Yên Vũ
Chương 29: Ta có thể không giết các ngươi
Yên Vũ vọt vào phòng chính, trong phòng không có bóng dáng của Mục Thanh Thanh. Nàng vứt hộp đồ ăn xuống, bước nhanh hai bước, vén lên bức rèm của phòng xí.
Thì thấy Mục Thanh Thanh đang xoa mắt lim dim ngái ngủ, ngồi dậy từ trên giường. “Muội đã trở lại, Yên Vũ.”
Lúc này Yên Vũ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mục Thanh Thanh thấy sắc mặt Yên Vũ không tốt, vội vàng đứng dậy. “Sao vậy? Ta vốn đang đợi muội về, nhưng hơi buồn ngủ, nghĩ nằm ở trên giường một chút, ai ngờ nằm xuống liền ngủ mất.”
“Ừ, không có việc gì. Đêm nay muội ngủ với tiểu thư, tiểu thư đừng sợ.” Yên Vũ xoay người đi tới phòng ngoài, nhặt hộp đồ ăn trên đất lên. “Không phải tiểu thư đói bụng sao, đến ăn cơm đi.”
Nghe thấy tiếng Mục Thanh Thanh mang giầy vào, vén bức rèm lên, đi tới phòng ngoài.
Nhưng ngay lúc này có nhiều tiếng động hơn. Nàng nghe được tiếng động vô cùng nhỏ đến từ trong viện.
Tinh thần Yên Vũ khẩn trương một trận, cất giọng hỏi: “Ai ở bên ngoài?”
Trong sân vắng vẻ không tiếng động, chỉ có tiếng vang của gió nhẹ phất qua lá cây.
Là nàng nghe lầm hay là có người lén tới gần?
Yên Vũ quay đầu lại liếc nhìn Mục Thanh Thanh một cái. Mục Thanh Thanh đang khẩn trương nhìn nàng.
“Yên Vũ, muội nghe thấy cái gì sao?” Trên mặt Mục Thanh Thanh đã hơi trở nên trắng. Nàng ta biết thính lực của Yên Vũ.
Yên Vũ gật đầu, nhấc chân chậm rãi đi về phía cửa.
Tinh thần càng tập trung cao độ, lỗ tai chú ý nghe tất cả động tĩnh ngoài sân. Hai người từ từ đi đến cửa phòng chính.
Trong viện không có một bóng người, chỉ có gió thổi chuyển động cây ngọc lan* cao cao, nhẹ nhàng lay động trong bóng đêm.
(*cây ngọc lan có tên tiếng Anh là Mangolia tree, các bạn tham khảo hình trên google nhé)
Mục Thanh Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Có thể là gió đó.”
Yên Vũ vẫn không nói, lòng vẫn chăm chú. Nhưng nếu lúc này ra ngoài sân kiểm tra thì có phần không sáng suốt. Nếu người nọ đang ngừng thở, núp ở chỗ tối không nhúc nhích tí nào, chẳng phải nàng đi ra ngoài là tự dâng mình tới cửa sao?
Yên Vũ trở tay nắm lấy mép cửa. “Ban đêm có gió, đóng cửa lại đi.”
Mục Thanh Thanh gật đầu, đang muốn đi giúp nàng.
Bỗng nhiên ánh sáng lạnh chợt loé lên, một thanh kiếm dài lạnh lẽo liền đặt trên cổ Mục Thanh Thanh.
Hai người hoảng sợ.
Mục Thanh Thanh run rẩy dựa vào người Yên Vũ.
Muốn la lên, nhưng phát hiện mình đã run rẩy đến nỗi không phát ra được tiếng.
Chuôi của thanh kiếm dài này đang được nắm trong bàn tay trắng ngần không tỳ vết.
Chủ nhân của bàn tay chậm rãi đi ra khỏi chỗ núp từ cánh cửa. Khuôn mặt trắng nõn, mày liễu, mắt hoa đào, mũi cao, môi mỏng.
Quả thật là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong*.
(*ngọc thụ lâm phong: Cat thấy có nhiều người dịch là ‘cây ngọc đón gió’ nhưng riêng Cat thấy để nguyên đọc xuôi tai hơn)
Môi đỏ thắm khẽ mở, người nọ nhẹ nhàng phun ra một câu: “Ngươi là hoa khôi?”
Mục Thanh Thanh đã run cầm cập không nói ra lời.
“Đừng la. Kiếm của ta mà trợt là mạng nhỏ của ngươi không còn nữa.”
Yên Vũ vội gật đầu. “Chúng tôi không la. Đại hiệp có thể thu kiếm lại hay không? Cực kỳ doạ người đó!”
Người nọ cười khẽ. “Người vừa rồi hỏi ‘ai ở bên ngoài’ là ngươi?”
Yên Vũ nhíu mày nhìn hắn. Ngay trước lúc hắn ra tay, nàng thế nhưng không phát giác ra hắn đã núp ở chỗ cửa.
“Đi vào!” Người nọ nhíu mày với hai người.
Yên Vũ đỡ Mục Thanh Thanh lui vào trong phòng.
Người nọ nhấc chân, dùng chân đóng cánh cửa lại ở sau lưng, lúc này mới trở tay thu kiếm lại.
Mục Thanh Thanh mở miệng muốn hét lên, bị Yên Vũ giơ tay bịt miệng lại.
Người đàn ông lạnh lùng âm hiểm nhìn Mục Thanh Thanh, khoé miệng cong lên, cười âm u.
Mục Thanh Thanh trợn to mắt nhìn Yên Vũ.
Yên Vũ lắc lắc đầu với nàng. “Chúng ta chỉ có một cái mạng, đừng mạo hiểm!”
Trong mắt người đàn ông hơi lộ ra chút tán thưởng, nhìn Yên Vũ, hừ lạnh một tiếng. “Không biết là người cứu các ngươi chạy nhanh hay là kiếm của ta nhanh?”
Mục Thanh Thanh run rẩy hơi gật gật đầu với Yên Vũ. Yên Vũ mới chậm rãi lấy tay trên mặt nàng ta ra.
“Các ngươi chỉ cần trả lời ta mấy vấn đề, ta liền cam đoan không giết các ngươi.” Người đàn ông nhíu mày, giọng nói lạnh lùng.
Nghe thấy giọng điệu lành lạnh của hắn, Mục Thanh Thanh vẫn không nhịn được rùng mình một cái.
“Ngươi là người giết Linh Lan tối hôm qua hả?” Yên Vũ bỗng nhiên mở miệng.
Thì thấy Mục Thanh Thanh đang xoa mắt lim dim ngái ngủ, ngồi dậy từ trên giường. “Muội đã trở lại, Yên Vũ.”
Lúc này Yên Vũ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mục Thanh Thanh thấy sắc mặt Yên Vũ không tốt, vội vàng đứng dậy. “Sao vậy? Ta vốn đang đợi muội về, nhưng hơi buồn ngủ, nghĩ nằm ở trên giường một chút, ai ngờ nằm xuống liền ngủ mất.”
“Ừ, không có việc gì. Đêm nay muội ngủ với tiểu thư, tiểu thư đừng sợ.” Yên Vũ xoay người đi tới phòng ngoài, nhặt hộp đồ ăn trên đất lên. “Không phải tiểu thư đói bụng sao, đến ăn cơm đi.”
Nghe thấy tiếng Mục Thanh Thanh mang giầy vào, vén bức rèm lên, đi tới phòng ngoài.
Nhưng ngay lúc này có nhiều tiếng động hơn. Nàng nghe được tiếng động vô cùng nhỏ đến từ trong viện.
Tinh thần Yên Vũ khẩn trương một trận, cất giọng hỏi: “Ai ở bên ngoài?”
Trong sân vắng vẻ không tiếng động, chỉ có tiếng vang của gió nhẹ phất qua lá cây.
Là nàng nghe lầm hay là có người lén tới gần?
Yên Vũ quay đầu lại liếc nhìn Mục Thanh Thanh một cái. Mục Thanh Thanh đang khẩn trương nhìn nàng.
“Yên Vũ, muội nghe thấy cái gì sao?” Trên mặt Mục Thanh Thanh đã hơi trở nên trắng. Nàng ta biết thính lực của Yên Vũ.
Yên Vũ gật đầu, nhấc chân chậm rãi đi về phía cửa.
Tinh thần càng tập trung cao độ, lỗ tai chú ý nghe tất cả động tĩnh ngoài sân. Hai người từ từ đi đến cửa phòng chính.
Trong viện không có một bóng người, chỉ có gió thổi chuyển động cây ngọc lan* cao cao, nhẹ nhàng lay động trong bóng đêm.
(*cây ngọc lan có tên tiếng Anh là Mangolia tree, các bạn tham khảo hình trên google nhé)
Mục Thanh Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Có thể là gió đó.”
Yên Vũ vẫn không nói, lòng vẫn chăm chú. Nhưng nếu lúc này ra ngoài sân kiểm tra thì có phần không sáng suốt. Nếu người nọ đang ngừng thở, núp ở chỗ tối không nhúc nhích tí nào, chẳng phải nàng đi ra ngoài là tự dâng mình tới cửa sao?
Yên Vũ trở tay nắm lấy mép cửa. “Ban đêm có gió, đóng cửa lại đi.”
Mục Thanh Thanh gật đầu, đang muốn đi giúp nàng.
Bỗng nhiên ánh sáng lạnh chợt loé lên, một thanh kiếm dài lạnh lẽo liền đặt trên cổ Mục Thanh Thanh.
Hai người hoảng sợ.
Mục Thanh Thanh run rẩy dựa vào người Yên Vũ.
Muốn la lên, nhưng phát hiện mình đã run rẩy đến nỗi không phát ra được tiếng.
Chuôi của thanh kiếm dài này đang được nắm trong bàn tay trắng ngần không tỳ vết.
Chủ nhân của bàn tay chậm rãi đi ra khỏi chỗ núp từ cánh cửa. Khuôn mặt trắng nõn, mày liễu, mắt hoa đào, mũi cao, môi mỏng.
Quả thật là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong*.
(*ngọc thụ lâm phong: Cat thấy có nhiều người dịch là ‘cây ngọc đón gió’ nhưng riêng Cat thấy để nguyên đọc xuôi tai hơn)
Môi đỏ thắm khẽ mở, người nọ nhẹ nhàng phun ra một câu: “Ngươi là hoa khôi?”
Mục Thanh Thanh đã run cầm cập không nói ra lời.
“Đừng la. Kiếm của ta mà trợt là mạng nhỏ của ngươi không còn nữa.”
Yên Vũ vội gật đầu. “Chúng tôi không la. Đại hiệp có thể thu kiếm lại hay không? Cực kỳ doạ người đó!”
Người nọ cười khẽ. “Người vừa rồi hỏi ‘ai ở bên ngoài’ là ngươi?”
Yên Vũ nhíu mày nhìn hắn. Ngay trước lúc hắn ra tay, nàng thế nhưng không phát giác ra hắn đã núp ở chỗ cửa.
“Đi vào!” Người nọ nhíu mày với hai người.
Yên Vũ đỡ Mục Thanh Thanh lui vào trong phòng.
Người nọ nhấc chân, dùng chân đóng cánh cửa lại ở sau lưng, lúc này mới trở tay thu kiếm lại.
Mục Thanh Thanh mở miệng muốn hét lên, bị Yên Vũ giơ tay bịt miệng lại.
Người đàn ông lạnh lùng âm hiểm nhìn Mục Thanh Thanh, khoé miệng cong lên, cười âm u.
Mục Thanh Thanh trợn to mắt nhìn Yên Vũ.
Yên Vũ lắc lắc đầu với nàng. “Chúng ta chỉ có một cái mạng, đừng mạo hiểm!”
Trong mắt người đàn ông hơi lộ ra chút tán thưởng, nhìn Yên Vũ, hừ lạnh một tiếng. “Không biết là người cứu các ngươi chạy nhanh hay là kiếm của ta nhanh?”
Mục Thanh Thanh run rẩy hơi gật gật đầu với Yên Vũ. Yên Vũ mới chậm rãi lấy tay trên mặt nàng ta ra.
“Các ngươi chỉ cần trả lời ta mấy vấn đề, ta liền cam đoan không giết các ngươi.” Người đàn ông nhíu mày, giọng nói lạnh lùng.
Nghe thấy giọng điệu lành lạnh của hắn, Mục Thanh Thanh vẫn không nhịn được rùng mình một cái.
“Ngươi là người giết Linh Lan tối hôm qua hả?” Yên Vũ bỗng nhiên mở miệng.
Tác giả :
Mặc Hàm Nguyên Bảo