Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc
Chương 15: Học sinh mới
Hờ hờ. Thật sự quá lâu Na mới mò vào fic này. Mọi người gặm chap nay chắc chua như giấm rồi quá. Sr rất nhiều. Thôi thì lâu nhưng hứa những chap sau sẽ cực gây cấn và dằn xé nội tâm xem như bù lỗi nha! ^^~.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Cậu còn nhớ mình chứ?”
” Là cậu ư?” Anh Phong như đứng hình với một giọng nói nữ tinh nghịch vang lên nơi đầu dây bên kia. Chưa kịp hoàn hồn điện thoại liền tắt. Ra là hết pin. Để lại lòng hắn một dấu chấm hỏi lớn.
Trời tối mịt. Ánh trăng khuyết sáng vằng vặc cả nửa bầu trời, khiến những vì sao chỉ dám e dè le lói thoắt ẩn thoắt hiện. Những ngọn gió theo cửa sổ lùa vào phòng, thổi tung những lọn tóc của Phong. Nằm trên giường, hắn vắt tay lên trán suy nghĩ, đôi mày rậm nhíu lại vẻ lo âu.
– Tại sao mình lại có cảm giác bất an?
Anh Phong chợt tự hỏi. Phải. Nhẽ ra hắn phải thấy vui khi người con gái ấy về. Nhưng đó chỉ là ngày xưa. Chợt hình ảnh ngày chiều ùa về trong hắn. Cười. Hắn nhếch mép cười chua chát. Trái tim chợt thắt lại đau nhói. “tíc tắc…tíc tắc…” Thời gian trôi chầm chậm. Hai mí mắt dần khép lại. Hắn chìm vào giấc ngủ trong cơn bất an vô bờ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
* Ngày đầu tiên sau kì nghỉ tết
– Chào! Học sinh gương mẫu quá nhể?
Hắn giật mình quay sang. Ra là Ái Ngọc. Kế bên còn có Minh Khiết nữa. Cả hai đang cười toe toét nhìn hắn. Lại nhói. Nhìn họ hạnh phúc cứ như một cặp đôi thật sự vậy
– À quên! Hình như đã thành sự thật rồi
Hắn vô tình bật thành tiếng nói. Nó ngơ ngác nhìn hắn ngạc nhiên hỏi:
– Anh đang nói gì vậy?
– Không có gì
Hắn lạnh lùng đáp rồi quay lưng bỏ đi một mạch. Hai khuôn mặt ngu ngơ đứng đực ở đằng sau vẫn chả hiểu mô tê gì đang diễn ra.
– Hắn bị gì vậy?- nó quay sang hỏi Minh Khiết
– Biết chết liền
Hắn nhún vai, Bình thản đáp. Làm bạn với hắn bao nhiêu năm nay, tính hắn rất đơn giản, dễ đoán nhưng gần đây thì thay đổi hoàn toàn. Mò cứ như vào mê cung! Nói rồi cả hai cùng vào lớp. Dù gì cái tính lạnh lùng đó cả hai cũng đã quen rồi.
– Cả lớp trật tự
Tiếng cô giáo vang lên nơi bục giảng. Cả lớp vội ổn định. Không gian im phăng phắc. Và cái người uy nghiêm nhất lớp ấy bắt đầu một bài thuyết dài. Ái Ngọc không quan tâm. Bởi giờ nó bận…ngắm hắn mất rồi. Những câu nói , những hành động âu yếm của hắn trong buổi đi chơi đó nó nào dám quên. Chúng cứ đuổi theo nó mãi trong những giấc mơ vào đêm tối. Khiến môi nó khó lòng khép lại được.
– Lớp chúng ta hôm nay sẽ có một bạn mới. Bạn ấy là du học sinh từ Mĩ trở về, sẽ học chung với chúng ta một thời gian.
Câu nói của cô giáo như kéo nó khỏi ảo mộng. Ái Ngọc liền đánh mắt ra phía cửa với mong muốn là một bạn nữ để làm quen. Và thật vậy. Một người con gái dễ thương như búp bê đang từ từ bước vào. Nhỏ có đôi mắt nâu to tròn cùng cái miệng chúm chím. Mái ngố thưa lất phất nâu hạt dẻ càng làm nổi bật làn da trắng phớt hồng của nhỏ.
– Chào các bạn! Mình tên là Cố Linh Nhi. Mong các bạn giúp đỡ
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Cố Linh Nhi (16 tuổi): tiểu thư của một tập đoàn lớn. Ngày xưa là bạn thân của cả Minh Khiết lẫn Anh Phong. Đối với hắn, nhỏ là tiếng cười của niềm vui. Nhưng sau này lại du học bên Mĩ. Ngọai hình thì mọi người biết rồi, đẹp hơn Ái Ngọc ti xí.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vừa dứt lời, nhỏ liền nở nụ cười tinh nghịch nhưng lại nhẹ nhàng. Cảm giác nhìn nụ cười ấy giống như ngắm vầng trăng vào rằm tháng tám vậy. Rạng rỡ nhưng không quá chói loá. Đủ để thu hút và làm nổi bật trong đám đông.Hèn gì mấy đứa con trai như đứng hình tại chỗ.
“Nhưng Anh Phong chắc không như vậy đâu nhỉ?” Nó chợt thầm nghĩ và bất giác quay xuống. Nhưng hình ảnh nó nhìn được không như nó nghĩ. Anh Phong đang giương hai mắt to hết cỡ, chăm chú quan sát lên cô gái trên bục giảng. Chưa bao giờ hắn làm như thế? Cả Minh khiết cũng vậy! Điều đó khiến nó chợt đau lòng.
– Đẹp thế cơ mà!- Nó bất giác nói
– Uhm xinh thiệt. Vậy là trường mình kì này có hot-girl rồi- Đứa bạn kế bên quay sang cười nói với nó.
Một nụ cười đau xót liền hiện hữu trên môi xinh hồng đào kia. Nó đã thay đổi. Nhưng thực chất nó không xinh bằng cô gái kia. Nó vẫn không xứng với hắn. Hắn là hot-boy của trường cơ mà. Hot-boy phải đi chung với hot-girl chứ! “Phải quên hắn đi thôi Ái Ngọc à!” Nó tự an ủi mình. Nhưng ông trời có quá trớ trêu? Cô chủ nhiệm quyết định sắp lại chỗ ngồi cả lớp. Minh Khiết ngồi sau nó. Phía trước lại là hắn. Nhưng kế bên hắn là Linh Nhi. Cả hai có vẻ hợp nhau quá! Mới đó mà đã nói chuyện tíu tít với nhau.
– Ghen tị à?- Khiết ngồi đằng sau với lên ké tai nó hỏi nhỏ
Nó không đáp, vội cúi xuống giả vờ cặm cụi làm bài. Ngay lúc đó một cặp mắt đầy cắn rứt vội lia xuống nhìn nó. Nhưng nó làm gì biết.
Thấm thoắt một ngày dài đã trôi qua. Tiếng chuông báo hiệu giờ ra về cũng đến. Nó vui vẻ sắp xếp tập vở vào cặp. Vì hôm nay nó có hẹn với Khiết và hắn. Nhưng…
– Phong. Mình về chung nha?
Linh Nhi cười tươi nói và khẽ níu tay hắn lay lay. Quan trọng rằng hắn lại không phản ứng gì cả. Cứ để yên đấy. Hành động đó của cả hai khiến Ái Ngọc thoáng nhíu mày
– Uhm cũng được.- Hắn gật đầu đáp và quay xuống nói với nó- Cô về với Khiết đi. Tôi đi trước
– Đây là ai?
– Ái Ngọc- Nó lãnh đạm đáp rồi nhìn thẳng vào mặt hắn. Nó định mở miệng hỏi thì….
– Biết rồi thì đi
Anh Phong lôi cổ tay nhỏ quay lưng bỏ đi một mạch, bỏ mặc nó ở đằng sau. Tim nó như ai bóp chặt
– Quên thật rồi?- giọng Ngọc như nghẹn lại chứa nước mắt
– Quên gì chứ?
– Quên buổi đi ăn kem hôm nay! Và cả mình nữa- nó nói mà khoé mắt cay cay
– Khờ quá!- cậu xoa đầu nó cười hiền từ- Cậu ta không quên. Chỉ là…bắt buộc mà thôi
– Ai mà ép buộc hắn ta chớ! Mê gái thì nói đại đi- Nó chu mỏ giận dỗi
– Mê thiệt mà. Thanh mai trúc mã chứ chẳng chơi
– Cái…Cái…cô bên Mĩ á hả?
– Uhm. Là Linh Nhi đó
Ái Ngọc như muốn khuỵa tại chỗ. Đôi chân run run không đứng vững. Nó thất thỉu quay gót ra về. Quên luôn Minh Khiết đang đứng đó. Đầu óc bây giờ nó trống rỗng, quay cuồng. Nó đã biết… Vương Ái Ngọc này thích Lã Anh Phong. Và nó không muốn người nó thích thuộc về người con gái khác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
* Tại gốc cây bò cạp gần hồ bơi
– Mình về như thế, cậu bất ngờ không?- Nhi tíu tít nhìn hắn cười híp mắt rất dễ thương.
Chợt Phong dừng bước. Ánh mắt nghiêm nghị đánh sang nhỏ. Cậu lạnh lùng nói
– Buông ra đi.
– Tại sao lại vậy?- mắt nhỏ liền long lanh. Khuôn mặt hiện lên thất vọng thấy rõ
– Vì đã không còn thích cậu. Xin lỗi- hắn xoa đầu nhỏ, nhẹ an ủi.
– Không phải như vậy chăng? Cậu nói giỡn thôi đúng không?
Từng giọt nước mắt trong suốt lăn trên má nhỏ. Linh Nhi cố níu lấy tay hắn, rồi ôm chầm lấy thân ảnh ấy, oà khóc nức nở. Hắn đứng sững tại chỗ, chỉ biết vỗ nhẹ lưng Nhi. Nhìn nhỏ thế hắn hơi chạnh lòng nhưng đành chịu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nó lững thững dạo bước trong sân trường. Đôi chân bất giác bước tới cây bò cạp vàng thân quen. Lần này nó sai thật rồi. Cả hai đang ôm nhau thắm thiết kìa. Nhưng tại sao lại ở đây. Tại sao lại ở dưới cây bò cạp nó yêu quý nhất. Tại sao lại ở nơi cất giấu kỉ niệm giữa nó và hắn. Tại sao nơi duy nhất nó muốn giữ lại cô ấy cũng cướp luôn.
Khoé mắt nó cay xè. Siết chặt hai tay, nó cố nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong. Nó liền bỏ chạy. Ái Ngọc không muốn những hình ảnh ấy lọt vào mắt mình thêm phút giây nào nữa. Minh Khiết đã thấy tất cả. Cậu vội đuổi theo.
– Ái Ngọc- cậu dựng ngược nó giữ lại
– Tại sao lại sớm thế. Hắn chỉ mới nói thích mình gần đây thôi mà. Phải làm sao đây?- nó lẩm bẩm nói nhìn cậu như người mất hồn.
– Sao phải lo chứ. Cậu nhớ rằng người hắn thích là cậu. Ngày xưa là ngày xưa. Bây giờ trái tim hắn là của cậu
– Nếu thích mình thì đã không….
– Đừng hiểu lầm. Có thể hắn ta nói lời chia tay nên làm nhỏ khóc thì sao?
– Mình…
– Đừng lo! Quan trọng là ngày mai sinh nhật hắn. Đến tham gia đi, hắn sẽ vui lắm
Cậu xoa đầu nó cười hiền. Ái Ngọc vội dụi mắt cười tươi đáp trả. Rồi cả hai cùng về.Ai biết đâu sau nụ cười đó là sự đè nén nỗi đau vào tim đến khó thở. Và ai biết đâu có một người đang âm thầm dõi theo nụ cười ấy đến khi khuất dạng. Dù trong tay là một cô gái xinh nhưng ánh mắt và trái tim lại theo những cánh hoa bò cạp âm thầm gửi đến người con gái khác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Cậu còn nhớ mình chứ?”
” Là cậu ư?” Anh Phong như đứng hình với một giọng nói nữ tinh nghịch vang lên nơi đầu dây bên kia. Chưa kịp hoàn hồn điện thoại liền tắt. Ra là hết pin. Để lại lòng hắn một dấu chấm hỏi lớn.
Trời tối mịt. Ánh trăng khuyết sáng vằng vặc cả nửa bầu trời, khiến những vì sao chỉ dám e dè le lói thoắt ẩn thoắt hiện. Những ngọn gió theo cửa sổ lùa vào phòng, thổi tung những lọn tóc của Phong. Nằm trên giường, hắn vắt tay lên trán suy nghĩ, đôi mày rậm nhíu lại vẻ lo âu.
– Tại sao mình lại có cảm giác bất an?
Anh Phong chợt tự hỏi. Phải. Nhẽ ra hắn phải thấy vui khi người con gái ấy về. Nhưng đó chỉ là ngày xưa. Chợt hình ảnh ngày chiều ùa về trong hắn. Cười. Hắn nhếch mép cười chua chát. Trái tim chợt thắt lại đau nhói. “tíc tắc…tíc tắc…” Thời gian trôi chầm chậm. Hai mí mắt dần khép lại. Hắn chìm vào giấc ngủ trong cơn bất an vô bờ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
* Ngày đầu tiên sau kì nghỉ tết
– Chào! Học sinh gương mẫu quá nhể?
Hắn giật mình quay sang. Ra là Ái Ngọc. Kế bên còn có Minh Khiết nữa. Cả hai đang cười toe toét nhìn hắn. Lại nhói. Nhìn họ hạnh phúc cứ như một cặp đôi thật sự vậy
– À quên! Hình như đã thành sự thật rồi
Hắn vô tình bật thành tiếng nói. Nó ngơ ngác nhìn hắn ngạc nhiên hỏi:
– Anh đang nói gì vậy?
– Không có gì
Hắn lạnh lùng đáp rồi quay lưng bỏ đi một mạch. Hai khuôn mặt ngu ngơ đứng đực ở đằng sau vẫn chả hiểu mô tê gì đang diễn ra.
– Hắn bị gì vậy?- nó quay sang hỏi Minh Khiết
– Biết chết liền
Hắn nhún vai, Bình thản đáp. Làm bạn với hắn bao nhiêu năm nay, tính hắn rất đơn giản, dễ đoán nhưng gần đây thì thay đổi hoàn toàn. Mò cứ như vào mê cung! Nói rồi cả hai cùng vào lớp. Dù gì cái tính lạnh lùng đó cả hai cũng đã quen rồi.
– Cả lớp trật tự
Tiếng cô giáo vang lên nơi bục giảng. Cả lớp vội ổn định. Không gian im phăng phắc. Và cái người uy nghiêm nhất lớp ấy bắt đầu một bài thuyết dài. Ái Ngọc không quan tâm. Bởi giờ nó bận…ngắm hắn mất rồi. Những câu nói , những hành động âu yếm của hắn trong buổi đi chơi đó nó nào dám quên. Chúng cứ đuổi theo nó mãi trong những giấc mơ vào đêm tối. Khiến môi nó khó lòng khép lại được.
– Lớp chúng ta hôm nay sẽ có một bạn mới. Bạn ấy là du học sinh từ Mĩ trở về, sẽ học chung với chúng ta một thời gian.
Câu nói của cô giáo như kéo nó khỏi ảo mộng. Ái Ngọc liền đánh mắt ra phía cửa với mong muốn là một bạn nữ để làm quen. Và thật vậy. Một người con gái dễ thương như búp bê đang từ từ bước vào. Nhỏ có đôi mắt nâu to tròn cùng cái miệng chúm chím. Mái ngố thưa lất phất nâu hạt dẻ càng làm nổi bật làn da trắng phớt hồng của nhỏ.
– Chào các bạn! Mình tên là Cố Linh Nhi. Mong các bạn giúp đỡ
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Cố Linh Nhi (16 tuổi): tiểu thư của một tập đoàn lớn. Ngày xưa là bạn thân của cả Minh Khiết lẫn Anh Phong. Đối với hắn, nhỏ là tiếng cười của niềm vui. Nhưng sau này lại du học bên Mĩ. Ngọai hình thì mọi người biết rồi, đẹp hơn Ái Ngọc ti xí.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vừa dứt lời, nhỏ liền nở nụ cười tinh nghịch nhưng lại nhẹ nhàng. Cảm giác nhìn nụ cười ấy giống như ngắm vầng trăng vào rằm tháng tám vậy. Rạng rỡ nhưng không quá chói loá. Đủ để thu hút và làm nổi bật trong đám đông.Hèn gì mấy đứa con trai như đứng hình tại chỗ.
“Nhưng Anh Phong chắc không như vậy đâu nhỉ?” Nó chợt thầm nghĩ và bất giác quay xuống. Nhưng hình ảnh nó nhìn được không như nó nghĩ. Anh Phong đang giương hai mắt to hết cỡ, chăm chú quan sát lên cô gái trên bục giảng. Chưa bao giờ hắn làm như thế? Cả Minh khiết cũng vậy! Điều đó khiến nó chợt đau lòng.
– Đẹp thế cơ mà!- Nó bất giác nói
– Uhm xinh thiệt. Vậy là trường mình kì này có hot-girl rồi- Đứa bạn kế bên quay sang cười nói với nó.
Một nụ cười đau xót liền hiện hữu trên môi xinh hồng đào kia. Nó đã thay đổi. Nhưng thực chất nó không xinh bằng cô gái kia. Nó vẫn không xứng với hắn. Hắn là hot-boy của trường cơ mà. Hot-boy phải đi chung với hot-girl chứ! “Phải quên hắn đi thôi Ái Ngọc à!” Nó tự an ủi mình. Nhưng ông trời có quá trớ trêu? Cô chủ nhiệm quyết định sắp lại chỗ ngồi cả lớp. Minh Khiết ngồi sau nó. Phía trước lại là hắn. Nhưng kế bên hắn là Linh Nhi. Cả hai có vẻ hợp nhau quá! Mới đó mà đã nói chuyện tíu tít với nhau.
– Ghen tị à?- Khiết ngồi đằng sau với lên ké tai nó hỏi nhỏ
Nó không đáp, vội cúi xuống giả vờ cặm cụi làm bài. Ngay lúc đó một cặp mắt đầy cắn rứt vội lia xuống nhìn nó. Nhưng nó làm gì biết.
Thấm thoắt một ngày dài đã trôi qua. Tiếng chuông báo hiệu giờ ra về cũng đến. Nó vui vẻ sắp xếp tập vở vào cặp. Vì hôm nay nó có hẹn với Khiết và hắn. Nhưng…
– Phong. Mình về chung nha?
Linh Nhi cười tươi nói và khẽ níu tay hắn lay lay. Quan trọng rằng hắn lại không phản ứng gì cả. Cứ để yên đấy. Hành động đó của cả hai khiến Ái Ngọc thoáng nhíu mày
– Uhm cũng được.- Hắn gật đầu đáp và quay xuống nói với nó- Cô về với Khiết đi. Tôi đi trước
– Đây là ai?
– Ái Ngọc- Nó lãnh đạm đáp rồi nhìn thẳng vào mặt hắn. Nó định mở miệng hỏi thì….
– Biết rồi thì đi
Anh Phong lôi cổ tay nhỏ quay lưng bỏ đi một mạch, bỏ mặc nó ở đằng sau. Tim nó như ai bóp chặt
– Quên thật rồi?- giọng Ngọc như nghẹn lại chứa nước mắt
– Quên gì chứ?
– Quên buổi đi ăn kem hôm nay! Và cả mình nữa- nó nói mà khoé mắt cay cay
– Khờ quá!- cậu xoa đầu nó cười hiền từ- Cậu ta không quên. Chỉ là…bắt buộc mà thôi
– Ai mà ép buộc hắn ta chớ! Mê gái thì nói đại đi- Nó chu mỏ giận dỗi
– Mê thiệt mà. Thanh mai trúc mã chứ chẳng chơi
– Cái…Cái…cô bên Mĩ á hả?
– Uhm. Là Linh Nhi đó
Ái Ngọc như muốn khuỵa tại chỗ. Đôi chân run run không đứng vững. Nó thất thỉu quay gót ra về. Quên luôn Minh Khiết đang đứng đó. Đầu óc bây giờ nó trống rỗng, quay cuồng. Nó đã biết… Vương Ái Ngọc này thích Lã Anh Phong. Và nó không muốn người nó thích thuộc về người con gái khác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
* Tại gốc cây bò cạp gần hồ bơi
– Mình về như thế, cậu bất ngờ không?- Nhi tíu tít nhìn hắn cười híp mắt rất dễ thương.
Chợt Phong dừng bước. Ánh mắt nghiêm nghị đánh sang nhỏ. Cậu lạnh lùng nói
– Buông ra đi.
– Tại sao lại vậy?- mắt nhỏ liền long lanh. Khuôn mặt hiện lên thất vọng thấy rõ
– Vì đã không còn thích cậu. Xin lỗi- hắn xoa đầu nhỏ, nhẹ an ủi.
– Không phải như vậy chăng? Cậu nói giỡn thôi đúng không?
Từng giọt nước mắt trong suốt lăn trên má nhỏ. Linh Nhi cố níu lấy tay hắn, rồi ôm chầm lấy thân ảnh ấy, oà khóc nức nở. Hắn đứng sững tại chỗ, chỉ biết vỗ nhẹ lưng Nhi. Nhìn nhỏ thế hắn hơi chạnh lòng nhưng đành chịu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nó lững thững dạo bước trong sân trường. Đôi chân bất giác bước tới cây bò cạp vàng thân quen. Lần này nó sai thật rồi. Cả hai đang ôm nhau thắm thiết kìa. Nhưng tại sao lại ở đây. Tại sao lại ở dưới cây bò cạp nó yêu quý nhất. Tại sao lại ở nơi cất giấu kỉ niệm giữa nó và hắn. Tại sao nơi duy nhất nó muốn giữ lại cô ấy cũng cướp luôn.
Khoé mắt nó cay xè. Siết chặt hai tay, nó cố nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong. Nó liền bỏ chạy. Ái Ngọc không muốn những hình ảnh ấy lọt vào mắt mình thêm phút giây nào nữa. Minh Khiết đã thấy tất cả. Cậu vội đuổi theo.
– Ái Ngọc- cậu dựng ngược nó giữ lại
– Tại sao lại sớm thế. Hắn chỉ mới nói thích mình gần đây thôi mà. Phải làm sao đây?- nó lẩm bẩm nói nhìn cậu như người mất hồn.
– Sao phải lo chứ. Cậu nhớ rằng người hắn thích là cậu. Ngày xưa là ngày xưa. Bây giờ trái tim hắn là của cậu
– Nếu thích mình thì đã không….
– Đừng hiểu lầm. Có thể hắn ta nói lời chia tay nên làm nhỏ khóc thì sao?
– Mình…
– Đừng lo! Quan trọng là ngày mai sinh nhật hắn. Đến tham gia đi, hắn sẽ vui lắm
Cậu xoa đầu nó cười hiền. Ái Ngọc vội dụi mắt cười tươi đáp trả. Rồi cả hai cùng về.Ai biết đâu sau nụ cười đó là sự đè nén nỗi đau vào tim đến khó thở. Và ai biết đâu có một người đang âm thầm dõi theo nụ cười ấy đến khi khuất dạng. Dù trong tay là một cô gái xinh nhưng ánh mắt và trái tim lại theo những cánh hoa bò cạp âm thầm gửi đến người con gái khác.
Tác giả :
NatalieNguyn