Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần
Chương 53
Sau khi kiểm tra xong, Hoàng Nhạc khôn khéo ra hiệu chúng y tá rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian riêng cho đôi nam nữ kia. Trước khi đi, y còn đem theo di động của Giang Hành, tránh việc bọn họ bị quấy rầy.
Giờ phút này mi mắt cô nặng trĩu, vừa mới nhìn xung quanh một vòng, liền mệt mỏi khép mắt lại.
Một lát sau, không khí trong phòng trở nên yên tĩnh. Tuy nhiên cô cũng không mở mắt ra, bởi vì cô cảm giác được đó là một hơi thở thân quen.
Loại hơi thở này khiến cô an lòng.
Trước lúc cô hôn mê, lúc cô nằm trong mộng, hình bóng anh vẫn không ngừng hiện lên trong tâm trí cô. Cuối cùng anh kéo cô quay về với cuộc sống thực. Nếu không phải anh, có lẽ cô đã mãi mãi ngủ yên trong giấc mơ thật dài, chẳng muốn tỉnh dậy nữa.
Lúc Hoàng Nhạc đi khỏi, Giang Hành lẳng lặng ngồi ở bên giường, một tiếng cũng không than. Anh nhớ tới mình đợi ngoài phòng mổ hơn bảy giờ, bác sĩ mới ra khỏi phòng, nói chuyện với anh.
“Tay trái trật khớp, xương bánh chè đùi phải vỡ vụn, cẳng chân bị gãy xương. Sau gáy có máu bầm, nhưng cũng không quá trầm trọng, chỉ cần ngơi một thời gian sẽ hết. Nhưng đáng lưu ý là mấy chỗ gãy xương, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt. Hơn nữa trên người cũng có nhiều vết trầy xước.”
Từng lời từng lời rơi vào tai anh, giống như lấy búa tạ đập vào trong lòng. Nhiều thương tích như vậy, nhưng cô vẫn kiên trì chờ người đến cứu. Hẳn suốt thời gian đó đã phải chịu rất nhiều tuyệt vọng, khổ đau, anh gần như cảm nhận được hết. Chỉ cần nhớ tới, Giang Hành sẽ không thở nổi.
“Ngoài ra, lúc bệnh nhân lâm vào hôn mê…” Nói đoạn, bác sĩ ngập ngừng giây lát. “Ý chí sinh tồn của bệnh nhân yếu dần.”
“Anh bảo sao?” Giang Hành vốn luôn im lặng đột ngột ngẩng đầu lên, tay ghì mạnh bả vai của bác sĩ, đôi con ngươi hung tợn đến nỗi muốn đem bác sĩ nuốt sống.
Bác sĩ vốn đã quen nhìn thấy người nhà bệnh nhân kích động, cơ bản không bị dọa dẫm gì nhiều, y chỉ bình tĩnh giải thích: “Bệnh nhân có tiền sử tâm thần, cho nên khi hôn mê thì não bộ trở nên sinh động hơn người khác. Về phương diện này anh là chuyên gia nên cũng hiểu mà, cô ấy đang không muốn tỉnh lại.”
“Không phải chỉ đơn giản hôn mê ư?” Hoàng Nhạc đứng một bên giật thót, vội vàng kéo vị bác sĩ sang một bên hỏi han. “Làm sao lại… như vậy?”
Bác sĩ nâng nhẹ gọng kính: “Hai anh chuyên khoa tâm thần, so với tôi thì biết nhiều hơn chứ. Nhưng theo tôi thì áp lực tinh thần quá lớn đè nặng bệnh nhân suốt một thời gian dài, lần này hôn mê tạo cơ hội cho bệnh nhân trút bỏ, cho nên cô ấy chỉ muốn ngủ luôn.”
Y tá đứng cạnh liền đưa bệnh án cho bác sĩ. Y đưa tay cầm lấy, ký vào tờ giấy rồi tháo xuống khẩu tranh: “Chốc nữa bệnh nhân được đưa vào phòng bệnh, các anh có thể vào xem tình hinh. Gọi cô ấy tỉnh lại, càng tỉnh sớm một chút, thân thể càng hồi phục tốt hơn.”
Nói xong y bèn quay người rời đi.
Giang Hành lẳng lặng bước theo xe Trần Tống Mạn, không nói lời nào.
Buổi sáng, anh còn cùng cô ở trong công viên, đứng ở con đường nhỏ. Anh nhìn sợi tóc mềm mại phiêu đãng ở không trung, khuôn mặt ửng hồng nhỏ nhắn vẫn đang cười với anh, nhưng sao bây giờ lại thành ra như vậy?
Anh nhìn cô gái bị quấn băng trắng nằm trên xe, bùn đất trên mặt tẩy rửa sạch tươm, càng để lộ những miệng vết thương đáng sợ. Cô gái vốn trắng trẻo, nõn nà giờ đã người không ra người, quỷ không ra quỷ, sức sống cũng gần như lụi tàn.
Giang Hành thả lỏng tay, nhẹ nhàng đặt lên vầng trán của Trần Tống Mạn. Đáy mắt lạnh băng hàm chứa đầy đau đớn.
Nhất định phải tỉnh lại,
Cô gái của anh.
Giây phút này, Giang Hành ngồi bên giường cùa Trần Tống Mạn, ánh mắt nhìn từ đỉnh đầu quấn băng gạc rồi chuyển đến bắp đùi. Trần Tống Mạn cảm nhận được tầm mắt nóng rực chuyển động trên cơ thể mình, nhưng xung quanh vẫn yên tĩnh như vậy, không có âm thanh.
Rốt cuộc, Trần Tống Mạn nhịn không được nữa, dùng hết sức mở mắt ra. Cô thấy Giang Hành đang nhìn chằm chằm đùi cô, trong lòng bỗng dâng lên một cơn giận nào đó, không rõ nguyên nhân. Cô toan muốn gượng dậy.
“Anh—!” Vừa mấp máy ra tiếng, Giang Hành vội quay đầu nhìn về phía cô, rồi đem cô nằm trên giường bệnh. Thấy Giang Hành phản ứng như vậy, Trần Tống Mạn càng thêm tin vào nhận định của mình.
Vì không có gì ngăn lại, hai hốc mắt cô đỏ hoe, nước mắt chậm rãi tuôn xuống. Dòng lệ nương theo gò má, chảy lên gối đầu.
Giang Hành nhìn cô, sắc mặt càng thêm tối tăm.
Lúc nước mắt cô rơi xuống, thậm chí anh còn không dám rời tay. Ngón tay thuôn gầy nắm lấy tấm chăn, vải dệt màu lam bị siết chặt, tạo thành những nếp nhăn nhàu nhĩ.
“Em trách anh sao?” Cô đang trách anh, trách anh đã đánh thức cô khỏi cơn mộng đẹp?
Trần Tống Mạn bất đắc dĩ nhắm mắt, giọng điệu u buồn: “Chuyện cũng đã rồi.”
Trong đầu Giang Hành chợt có một dòng suy nghĩ lướt qua: Em trách móc anh, em không hi vọng em sẽ tỉnh dậy, em không hi vọng sẽ nhìn thấy anh.
Bao nhiêu sự nỗ lực từ trước đến nay, chỉ vì bảy giờ mộng mị, tất cả đều như dã tràng xe cát biển Đông?
“Em hối hận.” Giang Hành khép mắt, trong lòng âm ỉ đau. Nơi nào đó đau đến mức khiến anh không còn sức lực nữa, chỉ ngồi trên giường. Bóng lưng cương trực của anh vẫn thẳng tắp. Hai đấm không ngừng nắm lại, mở ra. Nắm lại, mở ra…
Trần Tống Mạn thở dài: “Không phải em hối hận.” Toàn thân cô không nơi nào cử động được, cố một chút vẫn đơ như cũ. Trần Tống Mạn tiếp tục thở dài. “Em đã sớm nhận ra.”
Đã sớm?
Đôi con ngươi của anh đột nhiên nổi lên gió lốc, lại có một chút khó ngờ nhìn về phía Trần Tống Mạn.
Em muốn rời khỏi anh sớm ư? Hoặc có thể nói, cho đến bây giờ em không hề hạ quyết tâm để kề vai sát cánh với anh.
“Đó là kết quả thường gặp nhất. Thời điểm mà em ngã khuỵu trên đất cũng đã tính đến đường thảm nhất trên đời. Nhưng em không nghĩ ra mọi thứ lại đi theo hướng như thế, nhất thời không thông suốt được.” Cô thở dài, giọng nghe buồn buồn.
Giang Hành sửng sốt hỏi lại: “Em nói sao?”
Trần Tống Mạn miễng cưỡng nói: “Anh không cần phải chịu khổ để yêu một người tàn tật như em đâu, đừng quan tâm em nữa.” Khi cô thốt ra những lời này, tim đập kịch liệt, ngay cả da đầu cũng run run.
Biểu cảm của anh đầy khó hiểu: “Em tàn tật chỗ nào?”
Trần Tống Mạn cũng thấy có hơi kỳ lạ: “Đùi em. Đùi em bị gãy rồi đúng chứ?”
Giang Hành dở khóc dở cười: “Tại sao em phán đoán mình bị gãy chân?”
Ơ?
Chẳng lẽ bản thân vẫn bình an vô sự?
Nghĩ đến đây, Trần Tống Mạn sốt ruột nói: “Lúc anh ngồi cạnh giường nhìn chằm chặp vào đùi em bằng vẻ mặt đầy đau đớn, em đã nghĩ phen này em xong thật rồi…”
“Em đừng lo.” Giang Hành vỗ vỗ vào lớp thạch cao bên ngoài. “Chân em tuy rằng nghiêm trọng nhưng sẽ không bị tàn phế.”
Anh nhìn về phía cô, trong đầu đột nhiên lóe lên một trăn trở: “Vừa nãy những điều em nói là nói về chuyện này?”
“Đúng vậy.” Trần Tống Mạn hoang mang nhìn Giang Hành, “nhưng đã khiến anh hiểu lầm gì đó?”
Cho nên cô đã không nói cô muốn rời khởi anh.
Đột nhiên Giang Hành nảy sinh một loại xúc động, giống như anh là một đứa bé nhảy cẫng lên vì vui mừng. Hiểu lầm được hóa giải, nét mặt của anh cũng trở nên ôn hòa hơn. Nghe được sự cười cợt trong câu nói của cô, Giang Hành cũng không hề xấu hổ. Anh đưa tay vuốt ve lưng cô.
Trần Tống Mạn toan mỉm cười, nhưng cô chợt phát hiện ra môi vừa nhếch đã đau muốn thấu xương.
“Đừng lộn xộn.” Giang Hành cúi người nâng cằm Trần Tống Mạn. “Môi em đều bị em cắn nát, hiện tại máu bầm vẫn chưa tan, không nên nhếch miệng.”
Trần Tống Mạn ngoan ngoãn khép môi, yên lặng nhìn gương mặt to đùng của anh trước mắt mình. Anh vẫn còn mặc áo màu lam nhạt lúc sáng, cổ áo cởi bỏ hai nút. Tuy rằng che giấu tốt lắm, nhưng sâu trên gương mặt kia vẫn toát lên những sự mệt mỏi không nói thành lời. Rõ ràng chỉ vừa trải qua một cơn mộng mị, mà dường như đã cách một khoảng thời gian thật dài.
Cơn mơ kia vô cùng chân thật, có cha cô, có cô, nhưng không có Giang Hành. Cho nên gian phòng lớn vừa thân quen vừa xa lạ ấy vốn không phải nhà của cô. Trần Tống Mạn luôn luôn biết, mình đối với Giang Hành luôn làm nũng và dựa dẫm anh. Loại suy nghĩ này từng khiến cô thay vì lựa chọn đối diện tình cảm của anh thì lại quyết định trốn tránh. Tuy nhiên, khoảng thời gian cô trốn tránh ấy đã giúp cô nghĩ thông một số việc. Bản chất của tình yêu vốn đã là một loại quan hệ dựa dẫm.
Hai người tựa vào nhau, nhìn vẫn thấy nhớ, gặp nhau rồi không muốn rời xa. Nếu nói cô không yêu anh, thì chính là dối lòng. Vì vậy cô đã bất chấp mọi thứ.
Anh không sợ, cô còn sợ cái gì đây?
Lúc cô nhìn sâu vào tình cảm của mình, cô biết mình không còn lẻ loi cô độc, không còn mù mịt phương hướng. Những cảnh tượng trong mơ khiến cô cảm thấy vui, nhưng anh thì không.
Trần Tống Mạn ngẩng đầu ngắm Giang Hành bằng ánh nhìn đau đáu. Yết hầu Giang Hành chuyển động lên xuống, đôi mắt chậm rãi dời xuống, dừng ở bờ môi cô. Không khí ngưng đọng vài giây, Giang Hành mới bắt đầu chuyển tầm nhìn sang chỗ khác.
“Đừng nhìn anh.” Giang Hành đưa tay che kín hai ô cửa sổ tâm hồn đẹp đẽ của cô. “Cơ thể em lúc này không thích hợp để làm.”
Trần Tống Mạn lập lức hiểu rõ ý tứ của anh, phút chốc toàn thân trở nên ửng hồng. Nửa ngày, khóe môi cô cong lên.
“Giang Hành.” Trần Tống Mạn đột nhiên gọi.
Giang Hành cúi đầu lên tiếng.
“Anh…” Anh ở trong tim em rất quan trọng, so với mọi thứ đều quan trọng hơn. Anh có thể ở bên em cả đời? Cả đời chăm sóc em, đừng bỏ mặc em một mình lẻ bóng. Anh có thể luôn ngắm em bằng ánh nhìn trìu mến, đặt em là số một trong lòng anh? Anh có thể yêu em, yêu cô gái bệnh tật thế này?
Những lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, đáy lòng cô gào thét không ngừng. Thế nhưng khi mở miệng thì chỉ còn thở dốc, cái gì cũng đều nói không xong.
“Anh sẽ luôn ở đây.” Giang Hành rút tay đang che tầm mắt của cô lại, bình tĩnh nhìn cô. Anh thấy vẻ mặt thoáng qua sự kinh ngạc. “Em tin anh, anh sẽ không để em xảy ra chuyện nữa.”
Tuyệt đối sẽ không.
Anh hiểu được.
Trần Tống Mạn gần như muốn khóc.
Giống như gian phòng trống rỗng đột nhiên tràn ngập ánh mặt trời. Không, không chỉ có ánh mặt trời, ngay cả mặt trời cũng đang treo lủng lẳng trong phòng đây.
Đều vì mình.
Giờ phút này mi mắt cô nặng trĩu, vừa mới nhìn xung quanh một vòng, liền mệt mỏi khép mắt lại.
Một lát sau, không khí trong phòng trở nên yên tĩnh. Tuy nhiên cô cũng không mở mắt ra, bởi vì cô cảm giác được đó là một hơi thở thân quen.
Loại hơi thở này khiến cô an lòng.
Trước lúc cô hôn mê, lúc cô nằm trong mộng, hình bóng anh vẫn không ngừng hiện lên trong tâm trí cô. Cuối cùng anh kéo cô quay về với cuộc sống thực. Nếu không phải anh, có lẽ cô đã mãi mãi ngủ yên trong giấc mơ thật dài, chẳng muốn tỉnh dậy nữa.
Lúc Hoàng Nhạc đi khỏi, Giang Hành lẳng lặng ngồi ở bên giường, một tiếng cũng không than. Anh nhớ tới mình đợi ngoài phòng mổ hơn bảy giờ, bác sĩ mới ra khỏi phòng, nói chuyện với anh.
“Tay trái trật khớp, xương bánh chè đùi phải vỡ vụn, cẳng chân bị gãy xương. Sau gáy có máu bầm, nhưng cũng không quá trầm trọng, chỉ cần ngơi một thời gian sẽ hết. Nhưng đáng lưu ý là mấy chỗ gãy xương, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt. Hơn nữa trên người cũng có nhiều vết trầy xước.”
Từng lời từng lời rơi vào tai anh, giống như lấy búa tạ đập vào trong lòng. Nhiều thương tích như vậy, nhưng cô vẫn kiên trì chờ người đến cứu. Hẳn suốt thời gian đó đã phải chịu rất nhiều tuyệt vọng, khổ đau, anh gần như cảm nhận được hết. Chỉ cần nhớ tới, Giang Hành sẽ không thở nổi.
“Ngoài ra, lúc bệnh nhân lâm vào hôn mê…” Nói đoạn, bác sĩ ngập ngừng giây lát. “Ý chí sinh tồn của bệnh nhân yếu dần.”
“Anh bảo sao?” Giang Hành vốn luôn im lặng đột ngột ngẩng đầu lên, tay ghì mạnh bả vai của bác sĩ, đôi con ngươi hung tợn đến nỗi muốn đem bác sĩ nuốt sống.
Bác sĩ vốn đã quen nhìn thấy người nhà bệnh nhân kích động, cơ bản không bị dọa dẫm gì nhiều, y chỉ bình tĩnh giải thích: “Bệnh nhân có tiền sử tâm thần, cho nên khi hôn mê thì não bộ trở nên sinh động hơn người khác. Về phương diện này anh là chuyên gia nên cũng hiểu mà, cô ấy đang không muốn tỉnh lại.”
“Không phải chỉ đơn giản hôn mê ư?” Hoàng Nhạc đứng một bên giật thót, vội vàng kéo vị bác sĩ sang một bên hỏi han. “Làm sao lại… như vậy?”
Bác sĩ nâng nhẹ gọng kính: “Hai anh chuyên khoa tâm thần, so với tôi thì biết nhiều hơn chứ. Nhưng theo tôi thì áp lực tinh thần quá lớn đè nặng bệnh nhân suốt một thời gian dài, lần này hôn mê tạo cơ hội cho bệnh nhân trút bỏ, cho nên cô ấy chỉ muốn ngủ luôn.”
Y tá đứng cạnh liền đưa bệnh án cho bác sĩ. Y đưa tay cầm lấy, ký vào tờ giấy rồi tháo xuống khẩu tranh: “Chốc nữa bệnh nhân được đưa vào phòng bệnh, các anh có thể vào xem tình hinh. Gọi cô ấy tỉnh lại, càng tỉnh sớm một chút, thân thể càng hồi phục tốt hơn.”
Nói xong y bèn quay người rời đi.
Giang Hành lẳng lặng bước theo xe Trần Tống Mạn, không nói lời nào.
Buổi sáng, anh còn cùng cô ở trong công viên, đứng ở con đường nhỏ. Anh nhìn sợi tóc mềm mại phiêu đãng ở không trung, khuôn mặt ửng hồng nhỏ nhắn vẫn đang cười với anh, nhưng sao bây giờ lại thành ra như vậy?
Anh nhìn cô gái bị quấn băng trắng nằm trên xe, bùn đất trên mặt tẩy rửa sạch tươm, càng để lộ những miệng vết thương đáng sợ. Cô gái vốn trắng trẻo, nõn nà giờ đã người không ra người, quỷ không ra quỷ, sức sống cũng gần như lụi tàn.
Giang Hành thả lỏng tay, nhẹ nhàng đặt lên vầng trán của Trần Tống Mạn. Đáy mắt lạnh băng hàm chứa đầy đau đớn.
Nhất định phải tỉnh lại,
Cô gái của anh.
Giây phút này, Giang Hành ngồi bên giường cùa Trần Tống Mạn, ánh mắt nhìn từ đỉnh đầu quấn băng gạc rồi chuyển đến bắp đùi. Trần Tống Mạn cảm nhận được tầm mắt nóng rực chuyển động trên cơ thể mình, nhưng xung quanh vẫn yên tĩnh như vậy, không có âm thanh.
Rốt cuộc, Trần Tống Mạn nhịn không được nữa, dùng hết sức mở mắt ra. Cô thấy Giang Hành đang nhìn chằm chằm đùi cô, trong lòng bỗng dâng lên một cơn giận nào đó, không rõ nguyên nhân. Cô toan muốn gượng dậy.
“Anh—!” Vừa mấp máy ra tiếng, Giang Hành vội quay đầu nhìn về phía cô, rồi đem cô nằm trên giường bệnh. Thấy Giang Hành phản ứng như vậy, Trần Tống Mạn càng thêm tin vào nhận định của mình.
Vì không có gì ngăn lại, hai hốc mắt cô đỏ hoe, nước mắt chậm rãi tuôn xuống. Dòng lệ nương theo gò má, chảy lên gối đầu.
Giang Hành nhìn cô, sắc mặt càng thêm tối tăm.
Lúc nước mắt cô rơi xuống, thậm chí anh còn không dám rời tay. Ngón tay thuôn gầy nắm lấy tấm chăn, vải dệt màu lam bị siết chặt, tạo thành những nếp nhăn nhàu nhĩ.
“Em trách anh sao?” Cô đang trách anh, trách anh đã đánh thức cô khỏi cơn mộng đẹp?
Trần Tống Mạn bất đắc dĩ nhắm mắt, giọng điệu u buồn: “Chuyện cũng đã rồi.”
Trong đầu Giang Hành chợt có một dòng suy nghĩ lướt qua: Em trách móc anh, em không hi vọng em sẽ tỉnh dậy, em không hi vọng sẽ nhìn thấy anh.
Bao nhiêu sự nỗ lực từ trước đến nay, chỉ vì bảy giờ mộng mị, tất cả đều như dã tràng xe cát biển Đông?
“Em hối hận.” Giang Hành khép mắt, trong lòng âm ỉ đau. Nơi nào đó đau đến mức khiến anh không còn sức lực nữa, chỉ ngồi trên giường. Bóng lưng cương trực của anh vẫn thẳng tắp. Hai đấm không ngừng nắm lại, mở ra. Nắm lại, mở ra…
Trần Tống Mạn thở dài: “Không phải em hối hận.” Toàn thân cô không nơi nào cử động được, cố một chút vẫn đơ như cũ. Trần Tống Mạn tiếp tục thở dài. “Em đã sớm nhận ra.”
Đã sớm?
Đôi con ngươi của anh đột nhiên nổi lên gió lốc, lại có một chút khó ngờ nhìn về phía Trần Tống Mạn.
Em muốn rời khỏi anh sớm ư? Hoặc có thể nói, cho đến bây giờ em không hề hạ quyết tâm để kề vai sát cánh với anh.
“Đó là kết quả thường gặp nhất. Thời điểm mà em ngã khuỵu trên đất cũng đã tính đến đường thảm nhất trên đời. Nhưng em không nghĩ ra mọi thứ lại đi theo hướng như thế, nhất thời không thông suốt được.” Cô thở dài, giọng nghe buồn buồn.
Giang Hành sửng sốt hỏi lại: “Em nói sao?”
Trần Tống Mạn miễng cưỡng nói: “Anh không cần phải chịu khổ để yêu một người tàn tật như em đâu, đừng quan tâm em nữa.” Khi cô thốt ra những lời này, tim đập kịch liệt, ngay cả da đầu cũng run run.
Biểu cảm của anh đầy khó hiểu: “Em tàn tật chỗ nào?”
Trần Tống Mạn cũng thấy có hơi kỳ lạ: “Đùi em. Đùi em bị gãy rồi đúng chứ?”
Giang Hành dở khóc dở cười: “Tại sao em phán đoán mình bị gãy chân?”
Ơ?
Chẳng lẽ bản thân vẫn bình an vô sự?
Nghĩ đến đây, Trần Tống Mạn sốt ruột nói: “Lúc anh ngồi cạnh giường nhìn chằm chặp vào đùi em bằng vẻ mặt đầy đau đớn, em đã nghĩ phen này em xong thật rồi…”
“Em đừng lo.” Giang Hành vỗ vỗ vào lớp thạch cao bên ngoài. “Chân em tuy rằng nghiêm trọng nhưng sẽ không bị tàn phế.”
Anh nhìn về phía cô, trong đầu đột nhiên lóe lên một trăn trở: “Vừa nãy những điều em nói là nói về chuyện này?”
“Đúng vậy.” Trần Tống Mạn hoang mang nhìn Giang Hành, “nhưng đã khiến anh hiểu lầm gì đó?”
Cho nên cô đã không nói cô muốn rời khởi anh.
Đột nhiên Giang Hành nảy sinh một loại xúc động, giống như anh là một đứa bé nhảy cẫng lên vì vui mừng. Hiểu lầm được hóa giải, nét mặt của anh cũng trở nên ôn hòa hơn. Nghe được sự cười cợt trong câu nói của cô, Giang Hành cũng không hề xấu hổ. Anh đưa tay vuốt ve lưng cô.
Trần Tống Mạn toan mỉm cười, nhưng cô chợt phát hiện ra môi vừa nhếch đã đau muốn thấu xương.
“Đừng lộn xộn.” Giang Hành cúi người nâng cằm Trần Tống Mạn. “Môi em đều bị em cắn nát, hiện tại máu bầm vẫn chưa tan, không nên nhếch miệng.”
Trần Tống Mạn ngoan ngoãn khép môi, yên lặng nhìn gương mặt to đùng của anh trước mắt mình. Anh vẫn còn mặc áo màu lam nhạt lúc sáng, cổ áo cởi bỏ hai nút. Tuy rằng che giấu tốt lắm, nhưng sâu trên gương mặt kia vẫn toát lên những sự mệt mỏi không nói thành lời. Rõ ràng chỉ vừa trải qua một cơn mộng mị, mà dường như đã cách một khoảng thời gian thật dài.
Cơn mơ kia vô cùng chân thật, có cha cô, có cô, nhưng không có Giang Hành. Cho nên gian phòng lớn vừa thân quen vừa xa lạ ấy vốn không phải nhà của cô. Trần Tống Mạn luôn luôn biết, mình đối với Giang Hành luôn làm nũng và dựa dẫm anh. Loại suy nghĩ này từng khiến cô thay vì lựa chọn đối diện tình cảm của anh thì lại quyết định trốn tránh. Tuy nhiên, khoảng thời gian cô trốn tránh ấy đã giúp cô nghĩ thông một số việc. Bản chất của tình yêu vốn đã là một loại quan hệ dựa dẫm.
Hai người tựa vào nhau, nhìn vẫn thấy nhớ, gặp nhau rồi không muốn rời xa. Nếu nói cô không yêu anh, thì chính là dối lòng. Vì vậy cô đã bất chấp mọi thứ.
Anh không sợ, cô còn sợ cái gì đây?
Lúc cô nhìn sâu vào tình cảm của mình, cô biết mình không còn lẻ loi cô độc, không còn mù mịt phương hướng. Những cảnh tượng trong mơ khiến cô cảm thấy vui, nhưng anh thì không.
Trần Tống Mạn ngẩng đầu ngắm Giang Hành bằng ánh nhìn đau đáu. Yết hầu Giang Hành chuyển động lên xuống, đôi mắt chậm rãi dời xuống, dừng ở bờ môi cô. Không khí ngưng đọng vài giây, Giang Hành mới bắt đầu chuyển tầm nhìn sang chỗ khác.
“Đừng nhìn anh.” Giang Hành đưa tay che kín hai ô cửa sổ tâm hồn đẹp đẽ của cô. “Cơ thể em lúc này không thích hợp để làm.”
Trần Tống Mạn lập lức hiểu rõ ý tứ của anh, phút chốc toàn thân trở nên ửng hồng. Nửa ngày, khóe môi cô cong lên.
“Giang Hành.” Trần Tống Mạn đột nhiên gọi.
Giang Hành cúi đầu lên tiếng.
“Anh…” Anh ở trong tim em rất quan trọng, so với mọi thứ đều quan trọng hơn. Anh có thể ở bên em cả đời? Cả đời chăm sóc em, đừng bỏ mặc em một mình lẻ bóng. Anh có thể luôn ngắm em bằng ánh nhìn trìu mến, đặt em là số một trong lòng anh? Anh có thể yêu em, yêu cô gái bệnh tật thế này?
Những lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, đáy lòng cô gào thét không ngừng. Thế nhưng khi mở miệng thì chỉ còn thở dốc, cái gì cũng đều nói không xong.
“Anh sẽ luôn ở đây.” Giang Hành rút tay đang che tầm mắt của cô lại, bình tĩnh nhìn cô. Anh thấy vẻ mặt thoáng qua sự kinh ngạc. “Em tin anh, anh sẽ không để em xảy ra chuyện nữa.”
Tuyệt đối sẽ không.
Anh hiểu được.
Trần Tống Mạn gần như muốn khóc.
Giống như gian phòng trống rỗng đột nhiên tràn ngập ánh mặt trời. Không, không chỉ có ánh mặt trời, ngay cả mặt trời cũng đang treo lủng lẳng trong phòng đây.
Đều vì mình.
Tác giả :
Huyền Nghi