Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần
Chương 67
Edit: A Li
Mà bấy giờ, đứng trước cửa hang tối tăm, Augus bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn lấy ra một chiếc đèn pin mini ngậm vào miệng, mặt khác im lặng đánh giá Tiểu Thương và nhóm người đang chuẩn bị chạy trốn kia.
Nơi này ngoài hắn và Tiểu Thương ra, còn nhóm người trước kia đều đã bỏ mạng, trong đó thậm chí có hai người ở đây làm bệnh nhân hai năm, còng tay còn chưa thể tháo xuống.
“Ở đây.” Đứng bên cạnh Augus là một người đàn ông trung niên, gã chỉ chỉ vào kẻ bị còng tay khóa chặt, giọng điệu lạnh lùng. Chỉ một động tác như vậy, biểu cảm của gã vốn thật bình thường nhưng cũng khiến cho người khác phải kiêng nể.
Augus đưa chìa khóa cho gã, gã cầm lấy rồi nhanh nhẹn mở còng tay cho người kia, sau đó cầm còng tay bỏ vào túi của mình.
“Chờ đã.” Cổ tay Augus đột nhiên bị người đàn ông đè lại.
Hắn ngẩng đầu, thấy gã ta mỉm cười nhìn hắn. Cổ tay hắn hơi động đậy, chân mày cũng chao.
“Đưa tôi.” Gã nói, sau đó dùng một lực dằn cổ tay Augus xuống, lấy còng tay từ túi áo đem ta. Tiếp theo, gã đoạt luôn chìa khóa từ tay Augus, bỏ vào trong túi của mình. Gã vỗ nhẹ bả vai Augus: “Đi thôi.”
Augus gật đầu, nhìn đám người và Tiểu Thương đằng kia.
Tự như mọi chuyện đều theo kế hoạch tiến hành, nhưng vì sao trong lòng vẫn cảm thấy bất an từng đợt?
Khoan đã…
Augus thầm nhẩm lại thành viên đã chốt sổ, rốt cuộc vẫn luôn cảm thấy có điểm gì đó không hợp lý. Gã đàn ông kia đã rời khỏi hắn, đi lên đầu hàng. Augus hơi nhẹ nhàng thở hắt ra, kéo một người bên cạnh qua, thấp giọng hỏi: “0852 đâu rồi?”
Người kia quay đầu nhìn hắn, lắc đầu: “Không rõ, có thể là không đến.” Vẻ mặt của y thật bình lặng, dường như y và 0852 không có quan hệ thân thiết gì.
Tự do trước mắt, anh em đồng minh cũng sẽ phút chốc sụp đổ. Những kẻ chỉ tìm nhau vì lợi ích, là những kẻ này. Không có được đáp án như mong muốn, Augus đành phải len qua đám người kia, gặp tên dẫn đầu, lạnh lùng hỏi: “0852 còn chưa xuất hiện, chờ nó không?”
Vừa dứt lời, tên đằng sau đột nhiên vươn một bàn tay, đẩy bả vai Augus: “Mày nói gì hả?”
Augus ngoảnh đầu trừng y, ánh mặt lạnh tựa băng.
“Không có gì.” Gã đàn ông mỉm cười với hắn. “0852 có chuyện, hôm nay chúng ta không chờ.” Nói xong bèn quan sát qua cái hang thông với thế giới bên ngoài, sau đó quay lại liếc nhìn Augus, thận trọng đi vào trong.
Cứ như vậy, từng người từng người lần lượt đi vào cửa hang. Thời gian trôi qua, tâm trạng Augus càng ngày càng căng thẳng.
“Sao rồi?” Tiểu Thương lặng lẽ di chuyển đến gần Augus, hỏi han.
Augus nhíu mày nhìn chằm chằm cửa hang: “Không ổn.”
“Ê, tới phiên mày. Tốc độ chút, đừng làm trễ nải thời gian.” Người đằng sau thấp giọng thúc hắn.
Từ góc nhìn của Augus không thấy tòa nhà bệnh viện, cũng không rõ tình hình bên đó đã xảy ra chuyện gì. Hắn không biết cảm giác trong lòng là gì, giống như bị một quả núi to đùng đè nặng, thể nào cũng chẳng nói ra. Là một loại hoang mang, ngờ vực.
Chẳng lẽ phía cô đã xảy ra trục trặc?
Không kịp nghĩ nhiều, Augus bị kẻ đằng sau đẩy vào cửa hang.
Hang động không sâu, mỗi người đi qua chỉ cần hai phút. Lần này trốn đi tổng cộng sáu người, nói cách khác, ngoại trừ người canh giữ là Tiểu Thương thì tính thêm Augus là bảy người, toàn bộ quá trình sẽ diễn ra không quá hai mươi phút.
Bên kia thế giới là một ngã tư đường rộng lớn. Nếu nửa đêm trên phố vắng bóng người, họ chỉ cần băng qua tường, xuyên qua rừng cây là có thể thành công trốn thoát. Hơn nữa, nếu quả thật có khả năng, trong vòng một giờ bọn họ cũng có thể quay lại bệnh viện tâm thần.
Chỉ có một giờ thôi, Augus âm thầm nắm chặt tay. Nếu lần này thành công, hắn có thể hoàn toàn thoát khỏi bệnh viện tâm thần, trở về cảnh đội. Nếu không thành công… hắn từ cửa hang nhảy ra, phủi phủi đất bám trên người xuống. Nếu không thành công, Augus quay đầu nhìn bức tường cao sững đằng sau, hắn sẽ chẳng biết mình ở đây đến bao giờ.
Vì che giấu thân phận, Augus không có thời gian nghĩ ngợi nhiều như vậy. Hiện tại hắn chỉ có thể bám sát đoàn người đằng trước, chạy tới rừng cây bên kia, trong đầu toàn là bao phủ bóng đêm.
Kỳ thực rừng cây này không có bảo vệ tuần tra, bảy người dùng tốc độ nhanh nhất để băng qua khu rừng, hơn nữa họ đã trông thấy bên kia rừng cây là hai chiếc xe thương vụ màu xám bạc.
“Ngừng!” Gã đàn ông dẫn đầu ra hiệu ‘cấm’, những người còn lại đều đứng tại chỗ, lấy gã làm trung tâm mà vây quanh tạo nên một vòng tròn.
Gã phất tay một cái, hai tên đàn ông đeo ba lô từ sau cùng hàng ngũ đi lên, đứng phía sau gã. Ba tên đồng loạt đi về hướng xe thương vụ, bốn người còn lại đứng tại rừng cây canh gác.
Từng khắc trôi qua, Augus ngồi xổm trên nền đất, gió lạnh không ngừng len lỏi qua cổ áo hắn, phả hơi buốt giá vào. Tim hắn luôn đập rất nhanh, tay cứ nắm chặt rồi buông, nắm chặt rồi buông.
Augus chưa từng rơi vào tình trạng hoảng hốt như thế.
Gần ba năm bố trí, trăm lường vạn lọc mới tìm ra một thời cơ hoàn mỹ nhất từ trước đến nay. Hắn nhìn đăm đăm vào vùng tối, mỗi một điểm hiện lên ánh sáng, hắn lại sợ bản thân đã bỏ lỡ cái gì.
Một phút, hai phút, nửa giờ đồng hồ.
Tim Augus càng lúc càng đập mạnh.
Trần Tống Mạn bên kia đã thất bại rồi? Cô đã gặp chuyện? Hắn đột nhiên nghĩ tới sự vắng mặt của 0852, mắt phải bỗng giật liên tục.
Bốn mươi phút sau, trong rừng cây vẫn không động tĩnh gì. Hai chiếc xe thương vụ từ khi ba tên đàn ông bước vào cũng không có dấu hiệu mở cửa.
Thời gian đã hẹn trôi qua hơn một giờ, không gian vẫn tối đen như cũ, ngã tư đường vắng lặng bóng người gần như khiến Augus buông xuôi hi vọng.
Bỗng lúc này, xe thương vụ có động tĩnh.
Augus lập tức ngẩng đầu, thấy cửa xe mở ra, tên đầu sỏ cùng hai tên đàn em lao xuống dưới, sau đó ráo riết chạy về bên này. Bốn người đứng ở rừng cây cũng vội vàng bật dậy, hộ tống gã đàn ông quay về con đường cũ.
Còn không đợi bọn họ chạy hai bước, chợt vòng ngoại tuyến tối tăm vang lên một tiếng gầm nhẹ sợ hãi: “Đại ca, có cảnh sát!”
Tên đầu sỏ nghe vậy, bước chân không hề ngừng, đầu quay mạnh về phía Augus, ánh mắt hung tợn ném về phía hắn như là muốn dùng dao đâm thẳng đối phương.
—
Không phải tự nhiên mà cảnh sát gọi Trần Tống Mạn tới.
Hiện giờ cô ngồi trong phòng bệnh của mình, tay chân gượng gạo ma sát vào nhau, ánh mắt nhìn bốn phía. Giang Hành ngồi đối diện cô, vẻ mặt u ám gần như dọa chết người.
Anh im lặng, cô càng không dám nói năng chi.
Anh nhìn cô gái nhỏ đang không dám ngẩng đầu, hận không thể dùng cây nội soi xem thử sọ não cô rốt cuộc đã chứa những mưu tính gì. Vừa rồi nếu không phải anh luôn tận lực kéo dài thời gian để cánh bảo vệ tuồn người từ đằng sau phòng Augus leo cửa sổ vào, thừa dịp phạm nhân không chú ý đã tóm y thì giờ này Trần Tống Mạn vẫn còn trong nguy hiểm.
Giang Hành cũng không biết, trò kìm kẹp con tin khôi hài này là tiền đề cho cuộc đào thoát từ một nơi khác.
Nhớ tới tình hình ban nãy, không, Giang Hành đã tự nhủ với lòng, đừng nghĩ thêm chuyện gì bất trắc. Bởi anh sợ một phút lo sợ sẽ không bình tĩnh đánh lạc hướng y mà trực tiếp nhào tới cướp người.
Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm cô, thong thả mà có chút đau đớn. Anh nhắm mắt lại, đến khi mở mắt thì trong lòng đã bình thản như không.
“Trần Tống Mạn, em xem anh là gì?” Giọng nói của anh có chút khàn khàn, vừa rồi để kéo dài thời gian mà anh nói không ngừng nghỉ, nay cổ họng có hơi rát.
Anh rõ ràng thấy được cảnh sát ập tới bắt phạm nhân đi, Trần Tống Mạn kích động nhìn đồng hồ trên tường liếc mắt một cái, tiếp theo nhanh chóng đuổi theo cảnh sát Lương đang áp giải phạm nhân.
Nhìn cô bị bảo vệ ngăn lại, muốn nói cái gì nhưng không thể ở trước mặt mọi người nói, chỉ dám dùng khẩu hình để diễn đạt. Ngay tức khắc, Giang Hành nảy sinh hoài nghi. Anh không bộc lộ ra mà bước lên đằng trước, gọi tên cảnh sát Lương và kéo Trần Tống Mạn xuyên qua đám người để đến trước mặt ông ấy.
Anh thấy Trần Tống Mạn nhanh như bay, nhỏ giọng, thở hổn hển nói: “Nhanh lên, bọn họ sẽ bỏ trốn đêm nay,” cô phát âm không kịp thở. “Phía sau viện, hướng đông nam ngay cây cổ thụ rẽ vào sẽ có một cửa hang, bọn họ ở đó!”
Thần sắc cảnh sát Lương liền trở nên nghiêm túc: “Mấy giờ bắt đầu?”
Trần Tống Mạn nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường: “Hai giờ.”
Cảnh sát Lương ngẩng đầu nhìn lên, kim phút nghiễm nhiên đã qua một nửa.
Ông ta biết đây là kế hoạch của Augus, lúc này đã cầm bộ đàm gọi chi viện và bố trí nhiệm vụ. Trần Tống Mạn vừa quay đầu đã thấy hai mắt tối đen, sau đó cổ tay cô bị nắm chặt, Giang Hành mạnh bạo kéo vào phòng bệnh một phen.
Động tác của anh có phần thô bạo. Thế cho nên lúc ngồi trên giường, Trần Tống Mạn vẫn còn cảm thấy đau tay.
“Em giỏi lắm phải không? Trần Tống Mạn, em cho rằng em là thiên tài?” Giang Hành đùng đùng nổi giận, giọng điệu cũng mất bình tĩnh hơn mọi khi. “Tại sao không nói cho anh biết? Em biết mình đem tính mạng ra đùa giỡn hay không?”
Anh chỉ vào mảnh thủy tinh trên nền nhà, chân mày nhíu chặt, ánh mắt như bùng cháy. Trần Tống Mạn có cảm giác ngồi trên đống lửa, cô kìm không được mà lui về sau, rụt người. Nhưng cô không oán than. Những chuyện này đều do cô tìm tới.
Trần Tống Mạn giương mắt nhìn về phía Giang Hành, cô chỉ thấy đôi mắt anh tràn đầy niềm thất vọng. Cổ họng cô giống như nghẽn lại, một câu cũng chẳng thể nói ra.
Giang Hành đứng lên, nhìn cô từ trên cao xuống.
“Đến nước này em vẫn giấu mọi chuyện để lừa gạt anh, Trần Tống Mạn.” Giang Hành hít sâu một hơi, xoay người hướng cửa ngoài đi đến. Bóng lưng anh không còn cao ngất, thẳng tắp như ngày nào.
“Anh mệt mỏi rồi.”
Một câu đủ đem cô nhốt vào địa ngục.
Giang Hành quay đầu bỏ đi, thậm chí còn không nhìn cô lần nữa.
Mười ngày sau, Trần Tống Mạn xuất viện, một mình.
Cô hít thở thật sâu, ngước mặt nhìn ánh dương sáng chói.
Ánh mặt trời thật chói mắt cô, bằng không cô cũng sẽ không ngẩng lên một cái, nước mắt đầm đìa.
Mà bấy giờ, đứng trước cửa hang tối tăm, Augus bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn lấy ra một chiếc đèn pin mini ngậm vào miệng, mặt khác im lặng đánh giá Tiểu Thương và nhóm người đang chuẩn bị chạy trốn kia.
Nơi này ngoài hắn và Tiểu Thương ra, còn nhóm người trước kia đều đã bỏ mạng, trong đó thậm chí có hai người ở đây làm bệnh nhân hai năm, còng tay còn chưa thể tháo xuống.
“Ở đây.” Đứng bên cạnh Augus là một người đàn ông trung niên, gã chỉ chỉ vào kẻ bị còng tay khóa chặt, giọng điệu lạnh lùng. Chỉ một động tác như vậy, biểu cảm của gã vốn thật bình thường nhưng cũng khiến cho người khác phải kiêng nể.
Augus đưa chìa khóa cho gã, gã cầm lấy rồi nhanh nhẹn mở còng tay cho người kia, sau đó cầm còng tay bỏ vào túi của mình.
“Chờ đã.” Cổ tay Augus đột nhiên bị người đàn ông đè lại.
Hắn ngẩng đầu, thấy gã ta mỉm cười nhìn hắn. Cổ tay hắn hơi động đậy, chân mày cũng chao.
“Đưa tôi.” Gã nói, sau đó dùng một lực dằn cổ tay Augus xuống, lấy còng tay từ túi áo đem ta. Tiếp theo, gã đoạt luôn chìa khóa từ tay Augus, bỏ vào trong túi của mình. Gã vỗ nhẹ bả vai Augus: “Đi thôi.”
Augus gật đầu, nhìn đám người và Tiểu Thương đằng kia.
Tự như mọi chuyện đều theo kế hoạch tiến hành, nhưng vì sao trong lòng vẫn cảm thấy bất an từng đợt?
Khoan đã…
Augus thầm nhẩm lại thành viên đã chốt sổ, rốt cuộc vẫn luôn cảm thấy có điểm gì đó không hợp lý. Gã đàn ông kia đã rời khỏi hắn, đi lên đầu hàng. Augus hơi nhẹ nhàng thở hắt ra, kéo một người bên cạnh qua, thấp giọng hỏi: “0852 đâu rồi?”
Người kia quay đầu nhìn hắn, lắc đầu: “Không rõ, có thể là không đến.” Vẻ mặt của y thật bình lặng, dường như y và 0852 không có quan hệ thân thiết gì.
Tự do trước mắt, anh em đồng minh cũng sẽ phút chốc sụp đổ. Những kẻ chỉ tìm nhau vì lợi ích, là những kẻ này. Không có được đáp án như mong muốn, Augus đành phải len qua đám người kia, gặp tên dẫn đầu, lạnh lùng hỏi: “0852 còn chưa xuất hiện, chờ nó không?”
Vừa dứt lời, tên đằng sau đột nhiên vươn một bàn tay, đẩy bả vai Augus: “Mày nói gì hả?”
Augus ngoảnh đầu trừng y, ánh mặt lạnh tựa băng.
“Không có gì.” Gã đàn ông mỉm cười với hắn. “0852 có chuyện, hôm nay chúng ta không chờ.” Nói xong bèn quan sát qua cái hang thông với thế giới bên ngoài, sau đó quay lại liếc nhìn Augus, thận trọng đi vào trong.
Cứ như vậy, từng người từng người lần lượt đi vào cửa hang. Thời gian trôi qua, tâm trạng Augus càng ngày càng căng thẳng.
“Sao rồi?” Tiểu Thương lặng lẽ di chuyển đến gần Augus, hỏi han.
Augus nhíu mày nhìn chằm chằm cửa hang: “Không ổn.”
“Ê, tới phiên mày. Tốc độ chút, đừng làm trễ nải thời gian.” Người đằng sau thấp giọng thúc hắn.
Từ góc nhìn của Augus không thấy tòa nhà bệnh viện, cũng không rõ tình hình bên đó đã xảy ra chuyện gì. Hắn không biết cảm giác trong lòng là gì, giống như bị một quả núi to đùng đè nặng, thể nào cũng chẳng nói ra. Là một loại hoang mang, ngờ vực.
Chẳng lẽ phía cô đã xảy ra trục trặc?
Không kịp nghĩ nhiều, Augus bị kẻ đằng sau đẩy vào cửa hang.
Hang động không sâu, mỗi người đi qua chỉ cần hai phút. Lần này trốn đi tổng cộng sáu người, nói cách khác, ngoại trừ người canh giữ là Tiểu Thương thì tính thêm Augus là bảy người, toàn bộ quá trình sẽ diễn ra không quá hai mươi phút.
Bên kia thế giới là một ngã tư đường rộng lớn. Nếu nửa đêm trên phố vắng bóng người, họ chỉ cần băng qua tường, xuyên qua rừng cây là có thể thành công trốn thoát. Hơn nữa, nếu quả thật có khả năng, trong vòng một giờ bọn họ cũng có thể quay lại bệnh viện tâm thần.
Chỉ có một giờ thôi, Augus âm thầm nắm chặt tay. Nếu lần này thành công, hắn có thể hoàn toàn thoát khỏi bệnh viện tâm thần, trở về cảnh đội. Nếu không thành công… hắn từ cửa hang nhảy ra, phủi phủi đất bám trên người xuống. Nếu không thành công, Augus quay đầu nhìn bức tường cao sững đằng sau, hắn sẽ chẳng biết mình ở đây đến bao giờ.
Vì che giấu thân phận, Augus không có thời gian nghĩ ngợi nhiều như vậy. Hiện tại hắn chỉ có thể bám sát đoàn người đằng trước, chạy tới rừng cây bên kia, trong đầu toàn là bao phủ bóng đêm.
Kỳ thực rừng cây này không có bảo vệ tuần tra, bảy người dùng tốc độ nhanh nhất để băng qua khu rừng, hơn nữa họ đã trông thấy bên kia rừng cây là hai chiếc xe thương vụ màu xám bạc.
“Ngừng!” Gã đàn ông dẫn đầu ra hiệu ‘cấm’, những người còn lại đều đứng tại chỗ, lấy gã làm trung tâm mà vây quanh tạo nên một vòng tròn.
Gã phất tay một cái, hai tên đàn ông đeo ba lô từ sau cùng hàng ngũ đi lên, đứng phía sau gã. Ba tên đồng loạt đi về hướng xe thương vụ, bốn người còn lại đứng tại rừng cây canh gác.
Từng khắc trôi qua, Augus ngồi xổm trên nền đất, gió lạnh không ngừng len lỏi qua cổ áo hắn, phả hơi buốt giá vào. Tim hắn luôn đập rất nhanh, tay cứ nắm chặt rồi buông, nắm chặt rồi buông.
Augus chưa từng rơi vào tình trạng hoảng hốt như thế.
Gần ba năm bố trí, trăm lường vạn lọc mới tìm ra một thời cơ hoàn mỹ nhất từ trước đến nay. Hắn nhìn đăm đăm vào vùng tối, mỗi một điểm hiện lên ánh sáng, hắn lại sợ bản thân đã bỏ lỡ cái gì.
Một phút, hai phút, nửa giờ đồng hồ.
Tim Augus càng lúc càng đập mạnh.
Trần Tống Mạn bên kia đã thất bại rồi? Cô đã gặp chuyện? Hắn đột nhiên nghĩ tới sự vắng mặt của 0852, mắt phải bỗng giật liên tục.
Bốn mươi phút sau, trong rừng cây vẫn không động tĩnh gì. Hai chiếc xe thương vụ từ khi ba tên đàn ông bước vào cũng không có dấu hiệu mở cửa.
Thời gian đã hẹn trôi qua hơn một giờ, không gian vẫn tối đen như cũ, ngã tư đường vắng lặng bóng người gần như khiến Augus buông xuôi hi vọng.
Bỗng lúc này, xe thương vụ có động tĩnh.
Augus lập tức ngẩng đầu, thấy cửa xe mở ra, tên đầu sỏ cùng hai tên đàn em lao xuống dưới, sau đó ráo riết chạy về bên này. Bốn người đứng ở rừng cây cũng vội vàng bật dậy, hộ tống gã đàn ông quay về con đường cũ.
Còn không đợi bọn họ chạy hai bước, chợt vòng ngoại tuyến tối tăm vang lên một tiếng gầm nhẹ sợ hãi: “Đại ca, có cảnh sát!”
Tên đầu sỏ nghe vậy, bước chân không hề ngừng, đầu quay mạnh về phía Augus, ánh mắt hung tợn ném về phía hắn như là muốn dùng dao đâm thẳng đối phương.
—
Không phải tự nhiên mà cảnh sát gọi Trần Tống Mạn tới.
Hiện giờ cô ngồi trong phòng bệnh của mình, tay chân gượng gạo ma sát vào nhau, ánh mắt nhìn bốn phía. Giang Hành ngồi đối diện cô, vẻ mặt u ám gần như dọa chết người.
Anh im lặng, cô càng không dám nói năng chi.
Anh nhìn cô gái nhỏ đang không dám ngẩng đầu, hận không thể dùng cây nội soi xem thử sọ não cô rốt cuộc đã chứa những mưu tính gì. Vừa rồi nếu không phải anh luôn tận lực kéo dài thời gian để cánh bảo vệ tuồn người từ đằng sau phòng Augus leo cửa sổ vào, thừa dịp phạm nhân không chú ý đã tóm y thì giờ này Trần Tống Mạn vẫn còn trong nguy hiểm.
Giang Hành cũng không biết, trò kìm kẹp con tin khôi hài này là tiền đề cho cuộc đào thoát từ một nơi khác.
Nhớ tới tình hình ban nãy, không, Giang Hành đã tự nhủ với lòng, đừng nghĩ thêm chuyện gì bất trắc. Bởi anh sợ một phút lo sợ sẽ không bình tĩnh đánh lạc hướng y mà trực tiếp nhào tới cướp người.
Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm cô, thong thả mà có chút đau đớn. Anh nhắm mắt lại, đến khi mở mắt thì trong lòng đã bình thản như không.
“Trần Tống Mạn, em xem anh là gì?” Giọng nói của anh có chút khàn khàn, vừa rồi để kéo dài thời gian mà anh nói không ngừng nghỉ, nay cổ họng có hơi rát.
Anh rõ ràng thấy được cảnh sát ập tới bắt phạm nhân đi, Trần Tống Mạn kích động nhìn đồng hồ trên tường liếc mắt một cái, tiếp theo nhanh chóng đuổi theo cảnh sát Lương đang áp giải phạm nhân.
Nhìn cô bị bảo vệ ngăn lại, muốn nói cái gì nhưng không thể ở trước mặt mọi người nói, chỉ dám dùng khẩu hình để diễn đạt. Ngay tức khắc, Giang Hành nảy sinh hoài nghi. Anh không bộc lộ ra mà bước lên đằng trước, gọi tên cảnh sát Lương và kéo Trần Tống Mạn xuyên qua đám người để đến trước mặt ông ấy.
Anh thấy Trần Tống Mạn nhanh như bay, nhỏ giọng, thở hổn hển nói: “Nhanh lên, bọn họ sẽ bỏ trốn đêm nay,” cô phát âm không kịp thở. “Phía sau viện, hướng đông nam ngay cây cổ thụ rẽ vào sẽ có một cửa hang, bọn họ ở đó!”
Thần sắc cảnh sát Lương liền trở nên nghiêm túc: “Mấy giờ bắt đầu?”
Trần Tống Mạn nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường: “Hai giờ.”
Cảnh sát Lương ngẩng đầu nhìn lên, kim phút nghiễm nhiên đã qua một nửa.
Ông ta biết đây là kế hoạch của Augus, lúc này đã cầm bộ đàm gọi chi viện và bố trí nhiệm vụ. Trần Tống Mạn vừa quay đầu đã thấy hai mắt tối đen, sau đó cổ tay cô bị nắm chặt, Giang Hành mạnh bạo kéo vào phòng bệnh một phen.
Động tác của anh có phần thô bạo. Thế cho nên lúc ngồi trên giường, Trần Tống Mạn vẫn còn cảm thấy đau tay.
“Em giỏi lắm phải không? Trần Tống Mạn, em cho rằng em là thiên tài?” Giang Hành đùng đùng nổi giận, giọng điệu cũng mất bình tĩnh hơn mọi khi. “Tại sao không nói cho anh biết? Em biết mình đem tính mạng ra đùa giỡn hay không?”
Anh chỉ vào mảnh thủy tinh trên nền nhà, chân mày nhíu chặt, ánh mắt như bùng cháy. Trần Tống Mạn có cảm giác ngồi trên đống lửa, cô kìm không được mà lui về sau, rụt người. Nhưng cô không oán than. Những chuyện này đều do cô tìm tới.
Trần Tống Mạn giương mắt nhìn về phía Giang Hành, cô chỉ thấy đôi mắt anh tràn đầy niềm thất vọng. Cổ họng cô giống như nghẽn lại, một câu cũng chẳng thể nói ra.
Giang Hành đứng lên, nhìn cô từ trên cao xuống.
“Đến nước này em vẫn giấu mọi chuyện để lừa gạt anh, Trần Tống Mạn.” Giang Hành hít sâu một hơi, xoay người hướng cửa ngoài đi đến. Bóng lưng anh không còn cao ngất, thẳng tắp như ngày nào.
“Anh mệt mỏi rồi.”
Một câu đủ đem cô nhốt vào địa ngục.
Giang Hành quay đầu bỏ đi, thậm chí còn không nhìn cô lần nữa.
Mười ngày sau, Trần Tống Mạn xuất viện, một mình.
Cô hít thở thật sâu, ngước mặt nhìn ánh dương sáng chói.
Ánh mặt trời thật chói mắt cô, bằng không cô cũng sẽ không ngẩng lên một cái, nước mắt đầm đìa.
Tác giả :
Huyền Nghi