bé tới giờ, mẹ dạy mày ăn, mày nói … đây là câu đầu tiên mẹ nghe thấy có tình người đấy. Thôi, mau đi chuẩn bị đi, muộn học bây giờ.
- Ôi, chết rồi, con quên mất, đúng là chỉ có mẹ con là tuyệt vời nhất.
Dương thơm một cái vào má mẹ rồi vùng dậy, chạy ù vào WC đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi học. Bà nhìn theo cô mà mỉm cười.
Khoảng 15 phút sau cô đã hoàn tất gần hết những thủ tục cần có. May mà có mẹ gọi dậy, nếu không thì mọi chuyện sẽ hỏng bét mất. Cô thở dài một tiếng như đã trút được bao gánh nặng. Mà cũng tại cái máy tính đấy chứ, ai bảo hôm qua bắt đầu có phim Frozen[1] làm gì, khiến cô phải thức tới hơn 12 giờ đêm để xem hết phim. Đã biết cô có tính hay quên rồi, việc quên đặt báo thức cũng thường thôi, có trách cũng chỉ trách mấy ông sản xuất phim, chiếu giờ nào không chiếu, lại đi chiếu đêm. Đúng rồi, cô vỗ tay “tét” một cái rõ to để cổ vũ cho lời thanh minh rất rất “thỏa đáng” vừa rồi của mình. Sau khi đứng lảm nhảm một hồi, Dương sực nhớ ra mình còn phải đến trường, ngày đầu tiên tới trường mà đã tới muộn thì cực kì cực kì xấu hổ mất. Hỏi sau này cô còn ra oai với ai được nữa. Cô chuẩn bị bước xuống thì nghe thấy tiếng mẹ:
- Con bé này, còn đứng đây cười làm gì, mau xuống nhà ăn sáng rồi đi học đi. – Mẹ cô ngán ngẩm nói.
- Yes madam!
[1] Một bộ phim hoạt hình của hãng Walt Disney.
Cô đưa tay lên chán chào theo hình thức quân đội rồi nhanh chân bước xuống cầu thang. Do thói quen, cô bước hai bậc một để đi xuống. Nhưng than ôi, với bản chất hậu đậu nên cô bị vấp, mặt tiếp đất ngon lành như mọi ngày. Mặt đất khẽ rung lên một đám bụi nho nhỏ. Cô khẽ ho.
- Con không sao chứ? Có cái tính hậu đậu mà mãi không sửa được, đi đâu cũng hấp ta hấp tấp. – Mẹ cô thấy vậy thì bắt đầu lo lắng.
- Dạ không sao, hì.
Dương ngẩng mặt lên, quay về phía mẹ cười thật tươi rồi nói. Ngay sau đó cô đứng dậy như để chứng thực lời nói của mình. Nhìn dáng điệu của cô, bà phải bịt miệng để không khỏi bật cười. Nhưng rồi bà chợt nhớ ra gì đó:
- Con không ăn sáng à? – Bà gọi với theo.
- Con không ăn đâu, con đi học đây, không muộn mất.
Dương nhanh chân dắt chiếc xe đạp điện được bố mua cho nhân dịp chuyển trường ra cổng, đội mũ bảo hiểm và leo lên xe, cô mà đứng lại thì kiểu gì cũng bị mẹ cô nhồi nhét vào bụng n thứ như nuôi heo. Ra tới cổng, cô xem xét lại chân tay và trang phục một lượt. May mà lúc nãy không xây xát gì, tí nữa thì ... vỡ mặt. Xem ra việc cô từ nhỏ ngày nào cũng ngã vài ba lần đã tạo thành chính quả rồi. Ha ha ha... Cô cười khả ố. Nhưng ... đời ghét nhất chữ nhưng này... cô đang cười thì có một chiếc mô tô phóng qua với vận tốc không thể nào nhanh hơn được nữa. Nó xả thẳng khói vào khuôn mặt cực kì ... “trang trọng” của cô khi cười. Quạ quạ, quạ đang bay thành đàn trên đỉnh đầu. Cô ho sặc sụa, mới sáng sớm ngày ra đã được hít khói, mặt xám lại, tai đỏ bừng, cô hét:
- Grừ...grừ...đồ mất dạy.
Tác giả :
Yến Dương