Yên Vũ
Chương 13: Tửu lượng kém
Dù không nâng mắt nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào trên cổ tay nàng. Yên Vũ thêm trà, để ấm trà men sứ xanh xuống, rồi cung kính lui ra ngoài.
“Đợi một chút!”
Khi nàng lui đến cửa thì Lý công tử kia bỗng lên tiếng gọi nàng lại.
“Công tử còn có gì phân phó?” Trong lòng Yên Vũ khẽ động.
“Nghe nói giọng hát của Thanh Thanh tiểu thư là tuyệt nhất Lâm An, chẳng biết hôm nay tại hạ có may mắn được nghe không? Nhưng mà tay Thanh Thanh tiểu thư bị thương, vậy để cho tiếng đàn của tỳ nữ này làm bạn cũng diệu tai.” Lý công tử vuốt ve chén sứ xanh ở trong tay, chậm rãi nói.
“Cũng được.” Mục Thanh Thanh quay sang gật đầu với Yên Vũ.
Yên Vũ liền đi tới ngồi xuống phía sau đàn, nâng tay thử đàn. Ngón tay thon dài gảy huyền cầm, tiếng đàn du dương chảy xuôi theo đầu ngón tay. Nàng rất thích ca khúc này, là nàng dựa vào ngân nga của tiểu thư mà phổ thành.
Yên Vũ rất không hiểu vì sao tiểu thư biết hát nhưng không biết phổ nhạc, có lẽ đây là thiên phú trong truyền thuyết?
Mục Thanh Thanh phụ hoạ theo tiếng đàn, nhẹ nhàng hát: “Trời xanh chờ mưa bụi, mà thiếp đang đợi chàng. Khói bếp lượn lờ dâng lên, cách ngàn vạn dặm…”
Yên Vũ đàn, nhưng trong tai luôn luôn lưu ý động tĩnh của Lý công tử.
Rõ ràng sau khi Lý công tử nhìn thấy chiếc vòng vàng trên cổ tay nàng mới cố ý giữ nàng lại.
Chẳng lẽ Lý công tử này thật chính là con cá mà Tuyên Thiệu muốn câu?
Xong một bài hát, Lý công tử ra hiệu Yên Vũ ở bên cạnh tuỳ tiện đàn bài nào đó, không còn nói đuổi nàng đi, tiếp tục nhẹ giọng tán gẫu cùng Mục Thanh Thanh.
Tiếng đàn chưa dừng lại, Yên Vũ nghe được tiếng của Mục Thanh Thanh càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng yếu.
Nàng nghe được tiếng quần áo ma xát, đứng dậy đột ngột.
Ngẩng đầu liền thấy Lý công tử đã đi về phía nàng.
Mà Mục Thanh Thanh đã gục vào trên bàn, bất động.
Nàng còn nghe được tiếng hít thở ngắn dài của Mục Thanh Thanh, tâm trạng liền bình tĩnh, đứng dậy nói: “Lý công tử làm gì vậy?”
Lý công tử cho rằng nàng đang chuyên tâm đánh đàn, không ngờ nàng lại đột nhiên ngẩng đầu, vốn muốn đánh ngất nàng, lúc này đã bỏ lỡ thời cơ.
“Không có gì. Xem bộ dáng đánh đàn của ngươi đúng là còn muốn đẹp hơn tiểu thư nhà ngươi vài phần. Bằng không ngươi theo ta, thế nào?” Lý công tử lấy cây quạt trong tay khơi cằm của Yên Vũ.
Yên Vũ lui một bước. “Ngươi đã làm gì tiểu thư nhà ta?”
Lý công tử cười. “Không có gì. Chỉ là tiểu thư của ngươi tửu lượng kém.”
Khoé miệng Yên Vũ co rút. Trên bàn chỉ có trà ướp hoa thôi được không? Uống trà mà cũng uống đến tửu lượng chịu không nổi?
Bây giờ nàng đã xác định Lý công tử này thật sự có vấn đề. Nhưng trong Xuân Hoa lâu vô cùng ồn ào, tuy nói ở trong phòng bao phần lớn tiếng ồn đã bị chặn lại, nhưng đó là đối với người bình thường mà nói. Đối với thính giác nhạy bén của Yên Vũ mà nói, tiếng động bên tai giống như là đang đặt mình trong chợ rau rộn ràng nhốn nháo.
Người Tuyên Thiệu phái tới hiện giờ ở đâu? Người đó có chú ý tới Lý công tử không?
Nếu Lý công tử này muốn đoạt lấy chiếc vòng vàng, hại tính mạng nàng, người đó có thể khoanh tay đứng nhìn hay không?
Yên Vũ nhìn Lý công tử tới gần, nói: “Tuy Yên Vũ là tỳ nữ bên cạnh tiểu thư, nhưng giá chuộc thân thật không thấp!”
Vừa nói vừa lui về sau một bước.
“Không sao. Ngươi thấy công tử ta giống như là người không bỏ tiền ra nổi sao?” Lý công tử nói xong thì tới nắm lấy cổ tay Yên Vũ.
Yên Vũ lui về sau đến bên ngoài bức rèm, gật đầu nói: “Công tử nói cũng đúng. Nếu có thể được công tử chuộc thân, dĩ nhiên là tốt hơn nhiều so với ở Xuân Hoa lâu. Nếu công tử thật sự có ý này, không bằng đi nói rõ với má Từ đi.”
“Ta đương nhiên sẽ nói với má Từ. Hiện giờ, ngươi ngồi xuống đối ẩm với ta mấy chén mới là chính sự.” Lý công tử vẫn cứ đến gần nàng.
Yên Vũ nhìn Mục Thanh Thanh hôn mê gục trên bàn. “Nô tỳ cũng tửu lượng kém.”
Lý công tử khẽ nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn, tiến mạnh lên một bước, nhanh tay bịt miệng Yên Vũ lại, giơ tay đánh ngất nàng.
Tuy Yên Vũ không có võ công, nhưng thính giác quả thật rất nhạy. Tiếng quần áo ma xát, tiếng động thế nâng tay, nàng đều có thể nghe được rành mạch.
Cái chém tay Lý công tử đánh xuống bị nàng dựa vào trong ngực tránh thoát được. Chém tay bổ vào bả vai nàng, đau đến nỗi hai mắt nàng ứa lệ. Tiếng rên đau bị nuốt về trong bụng.
Lý công tử có vẻ không ngờ nàng có thể tránh thoát được chiêu thức của mình, để tay lên mạch của nàng, sờ sờ, xác định nàng không có võ công trong người, bỗng nhiên cười ngạc nhiên một tiếng. “Ngươi nha đầu này có chút thú vị.”
Dứt lời liền mang nàng, từ phòng bao lầu hai phá cửa sổ mà ra.
“Đợi một chút!”
Khi nàng lui đến cửa thì Lý công tử kia bỗng lên tiếng gọi nàng lại.
“Công tử còn có gì phân phó?” Trong lòng Yên Vũ khẽ động.
“Nghe nói giọng hát của Thanh Thanh tiểu thư là tuyệt nhất Lâm An, chẳng biết hôm nay tại hạ có may mắn được nghe không? Nhưng mà tay Thanh Thanh tiểu thư bị thương, vậy để cho tiếng đàn của tỳ nữ này làm bạn cũng diệu tai.” Lý công tử vuốt ve chén sứ xanh ở trong tay, chậm rãi nói.
“Cũng được.” Mục Thanh Thanh quay sang gật đầu với Yên Vũ.
Yên Vũ liền đi tới ngồi xuống phía sau đàn, nâng tay thử đàn. Ngón tay thon dài gảy huyền cầm, tiếng đàn du dương chảy xuôi theo đầu ngón tay. Nàng rất thích ca khúc này, là nàng dựa vào ngân nga của tiểu thư mà phổ thành.
Yên Vũ rất không hiểu vì sao tiểu thư biết hát nhưng không biết phổ nhạc, có lẽ đây là thiên phú trong truyền thuyết?
Mục Thanh Thanh phụ hoạ theo tiếng đàn, nhẹ nhàng hát: “Trời xanh chờ mưa bụi, mà thiếp đang đợi chàng. Khói bếp lượn lờ dâng lên, cách ngàn vạn dặm…”
Yên Vũ đàn, nhưng trong tai luôn luôn lưu ý động tĩnh của Lý công tử.
Rõ ràng sau khi Lý công tử nhìn thấy chiếc vòng vàng trên cổ tay nàng mới cố ý giữ nàng lại.
Chẳng lẽ Lý công tử này thật chính là con cá mà Tuyên Thiệu muốn câu?
Xong một bài hát, Lý công tử ra hiệu Yên Vũ ở bên cạnh tuỳ tiện đàn bài nào đó, không còn nói đuổi nàng đi, tiếp tục nhẹ giọng tán gẫu cùng Mục Thanh Thanh.
Tiếng đàn chưa dừng lại, Yên Vũ nghe được tiếng của Mục Thanh Thanh càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng yếu.
Nàng nghe được tiếng quần áo ma xát, đứng dậy đột ngột.
Ngẩng đầu liền thấy Lý công tử đã đi về phía nàng.
Mà Mục Thanh Thanh đã gục vào trên bàn, bất động.
Nàng còn nghe được tiếng hít thở ngắn dài của Mục Thanh Thanh, tâm trạng liền bình tĩnh, đứng dậy nói: “Lý công tử làm gì vậy?”
Lý công tử cho rằng nàng đang chuyên tâm đánh đàn, không ngờ nàng lại đột nhiên ngẩng đầu, vốn muốn đánh ngất nàng, lúc này đã bỏ lỡ thời cơ.
“Không có gì. Xem bộ dáng đánh đàn của ngươi đúng là còn muốn đẹp hơn tiểu thư nhà ngươi vài phần. Bằng không ngươi theo ta, thế nào?” Lý công tử lấy cây quạt trong tay khơi cằm của Yên Vũ.
Yên Vũ lui một bước. “Ngươi đã làm gì tiểu thư nhà ta?”
Lý công tử cười. “Không có gì. Chỉ là tiểu thư của ngươi tửu lượng kém.”
Khoé miệng Yên Vũ co rút. Trên bàn chỉ có trà ướp hoa thôi được không? Uống trà mà cũng uống đến tửu lượng chịu không nổi?
Bây giờ nàng đã xác định Lý công tử này thật sự có vấn đề. Nhưng trong Xuân Hoa lâu vô cùng ồn ào, tuy nói ở trong phòng bao phần lớn tiếng ồn đã bị chặn lại, nhưng đó là đối với người bình thường mà nói. Đối với thính giác nhạy bén của Yên Vũ mà nói, tiếng động bên tai giống như là đang đặt mình trong chợ rau rộn ràng nhốn nháo.
Người Tuyên Thiệu phái tới hiện giờ ở đâu? Người đó có chú ý tới Lý công tử không?
Nếu Lý công tử này muốn đoạt lấy chiếc vòng vàng, hại tính mạng nàng, người đó có thể khoanh tay đứng nhìn hay không?
Yên Vũ nhìn Lý công tử tới gần, nói: “Tuy Yên Vũ là tỳ nữ bên cạnh tiểu thư, nhưng giá chuộc thân thật không thấp!”
Vừa nói vừa lui về sau một bước.
“Không sao. Ngươi thấy công tử ta giống như là người không bỏ tiền ra nổi sao?” Lý công tử nói xong thì tới nắm lấy cổ tay Yên Vũ.
Yên Vũ lui về sau đến bên ngoài bức rèm, gật đầu nói: “Công tử nói cũng đúng. Nếu có thể được công tử chuộc thân, dĩ nhiên là tốt hơn nhiều so với ở Xuân Hoa lâu. Nếu công tử thật sự có ý này, không bằng đi nói rõ với má Từ đi.”
“Ta đương nhiên sẽ nói với má Từ. Hiện giờ, ngươi ngồi xuống đối ẩm với ta mấy chén mới là chính sự.” Lý công tử vẫn cứ đến gần nàng.
Yên Vũ nhìn Mục Thanh Thanh hôn mê gục trên bàn. “Nô tỳ cũng tửu lượng kém.”
Lý công tử khẽ nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn, tiến mạnh lên một bước, nhanh tay bịt miệng Yên Vũ lại, giơ tay đánh ngất nàng.
Tuy Yên Vũ không có võ công, nhưng thính giác quả thật rất nhạy. Tiếng quần áo ma xát, tiếng động thế nâng tay, nàng đều có thể nghe được rành mạch.
Cái chém tay Lý công tử đánh xuống bị nàng dựa vào trong ngực tránh thoát được. Chém tay bổ vào bả vai nàng, đau đến nỗi hai mắt nàng ứa lệ. Tiếng rên đau bị nuốt về trong bụng.
Lý công tử có vẻ không ngờ nàng có thể tránh thoát được chiêu thức của mình, để tay lên mạch của nàng, sờ sờ, xác định nàng không có võ công trong người, bỗng nhiên cười ngạc nhiên một tiếng. “Ngươi nha đầu này có chút thú vị.”
Dứt lời liền mang nàng, từ phòng bao lầu hai phá cửa sổ mà ra.
Tác giả :
Mặc Hàm Nguyên Bảo