Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc
Chương 20: Gọi anh là thầy
Một năm học vui vẻ, yên bình cứ thế dần trôi qua. Cây bò cạp vàng đã thay lớp áo mới từ khi nào. Nhưng ngay lúc này, nó làm gì còn tâm trí để đón những chùm bông vàng ươm đầu tiên của chúng. Bởi kì thi cuối năm đã bắt đầu kéo đến. Nào đề cương, nào đề thi thử cứ liên tiếp đè nặng tâm trí nó. Ái Ngọc lao vào học như điên, nhất là môn Ngoại Ngữ. Vì chưa lần nào đi thi nó được trên chín điểm môn này cả. Khổ thân thế đấy.
Ấy vậy mà nhìn Anh Phong kìa.Giờ phút này đây mà hắn vẫn còn vô ưu vô lo như chẳng có sự kiện gì quan trọng sắp diễn ra cả. Hắn cứ nhởn nhơ học đều đều, chọc nó trong giờ học, tối còn nhắn tin cho nó suốt. Điều này làm cho nó tức điên người. Đỉnh điểm là nó làm chiến tranh lạnh với hắn cả tuần luôn rồi. Và ngày hôm nay cũng như thế.
– Ái Ngọc, nói chuyện với anh đi. Đừng giận nữa mà
Hắn khẽ lay lay tay nó trong khi thầy Ngoại Ngữ đang hót như chim họa mi trên bục giảng với thứ tiếng loạn xì ngầu mà nó đang cố gắng tập trung để nghe ra.
– Im để em nghe- Nó quạu quọ, hăm he đe hắn.
– Dễ nghe mà
– Con khỉ mốc í
Nó chun mũi đáp và tiếp tục quay lên bảng, mở rộng hết tai để cố nghe cho được. Nhưng có lẽ như dù chăm chỉ thế nào thì cái khả năng “nghe” của nó cũng chả khá lên được bao nhiêu. Thế nên cho đến khi bài luyện nghe của ông thầy kết thúc với cụm từ “the end” thì nó vẫn chả hiểu nội dung bài ấy ra mô tê gì sất. Tội con bé. Mặt mũi nó hầm hầm, quay sang liếc hắn sắc lẻm rồi cúi xuống làm xấp đề cương trên bàn.
– Anh lại làm gì sai nữa sao?
Hắn ỉu xìu, bối rối nhìn nó. Ái Ngọc chẳng đáp lấy một lời, vẫn tiếp tục cặm cụi làm.
– Thầy mời hai bạn lên giải bài trên bảng
Chỉ một câu duy nhất của thầy giáo cũng đủ khiến cả lớp đột nhiên chăm chú. Nhưng tiếc thay nó lại không hề hấn gì với Ngọc và Phong lúc này. Vì sao ư? Đơn giản thôi. Bởi một người đang bận giận dỗi và người còn lại thì đang cố gắng dụ ngọt. Đương nhiên hành động ấy đã lọt vào đôi mắt sáng như diều hâu của thầy. Và xin chia buồn cho cặp đôi trẻ. Hai bạn được vinh dự mời lên bảng giải câu khó nha!
Cầm viên phấn trắng trong tay, Ái Ngọc chỉ muốn khóc thét thật to ngay giữa lớp. Nó vừa nhìn đống từ ngữ latinh khó nhằn trên bảng, vừa rủa bản thân thật vô dụng không thể cắn chúng nát như tương cho rồi. Trong khi đó, thằng đẹp trai lai láng kế bên lại giải ngon ơ. Nó nhìn mà thèm nhõ dãi. “Ước gì mình giỏi được phân nửa anh ấy để thi cuối năm thôi thì hay biết mấy”. Nó khóc ròng, cố để mọi người xung quanh không phát hiện vẻ mặt tự ti đến thèm khát của nó. Nhưng ai kia đã phát hiện ra từ thưở nào. Anh Phong nhìn nó tủm tỉm cười và từ từ nhích lại sát bên thì thầm
– Anh giúp em nhé!
– Em tự làm được- Muốn lắm mà cứ giả vờ
– Thôi đi cô nương. Đáp án là…
Mặc dù khuôn mặt nhăn nhó tỏ vẻ không thích nhưng đôi tai lại bất giác vểnh lên nghe ngóng (giống cún nhờ). Hành động này của nó sao mà đáng yêu chết được. Hắn chỉ ước sao lúc này mọi người xung quanh biến mất hết, dù chỉ năm giây đủ để hắn nhéo lấy hai cục mỡ mềm mềm trên mặt nó cho đỡ cơn “ghiền”. Cố cấu véo để kìm hãm mình, hắn nhanh chóng xê ra khỏi nó và xuống chỗ ngồi. Còn về phần Ái Ngọc. Cô nàng này cũng tinh quái lắm chứ chẳng vừa. Nó giả vờ nhíu mày đăm chiêu và từ từ ghi đáp án lên bảng. Thoáng nhìn ai cũng cứ nghĩ là nó tự làm chứ đâu có ngờ…
– Nghe lời anh như thế có phải ngoan không?- Hắn thừa cơ lên tiếng trêu chọc nó cốt để làm hòa.
– Ai thèm nghe. Tại sợ bị thầy phạt thôi.
– Thế có muốn nỗi sợ đó mất tiêu không?- hắn dò hỏi
– Muốn chứ sao không- nó to mắt nhìn hắn trả lời ngay- Chỉ cần học giỏi anh văn là ổn. Cơ mà em học quài không được
– Em tự học à?
– Cũng có đi học thêm. Rồi tự học. Nhưng chẳng có tiến bộ gì hết
– Thế anh đích thân dạy em nhé!- ông thầy đầu tiên trên thế giới mở lời kèm dạy cho học trò
– Chất lượng không đấy?- nó nhướn mày ra vẻ không tin
– Bảo đảm tốt nhất thế giới luôn- Và cả phần năn nỉ học viên nữa
Vậy là tình thầy trò đã được hình thành giữa cả hai khiến tình cảm đôi bên trở nên khắng khít, bền chặt hơn một chút. Thế có phải tốt không. Dù gì làm trò thì không được cãi thầy. Vậy ra chiến tranh cả hai cũng bớt được chút đỉnh. Và còn khiến ai kia yên tâm hơn về khả năng Ngoại Ngữ của nó nữa. Nhất là Ái Ngọc rồi.
~~~~♡♡♡~~~~
Vào một ngày trời trong,gió mát.
Trong một căn biệt thự nhỏ với lớp sơn nâu hiền hòa, một cô gái xinh xắn dậy từ rất sớm đang háo hức chuẩn bị cho buổi học nhóm sắp tới của mình. Này nhé! Giữa căn phòng nhỏ với sắc hồng dịu nhẹ, một chiếc bàn tròn thấp được đặt ngay ngắn trên chiếc thảm bông ấm áp. Trên bàn là đống sách bài tập tiếng anh đủ loại và hai quyển vở trắng tinh còn thơm mùi giấy mới.
Trước cổng, một cậu con trai khôi ngô, tuấn tú trong chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay kết hợp với quần jean dài sậm màu đang đăm đăm nhìn vào chiếc chuông trên bức tường trắng. Bàn tay hắn cứ ngập ngừng không dám bấm. Nắm chặt phần tay lái sần sùi của chiếc xe đạp thể thao bên cạnh, Phong nhắm mắt đánh liều. “King koong”.Ngay khi tiếng chuông vang lên, hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm và ưỡn ngực tự hào rằng mình là người can đảm nhất hành tinh này. Nhưng dáng vẻ dương dương tự đắc ấy chưa được bao lâu thì bị tràng cười nức nẻ của nó dập tắt
– Bộ mặt anh dính lọ à?
Hắn khó hiểu nhìn nó, chỉ sợ nó phát hiện nỗi hồi hộp của mình khi bấm chuông. Nhưng lý do thật sự không phải vậy. Mà là…
– Hahahaha. Nhìn anh… Nhìn anh thanh niên nghiêm túc quá à?
– Chứ em muốn anh mặc sao?- hắn sa sầm mặt khi nghe câu nói của nó- Hay… mốt anh cởi trần, mặc quần đùi tới nhé?- Và khuôn mặt ấy dần dần trở nên gian manh.
– Không. Không muốn. Anh mà mặc kiểu đó là em đá đít anh về ấy- nó lắc đầu lia lịa, cố che đi hai má hơi ửng hồng. Nó đang suy nghĩ đen tối đấy
– Vậy anh mặc như thế này tới nhà bạn là quá chuẩn rồi. Quá lịch sự và quá cuốn hút nữa chứ!
– Ấy dà. Tự tin gớm- nó trề môi- Cơ mà hồi nãy anh nói tới nhà bạn. Bạn gì mới được. Nói thiếu không chịu đâu
Ái Ngọc nháy mắt tinh nghịch, trong khi hắn lại như đứng chết trân, chả dám hé răng trả lời. Tim Phong thì cứ đập loạn xạ hết cả lên. “Cái cô nhóc siêu quậy này, bộ muốn mình nói quỵt toẹt ra à?”. Hắn đắn đo suy nghĩ một hồi rồi quyết định đánh trống lãng. Cốt là vì hắn ngại ~~~
– Nhiều chuyện quá cô nương. Không định cho anh vào nhà hả? Về á nha!
– Hì! Em quên. Vào nhà thôi.
Nó cười toe toét, lăng xăng ra sau đẩy phụ chiếc xe đạp thể thao vàng của hắn đỗ một góc trong sân vườn.
– Ai đấy con?
Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng Ngọc khiến nó giật bắn mình. Ông Vương với khuôn mặt nghiêm nghị đang nhướn mày nhìn nó như tra hỏi. Cũng chẳng có gì là lạ khi đây là lần đầu tiên con gái cưng của ông đưa bạn về nhà chơi sau gần mười năm đi học.
– Dạ… Dạ
– Dạ! Con chào bác.Con là Anh Phong. Bạn cùng bàn với Ngọc. Con tới để kèm Ngọc môn Ngoại Ngữ cho kì thi sắp tới ạ
Thấy nó có vẻ ấp úng,sợ sệt, Anh Phong đành lấy thân mình ra đỡ đạn. “Dù gì cũng là khách thì chẳnh bị gì đâu ha?” Hắn nuốt nước bọt nghĩ thầm. Ông Vương chắp tay sau lưng, quét cơ thể hắn từ đầu xuống chân một lượt rồi bỗng gật đầu cái rụp. Đến lúc này đây, một nụ cười nhẹ mới nở trên môi ông.
– Uhm. Chào cháu. Cháu cứ tự nhiên như ở nhà mình nhé- Đoạn ông quay sang nó căn dặn- Con dẫn bạn lên phòng đi.Nhớ học cho đàng hoàng đấy.
– Dạ
Nó hớn hở đáp lại và kéo hắn một mạch lên phòng mình. Ngay khi chạy ngang qua mẹ, nó chỉ đủ thời gian nhõng nhẽo lấy một câu:
– Mẹ chuẩn bị nước giùm con nha mẹ
“Cạch” Cánh cửa phòng được đóng lại nhẹ nhàng. Nhìn chồng sách tiếng anh đặt ngay ngắn trên bàn, khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Phong cũng phải méo xệch:
– Em nghĩ…
– Suỵt- Nó chợt ra dấu im lặng, đôi mày khẽ nhíu nhẹ – Đừng xưng anh em- Nó thều thào nhắc nhở
– Sao thế?- hắn cũng bắt chước theo
– Ba mẹ không cho.
– Thế xưng làm sao?- hắn bắt đầu bối rối
– “Cậu- tớ”- Nó cười tinh nghịch
– Không- có chết hắn cũng không sến súa như vậy
– Chiều một chút đi- nó ỉu xìu
– Rồi rồi. Nhưng chỉ được xưng như trước thôi.
“Rắc” Cánh cửa chợt động đậy. Cả hai liền ở thế phòng thủ, chăm chú nhìn cái bóng mập mờ đang dần hiện ra. Lập tức Ái Ngọc nhảy dựng lên. Nó liền lùa hắn ngồi vào bàn, bày hết tập vở ra như đang học. Riêng phần nó thì giả vờ không biết, mở cửa cho mẹ nó hết hồn chơi
– Mẹ lên rồi hả mẹ?- nó nở một nụ cười đầy ẩn ý với mẹ
– À. Mẹ đem cho con rồi này
Bà từ tốn đặt khay nước lên đầu giường rồi nhanh chóng bỏ ra ngoài. Trước khi khuất hẳn, bà vội thì thầm bên tai con gái:
– Mẹ biết rồi nhé!
Và thế là nó đứng chết trân tại cửa nhìn mẹ nó bước đi. Đến nỗi Anh Phong đứng ngay sau nó lúc nào không hay:
– Mẹ nói gì với cô thế?
Nó ngớ người như vừa mới ở cõi tiên về, vừa lầm bầm đáp vừa thơ thẩn ngồi xuống bàn:
– Không. Không có gì đâu
Nói thì nói vậy nhưng giờ phút này đây nó có thể nghe rất rõ tiếng “thình thịch” trong lồng ngực đang đập từng hồi mạnh mẽ. Từng hơi thở cũng trở nên khó khăn. Nó đang bất an và sợ hãi. Một nỗi sợ vô danh mà đến cả nó cũng không thể nào biết đó là nỗi sợ gì. Và… nỗi sợ ấy kinh khủng thế nào. Vẻ mắt ấy của nó khiến Phong không an tâm lắm nhưng hắn vẫn nhẹ cười mà xoa đầu nó. Giọng hắn chợt dịu dàng, ấm áp đến lạ thường. Sự ấm áp ấy lập tức sưởi ấm cả căn phòng và nỗi sợ đang le lói trong trái tim ai kia.
– Thế thì học thôi. Điểm số cô quan trọng hơn nhiều
.
.
.
.
Trong khi ấy, tại phòng khách dưới lầu, không khí cũng căng thẳng đến lạ thường. Ông Vương trong khuôn mặt đầy bầu tâm sự đang lặng lẽ hút điếu xì gà, nhìn ngắm những cành cây yểu điệu đung đưa theo làn gió ngoài sân vườn. Có vẻ như ông không quan tâm gì lắm người vợ hiền thục đang nằm ngoan ngoãn trong vòng tay rắn chắc của mình. Mãi một lúc sau ông mới bắt đầu lên tiếng:
– Ái Ngọc trên đó học vui chứ?
– Anh yên tâm.Hai đứa nó có vẻ vui vẻ lắm!
– Ừ! Anh chỉ mong…con bé đừng để tình cảm đó ngày một lớn
– Lỡ như…?
Bà Vương ngập ngừng nhìn chồng. Và ông đã nhận ra. Đôi môi ông khẽ mím chặt và rồi từ từ thốt ra những lời mà chính ông cũng bị tổn thương
– Anh sẽ ngăn cách chúng
– Đừng!
Bà hốt hoảng ra mặt. Nhưng ông dường như không có ý định dỗ dành. Thay vào đấy, ông lại ngả người ra sau, đau đáu nhìn vợ:
– Ta không còn lựa chọn vì trọng trách của Ngọc phải gánh còn nặng nề hơn gấp nhiều lần.
Bà Vương không đáp một lời, chỉ quay mặt đi lau những giọt nước mắt và lặng lẽ bước vào nhà bếp chuẩn bị bữa ăn. Không gian rơi vào tĩnh lặng lạ thường. Chỉ còn tiếng gió, tiếng lá cây xì xào như muốn san sẻ nỗi lo thầm kín của bậc làm cha, làm mẹ và nỗi đau đớn đầu đời, trọng trách nặng nề đang chuẩn bị đè lên đôi vai nhỏ bé của con gái họ- Vương Ái Ngọc.
(Còn tiếp)
Ấy vậy mà nhìn Anh Phong kìa.Giờ phút này đây mà hắn vẫn còn vô ưu vô lo như chẳng có sự kiện gì quan trọng sắp diễn ra cả. Hắn cứ nhởn nhơ học đều đều, chọc nó trong giờ học, tối còn nhắn tin cho nó suốt. Điều này làm cho nó tức điên người. Đỉnh điểm là nó làm chiến tranh lạnh với hắn cả tuần luôn rồi. Và ngày hôm nay cũng như thế.
– Ái Ngọc, nói chuyện với anh đi. Đừng giận nữa mà
Hắn khẽ lay lay tay nó trong khi thầy Ngoại Ngữ đang hót như chim họa mi trên bục giảng với thứ tiếng loạn xì ngầu mà nó đang cố gắng tập trung để nghe ra.
– Im để em nghe- Nó quạu quọ, hăm he đe hắn.
– Dễ nghe mà
– Con khỉ mốc í
Nó chun mũi đáp và tiếp tục quay lên bảng, mở rộng hết tai để cố nghe cho được. Nhưng có lẽ như dù chăm chỉ thế nào thì cái khả năng “nghe” của nó cũng chả khá lên được bao nhiêu. Thế nên cho đến khi bài luyện nghe của ông thầy kết thúc với cụm từ “the end” thì nó vẫn chả hiểu nội dung bài ấy ra mô tê gì sất. Tội con bé. Mặt mũi nó hầm hầm, quay sang liếc hắn sắc lẻm rồi cúi xuống làm xấp đề cương trên bàn.
– Anh lại làm gì sai nữa sao?
Hắn ỉu xìu, bối rối nhìn nó. Ái Ngọc chẳng đáp lấy một lời, vẫn tiếp tục cặm cụi làm.
– Thầy mời hai bạn lên giải bài trên bảng
Chỉ một câu duy nhất của thầy giáo cũng đủ khiến cả lớp đột nhiên chăm chú. Nhưng tiếc thay nó lại không hề hấn gì với Ngọc và Phong lúc này. Vì sao ư? Đơn giản thôi. Bởi một người đang bận giận dỗi và người còn lại thì đang cố gắng dụ ngọt. Đương nhiên hành động ấy đã lọt vào đôi mắt sáng như diều hâu của thầy. Và xin chia buồn cho cặp đôi trẻ. Hai bạn được vinh dự mời lên bảng giải câu khó nha!
Cầm viên phấn trắng trong tay, Ái Ngọc chỉ muốn khóc thét thật to ngay giữa lớp. Nó vừa nhìn đống từ ngữ latinh khó nhằn trên bảng, vừa rủa bản thân thật vô dụng không thể cắn chúng nát như tương cho rồi. Trong khi đó, thằng đẹp trai lai láng kế bên lại giải ngon ơ. Nó nhìn mà thèm nhõ dãi. “Ước gì mình giỏi được phân nửa anh ấy để thi cuối năm thôi thì hay biết mấy”. Nó khóc ròng, cố để mọi người xung quanh không phát hiện vẻ mặt tự ti đến thèm khát của nó. Nhưng ai kia đã phát hiện ra từ thưở nào. Anh Phong nhìn nó tủm tỉm cười và từ từ nhích lại sát bên thì thầm
– Anh giúp em nhé!
– Em tự làm được- Muốn lắm mà cứ giả vờ
– Thôi đi cô nương. Đáp án là…
Mặc dù khuôn mặt nhăn nhó tỏ vẻ không thích nhưng đôi tai lại bất giác vểnh lên nghe ngóng (giống cún nhờ). Hành động này của nó sao mà đáng yêu chết được. Hắn chỉ ước sao lúc này mọi người xung quanh biến mất hết, dù chỉ năm giây đủ để hắn nhéo lấy hai cục mỡ mềm mềm trên mặt nó cho đỡ cơn “ghiền”. Cố cấu véo để kìm hãm mình, hắn nhanh chóng xê ra khỏi nó và xuống chỗ ngồi. Còn về phần Ái Ngọc. Cô nàng này cũng tinh quái lắm chứ chẳng vừa. Nó giả vờ nhíu mày đăm chiêu và từ từ ghi đáp án lên bảng. Thoáng nhìn ai cũng cứ nghĩ là nó tự làm chứ đâu có ngờ…
– Nghe lời anh như thế có phải ngoan không?- Hắn thừa cơ lên tiếng trêu chọc nó cốt để làm hòa.
– Ai thèm nghe. Tại sợ bị thầy phạt thôi.
– Thế có muốn nỗi sợ đó mất tiêu không?- hắn dò hỏi
– Muốn chứ sao không- nó to mắt nhìn hắn trả lời ngay- Chỉ cần học giỏi anh văn là ổn. Cơ mà em học quài không được
– Em tự học à?
– Cũng có đi học thêm. Rồi tự học. Nhưng chẳng có tiến bộ gì hết
– Thế anh đích thân dạy em nhé!- ông thầy đầu tiên trên thế giới mở lời kèm dạy cho học trò
– Chất lượng không đấy?- nó nhướn mày ra vẻ không tin
– Bảo đảm tốt nhất thế giới luôn- Và cả phần năn nỉ học viên nữa
Vậy là tình thầy trò đã được hình thành giữa cả hai khiến tình cảm đôi bên trở nên khắng khít, bền chặt hơn một chút. Thế có phải tốt không. Dù gì làm trò thì không được cãi thầy. Vậy ra chiến tranh cả hai cũng bớt được chút đỉnh. Và còn khiến ai kia yên tâm hơn về khả năng Ngoại Ngữ của nó nữa. Nhất là Ái Ngọc rồi.
~~~~♡♡♡~~~~
Vào một ngày trời trong,gió mát.
Trong một căn biệt thự nhỏ với lớp sơn nâu hiền hòa, một cô gái xinh xắn dậy từ rất sớm đang háo hức chuẩn bị cho buổi học nhóm sắp tới của mình. Này nhé! Giữa căn phòng nhỏ với sắc hồng dịu nhẹ, một chiếc bàn tròn thấp được đặt ngay ngắn trên chiếc thảm bông ấm áp. Trên bàn là đống sách bài tập tiếng anh đủ loại và hai quyển vở trắng tinh còn thơm mùi giấy mới.
Trước cổng, một cậu con trai khôi ngô, tuấn tú trong chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay kết hợp với quần jean dài sậm màu đang đăm đăm nhìn vào chiếc chuông trên bức tường trắng. Bàn tay hắn cứ ngập ngừng không dám bấm. Nắm chặt phần tay lái sần sùi của chiếc xe đạp thể thao bên cạnh, Phong nhắm mắt đánh liều. “King koong”.Ngay khi tiếng chuông vang lên, hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm và ưỡn ngực tự hào rằng mình là người can đảm nhất hành tinh này. Nhưng dáng vẻ dương dương tự đắc ấy chưa được bao lâu thì bị tràng cười nức nẻ của nó dập tắt
– Bộ mặt anh dính lọ à?
Hắn khó hiểu nhìn nó, chỉ sợ nó phát hiện nỗi hồi hộp của mình khi bấm chuông. Nhưng lý do thật sự không phải vậy. Mà là…
– Hahahaha. Nhìn anh… Nhìn anh thanh niên nghiêm túc quá à?
– Chứ em muốn anh mặc sao?- hắn sa sầm mặt khi nghe câu nói của nó- Hay… mốt anh cởi trần, mặc quần đùi tới nhé?- Và khuôn mặt ấy dần dần trở nên gian manh.
– Không. Không muốn. Anh mà mặc kiểu đó là em đá đít anh về ấy- nó lắc đầu lia lịa, cố che đi hai má hơi ửng hồng. Nó đang suy nghĩ đen tối đấy
– Vậy anh mặc như thế này tới nhà bạn là quá chuẩn rồi. Quá lịch sự và quá cuốn hút nữa chứ!
– Ấy dà. Tự tin gớm- nó trề môi- Cơ mà hồi nãy anh nói tới nhà bạn. Bạn gì mới được. Nói thiếu không chịu đâu
Ái Ngọc nháy mắt tinh nghịch, trong khi hắn lại như đứng chết trân, chả dám hé răng trả lời. Tim Phong thì cứ đập loạn xạ hết cả lên. “Cái cô nhóc siêu quậy này, bộ muốn mình nói quỵt toẹt ra à?”. Hắn đắn đo suy nghĩ một hồi rồi quyết định đánh trống lãng. Cốt là vì hắn ngại ~~~
– Nhiều chuyện quá cô nương. Không định cho anh vào nhà hả? Về á nha!
– Hì! Em quên. Vào nhà thôi.
Nó cười toe toét, lăng xăng ra sau đẩy phụ chiếc xe đạp thể thao vàng của hắn đỗ một góc trong sân vườn.
– Ai đấy con?
Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng Ngọc khiến nó giật bắn mình. Ông Vương với khuôn mặt nghiêm nghị đang nhướn mày nhìn nó như tra hỏi. Cũng chẳng có gì là lạ khi đây là lần đầu tiên con gái cưng của ông đưa bạn về nhà chơi sau gần mười năm đi học.
– Dạ… Dạ
– Dạ! Con chào bác.Con là Anh Phong. Bạn cùng bàn với Ngọc. Con tới để kèm Ngọc môn Ngoại Ngữ cho kì thi sắp tới ạ
Thấy nó có vẻ ấp úng,sợ sệt, Anh Phong đành lấy thân mình ra đỡ đạn. “Dù gì cũng là khách thì chẳnh bị gì đâu ha?” Hắn nuốt nước bọt nghĩ thầm. Ông Vương chắp tay sau lưng, quét cơ thể hắn từ đầu xuống chân một lượt rồi bỗng gật đầu cái rụp. Đến lúc này đây, một nụ cười nhẹ mới nở trên môi ông.
– Uhm. Chào cháu. Cháu cứ tự nhiên như ở nhà mình nhé- Đoạn ông quay sang nó căn dặn- Con dẫn bạn lên phòng đi.Nhớ học cho đàng hoàng đấy.
– Dạ
Nó hớn hở đáp lại và kéo hắn một mạch lên phòng mình. Ngay khi chạy ngang qua mẹ, nó chỉ đủ thời gian nhõng nhẽo lấy một câu:
– Mẹ chuẩn bị nước giùm con nha mẹ
“Cạch” Cánh cửa phòng được đóng lại nhẹ nhàng. Nhìn chồng sách tiếng anh đặt ngay ngắn trên bàn, khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Phong cũng phải méo xệch:
– Em nghĩ…
– Suỵt- Nó chợt ra dấu im lặng, đôi mày khẽ nhíu nhẹ – Đừng xưng anh em- Nó thều thào nhắc nhở
– Sao thế?- hắn cũng bắt chước theo
– Ba mẹ không cho.
– Thế xưng làm sao?- hắn bắt đầu bối rối
– “Cậu- tớ”- Nó cười tinh nghịch
– Không- có chết hắn cũng không sến súa như vậy
– Chiều một chút đi- nó ỉu xìu
– Rồi rồi. Nhưng chỉ được xưng như trước thôi.
“Rắc” Cánh cửa chợt động đậy. Cả hai liền ở thế phòng thủ, chăm chú nhìn cái bóng mập mờ đang dần hiện ra. Lập tức Ái Ngọc nhảy dựng lên. Nó liền lùa hắn ngồi vào bàn, bày hết tập vở ra như đang học. Riêng phần nó thì giả vờ không biết, mở cửa cho mẹ nó hết hồn chơi
– Mẹ lên rồi hả mẹ?- nó nở một nụ cười đầy ẩn ý với mẹ
– À. Mẹ đem cho con rồi này
Bà từ tốn đặt khay nước lên đầu giường rồi nhanh chóng bỏ ra ngoài. Trước khi khuất hẳn, bà vội thì thầm bên tai con gái:
– Mẹ biết rồi nhé!
Và thế là nó đứng chết trân tại cửa nhìn mẹ nó bước đi. Đến nỗi Anh Phong đứng ngay sau nó lúc nào không hay:
– Mẹ nói gì với cô thế?
Nó ngớ người như vừa mới ở cõi tiên về, vừa lầm bầm đáp vừa thơ thẩn ngồi xuống bàn:
– Không. Không có gì đâu
Nói thì nói vậy nhưng giờ phút này đây nó có thể nghe rất rõ tiếng “thình thịch” trong lồng ngực đang đập từng hồi mạnh mẽ. Từng hơi thở cũng trở nên khó khăn. Nó đang bất an và sợ hãi. Một nỗi sợ vô danh mà đến cả nó cũng không thể nào biết đó là nỗi sợ gì. Và… nỗi sợ ấy kinh khủng thế nào. Vẻ mắt ấy của nó khiến Phong không an tâm lắm nhưng hắn vẫn nhẹ cười mà xoa đầu nó. Giọng hắn chợt dịu dàng, ấm áp đến lạ thường. Sự ấm áp ấy lập tức sưởi ấm cả căn phòng và nỗi sợ đang le lói trong trái tim ai kia.
– Thế thì học thôi. Điểm số cô quan trọng hơn nhiều
.
.
.
.
Trong khi ấy, tại phòng khách dưới lầu, không khí cũng căng thẳng đến lạ thường. Ông Vương trong khuôn mặt đầy bầu tâm sự đang lặng lẽ hút điếu xì gà, nhìn ngắm những cành cây yểu điệu đung đưa theo làn gió ngoài sân vườn. Có vẻ như ông không quan tâm gì lắm người vợ hiền thục đang nằm ngoan ngoãn trong vòng tay rắn chắc của mình. Mãi một lúc sau ông mới bắt đầu lên tiếng:
– Ái Ngọc trên đó học vui chứ?
– Anh yên tâm.Hai đứa nó có vẻ vui vẻ lắm!
– Ừ! Anh chỉ mong…con bé đừng để tình cảm đó ngày một lớn
– Lỡ như…?
Bà Vương ngập ngừng nhìn chồng. Và ông đã nhận ra. Đôi môi ông khẽ mím chặt và rồi từ từ thốt ra những lời mà chính ông cũng bị tổn thương
– Anh sẽ ngăn cách chúng
– Đừng!
Bà hốt hoảng ra mặt. Nhưng ông dường như không có ý định dỗ dành. Thay vào đấy, ông lại ngả người ra sau, đau đáu nhìn vợ:
– Ta không còn lựa chọn vì trọng trách của Ngọc phải gánh còn nặng nề hơn gấp nhiều lần.
Bà Vương không đáp một lời, chỉ quay mặt đi lau những giọt nước mắt và lặng lẽ bước vào nhà bếp chuẩn bị bữa ăn. Không gian rơi vào tĩnh lặng lạ thường. Chỉ còn tiếng gió, tiếng lá cây xì xào như muốn san sẻ nỗi lo thầm kín của bậc làm cha, làm mẹ và nỗi đau đớn đầu đời, trọng trách nặng nề đang chuẩn bị đè lên đôi vai nhỏ bé của con gái họ- Vương Ái Ngọc.
(Còn tiếp)
Tác giả :
NatalieNguyn