Yên Vũ
Chương 30: Ta mới là hoa khôi của Lâm An
Người đàn ông liếc nhìn nàng một cái, ngoéo ngoéo khoé miệng. “Ta không có nói các ngươi có thể hỏi ta câu hỏi.”
Bóng đêm bên ngoài dần dần dày đặc, đã không còn nghe thấy tiếng có người đi lại ở ngoài sân.
“Ta nghe nói con trai của Tuyên Văn Bỉnh gần đây say đắm cô nương của Xuân Hoa lâu, có thể có việc này?” Ánh mắt người đàn ông đảo qua trên mặt của Yên Vũ và Mục Thanh Thanh.
Mục Thanh Thanh hơi lộ ra bối rối, nghiêng mặt nhìn về phía Yên Vũ.
Yên Vũ nhíu mày nói: “Tuyên Văn Bỉnh là ai? Chúng tôi không biết?”
Người đàn ông nghe vậy, đột nhiên cười lên. “Nhìn một cái là biết không biết nói dối, trong mắt các ngươi rõ ràng viết lên sự thật, miệng lại còn không chịu thừa nhận! Tuyên Văn Bỉnh là Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ti, trong thành Lâm An còn có người không biết đến sao?”
Mục Thanh Thanh nắm chặt tay Yên Vũ, không nói được lời nào. Yên Vũ rũ mắt xuống. “Chúng tôi đều là người nông cạn, chỉ biết âm luật ca từ, không biết thêm gì cả.”
Người đàn ông nghe vậy, lại rút thanh kiếm ra, mũi kiếm bén nhọn khêu cằm của Yên Vũ lên.
“Gương mặt xinh đẹp này, ta vốn là người thương hương tiếc ngọc, nhưng nếu ngươi không coi trọng thì đừng trách ta nhẫn tâm rạch nát gương mặt dễ nhìn này của ngươi!”
Mục Thanh Thanh thấy thế, không biết từ nơi nào lại cố lấy dũng khí. “Đại hiệp nói chính là Tuyên công tử, Tuyên Thiệu?”
Người đàn ông nhướng mày nhìn về phía Mục Thanh Thanh.
Trong lòng Yên Vũ căng thẳng.
“Đúng là hắn. Ngươi cũng biết việc này?” Người đàn ông cười, tươi đẹp như đào lý. Cho dù sánh với Mục Thanh Thanh đứng đầu bảng của Lâm An cũng không kém.
“Vâng. Nghe nói Tuyên công tử tới Xuân Hoa lâu vài lần, có điều là ta không có phúc được tận mắt gặp Tuyên công tử. Nhưng thật ra nghe nói Hoa Sen tỷ tỷ gặp hắn vài lần. Nếu công tử nói Tuyên công tử say đắm cô nương của Xuân Hoa lâu, chắc hẳn chỉ Hoa Sen tỷ tỷ chứ gì?” Mục Thanh Thanh cụp mắt sợ sệt nói.
Nàng ta biết lúc mình nói dối thì thích nhìn loạn xung quanh, sợ bị người nọ nhìn ra sơ hở nên cúi đầu che giấu ánh mắt của mình.
“Hả? Hoa Sen? Chỉ nghe nói Xuân Hoa lâu có hoa khôi của Lâm An là Mục Thanh Thanh. Hoa Sen là nhân vật như thế nào, sao chưa bao giờ nghe nói qua?” Người đàn ông lại dùng thanh kiếm khêu cằm của Mục Thanh Thanh.
Mục Thanh Thanh lập tức không dám run rẩy nữa, sợ mình mà run lên thì mũi kiếm sắc bén kia sẽ rạch mình bị thương.
“Công tử nhất định không phải là người Lâm An. Hoa Sen tiểu thư chính là hoa khôi của Xuân Hoa lâu vào mấy năm trước, những năm gần đây thì tính tình khiêm tốn, danh tiếng hơi kém.” Yên Vũ vội tiếp lời đáp lại.
Người đàn ông cười nhạo một tiếng. “Ta thật không biết cô gái thanh lâu như các ngươi cũng có gì là tính tình khiêm tốn? Còn không phải thừa dịp tuổi trẻ, đấu tranh vì tên tuổi, may mắn còn có thể được người nhà giàu thu làm tiểu thiếp. Nếu đợi đến lúc dung nhan già đi, số mệnh sẽ đi về đâu?”
Người đàn ông nói xong, nghiêm mặt. “Ta thế nhưng lại trúng mưu các ngươi, bị các ngươi kéo dài thời gian!”
Người đàn ông nói xong thì tiến đến bắt người.
Yên Vũ đẩy Mục Thanh Thanh ra, cầm lên bình hoa miệng nhỏ, bằng gốm sứ phang về phía đầu người đàn ông.
Bị người đàn ông nghiêng mình né qua, đánh một chưởng trên vai nàng, Yên Vũ lập tức loạng choạng vài bước ngã xuống.
“Yên Vũ!” Mục Thanh Thanh cực kỳ sợ hãi. “Nàng ấy chỉ là nha hoàn của ta, đại hiệp giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho nàng đi! Ta mới là hoa khôi của Lâm An!”
Yên Vũ nghe vậy liền chấn động.
Người đàn ông quét mắt liếc nàng ta một cái, thấy trên người nàng ăn mặc quả nhiên lộng lẫy hơn nhiều so với Yên Vũ.
Liền tiến lên chém tay lên gáy của Mục Thanh Thanh. Lúc Mục Thanh Thanh nhẹ nhàng ngã xuống thì bị hắn tiếp lấy.
“Đừng đi! Đứng lại!” Yên Vũ đứng lên khỏi mặt đất, muốn bổ nhào lên ngăn cản người đàn ông.
Người đàn ông lạnh lùng quay đầu lại. “Ta không giết nàng ta. Ngươi chuyển lời với Tuyên Thiệu, nếu muốn cứu người tình của hắn thì canh ba đêm mai một thân một mình đến miếu cổ ở ngoại thành.”
Bóng đêm bên ngoài dần dần dày đặc, đã không còn nghe thấy tiếng có người đi lại ở ngoài sân.
“Ta nghe nói con trai của Tuyên Văn Bỉnh gần đây say đắm cô nương của Xuân Hoa lâu, có thể có việc này?” Ánh mắt người đàn ông đảo qua trên mặt của Yên Vũ và Mục Thanh Thanh.
Mục Thanh Thanh hơi lộ ra bối rối, nghiêng mặt nhìn về phía Yên Vũ.
Yên Vũ nhíu mày nói: “Tuyên Văn Bỉnh là ai? Chúng tôi không biết?”
Người đàn ông nghe vậy, đột nhiên cười lên. “Nhìn một cái là biết không biết nói dối, trong mắt các ngươi rõ ràng viết lên sự thật, miệng lại còn không chịu thừa nhận! Tuyên Văn Bỉnh là Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ti, trong thành Lâm An còn có người không biết đến sao?”
Mục Thanh Thanh nắm chặt tay Yên Vũ, không nói được lời nào. Yên Vũ rũ mắt xuống. “Chúng tôi đều là người nông cạn, chỉ biết âm luật ca từ, không biết thêm gì cả.”
Người đàn ông nghe vậy, lại rút thanh kiếm ra, mũi kiếm bén nhọn khêu cằm của Yên Vũ lên.
“Gương mặt xinh đẹp này, ta vốn là người thương hương tiếc ngọc, nhưng nếu ngươi không coi trọng thì đừng trách ta nhẫn tâm rạch nát gương mặt dễ nhìn này của ngươi!”
Mục Thanh Thanh thấy thế, không biết từ nơi nào lại cố lấy dũng khí. “Đại hiệp nói chính là Tuyên công tử, Tuyên Thiệu?”
Người đàn ông nhướng mày nhìn về phía Mục Thanh Thanh.
Trong lòng Yên Vũ căng thẳng.
“Đúng là hắn. Ngươi cũng biết việc này?” Người đàn ông cười, tươi đẹp như đào lý. Cho dù sánh với Mục Thanh Thanh đứng đầu bảng của Lâm An cũng không kém.
“Vâng. Nghe nói Tuyên công tử tới Xuân Hoa lâu vài lần, có điều là ta không có phúc được tận mắt gặp Tuyên công tử. Nhưng thật ra nghe nói Hoa Sen tỷ tỷ gặp hắn vài lần. Nếu công tử nói Tuyên công tử say đắm cô nương của Xuân Hoa lâu, chắc hẳn chỉ Hoa Sen tỷ tỷ chứ gì?” Mục Thanh Thanh cụp mắt sợ sệt nói.
Nàng ta biết lúc mình nói dối thì thích nhìn loạn xung quanh, sợ bị người nọ nhìn ra sơ hở nên cúi đầu che giấu ánh mắt của mình.
“Hả? Hoa Sen? Chỉ nghe nói Xuân Hoa lâu có hoa khôi của Lâm An là Mục Thanh Thanh. Hoa Sen là nhân vật như thế nào, sao chưa bao giờ nghe nói qua?” Người đàn ông lại dùng thanh kiếm khêu cằm của Mục Thanh Thanh.
Mục Thanh Thanh lập tức không dám run rẩy nữa, sợ mình mà run lên thì mũi kiếm sắc bén kia sẽ rạch mình bị thương.
“Công tử nhất định không phải là người Lâm An. Hoa Sen tiểu thư chính là hoa khôi của Xuân Hoa lâu vào mấy năm trước, những năm gần đây thì tính tình khiêm tốn, danh tiếng hơi kém.” Yên Vũ vội tiếp lời đáp lại.
Người đàn ông cười nhạo một tiếng. “Ta thật không biết cô gái thanh lâu như các ngươi cũng có gì là tính tình khiêm tốn? Còn không phải thừa dịp tuổi trẻ, đấu tranh vì tên tuổi, may mắn còn có thể được người nhà giàu thu làm tiểu thiếp. Nếu đợi đến lúc dung nhan già đi, số mệnh sẽ đi về đâu?”
Người đàn ông nói xong, nghiêm mặt. “Ta thế nhưng lại trúng mưu các ngươi, bị các ngươi kéo dài thời gian!”
Người đàn ông nói xong thì tiến đến bắt người.
Yên Vũ đẩy Mục Thanh Thanh ra, cầm lên bình hoa miệng nhỏ, bằng gốm sứ phang về phía đầu người đàn ông.
Bị người đàn ông nghiêng mình né qua, đánh một chưởng trên vai nàng, Yên Vũ lập tức loạng choạng vài bước ngã xuống.
“Yên Vũ!” Mục Thanh Thanh cực kỳ sợ hãi. “Nàng ấy chỉ là nha hoàn của ta, đại hiệp giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho nàng đi! Ta mới là hoa khôi của Lâm An!”
Yên Vũ nghe vậy liền chấn động.
Người đàn ông quét mắt liếc nàng ta một cái, thấy trên người nàng ăn mặc quả nhiên lộng lẫy hơn nhiều so với Yên Vũ.
Liền tiến lên chém tay lên gáy của Mục Thanh Thanh. Lúc Mục Thanh Thanh nhẹ nhàng ngã xuống thì bị hắn tiếp lấy.
“Đừng đi! Đứng lại!” Yên Vũ đứng lên khỏi mặt đất, muốn bổ nhào lên ngăn cản người đàn ông.
Người đàn ông lạnh lùng quay đầu lại. “Ta không giết nàng ta. Ngươi chuyển lời với Tuyên Thiệu, nếu muốn cứu người tình của hắn thì canh ba đêm mai một thân một mình đến miếu cổ ở ngoại thành.”
Tác giả :
Mặc Hàm Nguyên Bảo